CHƯƠNG 27: Như khỉ nhảy trên vỏ chuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27

Đêm nay Diệp Thu Đồng ngủ rất ngon, nhưng sáng hôm sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm chính là yêu cầu nhân viên dọn vệ sinh dọn dẹp trong ngoài, bởi vì chủ tịch không thích dùng đồ người khác dùng qua.

Dù sao Diệp Thu Đồng đã hoàn thành nhiệm vụ Tần Dịch giao cho anh, thời gian này Tần Dịch thật sự không làm phiền anh nữa.

Bản tóm tắt mà Tần Dịch yêu cầu anh làm đã có tác dụng kích thích đối với những trợ lý khác, những người đó đều là những người thông minh, cảm nhận được xu hướng bất thường, gần đây họ luôn kiềm chế, làm việc gì cũng thận trọng vì sợ phạm sai lầm.

​Nhưng cuối năm thật sự bận rộn, dù không có nhiệm vụ bổ sung cũng sẽ không có thời gian rảnh.

Gần đây tổ chức tiệc cuối năm rất nhiều, Tần Dịch thường xuyên không có ở công ty, Diệp Thu Đồng có lúc đi cùng hắn, có lúc ở lại công ty.

Ngoài những việc này, còn có cuộc họp thường niên của công ty.

Kể từ khi Tần Dịch ra lệnh, Diệp Thu Đồng đã liên lạc với Samantha và hỏi cô ấy có cần giúp đỡ gì không.

Samantha lần đầu tiên tổ chức đại hội thường niên, nàng tự tin đến mức Diệp Thu Đồng không cần lo lắng.

"Tôi sẽ sắp xếp mọi việc, nhắn ngài Tần đừng lo lắng." Samantha, mặc áo khoác len và váy lệch, khoanh tay và cười nói với Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng cũng cười: "Tôi không đến để làm giám sát cho ngài Tần, anh ấy thực sự nhờ tôi giúp đỡ."

Samantha có chút kinh ngạc: "Cuối năm ai cũng bận rộn, cho cậu tới chỗ của ta, đúng là phung phí tài nghệ rồi."

Diệp Thu Đồng khiêm tốn nói vài câu, nói với Samantha: "Đây là kẹo chủ tịch Tần đưa cho tôi, để tôi nghỉ ngơi."

Tuy không hiểu nhưng Samantha cũng không ngốc nói: "Vậy cậu có thể giúp tôi kiểm tra xem vật tư chuẩn bị cho lãnh đạo có vấn đề gì không."

Bởi Tần Dịch muốn Diệp Thu Đồng nghỉ ngơi, Samantha tùy ý đưa ra cho anh một ít nhiệm vụ, Diệp Thu Đồng tiếp nhận ân tình này, cười nói: "Cám ơn chị Sa."

Hai người trò chuyện một lúc, Diệp Thu Đồng muốn biết liệu khi cô còn là thư ký Tần Dịch có khắt khe với Samantha như vậy hay không.

Loại vấn đề này không nên hỏi trực tiếp, Diệp Thu Đồng nói vòng vo, Samantha cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của anh.

Samantha mỉm cười nói: "Tôi đã nói rồi, ngài Tần chỉ làm thế trước mặt người của mình thôi, cậu cứ làm quen đi."

Nói xong rồi cũng giống như không nói gì, xứng đáng làm thư ký mà Tần Dịch huấn luyện.

Không biết sau này mình có trở nên như vậy hay không, Diệp Thu Đồng trong lòng thở dài, bề ngoài nói: "Sau này tôi sẽ học hỏi thêm từ chị Sa."

Trò chuyện xong, mọi người đều có việc, Diệp Thu Đồng không muốn lãng phí thời gian của Samantha, đứng dậy định rời đi thì bị Samantha gọi lại.

"Đang nói chuyện, tôi có một ý kiến." Cô nhếch khóe môi, mỉm cười nhìn Diệp Thu Đồng, trong mắt có tính toán.

Diệp Thu Đồng thận trọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Samantha nói: "Không thì cậu biểu diễn trên sân khấu đi?"

Diệp Thu Đồng sửng sốt.

Tiệc thường niên đương nhiên sẽ có biểu diễn, Thời Duệ không thiếu tiền, sẽ mời những người nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng cũng cần phải có tiết mục của nhân viên.

Thời Duệ là một công ty lớn, có nhiều nhân viên, các cuộc họp thường niên hàng năm cũng không thua kém gì những buổi biểu diễn chuyên nghiệp.

Samantha nhìn Diệp Thu Đồng, càng nhìn càng hài lòng, nói: "Thư ký Diệp đẹp trai như vậy, không lên sân khấu thì thật lãng phí."

Diệp Thu Đồng chỉ lên sân khấu hát đồng ca khi anh ở bộ phận quản lý, anh nhanh chóng nói: "Quên đi, lên cho người ta xem trò đùa thôi."

"Không sao đâu, chỉ cần cậu có khuôn mặt ưa nhìn là được." Samantha mỉm cười, rõ ràng là không có ý tốt.

Diệp Thu Đồng khá tự tin về khuôn mặt của mình, nói: "Tôi không biết phải làm gì khi lên sân khấu".

Samantha nói với anh: "Tôi muốn tập hợp tất cả những anh chàng đẹp trai trong công ty lại và tổ chức một buổi biểu diễn và để các cậu khiêu vũ."

Diệp Thu Đồng lại sửng sốt.

Càng nói, Samantha càng cảm thấy ý tưởng của mình khả thi và thú vị: "Tôi đã xem nhiều cô gái nhảy nhưng con trai nhảy thì thú vị".

Cô vui vẻ nhìn Diệp Thu Đồng nói: "Thư ký Diệp quá đẹp, tôi muốn cậu đứng ở vị trí center."

Diệp Thu Đồng: "..."

Đây là diễn kịch hay tuyển chọn thê thiếp?

*

Diệp Thu Đồng không thể từ chối Samantha, hứa với cô ấy sẽ hợp tác trên sân khấu.

Samantha thực sự đã tập hợp được một nhóm trai trẻ đẹp trai vào công ty, chưa kể họ đều cao và đẹp trai.

Chỉ cần đứng thành một hàng, tư thế xán lạn đã khiến các nữ nhân viên đi ngang qua thầm dậm chân thích thú.

Vì vậy, bộ phận nhân sự rất mạnh về mặt này, nó có hồ sơ của tất cả nhân viên trong công ty và có thể tìm ra loại người nào bằng cách tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu.

Chỉ là những anh chàng đẹp trai này đến từ nhiều bộ phận khác nhau, một số là kỹ thuật, một số là hành chính, một số là chuyên gia bán hàng và tiếp thị, mọi người đều có thể là người dẫn đầu trong lĩnh vực của mình, nhưng không phải ai cũng có thể nhảy.

Vì các phòng ban khác nhau, công việc cuối năm bận rộn nên không phải ai cũng dễ dàng tìm được thời gian để luyện tập. Điệu nhảy do HR biên đạo tương đối đơn giản, bạn chỉ cần giơ tay chân lên thực hiện vài động tác, dù vậy, dù các anh đẹp trai có nhảy cùng nhau thì họ vẫn nhảy rất kinh dị.

Các anh đẹp trai luống cuống tay chân, các chị HR bên cạnh lại càng cười vui vẻ, coi như chương trình đã có hiệu quả.

Diệp Thu Đồng thực sự được xếp vào giữa đội, đá và vỗ vai với một nhóm người, giống như đang tập thể dục trên đài, anh cảm thấy mình thật vô vọng.

May mắn thay, việc luyện tập chủ yếu là bí mật, cũng không có tập luyện nhóm nhiều nên không cần phải vất vả khiêu vũ, tuy nhiên, nghĩ về việc này như xử tử công khai trong cuộc họp thường niên khiến Diệp Thu Đồng cảm thấy tê cả da đầu.

Khi chủ tịch nhìn thấy anh, liệu trong lòng có cười nhạo anh không?

Không, với tính cách của chủ tịch Tần, hắn sẽ không nói đùa mà sẽ mỉa mai nói: "Con cá muối nằm trên thớt có khi còn linh hoạt hơn. Cậu không phải là cá muối, cậu là một con cá chết".

Thế thôi, cuối năm rồi, chúc mọi người vui vẻ nhé.

Diệp Thu Đồng gần đây tạm nghỉ làm nên có thời gian quan tâm đến chuyện của Nhan Phái.

Anh chủ động hỏi Ngô Nhược Dao có phải Nhan Phái đang làm khùng điên không, Ngô Nhược Dao nói: "Tạm thời không có việc gì khác, khi khoe khoang ân ái thì nhắc đến cậu một chút, nói cậu gặp được đàn ông tốt lại chê, mắt mù mới đi tìm ông chủ lớn kia." .

Diệp Thu Đồng: "..."

Trên thực tế, còn có một chuyện khó chịu hơn nữa mà Ngô Nhược Dao không nói ra, mọi người trong nhóm đều rất chiều chuộng Nhan Phái, có những chuyện Nhan Phái không thể nói ra, nhưng những người đó sẽ giúp hắn nói ra.

Họ không chỉ nói rằng bạn trai cũ của thầy Tạ bị mù mà còn đưa ra những suy đoán độc ác rằng cái gọi là ông chủ lớn chắc chắn phải lớn tuổi hơn rất nhiều lại còn đầu trọc, mập mạp.

Nhan Phái không xác nhận cũng không phủ nhận ý kiến ​​​​của họ, những phát biểu của những người đó càng trở nên thái quá hơn.

"Lão già kia nhất định không thể thỏa mãn được người đàn ông dâm đãng kia. Trong lòng anh ta chắc hối hận lắm."

"Không chừng sớm muộn cũng đi ăn vụng."

Sau đó là hàng loạt những biểu cảm cười nhạo.

Mỗi lần nhắc tới Diệp Thu Đồng trong nhóm, bầu không khí đều như thế này, Ngô Nhược Dao không thể giải thích cho Diệp Thu Đồng, trong lòng cô rất tức giận.

Dù sao Diệp Thu Đồng không có liên quan với vòng tròn của Nhan Phái, cũng không có quyền kiểm soát nhóm người khác, sau này có cơ hội vạch trần Tạ Phi Triết, Nhan Phái tự nhiên sẽ phải giải quyết được vấn đề.

"Tôi bảo này, cậu mau chóng tìm một anh bạn trai nhà giàu mang đến cho Nhan Phái,cậu ta sẽ không dám bịa chuyện." Ngô Nhược Dao không khỏi nhắc tới chuyện này lần thứ ba.

Diệp Thu Đồng thầm nghĩ rằng vì mình đã làm việc này mà phải trả giá là bị chủ tịch dằn vặt, nhưng Nhan Phái vẫn có thể tiếp tục tung tin đồn.

"Cậu đã vất vả rồi, ta rất muốn cảm ơn nha." Diệp Thu Đồng không có trả lời Ngô Nhược Dao, chỉ nói: "Để tôi đãi cậu một bữa tối, khi nào cậu rảnh?"

Ngô Nhược Dao không bị anh đánh lạc hướng: "Tôi nói thật đấy! Tôi quen vài người tốt lắm, để tôi giới thiệu cho cậu."

Ngô Nhược Dao làm môi giới trong giới nghệ thuật, trong giới đó có rất nhiều người giàu có, ngỏ lời giới thiệu tự nhiên không phải giả, nhưng Diệp Thu Đồng lại cảm ơn lòng tốt của cô: "Quên đi, trong lòng tôi hiện tại chỉ có công việc, việc tự mình kiếm tiền quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."

Ngô Nhược Dao lảm nhảm thêm vài câu, nhưng Diệp Thu Đồng lại lịch sự từ chối nói: "Đúng là tôi nên mời cậu đi ăn tối. Hẹn bạn học cũ, chúng ta gặp mặt trực tiếp nhé."

Sau đó Ngô Nhược Dao từ bỏ công việc mai mối, cả hai đã thỏa thuận về thời gian.

Chiều hôm đó tâm tình Diệp Thu Đồng rất tốt, ngay cả Tần Dịch cũng chú ý tới, hỏi: "Sao lại vui vẻ như vậy?"

Diệp Thu Đồng đang thu dọn tài liệu trong phòng hiệu trưởng, cười nói: "Tối nay tôi định đi ăn tối với các bạn cùng lớp đã lâu không gặp."

Tần Dịch nói: "Có phải ý cậu là muốn nói trước với tôi rằng đêm nay cậu sẽ không làm thêm giờ đúng không?"

Diệp Thu Đồng bị oan: "Tôi không có ý đó, anh hỏi nên tôi trả lời." Hành trình hôm nay của anh đã nhiều lần xác nhận, nhưng nếu chủ tịch nhất quyết giữ anh qua đêm, anh cũng không thể làm gì được.

Tần Dịch liếc anh một cái, hỏi: "Nam hay nữ?"

Diệp Thu Đồng sửng sốt một lát mới hiểu được Tần Dịch đang hỏi cái gì, đáp: "Nữ."

Tần Dịch nghe được đáp án, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, một lúc sau mới hỏi: "Samantha ở đó thế nào?"

Diệp Thu Đồng trả lời: "Nếu anh hỏi về cuộc họp thường niên, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Chị Sa làm việc luôn khiến người ta yên tâm"

Tần Dịch có chút kinh ngạc: "Trong khoảng thời gian này, cậu thỉnh thoảng đi phòng nhân sự, không phải là vì họp thường niên sao?"

Diệp Thu Đồng dừng một chút, cuối cùng thành thật thú nhận: "Đúng là để họp mặt thường niên, nhưng chỉ là diễn tập thôi."

Tần Dịch ngẩng đầu.

Hắn nhìn Diệp Thu Đồng từ trên xuống dưới, hỏi: "Biểu diễn gì vậy?"

Diệp Thu Đồng hạ giọng, mơ hồ trả lời: "Khiêu vũ."

Tần Dịch cũng nghe được thanh âm nhỏ như vậy, gõ gõ bàn, tiếp tục hỏi: "Nhảy kiểu gì?"

Giọng nói thậm chí còn thấp hơn: "Nhảy Pop dance."

Tần Dịch nhướng mày, một lát sau mới nhận xét: "Rất tốt, tôi rất mong chờ."

Diệp Thu Đồng: "..."

Trong suy nghĩ của vị chủ tịch, chắc hẳn cậu đang nhảy múa như một con khỉ dẫm lên vỏ chuối.

Diệp Thu Đồng nghiêm túc hoàn thành việc mình đang làm, nói với Tần Dịch: "Chủ tịch Tần, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi ra ngoài."

Tần Dịch gửi cho anh: "Thôi tan làm đi, đi ăn tối với bạn cùng lớp."

Diệp Thu Đồng cười: "Được rồi,, cảm ơn chủ tịch Tần."

Có lẽ nghĩ tới con khỉ đạp vỏ chuối, hôm nay tâm tình Tần Dịch tốt hơn bình thường, nói chuyện nhiều một chút: "Đi ăn ở đâu?"

"Đó là nhà hàng tổ chức bữa tiệc văn phòng lần trước. Tôi nghĩ nó ngon nên tôi đã đặt chỗ ở đó."

Tần Dịch gật đầu, chỉ thản nhiên hỏi, sau đó xua tay Diệp Thu Đồng đi.

Đến giờ tan sở, Diệp Thu Đồng rời công ty, đi thẳng đến nhà hàng.

Trên đường đi, anh băn khoăn không biết đi bộ có đỡ tắc hơn không, may mắn thay hôm nay không tắc đường, một lúc sau anh đã đến trước cửa nhà hàng.

Nhà hàng này là một nhà hàng kết hợp giữa ẩm thực Trung Hoa và phương Tây với phong cách trang trí thời thượng, rất được giới trẻ yêu thích và cũng được coi là một nhà hàng nổi tiếng trên Internet.

Chỉ là giá của nó ở mức cao khiến nhiều người nản lòng nhưng lại đảm bảo bầu không khí thích hợp khi ăn uống.

Diệp Thu Đồng đi tới nhà hàng, vốn định trực tiếp đi vào, lại nhìn thấy một người đàn ông cầm hoa ở cửa, không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.

Người đàn ông đang cầm hoa nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là đang đợi ai đó.

Diệp Thu Đồng nghĩ thật kỳ lạ là ngày nay vẫn còn có người theo phong cách cổ điển như vậy.

Đang suy nghĩ như vậy, vô tình bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, người đàn ông nhìn thấy Diệp Thu Đồng sửng sốt, ngập ngừng hỏi: "Là anh Diệp phải không?"

Diệp Thu Đồng sửng sốt.

==========================================================

Đáng lẽ tôi nên note thêm là chậm nhiệt, huhu chủ tịt ơi thư ký đi hẹn hò rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro