104. Xung đột trực tiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Tuyển Dương hỏi tình huống Thạch Hải cùng Nghiêm Phong, hai người đều nói có thể kiên trì, sẽ không phát sinh thêm biến cố gì, bọn hắn quyết định lập tức lên đường hướng truyền thừa chi địa đi tiếp.

An Nhiên cười đến mị mắt nghe Tô Á phân tích mọi chuyện, vừa nghe vừa gật đầu.

Sắc bén quá đúng không, chỉ với một vết máu đã có thể khiến hắn suy đoán ra nhiều như vậy, quả thực không đơn giản nha.

Lúc này, Cố Viêm đã trợn mắt há hốc mồm, phỏng đoán này của Tô Á, không có câu nào là không trúng đích, phân tích mạch lạc rõ ràng vị trí, suy đoán của hắn cùng chân tướng sự việc ngay cả một chút sai lệch cũng không có. Cái này phải là người cường đại như thế nào mới làm được đến thế?

Thong thả nói ra những lời này, cộng thêm vẻ mặt bình tĩnh tựa như chính hắn tận mắt nhìn thấy hết tất cả chuyện đã phát sinh. Khó trách hắn có thể mang theo Vệ Tuyển Dương đi đến được đây, năng lực phân tích biến thái như vậy, đương nhiên hắn có thể đi đến nơi này rồi, nếu những tên trong Sư Vương đoàn nghe lời một chút, chắc cũng không đến nỗi mất mạng nhiều như vậy.

Tần Mộ Ngôn lại không ca ngợi công phu của Tô Á, kẻ địch hung tàn như thế chẳng lẽ là chuyện đáng cao hứng đến vậy sao? Bọn họ dựa vào huyễn cảnh Ly Yểm trốn trong này xem kịch, dù như vậy vẫn có thể để hắn tìm được chứng cứ chứng minh có người đang quan sát chuyển động của bọn hắn. Có phi thú nhân Tô Á này ở đây, gia tăng cho bọn họ thêm không ít áp lực, An Nhiên nếu muốn cho Vệ Tuyển Dương hộc máu chịu thiệt lớn, chỉ sợ là hơi khó.

Muốn hại bọn hắn không thành vấn đề, chỉ sợ Tô Á nhận ra được gì thôi.

Bởi vì lực cảm nhận của hắn đã vượt qua thú nhân bình thường.

Một hàng bốn người Vệ Tuyển Dương tiếp tục đi về phía trước. Bọn họ không có biến về thú hình, yêu cầu năng lượng đối với việc duy trì thú hình xét theo hiện tại đối với Thạch Hải cùng Nghiêm Phong mà nói là một gánh nặng không hề nhỏ. Phương thức đi bộ tuy rằng chậm, nhưng lại có thể dự trữ năng lượng.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cân nhắc nhìn bóng dáng bốn người, hắn đưa tay chọt chọt cánh tay An Nhiên, nói: "Không đuổi theo sao? Ngươi không phải đã kế hoạch tốt rồi ư?"

An Nhiên quả thật đã kế hoạch tốt, nhưng kế hoạch không nhanh bằng biến hóa. Hiện tại xem ra, bọn họ cần bảo trì khoảng cách an toàn, trạng thái di chuyển không thể so với khi đứng yên. Hơi không tốt một chút liền có thể bị lộ, lại nói, phía trước còn có một tâm ma trận. Trời biết Vệ Tuyển Dương bọn hắn mất bao lâu để có thể thông qua chỗ đó. Vạn nhất hai nhóm người trước sau đi vào lại cùng lúc đi ra, vậy chẳng phải bi kịch là gì.

Bọn họ cần bảo trì khoảng cách đầy đủ. Tốt nhất là đợi cho một hàng Vệ Tuyển Dương thông qua tâm ma trận sau đó lại tiếp tục theo sau.

Đây là một kỹ thuật sống, một hàng Vệ Tuyển Dương mất bao lâu có thể thông qua tâm ma trận, điều này quả thật là không thể nắm chắc. Theo An Nhiên nhìn, thời gian này sẽ không ngắn, bốn người này vừa nhìn liền biết đều có suy nghĩ riêng, cũng không phải loại người siêu nhiên gì.

"Ừ, A Ngôn ngươi nói. Bọn Vệ Tuyển Dương mất bao lâu để có thể từ tâm ma trận đi ra?" An Nhiên không nắm chắc được tính toán, chỉ có thể hỏi Tần Mộ Ngôn. Dù sao, đối với nơi này hiểu rõ chỉ có chính hắn.

Tần Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Ta cho là, bọn hắn chưa chắc sẽ không có trở ngại, ít nhất không thể toàn bộ qua được."

Ánh mắt An Nhiên tối sầm lại, nghĩ đến cũng đúng, tâm ma trận cũng không phải với thực lực nửa vời là có thể xông qua được, Vệ Tuyển Dương cùng Tô Á y không chắc, nhưng ít nhất Thạch Hải kia, khá nguy hiểm. Nhìn bộ dáng hắn đối với truyền thừa Sư Vương cố chấp như thế, nói hắn không có tâm ma, An Nhiên trái lại không tin.

Có thể nghĩ ngược lại, tiến vào nơi này, ai không phải vì muốn thứ đó mà đến hay sao?

Không cố chấp có thể ư?

Vệ Tuyển Dương không cố chấp? Không cố chấp hắn sao lại không mở miệng đem thứ này nhượng ra? Chỉ cần hắn chịu nói điều này ra khỏi miệng, cái tên tàn sắp chết kia, khẳng định sẽ cảm kích hắn. Hắn không bỏ được, trả giá lớn như vậy thay bằng miếng thịt mỡ lớn như thế, Vệ Tuyển Dương làm sao có thể dễ dàng chắp tay nhường cho.

Đây chính là một loại chấp niệm, đối với bất kỳ ai cố chấp đến trình độ nào đó, tự nhiên sẽ sinh ra tâm ma. Thật sự có thể tìm ra người đến đây không có chấp niệm, không có tâm ma sao? An Nhiên cảm thấy là không có, ít nhất bên trong nhóm người bọn họ không có. Ngay cả người thừa kế được Terry chỉ định — Cố Viêm, dù hắn muốn không phải là truyền thừa Sư Vương, nhưng thứ hắn cố chấp lớn nhất lại là ăn thịt! (Editor: Ở đây mình giải thích cho những ai chưa hiểu nhé, ý nói là ai cũng có tâm ma, vấn đề là tâm ma gì thôi, nhưng Terry lại đặt tâm ma trận thì không biết thế nào)

Thời điểm cha hắn mang thai Cố Viêm hắn chắc là bị bỏ đói, nên mỗi lần hắn ăn cơm đều giống như kẻ chết đói lâu ngày vậy.

Sư Vương Terry đến cùng đang tính toán điều gì? Nhưng nhất định sẽ không đến mức vây bọn họ ở chỗ này. "Có cần theo sau hay không?" An Nhiên đối với Tần Mộ Ngôn nháy mắt mấy cái, muốn cho hắn quyết định.

Tần Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thật, cũng không phải hoàn toàn không có cách nào."

Lời vừa nói ra, trước mắt An Nhiên chợt sáng lên. "Biện pháp gì?"

Tần Mộ Ngôn đưa tay chỉ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, nhàn nhạt nói: "Có sẵn sức lao động ở đây, ngươi còn lo không qua được sao?" Được rồi, An Nhiên cảm thấy, y tựa hồ đã hiểu. Quả nhiên là thời gian tới đại lục Thú Nhân quá ngắn, y còn chưa thể quen thuộc với công tác bố trí của mấy tên thú nhân này, nếu không phải có Tần Mộ Ngôn nhắc nhở, An Nhiên đã quên mất kỹ năng thiên phú của Địa Long là đào hang. (Editor: Mình đọc nhiều truyện thấy nói địa long = giun đất ấy =.=)

Tâm ma trận dù sao cũng là thiết lập trên mặt đất, nếu đường này không thông, còn không cho người ta đổi đường khác sao?

Làm thứ gì, đối với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không quan trọng, nhưng Tần Mộ Ngôn đem hắn nói thành sức lao động giá rẻ, hắn rất không vui.

An Nhiên đưa chân hướng trên đùi hắn đá nhẹ một cái, nói: "Ăn no cũng nhanh làm việc đi." Thái độ này ác liệt quá rồi đó biết không? Nháy mắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ liền xù lông. Mặt bánh bao hắn vừa căng ra, ánh mắt nhỏ nhìn phần khung đỉnh thạch thất, rầm rì nửa ngày, nói: "Hôm nay tâm tình không tốt."

Tâm tình không tốt thì sao? "Ngươi nghĩ muốn đình công à?"

Từ đình công tiên tiến như vậy, trên đại lục Thú Nhân là không có, năng lực lý giải của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không tệ, nghe hiểu được ý tứ của An Nhiên. "Đình công thì sao?" An Nhiên nhíu mày, còn dám hỏi đình công làm sao, hài tử vô dụng sẽ bị vứt bỏ. Biết đào hang thì có gì đặc biệt hơn người chứ, An Nhiên hừ hừ hai tiếng, y dù không đào hang cũng có thể đem Vệ Tuyển Dương giải quyết, muốn y ra tay, phương pháp sử dụng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có thể sẽ không quá vui vẻ đâu.

An Nhiên ở trong lòng yên lặng dặn dò Nhị Hắc vài câu. Kết quả là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhận bi kịch lần nữa, đắc ý quá sẽ phải đổ máu, hắn đã đấu không lại An Nhiên, trước sau hai lần đều ăn mệt vẫn chưa nhớ kỹ giáo huấn.

"Đệt! Ai đá ta!" Trên mông Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nặng nề bị đá một cái, hắn vọt về phía trước vài bước, mới dừng lại được thân hình, vừa gân giọng mắng hai câu, liền phát hiện tình huống không đúng. Nguyên bản một hàng Vệ Tuyển Dương đã đi thật xa thế nhưng đã quay lại, Vệ Tuyển Dương biến thành thú hình định chụp một vuốt cho Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trên mặt đất, còn cách nửa bước hắn liền thành công. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không phải kẻ ăn chay, hắn cảm giác được cổ chợt lạnh, không kịp quay đầu lại nhìn, hắn liền vội vàng hướng phía trước chạy hai bước. Vừa lúc tránh được thế công của Vệ Tuyển Dương.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vừa nhấc đầu lên nhìn liền thấy vẻ mặt Cố Viêm mờ mịt không hay biết, cùng với An Nhiên cười gian. Hắn dù là thằng ngốc cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mẹ kiếp bất quá chỉ hơi ngạo kiều chút thôi. Phải đến mức này sao?

Nói tâm tình không tốt, hết thảy đều có thể đàm phán mà, có cần mạnh mẽ vang dội đến vậy hay không. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ dù không quay đầu lại cũng biết là ai đánh lén hắn. Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh(1), nhớ khi hắn ở đại lục phía Bắc cũng là nhân vật một tay che trời. Thế nào vừa đến đại lục phía Nam mỗi một người đều đến khiêu khích hắn vậy.

An Nhiên với hắn coi như có ân tặng thuốc tặng cơm, xem như đã cứu mạng hắn, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là người rất có nguyên tắc, tuy rằng hắn đối với An Nhiên rất bất mãn, trong lòng đủ loại khó chịu, nhưng ân tình chưa báo hắn cũng sẽ không gia hại y. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cứ như vậy nghẹn khuất mà gia nhập đội ngũ An Nhiên, hắn luôn nghĩ muốn lật người đắc ý một lần chứng minh mình là người có thực lực. Cũng không phải não bị ngâm nước gì. Ai biết, vừa đắc ý xong liền bị đắc ý hại.

Người nào nói cho hắn cao thủ đều có chút tính khí......ㅠ.ㅠ...... Tính khí hắn còn chưa có hoàn toàn bày ra kết quả đã là như vậy rồi. Từ tốc độ đá vào mông cùng với cường độ hắn liền biết, làm ra chuyện này nhất định là yêu thú Ly Yểm.

Hắn bị Ly Yểm đánh bay hai lần, một lần phun ra máu, loại cảm giác bay này, thật không thể quen thuộc hơn nữa.

Địa long nhỏ VS truyền kỳ đại yêu thú Ly Yểm.

Không thể nói Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tăng chí khí người khác diệt uy phong chính mình. Mẹ kiếp cả hai bọn họ cũng không cùng một giai vị, chống lại còn không phải muốn chết sao? Hắn cũng biết, đạp hắn tuy rằng là Ly Yểm, nhưng chủ chốt phía sau màn hiển nhiên là An Nhiên. Đối với Ly Yểm chưa tới kì trưởng thành mà nói, ai cho nó ăn ngon thì chính là ông lớn của nó.

Nhưng. Biết là An Nhiên âm mưu hại hắn thì thế nào?

Đánh? Đánh không lại!

Mắng? Mắng không nổi!

Sau lưng hạ độc thủ, mẹ kiếp yêu thú Ly Yểm có thể để hắn an toàn trở lại đại lục phía Bắc ư?

Hơn nữa, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, sẽ làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như thế sao? Có ân chưa báo hắn cỡ nào cũng không thể gia hại An Nhiên được.

Không thể động An Nhiên nhưng không đại biểu thay thế cho việc không thể động Vệ Tuyển Dương. An Nhiên châm một ngọn lửa trong lòng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Người gánh vác hậu quả thay y lại là Vệ Tuyển Dương. Ngươi đi thì đi đi, còn quay trở về làm chi, cho là phát hiện tung tích người rình coi là có thể đem người ta đè nằm trên đất sao? Nói đùa, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ so với Vệ Tuyển Dương không biết lớn hơn bao nhiêu tuổi, phản tổ của hắn cũng thuộc loại lợi hại nhất đấy, đã tiếp cận gần mười phần thánh long hoàng kim rồi, dĩ nhiên thiên phú cũng không phải loại của thú nhân bình thường có thể sánh bằng.

Những thú nhân dốt nát cùng phi thú nhân đều nói Quân Thiển Tây là thiên tài đệ nhất đại lục Thú Nhân. Trên thực tế chỉ biết hắn đã là đệ nhất thiên tài, giống như Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vậy, thời điểm hắn xuất hiện trước mắt thế nhân, tuổi cũng không nhỏ, lại nói hắn chỉ nổi danh trong cái vòng thượng tần nhỏ hẹp, thú nhân cùng phi thú nhân bình thường đều chưa từng nghe qua người này.

Những thứ hư danh như thiên tài đệ nhất đại lục này, hiển nhiên sẽ rơi tới trên đầu hắn (Editor: hắn đây chắc là Quân Thiển Tây). Nước tại đại lục Thú Nhân quá sâu, thiên tài không biết đến thật sự là nhiều lắm, không phải mỗi người đều thích bị chú ý, thanh danh những thằng nhóc con của những gia tộc thú nhân ở ẩn hơn phân nửa bình thường luôn vắng vẻ, nhưng một khi tức giận, thây người là nằm xuống ngàn dặm không kể hết.

Có câu nói rất hay, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng liền trở nên nổi tiếng. Từ một khắc gia nhập đội ngũ An Nhiên, thanh danh Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã định trước sẽ lan xa. Còn về phần thanh danh này là tốt là xấu, vậy thì không thể cam đoan.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nghiêng đầu xoay qua, trên mặt oa nhi tràn đầy sát khí, hắn hung tợn chờ Vệ Tuyển Dương, trách mắng: "Ngươi tưởng sẽ đập chết lão tử ư?"

Thiếu niên văn nhã, ngươi đã học xấu rồi ư? Lão tử lão tử, rất thô bỉ đó.

Vệ Tuyển Dương không có chân chính gặp qua Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn chỉ biết có một người như vậy. Việc này cũng không thể trách hắn, Tô Á phân tích hậu quả rất bi thảm, cho nên khi Vệ Tuyển Dương phát hiện được người rình coi nháy mắt thân thể liền làm ra phản ứng bản năng. Thay vì giữ lại hắn sẽ hại bản thân mình, không bằng đem hắn đập chết cho bớt việc.

Để bọn trộm cắp sống cũng là lãng phí lương thực. Trốn trốn tránh tránh một chút tôn nghiêm thú nhân cũng không có.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không biết trong lòng Vệ Tuyển Dương là trăm chuyển thiên hồi như thế, nếu hắn mà biết, sợ là ngay cả một câu nói nhảm cũng sẽ không nhiều lời, mẹ kiếp cái gì gọi bọn người trộm cắp, cái gì mà trốn trốn tránh tránh, khó trách sẽ bị An Nhiên tính kế, chuyện ngay mặt khiêu khích này chỉ có thằng ngu mới có thể làm. Hiện tại lưu hành là sách lược quanh co.

Vệ Tuyển Dương còn không biết chính mình đụng đến mông lão hổ, hắn vẫn cho bản thân là đúng thản nhiên đáp lễ nói: "Có giỏi thì đi ra đây, quang minh chính đại cùng ta đánh một trận. Đánh lén thì có bản lãnh gì? Chúng ta là thú nhân quang minh lỗi lạc, làm sao lại có loại bại hoại như ngươi chứ!"

Đệt!

Nhếch mũi lên trời đúng không!

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hoàn toàn nổi giận, "Ngươi muốn hướng lão tử khiêu chiến, cũng không nhìn lại mình xem có tư cách đó hay không!" Mặt oa nhi của hắn trở nên dữ tợn một trận, dưới ánh mắt không thể tin của Vệ Tuyển Dương, biến thành thú hình.

Chú thích:

(1) Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh: Đây là vế thứ hai trong câu "Rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, hổ lạc đồng bằng bị chó khinh." Nguyên văn: "Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi" là 2 câu trích từ cuốn "Tăng quảng hiền văn" tập hợp nhiều ngạn ngữ dân gian là những lời giáo huấn của cổ nhân với người đời sau. Đại ý của hai câu này là nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp.

Hết chương 104

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro