Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi tám của tôi.

Thường, con cái của các gia tộc lớn thì sinh nhật sẽ tổ chức rất linh đình, nhưng tôi lại không muốn như vậy. Tôi chỉ cần một bữa tiệc nhỏ cùng với ba mẹ mình.

Và năm nay, có cả em nữa.

Thật may là ba mẹ luôn tôn trọng ý muốn của tôi, và bây giờ cũng như thường lệ. Tan làm, tôi mua một cái bánh kem cùng vài cây nến rồi nhanh chóng trở về nhà.

Ba đã gửi lời xin lỗi vì không thể đón sinh nhật cùng tôi. Công việc ở Mỹ cực kỳ bận, ông không cách nào trở về được. Bù lại, ông đã tặng tôi một món quà từ xa.

Thật ra, tôi có buồn, nhưng cũng nhẹ nhõm vì điều đó. Nếu như để em gặp ba tôi, tôi sợ em sẽ chẳng thể kìm nén nổi. Tuy trước đó cũng có gặp rồi, nhưng...

"Happy birthday to you! Happy birthday to you!"

Khúc hát mừng sinh nhật vang lên trong bầu không khí thật đầm ấm. Có mẹ, có em, hai người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất trên cõi đời này.

"Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu!" Đợi hết bản nhạc, em bỗng dưng hôn lên má tôi một cái đánh "chụt", vui vẻ nói.

Thật sự hạnh phúc vô cùng.

Tuy tôi không rõ đó là lời thật lòng của em hay chỉ là giả tạo, nhưng tôi vẫn cảm thấy hết sức thoả mãn. Đây là sinh nhật đầu tiên tôi được cùng em trải qua, điều mà tôi đã hằng mong đợi.

Tuy có lẽ... đầu tiên, cũng là cuối cùng...

Ăn vài món ngon, nhấm nháp ly rượu vang tuyệt hảo, sinh nhật của tôi trôi qua trong êm đềm.

Lúc tàn tiệc, mẹ bỗng dưng gọi tôi: "Đến thư phòng đi, mẹ có chuyện muốn nói với con."

___

Khuôn mặt nghiêm túc của mẹ khiến lòng tôi dấy lên âu lo. Ánh mắt bà nhìn tôi trầm buồn, có chút không đành, lại thêm mấy phần xót xa.

Lần đầu tiên tôi thấy mẹ nhìn tôi như vậy. Không hiểu sao, trái tim tôi lại như bị ai đó bóp nghẹt, một cảm giác vô cùng không tốt cứ đua nhau trào dâng. Tôi nuốt nước bọt, chờ mẹ nói.

Lưỡng lự một hồi, bà mới từ từ lên tiếng: "Thật ra bấy lâu nay, mẹ luôn giấu con một chuyện..."

"Vâng." Chẳng biết vì gì mà tôi lại không muốn nghe cho lắm...

"Thật ra... con... không phải con ruột của chúng ta."

"Vâng."

Lời đã thốt ra khỏi miệng, não tôi mới tiếp thu hết thông tin. Tôi cả kinh trợn tròn mắt nhìn mẹ, không thể tin được điều mình vừa nghe thấy.

Mẹ nói... tôi không phải con ruột của ba mẹ ư?

Không thể nào! Chắc chắn không có chuyện đó! Nhưng... mẹ sẽ không đời nào lừa tôi...

Đầu óc tôi trong phút chốc trở nên mơ hồ, có lẽ là vì đã tiếp nhận một thông tin quá sốc. Bước chân loạng choạng không vững, tôi lùi lại phía sau, dùng tay ôm lấy trán mình.

Mẹ hiểu được những phản ứng của tôi, bà im lặng một lát rồi nói tiếp: "Xin lỗi vì đã không cho con biết sớm hơn. Hai mươi tám năm trước, có người đã bỏ một đứa trẻ sơ sinh trước cổng nhà, và mẹ đã nhận nuôi nó."

"Đó chính là con sao?" Tôi yếu ớt hỏi mẹ.

"Phải. Người đó bỏ con lại vào một đêm tối cùng với bức thư. Trong thư ấy viết nếu nhận nuôi con, xin hãy đặt tên con là Khải Nguyên và giấu chuyện này đến khi con dựng vợ gả chồng." Mẹ nói đoạn, nhẹ nhàng tiến đến ôm lấy tôi, "Xin lỗi con. Tuy nhiên, mẹ yêu con là thật, mong con hãy luôn ghi nhớ điều đó."

Ở trong vòng tay ấm áp của mẹ, cảm xúc của tôi dần dần bình ổn. Đúng vậy, tôi là con nuôi thì đã sao? Chẳng phải ba mẹ đã nuôi tôi khôn lớn ư? Chẳng phải ba mẹ đã ở cạnh tôi từng ngày sao? Nếu vậy thì có khác gì ba mẹ ruột chứ? Thậm chí còn tốt hơn nhiều so với những người đã bỏ rơi tôi!

Nhưng lỡ như... họ không muốn bỏ tôi thì sao? Lỡ như tôi bị bắt cóc thì thế nào?Tôi thật lòng có nên tin tưởng người mẹ này không?

Cơ mà, tuy trong lòng có một mớ hỗn độn, tôi vẫn biết việc mình nên làm trước nhất là gì. Vòng tay ôm chặt lấy mẹ, tôi nói thật rõ: "Mẹ, ba mẹ đã chăm sóc con suốt thời gian qua, đối với con chẳng khác gì ba mẹ ruột. Con yêu hai người, và con sẽ luôn như vậy. Ba mẹ vĩnh viễn là người con kính trọng nhất, con sẽ mãi là con trai ngoan của hai người."

"Cảm ơn con...Khải Nguyên....cảm ơn con." Mẹ xoa xoa lưng tôi, giọng nói ấm áp dịu dàng.

Tôi yêu mẹ, dù cho bà có sinh ra tôi hay không. Đó là điều không bao giờ thay đổi.

"À, phải rồi!" Bỗng dưng, bà như nhớ ra điều gì đó, "Ta nghĩ chuyện này con cũng nên biết, mẹ con tên là Nguyệt Mỹ."

___

Tôi ở lại thư phòng thêm một lúc rồi mới về phòng, trong lòng cứ mãi nghĩ đến chuyện tôi là con nuôi. Tuy đã chấp nhận, sự thực là tôi vẫn có chút sốc.

Khi mở cửa ra ngoài, tôi giật mình vì thấy em đứng thất thần ở đó. Đôi mắt em mông lung nhìn tôi, nét mặt như vừa gặp phải điều gì đó rất khủng khiếp.

"Em sao vậy? Sao lại đứng ở đây?"

"Vừa nãy... mẹ anh nói... anh là con nuôi ư?"

Em nghe lén chúng tôi à? Nhưng chuyện này thì cũng chẳng có gì. Tôi im lặng một lát rồi gật đầu.

"Mẹ anh còn nói, mẹ ruột của anh tên là Nguyệt Mỹ?"

"Đúng vậy."

Đột nhiên, nét mặt em thay đổi hẳn. Em đẩy tôi ngược lại phòng rồi cũng nhanh chóng len vào, thảng thốt nói: "Mẹ tôi cũng tên là Nguyệt Mỹ."

"Sao cơ?"

Làm sao có thể? Tôi đâu phải chưa từng nghe tên  mẹ em?

Vì sợ em lại nhớ đến vụ ba tôi hại mẹ em như thế sẻ khiến em khó chịu nên im lặng.

"Vậy là mẹ của em tên là Nguyệt Mỹ sao."

" Uhm.Đúng vậy"

"Nhưng cũng có thể là trùng tên mà?"

"Chuyện tôi biết có anh trai  là do tôi đọc trộm nhật ký của mẹ mới biết được. Trong đó viết, anh ấy có một vết bớt hình trái tim ở lòng bàn chân phải." Em dừng lại một lát, chăm chăm nhìn tôi, "Tên anh ấy... là Khải Nguyên."

... Thật trùng hợp làm sao.

Tôi cũng có một vết bớt hình trái tim ở lòng bàn chân trái...

Nếu mọi chuyện đúng là vậy, thì chúng tôi là anh em?

Tôi... yêu em gái mình???

Tình cảm của chúng tôi chẳng nhẽ sẽ chẳng có hồi kết sao???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#joyce