CHƯƠNG 6: Không có chuyện gì tốt đẹp cả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:

Diệp Thu Đồng như rơi vào trong trong sương mù, không có cảm giác thực tế.

Nhưng ân xá còn hơn là tử hình ngay lập tức, thời buổi này kiếm việc làm rất khó khăn, lúc được vào công ty lớn như Thời Duệ, anh còn gọi điện về quê báo tin vui, bây giờ mà bị sa thải thì sẽ rất xấu hổ.

Hơn nữa, việc ân xá cho thấy còn có chỗ có thể cứu vãn, nếu cư xử tốt trong khoảng thời gian này, nói không chừng chủ tịch Tần rộng lượng mà bỏ qua chuyện này..

Diệp Thu Đồng vừa suy nghĩ vừa đi thang máy xuống nhà ăn ở tầng dưới.

Điều quan trọng nhất bây giờ là đi kiếm đồ ăn cho Tần Dịch, chủ tịch Tần no bụng, tâm tình cũng tốt, nhìn anh cũng vừa mắt hơn.

Nhà ăn ở tòa nhà Thời Duệ cũng giống như nhiều công ty lớn khác, không thiếu tiền, đồ ăn phong phú, đồ ngọt và đồ uống đủ loại.

Diệp Thu Đồng đi bộ đến nhà ăn, thay vì dùng bữa cùng các nhân viên, anh lại trực tiếp đến gặp quản lý nhà ăn đang trực ngày hôm đó.

Người quản lý trực ban nhìn thấy Diệp Thu Đồng tới liền hiểu ra: "Đến lấy cơm trưa cho chủ tịch Tần phải không, thư ký Diệp."

Diệp Thu Đồng cười gật đầu: "Ừ, làm phiền anh."

Người quản lý trực ban ngay lập tức sắp xếp bữa ăn cho Tần Dịch.

Tần Dịch thỉnh thoảng sẽ trực tiếp tới nhà hàng, để chứng tỏ mình là người gần gũi với mọi người, nhưng bữa ăn của hắn vẫn luôn được chuẩn bị trước.

Thứ nhất là Tần Dịch mắc chứng bệnh sạch sẽ, thứ hai là hắn cũng chỉ nói đùa chút thôi, mặc dù chủ tịch nói rằng hắn với mọi người là bình đẳng, nhưng mà đối đãi thì vẫn phải có khác biệt.

Diệp Thu Đồng yên lặng đứng chờ bữa trưa của Tần Dịch, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.

"Tiểu Diệp!"

Diệp Thu Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Kha Doanh đang mỉm cười đi về phía mình.

Kha Doanh bước đến gần anh, che miệng, ngượng ngùng cười: "Có phải bây giờ không thể gọi anh là Tiểu Diệp không, Thư ký Diệp."

Diệp Thu Đồng cười nói: "Không sao, cứ như cũ là được."

Kha Doanh gật đầu hỏi: "Anh mang bữa trưa cho anh Tần à?"

Diệp Thu Đồng nói: "Ừ."

Anh vốn muốn phàn nàn rằng mình chỉ làm những công việc lặt vặt, nhưng khi nghĩ đến việc mình vẫn đang bị quản chế, anh không dám nói gì thêm mà chỉ mỉm cười.

Kha Doanh vén tóc mái lên, rõ ràng cô ấy có chuyện muốn nói, nhưng lại có vẻ do dự không muốn nói ra.

Diệp Thu Đồng chủ động nói: "Sao lại đến ăn một mình?" Trước đây Kha Doanh luôn đi cùng Lý Phi Nhiên.

Kha Doanh nói: "Gần đây tâm trạng của Phi Phi không tốt." Cô xấu hổ nhìn Diệp Thu Đồng và hỏi: "Tiểu Diệp, kể từ lần trước không thấu cậu đến bộ phận của chúng tôi nữa."

Cô do dự hồi lâu, cuối cùng nói: "Đừng giận Phi Phi nhé, cô ấy không cố ý đâu."

Lúc này Diệp Thu Đồng mới hiểu, Kha Doanh tưởng lần trước Lý Phi Nhiên tỏ vẻ mặt khó chịu với anh, khiến anh tức nên mới tới đây để cầu hòa.

Diệp Thu Đồng cười nói: "Tôi không có vấn đề gì với cô ấy, tôi không đến phòng hành chính vì gần đây tôi có việc khác phải làm, tất cả đều là công việc."

Kha Doanh lại không nghĩ như vậy, cho rằng Diệp Thu Đồng chỉ là không ưu Lý Phi Nhiên, cô cắn môi nhỏ giọng nói: "Trước đây... trong thời gian anh được điều chuyển, Phi Phi vốn cũng muốn thay đổi vị trí, cô ấy cũng nhiều lần ngầm đề xuất được chuyển công tác . Kết quả là có lệnh thuyên chuyển từ phía trên, anh lại đến văn phòng chủ tịch. Đương nhiên, trưởng phòng sẽ không đồng ý tiếp tục mất thêm nhân viên nữa, nên việc điều động của cô ấy coi như vô ích."

Anh hiểu rồi, anh cũng nghĩ anh ấy và Lý Phi Nhiên không có quan hệ gì với nhau, tại sao thái độ của Lý Phi Nhiên lại tệ như vậy?

"Cho nên, cậu cũng đừng trách cô ấy, cho cô ấy suy nghĩ một chút nhé." Kha Doanh khuyên nhủ.

Thành thật mà nói, Diệp Thu Đồng sẽ không có bất kỳ mâu thuẫn nào với những người trong bộ phận hành chính sau khi anh đến văn phòng chủ tịch, việc anh có duy trì mối quan hệ hay không cũng không quan trọng, nhưng anh cũng không muốn cãi nhau với các đồng nghiệp trong bộ phận cũ nên nói: "Không sao đâu Kha Doanh, tôi không để bụng đâu, sau này có thời gian chúng ta cùng ăn tối nhé."

Anh đã nói như vậy, Kha Doanh biết anh đã nghe lời cô, mỉm cười cảm kích với Diệp Thu Đồng.

Trong khi hai người đang nói chuyện, bữa trưa của Tần Dịch đã được chuẩn bị sẵn, Diệp Thu Đồng không dám để chủ tịch phải đợi nên nhanh chóng cầm hộp cơm lên và chào tạm biệt Kha Doanh.

Diệp Thu Đồng cầm hộp cơm đứng trong thang máy, cẩn thận cân nhắc lời của Kha Doanh.

Anh không mấy quan tâm đến Lý Phi Nhiên, nhưng thái độ của Kha Doanh lại có chút ý tâng bốc, lấy lòng.

Diệp Thu Đồng trong lòng thở dài, anh chỉ là một thư ký nhỏ, lại được đồng nghiệp ở bộ phận cũ nịnh nọt, sợ làm mất lòng anh, chỉ vì anh là người bên cạnh chủ tịch mà đến chào hỏi.

Anh lại nghĩ, mình vừa đắc tội với chủ tịch, nếu một ngày nào đó chủ tịch vẫn không nuốt nổi cơn giận mà trực tiếp sa thải anh, không biết những người đó sẽ nói gì sau lưng anh.

Diệp Thu Đồng nghĩ đến đều sửng sốt, ngay cả anh cũng không muốn người khác nói xấu sau lưng mình, huống chi là Tần Dịch.

Anh một lần nữa nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc bị bắt vì nói xấu Tần Dịch, xấu hổ cúi đầu.

*

Dù thế nào đi nữa, bị án treo đồng nghĩa với việc anh sẽ an toàn trong một thời gian.

Diệp Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục mặt ở lại, cuối cùng cũng có thời gian liên lạc với bạn trai Tạ Phi Triết.

Mấy ngày nay, mỗi ngày đều anh lo lắng, nửa đêm mơ thấy Tần Dịch đánh vào đầu mình, khiến anh không có thời gian để yêu đương, khi tỉnh táo lại, anh mới ý thức được anh đã không liên lạc với Tạ Phi Triết đã mấy ngày rồi.

Không phải Tạ Phi Triết không quan tâm đến anh, lần đầu tiên xảy ra chuyện đã gửi tin nhắn cho anh, lúc đó Diệp Thu Đồng tâm tình không tốt, cũng không trả lời nhiều, cho nên Tạ Phi Triết chỉ để anh bình tĩnh lại.

Buổi tối, Diệp Thu Đồng nằm trên giường và gọi Tạ Phi Triết.

Lời đầu tiên của Tạ Phi Triết thật kỳ lạ: "Thư ký Diệp cuối cùng cũng nhớ ra tôi."

Diệp Thu Đồng vội vàng trấn an bạn trai: "Còn không phải tại chuyện hôm trước sao?"

Lúc này Tạ Phi Triết mới quan tâm tới Diệp Thu Đồng: "Vậy là mọi việc đã giải quyết xong rồi? Nếu không thì em cũng sẽ không gọi điện cho tôi."

Diệp Thu Đồng xoay người nằm xuống, bắt chéo chân trên giường, nói: "Không biết nữa, tạm thời không sao."

Diệp Thu Đồng giải thích ngắn gọn sự việc cho Tạ Phi Triết, Tạ Phi Triết suy nghĩ một chút rồi nói: "Thì ra chủ tịch của em cũng khá rộng lượng."

Diệp Thu Đồng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, em cũng cảm thấy chủ tịch thật là tốt bụng."

Hiện tại anh cũng nói tốt Tần Dịch sau lưng, cũng không dám oán trách chủ tịch nữa.

Tạ Phi Triết hiển nhiên biết anh đang nghĩ gì, cười mấy tiếng rồi nói: "Nếu người ta không so đo với em nữa, thì em vẫn phải cố gắng làm việc đấy."

Diệp Thu Đồng siết chặt nắm đấm: "Đúng vậy, em sẽ tiếp tục đấu tranh để được giảm án." Tốt nhất là nên trắng án.

Tạ Phi Triết không tranh cãi với anh về chuyện này mà nói tiếp: "Vốn dĩ anh còn tưởng rằng chủ tịch của em là một ông già, nhưng không ngờ hắn lại trẻ như vậy, anh càng không yên tâm."

Diệp Thu Đồng không hiểu: "Sao anh lại không yên tâm?"

Tạ Phi Triết không nói gì.

Lão già còn có thể thèm muốn sắc đẹp của Diệp Thu Đồng, Tần Dịch thoạt nhìn sẽ kiêu ngạo, xung quanh không thiếu mỹ nhân, cũng sẽ không để ý tới Diệp Thu Đồng.

Hơn nữa, Tạ Phi Triết cảm thấy Tần Dịch lần này không để ý tới Diệp Thu Đồng, không phải bởi vì hắn rộng lượng, mà là bởi vì hắn không để ý đến Diệp Thu Đồng.

Vậy là anh ta lại an tâm.

Đương nhiên, Tạ Phi Triết sẽ không nói cho Diệp Thu Đồng suy nghĩ thật sự của mình, mà chỉ là chuyển chủ đề này bằng câu chuyện khác.

Sau khi Diệp Thu Đồng nói chuyện điện thoại với Tạ Phi Triết xong, anh nằm xuống giường nghỉ ngơi.

Anh chợt nhớ ra điều gì đó, lật lại tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được con búp bê chủ tịch Tần.

Anh ngồi ở mép giường, ôm búp bê Tần Dịch, nhìn khuôn mặt to lớn của Tần Dịch trên đầu búp bê, nói: "Chủ tịch Tần đã đồng ý rồi, ngài độ nhận độ lượng, đừng tức giận nữa. "

Diệp Thu Đồng cảm thấy bất an, ôm chặt con búp bê vào lòng, ngẫm nghĩ một lúc, mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ảnh chụp đầu của Tần Dịch dán lên mặt búp bê, tiếp xúc mật thiết với ngực Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng nhanh chóng buông búp bê ra, vuốt phẳng ảnh của Tần Dịch, lẩm bẩm: "A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi, tội lỗi."

Anh cẩn thận đặt con búp bê lên đầu giường, điều chỉnh nó ở tư thế thoải mái rồi cúi đầu chào con búp bê.

Đều là cha mẹ cơm áo, cần phải cung kính.

*

Mấy ngày tiếp theo mọi chuyện vẫn bình thường, trái tim Diệp Thu Đồng bắt đầu lang thang.

Ai nói đầu óc của chủ tịch Tần nhỏ hơn đầu kim, cao thượng như vậy cơ mà, không quan tâm đến ân oán quá khứ, quên đi quá khứ, đúng là tâm hồn rộng lượng, cao thượng.

*宰相肚子能撑船: Dùng để miêu tả một người rất bao dung, có khả năng bao dung và tha thứ cho lỗi lầm của người khác

Diệp Thu Đồng trong lòng khen ngợi chủ tịch, cảm thấy sau một thời gian nữa anh sẽ được trắng án.

Ngày hôm nay, Tần Dịch gọi Diệp Thu Đồng tới văn phòng, hỏi: "Sao cậu chưa bàn giao dữ liệu khảo sát chuỗi cung ứng?"

Cách đây một thời gian, ông Hoàng, một đầu mối cung cấp, đã đề cập đến những thay đổi trong chính sách xuất nhập khẩu và bộ phận chuỗi cung ứng của Thời Duệ đang xây dựng kế hoạch điều chỉnh.

Diệp Thu Đồng nói: "Tôi đi hỏi ngay ạ."

Diệp Thu Đồng gọi điện đến bên cung ứng, rồi quay lại gặp Tần Dịch và nói: "Ngài Tần, một phần dữ liệu của phía hãng xe tư động đang chưa gửi tới nên bên cung ứng không có cách nào tính toán được. Họ nói phải đợi."

Công nghệ Thời Duệ tập trung sản xuất pin năng lượng mới, đối tác lớn nhất là hãng ô tô, nhiều việc cần có sự hợp tác của các hãng ô tô.

"Cậu chỉ biết chờ đợi mà thôi." sắc mặt Tần Dịch không tốt lắm, có vẻ khó chịu xua tay, "Cậu đi nói với bọn họ chúng ta không thể đợi được, trong vòng nửa giờ bọn họ phải giao lại dữ liệu."

Diệp Thu Đồng ở cùng Tần Dịch hơn một tháng, đột nhiên thấy hắn sắp mất bình tĩnh, vội vàng nói: "Tôi sẽ thúc giục bọn họ."

Diệp Thu Đồng vừa định đi ra ngoài, Tần Dịch liền gọi anh quay lại.

Tần Dịch cong khóe môi, ánh mắt âm trầm, trên mặt mang theo mây đen nói: "Trực tiếp sang bên đó đi."

Diệp Thu Đồng sửng sốt: "Tôi?"

Tần Dịch nói: "Bên cung ứng không nói dối, mấu chốt nằm ở hãng ô tô kia."

Anh ta chỉ vào cửa, tức giận nói: "Cậu không đi thì tôi đi. Tôi xem bên kia có dám chậm trễ không."

Chuyện này kỳ thực không thích hợp, chuyện như vậy chưa bao giờ đến lượt Diệp Thu Đồng làm, anh không phải người liên lạc, anh chỉ là thư ký mà thôi.

Nhưng Tần Dịch không có vẻ như đang nói đùa, dường như rất tức giận, Diệp Thu Đồng đành phải đi đến lấy tài liệu với tư cách là thư ký của chủ tịch.

Có lẽ chủ tịch Tần muốn cử sứ thần sang để hù dọa đối tác của mình.

Diệp Thu Đồng không có ô tô riêng, không thể sử dụng xe của chủ tịch, tạm thời phải mượn xe của công ty, việc này phải mất một khoảng thời gian.

Anh vội vã lái xe đến hãng xe kia.

Các hãng xe ô tô thường tọa lạc tại các khu công nghiệp, tương đối xa so với khu vực thành thị, cộng với tình trạng ùn tắc giao thông, Diệp Thu Đồng đã lái xe hơn một giờ mới đến nơi.

Trụ sở chính của công ty này thực chất lại ở một tỉnh khác, chỉ có một số dây chuyền sản xuất và bộ phận điều hành ở Thành phố S.

Khi Diệp Thu Đồng xuất hiện ở bộ phận điều hành, người quản lý bên kia đã chết lặng.

"Chúng tôi đã gửi dữ liệu đến bộ phận chuỗi cung ứng của quý công ty một giờ trước rồi." Người phụ trách bên kia đã nhìn thấy danh thiếp của Diệp Thu Đồng, anh ta không biết Thời Duệ lại cử cả thư ký của chủ tịch, vì vậy anh ta chỉ có thể giải thích kỹ càng: "Với cả đó không phải là dữ liệu bí mật nên không cần bảo mật, chỉ cần gửi trực tiếp là được".

Diệp Thu Đồng dừng lại, nở nụ cười không tì vết và nói: "Được, tôi hiểu rồi. Cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

Diệp Thu Đồng không muốn ở lại nữa, bước nhanh ra ngoài, ngoái lại nhìn hãng xe kia rồi thở dài.

Trong lòng anh đang nghĩ có thể là có sai sót.

Nhưng anh không dám nghĩ chủ tịch đã phạm sai lầm.

Bây giờ dữ liệu đã được gửi về cho công ty, Diệp Thu Đồng chỉ có thể cam chịu số phận của mình và quay trở lại xe, bắt đầu lái xe trở lại.

Thật không may, đã đến giờ cao điểm buổi tối, đường sá tắc nghẽn vô cùng, lần này Diệp Thu Đồng phải mất hơn hai giờ mới về được công ty.

Đến công ty, anh vội vàng đi thang máy trở về phòng chủ tịch.

Diệp Thu Đồng gõ cửa, Tần Dịch bảo anh vào. Vừa bước vào liền nhìn thấy người quản lý chuỗi cung ứng đang nói chuyện cười đùa với Tần Dịch.

"Số liệu từ bên hãng xe cho thấy chiến lược của chúng ta đang ổn, nên hiện tại chúng ta có thể yên tâm." Người quản lý mỉm cười vui vẻ, "Lúc trước chính sách xuất nhập khẩu thay đổi, tôi đã mất ngủ mấy đêm."

Tần Dịch ngồi ở trên ghế văn phòng, vẻ mặt thoải mái, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, trong mắt nhìn người quản lý chuỗi cung ứng với ánh mắt tán thưởng: "Anh đã làm rất tốt."

Chủ tịch đang có tâm trạng tốt, thái độ thậm chí có thể nói là sảng khoái.

Cơn tức giận vừa rồi dường như chỉ là ảo ảnh của Diệp Thu Đồng.

Người quản lý nhìn thấy Diệp Thu Đồng đi vào liền ân cần nói: "Thư ký Diệp, có chuyện gì quan trọng à, nếu không thì tôi đi trước nhé."

Tần Dịch bình tĩnh nói: "Không vội, trước tiên xử lý xong chuyện này đã."

Người quản lý chuỗi cung ứng nhanh chóng tiếp tục thảo luận với Tần Dịch, trong khi Diệp Thu Đồng im lặng đứng sang một bên.

Kết quả là người quản lý càng nói càng nhập tâm, ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía Diệp Thu Đồng, một lúc sau, anh ta hoàn toàn quên mất trong văn phòng còn có người khác.

Tần Dịch cũng không nhắc nhở Diệp Thu Đồng cũng không để Diệp Thu Đồng đi ra ngoài, hắn chỉ chăm chú nghe cấp dưới báo cáo công việc.

Diệp Thu Đồng đứng trong văn phòng, không phát ra âm thanh nào.

Anh đứng như thế suốt nửa tiếng đồng hồ.

Đã năm tiếng trôi qua kể từ khi Tần Dịch hạ lệnh phái anh đi làm nhiệm vụ, trong khoảng thời gian này anh làm việc không ngừng nghỉ, không uống một ngụm nước nào.

Diệp Thu Đồng đứng đó, cuối cùng cũng hiểu ra.

Chủ tịch sớm đã biết về dữ liệu và hắn cũng biết rằng chuỗi cung ứng có thể làm tốt vấn đề này.

Không có gì sai với bên hãng xe hoặc chuỗi cung ứng.

Chính anh là người có lỗi.

Sai lầm của anh là không phát hiện kịp thời dữ liệu đã sớm gửi, không xác nhận ngay tình hình với chuỗi cung ứng, lỗi của anh cũng là không phát hiện ra rằng chủ tịch cố tình làm vậy.

Chủ tịch đang tra tấn anh đây mà.

Dù sao anh nhất định sẽ chịu thiệt, không phải hôm nay thì là ngày mai, tất cả đều phải xem tâm tình của Tần Dịch.

Diệp Thu Đồng vốn đã quyết định không nói xấu chủ tịch, nhưng bây giờ anh lại không khỏi thầm nghĩ.

Cái gì là sự cao thượng hay coi thường hiềm khích trong quá khứ.

Lòng dạ của chủ tịch quả thực nhỏ hơn đầu kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro