93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Trinh là vương giả trời sinh, bất kể kiếp trước hay kiếp này, anh ta đều có năng lực chỉ huy cấp dưới xuất sắc. Nhưng anh ta cũng có loại bình tĩnh đến gần như máu lạnh trời sinh của kẻ lãnh đạo, thời điểm tất yếu có thể không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì để bảo toàn đại cục. Thái độ của anh ta với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, liền khỏi phải bàn cãi nữa.

Nhưng mà, người như anh ta, vẫn sẽ có nhược điểm.

Nhược điểm của Triệu Trinh, chính là em gái anh ta thương từ nhỏ, Triệu Linh.

Triệu Giác rất rõ ràng điểm này, cho nên hắn vẫn sắm vai một anh trai đạt tiêu chuẩn, khiến Triệu Linh hoàn toàn không chút cảnh giác với hắn, thậm chí là rất ỷ lại anh hai hắn.

Với suy tính của Triệu Giác, Triệu Trinh sao lại không biết? Cho nên khi anh ta đoán được Triệu Giác chính là kẻ phía sau Thiên Sát, lập tức liền cảnh cáo Triệu Linh cố gắng cách Triệu Giác xa chút. Hiện tại trong tay của anh ta còn chưa có chứng cứ phạm tội trực tiếp của Triệu Giác, chưa có cách nào tóm hắn, cho nên, anh ta còn chưa muốn đả thảo kinh xà.

Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, nỗi khổ của Triệu Trinh, Triệu Linh hoàn toàn không biết...

————— Cách ———— Cách —————

Lần mật đàm này của năm người Triệu Trinh, mất hơn bốn tiếng. Ngoại trừ việc Bạch Ngọc Đường vẫn chưa cho Triệu Trinh sắc mặt hòa nhã, lần mật đàm này cũng tính là thuận lợi. Ngoài năm đương sự, không ai biết trong bốn giờ này, họ đã nói những gì.

Khiến hai người Chiêu Bạch ngoài ý muốn chính là, khi bọn họ đi ra, Tô Hồng vẫn chờ ở đó. Thấy hai người ra, cô liền mỉm cười, nói:

"Hai vị, có thời gian tới nhà tôi uống ly trà không?"

...

Khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng đang tản ra chút nhiệt lượng cuối cùng về phía mặt đất. Trời xem như xán lạn, nhưng trong nhà Tô Hồng, không khí lại có chút nặng nề.

Triển Chiêu không biết đang nghĩ gì, từ đầu tới cuối trầm mặc không nói. Bạch Ngọc Đường không khỏi lo lắng có phải Triển Chiêu còn đang để ý quan hệ của mình với Tô Hồng không. Có lòng an ủi cậu, cố tình làm trò trước mặt Tô Hồng, Bạch Ngọc Đường vừa có hành động quá đà, lập tức sẽ bị Triển Chiêu hoặc trừng hoặc tránh đi, tỏ rõ không muốn quá thân thiết với anh.

Mà Tô Hồng, chính là càng hứng thú ở một bên nhìn bọn họ.

"Miêu Nhi!" Bạch Ngọc Đường đáng thương gọi một tiếng, người nọ lại chỉ thản nhiên nhìn anh một cái.

"Có việc?" Tiếng Triển Chiêu trả lời mười phần không yên lòng.

"Chuyện này, cậu..." Bạch Ngọc Đường nghẹn lời, cũng không thể ngay mặt Tô Hồng, trực tiếp hỏi có phải cậu còn đang ghen không?! Anh thì thật ra chẳng sao, nhưng vấn đề này một khi hỏi ra khỏi miệng, anh dám cam đoan, con mèo da mặt mỏng kia nhất định sẽ xù lông.

Lại không biết kỳ thật Triển Chiêu cũng chẳng phải đang để ý điều này, mà còn đang suy nghĩ chuyện thảo luận với đám người Triệu Trinh. Sau khi ra khỏi Long tổ, trong lòng cậu vẫn cứ có dự cảm chẳng lành, loại dự cảm mãnh liệt này khiến cậu không thể không để ý.

Bởi vì, lần cậu có dự cảm chẳng lành mãnh liệt kiểu này trước, chính là mạng Bạch Ngọc Đường buông tại Trùng Tiêu lâu...

Chẳng lẽ Ngọc Đường...

Tay thầm nắm chặt, nhớ tới việc nhờ anh kết nghĩa Tần Huyền Mạc làm, tim cậu thoáng bình tĩnh chút, hơn nữa Bách Thần, còn có chính hai người, giờ đây, sẽ không lặp lại vận mệnh kiếp trước nữa đi!

"Ngũ gia, Triển đại ca, trà của em gái này không hợp khẩu vị sao?"

Bỗng nhiên, tiếng cười khẽ truyền đến, là Tô Hồng mở miệng phá vỡ không khí trầm mặc giữa ba người.

Hai người Chiêu Bạch đều ngẩn ra, ngẩng đầu liền thấy một tay Tô Hồng bưng ly trà, hai mắt trong sáng chứa ý cười nhìn bọn họ, cùng cười thầm bản thân thất lễ.

"Tô cô nương nói quá lời. Trà này hương nồng thanh nhuận, sao có chuyện không hợp khẩu vị vừa nói chứ?" Triển Chiêu cười nói, cũng là nghiêng đầu dùng ánh mắt trêu tức nhìn Bạch Ngọc Đường —— Với cái tên không uống trà chỉ ham uống rượu như anh mà nói, trà thơm nữa sợ là cũng chẳng ra nổi vị gì đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro