Giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quan sơn tuyết,
đại mạc phong,
Chiêu Quân xuất tắc ly Hán cung.
Tỳ bà u oán hà tu tố,
hồ già thanh đoạn tư hương mộng.
Vọng Trường thành,
nhâm trọng đạo viễn;
minh đại nghĩa,
khí quán trường hồng.
Thử nhất khứ,
thôi hoán đông phong hóa vũ lộ,
thử nhất khứ, nguyện tắc ngoại,
phương thảo thanh,
xuân ý nùng!"

"Mèo con, lại tức cảnh sinh tình, tự nhiên có thi hứng thế?" Bạch Ngọc Đường tại trong Mai Lâm tìm được Triển Chiêu một thân phủ đầy bông tuyết, một chiếc áo lông chồn tràn đầy ấm áp đuợc khoác nhẹ lên đầu vai của Triển Chiêu.

"Ngọc Đường!" Ngoái đầu nhìn lại cười, "Hoa mai nở a!"

"Đúng vậy, hoa mai nở, thế nhưng tuyết cũng rơi xuống rồi, nhìn mặt của ngươi đều lạnh đến đỏ ửng cả." Bạch Ngọc Đường kéo chặt chiếc áo long trên vai Triển Chiêu lại,

"Ngươi đến Hãm Không đảo của ta làm khách, nếu là có gì sơ xuất, người của phủ Khai Phong còn không đem ta bằm thây vạn đoạn?"

"Thế nào sẽ như thế chứ?" Triển Chiêu bật cười, "Ngọc Đường, mới sáng sớm ngươi đả chạy đi đâu " tiêu dao" chứ?"

"Tứ ca gọi ta giúp hắn xem sổ sách, " Bạch Ngọc Đường chẳng hề để ý liền nói, "Thế nhưng ngươi biết ta ghét nhất là những thứ như thế, do vậy ta lợi dụng lúc Tứ ca thất thần chuồn chạy đi mất!"

"Tứ ca sợ là sẽ tức giận đó!" Triển Chiêu dùng tay phủi phủi những vụn tuyết bám trên áo, "Tuyết năm nay , tới rất sớm ni!"

Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu hướng trong lòng kéo vào ngực, khẽ nhíu mày: "Điều không phải nói ngươi nên cẩn thận, không được để cảm lạnh sao?" Thủ hạ chính là thân thể lộ ra trận trận hàn ý, "Ngươi không biết tình trạng thân thể của chính mình hiện nay như thế nào sao?"

"Xin lỗi, Ngọc Đường!" Triển Chiêu không ra bộ không có gì, thành tâm thành ý xin lỗi, "Ta chỉ cảm thấy tai trong phòng lâu lắm rồi thật la buồn chán, chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"

"Còn nói nữa!" Bạch Ngọc Đường bất mãn nói, "Vừa từ quỷ môn quan đi một vòng quay trở về , cũng không nói hảo hảo nghỉ một chút! Ngươi cho chính mình thật là hoa mai trong tuyết lạnh (tuyết trung hàn mai) a?"

"Điều không phải a, " Triển Chiêu cười nói, "Ta đâu được cho là mai trong tuyết lạnh (tuyết trung hàn mai)? Ta nha, chỉ là một cành mai khô gầy cũng là tốt lắm rồi!"

"Sao lại đanh giá thấp bản thân mình chứ!" Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu đến trong tiểu đình đã được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ ngồi xuống. Trong đình có noãn lô, có rượu đã được hâm nóng, còn có mùi hương của hoa mai...

"Miêu, còn đang suy nghĩ chuyện Thiên Thủy công chúa sao?" Bạch Ngọc Đường phất phất những hoa tuyết nhỏ còn vường trên tóc Triển Chiêu xuống, "Có cảm giác như Chiêu Quân đang ở biên cương xa xôi?"

"Đúng là có một chút." Triển Chiêu chỉnh chỉnh lại chiếc áo long chồn trên người làm cho nó không bị rớt ra, "Nàng tuy rằng là công chúa Liêu quốc, nhưng cũng mang sứ mệnh hòa thân trên vai cùng Chiêu Quân biên cương xa xôi lại có gì mà không giống nhau? Chỉ bất quá chính là một người đến một kẻ đi mà thôi."

"Cũng đúng, công chúa kia, thực sự rất đặc biệt,... " Bạch Ngọc Đường trong đầu hiện lên tùy Triển Chiêu đi trước nghênh giá ngày đó tình cảnh, "Mỹ nhi bất yêu, diễm nhi bất tục, bất quá... Ta vẫn không quá thích nàng!"

"Vì sao?" Triển Chiêu ngạc nhiên hỏi, "Bởi vì nàng chính là người Liêu sao?"
( con Mèo ngốc không phải là Liêu hay Tông mà vì người khác kia)

"Nói mò!" Bạch Ngọc Đường nắm lên một nắm tuyết nắm trong tay, "Ta chưa từng coi thường bất cứ một người Liêu nào đến Tống quốc? Ngươi a, trong lòng ngươi cứ nghĩ ta thật hẹp hòi a!"

"Ngọc Đường --" Triển Chiêu tiến lên kéo tay Bạch Ngọc Đường, phủi phủi những hạt tuyết đang tan chảy trong tay hắn nói, "Đừng giận nha! Triển Chiêu chưa từng coi thường ngươi? Còn nói như vậy, Triển Chiêu chính là nên ly khai Hãm Không đảo thôi"( nhịn nỗi không Triển ca mè nheo kìa xưng tên chứ Triển Chiêu chứ hổng nói Triển mỗ hay ta gì cà mà là Triển Chiêu đó nha)

"Không được!" Bạch Ngọc Đường nhanh nhanh bắt được tay của Triển Chiêu, "Ngươi chỗ nào cũng không cho đi! Trái lại cứ ngốc ở chỗ này cho ta tĩnh dưỡng!"

"Vậy... Có thể nói cho ta biết vì sao không thích Thiên Thủy công chúa nguyên nhân?" Triển Chiêu con ngươi thanh minh lộ ra nhất dạng biểu tình muốn biết như hài tử.

"Bởi vì... Nếu không vì cứu nàng, ngươi cũng không cần đi tìm cái gì Tuyết Sơn Ngọc Thiềm, cũng sẽ không bị thương thành cái dạng như hôm nay! Ta chính là... thương tiếc đó!" Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên nói ra.

"Nguyên lai, Ngọc Đường là ở giận chó đánh mèo a?" Triển Chiêu ghé vào bạch Ngọc Đường trước mặt, xấu xa cười cười, "Ngọc Đường, ta rất cảm động a!"

"Ngươi nha!" Bạch Ngọc Đường ôm lấy y, "Liêu quốc hòa thân, cho dù chính là công chúa có trúng loại độc gì đi nữa, Đại Tống nhân tài nhiều như thế , vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn chính người thượng Tuyết Sơn tìm Ngọc Thiềm chứ? Ngươi lại không nợ bọn họ bất cứ cái gì cả, hoàng đế lão nhi ban thưởng , mà ngươi lại không chịu thụ phong, dẫn đến một thân tràn đầy thương tích, ta sẽ không thể phát tát oán khí sao?"

"Có thể a!" Triển Chiêu tựa ở Bạch Ngọc Đường trong lòng, "Ngươi bực tức phát tiết càng nhiều càng tốt, như vậy ta mới có cảm giác được coi trọng a!"

"Uy! Mèo con, ngươi lúc nào thì trở nên gian trá như thế chứ?" Bạch Ngọc Đường chuyển quá Triển Chiêu kiểm, "Cư nhiên học được cách nói buồn nôn như thế?"

"Ngọc Đường!" Triển Chiêu tiếu ý dịu dàng nhìn Bạch Ngọc Đường, "Bởi vì Thiên Thủy công chúa a!"

"Nàng?" Bạch Ngọc Đường thật sự cảm thấy rất mất hứng, "Ngươi sẽ không phải là coi trọng nàng đúng không?"

"Ngươi xem ngươi, lại nói lung tung!" Triển Chiêu trên mặt ửng đỏ, "Thiên Thủy công chúa đã có người trong lòng, thánh thượng cũng không muốn ép nàng, thả Thiên Thủy công chúa cùng với người yêu ra đi cùng nhau! Ngọc Đường ngươi thế nào... Ngươi chẳng lẽ không biết, Triển Chiêu trong lòng từ lâu đã.."

"Từ lâu đã chấp nhận ta có đúng hay không?" Bạch Ngọc Đường cười đem trán mình tựa vào trán của Triển Chiêu, "Chờ chính là những lời này của ngươi đó!"

"Kỳ thực, ta vốn không có dự định sẽ nói ra bất cừ điều gì cả, mãi cho đến tận lúc này đây, Thiên Thủy công chúa vì sự hòa thuận của hai nước không tiếc buông tha cho tình yêu của đời mình, dứt khoát xuất giá đến Đại Tống của chúng ta, sự dũng cảm cùng lòng độ lượng ấy thật sự làm Triển Chiêu kính nể!"

"Còn ngươi thì sao? Thiên Thủy công chúa trước khi rời đi cũng không phải nói rằng nàng cũng rất kính nể ngươi sao?" Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu ngồi xuống, "Ta không rõ, vì sao lại chính là Thiên Thủy công chúa mới có thể khuyến khích ngươi nói những ra lời này?"

"Thiên Thủy công chúa tuy là nhất giới nữ lưu, thế nhưng tấm lòng rất rộg lớn, không thua nam nhi, chỉ tiếc sinh tại gia tộc đế vương, có rất nhiều sự việc không thể tư chủ được! Nàng có thể từ bỏ tình cảm chân thành một cách dứt khoát đến Đại Tống hòa thân, đây là điểm mà Triển Chiêu kính nàng, nhưng lại vì tình cảm chân thành, có thể quyết liệt hướng hoàng thượng tỏ rõ ý kiến của mình, công bố không thể cùng hoàng thượng thành hôn, chỉ vì trong lòng đã có tương ứng, bị buộc phải làm những điều như vậy, đây lại là một sự bình thản đến khán phục."

"Ân, chỉ biết ngươi thích những người thẳng thắn thành khẩn!" Bạch Ngọc Đường xoa xoa tay Triển Chiêu, "Kỳ thực ta cũng rất kính nể nàng, sinh không thể gần nhau, nhưng muốn chết có thể làm bạn cùng nhau, đây là chỗ không phải ai cũng có thể so sánh được, bất quá, hoàng đế lão nhi coi như còn có tính người, thả người ta tự do, bằng không, cảo bất hảo ta sẽ giúp đỡ cái kia nam đích đại náo hoàng cung cũng nói không chừng!"

"Ngươi nha, chính là hay liều lĩnh!" Triển Chiêu cười cười, "Chuyện của công chúa thế nhưng làm ta bỗng nhiên nghĩ tới tình cảm sâu nặng của ngươi thì ra từ lâu đã đâm rễ trong lòng của ta, ta bỗng nhiên rất sợ, sợ nếu không đối với ngươi nói sẽ không kịp. Lúc trên định Tuyết Sơn, trong thoang chốc rơi vào hôn mê, ta chỉ nghĩ một việc -- nếu như còn có cơ hội nhìn thấy ngươi, nhất định ta sẽ hướng ngươi nói rõ tâm ý một cách thẳng thắn thành khẩn nhất! Thiên Thủy công chúa chính là nữ trung anh hào, ta Triển Chiêu, lẽ nào sẽ không có thể giống như nàng đã làm, dám thừa nhận tình yêu của chính mình dám cầu được ở cạnh người mình yêu?"

"Nghĩ thông suốt rồi sao?" Bạch Ngọc Đường tại Triển Chiêu trên mặt hôn hôn, "Sẽ không tiếp tục trốn tránh ta nữa chứ?"

"Sẽ không đâu." Triển Chiêu hơi do dư vươn hai tay vế phía Bạch Ngọc Đường cuối cùng quyết định ôm lấy Nọc Đường thầm thì, "Nếu cò thề tìm thấy hạnh phúc, vì sao phải làm cho hạnh phúc trốn tránh mình đâu?"

"Đây mới chính là Mèo con ngoan của ta !" Vừa nói vừa hôn, nụ hôn của Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mà lan tỏa giống như những bông tuyết đang bay khắp bầu trời trắng xóa, liên miên không dứt...

Trong lúc nhất thời, không ai nói một lời cũng chẳng ai tạo ra bất kỳ tiếng động nào cả, không gian tĩnh lặng không tiếng động...

"Mèo con, thích hoa mai sao?" Bạch Ngọc Đường bất thình lình hỏi, lại thuận lợi đăt vào tay Triển Chiêu một nhánh hàn mai, "Cho ngươi!"

Tiếp nhận cành mai, Triển Chiêu cười cười: "Thế nào sẽ không thích đâu? Ngọc Đường cũng giống như thế đúng không?"

"Không giống!" Bạch Ngọc Đường tại Triển Chiêu trước mặt ngồi xuống, "Ta thích ngươi!"

"Ngọc Đường --" Triển Chiêu trên mặt ửng đỏ, "Hà tất phải nói như thế ... Như thế thật trắng trợn mà!"

"Hoa mai rất tốt, thanh nhã, lãnh diễm, ai, giống như ngươi vừa nói đó, ngươi cùng hoa mai thật rất giống nhau, thế nhưng ta Bạch Ngọc Đường chỉ là một phàm phu tục tử thôi! Bản thân ta cuối cùng nghĩ hoa mai mặc dù cao quý, nhưng thật cô độc a. Tuy nói băng cơ ngọc cốt ngạo nghễ thiên thành không có gì không tốt, thế nhưng, sẽ tịch mịch, sẽ rất quạnh quẽ. Con người cũng không phải là hoa, người thì phải sống, nếu như một người có cách sống giống như hoa mai này thì sẽ ra sao chứ, sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, con người sống trong thế tục, thật không thể dễ dàng như vậy trở thành cô quyết ngạo thế chi sĩ, ta lại càng không muốn suy nghĩ thêm nữa!" Bạch Ngọc Đường chuyển động ly rượu làm cho dung dịch màu xanh biếc của mỹ tửu xao đông tạo ra nhất bộ ung dung tự tại.

"Vậy... Ngọc Đường nên thích hoa đào rồi!" Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói một cách chắc chắc. ( chỉ nghe Bạch ca nói suy nghĩ về hoa mai mà đoán ra Bạch ca trong lòng thích hoa đào, Triển ca giỏi lắm ....chúng ta cho Triển ca một tràng pháo tay nha)

Trong mắt Bạch Ngọc Đường thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, thốt ra lời: "Mèo con, ngươi thế nào đoán được như thế?"

Triển Chiêu đứng lên, nhìn khắp bầu trời tuyết bay, nhẹ giọng nói: "Tâm của Ngọc Đường tiêu sái ngạo nghễ, không bị thế tục ràng buộc, bất vì ánh mắt người đời mà kiên dè, đi lại phóng khoáng, suy nghĩ rộng mở như gió mùa xuân( vũ đông phong), mọi thứ đều tùy lòng của mình chỉ cầu tâm tình thoải mái, tuyệt không nửa điểm che giấu, nửa phần giả tạo! Như là hoa đào bay lượn trong gió mùa xuân tháng ba, người đời hay nói hoa đào khinh phù( lỗ mảng, tùy tiện), thế nhưng ta lại nghĩ hoa đào thật tiêu sái, khi hoa đào cười đến gió xuân cung cảm thấy say, có đúng hay không?"

"Mèo con, " Bạch Ngọc Đường theo phía sau ôm lấy triển chiêu, làn khí nóng hâm hấp ki hô hấp phun tại cần cổ Triển Chiêu, "Ta yêu hoa đào, nguyên vốn tưởng rằng cuộc đời này tựa như hoa đào giống nhau, nhưng cầu thống khoái vui cười, ai biết, vốn là vô tâm hoa đào thế nhưng cánh hoa cũng có ngày phải rơi vào phàm trần, cũng bị ràng buộc vào một ngày nào đó!"( câu trả lời nằm tuốt ở đây lận nè)

"Là vì Triển Chiêu, đúng không?" Triển Chiêu quay lại thân mình, giống như là hoa mai nở trong nền tuyết trắng Triển Chiêu lan tỏa trong màu trắng của Bạch Ngọc Đường, " Chính là Triển Chiêu khiên trụ cánh hung ưng của Ngọc Đường đang bay tự tại giữa bầu trời rộng lớn?"

"Đúng!" Bạch Ngọc Đường ôm trong người trong lòng, "Là ngươi khiên trụ tâm của Ngọc Đường, hồn của Ngọc Đường, làm cho đóa hoa vốn vô tâm như hoa đào lại sinh ra tâm và rơi vào trốn hồng trần và làm cho nó không thể ly khai dù chỉ nửa bước!"

"Ngọc Đường, có từng oán?" Triển Chiêu cười cười, khắp bầu trời hoa tuyết như là đông tâm( nụ cười của Bạch ca làm gió xuân sau nhưng nụ cười của Triển ca làm cả bầu trời hoa đào động tâm lận bởi bởi vậy Bạch ca phải chết thôi vì ảnh chỉ là một đóa hoa vô tâm)

"Oán?" Bạch Ngọc Đường tiêu sái cười cười, "Sao lại oán? Ta còn chê là muộn! Nếu sớm một ngày gặp được ngươi, đó là muốn ta dùng sự tiêu dao cả đời này để đổi ta cũng cam tâm tình nguyện!"

"Triển chiêu, đáng giá sao?" Ta có đúng hay không hỏi có chút dư thừa ha?

"Điều không phải đáng giá, đây là số mệnh!" Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn, nhãn thần như khóa chặt Triển Chiêu, "Thập thế đã định trước, lão Thiên gọi ta đến xua tan của ngươi tịch mịch, gọi ta đánh đuổi của ngươi cô độc, bảo chúng ta đời đời kiếp kiếp, không rời bất khí!"

"Không rời bất khí sao?" Triển Chiêu trong lòng dâng lên trận trận tình cảm ấm áp, "Cảm tạ ngươi!"

"Mèo con, ta xem chúng ta chính là không nên chỉ lo ở chỗ này nói không hứng gió mát nữa, " Bạch Ngọc Đường cảm giác được Triển Chiêu tuy rằng đã được ủ trong lớp áo điêu cừu dày cộm như trước vẫn đang run run, "Đến, xem ta chuẩn bị cái gì nè?" Lôi kéo Triển Chiêu đi tới trước bàn, "Cái lẩu!"

"Ngọc Đường ngươi đây là..." Triển Chiêu nhìn cái nồi khí nóng bốc lên ngùn ngụt, "Còn muốn cho ta tẩm bổ sao?" Đến Hãm Không đảo dưỡng thương mấy ngày này, Ngọc Đường mỗi ngày đều cho hắn ăn, uống thuốc bổ, ăn đến nỗi hắn đều nghĩ thầm muốn nôn.

"Không được sao, mùa đông này rất lạnh a, ăn lẩu là bất quá là thích ứng với thời tiết !" Bạch Ngọc Đường đem mấy miếng thịt mềm mềm nhung 1trong làn nước nóng, "Đây là thịt thỏ rừng mới vừa đem về, cái này ăn bằng cách này là ngon nhất! Mèo con mau lại nếm thử!"

"Thật thơm mà!" Triển Chiêu tinh tế nhai nhai từng chút, một người không thích ăn thịt như y nhưng cũng biết vị tươi ngon trong miệng bây giờ thật là khó có được ở thịt mua từ chợ. Trong miệng vị thơm mềm lan tỏa khắp nơi cảm giác sảnh khoái vô cùng.

"Đúng vậy!" Bạch Ngọc Đường gắp tiếp măng mùa đông nấm rơm bỏ vào trong nồi, "Ngươi thích ăn, sau này ta mỗi ngàysẽ kiếm về cho ngươi ăn, nếu bình thường không chịu ăn thịt, vậy sau này ta cứ nấu lẩu cho ngươi ăn nhiều một chút được rồi! Cũng tốt có thể đem ngươi nuôi béo lên một chút." ( nuôi béo lên để anh ăn hả Bạch ca)

"Khó mà làm được, ăn lẩu a, sẽ rất nóng đó!" Triển Chiêu cười bỏ thêm một đũa thịt tại trong chén Bạch Ngọc Đường, "Đừng chỉ lo gắp cho ta ăn không, Ngọc Đường ngươi cũng ăn đi a!"

"Ta biết!" Bạch Ngọc Đường thỏa mãn nhìn Triển Chiêu, "Kỳ thực, nhìn ngươi ăn chính là hạnh phúc cùa ta đó!"

"Ngọc Đường nói đùa!" Triển Chiêu thuận tay gắp một miếng măng mùa đông, "Chính là măng ăn ngon hơn!"

"Ngươi a, chân chính là một đệ tử cửa Phật, chỉ có biết ăn những thứ rau cải này thôi ... những món rau này, không được, ngày hôm nay những ... món như nấm rơm, măng mùa đông này đều là của ta!" Bạch Ngọc Đường đem Triển Chiêu nấm hương tiên duẩn trước mắt đều đoạt lấy lai, "Ngươi không còn một miếng nào để ăn đâu!"

"Ngọc Đường --" Triển Chiêu nhìn cái dĩa trống không, "Ngươi thực sự là..."

"Không thể chê, lại, ăn miếng thịt này nè!"

"Vô lại"

"Lúc này mới là Mèo con ngoan nè!"

Tuyết vũ hàn mai,
mai tâm khước hướng xuân;
phong luyến đào hoa,
đào tâm khước dục giải hàn mai tịch mịch.
Mai trán lăng đông,
chích vi khuy đào hoa chi phong thải phiên nhiên,
đào khai tam nguyệt,
duy nguyện bạn mai chi hương hồn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đoản