CHƯƠNG 30: Có phải ngài chưa yêu đương bao giờ không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30

Tần Dịch không giải thích gì, mà chỉ nói với Diệp Thu Đồng: "Tôi muốn tới đâu thì cần báo cáo với cậu không?"

Diệp Thu Đồng: "..."

Quả nhiên, chủ tịch đã quen với việc trả lời bằng câu hỏi, cách hắn vì anh mà đại sát bốn phương vừa rồi khiến tim anh đập nhanh hơn, nhưng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo.

Diệp Thu Đồng biết một khi Tần Dịch không muốn nói chuyện, có hỏi cũng vô ích, vì vậy anh đổi câu hỏi: "Để người khác hiểu lầm có được hay không?"

Anh vẫn không hiểu tại sao Tần Dịch lại muốn hợp tác diễn xuất với anh.

Chủ tịch Tần không phải rất ghét bị coi như công cụ sao, trước đây rõ ràng là hắn đã giận dỗi như kia.

Tần Dịch liếc nhìn Diệp Thu Đồng nói: "Nếu đã muốn vả mặt thì nhất định phải hoàn hảo."

Khi đến nhà hàng, hắn nhìn thấy cậu thư ký nhỏ lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, bị một đám người vây quanh, trong đám người còn có một Nhan Phái quen thuộc, hắn lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Tình huống này không thể dùng tư cách ông chủ để vả mặt được, lần trước gặp Nhan Phái tại bữa tiệc sinh nhật của Chu Chính Hoa, khi đó Diệp Thu Đồng nắm tay hắn để Nhan Phái nhìn thấy, khiến Nhan Phái nghĩ rằng họ là một cặp. Tần Dịch thuận thế mà hành động phù hợp với thiết lập.

Nhưng Diệp Thu Đồng vẫn rất lo lắng, hỏi: "Việc này có ổn không?"

Bây giờ nhiều người cho rằng chủ tịch là bạn trai của anh, mặc dù vả mặt là một việc rất thỏa mãn, lúc này anh đã bình tĩnh lại, Diệp Thu Đồng chỉ muốn chui vào một khe đá.

Anh chịu không nổi, sau này đối diện với phu nhân chủ tịch tương lai như thế nào?

Tần Dịch nhìn Diệp Thu Đồng: "Cậu có thể có tiền đồ hơn không?" Hắn đảo nấm, múc một thìa ăn, nói: "Tôi không thừa nhận cái gì mà."

Đúng là từ đầu đến cuối không thừa nhận nhưng người khác sẽ hiểu lầm.

Diệp Thu Đồng có chút thất vọng, rõ ràng đây là chuyện riêng tư của anh lại có liên quan đến chủ tịch.

Tần Dịch không chịu nổi bộ dạng này của anh, nói: "Tôi không quan tâm, cậu quan tâm cái đó làm gì? Đừng lo lắng người khác nghĩ gì, dù sao tôi cũng không có liên hệ với đám người chẳng ra gì kia"

Tần Dịch chán ghét nhìn đĩa nấm trên đĩa: "Tôi sẽ không bao giờ đến quán ăn tồi như này nữa."

Diệp Thu Đồng: "..." Đừng để quản lý nhà hàng nghe thấy.

Tần Dịch vừa rồi cũng không để ý tới những người đó, hắn chỉ kiên nhẫn đứng ra bênh vực Diệp Thu Đồng, chuyện đã xong thì coi như xong, dù sao hắn cũng sẽ không liên quan với bọn họ nữa.

Chỉ có Nhan Phái gặp rắc rối vì thân phận đặc biệt của mình, nhưng Tần Dịch lại không để tâm.

"Được rồi, đừng lắp ba lắp bắp nữa, vừa rồi không phải cậu rất mạnh mẽ sao?" Tần Dịch nói.

Diệp Thu Đồng lặng lẽ nhìn chủ tịch, nói: "Vừa rồi còn không phải do có sự ủng hộ của anh sao?"

Tần Dịch khịt mũi: "Không phải trước giờ đều dựa vào tôi à? Thu nhập của cậu cao hơn mọi người ở đây, không phải đều do tôi trả sao?"

Diệp Thu Đồng bị Tần Dịch ngụy biện không nói nên lời, hắn xứng đáng làm tư bản, không nói ba câu mà không liên quan đến tiền.

"Kiếm nhiều tiền như vậy còn bị bắt nạt." Tần Dịch giống như mọi nhà tư bản đều cho rằng lương của cấp dưới quá cao: "Nói cho tôi biết, hôm nay có chuyện gì thế? Không phải nói tôi hôm nay đi ăn tối với bạn học cũ sao?"

Mặc dù có thể đoán nhưng vẫn muốn nghe từ người trong cuộc.

Vì vậy Diệp Thu Đồng kể ngắn gọn chuyện xảy ra hôm nay, nhưng lại giấu đi sự thật Ngô Nhược Dao là đặc vụ chìm, anh chỉ nói rằng ban đầu bạn học cũ mời anh đi ăn tối, nhưng lại bí mật sắp xếp một cuộc hẹn hò giấu mặt.

Tần Dịch bỏ qua chi tiết tình cờ gặp được Nhan Phái, trực tiếp nắm được mấu chốt: "Hẹn hò? Người đàn ông cầm hoa cẩm chướng đó?"

Giọng điệu của hắn đầy khinh thường: "Tôi khuyên cậu đổi người khác đi, người kia không được."

Diệp Thu Đồng không khỏi thay mặt Nhạc Gia Hằng nói: "Tại sao không làm được? Anh ấy rất tốt bụng mà." Vô duyên vô cớ bị liên lụy nhưng vẫn nguyện ý phối hợp mà.

Tần Dịch hỏi ngược lại: "Gửi hoa cẩm chướng mà coi là được?"

Diệp Thu Đồng hơi đỏ mặt nói: "Điều này chứng tỏ anh ấy là người thành thật và lãng mạn."

Tần Dịch không vừa lòng với đối tượng hẹn hò Diệp Thu Đồng, nói: "Thành thật là phẩm chất vô dụng nhất trong xã hội hiện đại, còn về chuyện lãng mạn thì." Hắn mỉa mai nói: "Năm đồng một cành là lãng mạn à?"

"Ít nhất cũng phải mua hoa hồng nhập khẩu rồi nhét vào cốp xe."

Diệp Thu Đồng thầm nghĩ, chủ tịch thật đúng là một người kiêu ngạo, chuyện gì cũng muốn tranh giành, ngay buổi hẹn hò đầu tiên đã tặng hoa hồng đỏ.

Tần Dịch là người có kiến ​​thức rộng rãi và giàu có, nhưng Diệp Thu Đồng không thể không im lặng.

Thấy anh vẫn im lặng, Tần Dịch nói: "Cậu thật sự muốn tìm bạn trai sao?" Hẹn hò thất bại thì giống như cà tím đánh sương*.

霜打的茄子: Dùng để mô tả một số sự việc hoặc con người trở nên tồi tệ sau khi trải qua những thất bại hoặc khó khăn nhất định

Diệp Thu Đồng: "..."

Hắn hít một hơi thật sâu và nói: "Đừng tìm nữa, mắt nhìn người của cậu kém như thế, tạm thời đừng có tìm làm gì."

Tạ Phi Triết và Nhan Phái để lại cho anh một cái bóng tâm lý, tạm thời anh không hề có ý niệm gì về việc yêu nhau.

Bình thường người bình thường sẽ an ủi Diệp Thu Đồng, nhưng Tần Dịch cũng không phải người bình thường, hắn nói: "Tốt nhất là không nên tìm, quan trọng nhất chính là nỗ lực kiếm tiền."

Diệp Thu Đồng: "..."

Lần trước say rượu, Tần Dịch nói mất tiền so với thất tình còn tệ hơn, lúc đó Diệp Thu Đồng say rượu, không cảm thấy có gì không ổn, hiện tại tỉnh táo lại, nhận ra Tần Dịch đang ngụy biện.

Vì thế anh lớn mật suy đoán, nhìn thẳng Tần Dịch.

Tần Dịch ăn mấy miếng thịt bò liền dừng lại, chán nản dùng đũa xé rong biển, quán ăn vốn nhộn nhịp thường ngày giờ trống vắng, chỉ có hai người họ ngồi ở giữa.

Cuối năm bận rộn hiếm có được rảnh rỗi như vậy, Tần Dịch cũng không vội về, cùng thư ký trò chuyện sẽ vui vẻ hơn.

"Có chuyện gì thì cứ nói đi." Tần Dịch ra lệnh.

Có lẽ là bởi vì vừa mới thắng một trận, khiến Diệp Thu Đồng cao hứng, hoặc có lẽ tối nay chủ tịch quá dễ gần, khiến anh quên mất lễ phép, Diệp Thu Đồng quan sát vẻ mặt Tần Dịch, cẩn thận hỏi: "Chủ tịch Tần, anh chưa yêu đương bao giờ đúng không?"

Tần Dịch: "..."

Muốn chết à.

Suy đoán của Diệp Thu Đồng dựa trên những chứng cứ trước đây.

Tần Dịch có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, chưa bao giờ thấy hắn thân thiết với ai, lớn tuổi như vậy cũng không có scandal gì cả, hơn nữa còn so sánh mất tiền với thất tình, điều này thật ấu trĩ đến nực cười, hiển nhiên chưa trải qua cảm giác thất tình.

Tần Dịch còn tệ hơn anh, một xử nam mới chỉ trải qua một mối tình thất bại còn thua, chắc chắn hắn chưa bao giờ có mối quan hệ nghiêm túc với bất kỳ ai khác.

Cuối cùng anh cũng có biện pháp có thể đánh bại được chủ tịch, một mặt Diệp Thu Đồng có chút sợ Tần Dịch thẹn quá hóa giận, mặt khác lại âm thầm vui mừng.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này Diệp Thu Đồng đã bị Tần Dịch giết vô số lần, Tần Dịch nheo mắt, ngữ khí nguy hiểm nói: "Tại sao tôi phải giải thích chuyện riêng tư của mình cho cậu?"

Hắn không hài lòng xé rong biển thành từng miếng, lạnh lùng nói: "Nhà hàng này dở thật."

Diệp Thu Đồng biết chủ tịch sẽ không trực tiếp trả lời loại vấn đề này, vừa rồi anh thực sự là ăn gan hùm rồi, không dám nói nhiều nữa, chỉ nhìn những món ăn còn sót lại trên bàn rồi hỏi: "Chủ tịch Tần, anh không muốn ăn à?"

Tần Dịch nói: "Cậu chọc tôi, tôi ăn không vào."

Diệp Thu Đồng: "..."

Vừa nói, Diệp Thu Đồng có chút sợ hãi, tổng tài nổi danh lấy việc công báo thù riêng, ngày mai sẽ có một đống văn kiện chờ anh.

Diệp Thu Đồng im lặng cầm lấy bát canh còn nguyên, nói: "Nếu anh không muốn ăn thì tôi ăn."

Sở dĩ vừa rồi không đói là bởi vì Nhan Phái làm cho anh mất đi cảm giác thèm ăn, hiện tại cùng chủ tịch nói chuyện một hồi, thư giãn một chút, bây giờ anh thực sự đói bụng.

Tần Dịch nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Cậu còn chưa ăn cơm?"

Diệp Thu Đồng gật đầu nói: "Tôi chưa ăn gì."

Tôi thậm chí còn không có thời gian để chọn món, sau đấy thì bị một tràng dài của Nhan Phái làm quên mất.

"Thậm chí còn không cho cậu ăn gì trong buổi hẹn hò mù quáng, mà cậu vẫn nghĩ về người đàn ông tặng bó hoa cẩm chướng đó."

Diệp Thu Đồng không nói nên lời, không muốn cùng chủ tịch thảo luận về Nhạc Gia Hằng, anh cầm bộ đồ ăn sạch sẽ bên cạnh, múc một thìa canh cho vào miệng.

Tần Dịch không thể tin nhìn hắn, nói: "Đó là canh của tôi."

Diệp Thu Đồng tự nhiên nói: "Nhưng mà anh không muốn ăn."

Tần Dịch lại nhìn anh như người ngoài hành tinh.

Diệp Thu Đồng suy nghĩ một chút liền hiểu ra: "Anh mắc chứng sạch sẽ, nhưng tôi thì không." Anh cười nói: "Tôi không ngại."

Ánh mắt Tần Dịch biến thành vẻ như muốn nói: "Nếu dám ghét bỏ thi cậu chết chắc."

Hắn chậm rãi đeo găng tay lại, lớp da đen bao bọc lấy những ngón tay thon dài, tạo cho hắn vẻ ngoài cấm dục và bá đạo, Tần Dịch cầm thực đơn lên gọi thêm mấy món.

Diệp Thu Đồng ý thức được hắn đang làm gì, vội vàng nói: "Không cần đâu, chủ tịch Tần, tôi chỉ uống canh cho nhẹ bụng thôi."

Tần Dịch không để ý đến sự ngăn cản của anh, nói: "Tối nay tôi đã bao trọn chỗ này rồi, tiền cũng trả rồi, không gọi thêm thì thôi."

Diệp Thu Đồng: "..."

Diệp Thu Đồng không dám yêu cầu chủ tịch phục vụ mình, liền đi gọi người phục vụ, gọi thêm hai món nữa, thuận tiện nhớ ra hai vệ sĩ, gọi hai suất cơm cho bọn họ, cùng với tài xế đang đợi bên ngoài rồi yêu cầu người phục vụ mang bữa ăn đến.

Diệp Thu Đồng yên lặng ăn cơm, Tần Dịch ở một bên quan sát.

Anh có chút xấu hổ nói: "Anh Tần, nếu anh bận thì xin hãy rời đi trước."

Tần Dịch nói: "Không đi, tôi nhìn cậu ăn cho vui."

Diệp Thu Đồng còn chưa kịp hỏi tại sao, liền nghe được Tần Dịch nói: "Để tôi hồi tưởng lại hồi tiểu học đi sở thú xem sóc đi."

Diệp Thu Đồng: "..."

Hôm nay Tần Dịch nói rất nhiều, tâm tình nhất định rất tốt.

Chỉ cần chủ tịch vui vẻ, Diệp Thu Đồng thầm nghĩ.

Diệp Thu Đồng đang ăn tối, hai người nói chuyện một lúc, ăn xong cũng phải rời đi.

Tần Dịch luôn đi cùng vệ sĩ, vệ sĩ ngồi trên xe riêng, lặng lẽ đi theo phía sau, không có cảm giác hiện diện cao.

Tần Dịch bảo Diệp Thu Đồng lên xe của vệ sĩ để về, nhưng Diệp Thu Đồng từ chối: "Hôm nay hai anh ấy đã vất vả rồi, để bọn họ hộ tống anh về."

Diệp Thu Đồng cười nói: "Tôi đi bộ chậm cho tiêu cơm rồi bắt xe."

Tần Dịch cũng không kiên trì, lên xe của mình.

Diệp Thu Đồng nhìn chủ tịch trong cửa sổ xe, hơi cúi đầu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh Tần."

Nếu như Tần Dịch không tới, Diệp Thu Đồng không biết hôm nay anh sẽ trải qua buổi tối như thế nào.

Mà Tần Dịch tới, đêm dài tối tăm trở nên xinh đẹp đáng yêu.

Tần Dịch dựa vào lưng ghế, bình tĩnh vẫy tay, nâng cửa sổ lên che tầm mắt của người ngoài, sau đó xe khởi động, chậm rãi lái đi.

Diệp Thu Đồng nhìn hai chiếc xe lần lượt rời đi, sau đó mới chậm rãi trở về nhà.

Sau khi trở về nhà, anh vẫn còn choáng váng, cảm thấy hôm nay giống như một giấc mơ.

Nếu không phải nằm mơ thì làm sao chủ tịch có thể từ trên trời rơi xuống giúp anh chiến đấu với người thứ ba?

Sau khi tắm xong, anh bước ra, ngồi ở mép giường, ôm con búp bê chủ tịch Tần trong tay, ngơ ngác.

Thật là không chân thực, nợ một ân huệ thì phải làm sao? Ngày mai chỉ có thể cố gắng hơn nữa.

Đang suy nghĩ lung tung thì điện thoại đột nhiên có tin nhắn, Diệp Thu Đồng ngẩng đầu nhìn thì thấy chính là Ngô Nhược Dao.

Được rồi, anh vẫn chưa giải quyết xong chuyện với cô, nhưng cô đã chủ động tìm đến anh.

Diệp Thu Đồng nhấc điện thoại lên, bấm vào giao diện trò chuyện thì thấy Ngô Nhược Dao đang điên cuồng gửi tin nhắn.

"Ah ah ah, tớ tìm thấy cái vị nhà cậu trên Baidu. Anh ta đẹp trai lại còn giàu có!!!"

"Sao cậu không nói với tớ rằng cậu có một người bạn trai tuyệt vời như vậy?"

"Nếu cậu nói sớm hơn thì tớ đã không làm phiền cậu."

Không nhắc tới thì không sao, nhưng Diệp Thu Đồng nhắc tới liền tức giận, không trả lời Ngô Nhược Dao ngay mà suy nghĩ thật lâu.

Ngô Nhược Dao là người có trái tim ấm áp, vui vẻ nhưng lại thiếu cân nhắc trong mọi việc.

Cô có ý định tốt khi đề nghị giúp đỡ, nhưng anh phải chấp nhận những ảnh hưởng từ mặt xấu trong tính cách của cô.

Diệp Thu Đồng nghĩ một lúc, vẫn hy vọng có thể tiếp tục làm bạn với Ngô Nhược Dao, nhưng điều này không có nghĩa là anh không tức giận.

Vì thế Diệp Thu Đồng bấm gọi, Ngô Nhược Dao bắt máy, cô chưa kịp nói chuyện thì Diệp Thu Đồng đã lên án, trách móc cô.

Ngô Nhược Dao cảm thấy xấu hổ, cuối cùng ngập ngừng nói: "Xin lỗi... Tớ cũng nóng ruột quá. Tớ rất muốn cậu yêu đương sớm mà tát thẳng vào mặt Nhan Phái."

Diệp Thu Đồng hít một hơi thật sâu, vốn là muốn làm người ta mất mặt, vậy mà hôm nay anh suýt bị người do Nhan Phái mang tới đánh mặt.

"Cậu cũng cần phải xin lỗi anh Nhạc. Lần sau đừng xúc động như vậy, đừng tự mình quyết định."

Lúc này Ngô Nhược Dao mới ý thức được mình đã gây ra bao nhiêu phiền toái, nói: "Thực xin lỗi, tớ thật sự không nghĩ tới nhiều như vậy."

"Lần này không chỉ có tôi và anh Nhạc, suýt chút nữa cậu cũng làm tổn thương chính mình. Lỡ như bị lộ là quen biết tôi, lại bị Nhan Phái ghét bỏ thì sao? Hắn là người nhỏ mọn nhất."

Nói đến đây, trái tim Ngô Nhược Dao vẫn còn đập thình thịch: "Khi nhìn thấy bọn họ trong nhà hàng, tim tớ gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn thay, tớ có kỹ năng diễn xuất siêu phàm nên mới vượt qua được."

Diệp Thu Đồng hỏi: "Cậu còn ở trong nhóm chat đó sao? Hiện tại là chuyện gì xảy ra?"

Ngô Nhược Dao lại hăng hái hơn, kể cho Diệp Thu Đồng biết chính xác những gì xảy ra tiếp theo.

Ngô Nhược Dao theo nhóm bạn ra khỏi nhà hàng, có vài người chửi bới vài câu xui xẻo rời đi luôn, số còn lại tiếp tục chờ đợi đến khi thấy Nhan Bội không có đi ra.

Ngô Nhược Dao không rời đi mà ở lại để xem kịch, một lúc sau, Nhan Phái lảo đảo đi tới, vẻ mặt rất không vui.

Những người còn lại đều là bạn bè trung thành của Nhan Phái, vội vàng tụ tập xung quanh cậu ta, nhưng tâm trạng Nhan Phái đang rất xấu, mấy người bọn họ vừa bắt đầu tranh cãi vừa nói chuyện.

Ngô Nhược Dao sợ bọn họ đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến mình nên trực tiếp về nhà, vừa đến nhà thì phát hiện cả nhóm cũng bắt đầu đánh nhau.

Suy cho cùng, không phải ai cũng đứng về phía Nhan Phái vô điều kiện, không cần phải dựa vào Nhan Phái, có người không thể chịu đựng được hành vi làm người thứ ba, nên anh ta đã kể lại câu chuyện ngày hôm nay trong nhóm.

"Tôi vốn dĩ coi cậu là bạn bè, thế mà cậu lại cướp người của người khác, lợi dụng chúng ta làm đao kiếm, thật sự là quá đáng."

"Ừ, thật là nhục nhã. Nó khiến chúng ta trông như những kẻ ngu ngốc."

"Cậu làm hoa sen độc ác, vậy mà bọn tôi vẫn chân thành coi cậu như một người bạn."

Người trẻ tuổi dễ bị lừa gạt, cũng nhanh chóng sa ngã, không giữ được thể diện cho Nhan Phái, còn nói những lời khiến người ta khó chịu.

Trong khoảng thời gian này, Nhan Phái không nói một lời, những người sau đó cũng chỉ rời đi.

Lần lượt từng người rời nhóm, cuối cùng nhóm chỉ còn lại một vài thành viên.

"Dù sao, nhóm người hiện tại đã giải tán hết, không ai nói chuyện, tớ có nên rút lui không?" Ngô Nhược Dao không thể quyết định được.

Diệp Thu Đồng suy nghĩ một chút, nói: "Tốt nhất cậu không nên rút lui, luôn chú ý động tác của Nhan Phái, không phải báo cáo tôi, mà là để cảnh giác cậu ta. Đừng đối phó với cậu ta nữa. Hôm nay cậu cũng thấy rồi đó, cậu ta là người không dễ chọc đâu."

Ngô Nhược Dao: "Ồ...Tớ hiểu rồi."

Diệp Thu Đồng nghiêm túc nói với Ngô Nhược Dao: "Tôi thực sự không còn quan tâm đến hai người đó nữa. Giờ mọi chuyện đã qua rồi, tôi không muốn bọn họ quấy rầy cuộc sống của tôi."

Ngô Nhược Dao đồng ý: "Dù sao cậu cũng vả mặt bọn họ rồi, người thắng không cần quan tâm kẻ thua."

Diệp Thu Đồng: "..."

Tính cạnh tranh của Diệp Thu Đồng thừa nhận rằng anh có một chút tâm lý chiến thắng, hắng giọng và nói: "Dù sao thì cậu cũng nên tránh xa càng sớm càng tốt."

Ô Nhược Dao nói: "Tớ hiểu, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hôm nay nhờ có bạn trai của cậu hết, hắn ta thật sự là bá đạo!"

Woo hoo hoo, giống như một cảnh trong tiểu thuyết, chết mất thôi.

Sau nhiều lần cân nhắc, Diệp Thu Đồng quyết định nói sự thật cho Ngô Nhược Dao.

Nếu không, nếu cô ấy tiếp tục hiểu lầm như vậy, một ngày nào đó cái mồm lớn tiếng của cô ấy có thể sẽ truyền sang các bạn cùng lớp, vậy thì xong đời.

Trước đây anh chỉ cho rằng chuyện không quan trọng nên mới mắc phải sai lầm như vậy.

Diệp Thu Đồng kể chi tiết cho Ngô Nhược Dao về mối quan hệ của anh với Tần Dịch, nói cho cô biết bọn họ chỉ là cấp trên và cấp dưới, sự xuất hiện của Tần Dịch hôm nay hoàn toàn là ngẫu nhiên, hắn chỉ là lợi dụng tình thế để giúp đỡ anh mà thôi, giữa bọn họ không hề có chút mờ ám nào .

Ngô Nhược Dao nghe xong lời này sửng sốt một chút, cô không ngờ CP cô vừa gặp hôm nay lại nhanh chóng nói cho cô biết đó là đồ giả, cô nhất thời không có phản ứng.

Nghe Diệp Thu Đồng nói xong, cô im lặng hồi lâu, cuối cùng không quên vùng vẫy hấp hối, cô hỏi: "Ừ, không có khả năng nào... diễn mà thành thật à?"

========================================================

I'm back hehe 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro