Chương 51 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TNCTCQS-☆ 51. Cố Viêm lại ra vẻ



Editor: Hannnah Nguyễn

An Nhiên tuyệt đối không muốn thừa nhận, y nhiệt tình như vậy chỉ vì muốn lấy Lỗ Giang làm một cuộc thí nghiệm nho nhỏ. Kết quả của thí nghiệm này thật khiến y buồn bực, nhưng không khỏi vui mừng. Quả nhiên đại lục Thú Nhân cùng [Thiên Địa Huyền Hoàng] có liên hệ nào đó, y hẳn là do trong lúc vô tình va chạm vào chìa khóa thời không nên mới có thể xuyên qua, không gian trong bát quái có thể xem như vật phẩm cá nhân của y. An Nhiên thậm chí có cảm giác, [Thiên Địa Huyền Hoàng] sợ là tác phẩm của một vị "Chân thần" nhàm chán tệ hại ở vị diện nào đó tại thế giới Thú Nhân.


Những thứ này, tạm thời còn chưa được chứng thực.

Y chỉ biết kỹ năng sinh tồn trong trò chơi có thể vận dụng tại đại lục Thú Nhân, cái này coi như đã tốt lắm rồi. Thời điểm An Nhiên chơi trò chơi tuy rằng không ham thích những chuyện PK máu me kia, nhưng lực sát thương vẫn rất kinh người. Thương tổn do dược sư cấp tông sư gây ra không phải ai cũng có thể đỡ nổi!

Đến lúc này, lời nói của An Nhiên, Cố Viêm cùng Tần Mộ Ngôn tự nhiên là tin tưởng vô điều kiện. Trải qua quá nhiều thê thảm trong quá khứ đã nói cho bọn họ biết, nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tương lai nhất định sẽ rất thảm. Mỗi người đều nói rừng Khiếu Nguyệt là nơi mang táng của phi thú nhân, nhưng đối với thú nhân chẳng lẽ không phải thế. Bọn họ tự cho là mình đối với nơi này đã đủ hiểu biết, nhưng chưa từng nghĩ tới nơi này còn có nhiều thứ quỷ dị như vậy, kiểu như:

Đại thụ hấp thu máu để tiến hoá ấy?

Trước ngày hôm nay, bọn họ chưa từng nghe ai nói qua về điều này.

"Tiểu An Nhiên, ngươi nói là thật sao? Cái cây này thật sự có thể dựa vào hấp thu máu để biến dị?" Cố Viêm cũng biết cần lập tức rời đi, nhưng không chịu nổi tò mò trong lòng, nên vẫn đem suy nghĩ hỏi ra khỏi miệng.

An Nhiên ở bên cạnh bờ sông trên bãi đất trống tìm vị trí thích hợp, hơi tới gần bờ, rời xa mảnh rừng kia. Sau đó y vẫy vẫy tay, để Tần Mộ Ngôn cũng tới đây, rồi mới hướng Cố Viêm nói: "Nếu Cố đại thiếu nguyện ý tự mình thí nghiệm, ta tự nhiên là không có ý kiến, đương nhiên, nể mặt tình bạn lúc trước của chúng ta, ta có thể nói cho ngươi biết, thứ này, ta không có biện pháp giải, không phải nói đùa."

Cố Viêm dĩ nhiên sẽ không lấy thân mình ra thử nghiệm, hắn nghĩ tới biện pháp khác tốt hơn.

"Cây này không chỉ hữu hiệu với thú nhân mà còn phi thú nhân nữa à?"

Đối với việc Cố Viêm có thể hỏi ra vấn đề mang tính chiều sâu như vậy, An Nhiên biểu hiện rất kinh ngạc, nha, đầu óc này thế nhưng còn chưa hoàn toàn thoái hóa sao? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng y vẫn gật đầu, nói: "Trừ thực vật ra tất cả sinh mạng khác đều có công hiệu, ngươi có thể bắt dã thú để thử một chút, ta cũng tò mò không biết rốt cuộc có phải giống như những gì ta nói hay không."

Dù An Nhiên không đề nghị như vậy, Cố Viêm cũng tính toán làm như thế, tuy rằng biết An Nhiên có thể tin, nhưng hắn không biết cụ thể có thể tin đến trình độ nào. Làm thí nghiệm là điều cần thiết, Cố Viêm yên lặng quyết định, nếu kết quả thí nghiệm lần này giống với những gì An Nhiên nói, thì từ này về sau cho dù An Nhiên có nói tới thứ gì kinh hãi hơn nữa hắn cũng tin, mà là tuyệt đối tin tưởng vô điều kiện.

Một phi thú nhân ở rừng Khiếu Nguyệt tựa như đang ở trong hoa viên nhà mình, đây là loại đức hạnh gì chứ? Đáng giận nhất là, phi thú nhân lại không có tâm đồng tình, nhất là nếu ai chọc tới y sẽ phải nhận lại cả vốn lẫn lãi, Cố Viêm cảm thấy, lương tâm của An Nhiên chắc cũng đen hết rồi.

Cố Viêm muốn đi tìm dã thú làm thí nghiệm. An Nhiên nhắc nhở nói: "Cẩn thận nhé thân ái! Loại cây như vậy không chỉ có một cây duy nhất đâu."

Đáng giận nhất là Tần Mộ Ngôn, hắn ngay cả một chút quan tâm theo chủ nghĩa nhân đạo cũng không có, lành lạnh hướng An Nhiên hỏi một câu: "Hắn như vậy sẽ không mang đến nguy hiểm cho chúng ta chứ?"

An Nhiên cười hắc hắc, nguy hiểm? Nơi này nguy hiểm nhất chính là độc, đủ loại kiểu độc khiến người ta khó lòng phòng bị, hơi vô ý một chút sẽ trúng chiêu ngay. Y cùng Tần Mộ Ngôn đều đã ăn tị độc đan, có thể còn nguy hiểm gì nữa? Ngươi nói còn có hồng thủy mãnh thú ư? Nhưng trên thực tế hồng thủy mãnh thú cũng không đáng sợ lắm, bởi vì chúng cũng không thể tạo thành thương tổn gì mấy đối với thú nhân có cánh.

Nhìn An Nhiên cười thành như vậy, Tần Mộ Ngôn liền an tâm hơn, một đoạn hành trình này khiến hắn cùng An Nhiên nảy sinh ăn ý nào đó, chỉ cần nhìn vào biểu tình của An Nhiên hắn sẽ biết ngay An Nhiên đang suy nghĩ cái gì. Cười thành như vậy, xem ra lại có người sắp xui xẻo đây!

Tuy rằng như vậy, Tần Mộ Ngôn vẫn bồi thêm một câu: "Trì hoãn hành trình cũng không tốt!"

Đáng chết! Cố Viêm nổi giận!

Cái gì gọi là "Hắn như vậy có mang đến nguy hiểm cho chúng ta không", cái gì gọi là "Trì hoãn hành trình cũng không tốt" hả?

Chắc Tần Mộ Ngôn cùng hắn không hợp phong thuỷ hay sao ấy, hắn còn chưa đi mà Tần Mộ Ngôn đã hướng bên tai An Nhiên nói bậy nói bạ rồi, bình thường còn không biết nói xấu hắn bao nhiêu. Sớm biết Tần Mộ Ngôn cũng không phải một người tốt lành gì, nhưng cũng không nghĩ xấu đến như vậy!

"Hừ! Tiểu An Nhiên cũng chưa nói gì, con báo ngu ngốc như ngươi chít chít méo mó gì thế?"

......

"Ngươi chính là do lão tử tiêu tiền mời đến làm lính đánh thuê, lính đánh thuê hiểu không? Lão tử muốn ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đó, ngươi còn dám oán giận à."

......

Tuy rằng, đây chính là sự thật, bất quá, thân ái, người bỏ tiền thật sự là ngươi sao? Ngươi lúc đó chẳng qua cũng chỉ là người chạy vặt thôi, không phải sao?

Tần Mộ Ngôn là hắc báo, không nhìn ra cái gì, nhưng mặt An Nhiên đã đen tuyệt đối. Y quả nhiên không nên đối với Cố Viêm ôm quá nhiều hy vọng, bản chất vẫn thế mà thôi. Ánh mắt An Nhiên chỉ một thoáng liền sắc bén thêm mấy phần, thẳng tắp hướng Cố Viêm nhìn lại. "Ngươi ăn no rỗi việc à? Nói nhiều như vậy. Muốn làm thí nghiệm thì nhanh lên một chút, đem miệng ngậm lại cho ta!"

(╬ ̄皿 ̄)凸

Cũng biết sẽ như vậy mà, từ lúc tên tiểu nhân Tần Mộ Ngôn này xuất hiện, An Nhiên rất hay bảo vệ hắn. Cũng chỉ có An Nhiên vô tri, chứ toàn bộ Đế Đô ai chẳng biết Tần Mộ Ngôn chính là binh khí hình người không cảm tình. Dưỡng không một kẻ nguy hiểm như vậy, An Nhiên không nghe hắn thì một ngày nào đó sẽ phải ăn thiệt, hừ! Hắn là thú nhân anh minh thần võ, mới không đi chấp nhặt với phi thú nhân nhỏ bé!

Đến lúc này, Lỗ Giang ba người mới biết Tần Mộ Ngôn là làm thuê cho Cố Viêm. Bọn họ hoàn toàn không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Cố Viêm, không chỉ vì chính Tần Mộ Ngôn không có phản bác, mà lời An Nhiên nói cũng có một loại hương vị giấu đầu hở đuôi.

Quả nhiên sự thật là vậy.

Tần Mộ Ngôn cùng An Nhiên chỉ là người lệ thuộc, Cố Viêm mới là chủ, người trong học viện Maca ai chẳng biết, Cố Viêm chính là loại tứ chi phát triển với cấu tạo não đơn giãn, nếu không phải có một xuất thân tốt, thì loại người như hắn hoàn toàn không có lý do có được cuộc sống thoải mái dễ chịu như vậy.

Uông Tỉnh Thuyên lúc này hướng tới người Cố Viêm lại gần thêm mấy phần. Trạng huống lúc này của cả bọn, nếu chỉ dựa vào thực lực chính mình để sống sót trong rừng Khiếu Nguyệt là một điều quá khó, Tần Mộ Ngôn là do làm thuê, lời hắn nói không có phân lượng gì, như vậy xem ra, lấy lòng Cố Viêm mới là lẽ phải.

"Cố Viêm các hạ, muốn ta đi cùng ngươi không, hai người có thêm nhiều phần chiếu ứng hơn, sớm làm xong thí nghiệm thì cũng sớm lên đường hơn." Uông Tỉnh Thuyên một giây cũng không muốn đợi ở chỗ này, mảnh rừng Khiếu Nguyệt này với hắn mà nói là quá xa lạ, xa lạ tới nỗi khiến đỉnh đầu hắn đổ đầy mồ hôi, sởn cả tóc gáy. Lỗ Giang cúi đầu, hắn rõ ràng nghe được thanh âm nịnh nọt của Uông Tỉnh Thuyên, hai tay nắm thành quyền bóp chặt. Hắn cúi đầu, An Nhiên nhìn không tới vẻ mặt của hắn, nhưng mơ hồ cảm giác được, Lỗ Giang lúc này so với lúc đầu, đã thay đổi.

Hết chương 51

TNCTCQS-☆ 52. Huynh đệ tương tàn 18Editor: Hannah Nguyễn

Cố Viêm nhìn chằm chằm Tần Mộ Ngôn, kiêu ngạo biến trở về phong tốc cẩu đi tìm dã thú. Hắn hoàn toàn xem nhẹ Uông Tỉnh Thuyên, hừ, cẩm mao thử là thứ gì chứ, không phải là chuột sao, khí tiết còn không nói, so với hắc báo Tần Mộ Ngôn kia còn vô sỉ hơn.


Mắt thấy Cố Viêm cứ như vậy đi qua, Uông Tỉnh Thuyên có chút ngượng ngùng, hắn tưởng loại thiếu gia này rất dễ khống chế, chỉ cần nịnh hót hai ba câu sẽ thành thành thật thật đem thứ tốt lấy ra. Không biết rằng Cố Viêm bị An Nhiên ức hiếp như vậy chỉ là trường hợp đặc biệt, ở nơi này hắn cũng chỉ là một người hầu của An Nhiên không hơn, bị đánh bị mắng dù có khó chịu đến đâu cũng không dám nói, đổi lại là người khác, không cần biết là Tần Mộ Ngôn hay Viêm Tẫn, Vệ Tuyển Dương, hắn Cố đại thiếu không thích chính là không thích.

Uông Tỉnh Thuyên không biết, nhân tài Cố Viêm của chúng ta là một người không dễ nắm trong tay. Hắn giống như đại bác vậy đó, động một chút liền nổ. Chọc vào chỉ mang thương tích cho chính mình thôi. Uông Tỉnh Thuyên bị Cố Viêm làm cho sượng mặt, liền muốn bám lên người An Nhiên, về phần Tần Mộ Ngôn, là người từ sớm hắn đã buông tay, trình độ Tần Mộ Ngôn lãnh huyết lãnh tâm cùng thực lực của hắn có quan hệ trực tiếp với nhau. Bản thân hắn không có năng lực đánh hạ. Uông Tỉnh Thuyên quay đầu nhìn lại An Nhiên, lại phát hiện An Nhiên cười như không cười nhìn hắn, mà trong ánh mắt kia lại bao hàm rất nhiều ý tứ. Những lời định nói của hắn liền bị nghẹn tại cổ họng.

"Các hạ có lời gì muốn nói?" An Nhiên chờ Uông Tỉnh Thuyên mở miệng cả nửa ngày, nhìn hắn như vậy, khẳng định đang có ý định muốn thoát khỏi Lỗ Giang đi theo bọn họ. Tất nhiên, An Nhiên sẽ không dễ dàng để cho hắn được như ý.

"Ách...... Ta có điểm lo lắng cho Cố Viêm các hạ, hắn đi một mình như vậy lỡ như gặp chuyện gì thì sao?"

Ngữ khí này, biểu tình này, có thánh mẫu quá không vậy?

Baby à, phi thú nhân cũng không có người đa sầu đa cảm như ngươi đâu!

An Nhiên cực lực khắc chế ý cười của mình, y nói: "Ngươi không cần lo lắng, Cố Viêm mặc dù hơingốc tý, nhưng vận khí trước giờ không tệ, không có chuyện gì đâu." Nói xong dừng một chút, lại bổ sung tiếp, "Mà cứ coi như thật sự có chuyện bất hạnh đó xảy ra đi nữa, thì đó cũng chính là mệnh! Thần thú hôm nay muốn ngươi chết, sẽ không lưu ngươi đến ngày mai, dù có làm gì cũng thế."

Uông Tỉnh Thuyên hoàn toàn không nghĩ tới, An Nhiên lại che dấu loại tính cách như vậy. Một phi thú nhân, so với thú nhân còn lạnh nhạt hơn, cũng không chú ý đến sống chết của đồng đội, trong khi đó Cố Viêm lại là sức chiến đấu trọng yếu trong đội ngũ ba người bọn họn, vậy mày lại có thể nói ra những lời như vậy. An Nhiên có phải không có tình người quá hay không?

Người nào đó hiển nhiên đã sai lầm. An Nhiên không phải không có tâm, mà là đối với nhiều thứ cũng không để tâm, y không phải không quan tâm sống chết của Cố Viêm mà là cảm thấy Lỗ Giang đã xảy ra chuyện như vậy, Cố Viêm nếu còn có thể rập khuông giống tên kia thì hắn không chỉ ngốc thôi đâu, mà là ngu xuẩn. Nói thêm, An Nhiên cũng không muốn cấp hy vọng cho hai huynh đệ Uông thị để bọn họ bám theo. Thú nhân có tác phong thật thà còn dễ nói, còn nhân phẩm hai huynh đệ này, An Nhiên thật sự không thích nổi. Người xa lạ còn chưa tính, đối với đội hữu chính mình còn có thể bạc bẽo như vậy. Chỉ điểm này thôi nếu so với độ phúc hắc của An Nhiên là không thể nói đến.

Hai người kẻ xướng người phụ hoạ, An Nhiên phối hợp như vậy chỉ là muốn biết hắn đến cùng như thế nào có thể đường hoàng nói ra việc vứt bỏ đồng đội của mìnhthôi, đáng tiếc y không đợi được, Tần Mộ Ngôn nghe thôi đã không kiên nhẫn.

Hắc báo hắt xì một cái, Uông Tỉnh Thuyên không dám nói nữa.

Sự lãnh lẽo cùng chán ghét trong mắt Tần Mộ Ngôn bộc lộ hoàn toàn không cách nào che giấu, nếu Uông Tỉnh Thuyên nói thêm gì nữa, chỉ sợ không đợi được đến khi tính kế An Nhiên xong, vì Tần Mộ Ngôn cũng không phải là người lương thiện gì.

Mãi cho đến khi Cố Viêm cùng dã thú để làm thí nghiệm trở về, Uông Tỉnh Thuyên cũng không dám nói gì thêm. Chọc giận Tần Mộ Ngôn là chuyện hắn không dám làm, thiên giai cấp 1 cùng địa giai cấp 9 chính là khoảng cách giữa trời và đất, chớ nói chi Uông Tỉnh Thuyên hắn chỉ mớilà địa giai cấp 3 thôi. Cẩm mao thử có hai loại kỹ năng thiên phú, đó chính là tăng tốc cùng trộm cắp. Đây cũng là nguyên nhân bọn họ có thể trốn thoát được trước những cái chân của kiến mã tấu trước đó.

Tăng tốc thì thôi, nhưng, trộm cướp thì hơi có điểm xấu hổ. Tộc thú nhân này đươc biết đến như một loại thú nhân có tính cách không ai thích, dù sao người bình thường sẽ không thích cùng kẻ trộm làm bạn.

Cũng chính vì Lỗ Giang mềm lòng không thể nhìn hai tên này bị khi dễ nên mới đưa hai người này vào đội ngũ. Coi như hắn đã được thể nghiệm một phen sự khác biệt của hai tên này trước và sau khi hắn bị thương, cuối cùng làm hắn vô cùng hối hận.

Không phải tất cả mọi người đều đáng đồng tình, người đáng thương tất có chỗ đáng hận!

Cuối cùng Lỗ Giang – đã nhận rõ được điểm này, cả người hắn từ trong ra ngoài đều như được thay đổi.

Cố Viêm mang dã thú về để làm thí nghiệm là một con hắc báo có bộ lông bên ngoài khá bóng mượt. Động vật không thể biến thành người trong mắt bọn họ chính là dã thú, so với thú nhân là không cùng một loài, không cần đồng loại như họ thương tâm. Cố Viêm vốn có rất nhiều lựa chọn, nhưng hắn đối với Tần Mộ Ngôn tràn ngập oán niệm nên hắn đã bỏ qua rất nhiều con mồi dễ bắt để bắt đến tay một hắc báo để làm thí nghiệm.

Thòi điểm An Nhiên nhìn đến hắc báo bị đánh xỉu ngậm trong miệng Cố Viêm, y "xì" một tiếng bật cười.

"Cố Viêm, ngươi rời đi lâu như vậy chính vì tìm nó ư?"

Cố Viêm đặt hắc báo giữa mọi người trên bãi đất trống, để tất cả mọi người có thể thưởng thức thảm trạng của hắc báo. Sau đó hắn nhanh nhẹn biến trở về hình người, hai mắt mang theo cả triệu volt điện áp nhìn chằm chằm Tần Mộ Ngôn.

"Lão tử chọn thật lâu mới chọn được đấy, thế nào?" Vừa nói hắn đưa tay hướng bụng hắc báo lướt qua vỗ vỗ, "Nhìn thân hình này xem, thể trạng này, không có ai so với nó càng thích hợp hơn."

......

Tần Mộ Ngôn càng lúc càng lạnh lẽo hơn, ánh mắt sắc bén đâm vào trên người Cố Viêm, hận không thể nhào lên cắn chết hắn.

An Nhiên không thèm để ý đến hai thú nhân đang không vừa mắt nhau này, chỉ cần không ở trước mặt y trực tiếp trình diễn vũ lực, thì loại trình độ đối kháng này còn có thể đề cao tình thú trong sinh hoạt hằng ngày đấy. Tần Mộ Ngôn luôn trưng ra vẻ mặt quan tài kia, có thể bị Cố Viêm chọc giận đến độ phát tiết cũng là một chuyện tốt. An Nhiên kề sát nhìn nửa ngày, lại quay đầu nhìn nhìn Tần Mộ Ngôn, rồi lại quay qua nhìn hắc báo, sau đó lại nhìn Tần Mộ Ngôn.

Ở góc độ Tần Mộ Ngôn nhìn không tới vụng trộm cười một cái, sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt đem tay đập tới đỉnh đầu Cố Viêm, cả giận nói: "Ngây thơ!"

Cố Viêm dù phiền muộn cũng không giận, cười hì hì hướng bên người An Nhiên tiến tới, bản thân tự cho là thông minh đè thấp thanh âm hỏi: "Tiểu An Nhiên không cần giả bộ, ca ca nhìn ra ánh mắt kích động hứng phấn của ngươi, thế nào? Con báo ngu ngốc này trông giống Tần Mộ Ngôn chứ?"

Thú vui tà ác của An Nhiên đích thật đã được khơi lên, nhưng y sẽ không giống Cố Viêm ngốc như vậy, lúc này y đứng lên, đạp một cước thật mạnh lên người Cố Viêm đá hắn qua một bên, nghĩa chính ngôn từ chỉ trích nói: "Con cẩu nhà ngươi! Có bao giờ yêu quý huynh đệ mình không hả!"

......

"Tiểu An Nhiên, ngươi cũng biết ta là cẩu, nhà ta dù có biến chủng thế nào thì cũng không sinh được một hắc báo có cánh à nha."

Đối với hành vi ngây thơ như vậy của Cố Viêm, Tần Mộ Ngôn hừ hừ, cũng không có biểu hiện cụ thể gì. Vì thế Cố Viêm rất bất mãn, hắn dường như đã xác địnhđược Tần Mộ Ngôn sẽ tức sùi bọt mép giơ chân mắng to.

"Tần Mộ Ngôn ngươi đến cùng có phải là báo hay không, đồng loại của ngươi trong phúc chốc sẽ bị tê liệt, ngươi còn như vậy à?"

Tần Mộ Ngôn nói: "Nhanh lên, đừng trì hoãn thời gian."

Cố Viêm bị nói một phen nghẹn khuất, hắn rõ ràng là muốn chọc giận người khác, hiện tại lại để người ta nói cho một câu nghẹn họng. Cuối cùng vẫn là An Nhiên lắc đầu nói: "Vốn là cùng một gốc, như vậy sẽ giống như huynh đệ tương tàn! Vẫn là Cố Viêm ngươi lên đi, cẩn thận một chút, lúc này chạm lên không chỉ là bán thân bất toại thôi đâu. Ta cũng có nói qua rồi đấy, cây này hấp thụ máu sẽ tiến hoá."

"Ờ?" Hai mắt Cố Viêm tỏa ánh sáng nhìn An Nhiên, "Biến thành cái gì?"

Cười hắc hắc, An Nhiên cũng không giải thích, chỉ nói: "Tuyệt đối rất thú vị, trong chốc lát ngươi sẽ biết liền."

Một vỗ hai nửa gì đó đích xác rất là thú vị.

Cố Viêm thật cẩn thận đem hắc báo bị đánh choáng váng kéo qua tựa vào thân cây, sau đó nhanh chóng lui trở về. Hắn đợi ước chừng hai ba phút, cũng không nhìn ra cái gì khác thường, chỉ sợ An Nhiên tính sai, kiểu này vẫn là tê liệt rồi? Cố Viêm đưa ánh mắt hỏi nhìn về phía An Nhiên, An Nhiên cười một cách đầy quỷ dị.

"Cố Viêm ngươi đem nó kéo về đây, động tác nhẹ một chút, đừng ném, cẩn thận!" Một câu màba lượt dặn dò, Cố Viêm không thể không thận trọng hơn, hắn thật sự muốn biết bên trong hồ lô An Nhiên bán thuốc gì.

Đợi đến khi Cố Viêm mang hắc báo như ông lớn nâng tới, đặt giữa bãi đất trống, An Nhiên mới đi qua. Y hỏi: "Dã thú cùng thú nhân khác nhau chỉ là không thể biến thân thôi sao?"

Cố Viêm không biết An Nhiên vì cái gì hỏi vậy, nhưng hắn vẫn trả lời. "Cũng không phải, trừ bỏ điểm này, thì thú nhân có thể hấp thu năng lượng để tiến hóa, còn dã thú chỉ có thể tự nhiên tiến hóa, tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều, trừ bỏ thời điểm tháng thú triều tiềm lực của dã thú sẽ tăng mạnh, thì bình thường cùng thú nhân chênh lệch rất xa. Đương nhiên, cũng có dã thú cấpcao, chỉ là chúng nó cũng sẽ không xuất hiện tại những địa phương này."

An Nhiên gật gật đầu.

"Nói như vậy, dã thú tuy rằng không bằng thú nhân, nhưng thể trạng cũng rất cường kiện tráng khoẻ nhỉ?!"

Cố Viêm nói phải.

Vậy liền dễ làm, hắc hắc. An Nhiên vươn ra ngón trỏ thổi thổi, sau đó vươn ngón tay như đang đánh đàn hướng xương sống hắc báo vỗ vỗ xuống, mỗi một lần chỉ nhẹ nhàng vừa đụng,xương sống một dạng nghiêm chỉnh đều phát lên âm thanh răng rắc như bị tách ra.

Cố Viêm còn chưa ý thức được chuyện gì phát sinh. An Nhiên liền cầm cổ tay hắn, sau đó đem một chân hắc báo cẩn thận nâng lên, sau đó để tay Cố Viêm lên vỗ nhẹ.

"Rắc......"

"Phát sinh chuyện gì?" Cố Viêm mờ mịt nhìn An Nhiên, hỏi.

An Nhiên buông tay ra, mặc kệ hắc báo ngồi phịch một bên, hắc báo này coi như không sống nổi nữa rồi. Y nói: "Ta không phải đã nhắc nhở với ngươi cây này sẽ tiến hóa sao, lần này cũng không còn là bán thân bất toại nữa, mà là một vỗ hai nửa."

"Một vỗ hai nửa?" Đây là cái gì? Tần Mộ Ngôn nhìn hắc báo thở ra thì ít kia, bỗng dưng giật mình.

An Nhiên cười cười đến bên người Tần Mộ Ngôn, vuốt ve lông hắn, tay vừa đụng tới trên lưng, toàn bộ thân thể Tần Mộ Ngôn liền cứng ngắt hết cả TT-TT, chính là cái tay này, vừa rồi nhẹ nhàng bâng quơ vỗ nhẹ lên xương sống của hắc báo kia...... An Nhiên càng sờ càng chậm, thuận tiện hướng trên xương sống hắn điểm nhẹ một chút.

"Một vỗ hai nửa à, trúng phải loại độc này toàn thân xương cốt đều sẽ trở nên vô cùng giòn, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ một cái toàn bộ sẽ răng rắc rụng rời hết. Loại này so với bán thân bất toại có ý tứ hơn rất nhiều."

Hết chương 52

TNCTCQS -☆ 53. Mỗi người đi một ngả
Editor: Hannah Nguyễn

Trơ mắt nhìn An Nhiên nói cười thoải mái về vấn đề xương sống của hắc báo. Da đầu mấy thú nhân có chút tê dại.


Toàn bộ cơ thể Tần Mộ Ngôn trở nên cứng ngắc, conhắc báo dùng để làm thí nghiệm kia, tuy rằng có hơi bất đồng, nhưng đến cùng cũng là một chi trong tộc báo bọn họ, trừ đi mức độ oai hùng của bản thân, thì hắc báo bị phá huỷ kia chỉ khác hắn ở một đôi cánh thôi, loại cảm giác thay thế này đập vào cảm nhận quá mạnh mẽ (lời editor: nếu là mình trong trường hợp này cũng rất rợn người, vì tên kia chỉ khác mình ở 1 bộ phận, cứ như chính bản thân mình ấy). Tần Mộ Ngôn như vậy, Cố Viêm cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, lúc này, thậm chí Cố Viêm đã quên phải sung sướng khi người khác gặp họa, nụ cười An Nhiên quá đỗi dịu dàng, như gió xuân phơi phới, hắn bị liếc mắt nhìn liền cảm giác trong lòng có chút chột dạ. Cố Viêm muốn chỉnh Tần Mộ Ngôn là thật, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình chơi hơi quá rồi.

Đối với kết quả như vậy, An Nhiên rất vừa lòng, tuy rằng phải hy sinh hắc báo vô tội kia hơi quá, nhưng tốt xấu gì nó cũng đã đem lại đươc tác dụng cảnh tỉnh, con báo nhỏ này coi như chết có ý nghĩa.

"Còn vấn đề gì không?" An Nhiên thoải mái nhìn Cố Viêm.

Cố Viêm cho dù có vấn đề, bị y nhìn như vậy dù có cũng thành không, Cố Viêm không chút nghĩ ngợi lắc đầu một trận thật mạnh.

Tầm mắt An Nhiên lại đảo qua Lỗ Giang cùng với hai con cẩm mao thử. Y lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Các ngươi cũng không có vấn đề gì à?"

ToT...... Bọn họ không dám có được hay không, Tần Mộ Ngôn không lên tiếng, Cố Viêm không lên tiếng, bọn họ còn lập trường nào để nói nữa chứ?

Rất tốt, hết thảy mọi thứ đều nằm trong dự đoán của An Nhiên, sau khi xác nhận tất cả mọi người không có ý kiến gì nữa, y mỉm cười nhìn ba thú nhân không cùng đường. "Một khi đã như vậy, chúng ta cũng nên mỗi người một ngả đi."

Mỗi người đi một ngả?

Đây là điều hai huynh đệ họ Uông chưa từng nghĩ đến. Từ sau khi Lỗ Giang bị phế, bọn họ đã hạ quyết tâm muốn đi cùng ba người nhóm An Nhiên, Tần Mộ Ngôn quá cường đại, An Nhiên bọn họ nhìn không thấu, về phần Cố Viêm, khụ khụ, tốt xấu gì thì tính theo sức chiến đấu, dù có kém thì cũng có thể sống qua được tại nơi này. Bọn họ rất đắc ý khi có thể gia nhập đội ngũ ba người của An Nhiên, nhưng lại không biết tại thời điểm sớm hơn An Nhiên đã làm qua đánh giá với bọn họ.

Tính cách hèn hạ trời sinh, ân tình thì nhạt nhẽo.

Những chữ này đủ để An Nhiên pass bọn họ qua một bên. Trong rừng Khiếu Nguyệt này, thực lực rất quan trọng, nhưng không phải là cáiquan trọng nhất, muốn thành lập một đội ngũ cái cần có chính là cả đội trên dưới một lòng. Người ngu ngốc không ngại, chiến lực thấp cũng không sao, chỉ sợ tâm không cùng một hướng, An Nhiên tự cho bản thân không có năng lực quản lý hai huynh đệ này.

Nếu là người đối với An Nhiên có hơi chút lý giải, bọn họ nên biết, An Nhiên nói mỗi người đi một ngả cũng không phải trưng cầu ý kiến, mà là một loại thông báo đơn phương. Uông Tỉnh Thuyên đánh giá thấp lời nói của An Nhiên, hắn thậm chí hừ một tiếng, nói: "Cố Viêm các hạ cũng chưa nói gì, phi thú nhân như ngươi......"

Hắn vốn định chất vấn lập trường của An Nhiên, không ngờ một câu còn chưa nói xong đã bị Cố Viêm đánh gãy.

"Ta không ý kiến!" Cố Viêm không chút nghĩ ngợi lập tức tỏ rõ thái độ, nếu giờ phút này hắn ở hình thái thú hình, An Nhiên tuyệt đối có thể nhìn thấy hắn đang vẫy đuôi.

Uông Tỉnh Thuyên lại nghe theo hướng khác, hắn tưởng, Cố Viêm nói không ý kiến là đối với bọn họ lưu lại không ý kiến. Hắn còn có chút đắc chí, cảm thấy bản thân mình rất có phân lượng. "Cố Viêm các hạ đều nói không có gì ý kiến......"

"Cút! Lão tử không ý kiến, là đối với lời nói của Tiểu An Nhiên không có ý kiến, ngươi thì tính là cái thá gì?" Cố Viêm cũng không giống An Nhiên hiểu lý lẽ làm người cho mấy, hắn xuất thân cao, lại là đại quý tộc ở Đế Đô, tự nhiên không đem những tên bần dân này để vào mắt, lại nói ngay cả tính cách của hai con chuột này cũng thuộc loại thấp kém.

Cố Viêm hắn hết chuyện rồi hay sao mà lại đi cùng với lũ chuột này? Nói đùa à!

Sắc mặc hai huynh đệ kia hiện tại đã rất khó nhìn, nhưng Cố Viêm còn muốn nói tiếp, An Nhiên liền trừng mắt nhìn hắn một cái.

An Nhiên hướng hai huynh đệ Uông Tỉnh Thuyên, Uông Tỉnh Khôn cười cười, nói: "Ta nhớ rõ lúc nãy khi tránh kiến mã tấu, là ta cứu các ngươi."

Uông Tỉnh Thuyên không hiểu An Nhiên đột nhiên nói tới cái này nhằm mục đích gì, hắn gật gật đầu, cũng không đáp lời.

"Ta nhớ rõ điều kiện ta cứu các ngươi là các ngươi mỗi người đều phải vô điều kiện đáp ứng ta một việc." Cuối cùng An Nhiên cũng nói đến trọng điểm của cuộc nói chuyện, "Đưa Lỗ Giang các hạ về Đế Đô tìm du y, ngay lập tức!"

Uông Tỉnh Thuyên muốn nói không, nhưng mà chuyện này là chính miệng hắn đáp ứng, đưa Lỗ Giang quay về Đế Đô ư? Uông Tỉnh Thuyên tự nhiên không bằng lòng. Bọn họ đã chạy xa như vậy, sợ là đã vô rất sâu trong rừng, rừng Khiếu Nguyệt nguy hiểm như thế, để bọn họ mang theo một phế vật không có sức chiến đấu, là một việc quá khó khăn. Lại nói, thật lòng hắn không muốn mang theo Lỗ Giang cùng ra ngoài. Cho tới bây giờ Uông Tỉnh Thuyên hắn luôn muốn đem Lỗ Giang đá ra khỏi đội ngũ, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới với việc phải đem người này về như thế nào.

Nếu cự tuyệt thì sao? Uông Tỉnh Thuyên nhìn bộ dáng An Nhiên dịu dàng cười như không cười, hoàn toàn không dám đem câu này nói ra khỏi miệng.

Uông Tỉnh Thuyên không nói nhưng chẳng lẽ Uông Tỉnh Khôn cũng không nói?

Uông Tỉnh Khôn cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Hắn nói: "Chúng ta không thể tay không trở về! Sẽ không thể tốt nghiệp! Ngươi tại sao có thể ép buộc người khác như vậy?"

"Nga?" An Nhiên nhướn mày, "Để ngươi đem Lỗ Giang trở về là ép buộc sao? Ta tưởng cái này nên gọi là tri ân báo đáp chứ."

......

Đối thoại như vậy khiến Lỗ Giang cảm thấy bối rối, nhưng lại không có biện pháp trốn tránh, hắn muốn sống, bởi vì sống mới có hy vọng, người mà mạng không còn thì cái gì cũng không có, tuy rằng Uông Tỉnh Khôn nói khó nghe như vậy, nhưng Lỗ Giang cũng không thể chỉ trích gì. Hắn còn có thể nói gì nữa đây? Chỉ có thể trách chính mình nhìn người không tốt thôi. Ngay cả một phi thú nhân chỉ mới gặp lần đầu còn nhận ra được tính cách của hai huynh đệ này, còn hắnlại chiếu cố bọn họ lâu như vậy, Lỗ Giang suy nghĩ một chút những chuyện lúc trước, trong dạ dày liền dâng lên một trận ghê tởm.

Một chút kháng nghị của hai huynh đệ cũng không thể thay đổi được quyết định đã định sẵn, An Nhiên cuối cùng quyết đoán cùng bọn hắn mỗi người một ngả. Hắn dùng thuốc đổi lấy một cái hứa hẹn cứ như vậy cuối cùng dùng trên người Lỗ Giang. Thời điểm bọn họ rời đi, An Nhiên cảm thấy khá bùi ngùi, những việc trong phạm vi y có thể làm vì Lỗ Giang y đã làm tất cả, tin tưởng hai huynh đệ Uông Tỉnh Thuyên, Uông Tỉnh Khôn cũng không dám lật lọng gì chuyện này, tương lai thế nào, phải xem bản thân Lỗ Giang rồi.

Thời điểm bọn họ ly khai cũng đang đứng tại đường cái, cũng may chuột là loại động vật rất có cảm ứng với các tuyến đường, bản lãnh chạy trốn là giỏi nhất, chỉ cần đừng chọc tới thứ gì nữa, thì con đường đó vẫn rất an toàn. Đợi sau khi bọn họ hoàn toàn đi xa khuất bóng, An Nhiên mới cất tiếng hỏi: "Chuyện vướng bận cũng đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ? Đi về phía trước hay lui về?"

Được rồi, rối rắm chỉ cóAn Nhiên mà thôi.

Đi về phía trước hoặc là lui về, Tần Mộ Ngôn đều không quan trọng, hắn chỉ chở An Nhiên theo hướng tay An Nhiên chỉ là được rồi.

Về phần Cố Viêm, hắn tương đối hiếu kì, rõ ràng đã dừng lại nghỉ ngơi bàn bạc, vì sao Tần Mộ Ngôn vẫn không biến trở về hình người, khi ở Đế Đô cũng không có nghe nói hắn có sở thích quái dị biến về thú hình gì mà! Trong lòng Cố Viêm suy nghĩ về vấn đề này, miệng không tự giácnói ra khỏi miệng, thanh âm cũng không nhỏ, An Nhiên đang ở xung quanh xem xét địa thế cùng quy luật sinh trưởng của cây cối, vừa nghe lời này liền muốn phì cười.

An Nhiên hoàn toàn không nghĩ phải che dấu giúp Tần Mộ Ngôn, y cười híp mắt dừng việc trong tay, hai mắt sáng ngời mở to nhìn Tần Mộ Ngôn, phụ họa nói: "Đúng rồi, đúng rồi, cứ nói chuyện liên tục với thú hình hắc báo cũng rất kỳ cục đó, A Ngôn ngươi biến về hình người đi!"

(╬ ̄皿 ̄)凸

Thân ái, ngươi nhất định phải bỉ ổi như vậy sao?

Trong lòng Tần Mộ Ngôn âm u dày đặc toát ra một câu – người tiện tự có trời thu thập, trời không thu, ta thu!

Hết chương 53

TNCTCQS-☆ 54. Xương gãy dập nát
Editor: Hannah Nguyễn

Vì sao không biến về hình người, An Nhiên rõ ràng biết được nguyên nhân, nhưng sau khi nhìn hết cơ thể của Tần Mộ Ngôn y lại còn tiếp tục giở trò, nếu không phải y ép, Tần Mộ Ngôn sẽ biến thành thú hình sao?

Mẹ nó!

Dưới tình huống như vậy, thế nhưng y còn có thể mở mắt nói dối cùng Cố Viêm chọc cười hắn.


Quen biết người không tốt thật là thảmㅠ.ㅠ, Tần Mộ Ngôn lại bắt đầu sinh ra ý tưởng muốn dùng móng vuốt một lần đập chết ý tưởng của An Nhiên. Dĩ nhiên, hắn cũng chỉ dám đặt những suy nghĩ này trong lòng mà thôi, thú chi khế ước gì đó, cũng không phải là nói chơi.

"A Ngôn?" An Nhiên thấy Tần Mộ Ngôn không bình thường, còn tưởng hắn sinh khí, vừa định giải thích hai câu, liền nghe giọng nói của Tần Mộ Ngôn lạnh như băng: "Ai ở đàng kia? Cút ra đây nhanh cho ta!"

Hừ hừ, hắn không thể đập chết An Nhiên còn không thể dùng tên nghe lén này để phát tiết cơn giận sao?

Thanh âm Tần Mộ Ngôn cực lạnh, so với thời điểm Cố Viêm đem hắc báo kia về làm thí nghiệm còn lạnh hơn.

An Nhiên chỉ cảm thấy có cái gì đó trong rừng chợt lóe lên, nhưng vì quá nhanh nên không nắm bắt được. Trong lòng Tần Mộ Ngôn nghẹn một trận không phát tiết được nên rất khó chịu, hắn bật mạnh lên muốn đuổi theo, nào ngờ An Nhiên dùng thân mình nhích về phía trước chặn lại. Tần Mộ Ngôn không thắng kịp, chỉ có thể theo đà chuyển hướng sang một hướng khác, phịch một tiếng đụng vào gốc cây nơi khiến Lỗ Giang bị liệt và đã giết chết con hắc báo kia.

Va chạm này khiến Cố Viêm sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn tuy rằng không thể thích Tần Mộ Ngôn, nhưng cũng không quen nhìn bộ dáng Tần Mộ Ngôn trước giờ băng lãnh nay lại biến thành sống không bằng chết, mặc dù trước đó việc Tần Mộ Ngôn một mình với An Nhiên khiến hắn không đồng ý, nhưng mà, trải qua khoảng thời gian ngắn chung sống ngắn ngủi này cũng đã làm cho bọn họ bắt đầu sinh ra một chút hữu nghị với nhau. Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể cùng sinh tử cùng hoạn nạn với nhau. Tần Mộ Ngôn đối với An Nhiên rất tốt, Cố Viêm tuy rằng không ưa hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận ở chuyện này hắn rất dụng tâm.

Lôi Vân dực báo lạnh lùng là thế lại có thể làm tới mức này vì An Nhiên thì còn nói gì nữa? Nhưng trong nháy mắt, Tần Mộ Ngôn thế nhưng không chút nghĩ ngợi hướng phía trên cây phóng tới. Tốc độ cực nhanh, lực đạo lại rất lớn, trình độ thê thảm kia tuyệt đối không thể nào so sánh được với việc Lỗ Giang nhẹ nhàng dựa vào.

Lần đầu tiên, Cố Viêm cảm thấy hắn thực có lỗi với Tần Mộ Ngôn. Nếu không phải hắn muốn làm thí nghiệm, bọn họ đã sớm rời đi nơi này, nếu không phải hắn tìm hắc báo chọc giận Tần Mộ Ngôn, Tần Mộ Ngôn cũng sẽ không nổi giận, nếu Tần Mộ Ngôn không nổi giận, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện xúc động như vậy. Thậm chí hắn có cảm giác, chính việc chết đi của hắc báo kia đã đem đến rủi ro. Cố Viêm cũng không cảm thấy dưới tình huống như vậy Tần Mộ Ngôn còn có thể sống sót, va chạm mạnh như thế, đợi đến khi độc tố khuếch tán hết toàn thân, chỉ sợ hắn sẽ gãy xương dập nát.

ㅠ.ㅠ, Như Lỗ Giang bị bán thân bất toại như vậy còn tốt, ít nhất so với một vỗ hai nửa đã tốt hơn rất nhiều. Hiện tại nên làm gì bây giờ? Cái cây đáng chết này như thế nào thăng cấp nhanh như vậy!

Tần Mộ Ngôn bị đụng có chút choáng, không ý thức được gì, Cố Viêm lại chợt nhào qua đem Tần Mộ Ngôn kéo ra khỏi cây kia. Miệng không ngừng la hét: "Tần Mộ Ngôn ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định tìm được tên vừa rình coi kia báo thù cho ngươi." Một bên nói một bên trong lòng cầu nguyện, thiên linh linh địa linh linh, chỉ hy vọng độc tố sẽ không lan nhanh như vậy.

Nhìn Cố Viêm như vậy, Tần Mộ Ngôn chỉ cảm thấy buồn cười, có lẽ giốngdáng dấp người sắp chết, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh của hắn trước kia nhu hòa hơn rất nhiều. Cố Viêm chỉ trích hắn nói: "Ngươi sao ngu dữ vậy, Tiểu An Nhiên bị đụng một chút cũng sẽ không sao, dưỡng thương rồi sẽ khỏi, còn ngươi lần này ngay cả mạng cũng mất, ngươi nhìn ta đi, ngay cả bay một chút cũng không biết, nếu ngươi chết rồi ta như thế nào mang Tiểu An Nhiên ra ngoài được đây?"

Được rồi, đoạn đối thoại của hai thú nhân rất có điểm thương cảm, nhưng An Nhiên cứ thế ở bên cạnh nhìn thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Ngươi có thể tưởng tượng một người bình thường ngồi xổm bên cạnh một hắc báo có cánh đa sầu đa cảm lưu luyến chia tay không?

......

"Hai người các ngươi, đủ rồi!" An Nhiên đến cạnh Cố Viêm ngồi xổm xuống, sờ vào hắc báo bị đụng choáng đầu. "Ai nói ngươi A Ngôn sẽ chết?"

"Chẳng phải cây này không dựa lên đươc sao? Lỗ Giang bị tàn, con báo nhỏ kia cũng chết rồi." Trong lúc nói, Cố Viêm chợt ngẩng mặt lên trừng mắt thật lớn như không thể tin được nhìn An Nhiên, nói: "Tiểu An Nhiên ngươi lừa chúng ta sao?"

An Nhiên ba một cái, thuận tay cho hắn một cái tát.

"Ai rảnh mà đi lừa ngươi, lão tử sớm đã cho hắn ăn tị độc đan, loại chất độc này, thấm tháp vào đâu."

Cố Viêm nháy mắt mấy cái, có chút không thể tin.

"Ngươi không phải nói không thể giải được sao?"

An Nhiên càng không ngừng xoa đám lông trên đầu hắc báo, gật gật đầu, nói: "Ta nói không thể giải, đây là dự phòng, dự phòng hiểu hay không? Ta cũng không lừa bọn họ." Vừa nói hai tay y cũng nâng đầu hắc báo lên, cẩn thận nhìn một chút, "Không sao chứ? Bị đụng có đau không?"

Biết Tần Mộ Ngôn vẫn ổn, trong lòng Cố Viêm lại thấy không công bằng, hắn ra vẻ một bộ oán trách An Nhiên đối đãi phân biệt, cho Tần Mộ Ngôn ăn tị độc đan cũng không cho hắn một viên. Còn để chính mình lo lắng vô ích một thôi một hồi linh tinh.

An Nhiên biết hắn lại khó chịu. Từ trong không gian tiện tay cầm ra một viên tị độc đan, sau đó ném tới trong lòng bàn tay hắn.

"Chít chít méo mó làm gì, không trúng độc không phải tốt hơn à? Chẳng lẽ ngươi hy vọng A Ngôn chết mới tốt sao?"

Cố Viêm nơi nào có ý tứ này, hắn bĩu môi đem tị độc đan nhét vào miệng. Lầm bầm nói: "Ai hy vọng hắn chết, ta nói Tiểu An Nhiên ngươi đó, thật phân biệt đối xử, ngươi cũng chưa từng để ý đối với ta như vậy bao giờ."

Thản nhiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Viêm, An Nhiên nói: "Ngươi có gì đáng giá để ta phải lưu ý tới ngươi?"

Cố Viêm trong lòng An Nhiên không chiếm được hảo cảm, liền chuyển ngay tầm nhìn đầy lửa giận về phía Tần Mộ Ngôn, thật là một người dễ bị coi thường mà, thời điểm người ta thảm, hắn chịu không được, thời điểm người ta thoải mái hắn cũng chịu không được. Thật là một loại tâm lý kỳ cục.

"Bán manh là loại rất xấu hổ! Hiện tại không lên đường nhanh còn ở đây làm gì, ngươi – một thú nhân to lớn mạnh mẽ như vậy, lại làm như mình đáng thương lắm vậy? Muốn câu dẫn Tiểu An Nhiên à?"

"Khụ khụ......" An Nhiên nói, "Ngươi không hiểu."

"Ta không hiểu? Ta chính là không hiểu hắn để một thân đầy lông muốn làm gì?"

An Nhiên giựt giựt khóe miệng, cảm thấy không thể không đem sự thật nói ra một cách rõ ràng. "Một thân lông lá vẫn tốt hơn không mặc gì."

Đây là ý gì? Cố Viêm mờ mịt.

"Ý ta muốn nói, quần áo của A Ngôn đã bị hủy, hắn không có quần áo mặc."

Cho nên chân tướng là như thế? Khó có thể tin được. "Thời điểm khi ta giao nhiệm vụ, rõ ràng đã nói thời gian là nửa tháng, hắn sao lại không mang một bộ quần áo nào để thay thế cơ chứ?"

Tần Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Khi nhận nhiệm vụ không phải dùng thú hình tương đối tiện hơn sao? Hơn nữa thông báo tới quá gấp, không có thời gian chuẩn bị kịp."

Hai thú nhân rốt cuộc đạt được hòa bình trong một thời gian ngắn, không ngờ mới một ngày tới rừng Khiếu Nguyệt thôi mà lại có thể gặp được nhiều chuyện ly kỳ như vậy, ba người đều có chút mệt mỏi. Theo ý An Nhiên là nên tìm một nơi cao ráo để hạ trại, vừa lúc đã đi bớt hai thú nhân, bọn họ ba người có thể mỗi người ở một cái. Đối với quyết định của An Nhiên, trước giờ Tần Mộ Ngôn chưa từng tỏ ra ý kiến phản đối, chạy trốn lâu như vậy, Cố Viêm cũng mệt, nên bọn họ cần dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục. Quần áo Tần Mộ Ngôn vẫn còn ném trong không gian, An Nhiên cũng phải xử lý một chút, cũng không thể để hắn vẫn duy trì thú hình mãi được.

Hai người cùng một hắc báo, cứ như thế trò chuyện như một lẽ thường, tính ra chỉ có đại lục Thú Nhân mới có thể thấy được. (lời editor: ở đây ý nói là người và báo có thể nói chuyện với nhau đấy)

Tần Mộ Ngôn bị đụng một cú kia tuy rất đau, nhưng không có thương tổn đến căn cốt, chẳng qua là trên đầu nổi lên một cục u. Ba người di chuyển để tìm nơi hạ trại, vẫn như lúc đầu là Tần Mộ Ngôn mang theo An Nhiên, vốn Cố Viêm cũng tự đề cử để bản thân cõng. Nhưng An Nhiên trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, cẩu là dùng để dắt đi dạo, nên y không thể tưởng tượng được nếu để cẩu cõng đi chạy khắp nơi sẽ là cảnh tượng gì.

Phong tốc cẩu nào có uy mãnh so với Lôi Vân dực báo được chứ?

╮(╯▽╰)╭

Sau khi ăn tị độc đan, lá gan Cố Viêm càng lớn hơn rất nhiều, tranh giành muốn đi trước mở đường. Hắn tựa hồ quên, để vượt qua cánh rừng chỉ có một thứ, đó chính là đôi cánh của Tần Mộ Ngôn!

Ý An nhiên là, bọn họ không cần trở về, địa phương càng nguy hiểm càng an toàn. Nơi nguy hiểm nhất trong khu rừng này chính là những gốc cây kia, dù đụng một lần không chết thì cũng tàn phế. Hiện tại, loại cây này đối với bọn họ hoàn toàn không có ảnh hưởng, dĩ nhiên mọi việc sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Những con đĩa hút máu đã chiếm khu vực này, trừ thực vật biến dị hiện cũng chẳng còn loại sinh vật nào có sự sống ở đây. Vì thế cũng sẽ không dẫn người mang đến phiền toái gì thêm, điều này đối với bọn An Nhiên mà nói là lựa chọn tốt nhất. Tiến lên trước, Cố Viêm không yên lòng hỏi: "Thuốc ngươi cho ta, có thể kéo dài hiệu quả trong bao lâu? Sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ?"

An Nhiên cưỡi ở trên người hắc báo nhấc chân lên đá vào trên bụng mềm mại của phong tốc cẩu.

"Làm ơn ghi nhớ kỹ trong cái đầu của ngươi, lão tử ở chỗ này sẽ không để ngươi phải chết!"

Sau khi đi một chặng đường coi như cũng thuận lợi, kèm theo không có gì ngoài ý muốn, cũng không bị ai theo dõi. Việc tìm nơi thích hợp để hạ trại để Cố Viêm đã mất sức có thể hồi phục là một điều cần thiết lúc này, An Nhiên thoải mái ghé vào trên lưng Tần Mộ Ngôn hát dân gian, Tần Mộ Ngôn nhàn nhã bay giữa không trung, thu hết vào đáy mắt tình hình của khu rừng. Cả một mảnh rừng lớn, không có một khu đất trống nào, cho nên bọn họ còn phải tiếp tục tiến về phía trước. Điều này An Nhiên đã sớm biết, y cũng không có ý định nhắc nhở Cố Viêm, đáng thương cho Cố Viêm ở bên dưới giống như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn.

Cánh rừng như vậy, căn bản từ trước chưa có người nào có năng lực đi vào. Dĩ nhiên sẽ không có đường đi sẵn, nếu muốn tiến về phía trước, chỉ có thể dựa vào chính mình mở đường.

Chỉ là tìm một chỗ hạ trại thôi, đối Tần Mộ Ngôn mà nói, bất quá là phân một chút tâm tư tìm kiếm, An Nhiên vì phối hợp cước bộ của Cố Viêm, cứ thế kéo tới hai giờ. Chờ cả bọn tìm được nơi thích hợp, Cố Viêm đã mệt đến hết hơi nằm gục xuống đất.

Tần Mộ Ngôn đã biết chuyện không gian, Cố Viêm cũng thấy y làm qua ảo thuật. An Nhiên cũng không ngại ngùng nữa, vung tay lên liền đem tất cả ba đỉnh lều lấy ra, đều mở hết, tất nhiên muốn ở được còn phải do bọn họ dựng tiếp lên nữa. Cố Viêm đã mệt không dậy nổi, lẽ dĩ nhiên An Nhiên cũng sẽ không sai bảo hắn, ném qua vài trái linh quả mặc hắn nằm trên cỏ.

An Nhiên không tin thú hình của hắc báo có thể làm suôn sẻ những việc này, với lại việc dựng lều cũng không quá mệt mỏi, nên y quyết định tự mình động thủ. Sự thật chứng minh, An Nhiên đúng là quá xem thường Tần Mộ Ngôn rồi, thời điểm đêm đầu tiên hạ trại, Tần Mộ Ngôn bị An Nhiên phái đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh, nên không có nhìn thấy hoàn toàn quá trình hạ trại. Lúc này, An Nhiên chỉ hơi chỉ điểm một chút, hắn thế nhưng lại có thể học ra khuông ra dạng. Thời điểm An Nhiên đem một cái dựng xong, Tần Mộ Ngôn thế nhưng đã đem hai cái còn lại dựng hết lên.

An Nhiên vừa lòng nhìn ba đỉnh lều vây quanh chung một chỗ, hướng Tần Mộ Ngôn giơ ngón tay cái lên, nói: "A Ngôn ngươi chú ý xung quanh, ta đi chuẩn bị một chút."

Nói xong cũng vào lều.

Lời này Cố Viêm nghe được chỉ nghĩ là dặn dò chung, hắn tưởng An Nhiên nói chú ý ở đây chính là chú ý an toàn.

Không biết rằng, An Nhiên nói đây là để Tần Mộ Ngôn coi chừng Cố Viêm, đừng cho hắn nhìn ra cái gì khác thường.

Hết chương 54

TNCTCQS-☆ 55. Tiểu thụ Tần Mộ Ngôn
Editor: Hannah Nguyễn

Tần Mộ Ngôn vậy mà thật nằm xuống trước cửa lều An Nhiên. An Nhiên vào không gian, lấy quần áo bẩn của Tần Mộ Ngôn ném vào trong hồ, dù sao hồ nước này cũng không phải thứ bình thường, nó có công năng tự động tinh lọc chất bẩn, điều này là do lúc An Nhiên nhảy vào tẩy đi bùn dơ trên người lần trước mới phát hiện được. Bất kể cho thứ gì vào hồ, thì nước bên trong vẫn sẽ không bị ô nhiễm, vẫn trong vắt như gương.


Một thân quần áo được ném hết vào trong hồ, chỉ trong chốc lát nó đã vô cùng sạch sẽ.

An Nhiên cầm quần áo vớt lên đề ở trong tay, cười híp mắt nói câu: "Thoát nước." (lời editor: tự động làm khô ấy mà)

Ngao, một lần nữa đại thần trong không gian lại khiến một phen thất thanh, vốn dĩ quần áo còn ướt nhẹp nhưng trong nháy mắt đã khô hoàn toàn. Để sát vào còn có thể ngửi được hương vị của vải vóc phơi dưới ánh mặt trời (lời editor: mình biết mùi này nà, thích lắm, mỗi lẫn phơi chăn lấy vào nhà là ôm riết thôi). An Nhiên đặt quần áo đặt lên bàn nhỏ trong nhà tranh, lại cầm tiếp hai trái bắp nấu đặt vào bát bên cạnh quần áo, suy nghĩ một chút cảm thấy chưa đủ, nên tiếp tục đi hái thêm vài trái linh quả.

Xong rồi y mới di chuyển từ trong không gian ra ngoài.

"A Ngôn! Ngươi vào đây."

Tuy trong tên Cố Viêm cũng có viêm, Tần Mộ Ngôn cũng có ngôn (lời editor: chữ Viêm – , chữ Ngôn ,Viêm và Ngôn đều đọc là yán => cám ơn bạn ), nhưng An Nhiên gọi như vậy bọn họ vẫn có thể phân biệt được là đang gọi ai. Cố Viêm nằm trên bãi cỏ xanh mượt nhìn Tần Mộ Ngôn đi vào lều, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Rõ ràng là hắn biết An Nhiên trước, vì sao tên Tần Mộ Ngôn này lại giành được sự cưng chìu mà hắn đáng được có chứ?

Khụ khụ, thân ái, từ cưng chìu này, sử dụng không thấy có vấn đề sao?

Cố Viêm là một đứa trẻ thành thật, ít nhất trước mặt An Nhiên vẫn là một đứa trẻ thành thật to xác. Hắn cũng chưa từng nghĩ theo vào để xen vô chuyện giữa Tần Mộ Ngôn và An Nhiên đang làm, nếu lúc này hắn xốc tấm màn ngay cửa lều An Nhiên lên sẽ phát hiện, bên trong rỗng tuếch, cái gì cũng không có, hai người vừa đi vào lúc nãy đã hoàn toàn biến mất ở bên trong.

╮(╯▽╰)╭

Màn vừa buông xuống Tần Mộ Ngôn đã bị An Nhiên kéo vào không gian. An Nhiên đem hắn đẩy mạnh vào bên trong nhà tranh, nói: "Ngươi biến trở về hình người, rồi đem quần áo mặc lại cho ta, trên bàn có chuẩn bị thức ăn cho ngươi, ngươi trước ăn lót dạ đi, ta ra sau núi một chút."

An Nhiên đến sau núi làm gì? Chẳng qua là đào chút dược thảo làm thêm một số thuốc đặc trị. Trải qua lần va chạm kinh thiên động địa của Tần Mộ Ngôn, An Nhiên mới phát hiện mấy loại tị độc đan, cấp tốc hoàn, đại hoàn đan đều là thuốc cực phẩm dùng trong thời khắc mấu chốt tuy rằng có thể phát huy tác dụng, nhưng bình thường cũng ít khi dùng đến, thuốc dùng nhiều nhất mấy ngày nay là thuốc cầm máu, bổ linh dược, thuốc trị vết thương nên cần phải dự trữ thêm số lượng lớn.

Nếu lấy ra những thứ quá mức kinh người sẽ khiến cho các phe rình mò liên tục, còn những thứ thuốc này mùi vị không tệ, chúng giống như đường có thể ăn. Có thương tích trị thương, không thương tích ăn vào cũng đỡ thèm.

Trên ngọn núi phía sau tất cả đều là dược liệu, càng lên trên càng trân quý.

Làm những loại dược này yêu cầu về thảo dược đều là những loại phổ thông, cũng không phải loại quý hiếm gì. Thuốc cầm máu chủ yếu dùng là cỏ cầm máu, còn bổ linh dược là hồi linh thảo, những thảo dược này đều đầy khắp núi đồi, An Nhiên một đường đi một đường dùng ý niệm phân phó không gian, đem thảo dược cần thiết trực tiếp đào ra đặt trên bãi đất trống trước nhà tranh.

Đợi đến khi hái xong vị thuốc cuối cùng, trên đường trở về xuyên qua khu rừng nhỏ, An Nhiên còn thuận tiện hái thêm một ít trái cây, linh quả kết quả quá nhanh, không hái nó xuống nó sẽ vẫn ở trên cây, cũng sẽ không hư, nhưng hái xuống nó mới tiếp tục mọc thêm, An Nhiên mỗi khi nhìn thấy chúng chín đều đem chúng hái xuống đặt cùng một chỗ.

An Nhiên trở lại trước nhà tranh, Tần Mộ Ngôn đã đổi xong quần áo, lúc này lần đầu tiên An Nhiên mới có thể nhìn rõ Tần Mộ Ngôn sau khi được tẩy cân phạt tủy. Vốn khuôn mặt đã rất anh tuấn hiện tại càng tuấn dật phi phàm góc cạnh rõ ràng. Nếu nói khí chất Quân Thiển Tây khiến An Nhiên kinh ngạc vì nghĩ là người nhà trời, thì Tần Mộ Ngôn lại khiến cho An Nhiên thể nghiệm được một phen cảm giác kinh diễm. Với khuôn mặt thật đẹp kinh thiên động địa kia, làn da trắng nõn nọ, dáng người thon dài cao ngất ấy, đôi mắt hẹp dài lãnh khốc tiêu hồn kia nữa...... Không thể không nói, Tần Mộ Ngôn thật đúng là cực phẩm.

Những vết thương cũ của mình, và những vết sẹo để lại sau đó, sau khi trải qua điều trị làn da đã biến thành màu đồng cổㅠ.ㅠ, tất cả sẹo đều không còn, nhưng Tần Mộ Ngôn không giống An Nhiên, làn da An Nhiên, vốn trước đó đã rất tệ, ăn xong còn có thể khôi phục như thường, còn làn da Tần Mộ Ngôn vốn từ trước đã bình thường, ăn xong càng tiến thêm một bước, trở thành làn da non mền như có thể bấm ra nước (lời editor: miêu tả đây sao giống da con gái vậy chứ?).

An Nhiên nhìn Tần Mộ Ngôn, ngay cả bản thân mình họ gì cũng muốn quên. Y trời sinh chính là cong, trước khi xuyên qua bản chất đã là 1, bộ dáng này của Tần Mộ Ngôn, chẳng phải là cực phẩm tiểu thụ sao? Mẹ kiếp! Chiều cao này, dáng người này, khí chất lãnh khốc này nữa, những thứ này bình thường không phải của băng sơn công ư? Làm thế nào mà trải qua một lần tẩy cân phạt tủy lại biến thành thụ chứ?

Lúc này, Tần Mộ Ngôn đã phát hiện chính mình có gì đó không thích hợp, từ khi hắn bị chọt bụng sau khi ăn xong loại trái cây kia, hắn liền phát hiện năng lượng kiểm soát của bản thân tinh tế thêm vài phần, đẳng cấp chiến sĩ tuy không có đột phá, nhưng thực lực lại tăng lên một bước lớn. Hắn vẫn chưa rõ đây là lý do vì sao, thời điểm biến trở về hình người đụng đến làn da của mình, trơn trượt y như bôi dầu, đưa tay bấm một cái lên cánh tay, cảm giác này, so với phi thú nhân còn muốn non mềm hơn.

Nháy mắt Tần Mộ Ngôn liền đen mặt.

Ngẫm lại rốt cuộc thì hắn đã hiểu! Vì sao thời điểm An Nhiên đưa trái cây cho hắn lại cười bỉ ổi như vậy.Vì sao hắn không ngừng đau bụng, vì sao trên người hắn lại bẩn như vậy, (╥.╥), hắn là đàn ông, có kiêu ngạo của thú nhân, nhưng hiện tại thì sao... cái gì cũng mất rồi.

Như bây giờ, còn là thú nhân sao?

Thời điểm An Nhiên trở về bị bi phẫn Tần Mộ Ngôn tác động.Y đứng ở trước mặt Tần Mộ Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được đem móng vuốt chạm đến trên mặt Tần Mộ Ngôn, miệng thở dài một hơi: "A Ngôn ngươi thật là đẹp, da cũng tốt nữa, non mền như trứng gà mới bóc ấy. Chậc chậc, bộ dáng này, đi đứt tất cả nam nữ, chính là cực phẩm tiểu thụ nha......" Ngữ điệu trong lời nói này của An Nhiên tuyệt đối như kẻ mất hồn, sâu trong đôi mắt là vẻ si mê tuyệt đối.Y dù có muốn giống như bình thường giả dạng bình tĩnh, thì gặp loại cực phẩm này cũng không thể bình tĩnh được.

Không có người biết, bề ngoài An Nhiên cũng đã được coi là đẹp.Nhưng nhìn người trước mặt này xem, đây mới gọi là mỹ nhân.

Nếu ngươi hỏi An Nhiên, ở đại lục Thú Nhân đã gặp qua những mỹ nhân nào?

Nghĩ cũng không cần nghĩ, An Nhiên nhất định sẽ nói là hai.

Một là Tần Mộ Ngôn, bề ngoài của hắn quá xinh đẹp, thật là một cực phẩm tiểu thụ.

Một còn lại là Quân Thiển Tây, khí chất của hắn vô cùng mĩ, nhưng loại này không thích hợp để đùa giỡn, mặc dù An Nhiên rất thích Quân Thiển Tây, nhưng lại không phải là loại thích dụng tâm kín đáo kia, tuy rằng, An Nhiên biến thành phi thú nhân, nhưng trong nội tâm y vẫn là công! Lẽ dĩ nhiên công sẽ muốn tìm cho mình một tiểu thụ, hai cái đều công còn chơi cái gì nữa.

Thật tốt khi Tần Mộ Ngôn không có thuật đọc tâm, nếu không khẳng định sẽ có một bàn tay bay tới chỗ An Nhiên.

Tuy rằng Tần Mộ Ngôn không nghe được những lời dâm loạn phát ra từ sâu trong nội tâm của An Nhiên, nhưng chỉ nghe vài câu ca ngợi chẳng ra gì lúc nãy, mặt hắn đã đen như đáy nồi. Một bàn tay đem cái tay của An Nhiên đang sờ trên mặt hắn đẩy xuống, Tần Mộ Ngôn nói: "Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"

Lời nói?Nói cái gì?

An Nhiên mờ mịt nhìn Tần Mộ Ngôn, Tần Mộ Ngôn trở tay chỉ chỉ chính mình.

An Nhiên ôm cánh tay, lui về phía sau một bước, lại đem Tần Mộ Ngôn trên dưới đánh giá một phen, mới gật gật đầu nói: "Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mông thật vểnh, không có vấn đề nha, tuyệt đối là một cực phẩm tiểu thụ!"

Mẹ kiếp!

Tần Mộ Ngôn nổi giận, đây là lần đầu tiên hắn đối với An Nhiên tức giận: "Lão tử làm sao lại biến thành cái dạng này?"

Rốt cuộc An Nhiên đã hiểu được ý của Tần Mộ Ngôn, nhưng y vẫn như trước ăn mềm không ăn cứng, tiểu thụ thì phải có bộ dáng tiểu thụ, hung cái gì mà hung.

"Chính ngươi không biết, lão tử làm sao biết chuyện của ngươi, cút!" (lời editor: An Nhiên ác quá, thương A Ngôn quá (╥.╥') *cắn khăn*)

Hết chương 55

TNCTCQS-☆ 56. Ôi Tần đệ đệ
Editor: Hannah Nguyễn

Tần Mộ Ngôn bị An Nhiên ném ra khỏi không gian. Rõ ràng đã chiếm hết tiện nghi lại còn bày ra bộ dáng ngươi giết cả nhà ta, An Nhiên lười cùng hắn giải thích, vung tay lên liền đem hắn ném ra ngoài. Chính ylẩm bẩm hát một điệu nhạc lững thững đi vào nhà tranh, tới bên cạnh dược đỉnh Tứ Tượng huyền cực, mặc niệm một tiếng đem thảo dược đã hái dời vào trong.


An Nhiên muốn luyện chế ba loại thuốc: cầm máu, bổ linh, trị thương, cả ba loạinày đều là dược cấp thấp có xác xuất thành công rất cao, đối với An Nhiênmột dược sư cấp tông sư mà nói, bất quá chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn có thể ném vào dược đỉnh để sản xuất số lượng lớn.

Mà trên thực tế,An Nhiên cũng đích xác làm vậy.

Vốn dĩ bên trong [Thiên Địa Huyền Hoàng] luôn cho phép bản thân người chơi cách tân đổi mới, chỉ cần người chơi nghĩ ra đượcthì dượcchỗ nào cũng có, mà lần luyện dược này của An Nhiên cũng không hoàn toàn tuân theo phương thuốc cố định trước giờ, sau khi theo thứ tự để thảo dượccần thiết vào dược đỉnh, An Nhiên lại thêm vào tỉ lệ linh quả nhất định. Trước kia,An Nhiên cũng không cân nhắcquavấn đề về hương vị, dù sao bên trong trò chơi các loại dược đều là ngọt, cũng không phải cơm ăn, làm ra mỹ vị như vậy làm gì? Lại nói y có dược đỉnh Tứ Tượng huyền cực tại đây, đồng dạng cùng một loại dược nếu y luyện chế ra sẽ khác các dược sư khác luyện chế vì dược hiệu sẽ tăng lên 50%, nên thuốc An Nhiên chế ra nhất định là loại tinh phẩm.

Tốn tiền mua thuốc coi trọng nhất chính là dược hiệu mà không phải là hương vị, trước mắt việc An Nhiên luyện chế thuốc viên là nguồn tiêu thụ tốt nhất, không có cạnh tranh cũng không có áp lực, dù hương vị cách tân có vấn đề, ycho tới bây giờ cũng không quá quan tâm.

Hiện tại không giống trước kia, thế giới Thú Nhân này cũng không phải là Hoa quốc.

Thời điểm Hoa quốc trước kia, người đụng người thôi cũng phải bồi thường tiền, nhưng hoàn cảnh hiện tại đã thay đổi, thế giới Thú Nhân chính là dùng võ để vi tôn, chế độ cấp bậc vô cùng tàn khốc, thú nhân cấp cao, đại quý tộc đều có thể hưởng thụ hết thảy tài nguyên, không thể trở thành chiến sĩ thì cả đờichỉ xứng đáng trụ tại khu dân nghèo. Mặc dù biết chiến sĩ cấp cao lấn áp cấp thấp là trơ trẽn, nhưng một khi có lý do chính đáng, giết người cũng không gọi là phạm pháp. Ở thế giới Thú Nhân này không có loại pháp luật như thế, bọn họ chỉ có trọng tài toà án tại Đế Đô, chỉ có pháp tắc thần thú.

Ở đây, trong thế giới này, bản thân không có bản lãnh thì việc sống là không có khả năng.

Mắt thấy càng ngày càng có xu thế đem thuốc viên trởthành cơm ăn, An Nhiên không thể không đem gia vịcủa thuốc viên thay đổi.

Mùi vị đối với chínhy không quan trọng, thời gian chủ yếu nằm sấp trên lưng Tần Mộ Ngôn, có Cố Viêm cùng Tần Mộ Ngôn mới là người phải tốn thuốc. Tần Mộ Ngôn còn dễ nói, hắn ăn chay, lấy linh quả điều chế vẫn có thể được. Nhưng Cố Viêm kia lại có chút phiền toái, ngươi đem thuốc viên làm ra vị thịt thử xem? Khốn kiếp, chẳng lẽ muốn y hướng dược đỉnh bỏ canh thịt vào?

Dược cầm máu, bổ linh dược, thuốc trị thương, ba loại thuốc này, hai loại khẩu vị, An Nhiên phải làm sáu lò, thật là hao tâm.

Ba lò của Tần Mộ Ngôn chia ra dùng linh quả, bắp ngô cùng bí đỏ làm gia vị, thuốc khác nhau còn dùng màu sắc khác nhau để phân việt, trong không gian cũng không có vải vóc châm tuyến, An Nhiên tìm không thấy túi để dựng, chỉ có thể chọn mấy thân lúa mì tốt một chút, đểđại thần trong không gian giúp y làm thành giỏ thuốc cỡ bàn tay, sau đó đem ba phần thuốc đặt vào, cũng vừa đầy liền dùng nấp đậy lên rồi lấy dây thừng buộc chặt. Phương pháp tuy rằng nguyên thủy, nhưng lại có thể đem tất cả thuốc viên cất vào. Bán một giỏ thuốc như vầy cũng dễ hơn nhiều.

Còn về phần chất thuốc kia của Cố Viêm quả khiến An Nhiên phí chút tâm tư, thử rất nhiều lần mới tìm được một phương pháp, ngay lúcnước thuốc sắp thành đan(viên),cho vài giọt canh thịt vào, dược hiệu mặc dù sẽ bị chút hao tổn, nhưng khi thành đan lại có hương vị thịt. An Nhiên còn chọn riêng ra ba loại khẩu vị Cố Viêm thích, thịt cô lỗ kho tàu, tỏi cá nheo, canh lươn. Ba lò dược này được để cùng với nhau, dù đã bỏ vào giỏ thuốc nhưng không thểhoàn toàn lấn át được vị thịtkia. Đậy nắp lên vẫn còn mùi thoang thoảng, thời điểm đói bụng ngửi thấy mùi này, ai mà chịu nổi?

Làm xong các loại thuốc viên, An Nhiên lấyđồ ăn chuẩn bị cho buổi tối chuyển đến cùng một chỗ, hai chậu thịt lớn là có sẵn, đã sớm làm xong để trong không gian, món chính còn có bánh bao thịt, Cố Viêm một người ăn hẳn là đủ. Tần Mộ Ngôn không ăn thịt, An Nhiên đào hai củ cải trắng rửa sạch dùng chậu đựng, sau đó đem gạo đã vo sạch cho vào trong nồi, lại cho thêm nước vào. Cải trắng là để nấu cháo cho Tần Mộ Ngôn, bắp nấu đã có sẵn, y còn nửa sọt linh quả. Làm xong hết thảy những thứ này, An Nhiên liền cầm theo hai loạigiỏ thuốc ra khỏi không gian.

Tần Mộ Ngôn không có ở trong lều thủ hộ cho y, An Nhiên vừa trở lại trong lều đã nghe được thanh âm trò chuyện của Cố Viêm cùng Tần Mộ Ngôn.

Nguyên lai hai tên này đang nói chuyện.

Đương nhiên, nội dung bọn họ nói không khiến người khác vui vẻ chút nào.

Cố Viêm hỏi:"Tần Mộ Ngôn ngươi nói, Tiểu An Nhiên gọi ngươi đi vào làm gì?"

Bên ngoài im lặng một hồi lâu, Tần Mộ Ngôn mới trả lời nói:"Mặc quần áo."

Sau đó bên ngoài liền truyền đến tiếng cười khủng bố,thanh âmkia quả thật từ Cố Viêm phát ra."Mặc quần áo, ha ha, đúng là mặc quần áo, nhìn gương mặt này xem,so với phi thú nhân còn non mềm hơn, còn làn da này nữa so phi thú nhân cũngmọng nước hơn, nếu không mặc quần áo không biết đã câu dẫn hết bao nhiêu hán tử rồi! Ôi Tần đệ đệ, ngươi yên tâm theo ca ca đi, ca ca thú ngươi làm vợ......"

Phốc!

An Nhiên phun tào!

Chiến sĩ thú nhân thiên giai cấp 1 như Tần Mộ Ngôn lại bị đùa giỡn! Còn làbị Cố Viêm một địa giai cấp 1 đùa giỡn nữa chứ! Tuy An Nhiên đã nghĩ tới việc sau khi Cố Viêm nhìn thấy Tần Mộ Ngôn như vậy sẽ có phản ứng gì, nhưng thật chính tai nghe lời Cố Viêm nói, lại liên tưởng lời này của hắnkèm theo biểu tình khi nói, y vẫn không nhịn được. Có một câu không phải gọi là cùng hội cùng thuyền sao? An Nhiên suy nghĩcó lẽ nên cho Cố Viêm đuổi kịp cước bộ Tần Mộ Ngôn thì hay hơn.

Hai cái cực phẩm tiểu thụ gì đó, rất có yêu khí đi!

"Ba...... Phanh......"

An Nhiên nghe được thanh âm một vật bị đánh bay. Y vén mành lên đi ra, liền nhìn thấy tay trái Tần Mộ Ngôn duỗi racòn trong không trung chưa kịpthu về, còn Cố Viêm đã bị đánh bay, nặng nề đập trên một thân cây khô.

Một đấm này, hỏa khí Tần Mộ Ngôn vẫn còn chưa tan, ho khan một cái, An Nhiên cực lực khắc chế nội tâm có ý xúc động muốn cười, ra vẻ lạnh nhạt đi ra ngoài, kinh ngạc hỏi:"Xảy ra chuyện gì? Dã thú tập kết sao? Cố Viêm ngươi thế nào chạy đến nơi đó vậy?"

Tần Mộ Ngôn bình tĩnh thu hồi tay lại, nhìn An Nhiên nói:"Không có việc gì, hắn muốn bay, ta giúp hắn một phen."

......

An Nhiên hít sâu vài lần, mới khắc chế được chính mình không phun ra. Y cực lực biểu hiện ra bộ dáng ta rất bình thường, nhìn Cố Viêm bị đánh bay ra ngoài nói:"Loại phương pháp huấn luyện này thật sự quá tàn nhẫn, nếu muốn bay, có lẽ nên quay ngược vào trong bụng cha ngươi rồi sinh ra lần nữa sẽ tương đối đáng tin hơn."

Tần Mộ Ngôn đánh một quyền kia thiếu chút nữa đem Cố Viêm đánh bị thương, nghe An Nhiên nói như vậy hắn mới hồi phục tinh thần lại, nổi giận!

"Lão tử lúc nào nói muốn bay, mẹ kiếp! Tiểu bạch kiểm Tần đệ đệ, lão tử biết ngươi ghen tị ta cao lớn uy mãnh anh tuấn soái khí, nhìn ngươi bộ dáng da dẻ mềm mại, hừ, đời này ngươi chỉ có thể chiêm ngưỡng sự cao lớn tài hoa của lão tử. Không biết bay cũng không sao nha, lỡ bay được mà giống ai kia thì sao!"

Tần Mộ Ngôn cứ như vậy nhìn Cố Viêm chầm chầm, Cố Viêm nói một câu, con ngươi hắn liền đen thêm một vòng. Chờ thời điểm hắn mở miệng lần nữa, thanh âm đã muốn đông lạnh thành băng:"Ngươi còn muốn bay?"

Cố Viêm rụt cổ. Một đấm kia của Tần Mộ Ngôn một chút cũng không lưu tình, nếu thêm vài cái nữa chỉ sợ Cố gia sẽ tuyệt hậu. Mắt thấy tình huống không tốt, An Nhiên lập tức đứng ra hoà giải. Y cười tủm tỉm đem thuốc viên có khẩu vị rau dưa nhét vào trong tay Tần Mộ Ngôn, nói:"Chớ chấp nhặt với hắn, hắn chính là cẩu, bỉ ổi ngươi cũng biết, từ trong miệng kia cũng không thể phun ra được lời gì hay." Tần Mộ Ngôn tuy rằng vẫn rất mất hứng, nhưng An Nhiên đã nói đến như vậy hắn cũng không tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Viêm nữa, ngược lại nhìn sọt thuốc được làm bằng thân lúa mì trong lòng bàn tay. Nho nhỏ, rất tinh xảo.

Tần Mộ Ngôn đem nắp mở ra, lấy ra một viên màu cam, đó đúng là dược trị thương dùng nước bí đỏ làm gia vị, một bộ rất vừa lòng, không bị thương cũng có thể ăn, hiệu quả tăng cường gâncốtbổmáu phi thường tốt. Tần Mộ Ngôn cầmviên thuốc lên, nhìn An Nhiên hỏi. An Nhiên hướng hắn gật gật đầu, nói:"Lục sắc là dượccầm máu, vàng nhạt là hồi linh dược, loại màu cam này là thuốc trị thương, ta đặc biệt bỏ thêm nước rau dưa làm gia vị để có sự khác biệt, hương vị không tệ, không bệnh không đau cũng có thể dùng, cường thân kiện thể."

Vừa nói, An Nhiên còn nuốt nuốt nước miếng, viên thuốc màu cam sáng bóng nằm trên đầu ngón tay của Tần Mộ Ngôn, vô cùngdễ nhìn. An Nhiên đương nhiên không phải bị thuốc hấp dẫn, mà là bị ngón tay xinh đẹp của Tần Mộ Ngôn câu dẫn.

"Những thứ này đều là cho ta?" Tần Mộ Ngôn lắc lắc sọt thuốc trong tay.

An Nhiên mãnh liệt gật đầu, thái độ kia có thể nói là rất nịnh nọt, y nói:"A Ngôn ngươi ăn trước, không hợp khẩu vị có thể nói với ta, ta sẽ đổi cái khác cho ngươi, ăn hết rồi cũng có thể tìm ta lấy thêm......" Phân biệt đối xử! Tuyệt đối là phân biệt đối xử!Trước khi biến thân thànhhoa lệ như bây giờ, Tần Mộ Ngôn luôn bị các loại nô dịch, chỉ qua một lần tẩy tủy, An Nhiên cư nhiên trở thành sai vặt không khác biệt cho mấy.(lời editor: mê trai thấy sợ luôn, mà chắc ta cũng vậy, nhưng có lẽ khẩu vị hơi khác An Nhiên tý.)

Cái gì mà không hợp khẩu vị ta đổi cho ngươi thứ khác?

An Nhiên khi nào có loại phục vụ dâng tới tận miệng như vậy?

Cố Viêm vô hạn oán niệm từ mặt đất đứng lên, chỉ vào vết bùn do Tần Mộ Ngôn đánh tới, đáng thương hề hề nhìn An Nhiên nói:"Tiểu An Nhiên, ngươi bất công! Hắn đem ta đánh thành như vậy cũng không thấy ngươi cho ta hai viên thuốc nào, ngươi nhìn hắn xem, toàn thân ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, đây là lãng phí!"

"Ừ...... Ta vốn đã chuẩn bị cho ngươi một phần, nếu ngươi nói như vậy...... Ừ...... Cứ coi như là như vậy đi......"

"A! A a a a!" Cố Viêm chợt hướng An Nhiên nhào tới, kêu thảm thiết nói:"Tiểu An Nhiên ta sai rồi!"

"Cút! Lời ngươi đã nói coi như đã nói xong, còn muốn lấy đồ của lão tử à, ngươi coi lão tử là chó sao? Ti tiện như vậy!"

Lúc này Cố Viêm cũng thấy được trong tay An Nhiên có thêm một cái sọt thuốc khác, hắn chớp mắt đáng thương hề hề nhìn An Nhiên,"ㅠ.ㅠ...... Tiểu An Nhiên, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ngươi không phải cẩu, ta mới là cẩu, cả nhà ta đều là cẩu!"

Tần Mộ Ngôn ăn xong một viên thuốc màu cam, chậc lưỡi, hương vị không tệ, thong dong nói:"Cả nhà ngươi vốn chính là cẩu!"

Mẹ kiếp! Đây là trắng trợn bỏ đá xuống giếng mà."Tần Mộ Ngôn ngươi câm miệng lại, lão tử cùng với ngươi đấu tay đôi!"

Đấu tay đôi? Phong tốc cẩu địa giai cấp 1đấu tay đôi vớiLôi Vân dực báo thiên giai cấp1?

Thân ái, đầu óc ngươi hỏng rồi à?

Hết chương 56

TNCTCQS-☆ 57. Vui quá hóa buồn
Editor: Hannah Nguyễn

Cố Viêm hướng Tần Mộ Ngôn khiêu khích, nhưng Tần Mộ Ngôn chỉ thản nhiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, tiếp đóvô cùng nhàn nhã hướng trong miệng ném thêm một viên thuốc màu xanh nhạt, một chút đáp lại cũng không có.

An Nhiên cười cười, cũng hiểu được tư thái này của Tần Mộ Ngôn vốn là sẵn có.


"Cố Viêm ngươi chán sống rồi đúng không, muốn chết cũng nên đợi sau khi ra ngoài rồi hãy nói." An Nhiên đem giỏ thuốc đã chuẩn bị trước đó ném vào trong tay hắn, bĩu môi, nói:"Đó...... của ngươi...... Ngươi tưởng lão tử nói thật à? Chỉ đùa một chút với ngươi thôi."

"...... Ách." Thần sắc Cố Viêm có chút ngượng ngùng, nói chung chính mình cũng không phải không biết xấu hổ, hắn cởi bỏ nút thắt trên giỏ thuốc, đem nắp mở ra, một mùi thịt nồng đậm cứ như thế tràn đầy ra ngoài. So với phần phân cho Tần Mộ Ngôn còn nồng hơn. Màu sắc của thuốc cũng đậm hơn, An Nhiên tiến lên trước một bước từ bên trong lấy ra một viên thuốc có công dụng trị thương, bỏ vào trong tay Cố Viêm, nói:"Đây là thuốc trị thương, hiện tại vừa lúc phù hợp cho ngươi dùng, thuận tiện cũng có thể đo lường dược hiệu của nó."

Gật gật đầu một cái, Cố Viêm ngoan ngoãn nghe theo lời An Nhiên đem viên thuốc ném vào trong miệng, kế đómắt hắn trừng lớn như muốn lời ra.

"Khụ khụ, Tiểu An Nhiên."

"Như thế nào?" An Nhiên nhướn mày.

"Này thật là thuốc?" Mùi vị này, rõ ràng chính là món thịt kho tàu làm từ cô lỗ thú màAn Nhiên hay làm, điều này sao có thể? Cố Viêm tự nhận bản thân có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa nghe nói qua có loại thuốc nào mang vị thịt. Điều này chẳng phải lừa người sao.

An Nhiên không muốn cùng hắn giải thích vấn đề này, dù sao kỹ thuật chế thuốc không phải chỉ bằnghai ba câu là có thể nói rõ hết được, y không trả lờimà hỏi ngược lại:"Hiệu quả thế nào?"

Cố Viêm chậc lưỡi, gật đầu."Vừa rơi mạnh như vậy thế nhưng một điểm cũng không đau, hiệu quả thật không tệ."

Cố Viêm vừa thốt ra lời này, An Nhiên liền nở nụ cười. Y nói:"Chính ngươi cũng nói hiệu quả không tệthế mà còn nghi ngờ thuốc của ta, Cố Viêm ngươi đang đùa giỡn ta sao?"

"Đần độn cố mấy cũng chỉ đần độn." Tần Mộ Ngôn nói.

Người nào đó được ăn nên vô cùng thích thú, hoàn toàn không đem lời Tần Mộ Ngôn nói để vào tai, Cố Viêm lắc giỏ thuốc trong tay, lại hỏi:"Còn hai loại này là gì?" An Nhiên bĩu môi, nói,"Dĩ nhiên cùng A Ngôn giống nhau, dượccầm máu, dược bổ linh cùng dược trị thương, chỉ là khẩu vị khác nhau thôi."

"Đều là Tiểu An Nhiên ngươi làm?"

"Không phải ta làm chẳng lẽ là ngươi? Hừ......"

Vấn đề vừa hỏi cũng không chấm dứt được những câu hỏi tiếp theo, An Nhiên không chuẩn bị để trả lời mười vạn câu hỏi vì sao của hắn, đuổi Cố Viêm đang kích động đi nhặt nhánh cây khô để nhóm lửa, Tần Mộ Ngôn thì lưu lại bảo vệ an toàn của y. Cố Viêm vừa ra khỏi phạm vi trong tầm mắt, An Nhiên liền phất phất tay đem những thứ đã chuẩn bị tốt trong không gian lấy ra. Mặc dù trước đó An Nhiên đã từng làm dưới danh nghĩa ảo thuật trước mặt Cố Viêm, nhưng để y quang minh chính đại trước mặt Cố Viêm lấy ra thứ gì đó vẫn khiến y cảm thấy rất mất tự nhiên. Vừa lúc, đồ ăn phân cho Cố Viêm đã có sẵn, nhưng cháo Tần Mộ Ngôn cần phải nhóm lửa hâm lại, nên để Cố Viêm đi nhặt cành khô là vừa đúng.

Thời điểm Cố Viêm ôm một đống nhánh cây khô trở về, An Nhiên đã đem bữa tối hai người phân ra rõ ràng. Phân lượng phân cho Cố Viêm tương đối nhiều, hai chậu thịt còn thêm vài cái bánh bao lớn trắng trắng mềm mềm, bên này của Tần Mộ Ngôn có vẻ nghèo nàn hơn chút, chỉ có mấy trái bắp, nửa giỏ linh quả, cháo rau cảicũng chưa bắt đầu hâm lại.

Mặc dù như vậy, nhưng Tần Mộ Ngôn lại không có bất kỳ oán giận gì, hắn vẫn im lặng gỡ từng hạt bắp ra ăn, An Nhiên phát hiện, đây là việc Tần Mộ Ngôn yêu thích làm nhất, chỉ cần cho hắn một trái bắp đã nấu chín, hắn liền có thể ngồi gỡ từng hạt ăn đến cả sáng, là từng hạt một. Ý nghĩ của hắn so với Cố Viêm càng đơn thuần hơn, tuy rằng chỉ có bắp cùng linh quả, còn Cố Viêm lại có rất nhiều thịt, nhưng Tần Mộ Ngôn một chút cũng không cảm thấythiếu công bằng.

Có cành khô, An Nhiên rất nhanh đem lửa nhóm lên, sau khi quay lạiCố Viêm như không thể chờ bữa tối được nữa nên đã nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống trước. Thức ăn rất phong phú, nhưng hắn cũng không lang thôn hổ yết mà là ăn từng ngụm từng ngụm từ từ ăn, tựa hồ như biếtrừng rậm ban đêm cũng không có hoạt động gì, nếu ăn xong quá nhanh thì sau đó cũng sẽ không còn việc gì làm, điều này sẽ rất mau nhàm chán.

An Nhiên cho lửa nhỏ lạihâm nóng cháo, Cố Viêm cắn bánh bao thịt nhìn hắn,"Tiểu An Nhiên ngươi ăn cái gì?"

"Ta không kén ăn."

"Không kén ăn cũng phải ăn chứ?" Cố Viêm nhìn An Nhiên, An Nhiên cũng không nhìn hắn, tầm mắt An Nhiên không rời cái nồi được đặt trên đống lửa. Y không để ý lắm trả lời:"Ta chưa đói bụng, khi nào đói tất biết sẽ phải ăn."

Kể từ khi đồng ý làm người hầu của An Nhiên, Cố Viêm mỗi một bữa cơm đều được ăn rất ngon, hắn một lần nữa cảm khái chính mình lúc trước làm ra quyết định sáng suốt. Nhếch miệng cười, nhưng lúc này bụng lại có triệu chứngchọt bụng. Không thích hợp! Phản ứng này là do ăn đồ hư ư? Cố Viêm còn chưa biết phát sinh chuyện gì, nhưng Tần Mộ Ngôn đã nhìn rõ. Hắn nhìn chằm chằm Cố Viêm một chút, lại cúi đầu nhìn An Nhiên đanghâm nóng cháo, tựa như chuyệnđang phát sinh không liên quan tới mình, Tần Mộ Ngôn tuyệt đối không hề xem nhẹ một chút ý cười nơi khóe miệng của An Nhiên.

"Cô lỗ lỗ...... Cô lỗ...... Cô lỗ lỗ......"

Phản ứng trong bụng Cố Viêm càng lúc càng lớn, nếu không tìm địa phương giải quyết chẳng lẽ muốn xấu mặt trước Tần Mộ Ngôn. Đây là lần đầu tiên Cố Viêm gặp chuyện như vậy, vị thịt rất tốt không vấn đề gì, hắn cũng đã ăn tị độc đan nên không có khả năng trúng độc, vậy saolại đau bụng như vậy? Hắn không biết rằng, thịt đích xác là không có vấn đề, hắn cũng không có trúng độc, nhưng chỉ là An Nhiên thấy hắn cười nhạo Tần Mộ Ngôn nên nảy ra ý xấu, vì thế thời điểm làm bánh bao đã dộng tay động chân một tý. Tuy rằng quả tẩy tủy sản lượng không cao, nhưng sau khi hái xuống vẫn sẽ tiếp tục kết quả, đây là lý do vì saoAn Nhiên chịu lãng phí dùng trên người Cố Viêm như vậy.

"Ừm...... Cố Viêm ngươi muốn hay không trước đi giải quyết một chút, thịt nàycủa ngươi chúng ta sẽ không động vào, ngươi cũng biết rõ đây không phải là khẩu vị của A Ngôn." An Nhiên rất nghiêm túc hướng Cố Viêm đề nghị, ánh mắt mang theo rất chân thành, ngữ khí kèm theo rất thành khẩn, nếu không phải đã sớm biết rõ chân tướng, Tần Mộ Ngôn cũng sẽ bị lừa như ai kia. Mặc dù hắn biết rõ mọi chuyện, nhưng hắn cũng không có ý định nhắc nhở Cố Viêm, Cố Viêm người này, chính là loại chọc người ta sinh khí. Dù có thảm hơn nữa cũng không đáng đồng tình.

An Nhiên nói như vậy, Cố Viêm cũng cảm thấy có lý, hắn hai ba ngụm cắn hết nửa cái bánh bao trên tay, vội vàng nói:"Ta đirồi về lại ăn tiếp." Cố Viêm để lại một câu như vậy sau đó vội vã đi giải quyết vấn đề cá nhân, cho nêncâu nói sau cùng của An Nhiên cũngkhông nói ra.

Đã bị như vậy còn nhớ thương đồ ăn, thân ái, ngươi thật sự là cẩu, hay do trư đầu thai nhầm lên?

Tiêu chảy gì đó, cũng không phải do ăn đồ hư, An Nhiên cười hắc hắc, bản thân chính y rất chờ mong sau khi ai kia cũng trở thành bộ dáng giống Tần Mộ Ngôn sẽ có phản ứng gì.

Hết chương 57

TNCTCQS-☆ 58. Thú vị từ đầm Long Lý
Editor: Hannah Nguyễn

Tình trạng của Cố Viêm so Tần Mộ Ngôn lúc ấy chỉ có hơn chứ không có kém, hắn là phong tốc cẩu chuyên gia ăn mặn, quá khứ đi qua hơn hai mươi năm là loại không thịt không vui. Người như vậy nếu ăn quả tẩy tủy sẽ như thế nào? Vấn đề này trước giờ An Nhiên thật chưa từng nghĩ tới, vì thế hôm nay y rốt cuộc được kiến thức qua một lần.


Lúc mới bắt đầu, Cố Viêm giải quyết xong còn trở lại một chuyến. Khi đó hắn còn chưa lĩnh ngộ hết được sự bá đạo của quả tẩy tủy, chờ hắn ngồi xếp bằng xuống cầm thịtlên muốn tiếp tục ăn, An Nhiên cùng Tần Mộ Ngôn lấy một loại vẻ mặt vạn phần kỳ quái nhìn hắn.

"Các ngươi......" Cố Viêm muốn hỏi các ngươi làm sao vậy, trong bụng lại có một thanh âm ùng ùng vang lên. So với một hồi trước đó còn muốn mãnh liệt hơn. An Nhiên "phốc xuy" một tiếng liền bật cười, nhìn theo hướng Cố Viêm hốt hoảng vọt vào trong rừng nói: "Cố Viêm ngươi đừng sốt ruột, giải quyết xong hãy về, không ai động vào thịt của ngươi đâu."

Đúng là không ai động vào những thứ thịt kia, vừa nghĩ tới chuyện Cố Viêm đang làm, dù là thức ăn mỹ vị cũng khó lòng mà nuốt nổi.

Cố Viêm lưu lạc đến mức này, theo lý thuyết Tần Mộ Ngôn hẳn sẽ rất cao hứng, nhưng hắn nhớ tới nụ cười đểu của An Nhiên khi Cố Viêm vụng trộm cười nhạo chuyện của hắn thì hắn không cao hứng nổi. "Rấtcao hứng?" Thời điểm ngữ điệu Tần Mộ Ngôn hỏi cái này rất bình thản, nhưng An Nhiên lại có thể phát hiện bên trong là sóng ngầm mãnh liệt.

"Ách...... Ta chỉ là cảm thấy, bị thành như vậy còn muốn ăn, Cố Viêm này quả thật là hiếm thấy!"

Tần Mộ Ngôn vốn đang ném bắp vào trong miệng, vừa nghe An Nhiên nói vậy, hắn liền ăn không vô nữa. Đem bắp cầm trong tay thả lại vào trong chậu, Tần Mộ Ngôn quay đầu nhìn An Nhiên hỏi:"Ngươi cũng cho hắn ăn loại trái cây kia à?"

An Nhiên còn muốn giả ngu, hỏi lại: "Trái gì? Không biết ngươi đang nói tới cái gì nữa."

Tần Mộ Ngôn nhướn mày, "Ngươi sẽ không quên đã cho ta nếm qua cái gì chứ? Mặc dù hiện tại chỉ là suy đoán của ta, nhưng chốc lát xem phản ứng của Cố Viêm sẽ biết liền. Sao? Ngươi nói đi?"

Khốn kiếp! An Nhiên khẳng định sau khi Tần Mộ Ngôn biến thân thành tiểu nhược thụ đã bắt đầu đối với mình sinh ra bất mãn, nhìn hắn lúc trước ngay cả câu phản bác cũng không nói, màlúc này lại có thể uy hiếp người như vậy. An Nhiên bỗng sinh ra một loại cảm giác nguy cơ rất sâu sắc, Tần Mộ Ngôn này cần phải ổn thỏa tốt, nếu sắp xếp không tốt ngược lại sẽ thành nội bộ mâu thuẫn.

ㅠ.ㅠ...... An Nhiên vẻ mặt cầu xin bĩu môi nói:"Đó là thứ tốt có được không! Người khác cầu còn không được."

"Hử?"

Đã nói đến như vậy, không giải thích rõ cũng không được, bản thân An Nhiên cũng không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác.

"Đó là quả tẩy tủy."

Tần Mộ Ngôn lại nhướn mày, cũng không nói tiếng nào. Ý tứ rất rõ ràng: Tiếp tục!

"Ăn vào có thể thay đổi thể chất, tẩy cân phạt tủy. Ừm, tiêu chảy cùng khắp người tiết ra chất bẩn là hiện tượng loại bỏ độc tố trong cơ thể ra ngoài, ngươi không cảm thấy thể chất so với trước đây tốt hơn rất nhiều sao?" An Nhiên nói xong trong lòng cảm thấy chua xót, tuy rằng, y có đùa dai một chút, nhưng mấy thứ kia chỉ là tác dụng phụ thôi, hảo tâm lại trở thành lòng lang dạ thú là sao chứ.

Giải thích như vậy, Tần Mộ Ngôn đã hiểu, hắn kỳ thật cũng không hoài nghi An Nhiên cái gì, bằng không đã sớm phát động làm phản, người mà, luôn có một chút hiếu kỳ, chính mình ăn gì vào trong bụng vẫn cần phải biết rõ ràng.

Tần Mộ Ngôn nhìn An Nhiên ủy ủy khuất khuất, trên mặt khó được chút vui vẻ. "Thật là thứ tốt." Hắn nói như vậy An Nhiên cũng biết hắn nghe hiểu lọt tai, nháy mắt mấy cái nói: "Đúng mà, ta đã nói ta sẽ không hại các ngươi, quả tẩy tủy cũng không phải ai cũng đều có thể ăn, mặc dù có điểm tác dụng phụ, khụ khụ, thú nhân mà, thực lực cường hãn mới quan trọng, diện mạo gì đó chỉ là mây trôi thôi."

Chờ Cố Viêm bị giày vòxong trở về, người đã gần nhưđã mệt lả, cước bộ cũng có chút phù phiếm, yếu ớt. Có lẽ do quần áo mặc dày, phản ứng trong bụng lại quá mãnh liệt, nên hắn còn chưa phát hiện việcchất bẩn đã từ trong da tiết ra bên ngoài đem tiểu bạch kiểm nhuộm thành một tiểu hắc kiểm. Cố Viêm trở về bên cạnh đống lửa ngồi xuống, bụng hắn đã trống rỗng, bức thiết cần có thứ gì đó để bổ sung năng lượng.

Tay duỗi ra mới phát hiện không thích hợp, hai tay đều đen sì, giống như rút ra từ trong bùn. Cố Viêm hoàn toàn không nghĩ tới những thứ không thích hợp này là do An Nhiên ban cho hắn, hắn chỉ cảm thấy mình như bị quỷ ám.

Một thú nhân bình thường thế nào lại gặp nhiều chuyện bất thường như vậy?

Vì sao Tần Mộ Ngôn không có việc gì, An Nhiên cũng không có việc gì, chỉ mình hắn lại có chuyện? Đây là ở trong rừng đó, chỉnh thành như vậy xử lý như thế nào đây?

Có lẽ lương tâm An Nhiên trỗi dậy, y cuối cùng cũng không tiếp tục bỏ đá xuống giếng, Tần Mộ Ngôn cũng nhìn Cố Viêm vài lần, muốn từ trên người Cố Viêm nhìn đến bộ dáng chật vật của hắn ngày hôm qua. Khó trách An Nhiên lại cười thành như vậy, toàn bộ giống như tượng đất, cặn bã trong cơ thể Cố Viêm thật sự là quá nhiều.

"Ách...... Tiểu An Nhiên, quần áo của ta để đâu rồi?" Một thân thối như vậy, Cố Viêm chuẩn bị tìm cái hồ tắm một chút.

"Quần áo?" An Nhiên nháy mắt mấy cái, y như thế nào không biết Cố Viêm có chuẩn bị quần áo.

"Lúc đi ta đặc biệt chuẩn bị hai bộ, đặt ở phía sau tiện hành khí mà, ngươi sẽ không vứt đi chứ?" Cố Viêm quả thật bị dọa, Tần Mộ Ngôn chỉ có một bộ quần áo, quần áo An Nhiên hắn lại mặc không được, nếu An Nhiên đem quần áo hắn ném đi, vậy nên làm cái gì bây giờ?

May mà hắn giải thích rõ nênAn Nhiên cũng không tiếp tục chớp mắt, y chỉ là không biết Cố Viêm có chuẩn bị quần áo thôi, sớm biết như thế cũng sẽ không ép buộc Tần Mộ Ngôn đến vậy. An Nhiên thật cẩn thận quay đầu nhìn lại Tần Mộ Ngôn, phát hiện đối phương không có phản ứng bất thường gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dùng thần thức tiến vào không gian sau đó tiến vào tiện hành khí lật mọi thứ lên một lần. Tìm thấy một túi đeo lưng màu đen, bên trong có quần áo của Cố Viêm.

Cố Viêm cứ như vậy nhìn túi đeo của hắn không có căn cứ xuất hiện đột ngột trong tay An Nhiên. Hắn không thèm nói gì, tiếp nhận túi đeo nhanh chóng hướng sâu trong rừng đi tới. Đợi đến khi Cố Viêm đi xa, An Nhiên mới gãi gãi đầu ngượng ngùng nhìn Tần Mộ Ngôn nói: "Cái kia, ta không biết hắn có chuẩn bị quần áo."

Thời điểm y nói tới vấn đề này, mặt Tần Mộ Ngôn vẫn không chút thay đổi nhìn y, đợi đến khi An Nhiên nói xong, hắn mới đưa tay vỗ vỗ đầu An Nhiên, nói: "Ta biết."

(╬ ̄皿 ̄)凸

Cái này là sao? Đây rõ ràng là động tác trấn an chó nhỏ nhà mình mà? Mặt Tần Mộ Ngôn không chút thay đổi làm ra động tác như vậy khiến sống lưng An Nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

"À, A Ngôn, phụ cận có hồ hả? Cố Viêm chuẩn bị đi nơi nào tắm?"

Biểu tình Tần Mộ Ngôn theo vấn đề này trở nên dị thường quỷ dị, song lại có điểm âm u, vừa giống như sung sướng khi người gặp họa.

Hắn nói: "Ừ, hồ thì có, còn có thể tắm hay không thì không biết." Tần Mộ Ngôn chỉ nói như vậy, nhưng An Nhiên biết Cố Viêm có thể đã gặp chuyện xui xẻo rồi. Hơn một ngày chung đụng, An Nhiên tự nhiên cũng hiểu rõtính tình Tần Mộ Ngôn, dưới tình hình chung hắn sẽ không thèm để ý, chỉ khi nào bị chọc giận, thì hậu quả xuất hiện tuyệt đối không phải người bình thường có thể thừa nhận. Cố Viêm lúc trước cười nhạo hắn nhưng bị lời nói củaAn Nhiên đánh gãy đúng lúc nên không có tạo thành hậu quả gì đáng sợ, nhưng lại bị Tần Mộ Ngôn bất động thanh sắc ghi nhớ trong lòng.

Tần Mộ Ngôn là người ẩn tính nhưng lại rất đen tối, lại còn hay mang thù nữa.

An Nhiên dùng lửa nhỏ tiếp tục sự nghiệp hâm nóng cháocủa mình, Cố Viêm lâunhư vậy không trở lại. Trời đã gần tối. An Nhiên bất giác có chút lo lắng, xem bộ dáng bọn họ ban ngày, nói rằng đối với rừng Khiếu Nguyệt rất quen thuộc, nhưng đến cùng vẫn là chưa hiểu hết. Từ Vạn Độc Lâm đến thực vật hút máu biến dị, tất cả những thứ này thú nhân đều chưa từng nghequa. An Nhiên cảm thấy bọn họ tựa hồ đã đi một chặng đường không bình thường, những thứ đáng sợ này vốn đã có sẵn, cũng không phải do y xuyên qua kéo theo hiệu ứng bươm bướm được.

"À, A Ngôn," An Nhiên gọi Tần Mộ Ngônlại hỏi,"Địa phương này trước kia ngươi đi qua rồi hả?"

Tần Mộ Ngôn nghĩ một chút, nói: "Từng đến hay không ta không rõ lắm, nếu có qua thì cũng bay từ không trung qua, ta rất ít khi chạy trong rừng." Nói xong hắn còn bổ sung thêm,"Một mảnh rừng này hẳn là điểm mù, tựa hồ cũng không có giá trịgì, bình thường rất ít thú nhân sẽ lại đây, lần này nếu không phải vì qua sông để bỏ lại kiến mã tấu, bọn họ cũng sẽ không chọn phíabên này chạy trốn."

"Vậy làm sao ngươi biết phụ cận có hồ nước?"

Tần Mộ Ngôn lắc đầu, nói:"Nghe ai đó nói, xung quanh đây có một đầm Long Lý(lời editor: long ở đây ai cũng biết là rồng, còn lý ở đây QT dịch là cá chép, vậy là cái gì ??? Ai có kiến giải hay hơn cho từ này hay không, nguyên gốc từ đầm Long Lý là龙鲤潭), chỗ đó rất thú vị." Khóe miệng Tần Mộ Ngôn lặng lẽ nhếch lên. An Nhiên cũng không bỏ qua chi tiết này, nghe ý Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm chắc là phải tiếp tục chảy máu rồi.

Đợi đến thời điểm Cố Viêm trở về An Nhiên mới chính thức cảm nhận được ý tứ trong lời nói của Tần Mộ Ngôn đến cùng có ý gìㅠ.ㅠ, ai nói cho y biết, một hán tử to lớn cả thướcco lại thànhmột tiểu oa nhi một thước là sao thế này?

Đáng cười nhất chính là, đỉnh đầu tiểu oa nhi này còn mọc thêm hai cái lỗ tai chó lông xù nữa chứ.(lời editor: (¯―¯٥) WTF, chuyện gì đã xảy ra *cắn khăn* mặc niệm cho A Viêm của chúng ta)

Hết chương 58

TNCTCQS-☆ 59. Nhóc tiểu Cố
Editor: Hannah Nguyễn

Lúc đầu An Nhiên còn chưa phản ứng kịpviệc Cố Viêm đã trở lại. Y trừng mắt thật lớn không thể tin nhìn một tiểu thú nhân thịt đô đô trắng nõn mặc quần áo đại nhân chạy tới. Phản ứng đầu tiên của An Nhiên là, tại sao trong rừng núi sâu thẳm này lại tồn tại một đứa nhóc cơ chứ?

"Tiểu An Nhiên......" Chà chà tay, tiểu thú nhân vừa mở miệng, An Nhiên liền như bị thiên lôi đánh trúng.


Tuy rằng âm điệu đã thay đổi, thanh âm cũng mềm mại, nhưng ngữ khí này không phải của Cố Viêm ngu ngốc kia hay sao?

An Nhiên tiến lên hai bước, ngồi xổm trước mặt tiểu thú nhân, nhìn kỹ nửa tiếng đồng hồ, sau đó bỗng dưng trợn to mắt. Y dùng sức niết trên khuôn mặt bánh bao phấn nộn nộncủa tiểu thú nhân, thẳng đến khi niết đỏ cả mặt nhưng vẫn chưa có ý định buông tay. Lúc này, đầu óc An Nhiên trống rỗng, y không hiểu, đúng thật là ytrộn vài quả tẩy tủy vào trong nhân thịt, nhưng mà, quả tẩy tủy làm sao lạicó thể khiến cho Cố Viêm cải lão hoàn đồng như vậy? Đây đến cùng là trái cây xảy ra vấn đề hay là dobản thân Cố Viêm xảy ra vấn đề, An Nhiên không hiểu.

"Đừng...... Lấy...... Bị niết đau......" Mặt Cố Viêm bị An Nhiên niết nghiện đến mứckhiến hắn bật thốt la đau, giơ lên cánh tay ngắn củn kháng nghị, lời nói ra khỏi miệng đều bị niết đến biến điệu.

An Nhiên lúc này mới ý thức được lực y niết quá lớn, liền vội vàng buông tay ra, sau đó hướng phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Viêm thở một hơi, bình thường An Nhiên đối với Cố Viêm hết đánh lại đá, tâm tình không tốt còn mắng thêm mấycâu, nhưng giờCố Viêm bị biến thành như vậy, An Nhiên có muốn xuống tay cũng không được. Cánh tay béo đô đô, khuôn mặt phấn nộn, đôi mắt nhỏ nhắn đáng thương, trong nháy mắt An Nhiên cảm thấy thật là manh.

"Cố Viêm Viêm, ngươi đi ra ngoài một chuyến thế nào liền biến thành như vậy? Tiêu chảy đến rút người luôn à?"

╮[╯▽╰]╭

Mẹ kiếp! Cả đám thảo nê mã đã không đủ để hình dung tâm tình của Cố Viêm lúc này. Cố Viêm vốn đang ôm hy vọng nhỏ bé rằng ít nhất An Nhiên sẽ có chút lương tâm, không nghĩ tới, y vừa lên tiếng liền đâm ngay thương tâm của hắnㅠ.ㅠ."Ta cũng không biết sao lại thành thế này...... Ách...... Sau khi tắm xong liền biến thành như vậy."

An Nhiên tựa hồ bắt được gì đó, lại lần không ra đầu mối. Y hỏi:"Ngươi tắm ở đâu?"

Tiểu bánh bao Cố Viêm chỉnh chỉnh ống tay áo bị rớt xuống, nói:"Bên trong một cái hồ xinh đẹp ở phụ cận."

"Đầm Long Lý."

Cố Viêm nghe đến ba chữ này nháy mắt mặt bánh bao liền trắng bệch. Đầm Long Lý hắn đã nghe nói qua, là một hồ nước vô cùng mĩ lệ trong rừng Khiếu Nguyệt, vì thế mới được gọi là đầm Long Lý. Chỉ là vẻ mĩ lệ của nó chưa đủ để khiến nó nổi tiếng như vậy, mà là do nước của đầm Long Lý có một loại ma lực, nó có tỷ lệ nhất định sẽ khiến một người bình thường sau khi ngâm nước ở đó xong sẽ thu nhỏ thành bộ dáng của một đứa bé.

Làm sao để biến trở về bộ dáng cũ đến nay vẫn còn là câu trả lời chưa có lời giải đáp.

Cho dù thu nhỏ thành như vậy, Cố Viêm cũng chưa từng nghĩ tới là do đầm Long Lý. Trong lòng hắn căn bản không muốn thừa nhận chuyện này. Nếu bởi vì lý do khác, còn có thể giải, nhưng do nước đầm Long Lý biến nhỏ, cho tới nay vẫn chưa nghe ai nói qua có thể trở lại như cũ.

"Đầm Long Lý?" Cả người Cố Viêm như dại ra,"Đầm Long Lý như thế nào sẽ ở chỗ này?"

Tần Mộ Ngôn đã gặmxong một trái bắp, đang tiếp tục ănlinh quả, Cố Viêm như vậy hắn nhìn cũng không nhìn liếc mắt lấy một cái, lạnh lùng thản nhiên nói:"Không ở nơi này thì ngươi cho rằng ở nơi nào?"

Lời này triệt để đem Cố Viêm chọc giận."Mẹ kiếp! Tần Mộ Ngôn ngươi đã sớm biết?"

Tần Mộ Ngôn vốn cũng chỉ suy đoán thôi, hắn cũng không thể bởi vì suy đoán của mình mà không để cho Cố Viêm đi tắm, một thân ô uế như vậy chính hắn cũng đã cảm thụ qua, ai mà chịu cho nổi? Chẳng qua Tần Mộ Ngôn chỉ mơ hồ nhớ rằng đầm Long Lý ở xung quanh đây, ai biết được Cố Viêm lại xui xẻo như vậy. Lại nói, đivào đầm Long Lý cũng không phải người người đều sẽ bị thu nhỏ lại, vì cái gì như vậy, tới nay vẫn không ai biết. Thái độ Cố Viêm như vậy, Tần Mộ Ngôn đương nhiên không kiên nhẫn để giải thích. Hắn hỏi ngược lại:"Biết thì sao? Mà không biết thì thế nào?"

"Biết ngươi cũng không nhắc nhở lão tử, lão tử giết ngươi!"

Cố Viêm chợt biến thân, nguyên bản phong tốc cẩu trưởng thành dài hai mét đã biến thành ấu tể phong tốc cẩu dài một mét, khí thế hung hãnhướng Tần Mộ Ngôn nhào qua, há miệng muốn cắn, Tần Mộ Ngôn tùy ý phất tay một cái, Cố Viêm liền bị đánh bay.

"Sau khi hình thể thu nhỏ lại, năng lực cũng chỉ có thể bằng một nửa lúc đầu, ta cho là ngươi nhớ chứ?"

Nhớ rõ! Như thế nào không nhớ rõ được! Hắn chính là nuốt không trôi cục tức này.

"Ôi Tần đệ đệ, tiểu bạch kiểm đệ đệ, đi theo ca ca đi, ca ca cưới ngươi làm vợ cho. Lời này cũng không biết là ai nói? Ai." Tần Mộ Ngôn tiếp tục lảm nhảm thêm.

Nghe những điều này, Cố Viêm rốt cuộc đã hiểu, Tần Mộ Ngôn rõ rànglà đang trả thù hắnㅠ.ㅠ, ai bảo hắn trời sinh nhanh miệng nói bậy như vậy. Tự làm bậy không thể sống mà.

Làm sao Cố Viêm lạibiến thành như vậy chứ, trong lòng An Nhiên cũng không vui vẻ gì, y rõ ràng đã cho Cố Viêm nếm qua tị độc đan, theo lý thuyết không nên như thế. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một nguyên nhân, nước trong đầm Long Lý không có độc.

Không phải độc thì là gì? Nguyền rủa sao? Vấn đề liên quan đếntrình độ phức tạp như vậy, đã không phải bằng bản thân sức lực của An Nhiên có thể giải quyết, trên thực tế, so với bộ dáng lúc trước của Cố Viêm, An Nhiên càng thích bản thu nhỏ của hắn hơn, với tình trạng bây giờ của Cố Viêm, An Nhiên dĩ nhiên không thể nói ra vì điều này sẽ gâyđả kích đến hắn. An Nhiên nhịn xuống ý tưởng muốn chà đạp tiểu bánh bao Cố Viêm, y đi đến chỗ Cố Viêm bị ngã xuống, đưa tay sờ sờ lưng thú hình của hắn. Trấn an nói:"Cuối cùng sẽ có biện pháp giải quyết thôi." Cố Viêm ô ô kêu hai tiếng, An Nhiên hướng trong miệng hắn đưa vào một viên thuốc trị thương, vô luận lớn nhỏ, Cố Viêm này sau lại luôn bị té chứ?

Hiện thực như vậy cũng khiến Cố Viêm rất bất đắc dĩ, mặc dù An Nhiên có rất nhiều ý tưởng cổ quái kỳ lạ, nhưng hắn cũng không cho rằng An Nhiên có thể giải quyết đượckhốn cảnh trước mắt của hắn vì thế hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Hắn chỉ ăn mấy miếng thịt cô lỗ thú kho tàu, với cắn mấy miếng bánh bao thịt thôi mà, như thế nào lại biến thành như vậy cơ chứ?

Bữa tối hôm nay, cuối cùng Cố Viêm cũng không thể ăn nổi.

Khẩu vị Tần Mộ Ngôn rất tốt, An Nhiên nấu một nồi cháo rau cải lớn, chính y chỉ uống một chén nhỏ, còn lại đều vào hết dạ dày của Tần Mộ Ngôn. Uống xong cháo, Tần Mộ Ngôn lại tiếp tục ngồi bên cạnh đống lửa gở từng hạt bắp ăn. Hắn cũng không muốn Cố Viêm biến thành như vậy, ai, hành trình sau này củahắn chỉ sợ là phải mang nhiều thêm một con cẩu rồi. Cố Viêm cũng đã biến thành như vậy, Tần Mộ Ngôn không dám trông mong vào hắn còn có thể tự mình chạy.

Coi như hắn có thể tự mình di chuyển, thì với tình trạng này,An Nhiên cũng sẽ không đáp ứng như vậy.

Tần Mộ Ngôn lo lắng nhìn bầu trời đen kịt ở phía trên, nguyên tắc của hắn lại một lần nữa bị phá vỡ.

Hết chương 59

TNCTCQS-☆ 60. Thú nhỏ dạ tập (đánh lén ban đêm)
Editor: Hannah Nguyễn

Nhân loại luôn là sinh vật dễ dàng bị vẻ ngoài mê hoặc.

Lúc trước An Nhiên đối với Cố Viêm vừa đánh vừa mắng, không gì không thể, nhưng hiện tại Cố Viêm bị thu nhỏ người lại, y liền không nỡ. Bộ dáng Cố Viêm thu nhỏ nhưtiểu hài tử năm sáu tuổi, thịt thịt, phấn đô đô, mặc quần áo rộng thùng thình, tay áo bị kéo lên cao cao. Thanh âm của hắn cũng trở nên mềm mềm nhu nhu, ngữ khí nói chuyện lại rất người lớn, làm người nghe dị thường có hỉ cảm.


Tiểu thú nhân vốn đã rất khả ái, cố tình đôi tai lại nằm cụp xuống, cái đuôi phía sau loà xoà, thêm vào đó Cố Viêm còn ăn mấy trái tẩy tủy, làn da non mềmnhư trứng gà được bóc vỏ, trơn mượt, An Nhiên nhìn bản thu nhỏ của Cố Viêm mới phát hiện, nguyên lai hắn cũng là shotacon.(lời editor: shota là từ chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12, 13 tuổi trở xuống => shotacon chỉ những người thích xu hướng shota- mò nhiều lắm mới được vậy, ai có ghi chú đầy đủ hơn sẽ bổ sung sau ^^)

Dưới tình huống đượcAn Nhiên thích như vậy, Cố Viêm tuyệt đối không hề cao hứng, mạc danh kỳ diệu hắn bị biến thành như vậy, năng lực còn rớt mất một nửa, có lực lại không cách nào dùng, nghẹn khuất thì có!

Nhìn hai chậu thịt kia Cố Viêm cũng không còn khẩu vị, An Nhiên cũng không thu trở về, trong không gian của y thức ăn còn quá nhiều, nên không cần phải gom thức ăn thừa. Ngày còn sớm, An Nhiên ngồi dựa vào đống lửa, đem tiểu Cố Viêm ôm vào trong lòng. Bị một phi thú nhân ôm như vậy, Cố Viêm cũng từng giãy dụa qua, nhưng hắn lại không dám làm mạnh sợ An Nhiên bị thương, nên sau nhiều lần ép buộc phản kích không thànhliền trở nên thành thật ngồi yên lại. An Nhiên khi có khi không sờ mái tóc mềm mại của Cố Viêm, cùng hai lỗ tai nhỏ lông xù hai bên đỉnh đầu.

"Cố Viêm Viêm, nguyên lai ngươi trước đây là thế này, thật đáng yêu!"

Đây là ca ngợi phát ra từ tận nội tâm của An Nhiên, nhưng Cố Viêm không thích nghe điều này. Hắn là thú nhân, thú nhân là dùng cơ bắp đểthể hiện vẻ đẹp, đáng yêu là từ dùng để hình dung phi thú nhân cơ! Nhưng bây giờ Cố Viêm không muốn quan tâm nữa, không thèm để ý An Nhiên, chu miệng phun bong bóng.

Bởi vì một động tác này, nháy mắt An Nhiên liền cảm thấy thật manh, y trực tiếp hướng mặt tiểu Cố Viêm hung hăng hôn một ngụm. Lại đưa tay xoa bóp khuôn mặt đầy thịt của hắn.

"Biến thái! Ngươi buông lão tử ra!" Đây là đùa giỡn, Cố Viêm – một thú nhân chiến sĩ cao ngất to lớn thế nhưng lại bị phi thú nhân đùa giỡn. Điều này nếu truyền ra ngoài hắn làm sao còn lăn lộn tại Đế Đô được nữa? Cố Viêm giãy dụa khiếnAn Nhiên liền nắm ngay cái đuôi lông xù vỗ một cái tới mông của hắn."Tuổi còn nhỏ không học cho tốt, tối ngày lão tử lão tử, ngươi là lão tử của ai hử?"

"Lão tử so ngươi lớn hơn, ngươi dựa vào cái gì mà đánh mông lão tử?" Sỉ nhục, đây tuyệt đối là sỉ nhục.

An Nhiên không thích bộ dáng này của hắn, nguyên bản Cố Viêm đã đấu không lại An Nhiên, hiện tại [người nhỏ, lời nhẹ] liền càng đấu không lại. Cố Viêm phản kháng một câu y liền ba ba hướng mông hắn đánh tới, khiến cái mông nhỏ đổi thành màu đỏ, Cố Viêm cũng không cãi nữa, hung tợn nhìn chằm chằm An Nhiên. Lúc này, An Nhiên mới đưa tay vuốt xui lông hắn:"Ngươi về sau nếu không nghe lời ta sẽ đánh mông ngươi, đánh tới khi nào ngươi nghe mới thôi, tiểu hài tử coi lớn lối được tới đâu."

An Nhiên chọc Cố Viêm một lát liền ôm hắn tiến vào trong lều chuẩn bị nghỉ ngơi. Trong lúc đó Cố Viêm lại tiếp tụcphản kháng qua, hắn là thú nhân, mặc dù ngâm nước biến thành như vậy nhưng hắn vẫn là thú nhân, là mộtthú nhân có thực lực cường đại sao có thể chấp nhận bị phi thú nhân ôm ngủ được? Lại nói, hắn cũng không phải là cái dạng chó con kia, hắn đã hai mươi bảy tuổi, bị An Nhiên một phi thú nhân chưa trưởng thành ép buộc rathế này, hắn còn mặt mũi nào nữa chứ?

ㅠ.ㅠ...... Nếu không ai biết cũng thôi đi, nhưng đáng chết nhất là lại bị Tần Mộ Ngôn nhìn thấy, Cố Viêm cảm thấy từ khi vào rừng Khiếu Nguyệt may mắn của hắn đã không cánh mà bay, àmà không, là từ khi bắt đầu gặp gỡ Tần Mộ Ngôn hắn đã không còn bất kỳ may mắn gì nữa, tên này chính là tai tinh, cố tình An Nhiên lại tín nhiệm hắn, đuổi cũng đuổi không đi. Chỉ trong thời gian ngắn, An Nhiên vô tình đã phán định tương lai thê lương của hắn. Biến thành tiểu thú nhân không tính là gì, nhưng nếu chuyện An Nhiên đánh mông bị truyền ra, thì thanh danh đời này của hắn ở Đế Đô, tôn nghiêm tiểu Bá Vương của học viện Maca, đều không còn nữa.

Có biện pháp nào thay đổi không?

Dĩ nhiên là có, chỉ cần bịt kín miệng Tần Mộ Ngôn.

Uy hiếp? Dụ dỗ? Hay khóc lóc để đánh vào tâm lý giải quyết mọi chuyện?

Ừm, đánh nhau thì hắn đánh không lại, dụ dỗ thì Tần Mộ Ngôn chính là loại thanh tâm quả dục, đánh vào tâm lý thì càng không đáng tin, bởi Tần Mộ Ngôn chính là kẻ vô tâm. Cố Viêm suy nghĩ hết những cách có thể làm, chính là không nghĩ tới một chuyện, trên thực tế Tần Mộ Ngôn hoàn toàn không phải là một người nhiều chuyện. Hắn nhiều nhất cũng chỉ vụng trộm vui vẻ một chút thôi.

Cuối cùng buổi tối hôm nay, Cố Viêm vẫn bị An Nhiên bí mật mang vào lều của mình, An Nhiên ôm tiểu bánh bao Cố Viêm thư thư phục phục ngủ suốt một đêm. Lúc đầu, Cố Viêm còn muốn giãy dụa ra ngoài, nhưng hắn càng giãy dụa An Nhiên ôm càng chặt, thẳng đến khi siết chặt khiến hắn không thở nổi. Nếu việc kháng nghị không hiệu quả, hắn cũng không muốn lãng phí tinh lực thêm làm gì nữa. Lúc này mới là ngày thứ nhất thôi, người bị thu nhỏ do nước ở đầm Long Lý, còn chưa nghe nói qua có thể trở lại như cũ. Cố Viêm chỉ có thể tận lực làm quen với sinh hoạtnhư vậy, nếu không tương lai chờ hắn trước mắt đều là nước sôi lửa bỏng.

Lý do An Nhiên chọn mảnh rừng có toàn thực vật kịch độc xung quanh này để hạ trại, là vì thực vật vây quanh bốn phía sẽ tạo nên một bình chướng thiên nhiên, điều này sẽ ngăn cảntất cảnhữngnguy hiểm xung quanh có thể xảy ra. Vì thế hôm nay,An Nhiên cũng không dặn Tần Mộ Ngôn gác đêm, yđắp chăn thật dày sau đó ôm thân hình tiểu bánh bao Cố Viêm mềm mềm ngủ một giấc thật ngon.

Đợi đến khi An Nhiên ngủ an ổn, Tần Mộ Ngôn hướng tới đống lửa bỏ thêm vàinhánh câykhô, sau đó biến thành thú hình theo hướng tắm rửa vào ban ngày của Cố Viêm mà đi. Có một số việc hắn cần tự mình điều tra, chỉ nghe Cố Viêm nói hắn vẫn không yên lòng được. Lần đó An Nhiên dẫn hắn tiến vào không gianbát quái, Tần Mộ Ngôn ởruộng rau trong không gian thấy một hàng cây hoa tiêu được An Nhiên trồng trong đó, so với thời điểm lúc trước đã trưởng thành khá nhiều, phía trên đã kết trái. Lại liên hệ đến hành vi dọc đường của An Nhiên, Tần Mộ Ngôn ước chừng đã đoán được y muốn làm gì. Bọn họ chọn con đường này chỉ có độc hoa độc thảo lại không có thứ An Nhiên muốn tìm, cho nên đợi tới khi trời sáng bọn họ sẽ chọn lộ tuyến khác để đi.

Tần Mộ Ngôn không biết, hắn vừa ly khai liền có tiểu thú tới thăm lều của bọn họ. Nó đầu tiên là ăn sạch phần thịt bên cạnh đống lửa, điểm điểm đầu, hai chậu thịt lớn như vậy ăn vào bụng mà vẫn không no, đợi đến ăn xong thịt nólại tiếp tục cắn cùi bắp mà Tần Mộ Ngôn còn dư để lại mấy miếng, cảm giác khẩu vị không đúngthì lại phun ra. Cuối cùng nó tiến vào trong lều An Nhiên đi hai vòng, sau khi không phát hiện được thứ gì có thể ăn được nữa, nó tức giận vươn ra móng vuốt ở mặt bên phải An Nhiên in một dấu chân đen sì, chi chi kêu hai tiếng liền chạy mất.

An Nhiên cùng Cố Viêm ngủ một chỗ thật trầm, cái gì cũng không cảm giác được.

Hết chương 60

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro