Những Điều Anh Không Kể - Shot Ba - End Fic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shot Ba

Tôi ở lại nhà Thái Chiếu. Mỗi buổi sáng sẽ làm cơm, sẽ đợi hắn đi làm về, cùng ăn cơm, rồi cùng hắn đi làm thêm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi kia. Cuộc sống phi thường hòa hợp, phi thường ấm áp đến nỗi, tôi có cảm giác như mình đã tìm được một gia đình mới. Gia đình chỉ có tôi và Thái Chiếu. Chỉ là, mối quan hệ giữa tôi và hắn là gì, đến giờ tôi vẫn chưa gọi được tên.

Hoặc có thể, bản thân chưa dám xác nhận.

Hôm nay Thái Chiếu xin nghỉ ở cửa hàng, cũng xin nghỉ cho tôi. Trong lúc ăn cơm, hắn đưa vào tay tôi tấm vé mời đi dự buổi triển lãm hình. Tôi cầm tấm vé trong tay, thoáng đã thấy tên Thái Chiếu được in nổi vàng trang trọng, bỗng cảm thấy có chút tự hào. Sau khi cười ngu ngờ một hồi, tôi bảo rằng, tôi sẽ đi.

Hắn gật đầu, vẻ mặt rất hài lòng.

Vậy mà tận đến chiều tôi mới nhận ra mình không có lấy một bộ đồ cho đoàng hoàng để đi đâu. Từ lúc ở nhà Thái Chiếu đến giờ, tôi chỉ có ba bốn bộ đồ do hắn mua cho, có tiền cũng đã trả lại, nhưng tuyệt đối không có bộ nào quá trang trọng. Thái Chiếu đã đi tới đó rồi, càng lúc tôi càng thêm rối. Tôi đã nghĩ đến việc quay về nhà, lấy bộ đồ lúc tốt nghiệp, thế nhưng khi ghé qua lại nhìn thấy ba dượng. Tôi không sợ ông ấy đánh, chỉ là nếu đánh trúng mặt, đến nơi đó dù đồ trang trọng thế nào, nhìn cũng sẽ rất khó coi.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi quyết định lấy chiếc áo sơ mi duy nhất ra ủi thật phẳng, mặc cùng với quần jean. Đây là đồ thường ngày tôi hay mặc, không trang trọng mấy, nhưng nhìn cũng sạch sẽ đoàng hoàng. Tôi đứng trước gương, soi hết nửa tiếng mới tạm hài lòng, hít một hơi rồi bước ra ngoài.

Mọi thứ đã chứng minh, hài lòng của con người chưa bao giờ là đủ. Tôi cũng không biết có phải mình quá tự ti hay không mà từ lúc đứng trước sảnh triển lãm, tôi đã không tiến thêm bước nào được nữa. Những triển lãm tôi đi ai cũng đều được vào, mặc kệ đồ đạc như thế nào. Lần này là khác. Mọi người ai cũng ăn mặc sang trọng, nước hoa thơm nức, trên tay đều cầm vé mời. Tôi đứng giữa dòng người đó, phát hiện, chỉ có tấm vé mời là thứ giá trị nhất trên người mình.

Tự ti trỗi dậy, tôi bất giác lùi lại một bước, muốn quay đầu đi. Thế nhưng đại não đột nhiên nhớ đến nụ cười hài lòng của Thái Chiếu, cả người thoáng dừng lại. Là hắn muốn tôi đi, hắn rất muốn tôi đi, sao tôi có thể làm hắn buồn?

Nghĩ đến đó, tôi hít một ngụm không khí lạnh, sống lưng thẳng tắp bước vào. Nhân viên đón khách rất lịch sự hỏi vé mời, nhưng trong mắt không thể giấu được nét khinh thường. Tôi mặc kệ. Tôi đến là vì Thái Chiếu, không phải vì họ.

Bước vào triển lãm, tôi liền bị choáng ngợp bởi sự sang trọng. Không phải những nơi này tôi chưa đến, chỉ là lúc này, cùng với những người tham dự, buổi triển lãm lại sang trọng hơn một phần. Tôi nhớ ra mình đang mặc áo sơ mi quần jean, liền lui về một góc, vờ như xem xét một bức hình, sau đó nhìn lung tung tìm Thái Chiếu.

Đang tìm kiếm kịch liệt, giọng nói quen thuộc đã thoảng bên tai.

"Đến rồi sao?"

Tôi giật mình, lập tức quay đầu, tầm mắt chạm phải mắt kính quen thuộc trên mặt người kia. Thái Chiếu vận một bộ vest xám nhạt, carvat xanh dương, nhìn qua rất trang trọng, lại không kém phần phóng khoáng. Hắn cúi đầu, khẽ nở một nụ cười với tôi.

Bất chốc, tôi thấy hai má mình lại đỏ lên.

"Anh... không bảo tôi là chỗ này sang trọng, tôi ăn mặc thế này có chút không phải..."

"À... Vì tôi có một bài phỏng vấn nên ăn mặc lịch sự một chút chứ thật sự không muốn." - Hắn nghiêng đầu – "Thu Thực, cậu muốn sao cứ mặc thế ấy đi."

Lời Thái Chiếu nói như tiếp thêm tự tin, tôi lại tự nhủ một vạn lần rằng mình đến đây vì hắn, không việc gì phải quan tâm người khác. Tôi ngẩng đầu, khẽ cười với Thái Chiếu. Hắn cũng khoác tay ra sau, vỗ vỗ lấy lưng tôi, nghiêng đầu.

"Cậu đi xem xung quanh đi, tôi có chút việc. Lát nữa đợi tôi, tôi đưa cậu về."

"Được. Anh mau đi đi."

Tôi đẩy đẩy, nhìn Thái Chiếu bước đến đoàn người chói mắt. Lúc này tôi mới nhận ra, Thái Chiếu bên cạnh tôi và Thái Chiếu bây giờ rất khác nhau. Không phải khác về cách ăn mặc hay cách đối xử, chỉ là khí chất tỏa ra khác biệt. Khác biệt tới mức, hắn đứng đó, tôi chẳng còn nhận ra hắn nữa.

Nhưng chẳng phải, hắn vẫn là Thái Chiếu sao?

Là người quan tâm tôi nhất...

Tôi nghe lời Thái Chiếu, đi vòng vòng khu triển lãm, men theo bức tường đang đính những bức hình, chăm chú nhìn từng bức. Hầu hết ảnh ở đầy đều do Thái Chiếu chụp, là ảnh phong cảnh, được đóng khung, ghi chú thích tên và ngày tháng rất rõ ràng.Không hiểu sao lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy rất hứng thú với từng tấm ảnh của Thái Chiếu, mắt vô thức dán vào lâu hơn.

Rồi tôi thấy một tấm ảnh quen thuộc.

Không phải chụp phong cảnh.

Tông màu chủ đạo của bức ảnh là cam vàng, hết phân nửa là xanh đen thật trầm. Ở giữa thấy rõ một dáng người nhỏ gầy, nước biển ngập đến ngực. Mái tóc vàng óng của cậu ta sáng lên giữa ánh trời chiều, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt không rõ cảm xúc.

Bên dưới chú thích chỉ ghi một chữ "Buông."

Tôi đứng ngẩn ngơ trước tấm ảnh, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị không gọi được tên. Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của mình được triển lãm ở nơi thế này nên tôi không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối diện. Người trong tấm ảnh kia là tôi. Bức ảnh tên là buông. Nhưng cả tôi và Thái Chiếu đều biết, chính hắn hôm đó không hề buông. Chưa từng buông.

Cho đến bây giờ, tôi chưa nhận được điều gì đặc biệt hơn thế này. Tôi không biết cái gì là lãng mạn, không biết cái gì là tốt đẹp. Tôi cũng chưa yêu lấy một ai. Tôi cũng không biết điều này có gọi là "lãng mạn" gì đó không vì Thái Chiếu và tôi vốn chỉ là hai người xa lạ, vì tôi bước và cuộc đời hắn mà thôi.

Chỉ là tôi bỗng muốn gọi như vậy...

Gọi thứ này là lãng mạn.

.

Tôi rời đi sớm, ra khỏi khu triển lãm, đứng bên ngoài đợi Thái Chiếu. Không phải tôi tự ti hay gì đó, chỉ là lúc tôi còn bên trong, Thái Chiếu cứ ngóng về phía tôi, không chuyên chú cho buổi phỏng vấn của hắn. Tôi không muốn phiền hắn nên nhắn một tin nhắn rồi ra đây. Vậy mà chỉ vài phút sau, tôi thấy Thái Chiếu cầm áo vội vã chạy ra, nhìn quanh quất tìm tôi. Thấy được tôi rồi, hắn hằm hằm bước lại.

"Cậu dám bỏ đi trước??"

"Tôi nhắn tin rồi mà." – Tôi nhún vai – "Chỉ là ra đây đợi thôi."

"Trong đó không vui sao?" – Thái Chiếu vuốt tóc, rút ra một điếu thuốc.

"Không có. Vui lắm."

Còn hơn cả vui vẻ...

"Xin lỗi cậu."

Thanh âm Thái Chiếu bất chốc vang lên, tan vào không khí lạnh. Tôi vô thức ngẩng đầu, nhìn gương mặt hắn chìm vào bóng tối. Khói thuốc từ miệng ôm lấy gương mặt Thái Chiếu, nhìn không rõ biểu tình. Tôi bỗng cảm thấy bất an tràn ngập.

"Sao lại xin lỗi?"

"Không biết..." – Thái Chiếu lại nhả ra một ngụm khói – "Có thể vì cậu không thoải mái ở đây, tôi vẫn muốn cậu đến..."

"Không có. Tôi không sao cả."

Tôi vội xua tay, muốn xua tan đi luôn không khí ngưng đọng ở đây. Cảm giác bất an lại càng lúc hiện rõ trong lòng. Cảm động, bất an, vui vẻ, yêu thương cứ như vậy lấp đi trí não, khiến đến hô hấp cũng không thông.

"Vậy chúng ta về đi."

Thái Chiếu đưa tay ra ôm lấy một vai tôi, kéo sát về phía hắn. Hương nước hoa nhàn nhạt vờn bên mũi, hòa với hương thuốc lá lúc nãy, đem mọi cảm xúc trấn tĩnh dần. Tôi đưa tay khẽ nắm lấy vạt áo phía sau của Thái Chiếu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn không nhìn tôi.

Cứ như vậy cho đến khi về đến nhà, đến khi cả hai tắt đèn đi ngủ, Thái Chiếu vẫn không nói lời nào. Những tiếng xoay người trên nệm cứ vang lên cả đêm, Hắn chưa có ngủ.

Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí, mở miệng gọi hắn.

"Thái Chiếu."

"Hmm?"

Đúng là chưa ngủ thật.

Tôi nghiêng người, xoay lưng về phía hắn, khẽ đưa tay bám lấy một mép giường, tiếp tục thì thầm.

"Sao anh lại cho tôi ở lại?"

"Sao cậu lại hỏi?" - Thái Chiếu không đáp, trực tiếp quăng câu hỏi lại cho tôi.

"Tò mò thôi." – Tôi vẫn nắm chặt lấy mép giường – "Vì tôi năn nỉ anh?"

Thái Chiếu không đáp. Trong bóng tối, tiếng thở đều đều của hắn vẫn vang lên, chỉ là hắn không đáp chuyện. Chẳng qua chỉ là một câu có hoặc không, có gì phải khiến hắn do dự? Nhưng trong lòng tôi lại thở phào vì Thái Chiếu đã do dự. Nếu hắn bảo có, vậy tất cả đều là thương hại một đứa như tôi?

"Không." – Thái Chiếu thì thầm – "Vì tôi ích kỉ thôi."

Không kịp để tôi hỏi câu khác, tiếng Thái Chiếu lại vang lên, nhanh chóng.

"Ngủ sớm đi. Ngủ ngon, Thu Thực."

Rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Những câu trả lời của Thái Chiếu, ngày đó tôi nghe thật sự không hiểu, cũng vì bản thân ảo tưởng mà không muốn tìm hiểu sâu xa. Thật lâu sau này mới rõ ràng cảm thấy, Thái Chiếu chính là kẻ ích kỉ nhất trên đời.

.

Một ngày, Thái Chiếu dậy thật sớm. Lúc tôi dậy, chuẩn bị làm bữa sáng như mọi hôm, hắn đã muốn rời đi. Tôi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Thái Chiếu đang chỉnh carvat trước gương. Hôm nay hắn ăn mặc rất khác mọi ngày, so với hôm triển lãm còn trang trọng hơn thật nhiều. Hắn không ăn bữa sáng, cũng không bảo với tôi sẽ đi đâu, chỉ quay đầu, bảo Thu Thực, tôi đi đây.

Thu Thực, tôi đi đây...

Cả gương mặt hắn bị che khuất bởi cặp kính lớn, nhìn không ra biểu tình. Thế nhưng chỉ một cái liếc mắt, tôi vẫn cảm thấy được, Thái Chiếu không vui.

Hôm nay hắn không vui.

Ý nghĩ đó lập tức khiến tâm tôi cảm thấy khó chịu. Thái Chiếu không vui, tôi cũng không vui. Vậy nên tôi một mình lên kế hoạch đi chợ, dọn nhà, nấu ăn, chủ yếu để lúc về tâm tình hắn có thể tốt lên. Lúc nhìn trên lịch, tôi còn nhận ra hôm nay là sinh nhật mình, như vậy càng có cái cớ để làm một bữa thịnh soạn.

Còn muốn nhân lúc này, nói với hắn tình cảm của mình.

Nói với Thái Chiếu, tôi thích hắn.

Tôi đoán Thái Chiếu sẽ không về buổi trưa, thế nên đi chợ đều dành cho bữa tôi. Tôi xin phép nghỉ ca đêm, nghỉ luôn cho Thái Chiếu, dành buổi trưa để đi chợ lẫn dọn dẹp chỗ mình. Thoát cái liền hết một ngày, thức ăn cũng từ từ dọn thành một bàn. Tôi còn nhắn tin cho Thái Chiếu rằng đã nấu bữa tối, hôm nay là sinh nhật tôi. Hắn không trả lời, nhưng tôi vẫn cho rằng có lẽ hắn bận.

Vậy mà Thái Chiếu bận đến khuya.

Tôi ngồi trước một bàn đồ ăn đã lạnh tanh, ngơ ngẩn nhìn về phía trước. Điện thoại Thái Chiếu gọi không được, tôi cũng không dám gọi nữa. Đồng hồ quay đều, một tiếng nữa, rồi một tiếng nữa. Cảm giác thấy không khi càng lạnh đi, tôi nhanh chóng đứng dậy, bước đến dọn dẹp, tự khiến mình bận rộn. Don dẹp lại dọn dẹp, Thái Chiếu vẫn không về.

Khi tôi dọn đến một góc tủ của Thái Chiếu, tay chạm phải một khung ảnh lớn. Tôi nghiêng đầu nhìn vào, chỉ thấy một lớp bụi bám đầy. Tính tò mò nổi dậy, tôi đưa tay, kéo lấy khung ảnh lẫn những thứ kia ra. Kéo toàn bộ ra ngoài.

Kéo ra rồi, lại chỉ muốn đặt lại vào.

Đó là một tấm ảnh bám đầy bụi, chụp một cảnh biển. Nắng chiều vẫn vàng như vậy, nước biển thật trầm, xanh đen. Nó vẫn không phải là một bức tranh phong cảnh. Giữa bức tranh, thấy một người con gái tóc dài, vàng óng, nước biển ngập ngang bụng, ngược sáng khiến gương mặt cô tối đi, thế nhưng vẫn không lấp đi nụ cười trên môi.

Tim tôi bất chốc đánh hụt một nhịp.

Tôi bỗng thấy tâm mình hoãng loạn, tay chân có chút không kiềm chế được, vội vàng đặt khung ảnh xuống, đưa qua vơ lấy những thứ kia. Dưới sàn là một sợi dây thừng dài, kẹp trên là những tấm ảnh nhỏ của một cặp nam nữ, còn ghi rõ cả ngày tháng. Bên cạnh đó là một tấm thiệp cưới còn khá mới, không dính một hạt bụi nào.

Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, tay run run mở tấm thiệp ra, nhìn ngày hôm nay được in trên, rõ ràng. Mà tên chú rể ở đó, không phải Thái Chiếu.

Tôi bỗng hiểu tại sao Thái Chiếu không vui.

Hiểu tại sao Thái Chiếu nói lời xin lỗi.

Hai người đó đã chia tay, cô gái đó lấy một người đàn ông khác, người kia không phải Thái Chiếu.

Hắn xin lỗi vì đã để tôi chụp tấm ảnh đó như một loại chấp niệm riêng của bản thân...

Xin lỗi bởi vì không phải tấm ảnh đó chụp cho tôi...

Tôi thấy tâm mình vỡ nát ra, đủ loại tư vị luồn lách vào, bóp nghẹn lấy trái tim. Không phải vì chuyện tấm ảnh, không phải vì chuyện Thái Chiếu có bạn gái, cũng không phải bất kì vì chuyện gì. Chỉ vì tôi phát hiện, thì ra tôi đã thích hắn thật nhiều. Thích tới mức, muốn đem mọi thứ cất lại vào trong, giả vờ như không có việc gì.

Tôi và Thái Chiếu chẳng là gì của nhau cả. Hắn cưu mang tôi, hắn quan tâm tôi không có nghĩa hắn thích tôi. Hắn thương hại. Chỉ có tôi, chỉ có tôi thích hắn.

Cả một đêm đó, mọi thứ trong góc tủ đã được để lại như bình thường, chỉ có tôi ngồi trên sàn nhà lạnh, chờ Thái Chiếu.

Chờ mãi, cuối cùng hắn cũng về.

Thái Chiếu quay về. Hắn vẫn mặc bộ vest trang trọng như cũ, không có lấy một điểm xộc xệch. Hắn bước vào, nhìn bàn thức ăn trước mặt, rồi nhìn tôi đang ngồi trước sàn nhà. Phái đến khi hắn tiến đến gần, tôi mới phát hiện ra, vội vàng túm lấy hắn.

"Sao... Sao giờ anh mới về..."

Một đêm không ngủ khiến giọng tôi khan đi, cổ họng đau nhói. Vậy mà tôi vẫn cứ cố chấp nắm chặt lấy áo hắn, lắp bắp lặp lại những từ ngữ không rõ.

Thái Chiếu không đẩy tôi ra, cũng không lại gần. Hắn đưa tay, gỡ cặp kính trên mặt xuống, nhìn thẳng tôi thật lâu.

"Thật xin lỗi."

Hắn lại nói câu nói đó.

Tôi bất chốc không nhịn được, cảm xúc như núi lửa nhanh chóng trào ra. Tay tôi run lên, nắm chặt lấy áo hắn, kéo tới kéo lui, giọng nghẹn đi.

"Xin lỗi cái gì... Anh không được nói xin lỗi... Không việc gì cả.... Tôi tha thứ hết..."

"Thu Thực, tôi..."

"Thái Chiếu, tôi biết cả rồi." – Tôi xua tay thật nhanh – "Không sao... Không sao..."

"Tôi phải đi."

Một câu nói của Thái Chiếu đem mọi hành động của tôi ngưng lại. Tay nắm trên áo hắn như mất hết toàn bộ khí lực, xụi lơ, chỉ còn bấu lấy từng thớ vải. Lỗ tôi tôi bất chốc lùng bùng, não nhồi nhết quá nhiều cảm xúc, đau váng lên. Hắn nói gì?

"Tôi phải đi, Thu Thực."

Thái Chiếu lặp lại, đưa tay cởi carvat ra khỏi cổ, ngồi hắn xuống sàn nhà. Hắn chăm chăm nhìn tôi, không nói gì nữa.

Thật lâu sau, tôi mới thấy môi mình mấp máy, thanh âm suy yếu toát ra.

"Tại sao?"

"Tôi muốn rời khỏi đây." – Thái Chiếu thì thầm – "Tôi muốn quên đi người kia..."

Tôi muốn quên đi người kia...

Vậy trước giờ anh chưa từng quên?

"Vậy... còn tôi thì sao?"

Tôi nghe thấy mình lên tiếng, trước mắt là một mảng nắng nhẹ nhàng trên sàn nhà. Tâm tư tê dại thành một mảng.

Còn tôi thì sao?

"Cậu còn gia đình mà."

Lần đầu tiên, sau một thời gian thật dài, Thái Chiếu quyết định lật tẩy tôi. Hắn còn lật tẩy tôi bằng cách này, vào lúc này, trực tiếp, rõ ràng.

Thật đau.

"Phải." – Tôi vẫn lờ mờ nhìn thẳng – "Nhưng tôi thích anh."

Tôi không biết mình nói ra lúc này sẽ có tác dụng gì, chỉ là cảm thấy phải nói ra, vội vàng nói ra. Cuối cùng tình cảm của tôi trong mấy tháng qua, tình cảm lần đầu tiên trong đời được vớt vát thật nhanh chóng, thật gọn gàng.

Thái Chiếu nghe xong, biểu tình không có lấy một điểm ngạc nhiên. Dường như hắn cũng nhận ra tôi rất thích hắn, nên đến khi nghe trực tiếp, nó chỉ như một hòn đá cản đường của hắn mà thôi,

Chẳng để làm gì.

"Tôi và người đó chia tay, thật sự rất khổ sở. Khi đó cậu lại đến, Thu Thực." – Thái Chiếu nghiêng người, dựa vào giường, nhìn ra cửa sổ - "Tôi đã đem cậu về, đã giữ cậu lại, chỉ vì bản thân không thể chịu nổi một giây cô độc nào nữa..."

"Cậu đã giúp tôi rất nhiều. Ở cạnh cậu, tôi thật sự rất thoải mái, rất vui vẻ, quên luôn cả buồn khổ trước đây... Chỉ là..."

"Ngày hôm qua, khi tôi đến lễ cưới... Tôi đã nhìn thấy cô ấy trong bộ váy cưới, đi bên cạnh một người khác tươi cười. Người đó không phải tôi. Tôi không có một điểm đau buồn nào, cậu biết không Thu Thực?"

"Vậy tại sao... Tại sao không phải là tôi?"

Tôi thấy mình đưa tay đến, run rẩy nắm lấy áo hắn, thốt ra một câu hỏi. Thế nhưng trong lòng vạn lần cầu xin Thái Chiếu đừng trả lời. Đừng trả lời nó.

Nhưng hắn đã quay sang, nhìn tôi, đáp thật rõ ràng.

"Vì tôi đã đem cậu biến thành cô ấy."

"..."

"Tôi rất loạn. Tôi cứ vậy ở bên cậu, mãi cho đến khi cầm lấy tấm ảnh chụp cậu ở bờ biển trên tay, tôi mới biết tôi đã đối xử thế nào với cậu..."

"..."

"Tôi không thể tiếp tục như vậy được nữa."

Thái Chiếu đáp xong, chống tay đứng lên khỏi sàn nhà. Hắn cởi áo vest, bước đến tủ đồ, từ từ dọn lấy mọi thứ, xếp vào va li. Tôi vẫn ngồi trên sàn, mắt nhìn ánh nắng rơi, đến khi hắn bước qua lần thứ hai, tôi mới thấy mình lên tiếng.

"Tôi thì sao đây?"

Hắn dừng chân, nhưng không đáp lại.

"Tôi phải làm sao đây?"

"Thái Chiếu, tôi biết anh thương hại tôi, tôi biết anh đem tôi thành bạn gái anh, tôi biết anh không thích tôi, tôi biết mọi an ủi quan tâm của anh không dành cho tôi... Nhưng tôi vẫn thích anh. "

"Thái Chiếu, tôi không có gia đình..."

"Không có gia đình. Tôi chỉ thích anh."

"Tôi không có gia đình..."

Tôi cứ lặp đi lặp lại những từ ngữ vô nghĩa như vậy, lặp lại mãi cho đến khi cổ họng đau đến không phát nổi ra tiếng. Đầu váng lên từng hồi và tâm muốn vỡ nát. Nắng thôi rơi. Thái Chiếu vẫn đứng yên đó, thật im lặng nhìn tôi.

Hắn bảo, cậu có gia đình.

Hắn bảo, suy nghĩ thật kĩ đi, thích tôi, sẽ hối hận.

Hắn bảo, tôi thật lòng quan tâm cậu.

Hắn bảo, tôi phải đi.

Nhưng tôi sẽ về đón cậu.

Thái Chiếu còn bảo rất nhiều thứ, nhưng phàn lớn tôi đều đã quên. Ngày đó, tôi chỉ thấy cảm nhận rõ ràng cơn đau sâu trong tâm khảm và lạnh buốt từ sàn nhà truyền tới chân. Mãi đến khi ôm túi đồ bước ra khỏi nhà Thái Chiếu, cả người vẫn chỉ ngẩn ngơ, lơ đãng nhìn nắng chiều nhuộm lấy bầu trời.

Chỉ là không còn biển xanh trầm, không còn kí ức của chúng ta.

Cũng chẳng còn Thái Chiếu.

Cũng chẳng còn ai nữa.

...o0o...

Khu đông Bắc Kinh có một căn nhà nhỏ. Ở đó mỗi đều chưa bao giờ ngưng tiếng chửi rủa. Hàng xóm bảo người đàn ông ở đây phát điên rồi. Mỗi ngày ông ta đều uống rượu, say xỉn liền quay về đem vợ con ra đánh đập. Ông ta lúc trước thường đánh đứa con, sau đó không hiểu lí do gì đứa con kia chạy đi mất, ông liền quay sang mụ vợ. Đánh mãi, đến khi đứa con quay trở lại, người vợ cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Đứa con kia là một thanh niên trẻ. Hàng ngày đều bận rộn đi kiếm tiền, tối còn làm thêm ở cửa hàng tiện lợi. Cơ hồ như vậy nhưng vẫn về nhà mỗi ngày, chu cấp cho cha dượng một khoảng tiền. Nhưng hôm không có, hàng xóm lại một phen đinh tai nhức óc bởi tiếng chửi rủa đánh đập. Cứ như vậy, gia đình đó trôi qua hai năm, cho đến khi người cha không chịu nổi sự tàn phá của rượu bia, nằm liệt một chỗ, mọi thứ mới trở nên im ắng.

Thu Thực đẩy cửa bước vào, đặt cơm chiều lên bàn. Cậu tiến tới phòng của ba dương, để cơm gần chỗ của ông. Hầu như một năm nay ông không còn ra khỏi phòng nữa, mọi sinh hoạt đều do mẹ cậu lo. Hộp cơm vừa đặt xuống đã đánh thức người kia, lão tỉnh dậy, chống tay ngồi lên.

"Mẹ mày đâu?" – Ông hất giọng.

"Bà mất rồi." – Thu Thực đáp, trong lòng không có tư vị gì – "Ông ăn cơm đi."

"Vậy sao mày còn ở đây?"

"Vì mẹ bảo tôi làm vậy."

"Đi đi." – Ông nghiến răng – "Tao đã gọi cho viện dưỡng lão. Giờ mày cút đi."

"Không."

Thu Thực ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên nhìn chăm chăm vào ba dượng. Ánh mắt như nhiều năm về trước, khi cậu bị đánh ngã trước cửa nhà. Một ánh mắt đó, châm vào lửa giận trong lòng người đàn ông kia. Tiếng chửi rủa bắt đầu lớn dần. Ông ta chửi, vừa chửi vừa cầm đồ ném vào người Thu Thực. Cậu không tránh, chỉ ngồi im, đợi khi ông thở hổn hển mới bước ra.

"Đi đâu đây?"

Tiếng thì thầm vọng vào màn đêm, không biết là đang hỏi ai?

.

Thu Thực kéo chiếc mũ đồng phục lại xuống sát mặt, cúi gằm che đi vết bầm trên mặt. Lúc nãy tùy hứng mà ngồi im chịu trận, giờ mặt lại bầm một mảng lớn. Rất may cậu làm ca đêm, không có mấy người qua lại, không thì không biết giấu mặt vào đâu.

Nghĩ gần hết giờ làm, Thu Thực liền quay lưng xếp hàng lên kệ. Bên cửa vang lên tiếng chuông đón khách, cậu không quay đầu lại, cứ như vậy mà tiếp tục làm việc của mình. Đến khi nhận ra vị khách kia đã đứng trước quầy, Thu Thực mới miễn cưỡng lên tiếng.

"Quý khách mua gì ạ?"

"Ở đây có bán dưa hấu không?"

Thanh âm trầm khàn phát ra, quen thuộc đến lạ kì. Thu Thực vô thức ngẩng đầu, nhìn người đang đứng trước mặt mình. Thân ảnh cao lớn, trên người toát ra phong thái thoái mái, mắt đeo một cặp kính to. Hắn đứng yên nhìn cậu, môi khẽ vẽ thành một nụ cười.

Thu Thực bất chốc thấy mắt mình nóng rát, hốc mũi cay xè, giọng nghẹn lại.

"Không có dưa hấu, chỉ có một ly mì."

Trong chốc lát, kẻ trước mặt nở một nụ cười thật đẹp, bước đến, ôm lấy cậu vào lòng.

"Anh về rồi đây."

Có nhiều điều anh không kể, điều đầu tiên chính là: Anh thích em.

End.

A/N: Sẽ có nhiều bạn thắc mắc đoạn tình cảm của Thu Thực và Thái Chiếu là thế nào, vì cái gì mà thích nhau lại không ở cùng nhau được mà phải dùng hai năm giải trừ. Vì hoàn cảnh mỗi người thôi. Thu Thực vì gia đình mà đến ở cùng Thái Chiếu, có quá nhiều thứ "lần đầu tiên" nên rất dễ ngộ nhận đó là tình yêu. Còn Thái Chiếu tiếp nhận Thu Thực như thế thân bạn gái cũ nên cũng không thể tiếp tục bằng "thích" như vậy được. Hai năm chính là thứ để cả hai phải suy nghĩ, để giải tỏa mọi vướng mắc, sau đó mới có thể yêu nhau. Thế nên mọi người đừng trách Thái Chiếu hay Thu Thực nha.

Cảm ơn mọi người đã theo dõi "Những điều anh không kể." Couple này thật sự rất ít fic, nên mình mong mọi người sẽ ủng hộ mình nhiều hơn nữa trong những fic sau nha~~ ^^~

3%A3i+cho+%C4%91%E1%BA%BFn+khi+c%E1%BB%95+h%E1%BB%8Dng+%C4%91au+%C4%91%E1%BA%BFn+kh%C3%B4ng+ph%C3%A1t+n%E1%BB%95i+ra+ti%E1%BA%BFng.+%C4%90%E1%BA%A7u+v%C3%A1ng+l%C3%AAn+t%E1%BB%ABng+h%E1%BB%93i+v%C3%A0+t%C3%A2m+mu%E1%BB%91n+v%E1%BB%A1+n%C3%A1t.+N%E1%BA%AFng+th%C3%B4i+r%C6%A1i.+Th%C3%A1i+Chi%E1%BA%BFu+v%E1%BA%ABn+%C4%91%E1%BB%A9ng+y%C3%AAn+%C4%91%C3%B3%2C+th%E1%BA%ADt+im+l%E1%BA%B7ng+nh%C3%ACn+t%C3%B4i.++H%E1%BA%AFn+b%E1%BA%A3o%2C+c%E1%BA%ADu+c%C3%B3+gia+%C4%91%C3%ACnh.++H%E1%BA%AFn+b%E1%BA%A3o%2C+suy+ngh%C4%A9+th%E1%BA%ADt+k%C4%A9+%C4%91i%2C+th%C3%ADch+t%C3%B4i%2C+s%E1%BA%BD+h%E1%BB%91i+h%E1%BA%ADn.++H%E1%BA%AFn+b%E1%BA%A3o%2C+t%C3%B4i+th%E1%BA%ADt+l%C3%B2ng+quan+t%C3%A2m+c%E1%BA%ADu.++H%E1%BA%AFn+b%E1%BA%A3o%2C+t%C3%B4i+ph%E1%BA%A3i+%C4%91i.++Nh%C6%B0ng+t%C3%B4i+s%E1%BA%BD+v%E1%BB%81+%C4%91%C3%B3n+c%E1%BA%ADu.++Th%C3%A1i+Chi%E1%BA%BFu+c%C3%B2n+b%E1%BA%A3o+r%E1%BA%A5t+nhi%E1%BB%81u+th%E1%BB%A9%2C+nh%C6%B0ng+ph%C3%A0n+l%E1%BB%9Bn+t%C3%B4i+%C4%91%E1%BB%81u+%C4%91%C3%A3+qu%C3%AAn.+Ng%C3%A0y+%C4%91%C3%B3%2C+t%C3%B4i+ch%E1%BB%89+th%E1%BA%A5y+c%E1%BA%A3m+nh%E1%BA%ADn+r%C3%B5+r%C3%A0ng+c%C6%A1n+%C4%91au+s%C3%A2u+trong+t%C3%A2m+kh%E1%BA%A3m+v%C3%A0+l%E1%BA%A1nh+bu%E1%BB%91t+t%E1%BB%AB+s%C3%A0n+nh%C3%A0+truy%E1%BB%81n+t%E1%BB%9Bi+ch%C3%A2n.+M%C3%A3i+%C4%91%E1%BA%BFn+khi+%C3%B4m+t%C3%BAi+%C4%91%E1%BB%93+b%C6%B0%E1%BB%9Bc+ra+kh%E1%BB%8Fi+nh%C3%A0+Th%C3%A1i+Chi%E1%BA%BFu%2C+c%E1%BA%A3+ng%C6%B0%E1%BB%9Di+v%E1%BA%ABn+ch%E1%BB%89+ng%E1%BA%A9n+ng%C6%A1%2C+l%C6%A1+%C4%91%C3%A3ng+nh%C3%ACn+n%E1%BA%AFng+chi%E1%BB%81u+nhu%E1%BB%99m+l%E1%BA%A5y+b%E1%BA%A7u+tr%E1%BB%9Di.++Ch%E1%BB%89+l%C3%A0+kh%C3%B4ng+c%C3%B2n+bi%E1%BB%83n+xanh+tr%E1%BA%A7m%2C+kh%C3%B4ng+c%C3%B2n+k%C3%AD+%E1%BB%A9c+c%E1%BB%A7a+ch%C3%BAng+ta.++C%C5%A9ng+ch%E1%BA%B3ng+c%C3%B2n+Th%C3%A1i+Chi%E1%BA%BFu.++C%C5%A9ng+ch%E1%BA%B3ng+c%C3%B2n+ai+n%E1%BB%AFa.++...o0o...++Khu+%C4%91%C3%B4ng+B%E1%BA%AFc+Kinh+c%C3%B3+m%E1%BB%99t+c%C4%83n+nh%C3%A0+nh%E1%BB%8F.+%E1%BB%9E+%C4%91%C3%B3+m%E1%BB%97i+%C4%91%E1%BB%81u+ch%C6%B0a+bao+gi%E1%BB%9D+ng%C6%B0ng+ti%E1%BA%BFng+ch%E1%BB%ADi+r%E1%BB%A7a.+H%C3%A0ng+x%C3%B3m+b%E1%BA%A3o+ng%C6%B0%E1%BB%9Di+%C4%91%C3%A0n+%C3%B4ng+%E1%BB%9F+%C4%91%C3%A2y+ph%C3%A1t+%C4%91i%C3%AAn+r%E1%BB%93i.+M%E1%BB%97i+ng%C3%A0y+%C3%B4ng+ta+%C4%91%E1%BB%81u+u%E1%BB%91ng+r%C6%B0%E1%BB%A3u%2C+say+x%E1%BB%89n+li%E1%BB%81n+quay+v%E1%BB%81+%C4%91em+v%E1%BB%A3+con+ra+%C4%91%C3%A1nh+%C4%91%E1%BA%ADp.+%C3%94ng+ta+l%C3%BAc+tr%C6%B0%E1%BB%9Bc+th%C6%B0%E1%BB%9Dng+%C4%91%C3%A1nh+%C4%91%E1%BB%A9a+con%2C+sau+%C4%91%C3%B3+kh%C3%B4ng+hi%E1%BB%83u+l%C3%AD+do+g%C3%AC+%C4%91%E1%BB%A9a+con+kia+ch%E1%BA%A1y+%C4%91i+m%E1%BA%A5t%2C+%C3%B4ng+li%E1%BB%81n+quay+sang+m%E1%BB%A5+v%E1%BB%A3.+%C4%90%C3%A1nh+m%C3%A3i%2C+%C4%91%E1%BA%BFn+khi+%C4%91%E1%BB%A9a+con+quay+tr%E1%BB%9F+l%E1%BA%A1i%2C+ng%C6%B0%E1%BB%9Di+v%E1%BB%A3+c%C5%A9ng+ch%E1%BA%B3ng+c%C3%B2n+bao+nhi%C3%AAu+s%E1%BB%A9c+l%E1%BB%B1c.++%C4%90%E1%BB%A9a+con+kia+l%C3%A0+m%E1%BB%99t+thanh+ni%C3%AAn+tr%E1%BA%BB.+H%C3%A0ng+ng%C3%A0y+%C4%91%E1%BB%81u+b%E1%BA%ADn+r%E1%BB%99n+%C4%91i+ki%E1%BA%BFm+ti%E1%BB%81n%2C+t%E1%BB%91i+c%C3%B2n+l%C3%A0m+th%C3%AAm+%E1%BB%9F+c%E1%BB%ADa+h%C3%A0ng+ti%E1%BB%87n+l%E1%BB%A3i.+C%C6%A1+h%E1%BB%93+nh%C6%B0+v%E1%BA%ADy+nh%C6%B0ng+v%E1%BA%ABn+v%E1%BB%81+nh%C3%A0+m%E1%BB%97i+ng%C3%A0y%2C+chu+c%E1%BA%A5p+cho+cha+d%C6%B0%E1%BB%A3ng+m%E1%BB%99t+kho%E1%BA%A3ng+ti%E1%BB%81n.+Nh%C6%B0ng+h%C3%B4m+kh%C3%B4ng+c%C3%B3%2C+h%C3%A4 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro