CHƯƠNG 5: Lĩnh án treo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

Vào lúc đó, Diệp Thu Đồng cảm thấy kỷ băng hà đã đến rồi, nếu không phải thế thì sao máu của anh lại lạnh thế này.

Đầu óc anh đang trống rỗng, nhưng đột nhiên trong nháy mắt lại rượu, ngũ quan thâm trầm của Tần Dịch hiện rõ trong tầm nhìn của anh.

Diệp Thu Đồng đứng dậy, đẩy ghế ra, đứng nghiêm rồi lắp bắp: "Chủ tịch Tần..."

Lần này Tạ Phi Triết cũng sửng sốt.

Vừa rồi hắn nhìn người đàn ông mặc vest cà vạt giày da đột nhiên từ phía sau đi ra này, đánh vào sau đầu Diệp Thu Đồng, anh ta đang định nói gì đó để ngăn cản thì lại gặp phải ánh mắt của người đàn ông này.

Ánh mắt anh ta âm trầm lại nghiêm khắc, với vẻ mặt bề trên nhìn xuống, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

Hơn nữa, người đàn ông này rất cao, chất lượng quần áo cũng không giống người bình thường, sau khi Tạ Phi Triết do dự một lát, Diệp Thu Đồng mới phản ứng lại, gọi một tiếng: "Chủ tịch Tần."

Người này có phải là ông chủ Tần "có bệnh" mà Diệp Thu Đồng nói không?

Tạ Phi Triết có chút kinh ngạc.

Tuy có liên hệ với bộ phận nghiên cứu sản phẩm của Thời Duệ nhưng lại không tiếp xúc với những người cấp cao hơn, anh ta luôn nghe Diệp Thu Đồng nhắc đến chủ tịch Tần nên anh ta nghĩ rằng hắn hẳn là một người đàn ông béo ú, bụng to đầu hói, không ngờ rằng rằng chủ tịch Tần còn trẻ... và đẹp trai.

Diệp Thu Đồng lúc này cũng không để ý tới Tạ Phi Triết, sắc mặt đỏ bừng đã nhạt đi, sắc mặt anh tái nhợt nhìn Tần Dịch, môi run run nói: "Chủ tịch Tần, anh đến khi nào thế?"

Tần Dịch không trả lời vấn đề của anh, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thu Đồng, nói thẳng: "Tôi không có bệnh, còn Thư ký Diệp, cậu bị sa thải."

Diệp Thu Đồng gần như mất trí sau khi nghe những lời này.

Trong mắt Tần Dịch từ đầu đến cuối đều không có chút nhiệt tình, hắn nhìn Diệp Thu Đồng như đang nhìn đồ vật vô tri, nói xong xoay người rời đi, Diệp Thu Đồng vội vàng đi theo kéo tay áo Tần Dịch: "Chủ tịch Tần, nghe tôi giải thích đã, chỉ là hiểu lầm thôi."

Tần Dịch xoay người, nhìn anh rồi cảnh cáo, nói: "Đừng chạm vào tôi."

Diệp Thu Đồng lập tức thu tay lại.

Tần Dịch nheo mắt, khóe môi nhếch lên, cười nói: "Tôi nói chuyện thì công kích, bụng dạ hẹp hòi, khó hầu khó hạ, tôi không dám làm phiền Thư ký Diệp hầu hạ."

Đây toàn là những lời Diệp Thu Đồng mắng hắn lúc nãy mà.

"Ồ, nhân tiện, để tránh cho cậu nói tôi vô tình, tôi vẫn sẽ trả lương hôm nay cho cậu."

Tần Dịch nói xong lời này, chỉnh sửa cổ áo, sải bước rời đi.

Diệp Thu Đồng không dám kéo hắn nữa, chỉ biết đi theo phía sau, chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy xe ô tô điện dùng năng lượng mới mà Tần Dịch thường sử dụng đi qua trước mặt anh, sau đó xe rời đi đi.

Diệp Thu Đồng đứng im trước cửa nhà hàng, lần đầu tiên hy vọng chiếc xe sử dụng pin của công ty mình sẽ hết điện.

Anh nhớ lại lần đầu nhận được lệnh điều chuyển nhân sự mình đã vui mừng như thế nào và khao khát được làm thư ký chủ tịch như thế nào, sao bây giờ lại thành ra thế này?

*

Chuyện sau đó cùng với Tạ Phi Triết đương nhiên không còn kết quả gì, vì Diệp Thu Đồng hoàn toàn mất hứng, Tạ Phi Triết an ủi anh, đưa anh về nhà.

"Không phải nói đuổi việc là đuổi đâu, em xin lỗi ông chủ là ổn rồi." Tạ Phi Triết nói.

Diệp Thu Đồng thầm nghĩ, trước đây còn nói sẽ nuôi anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh phạm sai, hắn lại đổi giọng.

Diệp Thu Đồng không còn sức lực để tranh luận với Tạ Phi Triết, chán nản trở về căn nhà thuê của mình.

Anh đang nằm trên bàn, nghĩ mình vừa nhận được tiền lương tháng trước, đang mừng vì có thể dành dụm được nhiều tiền hơn để mua nhà, sao đột nhiên lại tự làm hỏng chuyện?

Tại sao anh lại xấu tính như vậy, tại sao anh lại nói xấu lãnh đạo ở nơi công cộng?

"Đầu óc nhỏ nhen, khó tính, bệnh sạch sẽ, bụng dạ hẹp hòi, khó phục vụ."

Còn có câu "Tần dịch Tần dịch, vô tình vô nghĩa".

Khi Diệp Thu Đồng nghĩ đến Tần Dịch đứng sau lưng mình, nghe hết những gì anh nói, ngón chân cong lên, như là hận không thể đào được một căn biệt thự ba tầng.

A a a a a a, Tần Dịch tại sao lại xuất hiện ở nơi đó?

Cho dù nhà hàng này quá đắt đối với Tạ Phi Triết, nhưng đối với chủ tịch thì cũng không phải là chất lượng cao, anh không bao giờ mong đợi có thể gặp được Tần Dịch.

Tại sao anh lại xui xẻo như vậy?

Lúc này Diệp Thu Đồng ước gì mình có thể tìm được một vết nứt trên mặt đất mà chui vào đó, nhưng vì tương lai và tiền lương của mình, anh phải run rẩy cầm điện thoại lên, tìm tên ​​Tần Dịch ra, gõ vào hộp thoại.

Anh viết một đoạn văn dài, nhưng cảm thấy không phù hợp nên xóa đi, xóa lại, sửa đi sửa lại, cuối cùng quyết định thành thật hơn, chỉ để lại một câu: "Chủ tịch Tần, tôi rất xin lỗi vì chuyện xảy ra ngày hôm nay. "

Diệp Thu Đồng lấy hết can đảm bấm nút gửi.

Sau đó anh mới biết mình đã bị Tần Dịch chặn lại.

Diệp Thu Đồng: "..."

Đúng như mong đợi ở, anh hành động thật là nhanh chóng và đạt hiệu quả.

Bây giờ tin nhắn đã bị chặn luôn rồi chứ đừng nói đến chuyện gọi điện.

Đối với một người kiêu ngạo như vậy, khi ai đó mắng mỏ anh ta, anh ta không đánh cho một trận ở nơi công cộng hay kiện mình về tội vu khống đã là rất có giáo dục rồi.

Đặt mình vào vị trí của chủ tịch Tần, nếu ở vị trí đó mà có ai mắng anh như vậy, anh sẽ chặt người đó thành từng mảnh luôn.

Diệp Thu Đồng rên rỉ, nằm trên bàn không thể đứng dậy.

*

Ngày thứ hai, Diệp Thu Đồng đến công ty với tâm trạng thấy chết cũng không sờn.

Anh thậm chí còn bắt đầu xem xét việc làm trên các trang web tuyển dụng.

Anh có thể tưởng tượng rằng khi đến lúc nộp đơn xin việc vào công ty khác, bộ phận nhân sự đã hỏi anh tại sao lại rời công ty trước, thấy anh ấy do dự không thể giải thích rõ ràng liền gọi cho Thời Duệ để xem xét lý lịch. Thời Duệ liên nói với họ rằng nhân phẩm của Diệp Thu Đồng có vấn đề, anh ta nói xấu sau lưng chủ tịch rồi còn bị chủ tịch chính tai nghe thấy.

Diệp Thu Đồng chán nản bước vào văn phòng chủ tịch và tưởng tượng về tương lai khốn khổ của mình.

Khi đồng nghiệp nhìn thấy anh, họ mỉm cười chào anh: "Chào buổi sáng, thư ký Diệp."

Xem ra chủ tịch Tần đã giữ chút thể diện cho anh, không nói cho cả thế giới biết về quyết định đuổi việc anh.

Diệp Thu Đồng miễn cưỡng đáp: "Chào buổi sáng."

Diệp Thu Đồng ngồi vào chỗ ngồi, đợi Tần Dịch tới tuyên án tử hình.

Nhưng chờ đợi mãi, suốt buổi sáng Tần Dịch đều không có xuất hiện.

Diệp Thu Đồng nghi ngờ sau đó kiểm tra hành trình của Tần Dịch, sáng nay hắn không có công vụ chính thức nào khác, đáng lý nên đến công ty rồi.

Tần Dịch bình thường rất nghiêm khắc với chính mình, cho dù không đi chơi, bất cứ lúc nào có thời gian cũng sẽ ở công ty, không bao giờ vì vui chơi mà trì hoãn sự nghiệp của mình.

Không thể nào không xuất hiện?

Diệp Thu Đồng thò đầu ra nhìn khu vực văn phòng của chủ tịch, tất cả trợ lý thư ký đều đang làm việc tại bàn làm việc, mọi thứ đều ngăn nắp, không có gì bất thường.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Diệp Thu Đồng khẩn trương, chỉ gửi tin nhắn cho Hứa Mục hỏi thăm chủ tịch ở đâu.

Hứa Mục vội vàng trả lời: "Thư ký Diệp, anh không biết thôi, hôm nay chủ tịch Tần có chuyến công tác tạm thời, tôi cũng đi cùng anh ấy."

Cũng may Trợ lý Hứa không chặn anh, Diệp Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Mục gửi lịch trình cuộc họp tới, Diệp Thu Đồng nhìn thoáng qua thì phát hiện quả thực có một cuộc họp, tuy nhiên Tần Dịch vốn không có ý định tham dự cuộc họp này, nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên quyết định đi.

Trong tiềm thức Diệp Thu Đồng tự hỏi phải chăng chủ tịch tạm thời thay đổi quyết định vì không muốn nhìn thấy anh chăng, song anh cảm thấy mặt mũi mình cũng không đến nỗi lớn như vậy.

Cuộc họp này kéo dài ba ngày, đồng nghĩa với việc Tần Dịch sẽ không xuất hiện trong ba ngày.

Diệp Thu Đồng ngồi ở chỗ của mình, có chút bối rối.

Không có người nào bảo anh rời đi, anh nên làm cái gì bây giờ?

Diệp Thu Đồng chỉ có thể ngồi tại chỗ làm việc của mình.

Khi chủ tịch đi vắng,thư ký ở lại công ty sẽ có trách nhiệm giúp hắn giải quyết các cuộc hẹn trước và sắp xếp những thay đổi khác trong hành trình.

Diệp Thu Đồng không dám thả lỏng chút nào, cố gắng hết sức để làm hết sức mình.

Anh nghĩ, ít nhất khi rời đi cũng phải có thể diện.

Kết quả là trong ba ngày qua, không có ai yêu cầu anh thu dọn đồ đạc, thái độ của mọi người đối với anh cũng không có gì lạ.

Chẳng lẽ... chủ tịch không nói cho ai biết chuyện đã xảy ra trước đó?

Diệp Thu Đồng có chút bối rối.

Tần Dịch lúc đó nhất định rất tức giận, Diệp Thu Đồng có thể cảm nhận được, nói muốn sa thải anh cũng không có vẻ gì là nói dối, nhưng tại sao lâu như vậy không ra lệnh?

Diệp Thu Đồng chỉ có thể đoán, Tần Dịch lười giải quyết, cũng không muốn công khai chuyện này, dù sao cũng không phải chuyện gì hay ho.

Anh sẽ bị sa thải ngay khi chủ tịch trở lại.

Diệp Thu Đồng chỉ có thể cố gắng thu dọn đồ đạc, chờ khi chủ tịch Tần quay lại, anh chỉ có thể xách túi rời đi.

Diệp Thu Đồng vừa mong chờ vừa lo sợ Tần Dịch trở về, tối hôm trước Hứa Mục đã sớm gửi cho anh một tin nhắn, nói cho anh biết, chủ tịch Tần đã đến thành phố S, ngày mai sẽ đến công ty.

Diệp Thu Đồng sớm đến công ty chờ đợi Tần Dịch thông báo.

Tính tình Tần Dịch cực kỳ kỷ luật, thời gian đến công ty lúc nào cũng như nhau.

Quả nhiên, Tần Dịch có mặt đúng giờ.

Diệp Thu Đồng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cúi đầu, nghiêm nghị đứng đó, thấp giọng gọi: "Chủ tịch Tần."

Tần Dịch mặc áo khoác, nhẹ nhàng bước đến, không quay đầu nhìn qua Diệp Thu Đồng, đi thẳng vào phòng làm việc của hắn.

Diệp Thu Đồng đứng ngơ ngác không biết phải làm sao.

Một lúc sau, anh từ từ ngồi lại và bắt đầu giải quyết công việc một cách máy móc.

Kỳ lạ thay, chủ tịch lại phớt lờ anh mà vẫn giao việc cho anh.

Sau khi loay hoay cả buổi sáng như vậy, Tần Dịch ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Diệp Thu Đồng, dùng giọng điệu âm 273 độ lạnh lùng nói: "Sao cậu còn ở đây?"

Diệp Thu Đồng sợ đến mức đứng dậy nói: "Chủ tịch Tần."

Anh nói hết điều anh muốn nói nhất trong những ngày này: "Tôi xin lỗi."

Anh cúi đầu hướng về phía Tần Dịch, vội vàng nói: "Tôi biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng tôi vẫn muốn bày tỏ lời xin lỗi. Thực xin lỗi, thật lòng đấy ạ."

Diệp Thu Đồng nói xong cũng không nghe thấy Tần Dịch trả lời, chỉ có thể yên lặng cầm hộp các tông đã đóng gói bên cạnh, chuẩn bị xuống phòng nhân sự ở tầng dưới báo cáo và làm thủ tục từ chức.

"Quay lại." Tần Dịch gọi hắn.

Tần Dịch nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong ngực Diệp Thu Đồng, ánh mắt tối tăm đầy khó hiểu, nói: "Cậu làm việc này là cho ai xem?"

Diệp Thu Đồng chớp mắt, băn khoăn, anh không nên rời đi sao?

Tần Dịch cười lạnh: "Đúng rồi, câu không thích câu nghi vẫn."

Diệp Thu Đồng sợ hãi, dù sao trước mặt Tần Dịch anh cũng không có chút hình ảnh nào, chỉ thẳng thắn nói: "Chủ tịch Tần, nếu ngươi muốn lăng trì xử trảm tôi thì xin hãy làm nhanh một chút đi ạ. Lòng dạ tôi bây giờ lạnh quá, thậm chí còn lạnh hơn cả một cây kem."

Tần Dịch nói: "Lòng dạ của tôi còn nhỏ hơn đầu kim thì sao."

Diệp Thu Đồng: "..."

Tại sao chủ tịch cứ dùng lời nói của mình để chặn họng mình?

Diệp Thu Đồng ngơ ngác cầm hộp bìa cứng, Tần Dịch nhìn anh từ đầu đến cuối, gần như nhìn ra cả lỗ thủng trên người anh.

"Vào đi."

Tần Dịch cuối cùng cũng lên tiếng, bước sải chân dài dẫn đường, quay trở lại văn phòng.

Diệp Thu Đồng bối rối, suy nghĩ một lúc, anh đặt chiếc hộp xuống, sắp xếp lại quần áo rồi bước vào.

Tần Dịch ngồi xuống ghế, Diệp Thu Đồng vẫn đứng ở trước bàn làm việc, quay mặt về phía trước, làm ra tư thế của một thư ký tốt tuân theo sự sắp xếp.

Tần Dịch thấy bộ dạng anh ngoan ngoãn như vậy càng tức giận, nghĩ tới ngày đó người đập bàn mắng chủ tịch có bệnh này, liền muốn đánh cho tên nhóc này một trận.

Tần Dịch nhắm mắt lại, nghĩ tới tuổi thọ của mình, hít sâu một hơi, nói: "Cậu cứ chuẩn bị cút bất cứ lúc nào đi ."

Quả nhiên vẫn không có lối thoát, Diệp Thu Đồng cam chịu nói: "Chủ tịch Tần, tôi hiểu rồi."

"Nhưng trước khi cút, chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm."

Diệp Thu Đồng lại không hiểu, đây là muốn cậu cút hay là không?

Tần Dịch tiếp tục nói: "Còn có, ở bên ngoài thì đừng nói nhảm."

Diệp Thu Đồng liều mạng gật đầu.

Tất nhiên, chủ tịch cũng muốn giữ thể diện.

Tần Dịch nheo mắt hỏi anh: "Cậu còn dám nói xấu sau lưng tôi nữa không?"

Diệp Thu Đồng liều mạng lần nữa lắc đầu: "Không dám, chủ tịch, từ nay trở đi, hình tượng của anh trong lòng tôi cao lớn, chói sáng hơn mặt trời, sáng hơn các vì sao."

Tần Dịch: "..."

Tần Dịch không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng bị hắn đến dựng tóc gáy, xấu hổ cúi đầu nói: "Bình thường tôi cũng không nói nhiều, hiện tại không dám nữa."

Tần Dịch liếc anh một cái, dựa vào trên ghế văn phòng lớn, nhíu mày nói: "Buổi trưa tôi không đi ăn ở căng tin, cậu đặt một phần cơm trưa đi."

Diệp Thu Đồng vội vàng nói: "Vâng chủ tịch Tần."

"Nhớ khử trùng bao bì bên ngoài." Tần Dịch không kiên nhẫn xua tay, Diệp Thu Đồng lập tức ra khỏi văn phòng.

Diệp Thu Đồng đứng ngoài cửa phòng chủ tịch, sờ sờ tóc mình, không hiểu có ý gì.

Có nên cút hay không? Cũng không nói rõ ràng.

Diệp Thu Đồng suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra.

Có phải anh... lĩnh án treo?

========================================================

Bài học là không nói xấu ra mồm =)))) đứng trước tư bản ai cũng hèn thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro