Chap 3 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 3

“Lão gia, có Trịnh vương gia đến tìm.”. Nghe gia đinh báo lại Quyền lão gia vui vẻ ra tiếp đón khách quý: “Trịnh vương gia sao hôm 

nay rảnh rỗi đến hàn xá của tiểu dân thế? Mời vương gia ngồi.”. Trịnh vương gia vừa ngồi xuống đã thở dài một tiếng: “Ta sang đây là có chuyện 

muốn nói với ngươi.”. Quyền lão gia vừa rót trà vừa cung kính nói: “Việc gì mà phải khiến vương đây đích thân sang nói với tiểu dân thế ạ?”. Vương 

gia vuốt nhẹ chòm râu đã lấm tấm bạc của mình, rầu rĩ nói: “Ta là người không thích vòng vo, đừng trách ta nói thẳng ta nghĩ con gái ta và con gái 

ngươi chúng nó có quan hệ tình cảm với nhau.” Nói đến đây ngài lại thở dài lần nữa. Quyền lão gia tưởng nhíu mày lại, nhìn chằm chằm Trịnh vương 

gia: “Vương gia nói gì ạ? Quan hệ tình cảm? Nhưng cả hai đều là nữ nhân thì làm sao có thể chứ?”. Trịnh vương gia hơi cao giọng: “Chính vì chúng 

đều là nữ nhân nên ta mới phải nói với ngươi, ta không hiểu làm sao chúng lại có tình cảm bệnh hoạn ấy được, ta sợ nếu chuyện này để bên ngoài 

biết được thì không những ta mà ngươi cũng sẽ sống không yên ổn.”. Quyền lão gia hoang mang nói: “Vậy…chúng ta phải làm thế nào?”. Trịnh 

vương gia từ tốn nhả từng tiếng: “Ta có một kế, ngươi xem có được hay không?”. Người kia nghe vậy liền hối thúc: “Vương gia cứ nói.”. “Ta biết con 

gái ngươi – Du Lợi, nó rất muốn nối nghiệp kinh doanh của ngươi nên ta sắp đặt một mối làm ăn ở Phương gia thôn, lần đi này mất khoảng ba 

tháng, trong ba tháng đó ta sẽ làm mọi cách để con gái ta phải xuất giá, đến khi nhi nữ ngươi về thì gạo đã thành cơm, lúc đó chúng nó sẽ không 

thể làm gì được nữa.”. Quyền lão gia trầm ngâm: “Phải đến tận Phương gia thôn sao?”. Trịnh lão gia trấn an người kia: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đảm 

bảo an toàn cho con ngươi, phần ngươi mau nghĩ cách để con ngươi mau chóng đến Phương gia thôn, ta đã sắp xếp sẵn chỉ chờ nàng ta đến đó.”. 

Quyền lão gia gật gù: “Hảo, ta sẽ làm theo cách của ngài, mong chúng nó có thể từ bỏ tình cảm không ngay thẳng đó.”. Tiễn Trịnh vương gia hồi 

phủ, Quyền lão gia đâu ngờ vương gia kia nham hiểm hơn ngài nghĩ, kế sách chia cắt đôi tình nhân kia đâu đơn giản như thế……

Quyền lão gia sau khi bàn bạc với vương gia liền mau chóng tiến hành kế hoạch. Gọi Du Lợi vào thư phòng mình, ngài cố lấy giọng 

bình thường để không làm nàng nghi ngờ: “Lợi nhi, cha có một mối làm ăn khá lớn ở Phương gia thôn, cha muốn con đi đến đó bàn việc với ông chủ 

xem như cho con đi học hỏi cách làm ăn.”. Quyền Du Lợi mở to mắt nhìn cha mình, miệng lắp bắp: “Thật…thật không cha? Không phải cha nói nữ nhi 

thì…” chưa nói hết câu ngài đã chen vào: “Nam hay nữ gì con cũng là con ta, ta cũng muốn con quan tâm đến công việc trong gia đình. Chuyến đi này 

kéo dài khoảng ba tháng nên mau đi chuẩn bị cho tốt, ngày mai ta sẽ cho A Phát, A Tài đi cùng con, có gì thắc mắc con cứ hỏi bọn họ.”. Quyền Du 

Lợi lại tròn mắt, ngạc nhiên hỏi cha mình: “Ngày mai phải đi rồi ạ, nhanh như thế sao cha không nói sớm với con?”. Người kia biết thế nào con mình 

cũng hỏi điều này, như đã chuẩn bị trước ngài chầm chậm nói: “Ân, ta biết, vì mấy hôm trước sổ sách có chút trục trặc nên ta đã quên nói với con. 

Thôi con mau đi nghỉ sớm đi.”. Quyền Du Lợi cười vui vẻ ly khai khỏi thư phòng, không vội chuẩn bị nàng lập tức đi tìm tiểu mỹ nhân kia để báo tin. 

Sau khi nói tin mừng của nàng cho người kia nghe, hiện tại Quyền Du Lợi phải dỗ dành tiểu miêu đang giận dỗi của mình: “Nghiên 

nhi à, ta chỉ đi có ba tháng thôi rồi sẽ trở về mà, nàng đừng giận ta nữa.”. Giọng nói thổn thức, Trịnh tiểu thư không thèm nhìn người nọ: “Vậy Du Lợi 

không đi thì muội không giận nữa.”. Quyền Du Lợi cười khổ: “Chuyện này không phải là chuyện đùa, đâu thể nói không đi là không đi, nàng phải 

hiểu cho ta chứ, đừng giận nữa có được không?”. Xoay gương mặt lấm lem nước mắt sang nhìn Du Lợi, Tú Nghiên bá đạo nói: “Hảo, nhưng Du Lợi 

phải nhớ tự chăm sóc mình, không được phép mang bệnh, không được phép bị thương, có biết hay không?”. Quyền Du Lợi vừa lau nước mắt cho tiểu 

miêu kia vừa nói: “Hảo, hảo,hảo, ta sẽ chiếu cố mình thật tốt, khi về mập mạp trắng trẻo cho nàng xem, có được hay không?”. Trịnh tiểu miêu phì 

cười đánh nhẹ tên kia một cái: “Thật là không nghiêm túc, có biết người ta lo lắm không?”. Yêu thương hôn lên trán người kia, Quyền Du Lợi thủ thỉ: 

“Ân, là ta không đúng, nhưng nàng cũng phải biết tự chiếu cố cho mình, không được bỏ bữa, nhìn xem nàng gầy như thế này ôm thực đau a~~~”. 

Trịnh Tú Nghiên liếc tên càn rỡ kia muốn rách cả mắt: “Đáng ghét! Vậy thì đừng ôm nữa, mau bỏ ra!”. Quyền Du Lợi mặt dày ôm tiểu thư nhà người 

ta chặt hơn, cười hì hì: “Tuy đau nhưng ôm thực thích a~~~”, tiểu thư kia mỉm cười hạnh phúc rúc sâu vào người ái nhân hơn. 

Thật sự Trịnh Tú Nghiên như mẫu thân Quyền Du Lợi, trong lúc Quyền Du Lợi đưa nàng về nhà nàng cứ nói đi nói lại điệp khúc “chiếu 

cố bản thân” làm tên kia phát hoảng, hận không thể hôn lên môi nàng giữa thanh thiên bạch nhật để nàng im lặng, họ Quyền kia đành chịu trận 

nghe nàng ta dặn dò mà hồn lại bay đâu mất. 

Cuối cùng ngày Trịnh tiểu thư không mong chờ nhất cũng đến. Hôm nay Quyền Du Lợi lên đường, mãi ba tháng sau hai người mới gặp 

lại, trong khoảng thời gian này nàng phải sống làm sao đây, nghĩ đến đây thôi mà nàng đã muốn khóc. Lấy thân phận bằng hữu tỉ muội với Quyền 

Du Lợi, nàng tiễn người kia một đoạn, nàng kiềm chế để không ôm hay thậm chí nắm tay người kia vì trong mắt người khác cả hai chỉ là bằng hữu 

thân thiết, nàng uỷ khuất đứng nhìn bóng dáng người kia dần rời xa mà chỉ muốn chạy đến ôm lấy kẻ đáng ghét đó. Cả một tuần sau đó nàng ít nói 

chuyện, ăn cũng không ngon miệng đến đêm cũng không thể ngủ, thân ảnh kẻ kia cứ hiện diện trong tâm trí nàng, lúc nào cũng nghĩ về nàng ta, tất 

nhiên những biểu hiện này của nàng làm sao có thể qua mắt Trịnh vương gia. Ngài đã tìm được một lang quân như ý cho ái nữ của mình, lần này 

bằng mọi giá ngài phải bắt tiểu thư bướng bỉnh kia xuất giá thì ngài mới yên lòng. 

Hôm sau vương gia cho gọi nhi nữ vào thư phòng, ngài nhẹ nhàng nói: “Nghiên nhi à, con có biết Vương Hạo tướng quân nhi tử của 

Vương đại tướng quân không?”. Nàng nhìn cha mình tò mò: “Ân, con biết, nhưng có liên quan gì đến chúng ta sao?”. Vương gia vuốt nhẹ chòm râu, 

từ tốn nói: “Hắn mới từ sa trường về, Vương đại tướng quân nói hắn rất muốn gặp con. Dù sao hai đứa cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi, ta 

nghĩ con nên…”. Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng ngắt lời cha mình: “Cha lại muốn con đi xem mắt nữa sao, con nói là con không muốn, cha không hiểu 

sao?”. Vương gia vẫn ôn tồn khuyên nhủ nhi nữ: “Hạo nhi hắn rất tài giỏi, lại rất yêu con, một người tốt như vậy con nỡ bỏ mặc người ta sao?”. Nàng 

kiềm nén tức giận, thấp giọng nói: “Nhưng cha à, con không yêu huynh ấy.”. “Sau khi thành thân vẫn có thể vun đắp tình cảm, con đã lớn rồi, không 

lẽ như thế này mãi sao?” vương gia vẫn cố thuyết phục nàng. Đến lúc này nàng không thể kiềm chế sự tức giận của mình nữa, trên đời này nàng rất 

ghét ai áp đặt nàng, dù đó là cha nàng đi nữa, lạnh lùng nàng cất lời: “Con đã có ý trung nhân rồi, cha đừng ép con.”. Vừa nhắc đến ý trung nhân thì 

cha nàng đùng đùng nổi giận, ngài trầm giọng: “Là Quyền Du Lợi đúng không?”. Nàng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, nhìn chằm chằm cha mình, môi 

nàng mấp máy: “Cha biết…biết rồi sao?”. Vương gia cao giọng: “Nếu hôm ấy ta không cho người đi tìm con thì con định giấu ta đến bao giờ? Con 

mau chóng bỏ tình cảm bệnh hoạn ấy đi.”. Trịnh Tú Nghiên ấm ức nói: “Con thật sự yêu nàng, tình yêu của chúng con không phải là thứ bệnh 

hoạn.”. Vương gia trừng mắt nhìn nàng, đôi mắt ngài đỏ ngầu giận dữ: “Hai nữ nhân thì làm gì có cái gọi là tình yêu, hãy quên nó đi, ngày mai con 

phải đi gặp Hạo nhi cho ta, ta đã sắp xếp hết rồi.”. Nàng nghẹn ngào nhìn cha mình: “Cha đừng ép buộc con, con sẽ không thành thân với bất kì ai 

nếu người đó không phải Du Lợi.” nói rồi nàng bỏ chạy khỏi thư phòng, vương gia nắm chặt tay nổi cả gân xanh, ngài gằn giọng: “Là con ép cha, 

nếu ngày mai con không đi gặp Vương Hạo thì mãi mãi con sẽ không bao giờ nhìn thấy Quyền Du Lợi.”

Một tháng sau, Quyền gia nhận được tin Quyền Du Lợi tử nạn trong trận hoả hoạn tại khách điếm nơi nàng và những tuỳ tùng ở lại 

trong khoảng thời gian đến Phương gia thôn. Trận hoả hoạn xảy ra giữa đêm khuya, lúc tất cả mọi người đều say ngủ nên hầu như toàn bộ người 

trong khách điếm đều chết. Trên dưới Quyền gia giờ đây chìm trong tang thương, Quyền lão gia không ngờ chuyến đi này là đại hoạ diệt thân, ngài 

đã ngất đi mấy canh giờ khi biết nhi nữ mình sẽ không trở về nữa.

“Ngươi làm tốt lắm, đây là tiền công của ngươi, không được hé môi về chuyện này cho bất kì ai, nếu không số phận ngươi sẽ như bọn 

người kia, rõ chưa?”. Nam nhân kia gật đầu rồi nhận ngân lượng nhanh chóng ly khai khỏi đó. Trịnh vương gia trầm ngầm suy nghĩ: “Lần này xem 

như đã diệt cỏ tận gốc, để ta xem con còn dám thách thức ta nữa hay không, là con ép ta phải làm như thế thôi Tú Nghiên à.”. Trong mắt thiên hạ 

thì đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, mặc dù Trịnh vương gia đã hứa bảo vệ an toàn cho Quyền Du Lợi nhưng Quyền lão gia cũng không thể truy 

cứu vì tất cả những người vương gia phân phó để bảo vệ nàng cũng đã chết trong đám cháy khủng khiếp đó. Trịnh vương gia đã che mắt tất cả, giờ 

đây không ai có thể phát hiện ra tội ác của ngài, kể cả những người thân tín nhất.

Về phần Trịnh Tú Nghiên, chỉ sau một tuần biết tin Quyền Du Lợi qua đời, nàng thật sự phát điên. Ban đầu không ai nhận ra, chỉ thấy 

tiểu thư ngày càng ít nói, lại hay ngẩn ngơ một mình nghĩ nàng nhớ thương bằng hữu, thời gian trôi qua sẽ mau chóng quên. Cha nàng luôn tạo cơ 

hội cho nàng cùng Vương Hạo gặp gỡ nhưng lần nào nàng cũng chỉ im lặng không nói, không cười mặc cho người kia có làm bao nhiêu chuyện lấy 

lòng nàng. Nhưng dần dần mọi người trong phủ ai nấy đều nhận ra sự khác thường của nàng, mỗi tối nàng thường ngồi bên giường, luôn luôn độc 

thoại một mình, hỏi vì sao Quyền Du Lợi lại bỏ rơi nàng, đã hứa quay về với nàng tại sao lại nuốt lời. Càng ngày tình hình của nàng càng nặng, có 

thể buổi sáng nàng rất bình thường nhưng vẫn không nói cười, đến chiều tối nàng hay đứng ngoài hoa viên ngẩn người, vào phòng lại độc thoại, lại 

trách móc Quyền Du Lợi. Vương gia mời đại phu về chẩn bệnh nhưng nàng rất dễ phát hoả, luôn la hét không cho bất kì ai chạm vào người nàng, đại 

phu chỉ có thể kê vài toa định thần cho nàng. 

Ngày xưa, khi nàng rảnh rỗi thường hay đọc sách, vẽ tranh nhưng hiện giờ điều gì nàng cũng không muốn làm, chỉ duy nhất hai việc đó 

chải tóc và ăn cơm. Nàng nói Du Lợi trước khi đi đã dặn nàng không được bỏ bữa vì thế nàng phải nghe lời và nàng muốn chải tóc thật đẹp để chờ Du 

Lợi của nàng về. Vương gia đến nước này đành phải gác chuyện hôn sự sang một bên, bây giờ nhi nữ của ngài cứ ngây ngây dại dại làm sao ngài có 

thể gả vào đâu, ngài biết đây là quả báo của mình nhưng có hối hận thì cũng đã muộn. 

Chuyện tình của hai người thì ít ai biết nhưng chuyện Trịnh tiểu thư phát diên thì đã lan ra khắp kinh thành, người thì nói do buồn 

chuyện bằng hữu qua đời nên nàng mới phát bệnh, có người nói là do hồn ma của Quyền Du Lợi nhập xác, nhưng cuối cùng tất cả chỉ là đồn thổi. 

Câu chuyện tình yêu của nàng mãi mãi vẫn là một bí mật như chính cha nàng mong muốn.

.

.

.

.

.

.

221 năm sau – Seoul – 2012………….

Mới sáng sớm mà trời mưa đặc biệt lớn, sinh viên năm cuối trường Đại học Quốc gia Hàn Quốc Kwon Yuri vội vã che dù chạy đi cho kịp 

chuyến xe bus, đây không biết là lần thứ bao nhiêu sinh viên Kwon dậy trễ như thế này, thật may cô bắt kịp chuyến xe trước khi nó lăn bánh và dĩ 

nhiên cô là người cuối cùng bước lên xe. Cô không ngờ trên xe lại khá vắng bình thường đã không có chỗ đứng không nghĩ tới hôm nay lại còn trống 

một ghế. Cô ngồi xuống, cạnh cô là một nữ sinh cấp ba, tóc nâu gương mặt xinh đẹp nhưng vô cùng lạnh lùng, cô rùng mình khi nhìn cô bé. Đến 

trạm cô bé đứng dậy vô tình đánh rơi cái ví, cô nhặt lên và gọi: “Em ơi, em làm rơi ví nè!” cô bé giật mình, bối rối nhận lại ví không quên nói cảm ơn 

cô. Cô sững người, giọng nói này quen quá, cô đã nghe ở đâu rồi chăng, cô nhìn bảng tên trên chiếc áo đồng phục, cô bé tên Jung Sooyeon, chắc 

chắn cô sẽ nhớ kĩ cái tên này.

Suy nghĩ của Sooyeon

“Hôm nay trời mưa rất lớn, lần đầu tiên ta gặp Du Lợi, hôm đó mưa cũng lớn như vậy. Cuộc sống bây giờ của ta rất thoải mái, cha mẹ 

ta rất yêu thương ta, bọn họ đều biết ta thích nữ nhi cũng không cấm cản ta nhưng ta biết cuộc sống của ta vẫn còn thiếu một điều, đó chính là Du 

Lợi. Ta đã tìm nàng qua biết bao nhiêu kiếp, cuối cùng vẫn chỉ là con số không, nhưng ta không cho phép mình bỏ cuộc và may mắn đã mỉm cười với 

ta. Sáng nay trên xe bus ta đã gặp một người rất giống Du Lợi, vừa nhìn thấy ta rất muốn ôm chặt lấy nàng nhưng ta sợ nàng không nhớ ta, nỗi sợ 

đã khiến ta ngồi yên trên ghế chỉ dám len lén nhìn nàng. Nàng gọi ta để trả lại ví ta đánh rơi, giọng nói của nàng không thay đổi vẫn trầm ấm như 

xưa, giọng nói khiến ta ngày đêm mong nhớ cả gương mặt xinh đẹp kia nữa. Lần này ta chắc chắn sẽ không buông tay nàng đâu Du Lợi của ta.”

Sau chuyến xe bus hôm đó sinh viên Kwon Yuri cứ mãi nhớ về giọng nói ấy, khiến cô chẳng tập trung làm được việc gì. Hôm nay lại 

mãi nghĩ về cô bé Jung Sooyeon kia làm sinh viên Kwon không thấy vũng nước dưới chân nên trượt ngã đầu đập xuống đất bất tỉnh, mọi người xung 

quanh mau chóng đưa cô vào bệnh viện. Tỉnh dậy trong bệnh viện với cái đầu băng trắng, sinh viên Kwon lập tức đòi xuất viện, bác sĩ chưa kịp đồng 

ý thì cô đã chạy ra khỏi phòng bệnh. Cô chạy thật nhanh đến trường cấp ba Seoul, cô cần tìm lại Tú Nghiên và cô đã biết đó là ai. Trong lúc bất tỉnh 

cô đã nhớ lại tiền kiếp của mình, cô thấy gương mặt của Jung Sooyeon, thấy được tình yêu nhỏ bé của hai người, nghe được giọng nói bấy lâu nay cô 

luôn tìm kiếm, Jung Sooyeon chính là Tú Nghiên của cô. 

Sân trường giờ ra chơi, cô tìm kiếm Tú Nghiên của mình giữa hàng ngàn học sinh, mặc cho bảo vệ trường có cố bắt cô cuối cùng cô đã 

tìm được Jung Sooyeon, cô bé đang ngồi đọc sách gần vườn hoa của trường. Dùng hết sức thoát ra khỏi người bảo vệ, Kwon Yuri chạy lại ôm chặt lấy 

cô bé kia, miệng luôn nói: “Tú Nghiên à ta tìm được nàng rồi!”. Jung Sooyeon đánh rơi quyển sách khi nghe người kia nói, bất giác cũng đưa tay ôm 

lấy người nọ, mỉm cười hạnh phúc: “Cuối cùng thì Du Lợi đã nhớ được em rồi.”. Sinh viên Kwon ngạc nhiên: “Em còn nhớ ta sao? Ta xin lỗi vì đã quên 

mất chúng ta, ta thật đáng chết.” Jung Sooyeon ôm lấy khuôn mặt người kia nói: “Không phải đã nhớ ra rồi sao.” Kwon Yuri cười rạng rỡ: “Từ giờ ta 

sẽ nắm chặt tay em, không để lạc em thêm một lần nữa.” Jung Sooyeon cười thật hạnh phúc kéo người kia vào một cái hôn, không gian giờ đây chỉ 

còn lại hai người. Cuối cùng thì người có duyên sẽ gặp lại nhau và bây giờ không còn gì có thể ngăn cản được tình yêu của họ.

HOÀN

cuối cùng đã end fic ^^ cảm ơn các bn đã đọc fic của mình =^^=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kasumi