Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

aigoo ~~~ dốt IT nên có post cái chap thoy cũng mệt phờ ng ^^ mọi người thông cảm cho mình nhak nếu font chữ có gì bất thường =^^= 

thanks các bạn đã đọc fic của mình mong mọi ng com cho mình để mình rút kinh nghiệm^^

CHAP 2

Quyền Du Lợi nhận được lời hẹn của Trịnh tiểu thư thì vui mừng như tiểu hài tử được kẹo. Giờ hẹn sắp đến, Quyền Du Lợi khẩn trương đi đi lại lại trong phòng, hết nhìn gương thì chỉnh trang y phục, không lúc nào ngồi yên. Nha hoàn của nàng lần đầu tiên thấy bộ dạng này của chủ tử liền không khỏi được mở rộng tầm mắt, không biết vị chủ tử điềm đạm thường ngày đã biến đi đâu nhất thời chẳng biết làm gì chỉ bối rối đứng nhìn tiểu thư của mình đang phát hoảng. 

Theo lời hẹn Quyền Du Lợi đi đến ngọn đồi phía sau Trịnh phủ, vừa đến nơi đã thấy Trịnh Tú Nghiên ở đó tự bao giờ. Quyền Du Lợi đứng ngây người ngắm bạch y nữ tử kia, mái tóc phiêu phiêu trong gió trong mắt Quyền tiểu thư thật đúng là mỹ cảnh. Ngây ngốc hết cả nửa ngày Du Lợi mới bước đến gần người kia, cất tiếng gọi: “ Tú Nghiên!” Người kia như vừa mới từ cõi mộng trở về, giật mình quay sang nhìn Quyền Du Lợi liền lập tức đỏ mặt. Du Lợi nhìn thấy biểu tình khả ái của tiểu mỹ nhân trước mặt thì thấy thật thú vị, nén tiếng cười lại nàng hỏi người kia: “ Có phải nàng có chuyện muốn nói với ta?” Mỹ nhân kia quay mặt, không nhìn vào nàng: “Ân, ta chính là có chuyện muốn nói với ngươi, chuyện đó ta cũng có nghĩ qua.” “ Vậy hồi đáp của nàng…” Quyền Du Lợi ngập ngừng không nói hết câu. Gương mặt Trịnh Tú Nghiên phủ một tầng đỏ ửng, nàng lúng túng: “Ách! Cái này thật sự ta không biết phải nói thế nào nhưng khi thấy ngươi cười nói vui vẻ với cô nương kia ở tửu lâu ta thật sự rất khó chịu a~~~ không gặp ngươi một tháng qua ta cũng rất nhớ….” mấy từ cuối tiểu mỹ nhân nói nhỏ như muỗi kêu nhưng người kia vẫn có thể nghe thấy. Quyền Du Lợi như giải khai được tâm kết, cao hứng đi đến trước mặt người kia, nâng gương mặt đỏ đến muốn xuất huyết của Trịnh tiểu thư lên: “ Thì ra cô nương bỏ đi hôm đó là nàng sao? Nàng ghen vì ta à? Thật đáng yêu nga~~~”. Trịnh tiểu thư giận dỗi quay đi nói: “Ai ghen vì ngươi chứ? Không được trêu ta. Nhưng… lúc ở tửu lâu… ngươi thấy… ta sao?”. Quyền Du Lợi vui vẻ ôm lấy nàng từ phía sau, cảm thấy cơ thể nàng cứng đờ, thì thầm vào tai nàng: “ Không biết nữa, nhưng lúc đấy chắc có người đi nhanh lắm ta chỉ nghe được tiếng của nha hoàn tội nghiệp gọi tiểu thư phía sau thôi.” Trịnh Tú Nghiên lúc này chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, thật sự rất mất mặt a~~~, ghen tuông làm nàng mờ cả mắt, Quyền Du Lợi lại nói bên tai nàng: “ Nàng…yêu…ta…rồi phải không?” Trịnh Tú Nghiên bị nói trúng tim đen liền xấu hổ bỏ đi, được một lúc không thấy tên ngốc kia chạy theo, quay lại nói: “ Quyền Du Lợi, nếu không đuổi kịp ta thì ta bỏ ngươi!” Ngốc tử kia nghe thấy thì cười phi thường sáng lạng, chạy đến nắm lấy tay người ta còn tham lam hôn vào má người ta một cái. Từ nhỏ đến lớn Trịnh Tú Nghiên chưa bao giờ xấu hổ nhiều đến như vậy, hiện tại nàng đang cuối đầu xuống cơ hồ đã muốn chạm đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn người kia, mặc cho người kia nắm tay dẫn nàng đi đâu thì đi. Quyền Du Lợi không ngờ ái nhân của nàng lại đáng yêu đến thế, giận dỗi cũng đáng yêu, thẹn thùng cũng đáng yêu, làm sao có thể dừng yêu nàng ta được đây.

Nếu nhìn mà có thể giết chết người ta thì Quyền Du Lợi chắc chắn sẽ thu lại ánh mắt nồng thắm đang nhìn chằm chằm về phía Trịnh Tú Nghiên kia. Không biết bao nhiêu lần gặp nhau tên ngốc này luôn ngồi ngắm nhi nữ nhà người ta như thế, cả buổi không nói tiếng nào thỉnh thoảng lại cười cười vô cùng bí hiểm đến mức trên mặt sắp hiện ra hai chữ “háo sắc”. Trịnh Tú Nghiên bị nhìn tưởng sắp thủng cả một lỗ to trên người, khó chịu nói với người kia: “Còn nhìn muội như thế nữa là muội về đấy. Thật là, sao lần nào gặp nhau Du Lợi cũng để muội nói chuyện này thế hả?” Quyền Du Lợi cười hề hề vòng tay ôm lấy eo tiểu mỹ nhân: “A~~~ bảo bối à~~~ đừng giận ta mà nhưng nàng thực xinh đẹp ta không thể không ngắm được.” Trịnh Tú Nghiên bắn tia nhìn khinh khi vào kẻ kia: “Thật dẻo miệng, đã nói câu này với bao nhiêu cô nương rồi?” Quyền Du Lợi thầm khóc mếu: “Nàng là người đầu tiên cũng là người cuối cùng a~~~ ta chỉ dẻo miệng với mình nàng thôi.” vừa nói tên kia vừa dụi mặt vào tóc Trịnh tiểu thư hòng lấy lòng người kia. Trịnh Tú Nghiên cười đến phi thường vui vẻ trước biểu tình “chó con nịnh nọt” của tên kia, xoay người chủ động hôn lên môi tên ngốc ấy khiến con người “tâm hồn trong sáng” đó ngẩn ngơ cả nửa ngày mới mở miệng được: “Nàng không sợ người khác thấy sao?” nói như vậy nhưng lại cười đến tận mang tai. Tiểu mỹ nhân dựa vào vai ái nhân thỏ thẻ nói: “Muội sợ chứ nhưng ở đây làm gì có ai, ngọn đồi này thực sự rất vắng vẻ a~~~” Quyền Du Lợi giả vờ hoang mang nói: “Ở đây thực sự rất vắng vẻ a? Nàng hẹn ta ra đây là có ý đồ gì với ta?” Trịnh tiểu thư liền xì một tiếng khinh thường người kia. Bỗng nhiên Quyền Du Lợi trầm mặc thầm thì vào tai nàng: “Nếu ta là nam nhân, ta sẽ mau chóng cưới nàng làm thê tử, nhưng thật tiếc ta chỉ là….” Chưa nói hết câu thì đã bị ngón tay người nọ chặn lại, Trịnh Tú Nghiên không cho là đúng nói: “Làm nam nhân có gì tốt, cha và các ca ca cứ hối thúc muội lấy phu quân, bắt muội đi xem mắt, không quan tâm muội suy nghĩ như thế nào, còn bọn công tử kia thì luôn làm muội phát hỏa không phải thứ nịnh hót thì là hạng sắc lang, chỉ có nữ nhân chúng ta mới hiểu nhau thôi. Nếu phải lấy loại nam nhân như thế thì muội thà xuống tóc quy y cửa Phật.” nói đến đây nàng càng ôm chặt Du Lợi của nàng hơn. Người kia nghe Trịnh Tú Nghiên nói cứ như tiểu hài tử liền bật cười, vuốt ve gương mặt nàng: “Nếu nàng quy y thì ta phải làm sao đây?” nàng ta tinh nghịch nói: “Vậy đến lúc đó cả hai chúng ta sẽ cùng quy y.” Quyền Du Lợi nghe đến đây liền phát ra cơn cuồng tiếu, không ngờ ái nhân của mình lại có thể ngây thơ như vậy, nén cười Du Lợi ôm lấy mặt người kia: “Đồ ngốc, nếu quy y rồi thì sẽ không được yêu nhau đấy.” Tiểu bảo bối bĩu môi nói: “Ơ~~~ nếu vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau bỏ trốn khỏi kinh thành làm một đôi tiêu dao tự tại, đất trời rộng lớn không sợ không có nơi cho chúng ta đến.” Quyền Du Lợi ngạc nhiên nhìn tiểu thư danh môn vọng tộc này thốt ra những điều mà chính nàng còn chưa dám nghĩ đến, tự nhiên thấy mình thật yếu đuối trước nữ tử bé nhỏ này. Nhẹ mỉm cười rồi ôm chặt người kia như một cách tự trấn an mình: “Ân, lúc đó ta sẽ cùng nàng ly khai khỏi kinh thành, chu du khắp thiên hạ.” Trịnh Tú Nghiên vui vẻ ngẩng đầu lên tươi cười với người nọ thì trên môi lập tức cảm nhận một trận ấm áp. Đôi môi Quyền Du Lợi nhẹ nhàng hôn lên môi tiểu mỹ nhân, từ từ trở nên mạnh mẽ say đắm hơn, đỡ người kia nhè nhẹ nằm xuống bãi cỏ, hai người cứ triền miên trong nụ hôn ngọt ngào, đâu hay rằng phía bụi cây có đôi mắt đang mở to kinh ngạc nhìn về phía họ. 

“Cái gì?! Ngươi có nhìn nhầm hay không? Sao nó dám làm ra cái chuyện bại hoại đó?!?” Trịnh vương gia lớn tiếng quát tên gia đinh trước mặt. “Nô tài thề là nô tài không nhìn nhầm, người đó chắc chắn là tiểu thư, nô tài không dám nói dối vương gia.” Tên gia đinh sợ hãi quỳ mọp trước vị nam nhân quyền uy, liên tục dập đầu thề thốt. Trịnh vương gia xoa lấy thái dương, phất tay bảo người kia đi không quên đe doạ hắn: “Ngươi không được nói cho bất kì ai nghe, nếu như chuyện này đồn ra ngoài thì đừng trách ta ra tay độc ác. Có biết chưa?”. Tên nô tài hồn vía lên mây, miệng lắp bắp vâng dạ. 

Trịnh vương gia có năm người con nhưng chỉ có mỗi Trịnh Tú Nghiên là nữ nhi hiển nhiên nàng trở thành báu vật trên tay vương gia, các ca ca của nàng đã công thành danh toại, ai cũng làm ngài yên lòng, còn mỗi mình nàng khiến ngài không sao yên tâm được. Ngài đã tìm biết bao nhiêu công tử danh môn cho nàng xem mắt nhưng nàng nhất quyết không chịu xuất giá, nếu không chê người ta thế này thế nọ thì nàng luôn làm họ phát hoảng vì tính tình bá đạo của nàng. Ngài đã dùng nhiều kế từ mềm mỏng đến cứng rắn vẫn không lay động được nàng, ngài luôn có cảm giác bất lực với đứa con này. Nhưng ngài không ngờ đến con mình lại yêu nữ nhân mà còn là nhi nữ của bằng hữu mình, chắc chắn đó chính là nguyên nhân khiến đứa con ngài yêu thương nhất không muốn xuất giá. Nếu hôm nay ngài không cho bọn nô tài trong nhà đi tìm nhi nữ bảo bối của mình thì không biết nàng sẽ giấu ngài đến bao giờ, thật là muốn từ luôn đứa con gái này. Tránh đêm dài lắm mộng, ngài phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, chẳng may người ngoài phủ trông thấy những cảnh chướng mắt kia thì bảo ngài phải làm sao, miệng lưỡi thế gian làm thế nào ngài có thể ngăn được, khi đó còn gì là sĩ diện của ngài nữa rồi bọn quan lại trong triều, chúng sẽ chẳng coi ngài ra gì, nhi nữ của ngài thế nào xuất giá được, biết bao nhiêu câu hỏi vây lấy ngài khiến đầu ngài muốn vỡ tung. Lần này ngài sẽ không nhân nhượng với nhi nữ của mình nữa, bằng mọi cách ngài sẽ bắt nó xuất giá cho dù đó là cách tàn nhẫn nhất, mong là sống cùng phu quân con ngài sẽ quên được những cảm xúc bệnh hoạn của nó. 

Đâu đó ở ngọn đồi ngoài kia có đôi tình nhân đang thủ thỉ những lời yêu thương dành cho nhau, họ có cảm nhận được sóng gió đang bắt đầu đến gần họ không hay những cảm xúc hạnh phúc đã làm họ quên đi tất cả, quên mất những định kiến xã hội đang đe dọa đến tình yêu của họ. Liệu hai người có vượt qua được thử thách phía trước không hay phải chia cắt đôi ngã với tâm hồn không bao giờ sống lại………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi