CHƯƠNG 28: Rắc rối ở nhà hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28:

Diệp Thu Đồng nghi ngờ nhìn người đàn ông này, hỏi: "Anh là ai?"

Nói đến đây, thì là thừa nhận danh tính, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm nói: "Tôi tên là Nhạc Gia Hằng, tôi là bạn của cô Ngô. Cô ấy gọi cho tôi và nói muốn giới thiệu chúng ta với nhau."

Diệp Thu Đồng: "..."

Ngô Nhược Dao vẫn chưa từ bỏ việc làm bà mối, hơn nữa còn tiền trảm hậu tấu nữa.

Diệp Thu Đồng bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cô ấy chưa từng nói với tôi."

Nhạc Gia Hằng không ngờ tới điều này, nói: "A, thật đột ngột." Anh nhìn Diệp Thu Đồng cười nói: "Vậy coi là có chút duyên phận đi, kết bạn thì thế nào?"

Diệp Thu Đồng không có trả lời, chỉ hỏi: "Làm sao anh nhận ra tôi?"

Nhạc Gia Hằng cười nói: "Cô ấy cho tôi xem ảnh, lúc đó tôi còn nghĩ có phải ảnh sửa quá nhiều, không ngờ ngoài đời em lại đẹp trai như vậy."

Diệp Thu Đồng không biết nên trách Ngô Nhược Dao đã đưa ảnh của mình cho người khác mà không được phép, hay nên trách Ngô Nhược Dao quá chính trực, chuyện gì cũng nói với người khác.

Diệp Thu Đồng không khỏi biểu lộ cảm xúc, hỏi: "Ngô Nhược Dao thì sao?"

Nhạc Gia Hằng lắc đầu và nói rằng anh không biết.

Đúng lúc này, Diệp Thu Đồng nhận được tin tức từ Ngô Nhược Dao, cô nói mình bị kẹt trên đường, nhờ anh và Nhạc Gia Hằng gọi đồ ăn trước.

Diệp Thu Đồng không biết lời nói của người bạn học cũ này có phải là sự thật hay không, có lẽ cô cố ý đến muộn để hai người có thời gian riêng với nhau.

Sau đó Ngô Nhược Dao gửi một đoạn giới thiệu ngắn gọn về Nhạc Gia Hằng, hắn có lẽ là một tài năng trẻ, rất xuất sắc.

Diệp Thu Đồng không có nhìn kỹ, bực bội cất điện thoại đi, muốn cùng Nhạc Gia Hằng thương lượng, hoặc là cho qua, nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy bó hoa trước mặt.

"Tặng em." Nhạc Gia Hằng mỉm cười đưa bông hoa cho Diệp Thu Đồng.

Hoa cẩm chướng và hoa lưu ly tươi rất đẹp nhưng hơi đột ngột.

Diệp Thu Đồng bất lực như vậy, ở thời đại của mẹ anh còn không có ai làm được điều này khi lần đầu gặp nhau.

Anh né tránh một lát, lấy cớ nói: "Hoa anh cầm đi, tôi bị dị ứng phấn hoa."

Nhạc Gia Hằng sửng sốt, thu lại bó hoa, cười nói: "Được rồi."

Dáng người Nhạc Gia Hằng ngay thẳng, ăn mặc lịch sự, nhìn như thiếu gia, trên tay cầm hoa, có chút khách khí, đối với Diệp Thu Đồng cũng rất khách khí.

Dù sao thì người ta cũng không làm gì sai, rời đi tại chỗ sẽ là bất lịch sự, Diệp Thu Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngô Nhược Dao bị tắc đường, thế chúng ta vào trước đi."

Đợi Ngô Nhược Dao tới rồi mới từ chối đàng hoàng.

Nhạc Gia Hằng lộ ra vẻ mặt vui mừng, tiến lên một bước, đi tới trước mặt Diệp Thu Đồng dọn đường cho anh trước.

Có lẽ là vì đã quen phục vụ chủ tịch nên Diệp Thu Đồng cảm thấy hơi khó xử khi đột nhiên có người đối xử với mình như vậy.

Dù sao thì anh cũng không phải là con gái nên không cần phải làm vậy.

Diệp Thu Đồng hít một hơi thật sâu và đi theo Nhạc Gia Hằng vào nhà hàng.

Chỗ ngồi đã được Diệp Thu Đồng đặt trước, anh xác nhận thông tin với người phục vụ và dẫn Nhạc Gia Hằng đi theo người phục vụ về chỗ ngồi của mình.

Nhạc Gia Hằng nhìn thấy cảnh này liền nói: "Đáng ra tôi phải đặt bàn mới phải."

Diệp Thu Đồng kiên nhẫn nói: "Chúng tôi đã thống nhất hôm nay tôi sẽ đãi Ngô Nhược Dao bữa tối."

Nhạc Gia Hằng vội vàng ngắt lời: "Tôi mời em đi."

Diệp Thu Đồng mím môi, cũng không tranh cãi với hắn.

Anh biết rằng ngoại hình của mình là một lợi thế, và rất nhiều người đã theo đuổi anh ấy từ khi còn là sinh viên.

Hai người đi đến chỗ ngồi của mình, Diệp Thu Đồng nói: "Trước ngồi xuống chờ Ngô Nhược Dao tới rồi gọi món vậy."

Nếu người thứ ba không đến thì bữa ăn sẽ không được phục vụ.

Nhạc Gia Hằng muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Diệp Thu Đồng vô thức tránh né và quay đầu lại, nhưng tầm mắt lại vô tình nhìn thấy toàn bộ nhà hàng.

Diệp Thu Đồng: "..."

Hôm nay có phải xem lại lịch không, đúng là không hợp ra đường.

Từ lúc nhìn thấy Nhạc Gia Hằng, lẽ ra anh nên trực tiếp rời khỏi đây thay vì vào nhà hàng.

Vì nhóm người tiêu dùng của nhà hàng này là giới trẻ và các món ăn hợp thời nên nhiều người đến đây tổ chức tiệc nên trong sảnh có một chiếc bàn dài kiểu phương Tây có thể ngồi được khoảng mười người.

Hôm nay chiếc bàn dài này chật kín người, trong số đó có người ngồi ở ghế chính, tóc đen, sơ mi trắng, ăn mặc chỉnh tề, nhìn rất trẻ, dáng vẻ mềm mại, ngoan ngoãn, nhìn đặc biệt quen mắt. .

Đó không phải là Nhan Phái sao

Diệp Thu Đồng chửi thầm trong lòng.

Tệ hơn nữa là Nhan Phái cũng ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Thu Đồng, hiển nhiên là sửng sốt.

Vào lúc đó, Diệp Thu Đồng đang đấu tranh trong lòng có nên rời khỏi nhà hàng ngay lập tức hay không.

Nhưng sau đó anh nghĩ lại, tại sao anh lại bỏ chạy, anh không cần phải sợ Nhan Phái.

Vừa nghĩ tới đây, anh đột nhiên nhìn thấy Nhạc Gia Hằng ở trước mặt, sắc mặt tái nhợt.

Nhạc Gia Hằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là thúc giục Diệp Thu Đồng: "Ngồi xuống đi."

Diệp Thu Đồng bối rối, cuối cùng lựa chọn ngồi xuống.

Cũng may hai bàn không quá gần nhau, Nhan Phái tuy nhìn thấy nhưng cũng không tiến lên chào hỏi.

Không khí của nhà hàng này luôn thoải mái và vui vẻ, trong bữa ăn có những màn biểu diễn ngẫu hứng, dù có cả chục người ở một bàn lớn cũng sẽ không ồn ào mà sẽ có vẻ sôi động.

Bên Nhan Phái hình như đang tổ chức tiệc, những người khác trong bàn vây quanh Nhan Phái như sao vây ánh trăng, trên môi Nhan Phái luôn nở nụ cười, nhìn anh cũng yếu ớt, nhưng có chút khác so với lúc trước ở với Tạ Phi Triết.

Về phía Diệp Thu Đồng, sự im lặng đến khó xử, khiến đây trở thành chiếc bàn kỳ lạ nhất trong toàn bộ nhà hàng.

Diệp Thu Đồng băn khoăn, liệu Nhan Phái có đoán được thân phận của Nhạc Gia Hằng không?

Lần trước anh vừa rồi ôm cánh tay chủ tịch Tần trước mặt Nhan Phái, bây giờ lại cùng người đàn ông khác ăn cơm, Nhan Phái sẽ nghĩ thế nào?

Ý nghĩ Nhan Phái lại sắp bịa chuyện cho mình khiến anh phát ốm.

"Có hơi nóng không?" Nhạc Gia Hằng ân cần hỏi: "Có muốn gọi đồ uống trước không?"

Diệp Thu Đồng lắc đầu.

Nhạc Gia Hằng đặt bó hoa sang một bên, thận trọng nói: "Vậy chúng ta nói chuyện nhé. Sở thích thường ngày của em là gì?"

Diệp Thu Đồng: "..." Đây là câu hỏi bắt buộc phải có trong một buổi xem mắt à.

Nhạc Gia Hằng thấy Diệp Thu Đồng im lặng, liền chủ động nói: "Sở thích của tôi là nghệ thuật. Tôi thích tham quan các triển lãm nghệ thuật và triển lãm điêu khắc."

Chẳng trách hắn gặp được Ngô Nhược Dao, nhưng nhắc đến tác phẩm nghệ thuật, Diệp Thu Đồng chỉ có thể nghĩ đến Nhan Phái.

Anh thực sự muốn nói với người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, anh đã làm tôi thảm quá, chúng ta nên đường ai nấy đi.

Lúc Diệp Thu Đồng khẩn trương quên mất một người khác, càng có nhiều cảnh tượng kỳ quặc đang chờ đợi anh.

Lúc này, Ngô Nhược Dao vốn bị kẹt xe đã lâu nên đã đến muộn.

Ngô Nhược Dao muốn giới thiệu ai đó với Diệp Thu Đồng, nhưng Diệp Thu Đồng không sẵn lòng, cô nhìn Nhan Phái thể hiện tình cảm trong nhóm mỗi ngày, lo lắng hơn Diệp Thu Đồng, vì vậy cô đã tự mình đưa ra quyết định và liên hệ với một phú nhị đại thường xuyên ghé thăm phòng trưng bày.

Nhạc Gia Hằng thường xuyên mua tranh, chắc chắn phải có gia cảnh tốt, Ngô Nhược Dao biết anh là gay nên cô đã liên lạc với anh và hỏi anh có muốn đi xem mắt không.

Nhạc Gia Hằng muốn xem đối phương trông như thế nào nên Ngô Nhược Dao đã lén lút cho hắn xem, Nhạc Gia Hằng lập tức có hứng thú với Diệp Thu Đồng nên Ngô Nhược Dao muốn nhân cơ hội ăn tối để hai người gặp nhau. .

Cô không nghĩ rằng sự biến mất của mình sẽ tạo cơ hội cho hai người, cô thực sự đang bị kẹt xe.

Ngô Nhược Dao vội vàng đi tới, đi vào nhà hàng, cô nhìn thấy Diệp Thu Đồng và Nhạc Gia Hằng, liền muốn vẫy tay chào.

Diệp Thu Đồng cũng nhìn thấy Ngô Nhược Dao, sửng sốt, hắn nghĩ tới một vấn đề, Ngô Nhược Dao có biết Nhan Bồi ở đây không?

Lúc này Ngô Nhược Dao nghe thấy có người gọi mình: "Dao Dao, hướng này!"

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Nhan Phái.

Ngô Nhược Dao: "..."

"Anh vừa gọi điện cho em không trả lời, may mà có em ở đây." Bên Nhan Phái tràn ngập đám người nhỏ, gọi Ngô Nhược Dao: "Mau tới đây."

Một bên là Nhan Phái cùng bạn bè của anh, một bên là Diệp Thu Đồng và anh bạn hẹn, thân là một mật vụ có tư cách, mặc dù Ngô Nhược Dao không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô rất nhanh chóng đưa ra phán đoán, nở nụ cười, từng bước một đi về phía bàn Nhan Phái, vui vẻ chào hỏi bọn họ: "Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao."

Ánh mắt thu hồi nhanh chóng, thái độ chuyển đổi linh hoạt, tự nhiên, cô ấy thật sự có khả năng giành được giải Oscar!

Nhạc Gia Hằng cũng nhìn thấy Ngô Nhược Dao đi sang những bàn khác như không nhận họ ra khiến Nhạc Gia Hằng thấy rất kỳ lạ, ngay khi anh đang định gọi cô ra ngoài, Diệp Thu Đồng đột nhiên ra tay đập mạnh xuống bàn khiến Nhạc Gia Hằng bị sốc.

"Sao vậy?" Nhạc Gia Hằng khó hiểu.

Sắc mặt Diệp Thu Đồng âm trầm, nhỏ giọng nói: "Đừng phát ra âm thanh."

"Ồ..." Nhạc Gia Hằng bị phản ứng của Diệp Thu Đồng làm cho sợ hãi, ngậm miệng lại.

Bên kia Ngô Nhược Dao ngồi xuống, nhìn mọi người trong nhóm, cười nói: "Sao đột nhiên muốn tới đây ăn cơm?"

Có người giải đáp sự nghi ngờ của cô: "Ban đầu chỉ có chúng tôi và Nhan Phái, sau đó tôi nghĩ chúng ta sẽ vui vẻ hơn với nhau nên đã gọi những người trong nhóm ra, nhưng không ngờ lại có nhiều người đến như vậy."

Hóa ra chỉ là ý tưởng nhất thời, trước đây Nhan Phái luôn khoe khoang tình cảm trong nhóm, thông báo tin nhắn hiện lên khiến người ta khó chịu, Ngô Nhược Dao đã chặn nhóm và chỉ vào xem mỗi khi có thời gian. Hôm nay cô không để ý đến thông báo bữa ăn trong nhóm, không ngờ lại đụng phải nó như thế này. .

Nhan Phái nheo mắt, nhìn Ngô Nhược Dao, khẽ mỉm cười: "Dao Dao, cậu ở xa thế sao lại tới đây sớm như vậy?"

Vẻ mặt Ngô Nhược Dao không thay đổi, cô nói: "Tôi tình cờ làm việc ở gần đây, nhìn thấy tin tức liền vội vàng chạy tới."

Nhan Phái nhẹ nhàng cười: "Vừa rồi cậu dừng ở cửa, tôi còn tưởng rằng cậu không phải tìm chúng tôi, mà là người khác."

Tim Ngô Nhược Dao đập thình thịch, nhưng lại mỉm cười: "Làm sao có thể? Toi chỉ là hơi cận, không nhìn thấy các cậu ở đâu."

Lúc này, bên cạnh có người trả lời: "Vậy mắt cậu cũng quá kém đấy, chúng ta nhiều người như vậy cơ mà."

Ngô Nhược Dao gượng cười mấy tiếng.

Trên bàn lớn đang cùng nhau ăn cơm, Ngô Nhược Dao miễn cưỡng ăn khoai tây chiên, hoàn toàn mất đi mùi vị, lúc này Nhan Phái lại nói: "Ở đây tôi gặp được người quen."

Ô Nhược Dao suýt nhét khoai tây chiên vào lỗ mũi khi nghe Nhan Phái nói: "Đó là bạn trai cũ của thầy Tạ."

Những người khác lập tức nổ tung: "Ở đâu? Là ai?"

"Đó là người có dung mạo đẹp nhất." Nhan Phái nhàn nhã chấm mấy con tôm chiên sốt tartar rồi nói: "Lần trước anh ta không đi cùng ông chủ giàu có, hôm nay có một người đàn ông khác."

Những người đi theo Nhan Phái vốn là những người ủng hộ cậu ta, lúc này đám người nhốn nháo tìm Diệp Thu Đồng trong nhà hàng và nhanh chóng khóa mục tiêu.

"Chính là như vậy, hai người đàn ông đang ngồi cùng nhau, đúng là trăng hoa, không biết đã lừa gạt bao nhiêu người."

"Dâm đãng quá thế, nhiều người như vậy không thể thỏa mãn hắn."

Ngô Nhược Dao t nghe họ đích thân vu khống Diệp Thu Đồng thì sắc mặc càng khó coi.

Nhan Phái hướng về phía bàn gật gật đầu nói: "Ở đây có phụ nữ nữa, cẩn thận lời nói."

Người bên cạnh cười nói: "Mọi người đều quen rồi, chúng ta gọi là cặn bã đi, không có vấn đề gì."

Ngô Nhược Dao cười nói: "Như vậy không tốt, chúng ta ăn cơm của mình, đừng để ý người khác làm gì."

Nhan Phái thở dài, thấp giọng nói: "Dao Dao nói đúng, quả thực không ngon." Cậu ta ném tôm chiên trong tay đi, ưu nhã lau tay: "Mời anh ta tới, chúng ta làm hòa đi."

Khi Nhan Phái nói ra những lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết cậu ta đang nghĩ gì.

Nhan Phái nheo mắt, cười nhạt: "Đi, không có ai đi sao?"

Bàn này bình thường cũng đi cùng Nhan Phái, nhưng khi hắn lên tiếng, có người nhấp một ngụm bia, đứng lên nói: "Tôi đi."

Nói xong hắn ta đi về phía bàn của Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng vốn là đến gặp Ngô Nhược Dao nhưng không gặp được, anh đang nghĩ tốt nhất là nên rời đi nhanh chóng để không buồn bực.

Vì thế anh nói với Nhạc Gia Hằng: "Chúng ta tìm chỗ khác đi."

Nhạc Gia Hằng sửng sốt: "Chúng ta ngồi lâu không gọi món, sao cứ như vậy rời đi?"

Diệp Thu Đồng liếc hắn một cái: "Có gì không được, mau đi thôi."

"Vậy Ngô..."

Diệp Thu Đồng lại ngắt lời hắn: "Đừng lãng phí thời gian, đi thôi."

Nhạc Gia Hằng sờ sờ mũi, đối tượng xem mắt này rất đẹp trai, nhưng tính tình lại có vẻ hơi hống hách, không phải mẫu người của hắn.

Lúc này, người ngồi ở bàn Nhan Phái đi tới trước mặt bọn họ, cười nhìn bọn họ rồi nói: "Các người còn chưa gọi món, sao không đến chỗ chúng tôi dùng bữa đi."

Hắn ta chỉ vào chiếc bàn lớn nhất, Diệp Thu Đồng ngẩng đầu nhìn thấy Nhan Phái đang cầm ly bia, giơ lên ​​ra hiệu cho anh.

Nhạc Gia Hằng tò mò hỏi: "Anh ta là bạn của em à?" Ngô Nhược Dao cũng ở đó.

Diệp Thu Đồng lạnh lùng nhìn vị khách này, nói: "Tôi không quen biết cậu, không cần."

Người đàn ông trên mặt lộ ra vẻ khiêu khích: "Sao, anh không dám à? Làm chuyện đuối lý nên sợ vị đối diện biết sao?"

Nhạc Gia Hằng không hiểu vì sao mình lại tham gia, vẻ mặt khó hiểu.

Diệp Thu Đồng lúc này mới ý thức được vị khách này không có ý tốt, nếu hôm nay anh không chiến đấu kịch liệt, e rằng sẽ không có ai có thể ra khỏi nhà hàng.

Anh ta thở ra một hơi dài và nói với Nhạc Gia Hằng: "Anh ngồi im đây, chuyện này không liên quan đến anh."

Nói xong, Diệp Thu Đồng đứng dậy, đứng trước mặt người đàn ông, cười nói: "Ai nói tôi không dám nữa? Tôi là đang lo cho các người."

Người đàn ông cười lạnh: "Cũng có tí khí phách đấy." Hắn dẫn Diệp Thu Đồng tới bàn của bọn họ.

Diệp Thu Đồng đứng trước chiếc bàn dài dễ thấy nhất trong nhà hàng, không ngồi xuống mà chỉ nhìn Nhan Phái.

Trong bàn có khoảng mười người, cả nam lẫn nữ, lúc này hoặc là đang nói đùa hoặc là đang khinh thường nhìn Diệp Thu Đồng, chỉ có Ngô Nhược Dao là trong mắt ẩn chứa lo lắng.

Diệp Thu Đồng hi vọng Ngô Nhược Dao sẽ ngồi yên, Ô Nhược Dao chớp mắt, dùng ngón tay siết chặt chiếc cốc.

Nhan Phái nhìn Diệp Thu Đồng và nói: "Chúng ta lại gặp nhau."

Diệp Thu Đồng bình tĩnh nói: "Đúng vậy, rõ ràng ta đã đóng gói rác đưa cho cậu, nhưng cậu vẫn chưa hài lòng, thỉnh thoảng tìm kiếm chút cảm giác tồn tại, tôi cũng không biết nó có ý nghĩa gì."

Thái độ anh kiên định, lời nói không hề dễ nghe, những người ngồi trong bàn nghe thấy lời này đều thay đổi sắc mặt.

Nhan Phái cũng không khó chịu, vẻ mặt buồn bã cụp mắt xuống, ôn nhu nói: "Tôi biết trong lòng anh có oán hận, thầy Tạ tốt như vậy, nhưng anh nhịn không được, có bất mãn thì cứ hướng tôi đây, đừng quấy rầy thầy Tạ.

Diệp Thu Đồng cười thầm, bộ dáng ma quái của bông sen trắng của Nhan Phái quả thực là đẹp nhất.

Anh nói: "Tôi nhấn mạnh nhiều lần, thầy Tạ của cậu trong mắt tôi chẳng có giá trị, muốn trở thành bảo bối hay không là tùy cậu."

Nói xong, anh không muốn nói chuyện nữa, càng nói, người ta càng dễ cho rằng anh vẫn không thể buông tha Tạ Phi Triết.

Nhan Phái không chịu dừng, tiếp tục truy đuổi, cắn chặt môi, đôi môi hoa anh đào trắng bệch, trong mắt tràn ngập sương mù, thấp giọng nói: "Vậy là anh lại đang tìm một người đàn ông khác? Lần trước chúng ta gặp anh đang ôm cánh tay của người, còn tỏ vẻ khiêu khích với chúng tôi."

Cậu ta lặng lẽ nhìn Nhạc Gia Hằng, Nhạc Gia Hằng không nghe theo sự sắp xếp của Diệp Thu Đồng, đi cách đó không xa, vừa đủ để nghe được cuộc trò chuyện.

"Đây là người số mấy?" Nhan Phái giả ngu hỏi Diệp Thu Đồng.

Nhan Phái không nói gì, nhưng lại đầy kích động và gợi ý, những người bạn nịnh nọt của cậu ta lập tức hùa theo lời của cậu ta và nói: "Hải vương*, anh có bao nhiêu người đàn ông?"

*海王:kẻ cặn bã có nhiều mối quan hệ không rõ ràng

"Nghe nói người trước đây rất giàu có và lớn tuổi."

"Wow, không hề kén chọn chút nào."

Họ nói rất nhỏ nhưng lời nói của họ lại lọt vào tai người khác một cách rõ ràng, khiến người ta phải suy nghĩ.

Nhạc Gia Hằng kinh ngạc nhìn Diệp Thu Đồng, hiển nhiên tin tưởng những người này nói. Những thực khách ở các bàn khác cũng bắt đầu thì thầm với nhau và chỉ vào Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng biết, hôm nay mục đích chính của Nhan Phái là hạ nhục mình.

Anh kéo ghế ra, thoải mái ngồi xuống, nhìn thẳng vào Nhan Phái, nói: "Sao nói nhiều thế? Cuối cùng không phải cũng đi nhặt lại đồ tôi không cần à."

Sắc mặt Nhan Phái có chút thay đổi.

Diệp Thu Đồng nói: "Cậu tự biết mình là ai mà, trong tay tôi còn có bằng chứng." Anh cười không hạ giọng mà lại hào phóng nói: "Chỉ có người thứ ba với chó là hay cắn không buông thôi, bọn họ có biết tôi đang nói về ai không?"

Đôi mắt của Nhan Phái lập tức đỏ lên, nhìn thấy điều này, những người bạn trong nhóm đó cho rằng Diệp Thu Đồng chỉ là trả đũa, nói với nhau: "Đừng có mà đổ vấy cho Phái Phái, Phái Phái làm sao mà lại đi làm chuyện vô liêm sỉ vậy?"

"Phải đấy, tự mình làm chuyện vô liêm sỉ, còn không biết xấu hổ."

"Phái Phái, đừng khóc, chúng tôi sẽ giúp cậu dạy dỗ hắn."

Một số người đàn ông ở bàn dài đứng dậy và vây quanh Diệp Thu Đồng, cố gắng bắt nạt thiểu số ở nơi công cộng.

Diệp Thu Đồng liếc nhìn bọn họ, im lặng xắn tay áo lên, nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra lại có chút lo lắng.

Chết tiệt, không còn gì nữa, nhỡ làm tổn thương khuôn mặt xinh đẹp của anh thì sao.

Người phục vụ đã chú ý đến bàn này từ lâu, sợ bọn họ gây chiến nên nhanh chóng bước tới ngăn cản. Nhạc Gia Hằng tới đây đã hối hận rồi, hắn căn bản không muốn lội vào vũng bùn, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Những thực khách khác cũng không ngại xem náo nhiệt, có người còn lấy điện thoại di động ra quay video.

Lúc này, trước cửa nhà hàng có một tiếng động nhỏ.

Có người lại đến nữa.

Người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác polo đen, đeo găng tay da đen trên tay, theo sau là hai người đàn ông cơ bắp mặc vest.

Hắn có ngũ quan sắc sảo, quần áo tươm tất và vẻ ngoài kiêu hãnh không thể diễn tả bằng lời.

Khoảnh khắc hắn xuất hiện, tiếng ồn dừng lại, mọi người đồng loạt im lặng.

Người đàn ông đứng đó, ngước mắt nhìn vào nhà hàng, đôi mắt sâu thẳm cuối cùng cũng rơi vào người Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng sửng sốt khi nhìn thấy Tần Dịch xuất hiện ở cửa nhà hàng.

Tần Dịch nhìn thấy Diệp Thu Đồng, liền tiến lên một bước đi tới.

Diệp Thu Đồng không biết chủ tịch đang làm gì ở đây, anh không thể suy nghĩ được, nhưng sau khi nhìn thấy Tần Dịch, nỗi bất bình kìm nén bấy lâu lại vô tình dâng lên, anh mím môi không nói gì.

Những người khác không biết người này là ai, chỉ nhìn thấy hắn đi về phía Diệp Thu Đồng, hai người này chắc chắn đã quen biết nhau.

Tần Dịch không để ý tới những người khác, tìm một chỗ ngồi bên cạnh Diệp Thu Đồng, thản nhiên nói với Diệp Thu Đồng: "Không phải đã đồng ý đi ăn cùng nhau, sao lại gọi nhiều người như vậy?"

===========================================================

Ò cứu mỹ nhân hỏ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro