Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình cần phải tỉnh táo lại. Quyền Du Lợi tự nói với chính mình.

"Nhưng...Tại sao?" Quyền Du Lợi nhíu mày hỏi.

"Không có lý do."

"Vì sao là tôi?"

"Thuận tiện."

"Tôi không thể, tôi xin lỗi."

"Tại sao?"

"..." Đột nhiên, Quyền Du Lợi cũng ko biết phải trả lời thế nào, bởi vì cô cũng không biết lý do tại sao không thể đồng ý.

"Không phải chị có rất nhiều bạn tình sao? Thêm em, tại sao không thể?"  Trịnh Tú Nghiên lạnh lùng nói.

"Em và nhưng người đó, không giống nhau..."

"Chỗ nào không giống?" Tú Nghiên đứng lên, ánh sáng mờ từ đèn chiếu trên người nàng.

"Em đã nghe." Tú Nghiên nhẹ nói, cánh tay chạm vào Quyền Du Lợi.

"Nghe gì?"

"Ngày hôm qua ở nhà ăn, có một cuộc nói chuyện. Bọn họ cá cược xem chị có cùng em lên giường hay không. Chị nói chị tuyệt đối sẽ ko cùng em lên giường."

"Em chỉ vì một vụ cá cược, cho nên mới làm thế này?"

"Chẳng lẽ đối với chị, em không có sức hấp dẫn sao?"

"Tôi chẳng qua chỉ xem em như đồng nghiệp."

"Câu nói này khiến em tổn thương." Tú Nghiên thấp giọng trả lời.

"Thật không?" Quyền Du Lợi thật sự ngạc nhiên khi nghe thấy vậy.

"Em so với những người chị đưa về nhà thế nào?"

"Em không giống những người đó, không thể so sánh."

"Đều cùng chị lên giường, nói cho cùng đều giống nhau." Tú Nghiên cười lạnh. "Chẵng lẽ thật không muốn cùng em một lần?"

Vừa suy nghĩ xong, Quyền Du Lợi thật lòng đáp.

"Chị thừa nhận em rất đẹp. Không cần vì cuộc trò chuyện vô nghĩa kia làm mất tôn nghiêm của mình. Cho dù chị ko muốn em, em vẫn rất hấp dẫn."

"Em không cảm thấy như em làm mất tôn nghiêm bản thân."

"Không phải vì chị cược ko cùng em lên giường, em mới như vậy sao?"

"Tất nhiên không phải."

"Vậy là gì đây?"

"Em tự đem bản thân ra đặt thành tiền cược."

"Đều giống nhau cả." Quyền Du Lợi trả lời.

"Em cược một chuyện."

"Em cược cái gì?"

"Cược tự em có thể thành bạn tình của chị hay không."

"Vì sao?"

"Em muốn ở trên giường chị lưu lại ý nghĩa em từng tồn tại."

"Bạn tình đối với chị mà nói trước sau đều vô nghĩa." Quyền Du Lợi có chút khinh thường trả lời.

"Chị vì sao không đồng ý?"

"Cái gì?"

"Tại sao chị nhất định không cùng em lên giường? Nếu như bạn tình vô nghĩa đối với chị, cùng em ân ái và cùng những người khác đều giống nhau, không phải sao?" Tú Nghiên nâng giọng, nghe qua giống như đang ra lệnh. Quyền Du Lợi nghĩ thầm, giọng nói Trịnh Tú Nghiên có một loại ma lực, làm cho mọi người phải hạ thấp mình trước mặt nàng.

"Tôi nói, tôi cảm thấy em không giống những loại người kia."

"Chị thấy em là loại người gì?"

"Thuần khiết."

"Chị không phải sao?"

"Tôi không phải."

"Nhưng em cảm thấy, chị từng là như vậy." Tú Nghiên lật người, nằm ở trên người Quyền Du Lợi, tai nghe nhịp đập tim của cô. "Em muốn ánh sáng ấm ấp, thanh thuần trở lại trên người chị."

"Tôi không muốn."

"Bởi vì chị chỉ nguyện ý đem sự ấm áp dành cho Lâm Duẫn Nhi sao?" Tú Nghiên đưa người về phía Quyền Du Lợi, nhẹ nhàng hôn một cái. "Em không cần sự ấm áp của chị. Chị muốn bạn tình, liền đem em thành bạn tình; nếu chị muốn sa ngã, liền đem em sa ngã. Người cô đơn như chúng ta, không bằng cùng nhau xuống rơi bùn."

"Em không cần phải làm như vậy. Không cần vì tôi làm ô uế bản thân, tình cảm tôi đối với em chẳng qua chỉ là đồng nghiệp. Thậm chí hôm nay em cùng tôi lên giường, cũng không có ý nghĩa gì."

"Em cũng có thể nói với chị như vậy, không phải sao?"

"Rốt cuộc em vì sao muốn làm như vậy?"

"Quyền Du Lợi, chị để ý một chút đi? Chị đề nghị em cho khách hàng xem bản thiết kế phòng làm việc. Chị biết không? Đó là bạn thiết kế em dành cho chị, nghĩ về chị mà vẽ thành. Chị trong tưởng tượng của em, tuyệt đối không phải là người thích sống trong bóng tối."

"Vậy cùng em lên giường liên quan gì?"

"Em không có sự ấm áp như chị, em không có cách hướng dẫn chị nên làm gì, em chỉ có thể tiến vào bóng tối dùng mọi biện pháp kéo chị trở về, nếu như không trở về, liền cùng nhau tiến vào bóng tối đi." Tú Nghiên cầm tay Quyền Du Lợi, để cho cô xâm nhập phần dưới cơ thể mình, nhẹ nhàng cắn cổ và tai của Quyền Du Lợi,

"Từ bây giờ, chị muốn tìm người lên giường, tìm em; chị muốn uống rượu, gọi em. Coi như lạnh giá, em cũng sẽ để cho chị thấy em khỏa thân, chị tự mình quyết định có thể trở lại thành Quyền Du Lợi ấm áp trước kia hay không."

Quyền Du Lợi cố gắng để đứng lên ngay, nhưng đã bị đẩy trở lại trên chiếc ghế dài.

Người trước mắt cởi ra áo khoác mỏng, đưa tay ra phía sau lưng kéo dây chiếc váy Tây màu đen, nhẹ nhàng cởi một bên vai. Tú Nghiên đưa mắt kiêu ngạo câu dẫn ánh nhìn của Du Lợi. Nàng bước về trước, ngồi trên đùi Quyền Du Lợi, một tay vòng ra sau cổ Quyền Du Lợi, một tay từ từ cởi nút áo Quyền Du Lợi.

"Em và những người đó, có gì khác biệt? Em muốn chị, ngay bây giờ." Khóe miệng Tú Nghiên hiện một tia cười nhạt.

"Không nên như vậy." Quyền Du Lợi đã cố gắng kiềm chế bản thân để không bị khích động bởi sự ham muốn, khép hờ mắt lại, một đôi môi mềm mại đã lấy đi hơi thở của cô, sâu và nồng nhiệt; Quyền Du Lợi ngửi thấy mùi thơm của tóc, cô đi theo mùi thơm kia kéo dài đến tai, cổ, không thể không muốn đem người này "ăn" sạch.

"Thế nào? Em không đủ xinh đẹp, không hợp khẩu vị?" Tú Nghiên nói nhỏ bên tai cô, hơi thở nóng làm Quyền Du Lợi ngứa tai.

"Em rất đẹp."

"Không muốn ăn em sao?"

Thức ăn ngon từ trên trời rơi xuống, sao có thể không ăn?

Hơn nữa còn là đẳng cấp nữ vương.

Quyền Du Lợi đột nhiên đứng lên ôm lấy Tú Nghiên đi về phía căn phòng, không thể chờ đợi đẩy nàng xuống giường, một mặt hôn Tú Nghiên, một tay chuyển động vào trong chiếc váy Tây màu đen. Tú Nghiên bị cô lôi kéo, đáp lại nụ hôn vội vã của Quyền Du Lợi, còn chưa kịp cởi quần jean của Quyền Du Lợi, ngón tay Quyền Du Lợi đã không an phận đưa vào giữa hai chân của nàng, nhẹ nhàng thăm dò mảnh đất nhạy cảm mềm mại.

Trịnh Tú Nghiên, em quả thật rất đẹp. Chớ có trách tôi, là em quyến rũ tôi trước. Quyền Du Lợi nhìn thấy khuôn mặt Tú Nghiên ửng đỏ, ngực phập phồng, tia lí trí cuối cùng đã bị phá vỡ.

Tay lạnh như băng. . .Chị vốn không phải như vậy. Tú Nghiên nhìn vẻ mặt cháy lên ngọn lửa ham muốn của Du Lợi, suy nghĩ cũng dần dần tản đi khi Du Lợi xâm nhập chỗ kín của nàng.

"Ah...Đau..." Tú Nghiên run rẩy một chút.

"Hối hận không? Tôi có thể... Dừng lại..." Tay Du Lợi chậm rãi rút về nhưng Tú Nghiên bắt lại tay của cô, ngăn cản cô rời khỏi cơ thể nàng.

"Không cần. Tiếp tục..."

"Em thật rất đẹp."

Du Lợi liếm ngực, cổ, thưởng thức mỗi tấc da thịt mềm mại của nàng, cuối cùng đưa lưỡi vào trong miệng nàng, răng và môi hai người chạm nhau; ngón tay thon dài của Du Lợi đẩy nhanh tốc độ, Tú Nghiên hơi cong vòng eo thon, Du Lợi tỉ mỉ vuốt ve những đường cong mềm mại, thân thể phối hợp không có chút kẻ hở khiến cho hai người kết hợp làm một.

Cho đến khi Tú Nghiên thở gấp, móng tay bấm thật sâu vào lưng Du Lợi thành năm hình trăng khuyết đỏ như máu, sau đó còn lưu lại những vết như mèo quào, Du Lợi mới buông lỏng tay, nhẹ nhàng rút khỏi thân thể Tú Nghiên.

Du Lợi nhìn Tú Nghiên, người phía dưới hơi thở gấp rút, khuôn mặt, gò mà cùng đôi môi đỏ thắm khiến cho Tú Nghiên càng thêm hấp dẫn, ánh mắt mơ màng còn vương lại nước mắt, một giọt nước men theo khoé mắt chảy qua huyệt Thái Dương, rơi vào trong tóc tán lạc.

Mỏng manh làm cho người khác thương xót. Du Lợi hôn lên những giọt nước mắt ấm áp kia, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực. Nàng thật sự là băng sơn nữ vương Trịnh Tú Nghiên mà mọi người thường gọi sao?

Rất lâu sau, hai người vẫn không nói một lời. Du Lợi cảm giác có rất nhiều nước mắt rơi trên ngực và cánh tay, có chút nóng; theo như vết thương trên người, nhất định sẽ rất đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro