CHƯƠNG 7: Chết như thế nào bản thân còn không biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7:

Người quản lý chuỗi cung ứng nói liên tục trong bốn mươi phút, cuối cùng anh ta nhớ ra rằng có ai đó đang ở phía sau mình.

Anh vội quay lại thì thấy Diệp Thu Đồng kiên cường như một cái cây nhỏ đang đứng ở đó, anh giật mình nói: "Ồ, xin lỗi, Thư ký Diệp, đã để anh phải đợi."

Diệp Thu Đồng cười nói: "Không sao, anh cứ tiếp tục đi."

Người quản lý nhận thấy bầu không khí trong văn phòng có gì đó không ổn, liền nói với Tần Dịch: "Chủ tịch Tần, tất cả mọi chuyện là vậy đó. Tôi xin phép về trước."

Tần Dịch ngồi ở trên ghế, bình tĩnh thoải mái, khuỷu tay tựa vào tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng chụm lại, toàn thân thả lỏng thoải mái.

Hắn gật đầu với người quản lý chuỗi, ra hiệu rằng anh ta có thể rời đi.

Sau khi người quản lý rời khỏi văn phòng, chỉ còn lại Tần Dịch và Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng đứng đó bất động.

Tần Dịch thu hồi vẻ mặt thoải mái, ánh mắt nặng nề nhìn Diệp Thu Đồng, ánh mắt đảo quanh trên người Diệp Thu Đồng.

Nhiệt độ trong văn phòng lập tức giảm xuống vài độ, không khí lạnh buốt.

Lần nào cũng vậy, mỗi khi hai người ở một mình với nhau, chủ tịch luôn tỏ vẻ mặt khó chịu.

Mặc dù một người đứng, một người ngồi nhưng Diệp Thu Đồng chỉ cảm thấy mình thấp hơn hắn một đoạn.

Tần Dịch hỏi: "Cậu có ý kiến ​​gì không?"

Diệp Thu Đồng lắc đầu nói: "Không ạ."

Tần Dịch gật đầu, thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi cần rèn luyện thêm."

Diệp Thu Đồng nghĩ, rút kinh nghiệm cái mẹ ấy.

Nhưng bề ngoài anh vẫn bình tĩnh và trả lời: "Chủ tịch nói đúng ạ."

Tần Dịch nhìn anh, đột nhiên nói: "Mỗi lần cậu mắng tôi trong lòng, đều sẽ gọi tôi là 'Chủ tịch"'."

Cứ tưởng rằng bản thân hoàn mỹ vô cùng nhưng thực ra mặt mày cứng đơ.

Diệp Thu Đồng mở mắt nói dối: "Sao có thể như vậy được? Tôi đã thề sẽ không nói xấu anh."

Nếu anh còn nói xấu chủ tịch nữa thì anh là một con chó con.

Gâu gâu.

Diệp Thu Đồng chửi thề trong lòng không chút gánh nặng, đứng thẳng tắp.

Dù lái xe mấy tiếng buổi chiều, dù đứng đây bốn mươi phút, dù không uống một ngụm nước nào, anh vẫn đứng thẳng, không khom lưn hay tỏ ra bất bình.

Tần Dịch đan chéo ngón tay, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào mu bàn tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Diệp Thu Đồng, không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn.

Đột nhiên hắn đứng dậy và đi về phía Diệp Thu Đồng.

Tần Dịch đến văn phòng vẫn không mặc áo khoác, mà có thêm một chiếc áo vest ngoài áo sơ mi thường ngày, áo vest đen ôm eo, làm tôn lên những đường nét thon thả.

Diệp Thu Đồng biết Tần Dịch cao lớn, chỉ khi hai người đến gần, anh mới thực sự cảm nhận được cảm giác áp bức.

Tần Dịch nheo mắt lại, nói: "Cậu chê tôi bị bệnh."

Diệp Thu Đồng: "..."

Quả nhiên vẫn còn thù dai.

Trong mắt Tần Dịch có sự dò xét, nhưng hai người ở quá gần, Diệp Thu Đồng cảm thấy có chút khó chịu.

Anh quay mặt lại, nghe thấy Tần Dịch nói: "Lúc nhìn thấy cậu, tôi lại nhớ tới lúc cậu mắng tôi có bệnh, đột nhiên thái dương đau nhức."

Giọng Tần Dịch âm trầm, có chút tức giận.

Diệp Thu Đồng lấy hết dũng khí nói: "Tôi cũng vậy, mỗi ngày đều mơ thấy anh đánh vào gáy tôi, sáng sớm tỉnh dậy đầu đều đau."

Tần Dịch thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nhìn anh, nói: "Cậu còn trách tôi à?"

Diệp Thu Đồng giải thích: "Tôi chỉ muốn nói là tôi cũng thấy không khỏe."

Tần Dịch tiến lên một bước, Diệp Thu Đồng chỉ có thể lùi lại.

Đi được vài bước, hai người đã tới cửa.

Tần Dịch duỗi tay ra.

Diệp Thu Đồng tựa người vào cửa, cánh cửa lạnh lẽo khiến lưng anh khó chịu, anh vô thức nhắm mắt lại, nghĩ thầm, chẳng lẽ cuối cùng chủ tịch cũng muốn đánh mình sao?

Một giây tiếp theo, Tần Dịch mở cửa, trầm giọng nói với Diệp Thu Đồng: "Cậu có thể đi ra ngoài."

Diệp Thu Đồng: "..."

Anh gần như ngã ngửa xuống đất, nhưng cố ổn định bản thân vào giây phút cuối cùng để tránh mất bình tĩnh.

Anh cúi đầu nói: "Vậy tôi đi đây, chủ tịch Tần."

Nói xong, Diệp Thu Đồng xoay người rời đi mà không quay đầu lại.

Tần Dịch thu hồi bàn tay đang định ôm eo Diệp Thu Đồng, nhìn bóng lưng anh, hừ một tiếng, sau đó đóng cửa văn phòng lại.

*

Về sau, Tần Dịch lại thử mấy lần, cũng may Diệp Thu Đồng đã chuẩn bị sẵn, không còn ngu xuẩn chạy lung tung như trước nên ít bị chịu thiệt hơn.

Một chủ tịch đàng hoàng mà giở trò mưu mô như vậy, quả thực là lòng dạ nhỏ hơn đầu kim.

Khoảng thời gian này Diệp Thu Đồng gặp khó khăn, lập tức bị người khác chú ý.

Những thư ký và trợ lý khác trong văn phòng chủ tịch đều là những người tốt, có thể thấy ngay từ thái độ của chủ tịch.

Vì vậy, ánh mắt của người khác nhìn về phía Diệp Thu Đồng càng trở nên thăm dò hơn.

"Thư ký Diệp, anh ấy đang thất sủng à?"

"Anh ấy mới đi làm được vài ngày nên không phải vậy đâu."

"Nhưng nhìn hành vi của chủ tịch Tần, chứng tỏ anh ta có vấn đề."

"Thư ký Diệp còn trẻ, có thể đã làm cho chủ tịch Tần không vui ở đâu đó."

Mọi người vẫn đang chờ đợi quan sát, nhưng Diệp Thu Đồng có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của mọi người đối với mình đã nguội lạnh.

Các bộ phận khác cũng đặc biệt quan tâm đến động thái của Văn phòng chủ tịch, có quản lý trong bữa tối thậm chí còn gọi Diệp Thu Đồng tới, dặn dò anh đừng nóng nảy, hãy nghe theo lời của chủ tịch Tần.

Ngay cả Kha Doanh cũng gửi tin nhắn, tình cờ hỏi thăm tình hình.

Diệp Thu Đồng chỉ có thể lúng túng nói rằng không có chuyện gì xảy ra.

Bản thân Diệp Thu Đồng cũng không biết Tần Dịch muốn làm đến đâu.

Hắn đang cố gắng ép anh ấy từ chức?

Diệp Thu Đồng có chút tức giận, nghĩ đến từ chức, nhưng anh lại đè xuống, cục tức này anh nuốt không được.

Hấp bánh bao không bằng tăng khẩu khí*, nếu không chủ động từ chức thì sẽ thua.

*不蒸馒头争口气: nhấn mạnh sự cần thiết phải duy trì lòng tự trọng, sự tự tin và tích cực phấn đấu để đạt được thành công ngay cả khi đối mặt với thử thách hoặc điều kiện bất lợi

Ngoài ra, Diệp Thu Đồng rút bảng lương tháng trước ra, nhìn những con số trên đó, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Anh không đành lòng từ bỏ mức lương cao như vậy, không cần hấp bánh bao nhưng lại phải hi sinh bản thân vì năm thùng gạo.

Cùng lúc đó, Hứa Mục cũng nghe được tin Thư ký Diệp thất sủng, thay vì đi tìm Diệp Thu Đồng lại chạy tới nói chuyện với Tần Dịch.

"Tôi nói này chủ tịch Tần, Thư ký Diệp sao vậy?"

Tần Dịch nhìn hắn liếc mắt một cái, không trả lời mà nói: "Cậu rất rảnh phải không?"

Hứa Mục đã quen với những câu hỏi tu từ của Tần Dịch nên không để ý tới, nói tiếp: "Trước đây anh ngang ngược bỏ qua mọi nghị luận của mọi người để điều thư ký Diệp tới, vậy sao bây giờ anh lại bắt nạt người ta?"

Khi Samantha sắp làm trưởng phòng, nhiều người muốn xin cho người của mình làm thư ký của Tần Dịch, nhưng Tần Dịch lại điều động một chàng trai trẻ từ phòng hành chính mà anh chưa từng nghe nói đến đến bên cạnh.

Nhiều người không hiểu, họ đã bí mật điều tra lai lịch của Diệp Thu Đồng và phát hiện ra anh chỉ là một thanh niên bình thường, điều đặc biệt nhất ở anh chính là ngoại hình xuất sắc.

Có người thầm nói, Tần Dịch bị sắc đẹp mờ mắt.

Hứa Mục lại không nghĩ như vậy, làm trợ lý cho chủ tịch Công nghệ suốt 8 năm, là nguyên lão tam triều, hắn biết Tần Dịch có lý do để đánh giá cao Diệp Thu Đồng như vậy.

Nhưng hiện tại, Tần Dịch lại đang trút giận lên Diệp Thu Đồng.

"Anh cướp người xong lại không đối xử tốt với họ, đồ cặn bã." Hứa Mục nói đùa.

Tần Dịch cau mày, chung quanh khí tức có chút lạnh lùng: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng nói nhảm."

Hứa Mục không thể thăng chức trong 8 năm vì cái miệng không kiềm chế được.

Diệp Thu Đồng cũng như vậy.

Tần Dịch lạnh lùng nhìn Hứa Mục, ánh mắt âm trầm hơn cả ngày tận thế mây đen: "Thư ký và trợ lý các cậu có phải đều nên có khóa kéo trong miệng."

Hứa Mục sợ đến mức lùi lại nói: "Tôi không làm phiền cậu nữa, tôi đi đây."

Tần Dịch làm ra động tác mời "ra ngoài", bổ sung: "Gọi Diệp Thu Đồng vào."

Hứa Mục cũng làm động tác chào, nói: "Vâng, ông chủ."

Diệp Thu Đồng đang ngồi tại chỗ xử lý công việc.

Trợ lý Hứa vào đã lâu, cũng không biết đang nói chuyện gì với Tần Dịch.

Giá như anh không phải là vị thư ký đang hưởng án treo, thì anh có thể hào phóng vỗ vai chủ tịch và nói: "Này anh bạn, đừng giấu giếm, có gì cứ nói ra xem nào."

Trong đầu Diệp Thu Đồng đang tưởng tượng đoạn kịch nhỏ, thì Hứa Mục đột nhiên bước ra khỏi đó, gọi anh: "Thư ký Diệp, đến lượt anh rồi."

Diệp Thu Đồng lập tức đứng dậy nói: "Được, cảm ơn trợ lý Hứa."

Hứa Mục nói "Đi thôi", Diệp Thu Đồng mỉm cười với hắn, đi vào phòng làm việc của Tần Dịch.

Tần Dịch vẫn quay lưng vào quang cảnh đô thị cao tầng, mọi thịnh vượng trần thế đều đổ lên vai hắn, khiến hắn trông giống như vị vua của thành phố này.

Khi nhìn thấy Diệp Thu Đồng đi vào, hắn chỉ vào một chồng văn kiện trước mặt nói: "Phân phát những văn kiện này đi."

"Được rồi, chủ tịch Tần." Diệp Thu Đồng bước tới, cầm tài liệu lên, chuẩn bị làm việc.

"Gửi tận tay."

Diệp Thu Đồng vì lời nói của Tần Dịch mà dừng lại.

Anh quay đầu nhìn Tần Dịch, phát hiện Tần Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, lúc này ánh mắt hai người giao nhau, Tần Dịch cũng không có tránh né, ánh mắt càng trở nên trực tiếp.

Diệp Thu Đồng phát hiện, dù ánh mắt của chủ tịch đen tối hay thẳng thắn, anh đều không hiểu hàm ý của chúng.

Tần Dịch rõ ràng đã nói, cứ để người khác làm công việc gửi văn bản, anh không cần tự mình làm việc đó.

Anh gửi văn bản đến phòng hành chính, nhưng Tần Dịch lại không vui.

Bây giờ lại yêu cầu anh đi gửi trực tiếp.

Đây có phải là một cách mới khác để tra tấn anh không?

"Còn chưa đi sao?" Tần Dịch nhướng mày.

Diệp Thu Đồng gật đầu và cầm tài liệu rời đi.

Diệp Thu Đồng đi đến vị trí của mình, chia tài liệu theo các phòng ban, quả nhiên trong đó có một tờ cần gửi đến phòng hành chính.

Tốc độ làm việc của Diệp Thu Đồng chậm lại mấy nhịp.

Có phải anh đang suy nghĩ quá nhiều không?

Diệp Thu Đồng chia tài liệu và gửi từng bộ phận một.

Mọi người đều rất lịch sự với anh, nhưng trong lòng họ đều thắc mắc tại sao Diệp Thu Đồng lại được yêu cầu đích thân đến đó khi thông báo thường được đăng trên website để lấy những tài liệu như vậy.

Xem ra chủ tịch thực sự không hài lòng với thư ký mới này.

Lại có thêm vài tin đồn nữa.

Diệp Thu Đồng cuối cùng đã đến phòng hành chính.

Anh cầm tập tài liệu, trong lòng có chút bất an.

Không biết Lý Phi Nhiên còn trách anh không, có nên đi vào hay là không.

Anh nghĩ tới Tần Dịch.

Tần Dịch từng chỉ trích hắn: "Đừng đi tới phòng hành chính, nếu không cậu không biết mình chết như thế nào đâu."

Dù có ngốc đến đâu thì bạn cũng nên hiểu ý của chủ tịch.

Diệp Thu Đồng bình tĩnh lại, gõ cửa kính phòng hành chính.

*

Diệp Thu Đồng vẫn đến phòng hành chính, nhưng anh không ngờ việc này sẽ mang đến rắc rối cho mình.

Anh đã bị khiếu nại.

Có người trực tiếp đến phòng nhân sự phàn nàn thái độ làm việc không nghiêm túc, sau khi vào làm ở phòng chủ tịch không coi trọng các phòng ban cấp dưới, lại còn mắc một số sai sót.

Nói chung, nếu có ý kiến ​​về công việc của một người thì sẽ báo cáo lên cấp trên của người đó, tuy nhiên, người khiếu nại đã không làm điều này mà thay vào đó, lại bỏ qua văn phòng chủ tịch và báo cáo trực tiếp với bộ phận nhân sự.

Bộ phận nhân sự chịu trách nhiệm đánh giá và đề bạt nhân viên, nếu xét theo quan điểm này thì cũng không sai.

Nếu tố cáo là đúng thì đánh giá năm nay nhất định sẽ bị trừ điểm, nếu lại có thêm vài lần nữa thì sẽ không giữ được bát cơm này.

Điều đáng tò mò hơn nữa là bên nhân sự không hề giấu giếm sự việc vì mặt mũi của chủ tịch, mà còn trực tiếp đến tầng văn phòng của chủ tịch, đến tìm Diệp Thu Đồng một cách rầm rộ để hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra.

Mà trưởng phòng nhân sự còn đích thân đến.

Người đứng đầu bộ phận nhân sự là Samantha, thư ký cấp cao trước đây của chủ tịch.

Samantha trở lại tầng văn phòng trước đây của mình với chiếc quần âu chín điểm*, áo len dệt kim rộng thùng thình và đôi giày bệt.

*九分西装裤: Quần chín điểm là loại quần có chiều dài bằng chín phần mười (9/10) chiều dài của quần bình thường, cũng có thể nói chiều dài của quần sau khi mặc từ người đến mắt cá chân gọi là chín điểm

Trang phục của cô đơn giản nhưng lịch sự, cô chỉ bộc lộ chút nữ tính qua những món trang sức trên cổ và cổ tay.

Samantha đi tới trước mặt Diệp Thu Đồng, nhếch lên đôi môi đỏ mọng, cười nói với anh: "Thư ký Diệp, có người phàn nàn rằng anh đã nhiều lần mắc sai lầm trong văn kiện do chủ tịch ban hành. Cho tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra."

Cô xem qua hồ sơ và nói: "Khiếu nại này đến từ Phòng Hành chính. Anh có thể giải thích tình hình cụ thể không?"

======================================================

Đi làm rồi mới thấy drama văn phòng biết nhiều thì hay chứ là nhân vật trong ý thì mệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro