133 + 134 + 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này, Cố Viêm có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới chỉ một trận um sùm về chiến sĩ thú nhân này, làm sụp đổ biết bao phi thú nhân ảo tưởng với trung kim quy tế, và từ đây bi kịch liền bắt đầu. Hành động này của An Nhiên coi như đã chặt đứt tất cả đường đào hoa của hắn, mẹ kiếp đầu này còn đang cùng Đường gia nghị thân, đầu kia tiểu thú nhân đã năm sáu tuổi. Với loại đức hạnh này, phi thú nhân nhà ai còn dám gả? (Editor: tội nghiệp em quá, mình rất muốn biết cuối truyện Cố Viêm thế nào quá đi)

Ưm, lại nói tiếp, dám gả cũng không phải không có. Nhưng những phi thú nhân này ít nhiều gì đều có chút vấn đề, Cố Viêm cũng không dám cưới.
Cố Viêm nếu là có thể đoán trước được tương lai bi thảm của mình, hắn tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn phối hợp cùng An Nhiên, nhưng lúc này hắn chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Chỉ vừa nghĩ đến cha hắn tự mình hộ tống nâng nhiều bảo bối như vậy đến Đường gia, tâm can hắn đã ẩn ẩn cảm thấy đau, An Nhiên đã nói có thể giúp hắn đem những thứ này lấy lại. Không phải chỉ diễn trò thôi sao, không phải chỉ lừa cha hắn thôi sao, dù bị vạch trần, thảm nhất bất quá cũng chỉ bị đánh, từ nhỏ đến lớn, hắn bị đánh cũng không phải là ít, da vốn dĩ đã dầy.
Cố Viêm trực tiếp không nhìn cha hắn, xoay đầu nhào vào trong ngực An Nhiên.
Tiểu bộ dáng rối rắm không được tự nhiên của hắn bị Cố a cha xem ở trong mắt, tâm liền thấy đau, bản thân phi thú nhân mang theo bé con nuôi lớn như vậy, còn nuôi được tốt nhường này, nhìn thế nào cũng giống Cố Viêm nhà bọn họ. Hai cha con cũng không biết ăn bao nhiêu khổ, Cố a cha từng trải qua quá trình đó, nên biết rõ gian nan bên trong. Nếu là phi thú nhân còn tốt, chỉ cần chú ý thức ăn tỉ mỉ chút là được, thẳng đến khi sáu tuổi sẽ tham gia tổ chức thí nghiệm khả năng đổ thạch, vậy sau này mới có thể tiếp xúc được phương diện đổ thạch. Cho nên nuôi ấu tể phi thú nhân cũng không phí mất bao nhiêu tâm tư.
Nhưng ấu tể thú nhân lại bất đồng, thời điểm sinh ra tuy là hình người, nhưng tròn một tháng sẽ biến thành thú hình, từ lúc này tới ba tuổi yêu cầu nhất định phải dạy các loại bản năng đặc thù của chủng tộc, hơn thế nữa đa phần ấu tể thú nhân đều vô cùng hiếu động, chỉ cần không cẩn thận trông coi là có thể khiến a cha a ba gặp phải một đống phiền toái, từ ba tuổi đến lớn sau này, ấu tể lại cần phải học tập việc chuyển đổi cùng sử dụng giữa thú hình cùng hình người, bình thường trong các đại gia tộc đều có thú nhân cao giai chuyên phụ trách chỉ bảo ấu tể thú nhân, lúc này sẽ dựa vào bản năng mà dạy bọn họ một ít kỹ xảo chiến đấu.
Nhưng những thứ này mới chỉ là giáo dục vỡ lòng thôi.
Cố a cha chỉ vừa nghĩ đến bộ dáng lưu manh trước đây của Cố Viêm, hắn đã không biết nên đối mặt thế nào với phi thú nhân sinh ấu tể cho con mình. Lúc này không cho phép hắn trốn tránh lần nữa. Bé con An Nhiên đang ôm, đến cùng cũng không ai biết trong ngực y là ấu tể phi thú nhân hay thú nhân.
"Ôi con dâu, con đừng sợ, cha làm chủ cho con, trở về kiên quyết không để tên Cố Viêm chết bầm kia vào cửa Cố gia. Ta muốn để ba nó mạnh tay giáo huấn nó một lần." Nguyên bản Cố a cha rất thương Cố Viêm, nhưng bánh bao nhỏ vừa xuất hiện, Cố Viêm liền trở thành phù vân.
Lập trường muốn kiên định. Đội ngũ cần phải cố định.
Nhìn bánh bao nhỏ không mấy thích nhóm bọn họ, chỉ sợ mỗi ngày trôi qua thật sự không tốt. Cố a cha đem những sai lần này đều tính trên đầu Cố Viêm, thật hận, ấu tể này chính là không được giáo dục theo chính quy. Có can đảm lớn mật cỡ này, chuyện không chịu trách nhiệm như vậy hắn cũng làm được!
"Con dâu à......" Cố a cha vẫn kêu tên không nói tiếp. An Nhiên vẫn đợi, chỉ thấy đối phương ngượng ngùng, y coi như hiểu, đây là muốn An Nhiên chủ động nói tiếp.
Trưởng giả ban cho, không thể chối từ.
Câu hỏi của trưởng giả, tự nhiên cũng phải ngoan ngoãn đáp ứng.
"Cố a cha ngài nói." An Nhiên suy nghĩ nửa ngày, để y gọi cha y gọi không được, nhưng như vậy vẫn có thể.
Cố a cha đối với việc An Nhiên không trực tiếp gọi cha ít nhiều có chút khó chịu, suy nghĩ kỹ một chút cái này cũng không oán được ai, vẫn là chuyện tốt do thằng con Cố Viêm chết bầm kia làm. Phi thú nhân này gầy ốm yếu nhược, nhưng ấu tể trong lòng lại nuôi rất tốt, trắng trắng nộn nộn so với ấu tế quý tộc còn tốt hơn. Vừa thấy liền biết phi thú nhân này ăn không ít khổ. Thú nhân không nuôi ấu tể, đem những việc này đều ném cho phi thú nhân. Đây coi là chuyện gì? Cố a cha cũng không dám thiên vị Cố Viêm, chỉ có thể nói: "Để ta xem nào, ăn không ít khổ rồi! Theo ta quay về Đế Đô thôi, trong nhà cho con chỗ dựa."
Dõng dạc phê phán Cố Viêm, Cố a cha mới nhớ tới chuyện hắn muốn nói.
"Đây là ấu tể thú nhân?"
Cố a cha hoàn toàn không quá ôm hy vọng đến thế hệ này của Cố Viêm có thể sinh ra phi thú nhân, nhất mạch Cố gia quá mạnh, ngược lại nhân khẩu rất hưng thịnh, nhưng chỉ thuần một màu ấu tể thú nhân. Phi thú nhân ở Cố gia chính là điều vô cùng trân quý, trên dưới đều phải sủng.
Quả nhiên, sau khi Cố a cha hỏi xong, liền thấy An Nhiên gật đầu.
An Nhiên không sợ cho bọn họ xem thú hình, lần đi vào rừng Khiếu Nguyệt này, Cố Viêm từ trong ra ngoài biến hóa vô cùng lớn, cha hắn đến đây thì sao? Tuy rằng Cố Viêm là do hắn sinh, nhưng hiện tại bộ dáng này, nhất định Cố a cha cũng không nhận ra được. An Nhiên đem bánh bao nhỏ Cố Viêm đặt xuống đất, vỗ vỗ trán hắn, nói: "Triều Triều ngoan, cho Cố a cha xem thú hình của con là dạng gì đi."
Cố Viêm đã không dám nghĩ đến tương lai thế nào nữa. Hắn xem như giúp An Nhiên đem cha hắn lừa đủ, nói đến cũng kỳ quái, cha hắn trước giờ luôn khôn khéo, sao lúc này lại khinh địch như vậy, cứ thế mà tin tưởng vào lý do thoái thác An Nhiên, ngay cả nửa điểm nghi ngờ cũng không có.
Nói mấy câu qua lại, a cha hắn liền thành a cha người ta. Đây là cái thế đạo gì chứ?
Đi đến bước này, không lừa cũng đã lừa, Cố Viêm biết rõ tính nết cha hắn, dù lúc này thẳng thắn xin khoan hồng cũng không thể thay đổi được bi kịch vận mệnh đời hắn, còn không bằng ngửng cao đầu đi đến cuối con đường, An Nhiên nói có thể giúp hắn đem những món bảo vật trở về, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng, có thể đem đá Hi Hòa cầm về không chừng lại có thể lấy công chuộc tội.
Cố Viêm căn bản không dám nghĩ đến thủ đoạn hung tàn của cha hắn, hắn nghe lời biến trở về thú hình.
Quá mạnh mẽ rồi đấy! Manh chết người rồi biết không!
Bất quá trong nháy mắt, bánh bao nhỏ trắng nõn đã biến thành phong tốc cẩu biến dị choai choai.
Chóp đuôi vàng đồng, da lông tuyết trắng, lợi trảo sinh ra liệt diễm lưu vân, nếu không phải đã thấy qua hình người của ấu tể, Cố a cha tuyệt đối không tin rằng bé con này là con của Cố Viêm nhà hắn, Cố Viêm cứ như thổ phỉ kia sao có thể sinh ra loại cao cấp đến vậy được?
Truyền thừa Cố gia trên trăm năm, vẫn như trước xám xịt, một bộ dáng phong tốc cẩu. Nhưng đến ấu tể đời này thế nhưng lại thay đổi, biến dị thành như vậy, phi thú nhân gầy teo yếu ớt này còn thân thế kinh người gì không truyền ra hay sao?
An Nhiên đối với những cong cong vẹo vẹo bên trong không quá lý giải, Cố Viêm như bây giờ cũng không thể đứng ra giải thích, trách nhiệm nặng nề liền rơi xuống trên người Tần Mộ Ngôn. An Nhiên chỉ thấy Cố a cha nhíu mi suy nghĩ gì đó, theo nguyên tắc địch không động ta không động, y vẫn như cũ thản nhiên đứng. Một chút biểu hiện áy náy hoặc chột dạ cũng không có.
Muốn diễn trò tự nhiên phải diễn như thật, An Nhiên không biết phong tục, bọn họ thổ dân đại lục Thú Nhân còn có thể không biết được ư?
Tần Mộ Ngôn suy nghĩ một chút, liền bước lên trước hai bước đối với Cố a cha chào hảo, "Các hạ!"
"Úc? Ngươi là thú nhân thành niên của Tần gia?"
Tần Mộ Ngôn gật đầu nói phải.
"Ngươi nhận thức vợ của Cố Viêm sao?"
Chờ chính là lời này, Tần Mộ Ngôn nói dối đến mắt cũng không chớp, hắn nói: "Người ta biết là ca ca của An Nhiên, là An Kì nhờ ta tạm thời chiếu cố y."
Nguyên lai là như vậy, Cố a cha còn đang đánh giá hình thái của ấu tể này, không biết phi thú nhân này có huyết mạch cường đại nào mà biến bé con thành như vậy. "Ưm. Tiểu tử Tần gia, ngươi có biết huyết mạch vợ Cố Viêm là gì không?"
"Xích kim bỉ mông!"
Xích kim bỉ mông ư? Cố a cha nghĩ tới mọi khả năng, chỉ là không nghĩ tới được điều này, xích kim bỉ mông cùng địa long giống nhau, đều thuộc về những gia tộc lánh đời. Bọn họ cực ít hoạt động trên đại lục. Tuy rằng là vậy, nhưng xích kim bỉ mông so với địa long còn muốn thần bí hơn, bọn họ chỉ biết nhân số nhất mạch xích kim bỉ mông thập phần thưa thớt. Nhưng cả bộ tộc đều đoàn kết dị thường.
Thú nhân trên đại lục còn sót lại xích kim bỉ mông chỉ còn nhất mạch — gia tộc Andre.
Cố a cha trước kia cũng từng nghe nói qua sự tích Toure Andre hoạt động tại đại lục, nghe nói hắn từ vùng đất bị vứt bỏ đoạt được một phi thú nhân sau đó kết làm bạn lữ, sinh được hai ấu tể, một thú nhân, một phi thú nhân. Chẳng lẽ cô dâu Cố Viêm dưỡng ở bên ngoài này là con của Toure Andre.
Có thể không?
Tuy rằng Toure Andre đã thật lâu không hoạt động trên đại lục, thậm chí có lời đồn nói hắn đã ngã xuống. Nhưng người có chút đầu óc chút đều sẽ không tin tưởng lý do thoái thác này. Trên đại lục Thú Nhân còn có người có thể khiến Toure Andre ngã xuống được ư?
Phi thú nhân gầy teo yếu ớt này vừa thấy liền biết sinh hoạt không được tốt, không nghĩ tới......
Cố a cha nuốt nuốt nước miếng, nếu là người nhà Andre, hắn nhất định phải cho ra được một câu trả lời thỏa đáng, Đường gia tại Vọng Nguyệt thành xem như bá chủ một phương, nhưng tư cách để khiến nội tình uẩn khúc lên quan đến gia tộc Andre vẫn chưa đủ. Giờ khắc này, oán niệm Cố a cha đối với Cố Viêm lại tăng thêm một tầng, mẹ kiếp chọc ai không chọc lại ngay con cháu nhà Andre. Thậm chí Cố a cha đã nghĩ tới nếu chuyện này xử lý không tốt Cố gia tất sẽ mắc phải đại họa lâm đầu.
"Vợ Cố Viêm à, con cũng không sớm nói con là người nhà Andre, ta luôn thắc mắc tiểu tử này bộ dạng sao tốt đến vậy. Nguyên lai là do huyết mạch cao quý của xích kim bỉ mông." Mọi thứ đều phải điệu thấp, hết thảy đều vì Cố gia.
Trong lòng Cố Viêm đang có hàng vạn con ngựa thảo nê rít gào.
Cha à, Cha ruột ơi! Ta là con ruột của ngài mà. Dù Cố gia cùng xích kim bỉ mông có lẫn cùng một chỗ cũng đánh không ra được loại này đâu. Ngài có thể đừng nói gió chính là mưa được không? Biến dị này là do thiên địa dị hỏa đốt ra đó! Tiểu cẩu tử nước mắt lưng tròng nhìn Cố a cha nhà hắn, trong lòng cả một bung nghẹn nhất nhưng nói không thành lời.
Quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều. Sự tình đã vô cùng lớn, dù không báo Đường gia cũng nghe được tin tức, lúc này sau khi giải thích rõ ràng An Nhiên còn tay chân đầy đủ sống rời khỏi Vọng Nguyệt thành sao?
Cường long áp không được địa đầu xà!
Hiện tại có dòng họ Andre cường đại cùng với uy danh Cố gia đè nặng, Đường gia không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu lúc này nói "A cha, đây là hiểu lầm, ta là con ngài, do lúc tắm tại đầm Long Lý bị thu nhỏ." Nói như vậy, không chỉ bản thân hắn, cả đội người này chỉ sợ đều phải nhận đủ lửa giận từ cha hắn.
Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể nhắm mắt đi bước nào tính bước đó, sau khi cầm lại bảo bối Cố gia an toàn rời đi Vọng Nguyệt Thành mới là chân lý.
Cố Viêm đang suy nghĩ chuyện gì, An Nhiên không hỏi cũng có thể đoán được. Cố Viêm cảm giác đây là chuyện thiên lôi địa hỏa, nhưng y hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, An Nhiên chỉ nghĩ làm thế nào có thể khiến mặt mũi Đường gia mất hết, tốt nhất là phun máu một trận. Con bà nó không giết chết bọn chúng y không là An Nhiên.
Từ khi tiếp nhận khối thân thể này, y không biết nguyên chủ của ký ức đã nghẹn khuất yên lặng chảy qua bao nhiêu huyết lệ. Đều là cha sinh ba dưỡng, đám Đường gia súc sinh này sao có thể đè ép hèn mọn sỉ nhục hắn thành như vậy được chứ?
Ngay cả khi chết đi, phi thú nhân này vẫn luôn vô điều kiện duy trì bạn lữ thú nhân của mình, đây chính là yêu!
Yêu em gái ngươi ấy chứ yêu!
Đường Mặc nếu yêu ngươi hắn có khả năng làm ra chuyện không bằng heo chó như vậy không?
Tuy rằng Tần Mộ Ngôn cũng nói qua y là nhất mạch xích kim bỉ mông. Nhưng An Nhiên cảm thấy, dòng họ vẫn không thể nhận loạn. "Cố a cha, ngài có hiểu lầm chỗ nào không, ta họ An, gọi An Nhiên, ca ca ta gọi là An Kì, a ba ta gọi An Liệt. Ngươi nói gia tộc Andre gì đó ta thấy cùng ta một chút quan hệ cũng không có."
An Nhiên cảm thấy giải thích này là điều cần thiết, nghe vào lỗ tai người khác lại càng chứng thực thân phận của y.
Đều là xích kim bỉ mông, một là An Liệt, một là Andre.
Giấu đầu hở đuôi còn gì nữa!
Cố a cha không hề hoài nghi An Nhiên lừa dối hắn. Khả năng lớn nhất là a ba An Nhiên căn bản không cùng y nói về cái này, nên y căn bản cũng không biết. Tuy xích kim bỉ mông trên đại lục Thú Nhân chỉ có nhất mạch, và dù đã lâu không hoạt động, nhưng dư uy gia tộc Andre vẫn còn.
Chớ nói một Đường gia nho nhỏ nhà giàu mới nổi, Cố gia có gia thế vững chắc như vậy ở trước mặt bọn họ cũng không đủ khí thế để so sánh.
"Ta hiểu, ta hiểu."
Cái ngữ khí này, âm điệu này, biểu tình ái muội này, vừa thấy liền biết nghĩ lệch rồi.
An Nhiên khóc không ra nước mắt, trái phải y cũng đã giải thích qua rồi. Không phải ta vô năng, mà là địch nhân quá ngoan cố!
Thời điểm Cố a cha cùng An Nhiên trao đổi tình cảm, Cố Thanh Hòa đi đến trước mặt bánh bao nhỏ Cố Viêm ngồi xuống. Cố Thanh Hòa là tiểu thúc thúc Cố Viêm, trên mặt bối phận như thế không sai, nhưng trên thực tế tuổi hai người chênh lệch cũng không lớn. Chui chuồng chó trộm trứng chim bất kể gây họa nào bọn họ đều cùng nhau. Cố Thanh Hòa là quân sư, Cố Viêm chính là đại đầu binh, chuyện xấu là hai người cùng làm. Nhưng bị bắt luôn là Cố Viêm.
Sau khi đầu óc lớn lên theo năm tháng, Cố Viêm đối với Cố Thanh Hòa luôn có một loại oán niệm thật sâu.
Đổi lại ngươi bị người khác tính kế nhiều năm ngươi cũng sẽ oán niệm thôi.
Cố Thanh Hòa đến ngồi xuống trước mặt Cố Viêm, mắt kim sắc của Cố Viêm trợn tròn, sâu bên trong là hỏa diễm hừng hực. Cố Thanh Hòa không biết chính mình nơi nào đắc tội tiểu gia hỏa này. Đương nhiên một đại nhân như hắn không thể nháo nhào cùng tiểu hài tử, Cố Thanh Hòa cười tủm tỉm vỗ đầu tiểu cẩu tử. Lương tâm mê muội khích lệ nói: "Tiểu gia hỏa thật hoạt bát, rất giống Cố Viêm khi còn bé."
Đây là khích lệ sao?
Cố Viêm khi còn bé không phải bị ngươi lừa dối ngu ngơ suốt sao!
Bánh bao nhỏ Cố Viêm nổi giận, mắt thấy Cố Thanh Hòa muốn thu tay lại, há miệng cắn một ngụm ngay trên bàn tay hắn. Một ngụm này tuyệt đối không phải làm ra vẻ, bên trong bao hàm nồng đậm oán khí của Cố Viêm trong những năm gần đây, rất giống một dạng PK đánh nhau, hướng chỗ hiểm hạ miệng.
"Ngao!" Cố Thanh Hòa bị cắn hét thảm một tiếng. Hắn cũng không dám đem tiểu gia hỏa này ném ra ngoài, người ta còn chưa nói muốn nhận tổ quy tông, ngươi dám dùng gia pháp phục vụ sao? Hầu hạ xong chẳng phải cha hắn sẽ mang theo người tếp tục chạy ư.
Tình huống bên này quá thảm thiết, khiến Cố cha cùng An Nhiên cũng chú ý tới. Loại thời điểm này Cố cha ra mặt không tiện, An Nhiên rất biết điều, mặt y âm trầm vài bước đi qua. Bắt được móng trước tiểu cẩu tử dùng sức hướng trên mông hắn hung hăng vỗ mạnh mấy lần. "Lão tử dạy ngươi thế nào, hả? Đã nói không được cắn loạn đồ vật, đồ bẩn ăn vào trong miệng đau bụng thì sao đây!"
Thân ái, ngươi đây không phải tới cứu giá, ngươi là đến cho Cố Thanh Hòa thêm ấm ức phải không.
Đồ bẩn..... vật.... tay....
Cố Viêm nhả ra, nét mặt Cố Thanh Hòa trực tiếp biến thành màu đen.
Được rồi, trình độ như vậy Cố a cha còn thừa nhận được, để cho người không thể chịu đựng được là, sau khi An Nhiên đại phát thần uy bỗng nhiên ý thức được có người khác ở đây, y biểu hiện được quá hung hãn rồi phải không.
Vụng trộm hướng trên người tiểu cẩu tử đạp một cước, An Nhiên hạ giọng nói: "Chỉ biết cho ta mất mặt, ta để con thấy tên a ba phụ lòng kia của con lần nữa, nhưng con cũng không thể gặp ai đều cho người đó là ba!" Quần chúng vây xem đã sớm đem lỗ tai dựng thẳng lên, vốn muốn đào ra chút nội tình. Không thể trách An Nhiên đê-xi-ben quá cao, trách thì chỉ trách ngươi đốt lửa cho quần chúng bát quái.
Lúc này, sau khi có được tin tức Đường gia chậm rãi khoan thai đến.
Trường hợp phi chính thức như vậy, chủ sự đương nhiên không thể tới, nhưng dáng vẻ phải có dáng một chút. Đường Giang cùng phi thú nhân bạn lữ nhà hắn tại phủ thành chủ sau khi nghe được báo cáo đều vô cùng tức giận. Việc này thật đúng là không thể oán hắn, tuy rằng bản thân hắn cũng luôn không có giới hạn luôn vô sỉ. Nhưng chung quy thân phận thành chủ Vọng Nguyệt thành vẫn còn ở đó, gài bẫy phi thú nhân An Nhiên không nơi nương tựa như vậy còn dễ nói, nhưng nếu cùng Cố gia khai chiến hậu quả tuyệt đối một mình Đường gia không thể gánh nổi.
Đây chính là sự khác nhau giữa nhà giàu mới nổi cùng hào môn thế gia.
Sự kiện sính lễ cũng không phải Đường Giang yêu cầu, nháo thành như vậy là do Đường Khúc.
Hắn không cam lòng!
Chuyện Cố Viêm trước mặt mọi người từ hôn, Đường Khúc hoàn toàn không nói cho người khác, Đường Mặc mơ hồ nghe được chút tiếng gió, sau này thời điểm tại phòng đấu giá gặp được An Nhiên còn định thay Đường Khúc xả giận, kết quả đánh vào mặt mình.
Sự tình cứ như vậy qua đi, Đường Mặc vội vàng lấy lòng Bạch Đồng, cũng quên chuyện này của Đường Khúc. Lần này muốn sính lễ là do Đường Khúc nói cùng Đường Giang, tình cảm của hắn cùng Cố Viêm ngày càng thâm sâu chuyện tốt hẳn sẽ tới gần, để Đường Giang hỏi ý tứ Cố gia, loại sự tình truyền lời ra, chuyển tới cửa liền thay đổi thành dạng khác, Đường Giang phái người đi nói liền biến thành đôi tình nhân đã xem tốt ngày, hỏi sính lễ lúc nào nâng tới cửa. (Editor: Tam sao thất bản dữ)
Hay thật, chuyện này cũng không được. Ngày đều xem tốt, mấy lão nhân Cố gia đã sớm ngóng trông Cố Viêm đem cháu dâu mang về, kéo lâu như vậy cuối cùng cũng đợi được chuyện vui, đương nhiên không thể kéo dài. Sính lễ đã sớm chuẩn bị tốt, Cố a cha chính mình lại thêm một phần lễ. Vì tỏ vẻ thành ý Cố gia, Cố a cha cùng tiểu thúc thúc Cố Viêm – Cố Thanh Hòa tự mình đem sính lễ đưa qua Đường gia.
Đường Khúc vốn chỉ muốn để Đường Giang hướng Cố gia tạo áp lực, sớm đem việc này quyết định, hắn nếu thật bị Cố Viêm hồi hôn sau này còn gả được ra ngoài ư? Nên khi Cố cha mang sính lễ tới, hắn còn kích động vô cùng, nhưng sau khi biết được chân tướng sự tình, Đường Khúc liền bi kịch. Lần này nên làm thế nào cho phải đây?
Sính lễ đã thu, chẳng lẽ muốn nói cho Cố gia đó là một hiểu lầm ư?
Đừng nói hắn, Đường gia cũng xấu mặt chịu không nổi.
Lừa gạt như vậy cũng không phải biện pháp, đợi đến khi Cố gia chính mình phát hiện. Còn không cùng bọn họ khai chiến ư? Hôn sự này chỉ sợ cũng bất thành. Cố a cha hỏi vài lần Cố Viêm ở nơi nào, Đường Khúc chưa nghĩ ra đối sách, chỉ có thể lừa dối cho qua.
Mắt nhìn chuyện muốn không thể gạt được, Đường Khúc đang chuẩn bị cùng Đường Giang thẳng thắn. Nhưng lần này, từ phố đổ thạch tuôn ra chuyện như vậy, hiển nhiên làm thành chủ Đường Giang rất nhanh biết được tin tức. Tuy rằng Đường Giang đối với ngoại nhân luôn đủ loại vô sỉ, nhưng những chuyện thương thiên hại lý hắn làm còn không phải đều vì hai đứa nhỏ trong nhà ư.
Thú nhan Đường Mặc. Phi thú nhân Đường Khúc.
Đường Giang đương nhiên không thể đem việc này nói cho Đường Khúc, hắn sợ Đường Khúc luẩn quẩn trong lòng. Đường gia tuy rằng không bằng Cố gia, nhưng cũng không thể để người chà đạp như vậy được, đây là địa bàn của hắn chuyện gì cũng phải vuốt mặt nể mũi. Nếu cục tức này còn có thể nhịn xuống. Vậy chức thành chủ Vọng Nguyệt thành này hắn làm không công à. Đường Giang an bài vài phi thú nhân qua phòng Đường Khúc cùng con hắn nói chuyện giải buồn. Đương nhiên, an bài như vậy là vì ổn định Đường Khúc.
Dựa theo cách nói của Đường Khúc, nó đang cùng Cố Viêm trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt như keo như sơn. Biết việc này nhất định sẽ rất thương tâm.
Chính là an bài như vậy, tạo thành bi kịch sau này của Đường gia.
Chuyện mệnh trung chú định, trốn cũng tránh không khỏi.
Hành động lúc trước, Đường Giang đã cẩn thận nghĩ tới, trước hắn phái vài tên tiểu bối trong tộc đi phố đổ thạch nháo một trận, bọn tiểu bối dù làm ra chuyện gì, cho dù có nghiêm trọng đến đâu, một câu không hiểu chuyện liền có thể bỏ qua. Nhiều nhất chỉ cần nói lời xin lỗi.
Hắn định bức chủ sự Cố gia tự mình đến phủ thành chủ nói chuyện.
Lại nói, đám phái đi gây sự cũng có lập trường, bọn họ là thay Đường Khúc biểu đạt bất bình. Người Đường gia sao có thể để những kẻ bên ngoài không biết xấu hổ kia khi dễ được? Đường Khúc nhà bọn họ cùng Cố Viêm rõ ràng đã chuẩn bị mai mối. Trưởng bối trong tộc đều tán thành chuyện này. Cố gia sao lại dám vì một tiểu thú nhân lai lịch không rõ mà bỏ xuống mặt mũi Đường gia được chứ.
Dù cho nội tình không đủ, lần này cỡ nào cũng khai chiến. Thế lực Cố gia xa tại Đế Đô. Trên địa bàn Vọng Nguyệt thành, người Cố gia đến cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng trở về.
Đường Giang nghĩ đến quá tốt, hắn thậm chí nghĩ tới hồ ly tinh bên kia sẽ có bộ dáng nịnh hót quỳ xuống cầu xin bọn họ tha thứ. Chính là bản thân không nghĩ tới, chuyện của Cố Viêm cùng Đường Khúc đã như mây gió thoáng qua, chuyện sính lễ chính là do bản thân Đường Khúc tự mình nói ra, hắn càng không nghĩ tới, hồ ly tinh trong truyền thuyết kia thế nhưng lại là An Nhiên.
Đội ngũ Đường gia trùng trùng điệp điệp hướng tới phố đổ thạch. Đường Mặc dẫn đầu, hắn là thân đệ đệ Đường Khúc, tự nhiên là người có tư cách nhất.
"Hồ ly tinh không biết xấu hổ nào ở trong này nháo chuyện?" Đường Mặc một bộ kiêu ngạo, vừa ra sân khấu, liền lớn tiếng doạ người.
Nếu là An Nhiên từ trước, tròng mắt chỉ sợ đã dính trên người hắn rồi. Đáng tiếc, đây không phải như trước, An Nhiên nhìn cũng không nhìn hắn, ghé vào bên tai Cố Viêm cực kỳ nhỏ giọng nói: "Còn không mau biến trở về đi, chính chủ đến rồi."
Nga nga, Cố Viêm dĩ nhiên hiểu, hai người bọn họ cha hắn còn dám lừa, còn sợ một Đường Mặc sao? Lắc lắc một thân da lông tuyết trắng, Cố Viêm biến trở về bộ dạng bánh bao trắng trắng nộn nộn, hắn xoay người chống nạnh đưa tay chỉ vào Đường Mặc, bỗng nhiên mắng ra một câu: "Ta mắng chết cha ngươi, dám cùng tiểu gia đoạt a ba, ngươi chết chắc rồi." Mấy ngày nay, Cố Viêm đi theo An Nhiên nhiều hơn, tại phương diện này học đủ chân truyền, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền đánh đến đối phương lật không nổi người. Sau khi ở trên khí thế áp đảo Đường Mặc, bánh bao nhỏ Cố Viêm liền vung tay lên, một chuỗi hỏa cầu hướng đội ngũ Đường gia đánh tới.
Không nên hiểu lầm, Cố Viêm sẽ không biết cái gọi là hỏa cầu thuật.
Phát uy là yêu thú Minh Hỏa sống nhờ trong không gian khế ước tại cơ thể hắn.
Cố Viêm sau khi tiếp nhận truyền thừa Sư Vương, trên phương diện vị giai tuy rằng không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng trên lực khống chế cùng phương diện khống chế yêu thú khế ước năng lực đã được đề cao rất nhiều. Nguyên bản chuyện làm không được lúc này cũng trở thành chuyện nhỏ.
Vô sỉ! Quá vô sỉ!
Đường Mặc vẫn cho rằng, nắm quyền chủ động mọi chuyện sẽ là bọn hắn, đối phương hẳn phải quỳ xuống sám hối cầu xin hắn các loại, không nghĩ tới gặp phải bá đạo như vậy, vừa bắt đầu đã mắng người, mắng xong còn trực tiếp động thủ, một chút cơ hội giảm xóc cũng không cho.
Mẹ nó kinh sợ nhất không phải phi thú nhân hồ ly tinh kia, mà là tiểu tử không rõ lai lịch này.
Đệch!
Đây coi là chuyện gì? Trước mặt mọi người, trên địa bàn Đường gia nhà hắn, người lại bị mất mặt như vậy!
Đường Mặc nếu có thể nhẫn cục tức, hắn sẽ không là Đường Mặc, hắn là rùa.
"Tiểu tạp chủng, không gia giáo!"
Lúc này không cần Cố Viêm. An Nhiên cũng tức giận, gia giáo? Thứ như ngươi còn dám nói gia giáo?
"Đường Mặc các hạ chúng ta đã lâu không gặp!" An Nhiên khó được một lần không xuất ra lời thô tục, chửi lấy chửi để là hành vi giữa người với người mới làm, đối với loại bạch nhãn lang này thì càng phải cười, ngươi càng cười vui vẻ, hắn thấy càng khó chịu.
Không đánh chết được ngươi ta cười đến cho ngươi tức chơi.
"Lại nói tiếp chúng ta cũng là lão bằng hữu, giá trị con người Đường Mặc các hạ thật không thấp, bao nuôi ngươi ba năm cũng không đến nổi vét sạch vốn liếng của ta. Thế nào xem thường ta rồi, giờ coi trọng ấu tể nhà ta sao? Chuyện này không được đâu, Triều Triều nhà ta còn nhỏ. Ta làm cha dù phải bán máu cũng không để nó học ngài gạt người bán đi cảm tình được, lại nói, ngài cũng là thú nhân thành niên, nên tìm một phi thú nhân nối dõi tông đường mới đúng, giảo cơ không tốt đâu!" Chuyện cười nhân gian. Đường Mặc đen mặt.
Bọn họ ai cũng chưa nghĩ đến, đương sự trong cuộc dĩ nhiên là An Nhiên.
Từ trước bọn họ đã bôi nhọ thanh danh An Nhiên, bất quá là dựa trên chuyện hắn không có thiên phú đổ thạch. Trong Vọng Nguyệt thành đều là gió chiều nào ngả theo chiều đó nên cấp mặt mũi Đường gia, không đem chuyện này moi móc ra, Đường Mặc vì thế chắc chắn An Nhiên sẽ không liều mạng làm ra cái chuyện tố khổ này, chuyện này nói ra chẳng khác nào tổn hại âm đức.
An Nhiên đã chết kia quả thật sẽ không lấy việc này nơi nơi nói ra. Nhưng hiện tại người đứng trước mặt hắn cũng không phải dễ khi dễ như xưa, mặt mũi là gì? Có thể ăn không? Không thể cũng đừng lấy ra nói chuyện.
An Nhiên vốn đã tạm thời bỏ qua Đường gia. Đi tránh một bên, nhưng không nghĩ tới, oan gia ngõ hẹp. Nụ cười kia của An Nhiên thật ấm áp. Cả khuôn mặt Đường Mặc đều tái, nghẹn nửa ngày ngay cả nửa câu cũng nói không được.
Còn có thể nói gì? Lời này An Nhiên nói đến vô cùng khó nghe, nhưng đều là sự thật, Đường Mặc dù cho có vô sỉ, chết không nhận muốn đổi trắng thay đen cũng không thể làm được thản nhiên như vậy.
Thừa dịp thời điểm người Đường gia mặt đen nghẹn đến nói không nên lời, An Nhiên lại thêm lửa: "Dám nói xấu người An gia ta, mẹ kiếp chính mình gia giáo không tốt còn dám hỏi lão tử như thế nào dạy dỗ ấu tể, Cố Viêm nói với chúng ta, lúc hôm trao đổi hắn đã cùng Đường Khúc nói rõ nhất đao lưỡng đoạn, việc này còn có Quân Thiển Tây các hạ làm chứng. Đừng thừa dịp Cố Viêm không ở đây rồi y như hồ ly tinh cùng ta cướp người, ngươi cho rằng lừa dối để trưởng bối ra mặt việc này là có thể thắng chắc? Cũng không nhìn xem lão tử là ai!" An Nhiên vỗ đùi, thanh âm vang dội hỏi: "Đường gia. Lớn tiếng nói cho ta biết, các ngươi còn mặt mũi mình không đó?"
"Ngươi......" Đường Mặc suýt nữa một hơi thở không nổi.
An Nhiên đâm trúng hồng tâm. Chuyện hôm trao đổi đó, người khác không biết, nhưng Đường Mặc ít nhiều cũng đã nghe nói qua. Cố Viêm quả thật đã nói như vậy, lúc ấy cũng đích xác có Quân Thiển Tây ở đó.
Đường Mặc lần đầu cảm thấy, An Nhiên từ nhỏ chính là cùng hắn đối nghịch, lần đầu tiên hắn sống hơn hai mươi năm, nghẹn khuất như vậy.
"Ngươi cho rằng Quân Thiển Tây các hạ không ở đây liền dám nói bậy nói bạ như vậy! Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai, dám ăn nói lung tung, ta cắt đầu lưỡi của ngươi!" Đường Mặc biết việc này, nhưng những người khác của Đường gia không biết, An Nhiên nói một tràng như vậy, có không biết cũng biết.
An Nhiên đem chuyện này lộ ra chỉ là muốn gieo vào lòng hai vị Cố gia sự nghi ngờ, hiển nhiên bọn họ chẳng hay biết gì, Đường gia thật đúng là dám, làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy còn dám ló mặt ra đây. An Nhiên ngược lại khá nhàn nhã, thời điểm y chơi trò chơi chuyện như vậy cũng nhiều, hoàn toàn là chuyện nhỏ, Cố Viêm còn nổi giận được, nên hắn sau khi nghe xong sẽ càng giận! (Editor: hắn ở đây hình như là Đường Mặc)
Sĩ khả nhẫn thục bất khả nhẫn.
Đường gia kia còn chưa nói xong, bên này Cố Viêm lại một chuỗi hỏa cầu dài bay qua. Người nọ tưởng rằng bất quá chỉ phô trương thanh thế, ấu tể nhỏ như vậy sao có thể có vũ lực cường đại được?
Hắn tính sai rồi!
Ra tay không phải Cố Viêm, là Minh Hỏa. Vừa rồi một chuỗi kia là dọa bọn họ, cố ý cho oai, lần này là Cố Viêm hạ quyết tâm. Những súc sinh này, lưu lại cũng là lãng phí lương thực, không bằng đốt chết sạch sẽ. Hỏa diễm tâm huyết liên là gì, đó là dị hỏa được xếp hạng trên bảng thiên địa, Đường Mặc bất quá chỉ là tiểu bối hoàng giai, sao có thể đỡ được?
Lần này suýt nữa liền muốn mạng nhỏ của ai kia.
Đường Mặc tức giận khiến cả người phát run, bọn họ ai cũng không nghĩ đến tiểu thú nhân này lại có sức chiến đấu mạnh như vậy, chẳng lẽ từ trong bụng cha nó đã bắt đầu tu luyện rồi ư? Hay thân thể nó chính là quái thú? Đường Mặc muốn hỏi An Nhiên phương thức, nhưng lời còn chưa cất lên, An Nhiên đã có chút tiếc hận nói: "Đều là ta không tốt, ta coi thường nhất là loại người chuyên bôi xấu danh dự người khác đổi trắng thay đen, Triều Triều chúng ta chịu ảnh hưởng của ta nên chỉ cần thấy loại không biết xấu hổ này liền không thể khống chế. Tiểu thú nhân cũng không khống chế lực đạo tốt, đốt chết một hai người ta đây làm cha cũng chỉ có thể nói rất xin lỗi."
Lời nói trong miệng An Nhiên là vậy, nhưng trên mặt lại là biểu tình sung sướng khi người gặp họa.
Không uổng công y đích thân dạy dỗ lâu như vậy, Cố Viêm này hóa vẫn là tên có tiềm lực, có thể được việc!
Đường gia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đám người lại tránh ra một con đường, từ bên ngoài thong thả đi đến một người ngoài ý liệu mọi người. Bánh bao nhỏ Cố Viêm vừa thấy hắn hai mắt đều lấp lánh, An Nhiên run lên, trong lòng Đường Mặc nổi lên một loại dự cảm bất thường.
Quân Thiển Tây sao lại đến đây? Hắn tới làm gì?
Đương nhiên là sau khi hấp thu năng lương phỉ thúy từ phòng ở của An Nhiên xong, trong lúc chờ đợi nhàm chán nên chuẩn bị đến công hội liệp sát giả nhìn một cái. Tại Vọng Nguyệt thành, mấy đại công hội đều ở phụ cận phố đổ thạch, từ xóm nghèo đi qua hiển nhiên phải đi qua phố đổ thạch, Quân Thiển Tây biết An Nhiên cùng Cố Viêm ra ngoài, tuy rằng không biết bọn họ đi nơi nào, nhưng hắn biết người không ở trong phòng vì mấy ngày nay trong phòng không có bất kỳ tiếng động nào. Ai biết, mới vừa đến phố đổ thạch liền gặp phải chuyện thú vị như vậy.
Quân Thiển Tây núp ở trên nóc nhà người khác nghe náo nhiệt một trận, hắn thấy An Nhiên, cũng thấy bánh bao nhỏ trong ngực y. Người khác không biết hắn còn có thể không biết ư? An Nhiên cùng Cố Viêm trước kia căn bản không quen biết nhau, chỉ với mười ngày giao tình có thể sinh ra ấu tể thú nhân lớn như vậy được à?
Ấu tể này cùng Cố Viêm giống nhau, Quân Thiển Tây động não một chút liền hiểu. Sợ là Cố Viêm đụng đến thứ gì đó không nên đụng, hẳn đây là tác dụng phụ, bánh bao nhỏ này chắc chắc là bản gốc Cố Viêm. Nghĩ thông suốt điểm này, tâm tình Quân Thiển Tây liền tốt lên, đợi nghe đến lúc An Nhiên cùng người sẵng giọng nói, thời điểm có Quân Thiển Tây các hạ làm chứng, hắn liền từ trên nóc nhà phóng xuống một cái.
Thấy Quân Thiển Tây đến đối với Cố Viêm là kinh hỉ, mà đối với An Nhiên tuyệt đối là kinh hách.
Đi ra ngoài lâu như vậy y cũng hiểu rõ được một ít vấn đề, khí tràng của Quân Thiển Tây quá mạnh, tuy rằng bộ dạng xấu xí, nhưng An Nhiên luôn không tự chủ bị hắn dắt đi.
Như vậy không tốt, rất không tốt. Nhưng lại rất khó khống chế.
Có vài người bản thân họ có một loại mị lực, có thể khiến tất cả mọi người nghe theo, không tự giác dựa theo ý chí của hắn làm việc, An Nhiên là chuyên vô sỉ nên thế nhân biết đến, còn Quân Thiển Tây là người có sức hấp dẫn đích thực.
"Các hạ!" Quân Thiển Tây chậm rãi đi tới, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, hắn trực tiếp đi đến bên người An Nhiên đứng, hướng Cố a cha lên tiếng chào. Đợi sau khi Cố a cha đáp lại, hắn mới hướng những người khác gật đầu, sau đó nhìn về phía người Đường gia, nói: "Thời điểm Cố Viêm tuyên bố cùng Đường Khúc giải trừ hôn ước quả thật có mặt ta ở đó, Cố Viêm cũng nói để ta làm chứng, về điểm này, ta có thể hướng thú thần Arthes thề."
Nếu chỉ là nói như vậy, thì mọi chuyện cũng không nghiêm trọng gì.
Nhưng một thú nhân thiên giai đã buông xuống tôn nghiêm hướng thú thần Arthes thề, thú chi khế ước một khi hình thành, đó là tuyệt đối có hiệu lực, xung quanh Quân Thiển Tây chợt nổi lên một tầng ánh sáng, sau đó tất cả mọi thứ đều trở về như cũ.
Quy tắc không trừng phạt hắn.
Như vậy chỉ có một giải thích, Cố Viêm quả thật đã cùng Đường Khúc giải trừ hôn ước, người Cố gia bị bịp rồi!
Hết chương 133 + 134 + 135

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro