Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tám giờ sáng, chiếc xe thể thao hoang dã dừng lại trên đoạn đường bị ách tắc giao thông.

Quyền Du Lợi nhớ lại câu nữ nhân kia nói với mình.

"Em đối với chị mà nói, chẳng qua chỉ là bạn tình."

Vài giờ trước còn ở bên dưới mình rên rĩ, thức dậy liền thay đổi. Rốt cuộc nữ nhân kia muốn nói cái gì a? Sao giống như muốn mình chịu trách nhiệm với nàng vậy? Hai người ở chung còn chưa tới ba ngày mà.

Ba ngày lên giường ba lần. Đối với ai mà nói, đối phương cũng chỉ là bạn tình.

Người nói như thế với Quyền Du Lợi chính là Hoàng Mỹ Anh. Lúc trước, sau khi chia tay Lâm Duẫn Nhi, chỉ có Hoàng Mỹ Anh rời đi mới làm cho cô cảm thấy một chút quyến luyến. Cũng có thể là bởi vì, hai người vô cùng hợp nhau chuyện trên giường.

"Em cũng đi tìm hạnh phúc của em, giống như chị vậy." Đây là câu nói cuối cùng Hoàng Mỹ Anh để lại cho cô, ước chừng là nửa tháng trước.

Vậy, nàng đã hạnh phúc chưa, Mỹ Anh?

Nàng bây giờ hạnh phúc sao, Duẫn?

Bộ phận thiết kế nội thất ở tầng mười bảy, Top sales Quyền Du Lợi là một nhân vật được hâm mộ ở đây.

Công ty thiết kế SM được giao xây dựng khu nhà cao cấp "Quý tộc chi thành" đã hoàn thành trước thời hạn, Quyền Du Lợi được giao chín dự án, sau khi hoàn thành việc ký hợp động chín dự án này, cô đã thay chín bạn tình và Hoàng Mỹ Anh là người thứ chín.

Ba ngày trước khi kí hợp đồng dự̀ án thứ chín, nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng Kim Thái Nghiên đã mua tầng thứ hai mươi bảy. Sau khi kí hợp đồng kết thúc, Kim Thái Nghiên cùng bạn gái là Hoàng Mỹ Anh tiếp đã Quyền Du Lợi một bữa ăn ở nhà hàng cao cấp.

Nhìn thấy mắt cười mê người của Hoàng Mỹ Anh cũng cho biết bây giờ nàng thật sự rất hạnh phúc.

Vậy Lâm Duẫn Nhi chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn, phải không?

Cuối cùng Quyền Du Lợi đến công ty trễ mất hai mươi phút, bất quá không hề có ai để ý.

"Hôm qua lại chạy ra ngoài chơi sao?" Kim Hiếu Nghiên ngồi đối diện ném cho nàng một chiếc bánh sandwich.

"Không có." Quyền Du Lợi xé bao bọc, cắ̉n một cái.

"Vậy chắc chắn là bạn tình lại chạy."

"Sao cậu biết?"

"Quá nhiều người chạy mất, nhiều đến mức chỉ cần nhìn góc độ lông mày của cậu thì đã biết."

"Giỏi! Hôm nay không có báo sao?"

"Không có." Hiếu Nghiên trả lời ngay lập tức, tốc độ nhanh đến mức làm người khác nghi ngờ.

Du Lợi nhướn mày, nhìn thấy nhân viên bán thời gian cầm tài liệu đi ngang, liền gọi nàng."Người bán thời gian! Kia ... Tên là gì nhỉ, phải rồi, Châu Hiền, hôm nay không có báo sao?"

Châu Hiền liếc Hiếu Nghiên một cái: "Em không cẩn thận làm cà phê đổ lên báo, cho nên..."

"Này, ai đem báo để sau cây chổi đây!" Một nhân viên bán thời gian khác cầm tờ báo đi lại.

"..." Du Lợi nhìn Châu Hiền, "Nhất định là Hiếu Nghiên bảo em làm, thôi, em đi làm việc đi!"

"...Cám ơn chị." Châu Hiền nhanh chóng bỏ chạy.

Du Lợi cầm tờ báo lên, Hiếu Nghiên nói với nàng: "Không đọc vẫn tốt hơn."

Nhưng đã muộn, tiêu đề trang đầu: Hôn lễ thế kỷ của chính trị gia và doanh nhân. Bên cạnh là hình Lâm Duẫn Nhi và con trai thứ của tập đoàn nổi tiếng.

Nửa năm trước, người Duẫn Nhi nắm tay, vẫn là Du Lợi ta.

Bỏ tờ báo xuống, trong tim Du Lợi thầm nói ra câu này.

===================================

Mức độ ồn ào ở nơi ăn của nhân viên có thể sáng ngang với buffet trong nhà hàng. Quyền Du Lợi có thể nghe thấy người ngồi ở bàn sau lưng thảo luận lễ cưới thế kỷ được tổ chức ở New York 2 tháng sau, không ngoài dự kiến tên của mình cũng xuất hiện ở trong đó, thậm chí so với ba chữ Lâm Duẫn Nhi còn nghe thấy nhiều hơn.

"Ta thấy không lạc quan về hai người họ."

"Nhưng là ta cảm thấy Quyền Du Lợi cùng Lâm Duẫn Nhi đứng chung một chỗ xứng đôi hơn!"

"Ngốc tử Lâm Duẫn Nhi đã sớm không còn quan tâm đến Quyền Du Lợi. Mỗi lần ta và Quyền Du Lợi đi hộp đêm, nàng chắc chắn sẽ đi theo a!"

"Nghe nói toàn bộ thư kí đều đã cùng nàng lên giường"

"Không phải ngươi cũng rất muốn sao?"

"Keng!" Chợt nghe thấy tiếng nĩa kim loại từ bàn phía trên, mọi người đều bị doạ giật mình, an tĩnh lại. Bàn ăn gần cửa sổ có người đứng lên, mặt vô biểu tình bưng bữa ăn trên bàn thả vào vụ khu, sau đó rời đi.

Bóng người biến mất ở cửa, cuộc thảo luận lại trở nên sôi nổi.

"Nàng là ai a? Thật huênh hoang?"

"Nàng là băng sơn nữ vương Trịnh Tú Nghiên a! Ngươi không nhận ra a?"

"Nhất định là nàng đã nghe chuyện của Quyền Du Lợi!"

"Nàng thích Quyền Du Lợi sao?"

"Ta thật muốn biết Quyền Du Lợi đã ngủ với nàng chưa."

"Không phải Quyền Du Lợi giới thiệu rất nhiều khách hàng cho nàng sao?"

"Trịnh Tú Nghiên có thể ở lại bộ phận thiết kế lâu như vậy, cũng phải cảm tạ Quyền Du Lợi!"

"Rốt cuộc quan hệ giữa hai người đó là gì a?"

Hiếu Nghiên buông chén xuống, nhìn Quyền Du Lợi vẫn đang ăn.

"Nghe những lời rác rưởi này sẽ hại tớ bị chứng khó tiêu." Hiếu Nghiên nói

"Không sao, tớ đã sớm quen." Du Lợi trả lời. Như mọi khi, không thay đổi hình tượng bốn bề trêu hoa ghẹo nguyệt của mình trong lòng mọi người.

Ngày hôm sau khi Du Lợi dẫn khách tham quan nhà xong, trở lại phòng làm việc. Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa kết thúc, thấy một đám người trong kho đang tụ tập nói chuyện, thấy Du Lợi đến gần, một người trong đó vẫy tay gọi nàng tới.

"Du Lợi! Mau mau lại đây!" Đồng nghiệp A nói.

"Chuyện gì a? Trò chuyện sôi nổi như vậy."

"Cô quen Trịnh Tú Nghiên sao?"

"Cũng là chỉ đồng nghiệp mà thôi." Du Lợi tham gia vào.

"Cô không phải thường đem khách hàng giới thiệu cho nàng sao?"

"Bởi vì ta thích thiết kế của nàng a" Du Lợi tự nhiên trả lời. Nàng đối với thiết kế của Trịnh Tú Nghiên ấn tượng khắc vô cùng sâu, đơn giản thanh lịch nhưng vẫn sôi động, màu lạnh không làm cho mọi người cảm thấy khó đến gần, ngược lại còn làm cho tâm tình rất bình tĩnh.

"Chúng ta đang cá cược."

"Cá chuyện gì?"

"Cá ai có thể cùng nàng lên giường a!"

"Mấy người rảnh quá phải không?" Du Lợi bất mãn.

"Cô ngủ với nàng chưa?" Đồng nghiệp C hỏi.

"Tất nhiên là chưa."

"Nhìn đi! Ta nói dáng vẻ lạnh như băng của nàng, coi như là cô cũng không muốn lên giường với nàng."

"Nói vớ vẩn gì vậy, giống như ta gặp ai cũng có thể lên giường vậy." Du Lợi đánh đồng nghiệp C một cái.

"Không phải sao?" Đồng nghiệp C bị đánh vẫn cười to.

"Đương nhiên không phải."

"Muốn lên giường với nàng không?" Đồng nghiệp D nắm lấy cơ hội hỏi.

Du Lợi lắc đầu."Không muốn."

"Tại sao? Nàng rất đẹp, vóc người cũng rất chuẩn. Không hợp khẩu vị sao?

"Ừ, không hợp." Du Lợi miễn cưỡng nói.

"Nếu như cả cô cũng không được, thì ai có thể chứ, ha ha ha!" Đồng nghiệp D đang nói bị đánh một cái.

"Đừng nói những điều như vậy." Du Lợi lắc đầu, chuẩn bị rời đi.

"Không phải tối hôm nay chúng ta cùng ăn tối sao? Ta cược năm ngàn, xem cô có bản lĩnh đem nàng lên giườ̉ng!" Đồng nghiệp D đề nghị. "Ta cược Du Lợi làm không được!"

"Ta cũng cược, nhưng ta cược Du Lợi có thể!" Đồng nghiệp A tán thành.

Du Lợi quay đi “Mấy người thật quá rảnh rổi. Cứ đánh cược đi, ta tuyệt đối sẽ ko lên giường với nàng."

Sau đó rời khỏi nhà ăn.

======================

Bữa ăn tối, Du Lợi chỉ ăn thịt heo cốt lết với cơm và khoai lang, không quan tâm đến những chủ đề mọi người đang nói. Thực ra, chủ đề lớn nhất ở đây chính là nói về cô.

Ngăn cản Kim Hiếu Nghiên uống quá nhiều, Du Lợi gọi Châu Hiền đón Hiếu Nghiên về. Sau đó đi tới quầy rượu gọi đồ uống. Đồ uống được mang lên, có người ngồi xuống ở ghế kế bên, gọi một ly Margaret. Giọng nói nhẹ nhàng, ngữ điệu lạnh lùng, Quyền Du Lợi quay lại, nhìn thấy Trịnh Tú Nghiên.

"Em đến đây làm gì?" Sau khi chào hỏi, Du Lợi lên tiếng hỏi thăm.

"Uống rượu."

"Tôi không biết em cũng hay đến đây."

"Đây là lần đầu tiên."

"Làm sao biết chỗ này?"

"Đến cùng khách hàng chị giới thiệu cho em."

Hai người nói chuyện một hỏi một trả lời, cho đến khi Quyền Du Lợi cảm thấy mình uống đã say, nên có một đêm ngủ ngon, liền lấy ví ra chuẩn bị trả tiền.

"Hôm nay coi như tôi đãi đi." Quyền Du Lợi cười hướng Trịnh Tú Nghiên nói.

"Chị làm sao về?" Trịnh Tú Nghiên khiêu mi, biểu hiện dễ thương bất ngờ.

"Tôi có nói tôi đi về sao? Ha ha ha!"  Quyền Du Lợi cố gắng tiếp tục cười.

Tú Nghiên thở dài. "Em đưa chị về!"

"Em đưa tôi về? Quên đi, ha ha ha!" Quyền Du Lợi đứng lên không vững."Nên là tôi đưa em về mới đúng, giờ này bên ngoài rất nguy hiểm nha, ha ha ha ha ha!"

Trịnh Tú Nghiên một câu cũng không nói chỉ kéo mạnh Quyền Du Lợi rời đi, hỏi Quyền Du Lợi đia chỉ, gọi một chiếc taxi, bỏ cô vào xe, thanh toán trước, để tài xế chở Quyền Du Lợi về nhà.

Đột nhiên choáng váng, ngủ say rồi lại ói. Khi Quyền Du Lợi tỉnh lại thỉ đã là sáu giờ tối. Thực ra, cô không muốn thức dậy, chỉ là có người bấm chuông.

Mắt nhắm mắt mở nhìn thấy bên ngoài cửa là Trịnh Tú Nghiên.

Sao lại là nàng? Du Lợi gãi gãi đầu, bối rối mở cửa.

"Em đã mua một cái bánh pizza, có muốn cùng nhau ăn không?" Tú Nghiên cố hết sức nâng hộp và túi nhựa chứa chai Coke lớn.

Du Lợi vội đến giúp nàng cầm."Ừ...Trước vào nhà đã."

Trịnh Tú Nghiên bước vào cửa, người Du Lợi vẫn chưa hết mùi rượu, đồ đạc trong nhà thì lộn xộn,nàng không khỏi lắc đầu.

"Chị có phải nên đi tắm trước đi không? Em có mang trái cây, sẽ đem đi gọt trước." Tú Nghiên chậm rãi nói.

Du Lợi nhìn bộ dáng tiếp khách của mình, có chút xấu hổ, cho nên nghe xong liền đi tắm.

Cùng nhau ăn xong bữa tối, hai người ngồi trên ghế xem phim. Trịnh Tú Nghiên vẫn giữ một dáng vẻ lạnh như băng, làm thế nào cũng ko ấm lên được, cho dù Du Lợi tìm chủ đề nói chuyện, nhưng cũng cảm thấy không khí có chút xấu hổ.

"Tại sao...hôm nay em đến nhà tôi?" Phá vỡ thế bối rối, Du Lợi quyết định nói chuyện thẳng thắn.

"Em có chuyện muốn chị giúp."

"Chuyện gì?"

Trịnh Tú Nghiên chậm rãi quay đầu lạnh lùng nói: "Xin chị cùng em lên giường."







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro