Chương 14: Lý do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em tự hỏi liệu họ có ổn không." Serenade lo lắng hỏi chị gái khi họ ở lại phòng khách khi Macaroon dẫn anh trai của họ đến nơi Madeleine đang bị nhốt.

"Không sao đâu. Chị không nghĩ nii-san sẽ gây rắc rối." [Y/n] trả lời. "Và có Macaroon ở đó nii-san sẽ không làm điều gì ngu ngốc đâu."

Serenade cười khúc khích. "Thằng bé đã trở thành một người đàn ông đáng tin cậy."

[Y/n] cười tự hào. "Macaroon bình thường không khắt khe nhưng chị nghĩ thằng bé rất muốn trả tự do cho Madeleine càng sớm càng tốt vì vậy Macaroon đã làm hết mọi việc để Katakuri-sama và mọi người có thể tập trung vào những vấn đề quan trọng hơn."

Serenade bật cười. "Vậy sao? Ồ! Đúng rồi! Chúng em mới phát hiện một trái ác quỷ. Chị nghĩ Macaroon sẽ ăn không?"

[Y/n] lắc đầu. "Thằng bé đã được đề nghị ăn trái ác quỷ nhiều lần trước đây. Nhưng lần nào cũng từ chối ăn."

"Em hiểu Macaroon đã đủ mạnh ngay cả khi không có trái ác quỷ nhưng trái ác quỷ sẽ khiến thằng bé mạnh hơn rất nhiều, thằng bé cũng sẽ không từ chối điều này. Vậy tại sao lại không muốn ăn bất kỳ trái ác quỷ nào?" Serenade tự hỏi.

[y / n] mỉm cười khi nhớ về một kỷ niệm xa xăm trong quá khứ.

..............

Mười sáu năm trước ...

"Hả ?!  Cha, tại sao cha lại cho Madeleine ăn trái ác quỷ mà không phải con?! Con cũng muốn ăn một quả!" Macaroon mè nheo.

Moscato vừa nói với cậu rằng cha đã tìm thấy một trái ác quỷ và đưa nó cho em gái . Vì thế bây giờ, em gái của cậu đã có năng lực của trái ác quỷ.

"Cha sẽ đưa cho con trái khác nếu tìm được. Cha đưa cho Madeleine vì em gái con cần năng lực này hơn là con vì con có khả năng tự bảo vệ mình. Hơn nữa, Madeleine không giống con, em con cần sức mạnh để bảo vệ mình nếu ai đó bất ngờ tấn công." Katakuri giải thích.

Macaroon phồng má. "Không công bằng. Cha luôn thương Madeleine nhất."

"Đừng nói thế. Cha không thiên vị ai cả."

"Hứm."

.......

"Shashashasha....nhìn tâm trạng  cháu có vẻ tồi tệ, Macaroon-chan." Praline hỏi khi bơi đến chỗ Macaroon.

Cô ấy đang bơi quanh vùng biển thì nhìn thấy Macaroon trên bờ Đảo Bột mì.

"Cô Praline."

Praline ngồi bên cạnh, nhìn xuống cậu bé. "Làm sao vậy? Cháu lại cãi nhau với cha nữa à ?"

Macaroon bĩu môi. "Cha không thương cháu."

"Cháu nói sai rồi." Praline nói. "Cha rất thương cháu."

"Không. Cha chỉ thương mỗi Madeleine." Macaroon cố chấp nói. "Cha luôn cho em cháu những thứ tốt nhất, cha thậm chí còn cho Madeleine ăn một trái ác quỷ."

Praline thở dài. "Chỉ vì trái ác quỷ ?"

"Cháu cũng muốn!"

"Cháu có biết rằng sẽ không thể bơi nếu cháu ăn trái ác quỷ hay không? Cơ thể của cháu sẽ cảm thấy nặng hơn chì và chìm dưới biển. Và bất kể người sử dụng trái ác quỷ có mạnh đến đâu thì chỉ cần rớt xuống biển đều sẽ mất mạng. "

"Nhưng cháu vẫn muốn nó!"

Praline cười khúc khích. "Đứa nhỏ cứng đầu."

"Cháu đã quyết định rồi!" Macaroon nhảy dựng lên. "Cha không thương thì cháu sẽ rời đi."

Praline cười thích thú. "Ồ, cháu muốn đi đâu ?"

"Cháu không biết nhưng cháu sẽ rời đi!" Cậu nói rồi bỏ chạy nhưng được nửa đường thì dừng lại. Anh quay lại nhìn Praline. "Đừng nói với ai nhé, cô Praline!" Cậu ta nói và tiếp tục chạy đi.

Praline cười lớn. "Dễ thương ghê."

........

"Thằng nhỏ muốn thế ?!" Perospero với vẻ mặt sốc và kinh hoàng sau khi nghe Praline kể chuyện của Macaroon là "đòi bỏ đi" "Và em đã không ngăn cản sao ?!"

"Thằng bé cần tìm lại chính mình, Peros-nii." Praline nói một cách đơn giản.

"Tìm tìm cái mông ý !!! Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Macaroon đi một mình, perorin!"

"Katakuri nii-san sẽ không thích điều này." Brulee run lên vì sợ hãi.

"Thôi nào! Macaroon thậm chí còn mạnh hơn cả voi ma mút nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Và như mọi lần cứ đói bụng cũng tự tìm đường về nhà thôi." Praline thở dài mệt mỏi.

"Đồ ngốc! Em sẽ dễ dàng tìm thấy những thứ có thể ăn ở xung quanh đây. Mọi thứ ở Totto Land căn bản đâu đâu cũng có thức ăn !! Nó không sợ đói !!" Perospero hét lên và chỉ vào Brulee. "Đi nói với mẹ và Katakuri về chuyện này!"

"Tại sao lại là em ?! Em không muốn đối mặt với sự tức giận của Katakuri nii-san đâu !!"  Brulee lắc đầu.

"Đi nhanh đi !! Anh phải cố gắng tìm ra thằng bé !! Còn em, Praline, hãy thông báo cho mọi người về chuyện này, perorin."

Praline thở dài. "Biết rồi." Cô chán nản lắc đầu khi họ rời đi. "Mấy người làm quá, đã bảo là thằng bé sẽ ổn mà !!"


..........

"Thật lạ. Tại sao con vẫn chưa về nhà." [Y/n] lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ đợi con trai cô về nhà. "Madeleine, con không biết anh trai con đi đâu sao ?"

Madeleine nhìn mẹ và lắc đầu. "Con không gặp anh ấy. Mosca-chan là người đi dạo khắp đảo Bánh cùng con."

"Mẹ hiểu rồi." [Y/ n] nhìn lại cửa sổ. "Mẹ đang tự hỏi anh trai con đang ở đâu."

"Nee-sannnn !!!" Cánh cửa bị bật tung, làm [Y/n] Madeleine ngạc nhiên.

"Brulee-sama ?!"

Brulee nhìn xung quanh. "Nii-san có ở đây không?"

"Không. Katakuri-sama không có nhà."

Brulee thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì tốt quá. Ahh! Không, không phải!" Cô ấy hốt hoảng. "Macaroon đã bỏ đi!"

"Hả ?!"

"Anh hai bỏ đi ?"

............

"Báo cho những người khác, lập tức đi tìm Macaroon-sama!"

"Cậu ta đã bỏ đi! Mau chóng tìm cho ra !!"

Một nhóm đàn ông  lạ mặt đứng xem sự náo loạn trong khu vực. Họ là người của băng hải tặc khác đóng giả làm vệ sĩ cho khách của Big Mom.

"Các người nghe gì chưa?" Một người thì thầm. Những người khác gật đầu.

"Thay vì bắt cóc cả hai, chúng ta có nên bắt cóc đứa lớn hơn không?" Một người đặt câu hỏi.

"Ừ. Vì nó bỏ trốn, họ sẽ không nghi ngờ rằng nó bị bắt cóc."

"Nếu là như vậy, chúng ta nên đi tìm trước khi bọn họ tìm được." Cả nhóm lập đứng dậy và rời đi.

Nhưng một giờ sau ...

"Chuyện gì thế này?" Một người đàn ông bị thương sợ hãi. "Nó là một con quái vật !!"

"Chết tiệt! Nó đã giết nhiều người của chúng ta. Chúng ta hầu như không thoát được, đám người kia quả thật không nói quá khi nhận định rằng thằng nhóc này đáng sợ không kém gì cha nó." Một tên cắn răng nhịn đau từ vết thương vì anh ta là người bị trọng thương đầu tiên.

"Chúng ta không nên đặt chủ ý lên nó." Một tên rên rỉ.

"Chúng ta phải làm gì đây? Không đời nào chúng ta có thể bắt cóc nó..."

"Anh hai ơi !! Anh hai !!  Anh có ở đây không ?!" Giọng của một cô bé gọi lớn.

Những người đàn ông quay lại và nhìn thấy một đứa bé gái đang tìm kiếm xung quanh khu vực. Họ nhận ra cô là con gái của Charlotte Katakuri.

Những tên khác nhìn nhau rồi cùng nở một nụ cười.

..........

"Họ thoát nhanh thật. Chúng đang ở đâu?" Macaroon lẩm bẩm khi lau máu trên má.

Ngay sau đó....

"Ahhhhh !!!"

Macaroon quay đầu lại. "Madeleine ?!"

Macaroon chạy về hướng Madeline hét lên.

Khi đến khu vực, cậu tìm thấy những người đàn ông mà cậu đang tìm kiếm và chúng đang giam giữ em gái của cậu

"Vậy ra nhỏ này là người sử dụng trái ác quỷ ?? Thật tệ, còng đá biển sẽ vô hiệu hóa sức mạnh của nhóc."

"Madeleine!"

"Anh hai !!!"

"Chết tiệt, thằng anh tới !!" Người ôm Madeleine tái mặt. "Súng đâu !! Giết nó !!" Một tên ra lệnh và bỏ chạy.

"Này! Thả em gái ta ra !!" Cậu hét lên và cố gắng chạy theo nhưng những tên khác đã chặn đường.

"Giết nó!"

Macaroon đã né được tất cả các viên đạn bằng cách sử dụng Haki của mình và giết những người đang chặn đường cậu.

"Chết tiệt! Các người tránh ra! Madeleine !!!"

Cậu chạy về phía rừng cho đến khi chạy đến vách đá gần biển, nơi cậu đã dồn đường cùng kẻ bắt cóc Madeleine.

"Anh hai !!" Madeleine đã khóc.

"Thả em gái ta ra !!"

Tên đó nghiến răng, rút ​​súng chĩa vào đầu Madeleine. "Nếu dám tiến tới ta sẽ bắn nát đầu em gái ngươi !!" Hắn hung hăng đe dọa.

Macaroon sững người khi nhìn thấy khẩu súng. Madeleine không thể né được. Không giống như cậu, em gái không thể sử dụng Haki.

Sau đó cậu nhớ lại lần cậu đã cằn nhằn về việc Madeleine được ăn trái ác quỷ thay vì là cậu.

"Cha sẽ đưa cho con trái khác nếu tìm được. Cha đưa cho Madeleine vì em gái con cần năng lực này hơn là con vì con có khả năng tự bảo vệ mình. Hơn nữa, Madeleine không giống con, em con cần sức mạnh để bảo vệ mình nếu ai đó bất ngờ tấn công."

Phải. Cha đã nói như thế.

Cậu nhìn tay của Madeleine. Chiếc còng đá biển đang ngăn cô sử dụng sức mạnh của mình. Ngoài ra, cô bé vẫn chưa thuần thục sử dụng sức mạnh đó. Cậu chắc rằng cô vẫn chưa thể kiểm soát được.

"Macaroon, cứu em..." Cô sụt sịt.

"Madeleine..."

Người đàn ông cười thích thú và chĩa súng về phía Macaroon. "Chọn đi. Ngươi hay em gái ngươi? Tránh viên đạn của ta hoặc em gái ngươi sẽ chịu đau đớn."

Macaroon nhìn khuôn mặt đang khóc của Madeleine.

"M-Macaroon ..."

Macaroon nhắm mắt lại. Thấy vậy, Madeleine tròn mắt. "Không ..."

Người đàn ông cười. "Vậy là nhỏ này là điểm yếu của ngươi hả?! Thằng ngốc! Ngươi sẽ không thể  tồn tại trong thế giới hải tặc nếu ngươi để lộ nhược điểm vì tình thương và lòng trắc ẩn !!!"

Madeleine mở môi. Cô cắm răng vào cánh tay của người đàn ông, cắn thật mạnh.

"Khốn kiếp !!!" Hắn hét lên trong đau đớn. Hắn không giữ được Madeleine nhưng trước sự kinh hoàng của Macaroon, hắn đã ném cô xuống biển.

"Madeleine !!!" Macaroon nhảy lên và giơ tay trái nắm lấy đầu người đàn ông và với một cú vặn cổ tay, cậu đã bứt đầu của hắn.

Quăng cái đầu sang một bên, cậu nhảy xuống biển.

Khi rơi xuống biển, cậu nhớ lại những gì cô Praline đã nói.

"Cháu có biết rằng sẽ không thể bơi nếu cháu ăn trái ác quỷ hay không? Cơ thể của cháu sẽ nặng hơn chì và chìm xuống biển. Và bất kể người sử dụng trái ác quỷ mạnh đến đâu thì nếu có rơi xuống biển cũng đều sẽ mất mạng. "

Madeleine biết bơi. Nhưng kể từ khi cô ăn trái ác quỷ đó, cô đã không thể bơi.

Cậu bơi và tìm thấy em gái mình đang chìm dần. Sau đó cậu tóm lấy Madeleine và bơi lên bờ.

Lúc này, cậu đã hiểu được cái giá phải trả sau khi nhận sức mạnh từ trái ác quỷ.

........

Ba ngày sau...

"Macaroon, của con đây." Katakuri đưa cho Macaroon một trái tròn có hình lốc xoáy.

"Đây là..."

"Đây là trái ác quỷ đấy, con yêu. Con chẳng phải cũng muốn một trái sao ?" [Y/n] mỉm cười khi cô ôm lấy cánh tay của Katakuri.

Madeleine nhìn anh trai. "Em nghe nói nếu anh ăn anh sẽ có khả năng giam con người vào trong những cuốn sách đó, anh hai."

Macaroon nhìn trái cây trên tay rồi nhìn Madeleine. Một lúc sau, cậu cười lắc đầu. "Không ăn đâu ạ. Cha cứ đưa nó cho chú Mont-D'or hoặc cho người nào cần nó."

"Con có chắc không?" [Y/n] nhướng mày.

"Dạ." Macaroon cười thật tươi. "Nếu con ăn rồi thì sẽ không ai có thể cứu Madeleine nếu em ấy bị rơi xuống biển."

....

"Tất cả mọi thứ Macaroon làm đều vì em gái của mình." [Y/ n] nói. "Đó là lý do tại sao chị tin tưởng thằng bé luôn đảm bảo sự an toàn của Madeleine."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro