Chương 61 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TNCTCQS-☆ 61. Phát hiện của Mộ Ngôn

Thời điểm gần sáng Tần Mộ Ngôn trở về, đống lửa đã tắt, hắn ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng, biến trở về hình người chạy vào mới phát hiện, hai chậuthịt không thấy.

Bị Cố Viêm lần mò ăn vụng?


Không, không phải. Trong lòng Tần Mộ Ngôn đã có đáp án, có người nào đó tại thời điểm hắn rời đi đã xuất hiện, người này là ai? Có mục đích gì? Người bình thường làm sao có thể xuyên qua tầng tầng cây cối kịch độc để ăn hai chậu thịt được chứ, chẳng lẽ không phải người? Nghĩ như thế, ngay lập tứctrong lòng Tần Mộ Ngôn rùng mình một cái, vội vàng hướng theo phương hướng lều trại An Nhiênđang nghỉ ngơitiến tới, cũng không trực tiếp vén rèm đi vào. Mà ở bên ngoài lều gọi hai tiếng:"An Nhiên, An Nhiên ngươi cóở đó không?"

May mà trong lều ngay lập tức có động tĩnh, tâm Tần Mộ Ngôn mới buông xuống một chút. Theo âm thanh sột soạt vang lên, tấm vải bố trí trước cửa được xốc lên, An Nhiên không có đứng dậy, vẫn còn ôm Tiểu Cố Viêm bọctrong chăn, chỉ nửa người trên nhướng ra dò xét, bộ dáng kia tựa hồ còn chưa thật sự thanh tỉnh.

Sao? Chuyện gì?"

Tần Mộ Ngôn vừa định hỏi không có việc gì chứ, liền nhìn thấy trên mặt An Nhiênmột vết bùn đen sì, hình dạng như dấu chân thú, chiếm một nửa khuôn mặt An Nhiên. Thấy cái này, Tần Mộ Ngôn cũng không cần hỏi thêm gì nữa, quả nhiên đêm qua có con vật nào đó đến đây, chỉ là nhìn tới dấu chân này cũng không biết là loại gì, nhưng nó vì sao lại muốn để lại dấu trên mặt An Nhiên?

"Có cái gì không tốt không?"

An Nhiên còn mơ mơ màng màng, hoàn toàn không rõ Tần Mộ Ngôn đang nói cái gì."Ừ? Không tốt?"

Tần Mộ Ngôn bất đắc dĩ thở dài, đưa tay chỉ khuôn mặt đỏ bừng vì mới tỉnh ngủ của An Nhiên. An Nhiên đưa tay sờ tới chỗ Tần Mộ Ngôn chỉ, trên mặt thô ráp, tựa hồ dính thứ gì đó. Lúc này An Nhiên mới thanh tỉnh chút, đem tiểu bánh bao đang vù vù ngủ trong lòng đưa qua cho Tần Mộ Ngôn, chính mình trở lại trong lều dự định tiến vào không gian xem lại.

Trong không gian không phân biệt ban ngày hay đêm tối, lúc nào trời cũng sáng, hơi nước trong sương mù rất nặng, lại không có mưa. Bên trong so với trong rừng ấm áp hơn nhiều, An Nhiên vừa đi vào liền cảm giác cả người ấm áp hơn hẳn, y bướcvài bước đi tới bên hồ, xuyên thấu qua hồ nước nhìn mặt mình.

Mẹ nó! Là thằng nhóc nào để một dấu chân trên mặt y. Bộ dạng tiểu Cố Viêm khả ái như vậy hắn không vì ghét mình mà đạp mình chứ? Trong lòng An Nhiên oán hận, vốn cho là bốn phía đều là thực vật kịch độc nên y có thể ngủ một giấc an ổn, thế mà lại gặp phải việc này. Đây là trò đùa của yêu thú sao? Hay y nên cảm thấy may mắn vì đây chỉ là một dấu chân bằng bùn vô dụng? Điều khiến An Nhiên không thể chấp nhận được là, y sao có thể ngủ mê như vậy? Ngay cả khi bị người tớigần chọc phá như thế nhưng ngay cả một chút cảm giác cũng không biết.

An Nhiên một bên lải nhải gì đó một bên lấy chậu nước rửa vết chân trên mặt. Sau khi giải quyết xong tất cả y mới từ trong không gian ra ngoài, với kích thích như vậy, buồn ngủ dù có cũng không còn, An Nhiên nhanh nhẹn cầm quần áo mặc xong sau đó mới từ trong lều bước ra, sau khi ra ngoài nhìn thấy Tiểu Cố Viêm đã tỉnh, Tần Mộ Ngôn cũng không có ôm hắn, hai người bọn họ phân ra ngồi hai bên đống lửa mắt to trừng mắt nhỏ ai cũng không ưa ai.

Đầu buổi tối hôm trước Cố Viêm do bị đả kích nên không thể ăn no, nên lúc này vô cùng đói bụng, trong bụng hắn đã đánh tiếng to như vậy nhưng chính hắn lại không chịu mở miệng muốn ăn, nhìn hắn như vậy An Nhiên liền cười ra tiếng."Phốc, Cố Viêm Viêm ngươi đói bụng ư? Muốn ăn bánh bao không?" Y cũng không muốn ép buộc Cố Viêm, một taylấy hai cái bánh bao thịt lớn đặt ở trong tay Cố Viêm. Thu nhỏ thành như vậy, hai cái bánh bao hẳn là đủ.

Kế hoạch của An Nhiên là khi trời sáng sẽ tiếp tục lên đường, y vừa mới chuẩn bị thu thập xem đêm qua còn quên gì không, lúc này mới phát hiện hai chậu thịt đầy ụ hôm qua đều không thấy. Nhíu mày nhìn Cố Viêm ngồi một bên cắn bánh bao, An Nhiên hỏi:"Thịt không phải ăn rồi à? Ngươi như thế nào còn đói?"

Không nói còn tốt, vừa nói xong Cố Viêm liền sinh khí. Hắn trừng mắt liếc nhìn Tần Mộ Ngôn một bên, Cố Viêm nói:"Sau khi ta tỉnh lại cũng đã là như thế này, không phải ta ăn."

Kia cũng không thể là Tần Mộ Ngôn ăn được? Ai chẳng biết Tần Mộ Ngôn không ăn thịt chứ. NhìnCố Viêm như vậy cũng không giống ngườiđã ăn no. An Nhiên còn chưa hiểu ra sao liền nghe Tần Mộ Ngôn nói:"Đêm qua ta rời đi để tới đầm Long Lý nhìn thử, trở về liền phát hiện không đúng, tựa hồ cóyêu thú nào đó đã đến."

Việc có yêu thú đến đây, điểm này An Nhiên đã từ dấu chân trên mặt mình biếtđược, y nguyên bản còn đang suy nghĩ yêu thú kia vì cái gì mà đến, nguyên lai là vì hai chậu thịt này. Nghĩ thông suốt điểm này An Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra, gặp chuyện như vậy trong lòng y tổng có chút bất an, biết rõ ràng chút dĩ nhiên sẽ tốt hơn."A Ngôn ngươi đi đầm Long Lý làm gì? Không có gì chứ?"

Tần Mộ Ngôn lắc đầu.

"Ta cũng không xác định thứ Cố Viêm gặp có phải là đầm Long Lý hay không, vì thế mới thừa dịp trời tối đi qua xem xét chút, không nghĩ tới để ta phát hiện được một chuyện vô cùng thú vị."

"Sao?" Tần Mộ Ngôn cũng đã nói nghiêm túc như vậy, làm An Nhiên càng thêm hiếu kì hơn.

Tần Mộ Ngôn lại không có trực tiếp nói hết mọi chuyện, hắn chỉ lấp lửng một nửa."Đợi trời sáng hẳn ta mang các ngươi qua đó nhìn là biết liền. An Nhiên ngươi không có gì cần an bài hả? Thời điểm ở bên kia chỉ sợ phảinán lạilâu đó." An Nhiên cười cười, không an bài, y chính là tiến vào rừng để kiếm nguyên liệu nấu ăn để phối liệu, nhìn đến cái gì thì đào cái đó, có thể có gì an bài được chứ, lại nói lúc này mới qua một ngày, bọn họ còn thời gian nửa tháng để ngốc trong này. Vừa có động lực, An Nhiên liền đem nồi niu xoong chảo gì đó đều thu hết vào, lều trại cũng không hủy, trực tiếp thu vào không gian, thời điểm hạ trại trực tiếp lấy ra cũng có thể bớt đi được quá trình chuẩn bị. Đợi đến khi mọi thứ đều xử lý xong, Cố Viêm bên kia đang chiến đấu với hai bánh bao thịt cũng vừa hết, hắn hiển nhiên chưa ăn no. Đôi mắt mông lung ngập nước mở to tràn đầy khát vọng nhìn An Nhiên.

"Tiểu An Nhiên, ta đói!" Lời này Cố Viêm nói ra, lần đầu tiên mang lại cảm giác manh như vậy.

An Nhiên cười cười, tiếp tục cầm hai cái bánh bao cho hắn.

Thời điểm Cố Viêm vội vàng cắn bánh bao, Tần Mộ Ngôn cũng phát hiện hắn bị "tên nào đó" cắn một ngụm qua bắp của hắn rồi cònbị vứt đi. Tần Mộ Ngôn đối với thứ gọi là bắp có một loại cố chấp khó có thể lý giải, hắn nhíu nhíu mày, nhìn cả buổi rốt cuộc mới buông tay hoạt động hắn yêu thích trước giờ — gỡ và ăn hạt bắp. An Nhiên vốn còn muốn từ trong không gian lấy thêm mấy trái bắp cho hắn, thì Tần Mộ Ngôn đã bắt đầu ăn linh quả.

Đợi Cố Viêm ăn xong, Tần Mộ Ngôn sớm đã biến thành hắc báo to lớn dài hai mét chờ một bên. An Nhiên ôm tiểu bánh bao Cố Viêm hướng lưng Tần Mộ Ngôn bò lên. Biểu hiện của Cố Viêm đối với việc có thể cưỡi trên lưng một thú nhân khác vô cùng hưng phấn. Riêng oán niệm chỉ cómột mình Tần Mộ Ngôn, có An Nhiên đè ép ở đây, hắn dù giận cũng không dám nói gì.

Được rồi, coi như là tránh phiền phức, Cố Viêm đã như vậy nếu còn để hắn biến trở về thú hình tự mình chạy, không biết sẽ kéo thêmbao nhiêu phiền toáitheo nữa. Trước đó là chuyện đồ ăn, giờ trải qua thêm lần biến đổi này Tần Mộ Ngôn càng ngày càng ghét bỏ Cố Viêm.

Hết chương 61

TNCTCQS-☆ 62. Sào huyệt như mê cung
Editor: Hannah Nguyễn

ĐầmLong Lý cách nơi bọn họ hạ trại cũng không xa, Tần Mộ Ngôn thả chậm tốc độ bay không đến một khắc chung liền đến, từ trên cao nhìn xuống, gió nhẹ thổi trênđầm Long Lý, làm gợn sóng trên hồ lấp lánh mơ hồ phiếm ngân quang, trông khá đẹp mắt.

Tần Mộ Ngôn từ không trung đáp xuống thật chậm, cuối cùng dừng ở bên bờ đầm nước.


An Nhiên đã bị đầm nước xanh biếc ẩn sâu trong rừng này làm trấn trụ, nhìn qua vô cùng si mê, Tần Mộ Ngôn đã đáp xuống mặt đấtkhá lâu nhưng cũng không thấy An Nhiên từ trên lưng hắn bước xuống. Hắn mới nhớ tới truyền thuyếtvề đầm Long Lý, giật giật thân thể, đểAn Nhiên hồi thần.

"Cẩn thận chút, nghe nói nước trong đầm Long Lý có một loại ma lựcthần kỳ, có thể nhiễu loạn nhân tâm, hơi không chú ý sẽ bị kéo vào trong đầm." Tần Mộ Ngôn vừa nói, vừa nhìn Cố Viêm, ý tứ rất rõ ràng, ở đây chúng ta có ví dụ sống sờ sờ ra đấy.

An Nhiên ôm Tiểu Cố viêm từ trên lưng Tần Mộ Ngôn bò xuống, tay ychọt chọt khuôn mặt phì đô đô của Cố Viêm, nói:"Cố Viêm Viêm à, ngươi chính là ở chỗ này bị thu nhỏ sao?" Khóe miệng Cố Viêm thoáng giật giật, đối với việc An Nhiên xưng hô như vậy đã chết lặng, hắn gật gật đầu.

"Đây chính là đầm Long Lý ư?Quả nhiên rất đẹp."AnNhiên sống hai thế, thật chưa từng thấy qua nơi nào so với hồ nước nơi này càng mênh mông, xinh đẹp động lòng người hơn.

Nếu nói ánh mắt An Nhiên là tán thưởng si mê, thì Cố Viêm là oán giận, trong ba người,người thanh tỉnh nhất phải kể đếnđó chính là Tần Mộ Ngôn. Tần Mộ Ngôn là quái thai, người thường đều sẽ trầm mê với các loại mĩ sắc, duy chỉ có hắn đối với các loại mĩ sắc không có bất cứ lựcphân biệt nào. Ánh mắt hắn là "mù", mọi người cùng tất cả sự vật ở trong mắt hắn đều giống nhau, nhưng tâm hắn lại thấy rõ hơn tất cả.Trình độ trực giác dã thú sâu sắc làm cho người khác phải sợ hãi, Tần Mộ Ngôn như người sống ngoài vòng tròn, mắt lạnh nhìn những người trong vòng xoáy đó thống khổ giãy dụa (ta nói cái này ai cũng muốn nhưng rồi ai cũng không muốn nà)

AnNhiên nhìn trong chốc lát, nhớ tới phát hiện thú vị mà Tần Mộ Ngôn đề cập đến, liền hỏi:"A Ngôn ngươi phát hiện cái gì?"

Tần Mộ Ngôn vẫy vẫy cái đuôi ý bảo An Nhiên ngồi trở lại trên lưng hắn, đợiAn Nhiên ôm Cố Viêm ngồi ổn định, Tần Mộ Ngôn liền hướng một phương phóng qua. Đó là phíaBắc của đầm Long Lý, so với ba hướngkhác, phíaBắc càng có vẻ trống trải, không có bất kỳ cổ mộc nào che trời, chỉ có một mảnh bụi gai sinh trưởng, tình trạng sinh trưởngrất tốt, lại cách mặt đất không cao, giống như mới mọc lên.

Toàn bộ một mảnh bụi gai lớn cũng không thể ngăn cản được cước bộnhanh nhẹn của Tần Mộ Ngôn, An Nhiên chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió vù vù thổi qua, những bụi cây thấp nhanh chóng lui về phía sau, cả đám bụi gai xẹt qua không lưu lại trên người Tần Mộ Ngôn bất cứ miệng vết thương gì. Chạy như vậy ước chừng ba bốn phút, Tần Mộ Ngôn mới ngừng lại.AnNhiên nhíu nhíu mày, y không phát hiện có gì khác thường."A Ngôn?"

Tần Mộ Ngôn đem lưng hạ thấp chút, nói:"Ngươi nhìn phía dưới ấy."

Phía dưới?AnNhiên ngẩn người. Tập trungnhìn xuống, bên dưới rừng gai che lấp, loáng thoáng có thể nhìn đến một cửa độngcao bằng nửa người. An Nhiên từ trên lưng Tần Mộ Ngôn đi xuống, đem Cố Viêm cũng đặt xuống đất ổn định, Cố Viêm này, nếuy vẫn ôm thật sự rất khó khăn."Bên trong là gì?"AnNhiên nhíu nhíu mi, này hiển nhiên là một cửa động, bộ dáng còn rất mới, An Nhiên cũng đánh giá không biết có nên đi xuốnghay không.

Tần Mộ Ngôn đi ở phía trước đem những bụi gai dẹp sạch,"Ta cũng không biết." Sau một lúc lâu hắn mới lại bổ sung,"Thoạt nhìn như là sào huyệtyêu thú."

An Nhiên vừa nghe tới lời này, xẹt xẹt liền nổi giận, y nghĩ tới cái tên nửa đêm chạy tới ăn vụng còn để trên mặt y một dấu chân bằng bùn kia. Sào huyệt yêu thú gì chứ, tuy rằng chỉ là suy đoán của Tần Mộ Ngôn, nhưng cũng không gây trở ngại nhận định chắc chắn của An Nhiên. Yêu thú cũng là thú!

Tần Mộ Ngôn đại để biết ý tưởngAn Nhiên, không nói nhảm nữa, đẩy ra bụi gai liền đi tới.

"A Ngôn ngươi coi chừng chút!" An Nhiên đúng là muốn tìm cái tên yêu thú để lại dấu chân bằng bùn kia tính sổ, nhưng cũng không phải không có đầu óc, có thể tránh thoát Tần Mộ Ngôn rồi còn vụng trộm đi hết một vòng quanh khu lều của y lại còn lưu lại vết bùn kia, này chỉ sợ cũng không dễ đối phó.

Lòng hiếu kỳ một khi bị gợi lên, dù biết phía trước có nguy hiểm nhưng vẫn không thể ngăn cản. Ba người theo thứ tự từ cửa động bò xuống, Tần Mộ Ngôn ở phía trước mở đường, An Nhiên đi ở giữa, Cố Viêm bộc hậu phía sau. Cố Viêm tuy rằng đã bị thu nhỏ, nhưng hắn đến cùng vẫn là thú nhân, vô luận phương diện nào, thú nhân so với phi thú nhân vẫn mạnh hơn rất nhiều. Bọn họ hiển nhiên đã quên bản tính của An Nhiên, đầu óc thông minh, yêu thích sử dụng ám chiêu.

Một đường vào huyệt động hướng thẳng xuống lòng đất, quanh co khúc khuỷu, tựa hồ do hình thành trong bùn đất, nên huyệt động cũng không quá kiên cố, thỉnh thoảng còn thấy một vài đoá hoa diễm lệ mọc rêu rao trên vách động. Ba người nếm qua tị độc đan, di chuyển tuy rằng gian nan, nhưng hoàn toàn không có trở ngại. Lần mò đi xuống dưới ba bốn trăm mét, bọn họ gặp được ngã ba đầu tiên. Tần Mộ Ngôn ở phía trước ngã ba dừng lại, quay đầu hỏiAn Nhiên:"Đi bên nào?"

AnNhiên còn chưa nói gì, Cố Viêm liền nói:"Tách ra đi là được."

"Ngu xuẩn!" An Nhiên đưa tay hướng đỉnh đầu Cố Viêm đánh một cái, nói, "Ngươi biết phía trước còn ngả ba nào nữa không? Dưới loại tình huống này nhất định không thể phân tán, ai biết tách ra còn có thể gặp lại hay không." Nói xong, An Nhiên hướng hai trong ba cửa nghiêng tai lắng nghe, lại tới bên trong ném đá dò xét, y phân tích lực yếu ớt cũng không thể nhận ra được gì bất đồng.

"Hiện tại chúng ta không có biện pháp xác định phía nào mới là đường đi chính xác, tình huống như vậy chỉ có một biện pháp."

"Biện pháp gì?"

An Nhiên nhún nhún vai, nói:"Đó chính là chọn một hướng đi tiếp về phía trước, nếu lựa chọn đi bên trái, về sau nếu gặp lối rẽ thì sẽ vẫn tiếp tục đi bên trái, gặp đường cụt thì quay trở lại, nhất định cuối cùng có thể tìm đến hang ổyêu thú."

Tần Mộ Ngôn suy nghĩ, gật gật đầu, định chọn một đường đi, bước chân còn chưa di chuyển, An Nhiên đã nói:"Đương nhiên, đi như vậy cũng có điểm nguy hiểm. Trừ phi thực lực vô cùng cường đại, nếu không chúng ta rất có khả năng còn chưa tìm được sào huyệt chân chính đã bị chết bên trong cơ quan, theo một kiểu suy luận bình thường, càng đi về phía trước sẽ không giống như lúc đầu yên tĩnh như vậy. Biết kiến tạo sào huyệt thành mê cung để bảo hộ chính mình, thì yêu thú này so với thú nhân có khí lực ít thì thông minh hơn rất nhiều."

Lời này nhằm vào ai, không cần nói rõ người nghe cũng hiểu.

Từ lúc tiến vào rừng rậm cho tới nay, trạng huống liên tiếp xảy ra cũng chỉ có Cố Viêm.

AnNhiên cũng chỉ đâm một câu như vậy thôi, bộ dáng hiện tại của Cố Viêm coi như phù hợp khiếu thẩm mỹ của y, này coi như nhân họa đắc phúc. Tần Mộ Ngôn nghe An Nhiên nói, do dự một lát, hắn tuyệt đối là thú nhân lý trí, không thích nhất là những việc nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, tuy rằng phát hiện sào huyệtnày là do hắn, nhưng hắn không nghĩ bên trong lạiphức tạpnhư thế. Dọc theo đường đi độc hoa độc thảo mọc khắp nơi có thể cho hắn biết, lộ trình phía sau tuyệt đối sẽ không thái bình, lúc này Tần Mộ Ngôn suy xét không phải là đi đường nào, mà là không cần tiếp tục đi về phía trước, Cố Viêm tàn thành như vậy, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, hắn sợ mình không che chở nổi choAn Nhiên.

"Chúng ta...... muốn đi tiếp về phía trướchay không?" Tần Mộ Ngôn hỏi.

"Muốn muốnmuốn!" Cố Viêm căn bản không ý thức được nguy hiểm, cánh tay cẳng chân hoạt động muốn tiếp tục đi tiếp về phía trước.

AnNhiên thở dài, tuy rằng lý trí nói cho y biết phía trước có nguy hiểm, nhưngy vẫn rất tò mò."Ách...... Cẩn thận chút, nhớ cầm giỏ thuốc cho chắc, đừng có làm rớt đó, chúng ta đi phía trước xem xem."

Hết chương 62

TNCTCQS-☆ 63. Cùng gặp Thần thú
Editor: Hannah Nguyễn

An Nhiên cùng Cố Viêm đều đồng ý đi tiếp về phía trước, vì thế Tần Mộ Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là hắn so với trước càng cẩn thận hơn, thật cẩn thận đi ở phía trước. Tần Mộ Ngôn lựa chọn đi bên trái, hiển nhiên điều đó cũng có nghĩalà những lối rẽ sau này của bọn họ đều phải lựa chọn bên trái, nếu gặp tử lộ thì quay ngược trở về.


Là một phi thú nhân không có sức chiến đấu, bị kẹp ở giữa Tần Mộ Ngôn cùng Cố Viêm, tâm lý An Nhiêncũng rất khẩn trương. Thời điểm trải nghiệm trò chơi trong quá khứ, vì để thăm dò bản đồ cùng tìm ra những thảo dượcquý hiếm, y cũng đã từng trải qua vô số lần mạo hiểm như vậy, nhưng lại chưa bao giờ có lần nào thấp thỏm giống như lúc này.(dĩ nhiên sẽ không rồi, vì dù sao chúng ta cũng biết kia là trò chơi, cỡ nào cỡ cũng không nguy hiểm gì dù là vết thương nhỏ đổ máu, còn hiện tại đâu phải ^^) Khi đó,An Nhiên tuy rằng sức chiến đấu không mạnh, nhưng lại là dược sư cấp Tông Sư cũng được nhiều người săn đón, trên người luôn mang theo nhiều loại dược đủ để cho y mãn huyết thông qua các khu quái cấp cao, hơn nữa, trò chơi dù sao cũng là trò chơi, chết một lần bất quá chỉ rớt mất một cấp là cùng.

Thế nhưng hiện tại lại bất đồng. An Nhiên có thể cảm giác được bên trong sào huyệt mê cung này đang cất giấu những thứ rất nguy hiểm, mà ,thì chưa kịp luyện chế các loại thuốc bảo đảm tính mạng cho bản thân, vì thế bắt đầu từ thời điểm này,mỗi một lần lựa chọn đều phải vô cùng thận trọng.

Tuy rằng trong lòng y không mang chí lớn, nhưng cũng không muốn đặt mạng sống của mình chấm dứt lại trong này.

An Nhiên thật cẩn thận đi theo phía sau Tần Mộ Ngôn, ngay cả cước bộ cũng phóng nhẹ hơn rất nhiều, bên trong huyệt động một mảnh tĩnh mịch vang lên tiếng đát đát đát đát, ở mặt ngoài nhìn vào, một đường này coi như an toàn, nhưng trong lòng tiếng tim đập cuồng loạn thình thịch vẫn chưa hề đình chỉ. Thời điểm bất ngờ tiếng vào Vạn Độc Lâm y cũng không sợ hãi như vậy, dù gặp phải đàn kiến mã tấu ycũng có thể bình tĩnh, ngay cả khi chính mắt thấy Lỗ Giang bị phế ycũng không đặc biệt có cảm giác gì. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên từ khi tiến vào rừng Khiếu Nguyệt tới nay, trong lòng An Nhiên một chútdấu hiệu an tâm cũng không có.

Yđang sợ.

Mặc dù trước mặt hai thú nhân y cố tỏ ra bản thân mình trấn tĩnh, phân tích rõ ràng việc lựa chọn đường đi cho họ hiểu, nhưng y biết rất rõ, nội tâm y đangvô cùng thấp thỏm. Lúc trước gặp phải những thứ kia, đối với người khác xem ralà rất đáng sợ, nhưng đối vớiAn Nhiên chúng đều nằm trong dự kiến, nhưng bắt đầu từ khi tiến vào huyệt động này, hết thảy mọi chuyện đã không còn nắm chắc được nữa.

Con người sợ nhất chính là nỗi sợ bắt nguồn từ những thứ không biết.

Rõ ràng cảm giác được con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, nhưng lại không biết nếu đi tiếp về phía trước bước nữa sẽ hội ngộ đượctình huống gì.

Đi về phía trước ước chừng thêm mười phút, bọn họ gặp được ngã ba thứ hai. Tần Mộ Ngôn không chút nghĩ ngợi liền đi tiếp về phía bên trái. Ngoài dự kiến của An Nhiên là, một đường này bọn họ cũng không gặp bất kỳ thứ gì kỳ quái, thậm chí ngay cả độc hoa độc thảo lúc trước trên vách động cũng không có, dọc theo đường đi sạch sẽ đến kỳ lạ. Điều này cũng không nói lên được quá trình bọn họ có bao nhiêu thuận lợi, lúc nàytrong lòng Tần Mộ Ngôn cũng tăng đề phòng lên rất nhiều.

Bọn họ đã tám lần đứng trước ngã ba, An Nhiên cảm giác cả đám đã xâm nhập sâu vào lòng đất được vài trăm mét, bọn họ không có lấy một cây đuốc, cũng không có bất cứ công cụ chiếu sáng nào, may mà bên trong huyệt động có chút điểm sáng mới giúp bọn họ có thể phân biệt được hoàn cảnh xung quanh. Nương theo chút điểm sáng ấy, An Nhiênmới phát hiện, mặc dù đi lâu như vậy nhưng trước mắt mọi thứ vẫn như cũ không thấy điểm cuối.

Trong khả năng tầm mắt của ychỉ có thể thấy huyệt động với những quanh co khúc khuỷu, động bích ẩm ướt cùng bùn đất. An Nhiên bắt đầu hoài nghi phương pháp của mình có chính xác hay không, bản vẽ về mê cung gì đó, y cũng từng mua, chơi qua cũng được một trình độ nhất định ít nhiều. An Nhiên nhớ rõ từng có cao thủ đi qua mê cung đã nói rằng, muốn ở nhiều nơi lẫn lộn thị giác như vậy tìm được lối ra chính xác, thì cần biết ít nhất mười loại phương pháp. Mà loại phương pháp An Nhiên vừa mới đề suất tới là một trong những loại thông dụng nhất trong bản vẽ mê cung.

Đương nhiên, nếu tình huống thực tếcùng lý luận giống nhau, không có cạm bẫy không có sát chiêu, thì phương pháp như vậyvẫn rất thực dụng.

Rất tiếc, việc An Nhiên ứng dụng vàobên trong mê cung huyệt động lúc này, hiển nhiên là một sai lầm.

Phát hiện khác thường đầu tiênchính là Cố Viêm, điểm này nằm ngoài dự kiến của An Nhiên. Thời điểm tiếp tục đi qua một ngã ba, Cố Viêm ngừng lại. Vẻ mặt của hắn mờ mịt, vô ý thức oán giận nói:"Huyệt động này cũng giống nhau quá đi, như thế nào cảm giác chúng ta luôn đứng tại chỗ đi vòng vòng thế này." An Nhiên chợt phản ứng lại với những lời hắn nói, từ lúc vừa bắt đầu y vẫn cảm giác có gì đó không đúng, nhưng mãi vẫn nghĩ không ra. Không nghĩ tới thế nhưng Cố Viêm người này lại có thể phát hiện.

Tuy rằng chỉ là huyệt động trơ trụi, từ đầu tới cuốibọn họ đã đi qua rất nhiều ngã ba, nhưng nếu cẩn thận nhớ lại, những ngã ba này thật sự quá giống nhau. Dù là yêu thú, đào ra huyệt động cũng không thể tinh tế chính xác như vậy được.

"Chúng ta nhất định đang đi xung quanh một chỗ, nơi này không chỉ là huyệt động mê cung, mà chắc chắc còn bố trí trận pháp, thời điểm chúng ta đi vào đã không chú ý tới điểm này." Hàng lông mày An Nhiên nhăn lại, kỳ môn bát quái gì gì đấy y thật không am hiểu cho lắm.

"Trận pháp?" Tâm đề phòng của Tần Mộ Ngôn tăng lên, hắn nhìn ra được biểu tình An Nhiên, từ lúc tiến vào rừng tới giờ hắn chưa bao giờ thấy y nghiêm túc như thế, chân mày nhíu chặt lại. Tần Mộ Ngôn nghe không hiểu những điều An Nhiên đang nói, đại lục Thú Nhân trước giờchưa từng nghe nói qua cái loại trận pháp này. Hắn biết, tình huống tựa hồ không được tốt lắm. Hiện tại, ngay cả An Nhiên cũng không thể đưa ra được biện pháp nàohữu hiệu.

Tần Mộ Ngôn lấy dược bổ linh hướng trong miệng cho vào một viên, xoay đầu nhìn xung quanh, chặt chẽ chú ý tình huống quanh mình.

An Nhiên dứt khoát ngay tại chỗ ngồi xuống, y buồn rầu gãi gãi đầu, nói:"Thứ trận pháp này, ta cũng không thể lý giải rõ ràng được, nói đơn giản thì chính xác thứ này dựa vào hoàn cảnh tự nhiên xung quanh, trận pháp sẽ được bố trí ở một địa phươngriêng biệt, chỉ cần có người tiến vào trong phạm vi nhất định, trận pháp sẽ tự động khởi động, để người sinh ra một loại ảo giác. Chúng ta hẳn làgặp phải thứ này." An Nhiên trầm mặc hồi lâu, lại tự giễu nói thêm,"May mà không phải sát trận, bằng không chúng ta phải cùng nhau đi gặp Thần thú rồi đấy."

Lời An Nhiên thốt ra, Cố Viêm đã có thói quen tin tưởngvô điều kiện, nhất định không cần cùng An Nhiên đối nghịch,quá khứ thảm thiếtchính là minh chứng hùng hồn nhất để hắn ghi nhớ. Ngay lúc này đây, hắn vô cùng ngoan ngoãn, thời điểm An Nhiên giải thích một điểm dị nghị cũng không có. Cuối cùng chỉ hỏi một câu:"Tiểu An Nhiên ngươi liệu có biện pháp nào không?"

Biện pháp? Y cũng không phải Thượng Đế, Cố Viêm này chẳng lẽ xem y là vạn năng sao?

An Nhiên lắc đầu.

"Nói đùa đi!"

An Nhiên đã không còn tinh lực để cùng hắn tranh cãi, y 90% xác định phụ cận này nhất định có bố trí trận pháp, y đối với thứ này thật sự chưa bao giờ tiếp xúc qua, cho dù hiện tại là loại đơn giản nhất cũng không thể giải quyết được!

Sớm biết như thế thì không nên tò mò, lòng hiếu kỳ giết chết mèo màTT~TT.

Thời điểm An Nhiên trưng ra vẻ mặt đưa đám vô hạn hối hận vô hạn bi ai cho mình, Tần Mộ Ngôn rốt cuộc mở miệng. Hắn nói:"Có thể là yêu thú Ly Yểm hay không?"

Hết chương 63

TNCTCQS-☆ 64. Ảo cảnh của Ly Yểm
Editor: Hannah Nguyễn

Yêu thú Ly Yểm?

Là đại yêu thútrong truyền thuyết giỏi về bố trí mê cảnh, có thể dễ dàng khiến con người rơi vào ảo giác, nếu năng lực không đủ mạnh để thì vĩnh viễn không có biện pháp nào tỉnh lại.Là một phi thú nhân, An Nhiên chưa từng nghe tới loài vật này trước đây.


Ly Yểm bố trí mê cảnh cùng trận pháp theo trong lời An Nhiên nói có chỗtương tự, nhưng cũng không phải là cùng một loại. Bất cứ trận pháp nào đều có quy luậtcủa nó, cho dù người có năng lực kém đi chăng nữa, chỉ cần nắm giữ quy luậtnày, hắn cũng có thể từ bên trong trận pháp an toàn bước ra ngoài. Mê cảnh yêu thú Ly Yểm tuy rằng có thể đạt tới hiệu quả tương tự như trận pháp, nhưng phương pháp phá giải lại khác nhau một trời một vực.

Vậy làm thế nào để đi ratừ mê cảnh của yêu thú Ly Yểm?

Chỉ cần giai vị cao đạt tới trình độ tuyệt đối áp chế hoặc là...... Bắt lấy Ly Yểm.

Đại lục Thú Nhân không có thứ gọi là trận pháp, ai sẽ dư thừa tinh lực bố trí trận pháp ởcái huyệt động ngay cả chim cũng không thèm thả phân này được?AnNhiên tuy rằng biếtcảbọnđã đi ảo cảnh, nhưng lại không nghĩ rằng ở đại lục Thú Nhân còn lại có yêu thúthần kỳnhư vậy. Nghe Tần Mộ Ngôn cẩn thận giải thích, An Nhiên mới gật gật đầu, nói:"Chuyện này xác thực rất có khả năng. Vốn ban đầu chúng ta đã suy đoán nơi này là sào huyệtcủa yêu thúnào đó, hiện tại xem ra đại khái chính là của Ly Yểm."

Lúc này, ngay cả Cố Viêm cũng biết vấn đề đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Nói giỡn, chỉ có duy nhất hai phương pháp phá giả, giai vị áp chế gì đó là điều tuyệt đối không tưởng, còn bắt lấy Ly Yểmkia, thân ái, đầu ngươi có phải bị nước vào đến bị úng luôn rồi không? Ly Yểm có thể ngốc đến độ đứng trước mặt ngươi chờ ngươi đến bắt sao? Có năng lực bắt lấy Ly Yểm hay không tạm thời không cần bàn tới, mà mê cảnh này cũng không biết được bố trí từ khi nào, ai có thể cam đoan con yêu thú kiakhông chuyển nhà?

AnNhiên thật hậncái con yêu thúchết tiệt này, mê cảnh của Ly Yểm quả thực so với việc rơi vào trận pháp càng tệ hơn. Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ ai cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào.An Nhiên nản lòng ngồi xuống nền đất trong huyệt động, ảo cảnh không thể phá giải, bọn họ dù có đi tiếp về phía trước cũng chỉ là lãng phí thể lực. Không khí yên lặng trầm xuống, trong khoảng thời gian ngắn cả ba đều không nói chuyện, Cố Viêm cũng dựa vào bên cạnhAn Nhiên ngồi xuống.AnNhiên nghĩ muốn Tần Mộ Ngôn suy nghĩ biện pháp, chợt, hoàn cảnh xung quanh thay đổi trong tức khắc.

Bên trong huyệt động sinh ra sương mù, mùi bùn đất càng ngày càng nặng, phía trên nóc hang động thậm chí có nước nhiễu xuống, trên vách động ẩm ướt có thứ gì đó trồi lên, sau đó nhanh chóng nẩy mầm, sinh trưởng. Ngắn ngủi trong vòng một phút liền trưởng thành thành một nhánhdây leocực lớn nhưng lại vô cùng mềm dẻo, cứ như xúc tu bạch tuộc dưới nước vậy. Nó không ngừng đong đưa,"Ba ba ba ba" Quật vàotất cả sinh vậtcó trong ảo cảnh.

"Đáng chết, đây lại là thứ gì đây?" Mắt thấy dây leo sẽ đánh tới, An Nhiên tránh cũng không thể tránh, vẫn là Tần Mộ Ngôn nhào qua hướng trên người An Nhiên đỡ một phát. "Tư" Dây leo tầng tầng nặng nề quất vào trên lưng Tần Mộ Ngôn, phía trên dây leo là những sợi lông tơ thật nhỏ nhưng trong nháy mắt chúng đã biến thành những cái ngạnhsắc nhọn quật tới, tạo thành một vệt máu dài vô cùng khủng bố.

Tần Mộ Ngôn như vậy suýt chút nữa khiến An Nhiên khóc lên, chính hắn lại cắn chặt răng không rên một tiếng, sau khi dây leo rút về liền nhanh chóng bỏ vào trong miệng một viên thuốc trị thương. Vết thương trên lưng do vết roi tạo thành trong nháy mắt bằng mắt thường đã bắt đầu kết vảy rồi biến mất. Từ trước đến nay,An Nhiên đều không hề hoài nghi hiệu quả của loại thuốc trị thương này, nhưng cho dù hiệu quả có tốt hơn nữa, dây leoquất một phát vào người kia cũng sẽ rất đau.

Thú hình đúng là linh hoạt hơn rất nhiều, nhưng lại bất lợi cho việc bảo hộ An Nhiên, bị quất một phát có bao nhiêu đau Tần Mộ Ngôn biết rất rõ, nhưng tôn nghiêm của chiến sĩ thú nhân không cho phép hắn trơ mắt nhìn An Nhiên ở trước mắtmình bị thương, phi thú nhân yếu đuối chính là người cần phải được che chở! Tần Mộ Ngôn khẽ cắn môi, lập tức biến trở về hình người, hắn cẩn thận đem An Nhiên bảo hộ sau lưng, một đôi mắt lạnh như băng nhìn dây leo đang đung đưatrên vách động ở phía trước.

Dây leocũng không có liên tục phát động công kích, nó tựa hồ có một chu kỳvận hànhđặc biệt, điển hình như, cứ nửa phútquất một lần, sau đó lại tiếp tục trong huyệt động đung đưa. Thời điểm không công kích, trên mình dây leosẽ không hình thành ngạnh, trơn trượt một mảnh. An Nhiên sợ nhất là loại trắng mịn lạnh như băng này, vừa thấy trong lòng liền một trận hoảng hốt, y cũng biết hiện tại không phải thời điểm ra vẻ anh hùng, im lặng phối hợp cùng Tần Mộ Ngôn tránh thoát một lần lại một lần công kích.

Tiếp tục chờ trong hoàn cảnh như vậy, năng lượng thú nhân sẽ nhanh chóng bị xối mòn, phi thú nhân cũng sẽ bởi vì áp lực cùng tâm lý sợ hãi như vậy mà tinh thần bị phá vỡ. Ảo cảnh cũng không chỉ có như vậy thôi, từ lúc dây leo thứ nhất tưởng thành, cứ cách mỗi năm phút lại sẽ có một dây leo nữa ở phương hướng khác trồi lên, càng về sau dây leo càng nhiều, không gian của bọn họ cũng càng lúc càng thu hẹp lại.

Trốn?Trốn có ích lợi gì.Đường ra duy nhất là phá được mê chướng.

An Nhiên đã vô cùng mệtmỏi, xuyên suốtmột đường này y đều ngồi trên lưng Tần Mộ Ngôn, nên đây vẫn là lần đầu tiên bản thân y đi nhiều như vậy, bọn họ lọt vào ảo cảnhLy Yểm, bên tronghuyệt độnglại nhỏ, Tần Mộ Ngôn chỉ có thể cố gắng hết sức che chở cho y, An Nhiên muốn bản thân mình phải tự học cách tự bảo vệ mình. Lúc này mới chỉ là bắt đầu, tương lai không biết sẽ còn gặp phải những chuyện tàn khốc cỡ nào nữa.AnNhiên hít sâu một hơi, cẩn thận quan sát quy luậtdây leo, ngay tại một kích cuối cùng an toàn né qua. Chính y cũng không dám tưởng tượng, thân thể gầy yếu này một khi bị quất một phát còn có thể đứng lênhay không.

"A Ngôn, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, dây leo càng ngày càng nhiều." An Nhiên hơi thở không ổn khó khăn nói,"Vì cái gì lúc trước chúng ta đi lâu như vậy cũng không gặp phải thứ dây leo này, vừa dừng lại liền xuất hiện như vậy."

Trong đầu linh quang chợt lóe, lúc này An Nhiên mới bắt được trọng điểm.

"Đi!A Ngôn chúng ta tiếp tục đi về phía trước. Đây chính là ảo cảnhLy Yểm, chúng ta không thể dừng lại."

An Nhiên nói đi tự nhiên là có nguyên nhân, Tần Mộ Ngôn ôm An Nhiên mạnh mẽ vọt về phía trước vài bước, né qua dây leo. An Nhiên không nghĩ tới hiệu suấtTần Mộ Ngônlại cao như thế, y xoay người nhìn về phía sau, nhìn về hướng Tiểu Cố viêm đang cố né tránh dây leo,rốngmột tiếng:"Mau nhảy lên, đừng đứng ở nơi đó nữa!"

Tần Mộ Ngôn nhanh chóng ly khai phạm vidây leo công kích, An Nhiên vỗ vỗ cánh tayhắn, ý bảo hắn đem chính mình thảxuống.

"Chúng ta chậm rãi đi về phía trước, tốc độ không cần quá nhanh, giống như lúc bắt đầu vậy, làm bộ như không phát hiện nơi này khác thường." Lúc này,An Nhiên mới bắt đầu giải thích,"Ta đoán rằng, lúc bắt đầu chúng ta không gặp phải công kích là vì không biết chúng ta đã bước vào ảo cảnhcủa Ly Yểm, một khi chúng ta dừng lại, ảo cảnh sẽ nhận định chúng ta đã phát hiện ra sự khác thường, sau đó mới có thể chậm rãi phát triển. Dây leo chỉ là thứ mới bắt đầu thôi, về sau còn không biết là thứ gì nữa. Chúng ta không thể dừng lại, trước khi rời được ảo cảnh tuyệt đối không thể dừng lại."

Ba người bắt đầu giữ vừng tốc độ đều đềuđi tiếp bên trong ảo cảnh, hết thảy mọi thứ đều giống như An Nhiên dự đoán trước đó, bọn họ cũng không gặp phải cái thứ gọi là dây leonữa, mọi chuyện rốt cuộc lại khôi phục bộ dạng như khi bọn họ mới tiến vào, quanh co kéo dài sâu trong huyệt động, vách động âm u ẩm ướt, mơ hồ có điểm sáng. Trừ bỏ tiếng vang tạo ra từ cước bộcủa bọn họ, còn lại cái gì cũng không có.

Hết chương 64

TNCTCQS-☆ 65. Phá mê chướng
Editor: Hannah Nguyễn

Tiếp tục đi về phía trước là phương pháp tệ nhất có thể nghĩ ra lúc này, nếu có biện pháp tốt hơn, An Nhiên nhất định sẽ không lựa chọn như vậy.

Đáng tiếc y không có.

Loại sinh vật yêu thú này, đã vượt qua phạm vi tồn tại ycó thể tưởng tượng. Có thể trong thời gian ngắn như vậy tìm được biện pháp ứng đối bị động thế này đối với An Nhiên mà nói đã là chuyện không dễ.


"Chúng ta cứ đi tiếpnhư vậy sao?" Biểu hiện của Cố Viêm thật sự có chút nóng nảy, hắn không giống Tần Mộ Ngôn đã quen di chuyển trong loại huyệt động kỳ dị với bầu không khí nặng nề này, Tần Mộ Ngôn yên lặng tiếp tục đi về phía trước, lấy một loại tư thái đề phòng cao độ, An Nhiên bị hắn bảo hộ an toàn ở sau lưng. Cố Viêm đi theo phía sau An Nhiên, lòng tràn đầy mệt mỏi.

Trước đó, chuyện bị thu nhỏ đã đủ khiến hắn khó chịu rồi, vì sao chuyện xui xẻo cứ liên tiếp theo hắn kéo tới hoài vậy?

Cố Viêm vốn là người có sinh hoạt tuỳ tiện, hận chết cái loại cảm giác vận mệnh của mình bị người khác nắm trong tay này.

An Nhiên vừa quay đầu lại liền thấy tiểu thú nhân cao nửa người mình đang ỉu xìu ủ rũ, y đưa tay sờ sờ lỗ tai cẩu của Cố Viêm, nói:"Đi tiếp như vậy vẫn tốt hơn so với việc đứng yên một chỗ chờ chết, yên tâm đi, cuối cùng rồi cũng sẽ có biện pháp mà!" Đúng vậy, cuối cùng sẽ có biện pháp, thời điểm chơi trò chơi chính là như vậy, không có phó bảnnào không thể thông qua, chỉ có không chú ý tới chi tiết mấu chốt trong trò chơi mà thôi. Hình như bên trong trò chơi cũng có loại phó bản mê cung dưới lòng đất đầy sương mù như vậy, An Nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ đã quên mất chuyện gì đó, rốt cuộc là cái gì mới được chứ?

Bên trong [Thiên Địa Huyền Hoàng] có một bản đồ quanh năm sương mù không tan, gọi là mật địa Tử Linh,An Nhiên đối với sinh vật hắc ám rất phản cảm, nên cũng chưa từng đi qua nơi đó, bên trong diễn đàn trò chơi hình như có nói, có một loại cây gọi là rượu cừ tử (loại cây này mình không biết là loại nào, vì vừa trừ tà, vừa làm thuốc, lại còn là loại cây nhỏ không phải cổ thụ thì chỉ có một loại là ngô thù du – 吳茱萸, nhưng nguyên gốc của từ ngày theo truyện lại là酒渠子) gì đó có thể xua tan sương mù từ mật địa Tử Linh. Tình trạng hiện tại mà bọn họ gặp phải cũng không hẳn là sương mù, không biết ảo cảnh Ly Yểm có thể sử dụng loại phương pháp phá giải này hay không?

An Nhiên không xác định lắm.

Rượu cừ tử (thôi do không biết cứ sử dụng như vậy nhé, khi nào có thông tin sẽ update lại) là một loại thực vật, còn gọi cây trừ tà, nó tại tác dụng đối phó với các sinh vật tà ác rất hữu hiệu.An Nhiên rối rắm rất lâu, yêu thú Ly Yểm có phải là sinh vật tà á chay không? TT-TT Cuối cùng y vẫn quyết định thử một lần.

Trong không gian có nguyên cả một ngọn núi toàn câycỏ vị thuốc, rượu cừ tử có thể làm thuốc, hiển nhiên cũng sẽ có trong đó.AnNhiên biết hình dáng rượu cừ tử, nhưng cho dù là vậy, ngay ở trong một biển dược thảo như thế tìm một cây thuốc nhỏ bé chỉ sợ cũng phải hao phí không ít sức lực. Được rồi, chuyện này cũng chưa phải là chuyện khó giải quyết, cái khó giải quyết nhất là, làm cách nào có thể an toàn tiến vào trong không gian. An Nhiên không có nhiều thời gian cùng Tần Mộ Ngôn thương lượng, có được hay không coi như nghe theo mệnh trời vậy.

"Ngao......" An Nhiên chợt che mắt cá chân hướng trên đất ngồi xuống, sau đó trước mặt hai thú nhân đột nhiên biến mất.

Tần Mộ Ngôn nhíu nhíu mày, chỉ sợ An Nhiên đã có kế hoạch gì đó. Cố làm ra vẻ kinh ngạc trừng lớn mắt, nói: "Đây là chuyện gì nữa đây? An Nhiên đi nơi nào rồi?"

So với Tần Mộ Ngôn cố làm ra vẻ kinh ngạc, Cố Viêm chân thật hơn nhiều.

Cố Viêm hoàn toàn không rõ chuyện gìđang xảy ra, hắn đi phía sau An Nhiên, chỉ nghe y kêu thảm một tiếng liền ngay trước mắt mình biến mất. Đây là tình huống gì vậy? "Chẳng lẽ ảo cảnh lại phát sinh biến hóa? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Tần Mộ Ngôn trầm ngâm một lát, đầu óc kia của Cố Viêm, khẳng định không đáng tin cậy, lúc này hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn. Là tin tưởng An Nhiên đứng ở nơi này chờ y hay vẫn duy trì ảo cảnh tiếp tục bình thản đi về phía trước. Nếu chỉ có một mình hắn, Tần Mộ Ngôn khẳng định sẽ đợi An Nhiên, nhưng hiện tại lại nhiều thêm một Cố Viêm, sự tình sợ phải thay đổi.

Thứ nhất, Cố Viêm là tên ngốc, loại chuyện này trên cơ bản cũng không tới phiên hắn có thể hỗ trợ đưa ra quyết định cho Tần Mộ Ngôn.

Thứ hai, hắn không chắc ý tưởng của An Nhiên.

An Nhiên đang suy nghĩ gì thế?

Tuy rằng trong lòng còn chưa quyết định xong, nhưng thân thể lại làm ra phản ứng đầu tiên, Tần Mộ Ngôn ngừng lại, hắn không tiếp tục đi về phía trước.

"Ở lại chờ An Nhiên xem y phát sinh chuyện gì, hay vẫn đi tiếp về phía trước, ý tứ của ngươi thế nào,Cố Viêm?"

Cố Viêm nở nụ cười, hai má phì đô đô như bánh bao phồng lên.

"Ngươi không phải đã quyết định rồi sao?" Lời kia vừa thốt ra, hắn hơi khó khăn đứng lên, buồn bực hồi lâu mới bỏ thêm một câu, "Tiểu An Nhiên đầu óc rất thông minh, chúng ta đợi y đi."

Đã biết đứng lại sẽ kéo theo hậu quả gì, vì thế ngay từ đầu Tần Mộ Ngôn đã chuẩn bị tốt để ứng phó, hắn cũng không giống An Nhiên cố bảo vệ Cố Viêm, theo hắn, thân thể Cố Viêm tuy rằng bị thu nhỏ, nhưng năng lực vẫn còn đó, kinh nghiệm chiến đấu cũng vậy, làm thú nhân, thà tình nguyện chết trận cũng không muốn trốn phía sau người khác.

Tần Mộ Ngôn có thể cười nhạo Cố Viêm, nhưng sẽ không làm nhục hắn.

Cố Viêm có kiêu ngạocủa hắn, hắn cũng sẽ không ở phương diện này thừa nhận sự bảo vệ của Tần Mộ Ngôn.

Tìm rượu cừ tử mất rất nhiều thời gian của An Nhiên. Chờ y cầm được nhánh cây rượu cừ tử đi ra, dây leo thứ nhất đã trồi lên. An Nhiên cố ý chọn tư thế ngã xuống chật vật nhất trên mặt đất. Nhánh cây rượu cừ tử bị y lơ đãng nhét vào trong góc huyệt động.

"Ai nha! Đau chết lão tử!" Hét thảm một tiếng, An Nhiên ngay bên trong huyệt động thình lình xuất hiện, mông y cố định ngã chổng vó trên đất bùn, tay phải dùng sức xoa trên mông, miệng còn không quên mắng một tiếng. "Mẹ kiếp, Ly Yểm đáng chết, đừng có rơi vào tay lão tử, nếu không ta sẽ nhổ sạch lông của ngươi!"

An Nhiên đột nhiên biến mất rồi lại bất thình lình xuất hiện như thế, trong mắt Cố Viêm là do ảo cảnh quấy phá. Nhưng Tần Mộ Ngôn biết rõ, An Nhiên nhất định đã vụng trộm làm cái gì đó. Càng thần kỳ hơn là, thời điểm An Nhiên chỉ thiên mắng địa rêu rao như vậy mà dây leo thế nhưng lại chậm rãi tiêu tán, huyệt động trở lại thành huyệt động ban đầu, nhưng lại tựa hồ có chỗ không giống.

"Đây là có chuyện gì? Làm thế nào mà ảo cảnh giống như đã được phá." Tần Mộ Ngôn lúng túng nói.

Cố Viêm nghe tiếng quay đầu nhìn lại, quả nhiên, phía sau bọn họ cũng không phải là ngã ba đầu tiên. Nguyên lai, đi lâu như vậy, bọn họ thật sự chỉ đang giậm chân tại chỗ. "Khốn kiếp thật, nơi này cũng quá quỷ dị đi. Đi nửa ngày thế nhưng vẫn còn ở một chỗ. Bất quá, chúng ta đến cùng đã làm gì mà có thể từ bên trong ảo cảnh đi ra vậy?" Cố Viêm vừa nói vừa đem tầm mắt hướng về phía An Nhiên.

Y đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện, thời điểm biến mất y đi nơi nào?Đến cùng y đã làm gì? Cố Viêm cảm thấy vô cùng tò mò, mà ngay cả Tần Mộ Ngôn cũng hiếu kì, nhưng không ai dám hỏi.

Bọn họ cũng biết An Nhiên có rất nhiều bí mật, bí mật sở dĩ gọi là bí mật, chính là vì không thể nói với người ngoài.

Hai thú nhân không hỏi ngược lại khiến An Nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, y nhăn nhăn nhó nhó xoa nhẹ mắt cá chân nửa ngày, lại ném một viên thuốc vào miệng. Mới giải thích nói: "Ta mới vừa cùng A Ngôn đi về phía trước, đi tới đi lui tựa hồ thấy được một điểm xanh, đưa tay bắt lấy liền bị cái gì đó làm vấp té trên mặt đất, sau đó không thấy tăm hơi các ngươi đâu hết."

"Thứ gì?"

An Nhiên nhún nhún vai, nói: "Đại khái là cành cây gì đó, thời điểm té ngã bị ta làm mất rồi, ai biết được?"

Hết chương 65

TNCTCQS-☆ 66. Kim sắc hỏa diễm (ngọn lửa màu vàng)
Editor: Hannah Nguyễn

Sau chuyện này, An Nhiên đãbắt đầu có ý định quay ngược lại, y đã đề cao chính mình quá nhiều, lại quên mất việc không thể biết trước được tương lai mới là điều đáng sợ nhất. An Nhiên nói: "Chúng ta còn đi tiếp về phía trướcnữa à?"

Tần Mộ Ngôn nhíu nhíu mày, tựa hồ cũng đang do dự.


Cố Viêm mới là lớn gan, hắn tựa như đã quên lúc trước bản thân tức giận khi bị nhốt trong mê cảnh, trưng ra mặt bánh bao ồn ào muốn đem yêu thú Ly Yểm bắt tới rồi còn tính sổ. Chân An Nhiên nhấc lên đang muốn đạp bay hắn, còn chưa bị đá thì ngay lập tức đã bị Tần Mộ Ngôn kéo lại.

Đây là lần đầu tiên Tần Mộ Ngôn giúp Cố Viêm, ngày thường, Cố Viêm bị chà đạp là điều khiến hắn vui nhất.

"An Nhiên!"

"Sao?" An Nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Tần Mộ Ngôn, không biết trong hồ lô hắn đang bán thuốc gì.

"Có nhớ vết bùn buổi sáng trên mặt ngươi không?"

An Nhiên nháy mắt mấy cái, không biết Tần Mộ Ngôn vì cái gì sẽ nhắc tới chuyện này. Y gật gật đầu, hỏi ngược lại: "Thì sao?"

Tần Mộ Ngôn tựa hồ đang nhớ lại, cau mày, lại có chút không xác định. Hắn nói: "Ta từng thấy qua hình ảnh Ly Yểm trên tài liệu về yêu thú, vết bùn buổi sáng trên mặt ngươi giống như đúc cái ta đã thấy, nếu ta nhớ không sai, thì con yêu thú vụng trộm chạy tới để lại trên mặt ngươi một dấu bùn hẳn là chưa trưởng thành, nó hẳn không có ác ý gì đâu."

An Nhiên rất muốn hỏi hắn, đến cùng thì như thế nào mới tính là có ác ý. Tần Mộ Ngôn còn nói: "Ngươi có lẽ không biết, phàm là tộc loài thú, vô luận là dã thú hay là yêu thú đều có một thói quen, bọn chúng thích lưu lại ấn ký trên những vật thuộc quyền sở hữu của mình."

Cái gì gọi là vật sở hữu của mình?

Cái gì gọi là ấn ký cho thấy thuộc về mình?

Lăn qua lăn lại, vòng tới vòng lui ybiến thành đồ vật là sao!

AnNhiên khóe miệng co quắp. Nói: "Nói đơn giản một chút."

Đơn giản chút?"Ly Yểm coi trọng ngươi, để lại ấn ký cho ngươi."

TToTT...... Thương tổn lòng tự ái rồi đó, có biết không.

An Nhiên gần như đã chết lặng, Tần Mộ Ngôn còn ngại chưa đủ: "Nếu ngươi không đem vết bùn ấy rửa đi, đại khái chúng ta đã có thể thuận lợi tiến vào huyệt động, chỉ cần trên người mang theo ấn ký Ly Yểm, ảo cảnh hiển nhiên sẽ không có tác dụng."

Mẹ nó! Bị con yêu thú ấy để lại ấn ký mất mặt như vậy, y không tẩy đi còn phải giữ lại triển lãm sao? Ảo cảnh cái gì, dù không có vết bùn kia, y cũng có thể phá giải không phải à, quá trình tuy rằng gian khổ chút, nhưng điều này sẽ càng thể hiện được giá trị đầu óc phi thú nhân y. An Nhiên sẽ không vì để mình thoải mái mà đem bản thân mình vào phạm vi vật sở hữu của yêu thú.

Niết mạnh một cái trên mặt bánh bao của Cố Viêm, An Nhiên hung tợn nói: "Ăn vụng thịt của lão tử còn dám kiêu ngạo như vậy, lão tử xốc ổ của nó."

Người quả nhiên không thể bị kích thích, dù là người thông minh đi chăng nữa cũng tương tự như thế. Hiển nhiên lúc này An Nhiên đã bị tức giận xông đến tận não, lui về? Ai muốn thì cứ tự mình đi đi, y đã hạ quyết tâm phải cùng con yêu thú này ngọc thạch câu phần.

Tần Mộ Ngôn chẳng qua muốntìm hiểu rõ sự thật thôi, không nghĩ vì thế lại nháo tới mức này. Thời điểm An Nhiên niết mặt Cố Viêm một cách ác độc thế kia, cả cơ thể hắn gần như muốn run lên. Người không biết không sợ,lời này quả nhiên không sai, yêu thú Ly Yểm đó, trước giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, có thể gặp được nó đã là chuyện không dễ, từng có vị chiến sĩ thú nhân thiên giai cấp 9 nói rằng, "Ngươi có thể từ trong tay Ly Yểm sống sót, nó còn hãnh diện vì được ăn thịt ngươi đấy, vì đây tuyệt đối là kỳ tích." Những thứ này đều là tin tức phổ thông các thú nhân đều biết, bạn đồng hành luôn đi cùng với Thần thú Arthes chính là yêu thú Ly Yểm. Nó tượng trưng cho sức mạnh, đồng thời, nó có bao nhiêu cường đại, thì có bấy nhiêu tham ăn.(miêu tả cho lắm vô, ai dè, không cản được bao tử mà haha)

AnNhiên không biết thịt kho y làm đã chinh phục được yêu thú Ly Yểm. Dù rằng Tần Mộ Ngôn biết, nhưng hắn sẽ không đành lòng vạch trần đại yêu thú trong truyền thuyết đang được đề cập tới này thực ra chỉ là một con yêu thú tham ăn.

Hai thú nhân cùng một phi thú nhân tiếp tục tiến về phía trước mang theo những suy nghĩ khác nhau của bản thân mình.

Tiếnvềphía trước, An Nhiên đem nhánh cây nhỏ của rượu cừ tử vụng trộm nhặt lên nắm trong lòng bàn tay. Không chừng đi về phía trước còn có thể dùng tới, cũng không thể để y cứ đụng tới chuyện lại phải vào không gian một lần. Tiết kiệm là vinh quang, lãng phí là xấu hổ!

Không biết có phải do có cây trừ tà áp trậnhay không, đoạn đường về sau thuận lợi hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn uốn lượn quanh co đi sâu vào huyệt động, thỉnh thoảng sẽ gặp phải ngã ba, nhưng tình huống như vậy hoàn toàn nằm trong phạm vi chấp nhận được của An Nhiên. Y không nghĩ một tiếng trống làm nên tinh thầncó thể đánh thẳng Hoàng Long*, Ly Yểm không ngốc, sao có thể để bọn họ thoáng cái có thể nhìn hết hang ổ của nó được chứ?

Trải qua hai canh giờ, bọn họ gặp phải tử lộ thứ tư. Sau khi quay lại từ lần thứ tư này, Tần Mộ Ngôn một khắc cũng không dừng lại đi tiếptới ngã ba tiếp theo. Lần này, tình huống rốt cuộc đã có thay đổi. Huyệt động càng lúc càng hẹp, quanh co khúc khuỷu, vách động trở nên ngày càng khô ráo, một chút hơi nước cũng không có. An Nhiên nửa người treo trênlưng Tần Mộ Ngôn cùng đi xuống. Càng đi càng cảm thấy nóng, trên trán đã nhiều hơn những giọt mồ hôi, lau cũng lau không hết. An Nhiên không ngừng liếm môi, cảm thấy nhiệt độ bên trong huyệt động này càng xuống sâu càng tăng cao.

"Chuyện gì xảy ra? Lại là ảo cảnh ư?" Cố Viêm là phong tốc cẩu, sợ nhất chính là nóng. Hắn không ngừng thở phì phò, tai lớn ủ rũ, tinh thần cũng không được tốt cho lắm.

"Không phải." "Hẳn là không phải." Thanh âm trả lời của Tần Mộ Ngôn cùng An Nhiên đồng thời vang lên.

Ảo cảnh? An Nhiên bĩu môi, trong tayy còn cầm cây trừ tà, làm sao có thể là ảo cảnh được. Nhưng nếu không phải là ảo cảnh, tình huống chỉ sợ cũng không được tốt cho mấy. Từ sau khi tiến vào huyệt động, bọn họ vẫn tiếp tục lần mò đi sâu vào, hiện tại vài giờ đã trôi qua, bản thân An Nhiên tự động sinh ra một trận thấp thỏm. Càng đi xuống nhiệt độ càng tăng, phía dưới sẽ không là dung nham núi lửa chứ!

Ba người thật cẩn thận đi sâu xuống, nhưng con đường phía trước càng ngày càng hẹp, mơ hồ còn thấy được hồng quang. Bồn chồn trong lòng An Nhiên càng lúc càng tăng. Chẳng qua chỉ đánh cuộc một chút nên mới chui vào huyệt động này, nhưng sau đó lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, thật sẽ có yêu thú biến thái đến độ đem động phủ của mình kiến tạo đến phức tạp như thế này sao? Mới thoát khỏi ảo cảnh lại gặp phải dung nham, có cho người khác sống không đây!

Mặc kệ trong đầu đang dần hình thànhnhững lo lắng không biết tên, An Nhiên cũng khôngmở miệng nói cả đám quay trở về. Bọn họ đã đi tới bước này, ai biết hang ổ yêu thú đến cùng là ở nơi nào? Không chừng chính ngay bên cạnh đống dung nham này thì sao, ai biết được.

Không thấy trạng huống phía trước tùy tiện lui về là chuyện không thể nào xảy ra, lo lắng ư, mặc cho số phận đi!

Ngay khi ngã rẽ cuối cùng xuất hiện, huyệt động lại trở nên vô cùng rộng rãi, xuất hiện ánh sáng đỏ hắt lên.

Cuối thông đạo ngày càng hẹp này là một thạch động vô cùng tolớn, bên trong cũng không có cái gọi là dung nham núi lửa như đã nghĩ. Mà là một gốc huyết liên vô cùng diễm lệ (ở đây dùng huyết liên hay hơn hoa sen máu nhỉ???), từ tâm hoa toát ra một đám lửa nhỏ màu vàng. An Nhiên vừa bước vào thạch động, đập vào mặt chính là độ nóng có thể nướng chín người, phía trên cánh của hoa sen, đang ẩn ẩn có màu đỏ bóng loáng lưu chuyển.Làm chiếu lên toàn bộ thạch động một mảnh đỏ rực.

╮[╯▽╰]╭

Cũng không phải tất cả phía dưới huyệt động đều là nham thạch nóng chảy, Tiểu An Nhiên, ngươi không có mệnh gặp phải loại này đâu!

Hết chương 66

* Cám ơn sự giúp đỡ của

Một tiếng trống làm nên tinh thần => làm 1 lèo cho xong (Tả truyện 左傳: "Phùchiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt"夫戰, 勇氣也, 一鼓作氣, 再而衰, 三而竭 (Tào Quế luận chiến 曹劌論戰) Sự chiến tranh, nói về dũng khí, (nghe) tiếng trống thứ nhất thì (quân) hăng hái, tiếng thứ hai lòng hăng hái giảm xuống, lần thứ ba thì hăng hái hết cả.) (nguồn: hvdic.thivien.net)

Đánh thẳng Hoàng Long: Trực đáo Hoàng Long: Hoàng Long tức phủ Hoàng Long, làvùng trung tâm của quân Kim. Triều Nam Tống, năm 1140, Nhạc Phi đại phá quân chủ lực của quân Kim, do Hoàng Nhan Tông Bật, tức Ngột Thuật chỉ huy, chiếm lại Trịnh Châu, Lạc Dương. Nhạc Phi vui vẻ nói với quân sĩ: "Chúng ta thừa thắng tiến quân, đánh thẳng tới phủ Hoàng Long, khi đó sẽ cùng chư vị nâng ly uống rượu mừng công!". Đời sau dùng "Đánh thẳng tới Hoàng Long nói tiến quân thần tốc vào hang ổ địch quân, tiêu diệt hoàn toàn binh lực đối phương. (Nguồn:)

TNCTCQS-☆ 67. Bảng xếp hạng dị hỏa thiên địa
Editor: Hannah Nguyễn

"Hoả diễm tâm huyết liên!"

An Nhiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tần Mộ Ngôn, hỏi: "Cái gì là hoả diễm tâm huyết liên?"

Tần Mộ Ngôn ngẩn ngơ nhìn đoá sen máu đang bao quanh ngọn lửa màu vàng kia. Tương tự như nến cắm trên bánh sinh nhật, hơi hơi nhảy lên, như một đứa nhỏ ngượng ngùng.


"Hoả diễmtâm huyết liênlà một loại dị hoả sinh ra từ thiên địa (chỗ này ta sẽ không để nó thuần việt mà vẫn để hán ngữ nhé, nó sẽ hay hơn là nghĩa trần trụi: ngọn lửa đặc biệt sinh ra từ trời đất), sau khi dung hợp bất ngờ với thú nhân có thể luyện ra được thân thể vô cùng hoàn mỹ." Dị hoả thiên địa gì đó, An Nhiên có thể lý giải, chỉ cần nhìn vào bộ dáng đoá sen máu kia bao vây ngọn lửa, liền biết nó là thứ lợi hại như thế nào. An Nhiên chỉ nghe qua trong trò chơi Dược sư cùng với Luyện Kim thuật sĩ có thể luyện ra dị hỏa, không nghĩ đến thú nhân cũng có thể.

Lửa này đối với bọn họ sợ tác dụng cũng không phải là giống nhau, Dược sư dùng dị hỏa để luyện dược luyện đan, còn thú nhân lại kỳ tích hơn dùng để luyện thân thể. An Nhiên không có ý chiếm lấy dị hỏa, đỉnh Tứ Tượng huyền cực của y tự nó đã mang lửa rồi.

Bộ dáng này của Tần Mộ Ngôn, sợ là đã nhìn trúng hoả diễm tâm huyết liên này. An Nhiên nhíu mày nhìn Cố Viêm. Bọn họ có hai thú nhân, theo lý thuyết cơ hội được chia đều cho nhau, không nên bất công người nào. Nhưng trong lòng An Nhiên nghiêng về Tần Mộ Ngôn nhiều hơn một chút, y hy vọng có thể giải quyết vấn đề phân chia mang mùi thuốc súng này một cách hoàn hảo. Tốt nhất là Cố Viêm có thể tự động buông tay.

Nếu Tần Mộ Ngôn luyện dị hỏa thành công hiển nhiên về mặt tu vị sẽ có thành tựu vượt bậc hơn nhiều.

An Nhiên nghĩ nghĩ, rốt cuộc mở miệng nói: "Cố Viêm suy nghĩ của ngươi?"

Cố Viêm đã đoán được tâm tư An Nhiên, không chỉ Cố Viêm, Tần Mộ Ngôn cũng đã nhận ra. Lúc này, An Nhiên hỏi Cố Viêm như vậy, lẽ dĩ nhiên trong lòng y đã muốn cho Tần Mộ Ngôn, lễ phép hỏi thăm chỉ vì muốn ám chỉ Cố Viêm nên chủ động thoái nhượng thì tốt hơn. An Nhiên không phủ nhận, y làm như vậy rất đáng xấu hổ, nhưng cả dọc đường này Tần Mộ Ngôn đã vì y trả giá không ít, lòng người là thứ lúc nào cũng dễ thiên vị.

"Ngươi......" Cố Viêm vừa phun ra một chữ liền bị câu nói kế tiếp của Tần Mộ Ngôn đánh gãy. "Ta không cần cái này, để Cố Viêm luyện nó đi."

Trong lòng Tần Mộ Ngôn rất cảm động, lời nói ra vẫn rất bình tĩnh. Cố Viêm không quen nhìn bộ dáng hắn làm bộ làm tịch như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn biến dạng, hừ một tiếng, hắn vốn muốn tranh một trận với Tần Mộ Ngôn liền cảm thấy ấm ức vô cùng. Tần Mộ Ngôn có thể không tiếc buông tay khiếntrong lòng Cố Viêm lại càng không thích, mẹ kiếp, hắn Cố đại thiếu còn cần người khác nhường sao?

"Ta không có hứng thú!" Cố Viêm chính xác là loại người khổ thân chết vì sĩ diện. Hắn còn muốn đâm Tần Mộ Ngôn vài câu, liền nghe Tần Mộ Ngôn nói: "Ta chỉ nhất thời xúc động mà thôi, cơ thể của ta đã luyện qua dị hỏa rồi."

Cái gì! Cố Viêm cùng An Nhiên đều đồng loạt nhìn hắn.

Tần Mộ Ngôn giật nhẹ khóe miệng giải thích bổ sung nói: "Bốn năm trước tại khe sâu Ác Ma, thời điểm còn là lính đánh thuê phải làm nhiệm vụ, ngoài ý muốn đã phát hiện ra hoả diễm tâm hàn ngọc, nên khi đó ta đã luyện rồi, hiệu quả bất ngờ từ dị hỏa khi luyện thân thể chỉ có thể một lần thôi. Hoả diễm tâm huyết liên này tuy rằng rất trân quý, nhưng đối với ta mà nói nó đã không còn bất luận giá trị nào."

Trên bảng danh sách dị hoả loại hoả diễmtâm này, đối với một số thú nhân mà nói cho dù dùng trăm phương ngàn kế nhưng cả đời chưa chắc có thể nhìn tới một loại, nhưng Tần Mộ Ngôn này lại trong thời gian bốn năm ngắn ngủi có thể nhìn đến hai lần.

Đứng thứ ba bảng dị hoả là hoả diễm tâm huyết liên, thứ năm là hoả diễm tâm hàn ngọc.

Thần ơi đây là vận cứt chó gì vậy. Cố Viêm thầm dựng ngón giữa nói một tiếng: "Mẹ kiếp!"

Mắt thấy Cố Viêm tức giận không ít, Tần Mộ Ngôn trái lại rất cao hứng, sâu bên trong ánh mắt hắn đều mang theo ý cười, trong mắt hình ảnh ngọn lửa màu vàng như ẩn ẩn nhảy lên, cực kì câu nhân. An Nhiên cũng cười, y lúc này mới suy nghĩ cẩn thận vì sao rõ ràng không cung cấp đủ năng lượng từ phỉ thuý cho hắn tu luyện, nhưng đẳng cấp chiến sĩ của Tần Mộ Ngôn cũng có thể tăng nhanh như vậy. Hiển nhiên đây đều do công lao hoả diễm tâm hàn ngọcrồi. Tần Mộ Ngôn biến thành mặt than như vậy, chắc cũng không thoát khỏi công lao của nó.

"Nếu đã như vậy," An Nhiên bĩu môi hướng Cố Viêm nói, "Hoả diễm tâm huyết liên này coi như thuận tiện cho ngươi."

Cố Viêm rất muốn có đủ dũng khíđể phản bác lại, hắn muốn lớn tiếng nói, lão tử không cần. Nhưng hắn vẫn không có làm,mụ nội nó hoả diễm tâm huyết liên đứng thứ ba bảng dị hỏa có biết ý nghĩa là gì không? Ý của nó chính là sau khi luyện xong tốc độ tu luyện có thể đề cao thêm mấy lần, cũng có nghĩa là Cố Viêm hắn có thể vượt qua Tần Mộ Ngôn trở thành chiến sĩ đứng đầu.

Chỉ cần nghĩ đến những ưu việt đó, hiện tại dù cho có bị chọc tức cũng không tính là gì. Tuy rằng đi theo An Nhiên hắn không có bao nhiêu nhân quyền, tự tôn cũng bị giẫm lên giẫm xuống như cơm bữa, nhưng đãi ngộ vẫn là không tệ, ăn ngon không nói ngẫu nhiên còn có điểm phát tài. Đời ngườimà, nên như vậy!

Cố Viêm mặc kệ cưỡng chế phát ra từ uy áp của dị hoả tiến từng bước một về phía trước, mỗi một bước đều càng thêm gian nan. Càng tiếp cận, độ ấm kia càng như muốn đốt cháy cả cơ thể, thời điểm còn cách năm bước nữa tới huyết liên, Cố Viêm nhận ra bản thân muốn không chịu nổi nữa rồi, hắn cảm giác như cả cơ thể mình đangdần bị hòa tan. Hơi nóng toả ra là vô cùng nóng, nhìn như bình thường nhưng kì thực hơi nóng đó phát ra cứ cuồn cuộn không ngừng, thú nhân mang hình thái cẩu sợ nhất là nóng, dù có thể luyện cơ thể thành công thì cũng phải mất nửa cái mạng nhỏ của Cố Viêm. Cố Viêm vẫn muốn kiên trì, Tần Mộ Ngôn đã có thể luyện hỏa nhập thể, dựa vào cái gì hắn lại không được.

Hắn nơi nào không bằng Tần Mộ Ngôn cơchứ, Cố Viêm vừa nghĩ đến Tần Mộ Ngôn, thì thân thể đang mỏi mệt liền tràn ngập năng lượng. Đối với hành vi bất công của An Nhiên thiên vị Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm đã ngầm oán hận lâu rồi. Hiển nhiên không thể từ một chuyện mà ra được, phải không?

Đây chính là yêu mà! (Oh my God, ta thề truyện ghi vậy đó 0.0)

Cố Viêm tiếp tục cắn răng tiến về phía trước một bước, cách ngọn lửa vàng chỉ còn ba bước. Thân mình nho nhỏ của hắn đã bị căng ra hết cỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn bị chiếu sáng đến đỏ bừng. Mỗi một bước đi đều dẫn đến cả cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo, cứ như ngay lập tức hắn sẽ khuỵu xuống vậy.

Cả trái tim của An Nhiên đều đã vọt tới cổ họng. Mặc kệ là bên trong trò chơi hay bên ngoài trò chơi, thì đây vẫn là lần đầu tiên y thấy người luyện dị hỏa. Loại dị hỏa này, trong [Thiên Địa Huyền Hoàng], sau khi luyện đều chắc chắn thành công, chỉ là quá trình tương đối thống khổ, nhưng không có khả năng thất bại. Cái khó ở đây chỉ còn là việc tìm ra được dị hỏa chứ không phải việc luyện dị hỏa.

Nhưng hiện thực lại không phải như vậy.

Bộ dáng này của Cố Viêm, An Nhiên nhìn thấy như xoắn cả tim. Hoả diễm tâm huyết liên gì đó, đứng thứ ba trong bảng dị hỏa không sai, rất cường đại cũng rất nghịch thiên cũng không sai, nhưng nó làm cách nào để xuất hiện bên trong một huyệt động như thế này đến giờ An Nhiên đã không còn muốn nghiên cứu kỹ nữa, chỉ mỗi việc Cố Viêm có thể luyện thành hay không, An Nhiên đãthật sự không nắm chắc.

Nếu thành công, tương lai là một đường bằng phẳng.

Nhưng nếu thất bại, ngay cả tiền đồ cũngsẽ bị hủy.

Đây là một canh bạc lớn, nhưng phàm là thú nhân, bọn họ đều sẽ làm ralựa chọn đồng dạng. Không ai tình nguyện bản thân mãi là người bình thường, nếu như ngay cả dũng khí khiêu chiến khó khăn cũng không có, thì tu vi sớm muộn gì cũng dừng lại không thăng tiến lên được.

Vì tu luyện chính là một việc nghịch thiên liều mạng.

Thời điểm An Nhiên còn chìm đắm trong những suy nghĩ miên man, Cố Viêm lại đi tiếp về phía trước một bước, một bước rồi lại một bước, rốt cuộc hắn đã đứng được trước mặt huyết liên. Hắn cố nén đau nhức từ xương cốt vươn tay hướng trung tâm huyết liên nơi có ngọn lửa màu vàng tìm kiếm, vô cùng gian nan, thống khổ cứ như cả người được đầu thai sống lại lần nữa. Hắn cắn răng nhịn xuống.

"Rống......"

Hết chương 67

TNCTCQS-☆ 68. Yêu thú Minh Hỏa
Editor: Hannah Nguyễn

Trong nháy mắt khi Cố Viêm chạm vào hoả diễm tâm huyết liên, nguyên bản ngọn lửa lúc đầu rất nhỏ chỉ trong chốc lát liền biến thành liệt diễm (hình như đây là loại lửa có cường độ nóng rất cao) cháy mạnh lên cao tới hai ba mét, cách thật xa, An Nhiên cũng có thể cảm giác được sóng nhiệt cuồn cuộn đập vào mặt. Tuy là Tần Mộ Ngôn cũng chưa thấy qua cảnh tượng có thanh thế lớn như vậy, nhưng bốn năm trước khi hắn luyện hoả diễm tâm hàn ngọc, chỉ bị kết thành khối băng đông lạnh khoảng chừng hai giờ, khi đó Tần Mộ Ngôn bị khối băng bọc lại, thân thể lại bị dị hỏa đốt cháy từng tấc từng tấc, nỗi đau tê tâm phế liệt xâm nhập xương tuỷ kia nếu ngươi đã biết cả đời cũng sẽ không muốn nếm thử một lần đâu.


Thần thú Arthes đã từng nói qua, dị bảo trong thiên địa đều có tính tình. Nếu nó để ý mới có thể cho ngươi làm chủ, nhưng nếu chướng mắt, cho dù hao hết tâm tư lấy được đến tay ngươi cũng đừng mong có thể sử dụng được nó. Hoả diễm tâm hàn ngọc là loại lạnh lẽo quái gở, còn hoả diễm tâm huyết liên này lại rất nhiệt tình. Hắn là chiến sĩ thú nhân thiên giai còn cảm thấy hoảng sợ khi bị thiêu cháy sạch như vậy, chớ nói chi đối với phi thú nhân như An Nhiên có thể chất gầy yếu như vậy.

Cái cháy bị đốt từliệt diễm so với hàn băng càng làm cho người ta khủng hoảng hơn.

"An Nhiên ngươi trước tiên lui ra ngoài đi." Tần Mộ Ngôn che ở trước người An Nhiên thấp giọng nói.

Luyện dị hỏa cũng không phải là chuyện trong chốc lát có thể hoàn thành, để An Nhiên chờ ở nơi này? Nói đùa, Cố Viêm còn chưa luyện thành, An Nhiên sợ rằng cũng chết cháy rồi. Trên bảng dị hỏa thiên địa xếp hạng càng cao tính tình càng cổ quái. Hoả diễm tâm huyết liênlà loại lửa rất bạo liệt, nó khác với mười loại còn lại, có thể cùng Cố Viêm ngu ngốc này vừa mắt nhau, tuyệt đối là duyên phận.

Lúc này, An Nhiên không dám cùng Tần Mộ Ngôn tranh cái gì, y cũng có chút không yên lòng với Cố Viêm, nhưng cũng không muốn để Tần Mộ Ngôn lo lắng. Lại nói, luyện dị hỏa dựa vào tâm trí cá nhân, nếu tâm trí không kiên định thất bại là điều tất nhiên. Có thể thành công hay không còn phải do chính Cố Viêm. Người bên ngoài lo lắng cũng không có tác dụng gì.

An Nhiên gật gật đầu, dưới sự bảo hộ của Tần Mộ Ngôn lui ra ngoài, những việc xảy ra đã vượt xa phạm vi y có thể tiếp nhận, An Nhiên cảm thấy, lúc này, giấu dốt cũng không phải là chuyện quá trọng yếu, dưới tác dụng khế ước, An Nhiên cũng không cần phải gạt Tần Mộ Ngôn, về phần Cố Viêm, thoạt nhìn mặc dù có chút ngốc, nhưng An Nhiên tổng cảm thấytrong lòng hắn thật sự hiểu rõ mọi chuyện. Có vài người trời sinh nhạy cảm, dựa vào trực giác có thể tránh né tai hoạ, Tần Mộ Ngôn là như thế, Cố Viêm đại khái cũng được xem là một người như vậy.

Hắn là dòng độc đinh của Cố gia, địa vị vô cùng tôn quý, trước giờ lại rất thích dùng vũ lực để chinh phục tất cả, thật sự không thích loại đùa giỡn tâm cơ gian giảo kia.

An Nhiên là người lý trí, có thể khiến y yên tâm tổ đội cùng nhau, ắt phảiở phương diện nào đó được y tán thành. Người mặc dù luôn có thói hư tật xấu, nhưng An Nhiên thích cái kiểu Cố Viêm không ra vẻ quý tộc, biết sai có thể sửa, lại rất dễ thỏa mãn, cũng không có lòng tham. Tuy rằng nói chuyện làm việc có điểm không nên thân, nhưng người vẫn rất tốt. Có đôi khi, nhân phẩm so với cái gì đều trọng yếu hơn.Thà rằngcầnmột đồng đội ngu như heo cũng không muốn một tên hồ ly bắn trộm sau lưng. (một thôi nhé, hai cái là teo trong một đội hình, haha)

Bọn họ đã gặp nhiều chuyện ly kỳ như vậy, tương lai cũng sẽ có một vạn loại khả năng. Thừa dịp hiện tại Cố Viêm đang luyện dị hỏa, An Nhiên quyết định vào không gian định bụng chuẩn bị một chút.

Phi thú nhân cũng có thể xông pha một mảnh trời riêng mà! An Nhiên tuy rằng không có sức chiến đấu gì, nhưng nhờ dược sơn duy trì, vũ khí bí mật có lực sát thương lớn y cũng có thể luyện ra. Đương nhiên, suy xét đến vấn đề kết nối giữa trò chơi cùng hiện thực, phối phương gì đó còn cần phải làm thí nghiệm đã.

AnNhiên lui vào bên trong đường hầm hẹp, tuy rằng vẫn là có chút nóng, nhưng cũng không quá đốt người. Tần Mộ Ngôn lúc này mới thả tâm, chuẩn bị đi vào trông coi cho Cố Viêm. Vừa muốn xoay người, An Nhiên nói: "A Ngôn ngươi nhớ xem chừng hắn cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì, ta vào không gian, không cần lo lắng cho ta."

Tần Mộ Ngôn gật gật đầu, nói: "Nếu ngươi không muốn Cố Viêm biết thì sớm đi ra đó."

An Nhiên thưởng thức sự tri kỷ của Tần Mộ Ngôn, như mùa đông đưa áo bông tới, y cười cười, nói: "Ngươi yên tâm, ta tự có chừng mực."

Đợi đến khi Tần Mộ Ngôn lại một lần nữa đi vào, An Nhiên đã vào không gianbát quái.

An Nhiên không biết, cũng chính sau khi y đi vào, sâu trong thạch động truyền đến một tiếng thú rống kinh thiên động địa, hoả diễm tâm huyết liên lại bạo động, Cố Viêm vốn đã bị tổn thương rất nhiều, lại thêm một lần tiếp nhận trùng kích này ngay cả việc đứng cũng đã muốn không vững.

"Cố chịu đựng!" Tần Mộ Ngôn trong lòng hoảng hốt, bất chấp duy trì dáng vẻ lạnh như băng, biến trở về thú hình đón cự thú xông tới. Đã sớm biết dị hỏa thiên địa bất phàm, không nghĩ tới vậy mà lại có thể hợp thành sinh ra yêu thú Minh Hỏa. Minh hỏa chịu hoả diễm tâm huyết liên tẩm bổ mà sinh ra, tuy là thú hình, nhưng bản thể vẫn là hỏa diễm. Năng lượng nó đến từ chính hoả diễm tâm huyết liên, một khi ngọn lửa này bị hủy, yêu thú Minh Hỏa thủ hộ này chắc chắn sẽ biến mất trong thiên địa.

Thú nhân bình thường sao có thể chống đỡ được yêu thú Minh Hỏa, có thể nói, Minh Hỏa chính là phân thân của hoả diễm tâm huyết liên, Tần Mộ Ngôn biết cứ thế nhào lên thì ngay cả hắn cũng sẽ không đảm bảo an toàn được, cấp bậc dị hỏa so với cấp bậc chiến sĩ còn muốn nghiêm ngặt hơn, tuy rằng hoả diễm tâm huyết liên cùng hoả diễm tâm hàn ngọc đều thuộc về Thiên Hỏa, nhưng thứ ba và thứ năm vẫn có chênh lệch, lưỡng hoả gặp nhau, cấp bậc cao tuyệt đối có thể áp chế, hoả diễm tâm hàn ngọc tuy không đến mức phải tắt, nhưng khí thế cũng sẽ yếu đi một phần.

Minh Hỏa xuất thế sẽ trải qua thiên kiếp, có thể sống sót là cực kỳ ít, điểm này chỉ cần thú nhân có chút kiến thức đều sẽ biết được, Tần Mộ Ngôn hoàn toàn không nghĩ tới đám hoả diễm tâm huyết liên này thế nhưng lại có thể sinh ra yêu thú thủ hộ Minh Hỏa, khí thế yêu thú này mạnh như vậy, sợ là đã cùng hoả diễm tâm huyết liên liên tục hỗ trợ khí tức tu luyện lẫn nhau trong rất nhiều năm. Tần Mộ Ngôn nhớ, thời điểm bọn họ tiến vào không nhận thấy khí tức Minh Hỏa, chỉ sợ yêu thú này đang trong thời khắc mấu chốt tiến giai, nên mới thu liễm khí tức tu luyện. Cố Viêm luyện hoả diễm tâm huyết liên đã kinh động nó, nên dù bất chấp khó được một lần đột phá cũng muốn xông ra.

Bọn họ lúc này quả thật tính sai, vốn tưởng rằng bất ngờ luyện thân thể tuy rằng thống khổ, nhưng lấy tính khí Cố Viêm nhất định có thể gắng gượng qua được, chỉ cần gắng gượng chịu đựng, tương lai hắn sẽ là không giới hạn. Lại duy nhất một điều không nghĩ tới, hoả diễm tâm huyết liên còn có yêu thú thủ hộ, lúc này, yêu thú vì sống sót nhất định sẽ muốn giết Cố Viêm. Tần Mộ Ngôn tuy rằng là chiến sĩ thiên giai, nhưng đứng trước sinh vật như vậy trọng lượng vẫn không đủ cân.

Móng vuốt to lớn của yêu thú được bao trong ngọn lửa có cường độ cao vung lên đập bay Lôi Vân dực báo hắc sắc. Tần Mộ Ngôn phun ra một ngụm máu lớn, lại tiếp tục nhào lên, nhưng lại phát hiện yêu thú Minh Hỏa đã hóa thành bản thể một bóng người hỏa diễm trên người Cố Viêm.

"Rống!" Lại là một tiếng thú rống, vóc dáng tiểu thú nhân rốt cuộc chịu không nổi phải biến thành thú hình. Chỉ một hoả diễm tâm huyết liên liền đã muốn nửa cái mạng của hắn, lại thêm một thân tu vi của yêu thú Minh Hỏa, tiểu phong tốc cẩu của chúng ta từng tấc một bị hủy diệt, sau đó lạiđược trùng sinh. Từng tiếng rống tê tâm liệt phế liên tục vang lên không ngừng trong thạch động.

Tần Mộ Ngôn là kẻ có đầu óc, lúc này hắn đã nhìn ra có gì đó không đúng, yêu thú này không giống như muốn mạng của Cố Viêm, bọn họ càng giống như đang tiến hành nghi thứcnào đó thì hơn. Hoả diễm tâm huyết liên, yêu thú Minh Hỏa cùng với Cố Viêm, ba thứ từng chút một dung hợp cùng một chỗ, kèm theo đó là tiếng gào thét thê thảm, thân thể phong tốc cẩu từng chút từng chút một phát sinh biến hóa. Trên móng vuốt hắn sinh ra bốn ngọn lửa cường độ cao màu vàng lưu động, da lông lần lượt bị đốt trọi sau đó lại một lần nữa được sinh ra cuối cùng hóa thành tuyết trắng tôn quý. Cái đuôi nhưng lại là màu vàng, trên vành tai cũng thoáng hiện một chút màu vàng.

Tần Mộ Ngôn sau khi luyện dị hỏa cũng không có phát sinh ra loại hình dị biến này, Cố Viêm lúc này nhìn qua rất cuốn hút.

Thần ơi nơi nào còn là cẩu nữa? Thú nhân tộc khuyển nào có tôn quý ưu nhãnhư vậy? Thân ái, ngươi nằm mơ thôi.

Hết chương 68

TNCTCQS -☆ 69. Hai tầng băng hoả
Editor: Hannah Nguyễn

Thời điểm Cố Viêm luyện dị hoả, An Nhiên cũng không nhàn rỗi, y cẩn thận nhớ lại vài phối phương của những loại thuốc phụ trợ, trừ bỏ thuốc cầm máu, thuốc bổ linh, thuốc trị thương, tị độc đan, đại hoàn đan, cấp tốc hoàn. An Nhiên lại luyện chế thêm năm loại thuốc khác. Trò chơi cùng hiện thực nối liền nhau khiến y phí một phen công phu. Để có thể nắm bắt đúng số lượng thảo dược cần dùng trong game cho đúng cũng là một khó khăn không nhỏ.


An Nhiên vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì.

Thuốc tăng lực — trong vòng nửa giờ sức mạnh cộng thêm 100%.

Thần giáp hoàn — trong vòng nửa giờ phòng ngự cộng thêm 100%.

Ẩn nấp hoàn — ẩn thân, năm phút đồng hồ.

Quy tức hoàn — thuốc giả chết.

Vô địch kim cương hoàn — có ba phút trong trạng thái vô địch, sau khi sử dụng suy yếu một ngày.

Có thần khí dược đỉnh Tứ Tượng huyền cực tồn tại ở đây, cộng thêm tính an gian từ không gian, sản xuất số lượng lớn là một chuyện hoàn toàn có khả năng. Thời gian trôi qua trong không gian quá nhanh, dù ở bên trong ngây ngốc cả nửa ngày thì lúc đi ra cũng chỉ mới vài phút. An Nhiên vì điều chỉnh phối phương, đã lãng phí không ít thảo dược, cũng may có không gian tồn tại, nên y dù có tiêu hao hơn nữa cũng không thành vấn đề. Trên ngọn núi đầy thảo dược này, chỉ cần giữ lại gốc, ra ngoài làm gì đó nửa ngày sau đó lại tiến vào thì chúng nó lại sinh trưởng tươi tốt như lúc đầu.

An Nhiên đem thuốc tăng lực cùng thần giáp hoàn luyện chế nhiều hơn chút, còn ba loại còn lại số lượng tương đối ít hơn, dù sao cũng không hay dùng đến. Y đem thuốc viên luyện xong chia làm 2 phần, suy xét đến tác dụng của tị độc đan có thời gian hạn định là ba ngày, An Nhiên lại luyện thêm một lò, bọn họ còn muốn ở lại rừng Khiếu Nguyệt thêm vài ngày nữa, nên nếu không chuẩn bị chu toàn là không thể được.

Suy xét đến những chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh trên đường, mỗi loại y đều lưu lại một phần cho mình, đặt trong nhà tranh bên trong không gian, tùy thời đều có thể thuận tay lấy ra dùng. Luyện dược, đan giỏ, đóng gói mất thời gian cả ngày của An Nhiên, y lại đem rau dưa cùng trái cây đã chín thu hoạch, tiếp đó đem các loại giống mới gieo xuống. Gốc hoa tiêu đã có dáng dấp rất tốt, phía trên đã kết rất nhiều hạt, An Nhiên chỉ kịp đem chúng nó thu vào trong rổ trúc, hạt tiêu cần phải rang qua nữa mới dậy mùi được, đương nhiên hiện tại An Nhiên không có thời gian làm việc này.

Tốn thời gian trong không gian là một việc không đáng, nhưng ra ngoài lại không thể bảo đảm đủ an toàn, An Nhiên sau khi đeo đủ các loại thuốc ở thắt lưng mới lắc mình ra ngoài.

Bên ngoài bất quá mới trôi qua hơn mười phút thôi, Tần Mộ Ngôn bị thương biến trở về hình người ngồi dựa vào cửa thạch động, hắn đem cả ba loại dược An Nhiên chuẩn bị cho mình mỗi loại đều ném vào miệng một viên. Chậm rãi đợi đống thuốc có tác dụng. Đồng thời trong lúc đó ánh mắt của hắn cũng không rời khỏi người Cố Viêm.

Cố Viêm ước chừng có chút thoát lực, sau khi gào thét vài phút liền im lặng trở lại, khớp hàm của phong tốc cẩu biến dị run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, luyện dị hỏa cần rất nhiều thời gian, lúc này mới trải qua vỏn vẹn mười phút mà thôi, bọn họ cũng giống như Phượng Hoàng niết bàn vậy, sau khi hủy diệt sẽ là hồi sinh, chỉ là thân thể bất ngờ trải qua ba lượt tu luyện, tư vị kia, tuyệt đối khiến ngươi có thể ghi nhớ suốt đời.

Cố Viêm cố gắng quen với loại đau đớn này, bản thân hắn cắn chặt khớp hàm không cho phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cùng lúc lưu lại khí lực để tiếp tục chống đỡ về sau, về phương diện khác, hắn cũng không muốn để An Nhiên lo lắng.

Hiện tại, Cố Viêm nhớ lại rất nhiều thứ, nhớ tới sự huy hoàng một phương của hắn ở Đế Đô, nhớ tới sự yêu thương của các trưởng bối trong nhà, nhớ tới sự ngưỡng vọng của hắn đối với những ngày khắc khổ của Quân Thiển Tây đã trải qua, nhớ tới lần đầu gặp mặt An Nhiên tại Vọng Nguyệt thành, nhớ tới những chuyện xảy ra trên một đường này. Hắn vốn cho là những chuyện đó vô cùng nhạt nhẽo, nhưng chúng nó lại thâm thâm khắc sâu vào trong trí nhớ hắn.

Hắn không ngừng ở trong lòng đối với chính mình nói: Chống đỡ tiếp...... Phải chống đỡ tiếp...... Không thể ngất...... Hôn mê thì cả đời sẽ không thể tỉnh lại...... Nhất định phải chống đỡ tiếp......

Tần Mộ Ngôn vẫn một mực thủ hộ ở trước cửa thạch động, lẳng lặng nhìn hắn từng tấc hủy diệt rồi lại từng tấc hồi sinh. Tính tình hoả diễm tâm huyết liên bạo liệt như vậy, Cố Viêm muốn thu phục nó chỉ sợ so với Tần Mộ Ngôn thu phục hoả diễm tâm hàn ngọc càng khó hơn rất nhiều. Lại nói yêu thú Minh Hỏa cũng không phải ăn chay, tuy rằng nó chưa hề có ý thương tổn Cố Viêm, nhưng bọn họ lại càng giống đang tiến hành một loại nghi thức thần thánh, thì thống khổ vẫn là điều không thể tránh khỏi.

Cấp bậc của Cố Viêm thật sự quá thấp, Minh Hỏa giơ móng vuốt lên cũng có thể đập chết hắn.

Bất chấp ý chí muốn làm chủ của yêu thú, cấp thấp muốn cấp cao phục tùng mình chính là hướng sinh mệnh khiêu chiến. Loại đau đớn này không phải ai cũng có thể chống đỡ được tới cuối. Chớ nói chi Cố Viêm còn phải trải qua loại đau đớn này tới hai lần, đây đã không còn là 1+1=2 đơn giản như suy nghĩ nữa. Trong lúc luyện dị hỏa lại đồng thời cùng yêu thú thủ hộ đạt thành khế ước, toàn bộ đại lục Thú Nhân trước giờ chưa từng có tiền lệ như vậy, cũng không biết là không có, hay vẫn là không có ai chịu qua nổi.

Có lẽ do yêu thú Minh Hỏa bùng phát có tác dụng điều tiết, thời gian Cố Viêm luyện dị hỏa cũng không dài như với Tần Mộ Ngôn, ước chừng hắn chỉ cần dùng tới một giờ, chủ yếu là do bất ngờ luyện thân thể, yêu thú Minh Hỏa là thú bảo hộ của hoả diễm tâm huyết liên, từ tính cách đến tư tưởng của nó đều là truyền thừa từ hoả diễm tâm huyết liên. Sau khi Cố Viêm cùng Minh Hỏa đạt thành khế ước, cũng tự nhiên cùng linh hồn hoả diễm tâm huyết liên phù hợp như nước chảy thành sông.

Đợi đến khi tất cả đều kết thúc, lửa bao bọc trên người hắn cũng chậm rãi tiêu trừ, cuối cùng chỉ còn lưu lại một đám nhỏ trên đuôi, Tần Mộ Ngôn lúc này mới có thể nhìn rõ đến toàn cảnh sau khi Cố Viêm biến dị — da lông toàn bộ đều một màu tuyết trắng, trên các móng có một loại lửa màu vàng liệt diễm đang lưu động, vành tai màu vàng, cả đuôi cũng thế, trên chóp đuôi lại sinh ra một ngọn lửa. Tất cả toàn bộ đều dung hợp cùng một chỗ, bám vào trên người nho nhỏ của Cố Viêm. Khi hắn mở mắt ra, trong nháy mắt con ngươi màu vàng kia bắn ra hào quang, cao quý bên trong là cái khí thế được gọi là bễ nghễ thiên hạ.

Khí thế kia rõ ràng chính là phiên bản của yêu thú Minh Hỏa.

Hắn chính là hắn, nhưng hắn đã không còn là hắn.

Cố Viêm đã thay đổi.

Tần Mộ Ngôn nhíu nhíu mày, không xác định được việc này là chuyện tốt hay xấu. Trong nội tâm hắn vẫn thích Cố Viêm trước kia hơn, Tần Mộ Ngôn cảm thấy may mắn cho Cố Viêm khi luyện dị hoả thành công, nhưng lại càng tiếc hận cho một thế hệ ngốc tử đã biến mất.

Ngốc tử biến mất ư?

Thân ái, ngươi bị lừa rồi.

Trạng thái như vậy chỉ duy trì không đến một phút đồng hồ, sau khi Cố Viêm biết mình đã không cần phải chịu đựng nữa, vừa nhắm mắt liền trực tiếp ngất ngay.

Tần Mộ Ngôn vội vàng tiến lại gần cho hắn uống mấy viên thuốc, sau khi xác định rõ ràng Cố Viêm chỉ vì mệt mới ngất xỉu, hắn mới yên tâm ra ngoài kêu An Nhiên tiến vào. Sau khi dị hỏa biến mất, độ ấm bên trong thạch động nhanh chóng giảm xuống, dần dần khôi phục lại độ rét buốt vốn có của nó, Tần Mộ Ngôn ra khỏi thạch động, khom người tiến vào trong hành lang, An Nhiên hẳn còn ở trong đó cách cửa động không xa, vừa ra liền có thể nhìn thấy.

Tần Mộ Ngôn ra ngoài, nhưng lại không thấy An Nhiên. Hoảng sợ trong lòng hắn ngay lập tức trào lên, tiếp tục đi về phía trước một đoạn, nhưng vẫn như cũ không gặp được người. Chẳng lẽ vẫn còn trong không gian chưa đi ra? Tuy rằng Tần Mộ Ngôn biết thời gian trong không gian trôi qua bất đồng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy. Cố Viêm thật vất vả mới có thể gắng gượng trở lại nếu An Nhiên lại không thấy, cường hãn như hắn cũng không có biện pháp nào tiếp nhận sự thật này.

Bên Cố Viêm cũng không thể không có người, bên này An Nhiên cũng cần phải có người trông coi, hắn lại không biết thuật phân thân, chuyện này nên xử lý thế nào đây? Tần Mộ Ngôn rối rắm một hồi, đối với lo lắng cho An Nhiên là không dừng được, hắn nhận mệnh quay trở về đem vóc dáng nhỏ bé của phong tốc cẩu biến dị ôm ra đặt ở cửa thông đạo. Chính mình cũng cùng dựa vào vách động ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi An Nhiên biến mất.

Không phải chưa nghĩ tới việc đi ra ngoài tìm, Tần Mộ Ngôn cũng đã nghĩ tới khả năng An Nhiên đã gặp chuyện không may. Nhưng Cố Viêm bên này thật sự là không thể bỏ được, vừa luyện qua dị hỏa, lúc này Cố Viêm so phi thú nhân còn yếu ớt hơn rất nhiều. (giống chăm con quá trời ơi A Ngôn à)

Nếu bên trong huyệt động này đã có hoả diễm tâm huyết liên, hoả diễm tâm huyết liên này còn sinh ra yêu thú thủ hộ Minh Hỏa, thì còn gì không có khả năng nữa?

Bọn họ đã xác định đây chính là sào huyệt của yêu thú Ly Yểm, bên trong sào huyệt Ly Yểm làm sao lại có một yêu thú khác xuất hiện. Hơn nữa thuộc tính còn hoàn toàn trái ngược nữa.

Yêu thú Ly Yểm với thuộc tính âm hàn, thích ở những nơi rét lạnh đào động xây nhà. Mà Minh Hỏa lại là thuộc tính nhiệt hoả, là yêu thú thủ hộ dị hoả. Hai đại yêu thú này thật sự có thể hòa bình ở chung một hang được ư?

Suy nghĩ của Tần Mộ Ngôn là không thể.

Không thể không nói, chân tướng lúc này chính là sự thật Tần Mộ Ngôn thấy trước mắt. Bên trong huyệt động này hoả diễm tâm huyết liên chỉ mới là một phía thôi, cách không xa huyệt động này còn có một hàn thạch tủy đang được hình thành, hoả diễm tâm huyết liên cùng hàn thạch tủy là băng hỏa song sinh.

Minh Hỏa là thủ hộ thú của hỏa diễm tâm huyết liên, mà Ly Yểm lại vì hàn thạch tủy mà đến. Ly Yểm từ khi sinh hạ đã bị mang đến nơi này, từ lúc ý thức của nó mở ra thì nó đã ghé vào bờ đàm của hàn thạch này. Vốn một nước không thể có hai vua, một sào huyệt không thể lại có tới hai đại yêu thú. Nhưng cố tình từ lúc cả hai còn nhỏ ngây thơ đã là hàng xóm của nhau, tuy rằng tính tình không hợp cứ cách một khoảng lại đấu một trận phân cao thấp một phen, nhưng đến cùng vẫn vì cảm tình, mà cả hai cũng chưa hạ qua tử thủ với đối phương.

Yêu thú vốn rất tịch mịch, bọn nó tu luyện quá chậm, mà thời kỳ phát triển lại quá dài, có thể sống sót về sau lại thật sự quá ít. Vì vậy, hơn phân nửa những đại yêu thú này đều thuộc loại tình cảm. Bao che khuyết điểm là phẩm cách tốt đẹp nhất mà tất cả yêu thú đều sở hữu.

An Nhiên mới từ trong không gian đi ra không bao lâu liền vướng vào trong mê chướng. Do y không cầm theo rượu cừ tử, đợi đến khi An Nhiên ý thức được tình huống không đúng, thì bản thân y đã bị Ly Yểm bắt vào một thạch động khác.

Mới vừa lúc này vẫn còn là hơi nóng đốt người nhưng trong nháy mắt đã biến thành âm hàn lạnh lẽo, dù đầu óc An Nhiên có mạnh mẽ cỡ nào cũng không phản ứng kịp với những thay đổi này. Trước mặt y là một hàn đàm, đầm nước một màu xanh biếc, trên mặt nước là sóng nước lưu động nhẹ nhàng, phía trên hàn đàm này tỏa ra một đám sương trắng dày đặc, đó là tượng trưng cho thứ cực lạnh. An Nhiên đứng trong hang đá không bao lâu thì tay chân đều bị đông cứng lại, hàn khí rét lạnh thấu xương bắt đầu xâm nhập vào người.

Hàn khí là do đầm nước mang đến. An Nhiên không biết trong đầm nước có gì, nhưng y là phi thú nhân, không giống như Cố Viêm da dày thịt béo cái gì cũng đều dũng cảm nếm thử.

Y biết bên trong đầm nước này tất có dị bảo, nhưng mạng người lại chỉ có một, dị bảo dù muốn thì cũng phải có mạng đi lấy mới được. Giá rét cực độ như vậy, với thân thể gầy yếu này của y làm sao có thể gánh vác được? Nếu không rời đi chỉ có một con đường chết thôi.

Chỉ cần còn mạng, thì cái gì cũng đều có thể có lại, nhưng nếu mất mạng rồi thì cái gì cũng không có.

An Nhiên là người thông minh, không cần người khác nhắc nhở y cũng biết ở những thời điểm thích hợp cần làm ra những quyết định thích hợp nào. Mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng An Nhiên vẫn quyết định rút đi.

Lúc này thân thể y đã chết lặng, muốn đi ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, dưới tình huống có ngoại lực ngăn cản, không dễ dàng liền biến thành không có khả năng. Thời điểm An Nhiên sắp xoay người thì thấy bên bờ đàm có một tiểu thú nằm sấp, đầu nó cũng không lớn, thậm chí so với Cố Viêm thu nhỏ còn muốn nhỏ hơn, da lông đen nhánh, lớn lên cực kỳ giống mèo nhà, mắt mèo bích lục, nhưng cái đuôi lại bất đồng, cái đuôi của nó móc ngược như đuôi bò cạp vậy, lợi hại vô cùng, màu xanh nhẹ nhàng.

Nó cứ như vậy tùy ý ghé vào bên cạnh hàn đàm, hàn khí âm lãnh tản ra từ hàn đàm dường như đối với nó một điểm ảnh hưởng cũng không có. Rõ ràng đây là một sinh vật âm hàn cực điểm, An Nhiên từ ánh mắt của nó nhìn ra một tia ngây thơ cùng hứng thú.

Đây là mèo biến chủng sao? Không, không phải. Mèo làm sao có khả năng chịu được lạnh như vậy.

Yêu thú Ly Yểm!

An Nhiên nhìn thật lâu vào nó, sau khi đã xác định nó không có địch ý y liền sau xoay người rời đi. Thân thể y đã gần cương cứng rồi, ngay cả trái tim cũng bị hàn khí gây thương tích đến đau nhức. Nếu còn không đi sợ sẽ không xong. An Nhiên vừa xoay người, liền thấy trước mắt một đạo sắc đen chợt lóe, y muốn trốn, nhưng thân thể chưa kịp phản ứng liền nhận ra trong lòng mình nặng thêm một thứ.

Rét lạnh như vậy khiến ngũ cảm của An Nhiên thoái hóa không ít, dù là như thế y vẫn bị đau rất nhiều. Còn chưa rõ tiểu thú này muốn làm gì, hai bên mặt đã tiếp xúc với phần thịt mềm mại. An Nhiên nháy mắt liền nghĩ tới chuyện bản thân đã sắp sửa quên mất. Y cứng ngắc ôm tiểu thú trong lòng, khóe miệng giựt giựt lẩm bẩm nói: "Yêu thú Ly Yểm......"

Chỉ là lầm bầm lầu bầu mà thôi, y hoàn toàn không trông cậy vào thứ trong lòng có thể hiểu được. Nhưng con thú kia lại dùng tròng mắt màu xanh nhìn chăm chú vào y, gật gật đầu.

Má ơi, đây là quỷ ám sao? Vật nhỏ này lại có thể nghe hiểu những lời y nói!

An Nhiên không tin quỷ, lặp lại một lần nữa: "Ngươi là yêu thú Ly Yểm?"

Tiểu thú nghiêng đầu nhìn y, lại gật gật đầu.

Đầu năm nay, ngay cả dã thú cũng có văn hoá như vậy sao? Thế nhưng lại nghe hiểu được tiếng người.

Đá bay mi giờ! Nhân gia là yêu thú, yêu thú có được hay không, sinh vật dã thú tầng lớp thấp như vậy sao có thể so cùng đại yêu thú trong truyền kỳ được? Tuy rằng Ly Yểm ta còn trong quá trình trưởng thành, cấp bậc có chút chênh lệch nhưng hiện tại cũng đã đủ cho nó bễ nghễ trong đám thú có được hay không. Lại nói yêu thú hơn phân nửa linh trí mở rất sớm, nghe hiểu được tiếng người có gì ngạc nhiên chứ!

Bản thân nó hoàn toàn mặc kệ An Nhiên đang suy nghĩ cái quái gì, nó đem hai chân trước đặt trên vai An Nhiên, trực tiếp cùng An Nhiên đối diện, trong ánh mắt là tràn đầy chờ mong. An Nhiên nháy mắt mấy cái, không hiểu nó muốn làm gì.

An Nhiên nói: "Ta muốn ra ngoài!"

Tiểu thú mới mặc kệ chuyện này, nó gắt gao ghé vào trên người An Nhiên, cố chấp nhìn An Nhiên. Bên trong đôi mắt dâng lên ánh sáng hy vọng.

Ý tứ của nó, An Nhiên không rõ. Cả hai hiện không cùng một kênh thông tin.

Tiểu thú có chút buồn rầu, nó có thể nghe hiểu An Nhiên nói gì, nhưng nó lại không thể nói, vậy nó biết có ích lợi gì, An Nhiên lại không hiểu. Tiểu thú vươn đầu lưỡi ra liếm liếm khóe miệng. Động tác này, phối hợp theo đó trong mắt nó là chậm rãi chờ mong, An Nhiên rốt cuộc nhìn hiểu, cái này giống y chang biểu tình khi Cố Viêm nhìn thấy thịt kho tàu, đây chính là thèm ăn.

Khóe miệng An Nhiên giật nhẹ, thử cùng nó đàm phán. "Đem ta đông chết ở trong này sẽ không có ai làm thịt cho ngươi ăn, ngươi phải để ta ra ngoài mới được." Tiểu thú lúc này mới hiểu được vấn đề nằm ở chỗ nào. Nó vươn ra móng vuốt làm ra mấy động tác kỳ quái, phần thịt mềm mềm phát ra một loại ánh sáng kỳ dị, An Nhiên nhìn thấy như bị si mê, đệm thịt ngay lập tức chụp tới ngay trên người y.

Loại cảm giác này, so sánh cùng thời điểm yêu thú Minh Hỏa khế ước với Cố Viêm, thật là hưởng thụ. Cố Viêm tiến hành là một loại khế ước truyền thừa từ thượng cổ, mà An Nhiên lại là khế ước chủ tớ.

Ly Yểm là chủ, An Nhiên là tớ!

Trong nháy mắt khế ước đạt thành An Nhiên liền lý giải được sự thật bi thống này, thời điểm chơi game dù là thần thú cường đại cũng không thể được làm chủ, An Nhiên không nghĩ tới một mình y xuyên đến nơi này lại có thể thay đổi vị trí chủ tớ.

Y là người! Tuy rằng là giá trị vũ lực của phi thú nhân là 0! Nhưng y làm sao lại lưu lạc tới mức phải làm đầy tớ cho một yêu thú cơ chứ. Lại nói, mục đích chính của yêu thú này khi thu y là vì ăn.

Trò đùa này hơi lớn quá rồi đấy!

Hết chương 69

TNCTCQS – ☆ 70. Huyết mạch tính cái gì [tìm kiếm đầu tiên]
Editor: Hannah Nguyễn

Bắt đầu phần VIP rồi nha mọi người, theo truyện từ chương này sẽ là VIP 01 đếm tiếp, nhưng do mình muốn xuyên xuốt nên để số 70 nhé ^^

Thời điểm An Nhiên bắt đầu có đủ loại cáu kỉnh đủ loại bất đắc dĩ, bên tai vang lên một thanh âm nhỏ nhẹ mang theo ngượng ngùng: "Muốn ăn thịt thịt!"

Mẹ nó!


An Nhiên theo bản năng cúi đầu, nhóc con tiểu thú hoàn toàn không ý thức được chính mình đã làm chuyện gì khiến người khác oán trách, nó vẫn mang vẻ mặt tham ăn, chốc chốc lại liếm khóe miệng.

"Muốn ăn thịt thịt!"

Thanh âm kia được lặp lại lần nữa kèm theo đó là âm lượng được đề cao hơn, An Nhiên khẳng định âm thanh kia chính là do tiểu thú ghé vào trước người mình phát ra. Nhưng mà, nó tựa hồ cũng không có mở miệng.

"Không nên nhìn, là ta đang nói chuyện."

An Nhiên nháy mắt bắt đầu sinh ra một loại cảm giác bị lừa gạt, chết tiệt, một con thú nhỏ như vậy cũng dám tính kế y. Đây là thế đạo gì chứ! Phi thú nhân thì cứ như vậy không có nhân quyền sao? Mụ nội nó. "Ngươi còn giả ngu lừa dối lão tử, dám cho lão tử lập khế ước chủ tớ, chết tiệt, phép tắc thế đạo bình thường ngươi hiểu không? Chỉ có chủ nhân dưỡng sủng vật, không có sủng vật dưỡng chủ nhân. Muốn ăn thịt thì ngươi lập tức đem khế ước với lão tử sửa lại, nếu không sửa ngược lại thì ngươi ăn P đi!" (P ở đây hình như mông ý, phải không???)

Phải biết rằng, trên người An Nhiên tập hợp đủ mọi thói hư tật xấu của một người bình thường, đứng đầu chính là hai tầng phương diện tiêu chuẩn. Y thích lừa người khác tính kế người khác, nhưng lại hận nhất người khác tính kế mình. Đây là bệnh trạng chính y cũng biết, nhưng vẫn khắc chế không được, bị người lừa dối cũng thôi đi, y còn có thể nhẫn, nhưng bị nhóc con yêu thú này chơi thành như vậy, còn muốn y lăn lộn nữa hay không đây!

Khế ước chủ tớ là một loại khế ước vô cùng bá đạo, phía tôi tớ sẽ cống hiến toàn bộ mọi thứ vô điều kiện cho chủ nhân, mệnh lệnh chủ nhân là không thể phản kháng, nếu chủ nhân chết thì kẻ làm tôi tớ cũng cần phải tuẫn táng (chết theo nha mọi người). Ngay cả những yêu thú có tôn nghiêm cũng không dễ dàng chấp nhận, chớ nói chi An Nhiên người này. Y vốn chính là người mang mặt giả nhân giả nghĩa cười xem nhân sinh bách thái, từ trước tới giờ chỉ có y tính kế người khác, làm sao có thể chấp nhận một yêu thú tham ăn như vậy làm chủ nhân của mình.

Khế ước đại thần cũng không biết hỏi ý kiến của y một chút sao?

Chết tiệt cứ như vậy liền quyết định vận mệnh người khác thì tính là cái gì đây?

Trời biết, đâu phải là khế ước đại thần tự tiện quyết định vận mệnh y, rõ ràng chính y không kịp thời cự tuyệt ấy chứ. Không cự tuyệt chứ không phải cam chịu!

Tiểu yêu thú vốn cũng không nghĩ nhiều đến thế, An Nhiên như vậy ngược lại làm nó bị dọa, bên trong đôi mắt bích lục thế nhưng ẩn ẩn chứa nước long lanh. "Ta chỉ là muốn ngươi ấm áp hơn thôi. Chính ngươi nói lạnh mà."

Ách...... Một nửa nộ khí đang bốc lên của An Nhiên trong nháy mắt liền tan như bong bóng xà phòng, lúc này tâm tình của y rất quái dị, nguyên bản tưởng tiểu yêu thú này tính kế y. Nhưng hiện tại y mới biết, thì ra nó chỉ muốn để bản thân mình ấm áp hơn, cho dù nó đã dùng sai phương pháp. Yêu thú Ly Yểm có thể chịu rét rất lâu. Thích nhất những nơi băng thiên tuyết địa, số lượng chúng nó vốn đã rất ít, có thể sinh sống tại đại lục phía Nam thì càng ít hơn. Đại lục phía Nam thiên về ấm áp, quả thực không thích hợp với Ly Yểm. Nhưng trái lại tiểu gia hỏa này lại có thể tìm một địa phương tốt như vậy để xây nhà. Nguyên bản An Nhiên đã bị đông lạnh đến cùng cực, nếu không phải đúng lúc cùng nó ký kết khế ước chủ tớ, y dù có sống cũng phải bị phế nửa người. (chắc do lạnh quá dù còn sống cũng thôi thóp hoặc chỉ có tri giác ấy)

Phi thú nhân từ nhỏ đã yếu ớt, có thể cùng thú nhân da dày thịt béo so sánh được sao?

Sau khi tỉnh táo lại An Nhiên mới phát hiện. Y hiện tại không những không cảm thấy lạnh, thậm chí còn có một cỗ năng lượng cường đại đang di chuyển trong tứ chi bách hài chữa trị thân thể đang đông cứng của y. Tuy rằng là khế ước chủ tớ, nhưng Ly Yểm lại cường đại một phương, đem năng lượng chia sẻ cho An Nhiên, nên tuyệt tối An Nhiên là kẻ có lời. Nếu An Nhiên là chủ, Ly Yểm là tớ, thì đẳng cấp tôi tớ không thể vượt qua chủ nhân, tiểu gia hỏa tu luyện lâu như vậy còn không trực tiếp bị đánh quay về nguyên hình sao!

Cố gắng phấn đấu ba mươi năm, một khi trở lại sẽ coi như quay lại điểm xuất phát!

Nghĩ thông suốt những thứ này, An Nhiên liền cảm thấy áy náy. Tiểu yêu thú ghé vào trên người y vẫn còn nhỏ, tuy rằng sức chiến đấu cường đại nhưng lại chỉ biết ăn, cái gì cũng đều không hiểu. Nó có điểm hơi bướng bỉnh, nó thích An Nhiên. Đi theo An Nhiên có thịt ăn! An Nhiên cảm giác, tương lai của y sẽ nặng nề hơn rất nhiều. Y phải nuôi sống một đám tham ăn này, còn phải loại bỏ những khó khăn để đến Đế Đô tìm ca ca.

Dắt cả nhà đi không dễ dàng đâu! Một thanh niên thời đại mới vô cùng tốt đã bị thay đổi thành vú em chính hiệu.

An Nhiên đưa tay xoa bóp lỗ tai mềm mềm của tiểu thú. An ủi nói: "Tiểu gia hỏa ngươi đừng nóng giận! Ca cho ngươi ăn thịt có được không?"

Tiểu yêu thú cũng không mang thù, hừ hừ hai tiếng, nói: "Nhân gia không gọi tiểu gia hỏa, nhân gia gọi Nhị Hắc."

Nhị Hắc! Lăn qua lăn lại, An Nhiên liền nghĩ ngay đến thú nhân Vưu Nhị Hắc bị kiến mã tấu cắn thành xương trắng. Bọn họ hẳn là không có quan hệ gì phải không? Là vậy đúng không? Y đúng là cùng tiểu yêu thú ký kết khế ước, nhưng vạn lần không thể khiến y giống Vưu Nhị Hắc kia chết thảm như vậy. An Nhiên co rút khóe miệng, nói: "Kia...... Nhị Hắc, ta gọi là An Nhiên."

"An Nhiên?"

An Nhiên cười tủm tỉm sờ sờ đầu nó, hỏi: "Ngươi không phải chỉ có thể nghe hiểu không thể nói sao? Như thế nào đột nhiên có thể nói rồi?"

"Bởi vì khế ước đó, ta ở trong lòng nói, chỉ có An Nhiên có thể nghe được."

Còn có thể như vậy ư? An Nhiên thử ở trong lòng yên lặng niệm câu: "Ăn thịt có được hay không?" Quả nhiên, bên trong mắt tiểu yêu thú lập tức phát ra quang mang khát vọng. "Thịt thịt...... Thịt thịt...... Nhị Hắc muốn ăn thịt thịt."

Bên trong thạch động nhiệt độ thấp như vậy, lấy thịt kho tàu ra, chỉ sợ ngay lập tức cũng bị đông cứng luôn, An Nhiên ôm tiểu yêu thú tiến vào không gian. Trong không gian rất ấm áp, bỗng dưng thay đổi hoàn cảnh khiến tiểu yêu thú có chút không quen. Nó ở trong lòng An Nhiên không ngừng vặn vẹo, hai tròng mắt bích sắc xoay tròn đánh giá hoàn cảnh xung quanh. An Nhiên đưa tay vuốt thuận lông cho nó, nói: "Đây là không gian chuyên biệt của ta, bên trong có rất nhiều thịt, Nhị Hắc không thể nói cho người khác, để cho người khác biết thì không có thịt ăn đâu."

Trời đất bao la ăn thịt là lớn nhất, An Nhiên vừa nói như vậy Nhị Hắc liền nghiêm túc gật đầu liền.

Cảnh tượng lúc sau làm cho An Nhiên bị trấn trụ đến run rẩy. Tiểu yêu thú trong lòng y mạnh mẽ hướng nhà tranh nhỏ lủi qua, An Nhiên biết nó ngửi được mùi vị thịt kho, y cũng đã chuẩn bị đủ tâm lý, tự nói với chính mình đây chỉ là một tiểu thú nhỏ thôi. So với thú nhân to lớn dễ nuôi hơn rất nhiều.

An Nhiên sai rồi!

Danh ăn uống của Ly Yểm trong giới yêu thú không thể nói là đứng đầu, nhưng cũng được xếp trong top ba.

Cái đầu nhỏ thì sao? Dung lượng của dạ dày cũng không nhỏ đâu, An Nhiên nhìn tiểu yêu thú nhỏ như mèo nhà ngồi xổm trước cái chậu to hơn nó gấp mấy lần, thịt trong chậu lấy mắt thường có thể thấy được đang lấy tốc độ nhanh chóng giảm xuống. Lúc đầu An Nhiên còn cảm khái, nó đã bao lâu chưa ăn qua thịt vậy, thật đáng thương. Nhưng khi y mở to hai mắt nhìn nó ăn hết hai chậu thịt nhưng cái bụng của nó vẫn chưa có ý định ngừng nghỉ, rốt cuộc y không thể bình tĩnh được nữa.

Một kẻ tham ăn như vậy rốt cuộc ai dưỡng ra vậy?

Chết tiệt y cũng không phải mở trại nuôi dưỡng!

An Nhiên mang theo bộ mặt than đi đến trước mặt tiểu yêu thú ngồi xuống. Y vươn ra một tay ôm lấy tiểu yêu thú, rời khỏi chậu thịt. Đánh gãy chuyện Ly Yểm đang ăn là một điều vô cùng nguy hiểm, may mà Ly Yểm chỉ có tiến vào thời kỳ trưởng thành mới có thể đạt được ký ức truyền thừa, tính tình cũng từ đó trở nên âm trầm bạo ngược, còn trong thời kỳ phát triển thì tiểu yêu thú Ly Yểm vẫn rất ôn hòa. Chúng nó không có một thân vũ lực cường đại, nên trong một số chuyện có chút ngây thơ thậm chí có chút vô tri.

Tiểu yêu thú đạp liên tục hai lần, cũng không mạnh mẽ từ trong tay An Nhiên thoát ra. Tuy rằng bị ôm treo giữa không trung khiến nó cảm thấy rất không thoải mái. Kỳ thật sức ăn của nó cũng không lớn, chỉ là không khống chế được tật tham ăn của mình mà thôi.

An Nhiên nhìn tiểu yêu thú bị y ôm. Nghiêm túc nói: "Một đứa bé ngoan không thể chỉ biết có thịt, hoa quả rau dưa cũng cần phải ăn, không thì không thể lớn được!" Y nghĩ một chút lại bổ sung nói thêm: "Mỗi ngày chỉ có thể ăn ba lần, mỗi lần cũng không thể ăn nhiều như vậy được, trưởng thành rồi trở thành một quả cầu thì làm sao đây? Như vậy làm sao xứng đôi với vẻ đẹp của lão tử được!" (tự kỷ ghê gớm luôn ^^)

Không nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của tiểu yêu thú, An Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, ôm nó tiến ra khỏi không gian ㅠ.ㅠ, y trữ thịt lâu như vậy, là để chuẩn bị ăn trên dọc đường, nếu còn không đi ra chỉ sợ không bảo đảm được nữa ấy chứ.

An Nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh hàn đàm, không có cảm giác băng hàn thấu xương như lúc vừa mới tiến vào thạch động nữa, lúc này y mới có cơ hội nghiêm túc đánh giá nơi này. Thạch động này cùng nơi bọn họ phát hiện ra hoả diễm tâm huyết liên cực kỳ giống nhau, một bên thì cực nóng, một bên thì cực lạnh.

Cực nóng bên kia là vì hoả diễm tâm huyết liên. Còn nơi này lại vì cái gì?

Bên trong thạch động này thứ gì cũng không có, khả năng duy nhất chính là hàn đàm này. An Nhiên nhìn đám sương trắng phía trên hàn đàm đến xuất thần, chẳng lẽ trong nước này thực sự có bảo bối chí âm chí hàn sao?

An Nhiên đem tiểu yêu thú Ly Yểm nằm sấp xuống đặt ở bên bờ hàn đàm, còn y đưa tay vào trong đầm nước khuấy khuấy. Tay vừa đụng tới đầm nước liền cảm giác được băng hàn đến cực điểm, sau khi cùng Ly Yểm ký kết khế ước, trong thạch động này đã không còn lạnh lẽo nào có thể ảnh hưởng tới y, nhưng hiện tại khi y chạm đến đầm nước này cảm giác lại giống như thời điểm y vừa mới tiến vào thạch động vậy.

Lạnh! Cực kỳ lạnh!

Cảm giác được toàn bộ cánh tay đang từng chút một cương cứng, An Nhiên vội vàng thu nhanh tay lại. Y không ngừng hà hơi, xoa nắn hai tay. "Lạnh quá!"

Tiểu yêu thú mở to đôi mắt bích lục ngây thơ nhìn y. Nói: "Đây là hàn thạch đàm."

"Hàn thạch đàm?" Đó là cái gì? Chẳng lẽ còn có xuất xứ gì đó hay sao? An Nhiên nhăn nhíu mày.

"Bên trong có hàn thạch tủy, là vật chí âm chí hàn trong thiên địa, và cũng là chí bảo phi thăng giới của tu luyện giả hệ băng tha thiết ước mơ."

An Nhiên nháy mắt mấy cái, tiểu yêu thú lúc nào biết nhiều như vậy? Phi thăng giới? Đó là loại đồ gì? Tu luyện giả hệ băng? Lại là trò chơi gì đây?

Tiểu yêu thú nhận thấy nghi hoặc trong lòng An Nhiên, nó tuy rằng chưa đạt được ký ức truyền thừa của thượng cổ, nhưng suy cho cùng vẫn biết được nhiều hơn so An Nhiên người này. Có vài thứ chưa từng có người nói qua, nhưng trong trí nhớ của nó vốn đã được khắc sâu không thể xoá nhoà.

Đại lục Thú Nhân chỉ là một hạ vị lạc hậu mà thôi, các vị diện ngang cấp bậc này có rất nhiều, chỉ cần nhóm người trong hạ vị này tu luyện đến trình độ nhất định lúc đó sẽ có thể mở ra thông đạo đi tới vị diện cao hơn. Loại sinh vật Ly Yểm này, ở đại lục Thú Nhân mà nói đã được tính là yêu thú nghịch thiên, tàn khốc, bạo ngược. Nhưng không ai biết rằng chúng nó vốn không thuộc về nơi này, chỉ là bị nhóm người phía trên nào đó sung quân xuống dưới này lịch lãm mà thôi.

Huyết mạch tính cái gì? Quan hệ thân tộc thì tính cái gì?

Có thể sống sót hơn nữa tu luyện đến độ cường đại mới có thể trở về, thế giới yêu thú chính là đơn thuần như vậy nhưng cũng không kém phần khốc liệt là thế.

An Nhiên nghe không hiểu lời tiểu yêu thú nói, hiện tại những thứ này đã vượt quá phạm vi y có thể chấp nhận. Y vỗ vỗ đầu tiểu yêu thú, nói: "Được rồi, điều này không quan trọng, Nhị Hắc ý của ngươi là, đầm nước này là bảo bối đúng không?"

Tiểu yêu thú gật gật đầu.

Nếu như vậy vậy thì dễ rồi ,╮[╯▽╰]╭, lúc trước y vội vàng bảo mệnh, không suy xét nhiều như vậy, hiện tại tính mạng không đáng lo ngại thì nếu đã có bảo bối tự nhiên cũng không thể bỏ qua.

Phong quá lưu ngân, nhạn quá vặt lông (câu này đại khái theo mình nghĩ là gom được gì gom đó, ai đó có câu tl hay hơn thì sẽ update nha). An Nhiên cũng không phải hạng người đạo đức cao thượng coi tiền tài là vật không đáng giá. Thứ tốt mà, thay vì lưu cho người khác không bằng tiện nghi cho chính mình.

An Nhiên khẽ cắn môi, đem tay trái vói vào trong đầm. Mặc niệm một câu "Thu!"

Nháy mắt, hàn thạch đàm không có. Đầu óc An Nhiên nóng lên, huyết áp thăng lên hai trăm hai, hôn mê!

Hết chương 70

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro