130 + 131 + 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng sự kiện lạc đường của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vẫn kết thúc theo cách không giải quyết được gì. An Nhiên xuất hiện quá muộn, chiến cuộc đã kết thúc, y chỉ hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, sau đó không lạnh không nóng liếc mắt nhìn Cố Viêm một cái.

Cái liếc mắt này bao hàm rất nhiều ý tứ, bất giác Cố Viêm cảm thấy ca người phát run.

An Nhiên cái gì cũng không nói, để cho cả bọn hồi phục nghỉ ngơi tại chỗ rồi tiếp tục lên đường.

Hành trình về sau cũng coi như thuận lợi, xảy ra việc như vậy, Tô Á cũng không dám ngủ nữa, tuy rằng bị lạnh đến run người nhưng vẫn cố gắng trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Tần Mộ Ngôn bay trên đầu, mà cũng có vài lần hắn phải nhắc nhở Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Cố Viêm vốn nghĩ bản thân có thể tạo ra ấn tượng tốt để thay đổi mọi thứ, nhưng có Tô Á theo dõi, loại cơ hội này đã không đến được với hắn.

Đội ngũ năm người dùng thời gian hơn một ngày đã trở về được Vọng Nguyệt thành, bởi có thêm người ngoài là Tô Á, nên An Nhiên làm gì cũng đều thu liễm lại, rất ít khi y lấy thứ gì ra từ không gian, dưới con mắt của người ngoài lấy thức ăn là không được, ngẫu nhiên trên lưng Tần Mộ Ngôn lấy ra vài trái linh quả cùng thêm vài trái bắp là cùng, nhưng số lần cũng rất ít. Mấy thú nhân đều phải tự mình ra ngoài đi săn, An Nhiên đem đồ gia vị cho vào một túi to mang theo bên người, suốt cả chặng đường bọn họ đều chọn ăn thịt nướng trôi qua.

Tuy rằng không phải đồ ăn lấy từ trong không gian, nhưng do đầy đủ gia vị, nên dù đã quen ăn uống linh đình ba thú nhân cũng không biểu hiện ra bất kỳ ghét bỏ nào. Tính cả thời gian trở về, bọn họ chỉ ở tại rừng Khiếu Nguyệt sáu bảy ngày, chưa từng nghĩ tới trong mấy ngày này, Vọng Nguyệt thành đã phát sinh vài chuyện vô cùng lớn. Cùng nhóm An Nhiên tương quan có hai chuyện:

Thứ nhất, hôn sự của Cố Viêm cùng Đường Khúc vốn đã hủy bỏ, nhưng bởi vì tin tức còn chưa truyền tới Đế Đô. Vì thế Đường gia tranh thủ khi dễ Cố gia do không biết, hung hăng làm thịt một trận, yêu cầu Cố gia đưa sính lễ qua. Đại quý tộc làm chuyện vui sao có thể keo kiệt, chỉ phỉ thúy cực phẩm đã tám khối, quặng sắt ô loan, Tử Vân tinh... tài liệu cho vũ khí cực phẩm cũng có vài phần. Khiến người khác đau trứng không phải những thứ này.

Đường Giang nói, hôn sự đã định lâu như vậy. Cũng chưa trao đổi tín vật.

Mẹ kiếp hắn chỉ vừa nói như vậy, Cố gia liền thật sự đem bảo bối chỉ truyền cho con dâu đưa qua, còn tìm chiến sĩ cao giai trong gia tộc hộ tống đem tới. Đó là một khối đá lớn to chừng bàn tay, là bảo bối truyền đời đời dành cho con dâu Cố gia, nói chính xác đây chính là đá Hi Hòa có thể giúp phi thú nhân đề cao năng lực cảm nhận. Là thứ bảo bối mà đối với bất kỳ phi thú nhân đổ thạch sư nào cũng muốn.

Thứ như vậy, Cố gia vốn không muốn đem ra, nhưng ai biểu gia tộc này chính là kỳ quái. Thú nhân Cố gia có rất nhiều, cả đám đều dũng mãnh thiện chiến, thiên phú cực cao, mà phi thú nhân lại ít đến thảm thương, ngẫu nhiên được một, thì đều không có khả năng đổ thạch, đá Hi Hòa đối với đổ thạch sư mà nói là bảo bối dù phải tranh sức đầu mẻ trán cũng phải tranh, nhưng đối với người thường mà nói, ngay cả khối phá thiết cũng không bằng. Vì loại nguyên nhân này, địa vị thứ này ở Cố gia vô cùng khó xử. Sau khi truyền qua vài thế hệ, cuối cùng trưởng lão trong tộc mở đại hội, quyết định người sẽ sở hữu đá Hi Hòa.

Đá Hi Hòa đời đời sẽ truyền cho bạn lữ của người thừa kế gia tộc.

Không thể giữ làm của riêng.

Mà người Cố gia cũng sẽ không giữ riêng cho mình, loại đồ vật này để trong tay bọn họ còn thật sự vô cùng xấu hổ.

Vốn thứ này trong tay cha Cố Viêm. Lúc này vì hôn sự con trai, cha hắn hào phóng đem thứ này lấy ra, vì thế trong tộc chọn thêm một số chiến sĩ cao giai cùng sính lễ hộ tống đưa qua Đường gia. Hết thảy mọi chuyện đều vì Cố Viêm, nhưng bọn họ hoàn toàn không ngờ được rằng, từ lúc thấy rõ con người thật không phân biệt được phải trái của Đường Khúc, Cố Viêm đã hủy đi hôn sự của bản thân hắn cùng Đường gia.

Chuyện hắn đơn phương tuyên bố giải trừ hôn sự, tuy rằng không có sự ràng buộc của pháp luật, nhưng cách việc giải trừ chính thức cũng chỉ sai một đạo trình tự mà thôi. Vốn nghĩ ra ngoài vài ngày cũng không có chuyện gì đáng ngại, nhưng không nghĩ tới lá gan Đường Giang to đến vậy, ngay cả đại quý tộc Đế Đô cũng dám lừa dối.

Cả đám An Nhiên tới trước cửa thành liền dừng lại, Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đều biến trở về hình người, chuẩn bị vào thành, nhưng Cố Viêm lại lùi bước.

Nghĩ đến cũng đúng, hắn một chiến sĩ thú nhân anh dũng, ra ngoài một chuyến chỉ ngâm nước mà bộ dáng thu nhỏ thành dạng này. Nếu người ngoài nhận không ra còn tốt, nhưng tiểu bộ dáng này hoàn toàn là phiên bản của chính hắn, nếu người không rõ nội tình nhìn thấy, nói không chừng còn nghĩ đây chính là đứa nhỏ bên ngoài do Cố Viêm lén lút vụng trộm sinh ra. tut, da mặt Cố Viêm còn chưa đủ dày, hắn chịu không nổi mức độ này đâu.

Rối rắm nửa ngày vẫn là An Nhiên không để ý phản kháng của hắn, một phen chộp lấy dẫn đầu đi vào. Xóm nghèo là phải về, tuy rằng trên tinh thần An Nhiên không nghĩ trở về, nhưng tốt xấu gì Quân Thiển Tây là do chính y lĩnh về nhà, người đi hay không đều phải trở về nhìn một chút. Nếu không sau này chỉ sợ phát sinh thêm chuyện. Nhưng trước tiên bọn họ phải tới hiệp hội lính đánh thuê một chuyến. Tần Mộ Ngôn là do tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống An Nhiên, người nếu đã an toàn trở về, thứ nên lấy hiển nhiên là không thể thiếu.

Bánh bao nhỏ Cố Viêm vùi mặt vào lòng An Nhiên sợ bị người khác nhìn thấy phát hiện.

Không nghĩ tới, mới vừa đi đến phố đổ thạch bản thân hắn đã ngẩng đầu lên.

Vì sao ư?

Ngươi nói tại sao à?

Nói chung phố đổ thạch ở mỗi thành thị là ngã tư phồn hoa nhất, buôn bán nhiều, náo nhiệt bát quái cũng nhiều. Bọn họ một hàng năm người vừa bước vào phố đổ thạch, sự kiện sính lễ liền truyền vào tai Cố Viêm.

Số người biết Cố Viêm cùng Đường Khúc rạn nứt vẫn là rất ít, mà cái số ít may mắn nhìn thấy Cố Viêm đại phát thần uy trước mặt mọi người hối hôn hôm đó cũng không đem chuyện này cho là thật, chung quy Đường gia cùng Cố gia đều là những đại gia tộc có mặt mũi, đặc biệt Cố gia, đó là đại quý tộc Đế Đô, loại sự tình kết thân này cũng không phải là trò đùa. Vì vậy ý muốn của Cố Viêm cứ như vậy bị mọi người xem nhẹ, thời điểm mọi người nói đến việc này, một mặt cảm thán Cố gia tài đại khí thô, một mặt hâm mộ Đường Khúc.

Gả cho đương gia tương lai Cố gia làm bạn lữ, đối với một phi thú nhân mà nói, không có chuyện nào so với chuyện này càng nở mày nở mặt hơn, Đường gia muốn sính lễ, Cố gia liền lập tức phái người đưa tới, có thể nói là cấp Đường gia đủ mặt mũi.

Mấy ngày nay người Đường gia cứ đi ra cửa là sống lưng so bình thường còn thẳng hơn, đó chính là biểu hiện cho sự đắc ý.

Người trên phố đổ thạch nói tới chuyện này đều hâm mộ lẫn ghen tị, nhưng khi nghe được vào tai Cố Viêm thì lại như thiên lôi thiểm điện trời mưa vần vũ.

Đệch!

Cố Viêm vẫn cho rằng, An Nhiên đã là loại vô sỉ không có giới hạn, luôn luôn tiến hóa, không thể vượt mặt. Nhưng không nghĩ tới, thật không nghĩ tới a, về điểm duy trì mấu chốt tại ranh giới đạo đức của An Nhiên so với Đường gia trước mắt quả là trò trẻ con.

Bà nội nó, bọn họ như thế nhưng có thể làm ra được chuyện như thế?

Còn mặt mũi đâu?

"Ngô......" An Nhiên nhìn mặt bánh bao đã nổi gân, xác thật Cố Viêm đã nổi giận, cố thử an ủi nói: "Lời đồn là không thể tin, ngươi đừng nghĩ nhiều quá." Những lời này An Nhiên nói ra, ngay cả chính y còn không tin tưởng được, có thể nói đến sinh động như thật vậy, việc này khẳng định là có, chỉ là không biết Cố gia đến cùng đưa qua bao nhiêu thứ.

Đường gia đã thói quen làm chuyện như vậy, bọn họ đã có tiền án. Tham lam tài vật của An Nhiên chính là minh chứng đầu tiên, chỉ là hiện tại An Nhiên không đủ sức cùng bọn họ nháo, loại sự tình này nếu truyền ra. Chắn chắn mặt mũi Đường gia nhất định mất hết.

Nghĩ đến chuyện nào, là chuyện đó đến. Quả đúng là có tiên liệu.

Nói mấy câu như vậy là có thể bình ổn được Cố Viêm?

Vậy hắn sẽ không là Cố Viêm.

"Ta mắng chết cha nhà nó, người Đường gia đúng là không có mặt mũi, lão tử dù phải cả đời độc thân cũng không cần rướt cái thứ này vào nhà. Hắn còn mặt mũi sao? A, hắn không biết mất mặt sao?" Cố Viêm tức quá rống giận, lúc này hắn cũng bất chấp mất mặt, lửa giận công tâm, trực tiếp trước mặt mọi người rống lên.

Vừa hô liền kinh thiên đó biết không!

Ngay cả An Nhiên cũng không nghĩ tới hắn sẽ bất chợt bộc phát như vậy. Chờ tới lúc hắn ý thức được, đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

"Thú nhân nhà ai lại thô lỗ như vậy!"

"A a a a! Thật là bánh bao đáng yêu! Manh chết người rồi!"

......

Cả đám người chỉ trong chốc lát đã ầm ĩ hẳn lên, nghiễm nhiên người ôm bánh bao nhỏ Cố Viêm là An Nhiên đã trở thành phông nền trên sân khấu. Quả nhiên, mặc kệ tại thế giới nào thời đại nào, bánh bao nhỏ đều là manh vật, nếu là thú nhân, còn có sức chống cự, nhưng phố đổ thạch là thiên đường của phi thú nhân, trừ bỏ những thú nhân nhị thập tứ hiếu làm tùy tùng đi theo bạn lữ nhà mình đến đây, bất kể là ai nếu không có việc gì đều chạy tới nơi này.

Thú nhân vẫn nên ôm phỉ thúy hảo hảo tu luyện. Đổ thạch, chuyện tốn thời gian lâu như vậy, vẫn là thứ thuộc về phi thú nhân tốt hơn.

Bánh bao nhỏ Cố Viêm thành công manh dẫn đến tụ tập của phi thú nhân tại phố đổ thạch.

Sau sự việc, rốt cuộc có người phát hiện không thích hợp. "Ưm, các ngươi không cảm thấy tiểu tử này rất giống một người ư?"

"Cái gì rất giống một người. Hắn vốn chính là một người!"

Lời này càng nói càng không có giới hạn, đừng nói bản thân Cố Viêm, ngay cả người cùng hắn thâm cừu đại hận là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ở phía sau cũng rất nhân đạo mà đồng tình, Tô Á cùng An Nhiên suýt nữa không nhịn được cười. Bọn họ chưa bao giờ phát hiện, phi thú nhân cũng có thể có tài như vậy.

"Ai cùng ngươi nói chuyện này, vừa nhìn là biết các ngươi không có kiến thức rồi, thấy qua Cố gia Cố Viêm chưa? Thời điểm hắn cùng Đường Khúc ra ngoài ta ở vách nhà ta đã vụng trộm nhìn qua, đứa nhỏ này rõ ràng chính là phiên bản của hắn." Chân tướng rốt cuộc được vạch trần, nói đến chỗ này còn chưa xong, vị phi thú nhân kia còn tiếp tục cảm thán, "Cố Viêm tuyệt đối là hán tử chân chính, vô cùng đẹp trai! Sao có thể xếp chung cùng hồ ly tinh Đường gia kia được!"

"Phốc!" An Nhiên rốt cuộc không nhịn cười được nữa.

Mẹ nó phi thú nhân này thật sự quá đáng yêu, đỡ không nổi nữa rồi!

Cố Viêm mặt đã biến đen. Chính xác, phi thú nhân dù có kiến thức cũng rất ít người biết đến sự tồn tại của đầm Long Lý, do ngâm nước hồ biến thành như vậy, nói ra ai tin? Ngươi cho đây là tiểu thuyết huyền huyễn sao? Cố Viêm dù giận, nhưng ngâm nước biến thành chuyện cười như vậy tuy là một chuyện, nhưng hắn giận nhất chính là Đường gia thế nhưng có thể làm ra chuyện lừa sính lễ còn không bằng heo chó này.

Những ai nhận thức Cố Viêm đều biết, hắn là kẻ tham tiền, chỉ có tiền mới có thể tiến vào mắt hắn.

Nói hắn tham tiền cũng không phải nói hắn có bao nhiêu hiếm lạ với điểm thông dụng, thứ tiền thông dụng phổ thông không đặc sắc như vậy trên đại lục, Cố Viêm không để ở trong lòng, hắn thích chính là phỉ thúy cực phẩm, thích sưu tập các loại bảo bối.

Nghe được mấy lão gia hỏa trong nhà đưa ra nhiều phỉ thúy cực phẩm như vậy tới Đường gia, Cố Viêm thiếu chút nữa ngay cả một hơi cũng không thở được, thời điểm biết cha hắn ngay cả đá Hi Hòa cũng lấy ra, Cố Viêm đã hoàn toàn choáng váng.

Chơi lớn rồi!

Lần đầu tiên An Nhiên cảm giác, y quá mềm lòng.

Cũng không phải sao, tốt xấu gì cũng là đồng đội của mình, thêm chuyện y cũng là người bị hại của Đường gia, ngô, không phải y, là y trước kia, An Nhiên nghẹn khuất đói chết ở xóm nghèo. Đã vô sỉ đến độ này, có thể tiếp tục để cho bọn họ tiêu dao tự tại được ư? Đương nhiên là không.

Mắt An Nhiên đảo một vòng, dùng tay trái hung hăng nhéo mạnh cánh tay phải một trận, một lần này tuyệt đối ngoan, lực đạo lớn đến nỗi cứ như đây không phải là thịt bản thân y. Hiển nhiên khẳng định đau, ngay tức thì nước mắt liền rơi. "Mạng của ta thật khổ mà!"

Cố Viêm vốn đang phẫn nộ cộng thêm cảm xúc bi thống, nhưng khi thấy An Nhiên như vậy, ngay cả một chút phản ứng hắn cũng không kịp thể hiện, chỉ biết ngu ngơ.

Ngu ngơ tuyệt đối không chỉ mình hắn, hai con mắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng trừng to ra, gần như sắp lòi ra luôn rồi. Ngay cả người trước giờ luôn bình tĩnh là Tần Mộ Ngôn cùng Tô Á, khóe miệng cũng giật giật, như có như không liếc mắt nhìn An Nhiên.

Đây là tính làm gì đây?

An Nhiên thành công hấp dẫn chú ý của một đám phi thú nhân tại phố đổ thạch, kịch còn muốn tiếp tục diễn. Người khác vừa nhìn qua y, y càng khóc thảm hơn, trực tiếp đem thân hình bánh bao nhỏ Cố Viêm xoay lại đối mặt với quần chúng vây xem. "Triều triều a! Tiểu thú nhân của ta, mệnh của con thật khổ! Cha thật không có bản lãnh. Nên ba con mới kết hôn cùng hồ ly tinh."

Triều triều? Triều triều là ai?

Cố Viêm lần đầu tiên cảm giác, đầu óc hắn chậm chạp, không sử dụng được. Hắn mờ mịt nhìn An Nhiên. Lại bị một ánh mắt sắc như đao của An Nhiên trả lại, ánh mắt kia, thật sắc bén! Cố Viêm run lên. Hắn không biết An Nhiên nháo cái gì, nhưng mơ hồ có thể đoán được, chỉ sợ cùng hắn thoát không khỏi quan hệ. Ngô, nếu như vậy trước hết xem kịch đã, trái phải gì bọn họ cũng là một đội, An Nhiên sẽ không hại hắn.

Thân ái, ngươi nói đúng rồi, An Nhiên đích xác sẽ không hại ngươi, y không kiên nhẫn hại ngươi, hại loại đầu óc não tàn này. Cho dù thành công cũng không có cảm giác thành tựu gì!

Nước mắt An Nhiên tí tách tí tách rơi, bộ dạng cô vợ nhỏ ôm trong long một tiểu bánh bao Cố Viêm, mà tên này còn chưa tiến vào trạng thái. Làm "Cha" cũng đã khóc thành như vậy, hắn không nhập kịch sao được? An Nhiên quyết đoán hướng phần thịt mềm bên hông hắn nhéo một trận. Nháy mắt, nước mắt tổ hai người liền có. An Nhiên tiếp tục gào lên: "Triều triều a, ba con là kẻ bạc tình, hắn không cần chúng ta, hắn muốn bức chết chúng ta rồi!"

Cố Viêm dù cho có trì độn, cũng biết miệng An Nhiên đang nói "Ba ngươi" là chỉ chính bản thân hắn, một người phân hai vai là sao? Bánh bao nhỏ Cố Viêm chần chờ một chút, không lập tức đáp lại. An Nhiên lại hướng lưng nhéo hắn một trận nữa.

Đau! Mẹ nó lần này quá ác độc. Hạ xuống sát chiêu rồi.

"Triều triều a! A a a a!" Tay An Nhiên lại đưa tới bên hông Cố Viêm, đâylà trần trụi uy hiếp, Cố Viêm lần này đã hiểu, đây là An Nhiên muốn hắn phối hợp. tut, hắn có thể giả ngu không? Đây là mệnh gì chứ, bị Đường gia tính kế sính lễ không nói, bây giờ còn bị An Nhiên bêu xấu thanh danh nữa chứ. Cố Viêm nghĩ lại, từ lúc hắn gặp An Nhiên thì mọi xui xẻo liền bắt đầu, từ trước luôn là xuân phong đắc ý, từ cái ngày tại phố đổ thạch phố gặp được An Nhiên liền bắt đầu một đi không trở lại.

Điều này có thể trách ai?

Trách An Nhiên? Trách Quân Thiển Tây? Hay vẫn là trách chính bản thân hắn?

tut, Cố Viêm biết, dù cho hắn làm lại một lần nữa, hắn vẫn không chống lại được dụ hoặc cùng đi với Quân Thiển Tây, Cố Viêm thật sự ngưỡng mộ Quân Thiển Tây từ lâu rồi, từ nhỏ hắn đã mưa dầm thấm đất sinh hoạt dưới hào quang của Quân Thiển Tây. Khó khăn lắm mới nhìn thấy người thật, có thể cùng thần tượng tiếp xúc gần gũi, hắn sẽ bỏ qua mới là lạ.

Từng bước đi xuống, các loại chua xót các loại khổ bức, nhưng chỗ tốt hắn cầm cũng không ít, tuy chuyện xui xẻo cũng gặp không ít, xông pha chiến đấu đều là hắn, chuyện thoải mái đều phân cho Tần Mộ Ngôn. Như vậy thì thôi đi, hắn còn luôn bị tính kế, đầu năm nay, kiếm ăn quả là không dễ mà. Cố Viêm không phải rất khó chịu với cuộc sống như thế, trái lại, những ngày trong rừng Khiếu Nguyệt là đoạn thời gian hắn sống thoải mái nhất trong từng mấy năm trở lại đây.

Các loại âm mưu tính kế hèn hạ vô sỉ đáng khinh không có giới hạn.

Trong Sư Vương mộ đủ loại thể nghiệm mới lạ, dù Cố Viêm đi ra từ đại gia tộc, kiến thức rộng rãi, nhưng cũng khiến cả đời khó quên. Không phải mỗi người đều có thể trải qua những chuyện như vậy, rất nhiều thú nhân trưởng thành chuyện oanh liệt nhất trong đời chỉ có thú triều tháng, nhưng nếu chỉ trải qua một đời như vậy, thật sự là quá tầm thường rồi.

Không cẩn thận suy nghĩ của Cố Viêm đã bay xa.

Đợi đến khi thịt bên hông lại bắt đầu đau, mới nhớ tới phải phối hợp với An Nhiên. "Cha!"

An Nhiên rất muốn cười, tuy rằng hiện tại hắn bị thu nhỏ, nhưng cũng không trở ngại việc An Nhiên nhớ tới bản thể lúc đầu của hắn.

Bị đầu thú nhân lớn như vậy gọi cha, tuyệt đối là thể nghiệm mới lạ.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã cười ra nước mắt, Cố Viêm này cũng quá không tiền đồ đi, cha mà cũng có thể tùy tiện nhận sao? Ừ, bất quá vì sự nghiệp phát triển, tạm thời hắn sẽ không cười nhạo Cố Viêm. Bọn họ đều muốn biết, An Nhiên nháo thành như vậy, không để ý danh dự bản thân là một phi thú nhân chưa lập gia đình là vì chuyện gì?

Là vì chuyện gì ư?

Chính là vì không để Đường gia thoải mái. Y cũng không tin người ngoài có thể nghĩ đến trong lòng y chính là Cố Viêm chân chính, không thể là Cô Viêm chân chính, nhưng lại cùng Cố Viêm giống nhau, giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là tiểu thú nhân được sinh bên ngoài.

Trong các gia đình quý tộc, chuyện như vậy có rất nhiều, nhưng Cố Viêm còn trẻ như vậy đã làm ra chuyện này vẫn là lần đầu được thấy.

Tâm hồn bát quái của quần chúng vây xem đã bị đốt nóng, mắt thấy có người muốn hướng An Nhiên mở miệng hỏi, một người khiến phố đổ thạch không ngờ tới đã xuất hiện — tiểu thúc thúc của Cố Viêm, Cố Thanh Hòa.

Hắn nghe nói Vọng Nguyệt thành gần nhất xuất hiện không ít phỉ thúy cực phẩm, nên đánh chủ ý đào bảo mà tới, thời điểm An Nhiên cùng bánh bao nhỏ Cố Viêm diễn kịch Cố Thanh Hòa đang ở cửa hàng thạch đầu cách vách xem minh liêu. Hắn là một thú nhân, một mình tới, xem mao liêu là không thể. Có minh liêu giá thích hợp cũng coi như không uổng công đi chuyến này.

Ai biết, vừa nhìn đến một nửa, bên ngoài liền ầm ĩ nhốn nháo.

Chuyện bát quái trên phố đổ thạch vốn hắn nghe vào tai, cũng không để ý, thẳng đến khi có người nói có tiểu thú nhân giống cháu ngoại trai của hắn, Cố Thanh Hòa rốt cuộc chống cự không được nữa. Nói đùa. Tại thời khắc mấu chốt Cố gia cùng Đường gia kết thân, sính lễ đều đã đưa tới Đường gia, sao có thể truyền ra lời đồn như vậy được.

Vốn tưởng rằng lời này là giả. Không nghĩ tới, không quá một phút, bên ngoài liền có người khóc lên.

Triều Triều? Triều Triều là ai? Cùng Cố Viêm của họ có quan hệ gì?

Cố Thanh Hòa cho là. Bản thân hắn đã hiểu rõ Cố Viêm, tính tình Cố Viêm này, Cố gia ai chẳng biết, cả ngày nhiệt huyết sôi trào kích tình bắn ra bốn phía, hở một chút là tìm người gây sự, cũng vì chuyện này mà lão nhân trong nhà mới sớm vì hắn định ra hôn sự này cùng Đường gia, Cố Viêm như vậy rõ ràng còn chưa lớn, tìm phi thú nhân tới quản hắn vẫn tốt hơn.

Đã kết hôn thì trên vai sẽ có trách nhiệm, sẽ không giống trước không yên lòng như vậy.

Cố Thanh Hòa tính sai rồi. Hắn không nghĩ tới, trên thế giới này thật sự có người giống cháu ngoại trai hắn đến vậy. Không chỉ là diện mạo, ngay cả vẻ mặt động tác đều cực kỳ giống. Rõ ràng chính là phiên bản khi còn bé của Cố Viêm. Diện mạo như vậy, khiến hắn ngay cả dũng khí hoài nghi cũng không có. Nếu đây không phải là Cố Viêm, nếu không phải Cố Viêm, cũng chỉ có thể là ấu tể sinh bên ngoài của hắn.

Cố Viêm ngươi thật giỏi! Chuyện lớn như vậy thế nhưng có thể giấu đến kín kẽ, ấu tể thú nhân đã lớn đến vậy cũng không mang về nhà một lần, đây là muốn nháo chuyện gì chứ? Để hắn cùng Đường gia định thân từ lúc bắt đầu đã không vui, nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, con bà nó bên ngoài dưỡng một trong nhà còn muốn dưỡng một ư?

Cố gia bọn họ tuyệt đối không có loại gia phong như vậy! Cố Thanh Hòa quyết định thật nhanh cầm lấy máy truyền tin trực tiếp đem chuyện này nhất nhất thông báo cho mọi người trong Cố gia. Cố a cha đang uống trà chiều trong phủ thành chủ nghe được mắt trừng lớn.

"Thúc thúc à, chuyện như vậy nói đùa không tốt đâu, hôn sự A Viêm vừa mới được quyết định, nếu xảy ra rủi ro làm sao đây?" Đối với điều Cố Thanh Hòa nói. Cố a cha không tin, Cố Viêm mới lớn bao nhiêu, thế nhưng có người nói cho hắn biết Cố Viêm bên ngoài có ấu tể thú nhân lớn cỡ năm sáu tuổi, nói đùa hả!

Lúc này, Cố Thanh Hòa cũng không có tâm tình mà nói đùa.

Hắn nhiều lần cam đoan chuyện chính mình nói đều là thật, để Cố a cha không cần kinh động người Đường gia, tự mình đến phố đổ thạch xem sẽ rõ. Nói xong liền vội vàng tắt máy truyền tin.

Tin tức Cố Viêm vụng trộm sinh con nhanh chóng truyền khắp toàn bộ Cố gia, nhóm lão nhân trong tộc vô cùng cao hứng, Cố Viêm này tưởng không thông suốt nhưng xem ra nó còn lợi hại hơn a ba của nó, còn nhỏ tuổi như thế mà đã có thể sinh được ấu tể thú nhân lớn năm sáu tuổi rồi.

Cố gia hưng thịnh nha, một đời này so với đời trước càng mạnh hơn.

Bọn họ hoàn toàn quên mất chuyện Cố gia sắp cùng Đường gia kết thân, ngay cả đồ gia truyền cũng đã đưa cho người ta mất rồi!

Duy nhất nhớ rõ việc này là ba của Cố Viêm, nếu con cũng đã có, đương nhiên không thể dưỡng ở bên ngoài, Cố gia không có tiền lệ như vậy, muốn đem ấu tể thú nhân về, thì cha của nó cũng không thể thiếu, cái này nên làm sao cho phải đây, hôn sự cùng Đường gia chỉ sợ kết không được rồi. Đường Cố hai nhà trở mặt là chuyện nhỏ, đá Hi Hòa còn lấy lại được không mới là chuyện lớn?

Cố a ba băn khoăn, lập tức cầm lấy máy truyền tin gọi qua cho Cố Thanh Hòa, hỏi chi tiết tình huống bên này. Lúc này đùa thật lớn rồi.

"Đường gia đột nhiên đòi sính lễ huynh đã cảm thấy kỳ quái, đệ nói đây có phải là âm mưu không?" Cố a ba quả là người thông minh, không hổ là gia chủ một nhà, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể nắm được mấu chốt vấn đề. Lời hắn còn chưa dứt, Cố Thanh Hòa cũng hiểu được không thích hợp, việc hôn nhân của Cố Viêm cùng Đường Khúc định ra hơn nửa năm, lúc này Cố Viêm nói đi Vọng Nguyệt thành người trong nhà cũng không phản đối, chỉ cho rằng bọn nó cần bồi dưỡng tình cảm, như thế nào đột nhiên liền nháo thành cái dạng này?

Từ Đế Đô áp tải sính lễ đến Vọng Nguyệt thành, thay mặt Cố gia làm chủ mọi chuyện, một là thân đệ đệ Cố Thanh Hòa của gia chủ, hai là phối ngẫu của gia chủ, phô trương như vậy đã cấp cho Đường gia đủ mặt mũi.

Người kết duyên cùng gia chủ Cố gia cũng xuất thân từ đại phú hộ Đế Đô, gọi là Trần Tiêu Túc, năm đó danh tiếng rất nổi, thiên phú đổ thạch phi thường cao. Không thể nói hắn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng là người vô cùng có trình độ, tại Đường gia đợi hai ngày, liền phát hiện không thích hợp. Trái lại trong những ngày này chỉ có Đường Khúc ngày ngày bồi hắn, trước sau đều không thấy bóng dáng Cố Viêm.

Cố a cha vốn cho rằng nháo a chuyện như vậy là do Cố Viêm cùng Đường Khúc đã có cảm tình, chuyện tốt tới gần, không nghĩ tới ngay cả mặt con trai mình cũng chưa thấy, mỗi khi hỏi tới Đường Khúc liền chọc cười cho qua chuyện. Cố Viêm đã không ở Đường gia, Đường gia bỗng nhiên lại yêu cầu sính lễ, ý tứ bên trong này chắc chắn có điều mờ ám. Cố a cha đã có dự cảm bất thường, còn chưa suy nghĩ xong, máy truyền tin đã vang lên.

Đây là chuyện gì chứ? Ngươi nói chuyện gì hả?

Đây là âm mưu quỷ kế, ba Cố Viêm không thể nghĩ tới, nhưng trải qua các loại âm mưu Cố a cha còn có thể không biết ư? Sau khi xác nhận Cố Thanh Hòa không nói dối, hắn đã biết, bị bẫy rồi.

Bọn họ bị Đường gia gài bẫy!

Đường gia chỉ sợ đã sớm biết việc này, đây là muốn hung hăng làm thịt Cố gia bọn họ một trận, dù có trở mặt cũng không quan hệ gì rồi.

Lúc này Cố a cha Trần Tiêu Túc vỗ bàn, sính lễ Đường gia phải phun ra. Đá Hi Hòa cũng phải cầm lại. Những chuyện này để tối rồi nói, quan trọng nhất trước tiên phải đem phi thú nhân sinh ấu tể cho Cố Viêm lưu lại đã.

Trời thương tình, phi thú nhân chưa lập gia đình mang theo ấu tể thú nhân lớn như vậy. Cũng không biết như thế nào sống sót đến bây giờ.

Chuyện như vậy cũng không nói sớm, Cố Viêm thật là tệ quá!

Việc này ngẫm lại chính là Cố Viêm không đúng, Cố Thanh Hòa nói nghiêm trọng như vậy. Cố a cha sợ người chạy mất. May mà phủ thành chủ xây tại trung tâm thành, cách phố đổ thạch cũng không xa. Cố a cha để Cố Thanh Hòa trông chừng bọn họ. Bản thân mang theo người hướng phố đổ thạch vội vã chạy qua.

Đương nhiên Cố Thanh Hòa cũng sẽ không thành thật ngốc một chỗ, dưới sự vây xem của quần chúng định mở miệng hỏi, ngay tại thời điểm An Nhiên đã chuẩn bị xong chuyện xưa đau khổ để đối phó, Cố Thanh Hòa liền bước ra. Hắn cũng là một người khéo đưa đẩy, An Nhiên khóc hắn cũng khóc y vậy: "Ôi cháu dâu của ta! Xem như ta đã tìm được con, để ta xem bé cưng nào, chỉ chớp mắt đã lớn như vậy. Con mang theo nó chỉ sợ ăn không ít khổ cực rồi, A Viêm mà trở về ta sẽ giúp con đánh gãy chân chó của nó!"

Phốc...... Kỹ xảo biểu diễn cũng quá tốt đi, khiến người nghe vô cùng cảm động, An Nhiên cũng muốn cảm động theo, nhưng đó là khi trong lòng y ôm không phải bản thể chính thức của Cố Viêm, đây tuyệt đối là có thiên phú giống nhau mười tám phần rồi!

Hứa Tiên gặp Bạch nương tử cũng không cảm động được như vậy!

Cố Thanh Hòa xông lên nghĩ định ôm bánh bao nhỏ Cố Viêm, một bên đưa tay một bên hỏi: "Con lấy tên đứa nhỏ này là gì thế? Gọi sao?"

Đương nhiên An Nhiên sẽ không phá hư vở kịch của mình, y sẽ nói tên là Cố Viêm ư? Đương nhiên là không! Lúc này y cũng không khóc nữa, rất hiểu lòng người trả lời: "Ưm, Cố Viêm đã cùng hồ ly tinh vui vẻ. Chúng ta cũng không thể liên lụy hắn thêm nữa, bánh bao nhỏ theo họ ta, gọi An Triều Triều."

An Triều Triều!

Đệch! Người xem náo nhiệt lúc này mới nhận ra An Nhiên. Quần chúng ồ lên.

"Đây không phải phế vật An Nhiên sao?"

"Đúng vậy, là phế vật An Nhiên. Thoạt nhìn thay đổi thật nhiều."

"Mấy ngày hôm trước còn có người nói y cùng thiên tài đệ nhất đại lục Quân Thiển Tây các hạ qua lại mà, như thế nào lại đổi thành Cố gia Đế Đô rồi?"

"Đồ đê tiện chính là đồ đê tiện, ấu tể này còn không biết là của ai?"

Cố Thanh Hòa không nghĩ tới, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, An Nhiên cũng là người có cố sự, nghe ra còn có vẻ khá hấp dẫn nữa là khác. Ách, lúc này mấy thứ đó không quan trọng, nhìn diện mạo ấu tể thú nhân này xem, không phải phiên bản khi còn bé của Cố Viêm bọn họ trước đây sao, như vậy sao có thể sai được?

Có quần chúng xen vào, An Nhiên càng thuận nước đẩy thuyền. "Ta không liên lụy hắn, ta mang cục cưng đi, các ngươi đừng cản ta."

Vấn đề nghiêm trọng rồi! Cố Thanh Hòa cũng bất chấp nnhững thứ râu ria kia, chạy lên trước một bước, giữ chặt cánh tay An Nhiên. "Cháu dâu à, con đừng kích động, trăm ngàn lần đừng kích động, việc này là Cố Viêm chúng ta không tốt, hắn làm không đúng, con không phải sợ, Cố gia chúng ta thay con làm chủ, Cố Viêm mà dám trở về, lão tử sẽ đánh rụng nó nửa cái mạng."

Vừa rồi còn là đánh gãy chân chó của hắn, mới hai câu nói liền biến thành đánh rụng nửa cái mạng.

Thăng cấp quá nhanh rồi.

Bánh bao nhỏ Cố Viêm đỡ không nổi nữa, nếu tiếp tục chơi nữa hắn còn có thể sống được không đây?

Đùa lố quá rồi.

Cố Viêm vừa định thú nhận hết mọi chuyện, An Nhiên liền hướng trên lưng hắn nhéo một cái, ra vẻ an ủi cục cưng nhưng lại đến gần bên tai hắn uy hiếp: "Ngươi còn muốn giải trừ hôn ước lấy lại sính lễ hay không?"

Lời này có uy lực nha, đánh một trận thì sao? Hắn da dày thịt béo, bị đánh còn ít à? Quan trọng là phỉ thúy cực phẩm, còn có đá Hi Hòa nhà hắn nữa, đời đời truyền xuống không thể cứ như thế bị mất trong tay hắn được.

Cố Viêm không lên tiếng, An Nhiên còn len lén cho Tô Á một ánh mắt. Tần Mộ Ngôn vừa nhìn là biết không có thiên phú biểu diễn, Tô Á thì lại khác. Quả nhiên Tô Á không phụ sự mong đợi, vừa nhận được ánh mắt An Nhiên liền tiến lên.

"Cố Thanh Hòa các hạ." Hắn thoải mái chào hỏi.

"Ah? Tô Á các hạ cũng ở nơi này?" Tô Á của Tô gia ai mà không biết? Đó là người được gia chủ cửa hàng đệ nhất đại lục sủng nhất, như thế nào lại cùng cháu dâu nhà hắn qua lại chứ? Trong này lại có cố sự gì đây?

Tô Á gật đầu, chỉ vào An Nhiên nói: "Ta cùng An Nhiên có quen biết." Nói xong hắn liền nở nụ cười, "Ta đã nói Triều Triều sao giống Cố Viêm Cố gia đến vậy, hỏi An Nhiên vài lần nhưng y cũng không nói, đều chỉ biết lau nước mắt, nguyên lai thật là con cháu Cố gia nhà các ngươi. Chuyện này thì không được rồi, làm việc cũng phải có thứ tự trước sau, Cố gia sẽ không phải vào lúc này sẽ làm ra chuyện khiến người khác lạnh tâm chứ?"

Nói như vậy chính là muốn đem Cố Thanh Hòa tức nước vỡ bờ.

"Ách, việc này thật là Cố Viêm không đúng, nhưng cháu dâu cũng vậy, sao không sớm đến nhà, nếu sớm chút nói ra cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy."

An Nhiên phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ muốn nói nếu tới sớm thì Cố Viêm cũng chưa biến nhỏ thành như vậy, vậy thành ra vở kịch này sao diễn?

Y còn đang tìm từ, Tần Mộ Ngôn đã tiến lên chào hỏi.

Tần Mộ Ngôn cùng Cố Thanh Hòa thật ra thì có quen biết, tuy rằng chỉ gặp mặt vài lần nhưng Tần Mộ Ngôn vừa xuất hiện, Cố Thanh Hòa liền chấn kinh, phi thú nhân này có người chống lưng ở phía sau ư?

Không phải nói thanh danh không tốt?

Trung Quốc chẳng phải có câu ngạn ngữ — nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.

Người bình thường cùng An Nhiên ở chung lâu dài đều sẽ lây dính một chút tập tính bỉ ổi như nhau, trùng kích Tần Mộ Ngôn mang đến còn chưa xong, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại thừa thế xông lên. "Ai, tiểu tử Cố gia, còn nhận ra được ta không?"

Nếu vừa rồi chỉ là kinh, thì lúc này chính là hách (dọa).

Cố gia đại lục phía Nam cùng Ngũ Thập Lam gia tại đại lục phía Bắc sau lưng khẳng định có mối quan hệ nào đó, bằng không Cố Viêm cũng sẽ không cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có nhiều chuyện không thể nói như vậy. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mỗi lần đến đại lục phía Nam đều sẽ đến Cố gia bái phỏng, mà mỗi lần đến Cố gia bái phỏng tất nhiên sẽ phải đánh một trận với Cố Viêm.

Thú nhân không bị đánh sao có thể lớn lên? Cố gia luôn là thú nhân nhiều, phi thú nhân ít, cho nên việc Cố Viêm bị đánh gia tộc bọn họ xem dưới mắt dều là chuyện không có gì lớn, mỗi ngày gây chuyện thị phi, nhận chút dạy dỗ cũng tốt.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là loại người nào, Cố Thanh Hòa đương nhiên biết. Hắn vội vàng nghênh đón, lúc này so với thời điểm tiếp đón Tô Á cùng Tần Mộ Ngôn còn cung kính hơn. "Bạch Quỷ các hạ như thế nào lại đến Vọng Nguyệt thành, cũng không thông báo trước một tiếng."

"Ta một mình đến."

Ách...... Không có bất cứ ngôn ngữ nào so sánh với câu này càng chấn động hơn. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là tên mù đường, bất kỳ ai nghe qua tên người này đều nghe được sự tích quang vinh của hắn, nhưng bản lãnh lạc đường của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ người khác chỉ mới nghe nói, nhưng đích thân trải nghiệm thì người Cố gia đã tự mình trả qua. Cố Thanh Hòa chính là người bị đau khổ nhiều nhất. Một cực phẩm lộ si như vậy thế nhưng có thể một mình xuyên qua rừng Khiếu Nguyệt tới phía nam Vọng Nguyệt thành.

Cố Thanh Hòa vô cùng kinh sợ!

Thời điểm Cố Thanh Hòa kinh sợ, Cố a cha đã mang theo người chạy tới. Đám người xung quanh nhanh chóng chừa ra một con đường, Cố Viêm vừa nhìn thấy cha hắn tới liền run lên, cha hắn so với ba hắn còn lợi hại hơn, tuy rằng không có sức chiến đấu gì, nhưng Cố Viêm vẫn sợ ông.

Xa xa nhìn thấy người tới, trong lòng Cố Viêm đã đánh nhịp.

Hắn sợ cha hắn, cũng sợ An Nhiên. Hai người so với nhau...... Mẹ nó này phải làm sao để xử lý đây?

Lúc này nếu hắn dám phá hủy sân khấu của An Nhiên, sau này còn có thể lăn lộn ư? Nhưng nếu giúp An Nhiên lừa dối cha hắn, khi chân tướng bị vạch trần sẽ phát sinh chuyện gì Cố Viêm hắn đã không dám nghĩ tới nữa, hắn sợ nếu hắn nghĩ tiếp sẽ không thể tiếp tục lừa dối thêm nữa.

Lần này, Cố Viêm đã suy nghĩ nhiều rồi, hắn xem nhẹ tâm tình kích động của Cố a cha.

"Con dâu à! Con chịu khổ rồi!" Cố a cha hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp đánh tới.

An Nhiên bị dọa đến run người, người tốt này, cũng quá nhiệt tình rồi đi.

Y vội vàng hướng bên cạnh tránh một bước, An Nhiên đã đoán được người đến là ai, nhưng y cũng không nhận người, lúc này đương nhiên phải giả ngu. "Ách, ngài là?"

"Ta là cha của tên chết bầm Cố Viêm kia!"

Hết chương 130 + 131 + 132

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro