138 + 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Giang vội vàng xông vào viện của Đường Khúc, cũng bất chấp duy trì cái gọi là thể diện của thành chủ, bàn tay trực tiếp đánh thẳng lên mặt Đường Khúc. Đường Giang say mê chính trị, trên mặt võ học không có bao nhiêu thiên phú, nhưng hắn là thú nhân, dù không cần vũ kỹ, một tát của thú nhân trưởng thành đang cấp hỏa công tâm cũng không phải là thứ phi thú nhân có thể đỡ được.

"Phốc......" Đường Khúc bị đánh cho trực tiếp ói máu.

"Trời ơi, làm cái gì vậy? Anh điên rồi sao?" Cha Đường Khúc cũng ở bên cạnh nhìn, thời điểm Đường Giang động thủ hắn chưa kịp kéo lại, mắt thấy bảo bối chính mình đau sủng bị đánh thành như vậy, hắn có thể không đau lòng ư? Trực tiếp nhào qua muốn cùng Đường Giang liều mạng.

Tuy rằng gia phong Đường gia bất chính, đối với ngoại giới luôn làm chút chuyện tặc đầu thử não, nhưng tình cảm đối với người của mình vẫn không tệ lắm.

Nhất là Đường Mặc, Đường Khúc, trong gia tộc rất được cưng chiều.

Đường Khúc bị đánh thành như vậy vẫn là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ. Đường Giang cũng không dây dưa, nắm lấy cánh tay phi thú nhân bạn lữ nhà mình, quăng qua ghế bên cạnh. "Đều là em nuông chiều mà ra, em nhìn nó xem có bao nhiêu lớn gan!" Nói chưa dứt lời, càng nói càng tức giận, Đường Giang còn muốn đi lên cho thêm một tát, cha Đường Khúc vẫn luôn gào thét khóc nhào trực tiếp ôm lấy chân Đường Giang.

"A khúc làm gì mà anh xuống tay nặng như vậy? Anh muốn đánh chết nó à!"

Không đánh nó cũng không biết trời cao đất rộng, tất cả mọi người đều biết thành chủ Vọng Nguyệt thành làm ra loại chuyện đó hết rồi, mẹ kiếp, hắn dù có thể kiếm tiền cũng chống không được loại bại hoại như vậy trong nhà. Chỉ tốn tiền thôi sẽ không nói, thế nhưng còn gây ra chuyện như vậy. Cố gia là địa vị gì? Đó là đại quý tộc truyền thừa mấy trăm năm của Nam đại lục, há là thứ mà một thành chủ nho nhỏ của Vọng Nguyệt thành có thể khiêu khích.

Đường gia có cái gì?

Trừ bỏ cái danh thành chủ Vọng Nguyệt thành của Đường Giang, bọn họ ngay cả sản nghiệp gia tộc cũng không so được với Bạch gia. Một khi Đường Giang té ngựa, những ngày tốt đẹp của Đường gia cũng chấm dứt.

"Ngươi nói cho ta. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngươi có biết chuyện ngươi lừa gạt sính lễ đã bị phanh phui hết rồi không!"

Đi tới bước này. Đường Khúc còn ôm tâm lý may mắn. "Con không có!"

Còn không thừa nhận! Đường Giang nghĩ nếu Đường Khúc nói rõ. Liền tha thứ nó một lần, ai biết đều đã nói đến vậy mà nó còn một bộ chết không thừa nhận! "Lão tử đánh chết thứ không nên thân như ngươi!"

"Ba...... A ba...... Ta thật không có......"

"Ngươi không có, lão tử cũng muốn tin ngươi không có, nhưng mẹ kiếp Quân Thiển Tây các hạ đã lập xuống thú chi khế ước thay Cố Viêm làm chứng, ngươi còn dám nói ngươi không có! Ngươi cho rằng thú chi khế ước là giả sao? Thần thú Arthes là mù ư?"

Lúc này Đường Khúc mới bị dọa. Hắn vốn đang ôm một tia tâm lý may mắn, nghĩ cắn chặt răng đến chết không mở miệng, chỉ cần a ba tin tưởng chuyện hắn nói, Cố gia cũng không thể làm gì được hắn.

Người định không bằng trời định, hắn sao lại tính sai một Quân Thiển Tây chứ.

Quân Thiển Tây! Thiên tài đệ nhất đại lục Quân Thiển Tây! Lời Đường Khúc nói cùng Quân Thiển Tây so sánh ai sẽ có lực ảnh hưởng hơn?

Cái này không cần nghi ngờ.

Nếu chỉ là đơn thuần giải thích thì còn tốt. Thế nhưng Quân Thiển Tây lại tự hạ thân phận của mình vì chuyện nhỏ này lập xuống thú chi khế ước, lần này trực tiếp đem Đường Khúc đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió. Quân Thiển Tây không anh tuấn bằng Tần Mộ Ngôn, không soái khí bằng Cố Viêm. Nhưng hắn lại có một loại khí tràng không gì sánh kịp, thêm tên tuổi thiên tài đệ nhất đại lục, dù tướng mạo bình thường cũng không ảnh hưởng đến hắn nửa phần, Nam đại lục từ Đế Đô đến bảy Đại Chủ thành. Nơi nơi đều là người ái mộ Quân Thiển Tây.

Bởi vì một tiểu tốt như Đường Khúc, lại khiến Quân Thiển Tây bị ủy khuất.

Đường Khúc quả nhiên nghiệp chướng nặng nề!

Đường Khúc run rẩy một trận, chợt nhào tới dưới chân Đường Giang, khóc nói: "A ba, a ba con không cam lòng! Con chỗ nào không xứng với Cố Viêm chứ, hắn dựa vào thứ gì mà dám trước mặt nhiều người làm mất mặt con như thế! Nếu để cho hắn lui hôn về sau còn ai muốn lấy con nữa, đây là muốn bức chết con rồi!"

"Ngươi......" Tay Đường Giang lại giơ lên, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đánh xuống.

Nặng nề giơ lên, lại nhẹ nhàng rơi xuống. Đường Giang hạ quyết tâm, cắn răng nói: "Chớ có sợ, a ba che chở cho con, Cố gia trước bất nhân, Đường gia Vọng Nguyệt thành ta cũng không phải dễ khi dễ." Đường Giang nói xong vỗ vỗ đầu Đường Khúc, để cha nó chiếu cố kỹ, xoay người rời đi. Sự tình huyên náo lớn như vậy, hắn không tự mình ra mặt là không thể rồi.

Đường Giang mang theo vệ binh hộ thành cùng ra ngoài, luận giá trị võ lực hắn không bằng Cố Thanh Hòa, Đường gia cũng không có người có thể cùng Cố Thanh Hòa chống lại, hắn chỉ có thể ở trên khí thế áp đảo bọn họ, ít nhất người nhiều vẫn tốt hơn!

Vọng Nguyệt thành là địa bàn của Đường gia, nơi này không phải Đế Đô.

Phát hiện có nhóm người tới đầu tiên là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, trong những người tụ tập tại phố đổ thạch, tu vi hắn cao nhất, dưới loại tình huống này còn một đám người tới gần, hơi có đầu óc suy nghĩ một chút cũng biết là chuyện gì xảy ra. Vọng Nguyệt thành không có thế lực Cố gia, người cùng Cố a cha áp giải sính lễ đến đều đi theo phía sau rồi, vậy đến lúc này chỉ có thể là viện quân Đường gia.

Toàn bộ Vọng Nguyệt thành có thể điều động vệ binh hộ thành cũng chỉ có thành chủ Đường Giang.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lặng lẽ liếc mắt ra hiệu với An Nhiên.

Bình thường đẳng cấp vệ binh bảy Đại Chủ Thành đều ở mức hoàng giai cao cấp, đối với trung kỳ hồng mông Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mà nói, đối phó với đám người này tựa như giết chết một con kiến. Hắn bây giờ đã chính thức là một thành viên trong tiểu đội của An Nhiên, cũng có thực lực giúp bọn họ sắp xếp chuyện này.

Nhưng, hắn đơn giản dọn sân như vậy là đang chờ Đường gia cho một kết quả — trả lại sính lễ, cắt đất đền tiền. Chuyện như vậy có gì náo nhiệt để xem ư? Xem An Nhiên một bụng với toàn ý nghĩ xấu, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cho là, nên cho cả bọn đủ không gian thi triển.

Đừng nói An Nhiên, cha Cố Viêm cũng không phải dễ đối phó.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vừa cho An Nhiên một ánh mắt, thú nhân cao giai của Cố gia cũng nhận thấy được không đúng, một đám bắp thịt đều lên lại tinh thần, chuẩn bị nghênh chiến.

"Chủ phu, có người tới." Chủ phu chính là gọi Cố a cha – Trần Tiêu Túc, hắn là bạn lữ của gia chủ Cố gia.

Hắn gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, cũng không có phân phó gì. Cố a cha đi về trước vài bước, đứng trước nhóm người An Nhiên, ai cũng biết Đường Giang mang người đến, chỉ có cùng cấp bậc với hắn mới có tư cách cùng hắn đối thoại, bên phía Cố Viêm cũng chỉ có tiểu thúc thúc Cố Thanh Hòa cùng cha hắn.

Hiển nhiên, cha hắn so với Cố Thanh Hòa càng thêm đáng tin.

"Đường Giang các hạ cuối cùng đã đến, ta chờ ngươi thật lâu!" Cố a cha bày ra tư thế vô cùng cao, thẳng đến khi Đường Giang tới bên cạnh mới hừ hừ một tiếng. Cứ thế tuôn ra một câu nửa sống nửa chín.

Lời này vừa nghe liền biết không thân thiện, Đường Giang còn chưa mở miệng Cố a cha đã dẫn đầu gây khó dễ.

"Trần chủ phu." Đường Giang cũng không khách khí, từ trước chạm mặt còn thân thiết gọi thân gia, như thế rất tốt, chỉ một thoáng liền đánh quay ngược về trước.

"Không dám nhận. Lại nói các hạ ở Vọng Nguyệt thành nhiều năm như vậy, bên rừng Khiếu Nguyệt nhiều linh khí bảo địa như thế nhưng vẫn chưa đột phá được địa giai. Đừng nói địa giai, trừ bỏ các hạ Đường gia ngay cả một tên huyền giai cũng không có, cũng không biết là phía trước làm ra chuyện thiếu đạo đức hay phần mộ tổ tiên không chôn cất kỹ nữa."

Lời này của Cố a cha nói vô cùng có kỹ thuật, cùng lúc hạ thấp toàn bộ Đường gia, cũng cùng lúc nhắc nhở Đường Giang "Ngươi chỉ mới là chiến sĩ thú nhân huyền giai cao cấp, ta đã là đổ thạch sư địa giai. Ai quý ai tiện chính mình suy nghĩ cũng rõ."

Lời này vừa thốt ra, cả đám Đường gia đều đen mặt.

Ai cũng biết Đường gia Vọng Nguyệt Thành là một nhà không bình thường, nói tiền không tiền, muốn người cũng không có. Nhưng hết lần này tới lần khác lại ngồi lên chức vị thành chủ, nhiều năm như vậy cũng không bị kéo xuống. Mỗi người đều đoán bên trong hẳn có nội tình, chính là vẫn không bắt được đầu mối. Những lời này cũng chỉ có thể lén nói thôi. Trước mặt người Đường gia cũng không ai dám nói, không nghĩ tới sẽ bị Cố a cha trực tiếp trắng trợn tuôn ra. Những tên thiếu niên của Đường gia tức giận đến mũi cũng lệnh, nhưng đúng là vẫn không có biện pháp.

Cố a cha nói như vậy, có tư cách tiếp lời cũng chỉ có Đường Giang mà thôi.

Đường Giang có thể nói gì?

Đường gia đi tới bước này, l àm chuyện thất đức thật không ít. "Trần chủ phu nói đùa, thanh niên Đường gia tự nhiên không thể so được với Cố gia, tài đại khí thô lấy thế áp người." Nói tới đây, hắn dừng một chút, "Trần chủ phu dung túng thuộc hạ đả thương người Đường gia ta chẳng lẽ không cần một lời giải thích sao? Dù sao Cố gia cùng Đường gia vẫn còn chuyện hôn sự trong người."

......

Việc từ hôn này, chuyện duy nhất Cố Viêm không làm tốt chính là không tuyên bố công khai trước mặt trưởng bối trong tộc, Đường gia mặc kệ chết sống không nhận chuyện, Cố gia cũng không có biện pháp. Hiển nhiên Đường Giang đánh chính là chủ ý này.

Cố gia còn chưa lên tiếng, hắn đã nói thêm: "Ta chỉ biết hôn sự này là Cố gia các ngươi tới cửa cầu, Cố Viêm một câu liền muốn đem A Khúc nhà ta đuổi đi, đây chính là gia phong Cố gia ư?" Cố a cha vẫn không nói chuyện, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Đường Giang, không biết suy nghĩ đến điều gì. Chỉ là một phi thú nhân thôi, Đường Giang bị hắn nhìn bỗng dưng trong lòng trở nên phát lạnh.

"Gia phong Cố gia ta ra sao không tới phiên ngài xen vào, lại nói, mấy ngày gần đây ta cũng nghe nói tới một sự kiện, không biết là thật hay giả."

"Trần chủ phu mời nói."

Cố a cha có chút rối rắm mở miệng: "Ta nghe nói Đường Mặc Đường gia ngài cùng một phi thú nhân trưởng thành từ nhỏ đã có hôn ước, còn nói a cha người ta là vì cứu ngài mới mất mạng, vốn dĩ, ân tình như vậy hẳn phải thâm sâu tựa hải, ai biết phi thú nhân kia được gửi đến Đường gia các ngài vài năm liền bị lừa sạch tất cả tiền bạc rồi còn bị đuổi ra ngoài. Chớ nói từ hôn, ngay cả tuyên bố đơn phương cũng không có, thế mà Đường Mặc lại cùng phi thú nhân Bạch gia qua lại với nhau, cũng không biết việc này là thật hay giả nữa? Ta quả thật không tin quý phủ còn có người có khả năng làm ra chuyện ngay cả súc vật cũng không bằng." Cố a cha vừa nói một bên còn gật đầu, "Nghĩ đến chuyện đơn phương từ hôn này cũng không phải một mình Cố Viêm chúng ta làm qua, Đường Mặc nhà ngài có thể, Cố Viêm nhà ta lại không thể ư? Cố Viêm của chúng ta cũng không lừa tiền bạc Đường gia, ngô, ngược lại là các ngài, cái gì mà như keo như sơn chuyện tốt tới gần, chuyện lừa sính lễ như vậy thế mà cũng làm được!"

Đoạn đối thoại này quả thật vô cùng có thứ tự, trên đường ngay cả cái nháy mắt cũng không nháy. Cho dù da mặt Đường Giang dày đi nữa, sau khi nghe xong đỉnh đầu cũng bốc khói hai gò má đỏ bừng. Chớ nói chi người bị điểm danh là Đường Mặc.

Có một số việc, ngươi dám làm như vậy hiển nhiên phải gánh vác được hậu quả, từ trước không ai nói, là do họ sợ ngươi, nhưng đụng phải Cố Gia không sợ ngươi, nợ cũ bị lật ra đến độ vô cùng khó coi.

"Trần chủ phu cũng không biết đến chỗ nào nghe được những lời nói hỗn loạn này, một điểm căn cứ cũng không có. Đường gia ta tuy rằng gia thế không lớn bằng Cố gia, nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện cặn bã dơ bẩn như vậy được."

"Oh? Không có sao?"

Đường Giang son sắt thề gật đầu, An Nhiên một bước từ sau lưng người Cố gia bước ra. Y cười hì hì nhìn Đường Giang, chào hỏi: "Đường a ba, còn nhận ra ta không?"

Nhận ra! Thế nào không biết!

Lại là An Nhiên, Đường Mặc không phải nói An Nhiên sống không nổi nữa sao? Mẹ kiếp bộ dáng này, giống y như thời điểm ba năm trước đây An Liệt mang theo y tới cửa, tuy rằng có chút gầy yếu, nhưng tinh thần lại rất tốt, xem ra cũng không giống loại phải sinh hoạt trong điều kiện đau khổ.

An Nhiên vừa đứng ra Đường Giang đã biết chuyện không hay rồi, trực giác của hắn rất chính xác, quả nhiên, không đợi hắn nghĩ đến một lý do thoái thác cho tốt, An Nhiên đã nói: "Tài sản mà Đường Mặc các hạ dựa dẫm vào việc lừa gạt ta đã xài hết rồi sao? Cũng không biết quý phủ buổi tối ngủ có được an giấc không."

Bị người nói đến như vậy, nếu không phản kích sẽ không là Đường Giang.

"Rõ ràng chính bản thân ngươi tự vọng tưởng rồi tự đưa cho A Mặc chúng ta, ai cũng không cầu ngươi. Đúng ra sẽ cùng A Mặc có hôn ước nhưng lại còn cùng tiểu tử nhà Cố gia ở cùng một chỗ, dã chủng cũng sinh rồi, đuổi ngươi đi hẳn là còn đơn giản, chẳng lẽ còn muốn Đường gia chúng ta thay Cố gia nuôi ấu tể sao?"

Đệch!

Tính sai phải không, An Nhiên cùng Cố Viêm đã buộc chung một chỗ. Mẹ kiếp với gian tình tồn tại như vậy, Đường gia tự nhiên dễ dàng giũ bỏ trách nhiệm. Bị cắn ngược một cái như vậy, An Nhiên còn chưa tức giận Cố gia đã nổi giận trước tiên, loại sự tình mắng chửi người này, Cố a cha làm không được, hắn cảm thấy bản thân rất khó chịu. Cố Thanh Hòa trực tiếp xì một tiếng khinh miệt, "Thay Cố gia ta dưỡng ấu tể? Cũng không dùng nước tiểu soi bản mặt lại xem mình là ai. Để ngươi dưỡng thành như hai tên não tàn nhà ngươi ư?"

"Ngươi......"

Mắt thấy sẽ giương cung bạt kiếm chuẩn bị khai hỏa.

An Nhiên đưa tay ngăn cản Cố Thanh Hòa một bước, y tự tiếu phi tiếu nhìn Đường Mặc, bộ dáng kia cùng lúc Cố cha nhìn người y hệt nhau. Đường Mặc còn chưa kịp phản ứng, An Nhiên đã nói: "Nếu lo lắng sự thật như vậy, ngươi cũng có thể học tập Quân Thiển Tây các hạ lập thú khế ước. Dĩ nhiên. Ta có thể nói trước cho ..."

"Thần thú Arthes tại thượng, ta An Nhiên nếu có lỗi với Đường Mặc trước, sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế, tổ tông mười tám đời mãi không được bình an." An Nhiên hướng Đường Mặc bĩu môi, "Tới phiên ngươi, Đường Mặc các hạ sức lực mạnh mẽ, chỉ cần chiếu theo lời ta nói là được. Để thay thế tổ tông mười tám đời, ngươi có thể nói — thần thú Arthes tại thượng, ta Đường Mặc nếu có phụ An Nhiên trước, lừa gạt tiền tài cảm tình của An Nhiên, bản thân sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh, toàn bộ người Đường gia sẽ chết oan chết uổng, sau khi chết đi sẽ biến thành cô hồn dã quỷ trọn đời không được siêu sinh."

Đường Mặc nếu thật sự nói vậy, thì hắn không phải chỉ bị phế hai, mà từ đầu tới đuôi toàn thân hắn đều tàn.

Lời thề như vậy hắn không dám nói. "Phi thú nhân ngay cả quy tắc chế tài cũng không có, đương nhiên ngươi muốn nói thế nào thì nói như vậy rồi."

"Nga?" An Nhiên cười, "Chẳng lẽ Đường Mặc các hạ còn sợ quy tắc chế tài sao? Sợ những chuyện ngươi đã làm ra sẽ tổn hại đến âm đức sao."

"Ngươi một phế vật, ta dựa vào cái gì để nghe ngươi?"

Bị xem thường đúng không, An Nhiên nhướn mày, "Không dựa vào gì cả, ngươi không dám sao Đường Mặc các hạ?"

Không dám? Có cái gì không dám, Đường Mặc khẽ cắn môi, nói: "Không phải là thú chi khế ước sao? Ta sẽ chiếu theo lời thề của ngươi lập ngay, ta thật muốn xem ai sẽ làm ra quy tắc chế tài!" Đường Mặc đã được ăn cả ngã về không, hắn biết Cố gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, vì kế hoạch hôm nay chỉ có thể thề, nhưng thề thế nào cũng cần có kỹ xảo.

Đường Mặc sẽ không buông chuyện An Nhiên cùng Cố Viêm sống với nhau sinh ra ấu tể, cỡ nào cũng phải cho qua chuyện tham tài lừa gạt tiền bạc.

"Thần thú Arthes tại thượng, con dân ngài Đường Mặc thành kính hướng ngài xin thề, nếu ta có bất cứ hành động nào phản bội dẫn đến có lỗi với y, sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh!"

Ánh sáng quy tắc sáng lên, Đường Mặc đang muốn đắc ý, nhưng mẹ kiếp thời tiết liền thay đổi!

Mây đen sấm chớp cuồn cuộn bao phủ toàn bộ bầu trời Vọng Nguyệt thành, vừa rồi vẫn là ban ngày, lúc này đã mưa bão muốn đến. Tất cả mọi người chính mắt chứng kiến Đường Mặc lập lời thề đều biết, đến không phải mưa gió, mà là năm đạo kinh lôi.

Đại lục Thú Nhân kéo dài lịch sử nhiều năm như vậy, không phải lần đầu tiên có người bị quy tắc chế tài, nhưng trong vòng trăm năm trở lại đây thì đây là người duy nhất. Để An Nhiên nhớ thương, Đường Mặc phải đổ máu là nhất định.

Lúc này, Đường gia đã không để ý tới mặt mũi, thú nhân trẻ tuổi trải qua chuyện còn ít, nơi nào đã thấy qua chiến trận lớn như vậy, Đường Mặc nói ngũ lôi oanh đỉnh, không chạy nhanh bị sét đánh thì sao? Đường gia nếu gia phong rõ ràng, hiển nhiên bọn họ sẽ không chột dạ như thế vào lúc này, những tên này ngày thường tác uy tác quái đã quen, đi theo sau Đường Mặc làm không ít chuyện heo chó không bằng, Giờ Đường Mặc sắp bị trừng phạt chẳng lẽ bọn chúng còn không chạy ư?

Đám người cơ hồ ngay lập tức giải tán, Đường gia chạy, người tham gia náo nhiệt cũng chạy.

Nói đùa, đám phi thú nhân này chỉ là vừa vặn thấy được náo nhiệt nên mới dừng lại, ai sẽ đem mệnh nhập vào chứ?

Đường Giang đã bị dọa, khí tràng lúc trước ứng đối với Cố a cha một chút cũng không còn. Hắn đối với hai đứa con mình tuy rằng thoạt nhìn giống nhau đều yêu thương, nhưng trên thực tế vẫn có sự khác biệt, Đường Khúc là phi thú nhân, chỉ có Đường Mặc, mới là nối dòng duy nhất  của hắn.

Hiện tại, vì phi thú nhân lại muốn đem mạng thú nhân con hắn nhập vào.

Mua bán như vậy Đường Giang sao có thể làm được!

Nếu sớm biết sẽ như vậy, Đường Giang sẽ không để Đường Mặc thề, thậm chí sẽ không kéo hắn ra ngoài để lây dính chuyện này. Đường Khúc bị hủy hắn chỉ có khó chịu chút, nhưng nếu Đường Mặc bị hủy đây là muốn tuyệt hậu Đường gia sau này!

"A Mặc không phải sợ, a ba nghĩ biện pháp, a ba giúp ngươi nghĩ biện pháp!"

Dưới tình huống này, càng an ủi tâm tình càng dễ kích động, Đường Mặc vốn đã tuyệt vọng chờ sét đánh, Đường Giang lại tới một câu như vậy, hắn lại ánh lên một chút hi vọng. "A ba cứu ta! A ba, ta không muốn bị sét đánh!"

Cứu? Như thế nào cứu?

Mây đen đã rất nặng rồi, xen lẫn sấm chớp rền vang, kinh lôi sắp đến. Đường Giang cũng không có biện pháp, hắn khẽ cắn môi, nét mặt già nua bất cần nhào thẳng đến An Nhiên. "An Nhiên, ta xin lỗi ngươi, Đường gia chúng ta có lỗi với ngươi. Chúng ta không nên tham lấy tiền tài của ngươi. Không nên đuổi ngươi một người ra ngoài. Chúng ta là súc sinh, ta sẽ trả lại cho ngươi, cái gì cũng trả lại hết cho ngươi, ngươi mau cứu A Mặc đi. Ngươi không phải rất thương hắn ư? Ngươi mau cứu hắn, ta sẽ để A Mặc cưới ngươi, chỉ cưới mình ngươi thôi."

Mẹ nó! Giờ này khắc này, An Nhiên chỉ có thể nói hai chữ này.

Đường Giang thật đúng là cho y là An Nhiên trong quá khứ, quả thật An Nhiên trong quá khứ có thể vì Đường Mặc đi tìm chết, đáng tiếc y không phải hắn.

An Nhiên biểu tình gì cũng không có. Y bình tĩnh đẩy Đường Giang, nói: "Các ngươi tham tiền, ta cũng không muốn. Đường Mặc thích ai thì cứ gả, về phần ngũ lôi oanh đỉnh, đó là lời thề hắn tự lập, ta một phi thú nhân không thể xen vào." An Nhiên lạnh như băng nở nụ cười. "Chẳng lẽ ngươi cho rằng quy tắc là nhà ta?"

Đúng vậy, quy tắc còn có thể nghe lời An Nhiên nói ư?

Đường Giang là do đầu óc mê muội mới nói ra lời như vậy, sau khi bị An Nhiên cảnh tỉnh, thiếu chút nữa chân đã mềm nhũn trên mặt đất.

Ầm ầm ùng ùng, trên bầu trời bạch quang chợt lóe, đạo kinh lôi thứ nhất đã tới.

Quy tắc mang đến năm đạo kinh lôi tựa như lôi kiếp của tu chân giả, một đạo so với một đạo càng mạnh mẽ hơn. Uy lực là tăng theo gấp bội.

Đạo thứ nhất, chỉ là tiểu thí ngưu đao mà thôi.

Cùng lúc sét đánh lên người Đường Mặc, Đường Giang liền nhanh chóng biến thành thú hình vận toàn thân khí lực nhào tới. Kinh lôi bị Đường Giang ngăn cản hơn phân nửa, da lông màu nâu đã cháy đen, có vài chỗ thậm chí trụi lủi.

Thú hình Đường Giang là Đại địa chi hùng, thể trạng vô cùng lớn, chủ yếu theo đường phòng ngự. Đại địa chi hùng là một trong ít những thú nhân chuyên đường phòng ngự có lực công kích. Trên phương diện công kích tuy rằng không thể cùng Liệt diễm lang so sánh, nhưng lực phòng ngự vẫn có tiêu chuẩn nhất định. Đường Giang một chiến sĩ huyền giai cao cấp có thể ngăn cản công kích từ địa giai trở lên, thể trạng cường hãn này tuyệt đối là đáng ca ngợi.

Mặc dù là hắn, nhưng chỉ một đạo kinh lôi cũng không thể.

Đường Giang không có buông tay, hắn dùng thú hình cực lớn của mình đem Đường Mặc che kín. Dù là An Nhiên, lúc này cũng nhìn đến xúc động, không phải đồng tình, cũng không phải mềm lòng sẽ bỏ qua cho bọn hắn, chuyện quy tắc là điều bọn họ không thể tùy tiện nhúng tay.

An Nhiên không nghĩ tới, Đường Giang cặn bã như vậy thế nhưng cũng có một mặt như thế.

Thú nhân này đang bảo vệ con mình.

Năm đạo kinh lôi, một đạo so với một đạo càng hung tàn hơn, vốn ban đầu chỉ là một đường nhỏ, đến cuối cùng lại to cỡ miệng bát. Đường Giang ghé vào trên người Đường Mặc không nhúc nhích lấy một lần. Năm đạo kinh lôi cứ thế bị hắn liên tiếp đỡ hết.

Đợi sau khi kinh lôi qua đi, Vọng Nguyệt thành lại khôi phục ban ngày, thảm dạng hai phụ tử Đường gia cứ thế bại lộ trước mắt mọi người. Kinh lôi sẽ không đánh sai người, trừ phi ngươi giống Đường Giang chủ động nhào lên, trừ bỏ xung quanh Đường Mặc bị bổ thành một hố sâu, cách xa hơn đều không có việc gì. Phụ tử Đường gia nằm trong hố sâu, cho đến khi An Nhiên tưởng cả hai đã bị lôi phạt đánh chết, Đường Giang mới chậm rãi giật giật.

Còn sống.

Đại địa chi hùng có lực phòng ngự cường đại cùng lực hồi phục vô cùng nhanh, chỉ cần không một kích trí mạng bọn họ đều có thể tự động chữa trị.

Nhưng lần này cần một đoạn thời gian tương đối khá dài.

An Nhiên nhìn phụ tử Đường gia, như bọn họ bây giờ, lại tính tiếp đã không có ý nghĩa. Đường Giang người này tuy rằng không tốt, nhưng lại khiến An Nhiên để mắt một chút, bộ dáng hắn liều mạng bảo vệ Đường Mặc được An Nhiên ghi tạc trong lòng.

Năm đạo kinh lôi xem như trả đủ nợ nần lúc trước, chỉ cần Đường gia không chọc y, ân oán liền xóa bỏ.

Mắt thấy lôi phạt qua đi, nhóm thanh niên Đường gia giống như măng mọc sau mưa một đám xông ra.

"A! Thành chủ sao rồi?"

"Đã chết ư?"

An Nhiên bĩu môi giễu cợt nhìn bọn hắn giơ tay nhấc chân đem Đường Giang Đường Mặc trở về, tuồng kịch này coi như đã kết thúc, phụ tử Đường gia như vậy đã không còn đủ sức để cùng Cố gia tính chuyện, bọn hắn nếu thông minh tự nhiên sẽ đem sính lễ Cố gia nâng đến cùng khối bảo bối Hi Hòa thạch truyền gia kia dâng lại bằng hai tay. Không có Đường Giang làm chủ Đường gia đã không thể chịu thêm bất kỳ đợt sóng trùng kích nào nữa.

Cuối tháng Giêng, Vọng Nguyệt thành bấp bênh.

Bất kể nội bộ Vọng Nguyệt thành tẩy bài như thế nào, cũng cùng An Nhiên không có bất cứ quan hệ gì, sau khi giải quyết xong chuyện Đường gia, điều y nhớ thương duy nhất chính là khi đến Vọng Nguyệt thành, đã muốn hết năm.

Cố a cha vẫn cứ nghĩ An Nhiên là tức phụ Cố Viêm dưỡng bên ngoài, tuy rằng hắn mới biết chuyện xưa của An Nhiên cùng Đường Mặc không hay ho gì. Nhưng hắn vẫn đối với An Nhiên phi thường tốt, cực lực mời An Nhiên cùng bọn họ đến Đế Đô. Cố a cha hiểu Cố Viêm, thằng nhóc này là không thể giam lại, chạy ra ngoài lăn lộn một trận tự nhiên sẽ biết đường trở về, bọn họ không định ở Vọng Nguyệt Thành quá lâu, mang theo nhiều phỉ thúy cực phẩm khoáng thạch như vậy, thậm chí còn có bảo bối gia truyền Hi Hòa thạch, bọn họ không thể yên tâm.

An Nhiên cùng Cố Viêm thương nghị, sẽ tìm cơ hội cùng Cố a cha nói rõ ràng, lừa bọn họ chỉ là kế hoãn binh tạm thời nhằm đả kích Đường gia thuận tiện lấy về sính lễ, đương nhiên, tất cả chuyện này An Nhiên sẽ không nói bây giờ, chí ít phải không phải là lúc đi nhờ xe đến Đế Đô!

Hết chương 138 + 139

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro