186 + 187

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày thứ hai sau năm mới được các đại dong binh đoàn của đại lục phía Nam thống nhất là ngày chiêu tân, địa điểm ở quảng trường Nacard. Không chỉ học viện Maca, mà toàn bộ học viện chiến sĩ có mặt tại đại lục phía Nam đều hướng về Đế Đô.

Đây chính là quy tắc ngầm của đại lục phía Nam. Đối với lính đánh thuê mà nói, hàng năm chỉ có một lần cơ hội lưu động tự do, chính là ngay tuần đầu tiên của năm mới. Bỏ qua khoảng thời gian này, lui đoàn dễ tiến đoàn khó.

Cả nhóm An Nhiên cũng tới từ sớm tinh mơ, nhưng không hướng quảng trường Nacard đến, mà là trực tiếp hướng tổng bộ công hội lính đánh thuê bên cạnh phố đổ thạch đi qua. Tám đại dong binh đoàn người nhiều, thế lớn, cũng không thích hợp cho tán nhân bọn họ, quy mô càng lớn quy củ càng nhiều, mấy tên đi theo An Nhiên đều là loại thích tự do. Thay vì giày vò người khác hành hạ bản thân, không bằng tự lập môn hộ chính mình.

Tám người một tiểu đoàn, thích giày vò thế nào thì giày vò thế nấy.

Ngươi nói tiểu lâu 14 khu 7 chỉ có sáu người, miễn cưỡng tính cả An Nhiên cũng chỉ mới có bảy, người thứ tám đến từ nơi nào?

Thân ái, ngươi lạc hậu quá.

An Nhiên híp mắt cười, từ quầy thông tin của công hội lính đánh thuê tiếp nhận tờ đăng ký.

Tên: Dong binh đoàn Thảo Nê Mã

Đoàn trưởng: Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ

Thành viên: An Kì, An Nhiên, Văn Nhân Hạo, Văn Nhân Nhạc, Lô Thiên Thiên, Phàn Lận, Tần Mộ Ngôn.

......

Ngươi không nhìn lầm đâu, chính là Tần Mộ Ngôn.

Hôm qua, An Nhiên đi một chuyến đến khu bình dân, làm cho Tần Mộ Ngôn một bữa cơm thịnh soạn, hỏi rõ chuyện kén dệt Thiên Tâm Sa, lại thuận tiện nhắc nhở hắn đi lĩnh phần thưởng do chuyến hộ tống đi rừng Khiếu Nguyệt lần trước. Tần Mộ Ngôn ngồi ở một bên lẳng lặng nghe An Nhiên lải nhải, vẫn là bộ dáng trầm mặc ít lời kia, nhưng cảm giác so với thời điểm mở cửa ôn hòa hơn rất nhiều.

Mặc dù trên mặt không có biểu tình đặc biệt gì.

"A Ngôn ngươi có phải không ăn cơm đàng hoàng hay không?"

Tần Mộ Ngôn không nói, An Nhiên đã hình thành thói quen đối thoại cùng Tần Mộ Ngôn, hơn phân nửa đều do y một người lầu bầu lầm bầm, Tần Mộ Ngôn nghe, gặp chuyện gì đặc biệt quan trọng hoặc nhận thức sai chỗ nào đó Tần Mộ Ngôn mới lên tiếng nhắc nhở. An Nhiên lại tiếp tục nói: "Ngươi phải ăn cơm cho đàng hoàng biết không? Không thích ăn thịt thì mua nhiều món chay chút, chiến sĩ thú nhân mỗi ngày đều tiêu hao năng lượng rất lớn, không ăn no sao được?" Nói nói, ngữ khí khuyên bảo liền chuyển thành oán trách, "Hàn Băng đoàn các ngươi nghèo như vậy sao, ngươi còn là Tam thiếu gì đấy mà, sao mà ngay cả cơm cũng không được ăn đàng hoàng?"

An Nhiên càng nói càng giận, không nói đến cái khác, chỉ phúc lợi đãi ngộ như vậy là sao, Hàn Băng đoàn sao lại có thể lăn lộn đứng ở vị trí thứ hai đại lục phía Nam thế? Bộ dáng của An Nhiên như thế, khiến khóe miệng Tần Mộ Ngôn hơi cong lên, từ lúc a cha chết đi, không có bất kỳ ai còn quan tâm hắn nữa, Tần gia đều coi như hắn không tồn tại, thời điểm ngẫu nhiên, cần hắn làm gì, cũng là một bộ "ta là ông già ngươi đó".

Bọn họ đem việc Tần Mộ Ngôn khiêm nhường trở thành chuyện đương nhiên.

Ngươi là con riêng, con riêng nên vì gia tộc cống hiến đến giọt máu cuối cùng, chỉ làm việc, không ăn cơm.

Địa vị Tần Mộ Ngôn tại Tần gia so Văn Nhân Nhạc tại Văn Nhân gia còn không bằng.

Người ta mắng ngươi cười nhạo ngươi, ít nhất còn công nhận ngươi là một thành viên gia tộc, ở Tần gia, không có ai sẽ mắng Tần Mộ Ngôn, thậm chí không ai sẽ trao đổi cùng hắn nhiều hơn một câu.

Coi thường, hoàn toàn coi thường.

An Nhiên càng tức giận, Tần Mộ Ngôn càng vui vẻ. Vốn ở Hàn Băng đoàn một ít người không ngừng quấy rầy khiến tâm tình biến thấp nay có xu hướng tăng trở lại, "An Nhiên ngươi đừng giận nữa, ta đã không còn ở Hàn Băng đoàn."

Ta đã không còn ở Hàn Băng đoàn.

Chỉ chín chữ thôi, An Nhiên làm sao nghe không hiểu chứ? Tần Mộ Ngôn là con cháu Tần gia, Hàn Băng đoàn là gia tộc xí nghiệp của Tần gia, Tần Thái sẽ cho phép hắn tự mình thoát ly ư? "Vì cái gì?"

Nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc, không phải rất tốt ư?

"Ta nghĩ đi theo các ngươi."

Tần Mộ Ngôn là trắng tay ra riêng, hắn cái gì cũng không muốn, tự động buông bỏ gia sản kế thừa trong tương lai. Hắn đem những thứ thuộc về hắn tại Hàn Băng đoàn đều đóng gói mang đi, sau đó đi công hội lính đánh thuê làm thủ tục rút khỏi.

Một tờ giấy đơn giản, con dấu ký tên, Tần Mộ Ngôn lại biến thành lính đánh thuê tự do.

Giờ khắc này, trong lòng An Nhiên trừ bỏ rung động vẫn là rung động, An Kì là huyết mạch tương liên ca ca ruột y không nói, trừ An Kì ra, đây vẫn là lần đầu có người vì y làm được đến mức độ này, tuy rằng, thái độ Tần gia đối với Tần Mộ Ngôn cũng là nguyên nhân chính, nhưng có thể làm ra quyết định quyết tuyệt như vậy, cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Từ trước Tần Mộ Ngôn đã không được đối xử tốt, Tần gia không nhìn hắn, nhiều nhất chỉ cắt xén phần của hắn, ngẫu nhiên chỉ sử dụng chút mánh khóe ngáng chân, trình độ như vậy còn có thể chấp nhận được, hiện tại thái độ Tần Mộ Ngôn cường ngạnh muốn thoát ly Tần gia, rời khỏi Hàn Băng đoàn, đây là đánh thẳng vào mặt Tần gia. Tuy rằng a ba cùng các huynh đệ Tần Mộ Ngôn lúc trước đã muốn đem hắn đuổi ra khỏi nhà, nhưng hiện tại Tần Mộ Ngôn chân chính chủ động đi, bọn họ trái lại khó chịu. Bọn họ có thể ghét bỏ Tần Mộ Ngôn, nhưng không cho phép Tần Mộ Ngôn chê bai bọn họ.

Ngươi muốn chủ động đi? Như vậy sao được, muốn đi cũng phải chờ chúng ta quét ngươi ra cửa.

An Nhiên mất một lúc lâu mới từ trong cơn khiếp sợ phục hồi lại, y cười nhìn về phía Tần Mộ Ngôn, mời: "A Ngôn, ngươi có muốn gia nhập dong binh đoàn chúng ta không, bao ăn bao ở, công trạng tốt có thể chọn đồ ăn."

Sau khi Tần Mộ Ngôn nói xong câu "Ta nghĩ đi theo các ngươi", trong đầu vẫn rất khẩn trương, mấy ngày sống chung, hắn đem tính tình An Nhiên nhìn được rất rõ, ngươi thông minh cũng tốt, ngốc cũng thế, đều không quan trọng, y nhìn người chỉ nhìn nội tâm. Lòng tràn đầy động cơ tính kế không thuần cộng thêm chân đứng hai thuyền, y tuyệt đối sẽ không giao tâm cùng ngươi.

Đây chính là đập nồi dìm thuyền, Tần Mộ Ngôn đã tự tay chặt đứt đường lui của mình, nếu An Nhiên không cần hắn, vậy Hàn Băng đoàn cũng không trở về được.

Thẳng đến khi An Nhiên cười đối với hắn phát ra mời, trái tim thấp thỏm của Tần Mộ Ngôn mới để xuống, cái gì bao ăn bao ở, công trạng tốt có thể chọn thức ăn, những điều này đều không quan trọng, chỉ cần An Nhiên gật đầu, để hắn làm không công cũng được.

Nét cười trên mặt Tần Mộ Ngôn càng lúc càng lớn, An Nhiên vẫn là đầu đầu nhìn thấy hắn vui vẻ như vậy, so với ăn bắp còn vui hơn.

"Ngốc tử." Ngốc tử với tấm lòng son.

An Nhiên muốn để Tần Mộ Ngôn chuyển đến tiểu lâu 14 khu 7 ở cùng bọn họ, Tần Mộ Ngôn không đáp ứng.

Vào lúc này hắn đang cùng Tần gia mâu thuẫn đến đỉnh điểm, con cháu dòng chính Tần gia mỗi ngày đều phải tới cửa nháo hai lần, hắn một người không gì phải sợ, nhưng An Nhiên là phi thú nhân, luôn sẽ có thời điểm hành động một mình, thêm nửa điểm năng lực tự vệ cũng không có, hắn sợ An Nhiên xảy ra chuyện.

Dọn vào ở cùng mọi người?

Tần Mộ Ngôn cũng muốn, nhưng không phải hiện tại.

Tần gia chỉ sợ còn muốn gây rắc rối cho hắn trong một đoạn thời gian rất dài.

Những chuyện này, An Nhiên biết được không rõ ràng lắm, Tần Mộ Ngôn cũng sẽ không chủ động nói. Có phiền toái tự mình giải quyết là tốt rồi, có chuyện tốt mới lấy ra cùng mọi người chia sẻ, Tần Mộ Ngôn chính là một người như vậy.

Hắn kiên trì như vậy, An Nhiên rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thỏa hiệp, ước hẹn ngày hôm sau đi công hội lính đánh thuê đăng ký, An Nhiên lưu lại bắp với nửa sọt linh quả, rồi mới ly khai khu bình dân.

An Nhiên đầu này vừa đi, không đến nửa giờ Tần gia lại tới. Những người này giống như là chọn sẵn thời gian gây sự, hôm nay đến là chi thứ của Tần gia, bốn năm người đứng ở cửa, ầm ầm đập loạn một trận, Tần Mộ Ngôn không ra mở bọn họ liền mắng, mắng xong còn muốn phá cửa mà vào.

Người nhiều thanh thế lớn, tiểu đánh tiểu nháo có thể, nhưng chỉ với vài người này, nếu muốn động thủ vẫn là không dám. Tần Mộ Ngôn là thú nhân liếm máu mà sống, cùng những tên như hoa này không giống nhau. Hắn mở cửa cho những tên con cháu Tần gia mắng đủ, chờ bọn hắn đem những lời khó nghe đều nói hết một lần, Tần Mộ Ngôn mới lạnh như băng nói: "Nói xong?"

Sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại.

Đây là phương án tránh xung đột tốt nhất. Hắn nếu không mở cửa, Tần gia nhất định đạp cửa, mở cửa như vậy mặc cho bọn chúng mắng, coi như kẻ điên kêu loạn, chờ bọn hắn đem khí đều xả lại đuổi đi, lúc đó bọn chúng cũng không còn tâm tình đạp cửa nữa, tiện nghi ngoài miệng đã chiếm, liền tan.

Mỗi ngày xác định thời gian đến hai lần, đám con cháu Tần gia cũng không biết mệt, so với ăn cơm còn đúng giờ hơn.

Thời điểm ban đầu, Tần Mộ Ngôn còn nín thở, trải qua nhiều lần, liền bình tĩnh hơn rất nhiều. Mặc đối phương gió táp mưa sa, ta cứ lù lù bất động.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Mộ Ngôn đã ở công hội lính đánh thuê chờ. Thẳng đến gác chuông giữa thành vang lên, đám người An Nhiên mới ăn no uống đủ chầm chậm mà đến. Đoàn người này, theo thứ tự, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đi đầu, trải qua chuyện hôm qua, tin tức Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đến Đế Đô đã không phải là bí mật, tuy việc thành lập dong binh đoàn là do An Nhiên đề suất, nhưng trừ bỏ này vài người của mình, người khác cũng sẽ không phục y.

Vì thế, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bị đẩy ra. Một mình hắn đi tuốt ở phía trước, phía sau là Phàn Lận, An Kì, An Nhiên, Văn Nhân Nhạc ba người song song ở cuối cùng. Phàn Lận đã thông tri Lô mập mạp chuyện dong binh đoàn, đồng thời nói cho hắn biết, nhiệm vụ làm nhiều làm tốt, sẽ có thêm phần thưởng. Vốn Lô mập mạp khinh thường cái gọi là phần thưởng, nghe câu nói Phàn Lận nhẹ bẫng như vậy, tính ra sẽ là thức ăn được phát.

Nét mặt tràn đầy khó chịu của Lô mập mạp lập tức trở nên nịnh nọt, bộ dáng kia muốn đáng khinh bao nhiêu có bấy nhiêu đáng khinh, "Ta nhất định đến". Thời điểm hắn nói "nhất định" đặc biệt nghiến từ kẽ răng, còn nắm chặt nắm tay biểu hiện quyết tâm. Phàn Lận đầu đầy hắc tuyến, không có Lô gia trì hoãn bao lâu nay, nhiệt tình Lô mập mạp nháy mắt bộc phát chắc đã khiến hắn chống đỡ không được.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mặt không chút biến sắc đi về phía trước, không nhìn ánh mắt tìm kiếm của người khác. Hắn đã quen kiểu gặp mặt những người gọi là đại nhân vật, trường hợp nhỏ như vậy, hoàn toàn không là gì. Bọn họ đã sớm dự đoán đến việc hai vị đoàn trưởng của Thiết Huyết, Thần Dụ đoàn sẽ ở công hội lính đánh thuê trấn thủ, cơ hội có thể lấy lòng một vị có bối cảnh có thế lực chiến sĩ trung kỳ Hồng Mông cũng không nhiều. Bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Muốn thành lập dong binh đoàn, cũng không phải là chuyện đơn giản, trình tự rườm rà vô cùng. Quả nhiên, hai đại đoàn trưởng đã sớm mang theo người đứng đợi ở công hội lính đánh thuê, chuyện vụn vặt nhiều như vậy, ngươi không mở miệng gọi ta giúp một tay, tự ta chủ động dâng lên còn không được sao?

Ngươi nói chiêu tân tại quảng trường Nacard rất quan trọng?

Thú nhân có thiên phú chiến đấu tốt đã muốn tự lập môn hộ, những thứ dưa vẹo táo nứt còn lại kia phải đích thân đoàn trưởng đại nhân tự mình tọa trấn ư? Phó đoàn trưởng là làm cảnh à?

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhìn thấy Tần Mộ Ngôn thủ ở cửa, hắn nhíu mày, biết An Nhiên đối với Tần Mộ Ngôn có điểm bất đồng, hắn cũng không ngu để đi khiêu khích, hướng Tần Mộ Ngôn gật đầu xem như chào hỏi sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Lô mập mạp là một tên lười, có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng.

Ừm, ngoại trừ cám dỗ từ mỹ thực.

Thời điểm nhóm An Nhiên đến, Lô mập mạp đã ngồi bên trong sofa uống hai chén sữa tươi đặc chế. Ngoài dự kiến của An Nhiên là, Văn Nhân Hạo thế mà cũng ở đây, hắn an vị bên người Lô mập mạp.

"Hạo tử, cha ngươi thế mà thả ngươi ra rồi?" An Kì kỳ quái nhìn hắn.

Loại người như cha Văn Nhân Hạo vừa ngoan cố lại vô cùng cực đoan, lần này ồn ào nghiêm trọng như vậy, ông ấy còn dễ dàng bỏ qua lệnh cấm ư? Bọn họ cho là cha hắn sẽ nhốt hắn đến khai giảng học kỳ sau.

"Ừ......" Văn Nhân Hạo cười rất bất đắc dĩ, việc thành lập dong binh đoàn này là Văn Nhân Nhạc dùng con đường đặc thù thông tri hắn, từ trước hắn luôn oán hận mấy cái phát minh nhỏ này của Văn Nhân Nhạc, máy theo dõi, thông tấn khí...... Chỉnh hắn đến chút riêng tư cũng không có. Lần này ít nhiều cũng nhờ những thứ này, Văn Nhân Nhạc vụng trộm thông tri cho hắn quyết định của bọn họ sẽ thành lập dong binh đoàn, thời gian chiêu tân dong binh đoàn chỉ có một tuần mà thôi, ý Văn Nhân Nhạc là, ngày mai hắn không ra được thì thôi, nhưng trong vòng bảy ngày nhất định phải nghĩ biện pháp chạy ra ngoài đem thủ tục làm cho xong. Nếu không sau này uống rượu ăn thịt cũng không đến hắn một phần.

Như vậy sao được?

Văn Nhân Hạo là hạ quyết tâm muốn cùng mọi người ở tiểu lâu 14 khu 7 cùng tiến cùng lùi, đương nhiên không thể bị bỏ lại. Đặc biệt, càng để người đỏ mắt là nếu nhiệm vụ làm tốt An Nhiên sẽ thưởng thêm thức ăn. Kể từ lúc lấy được tin tức này, đầu óc Văn Nhân Hạo luôn không ngừng chuyển, hắn một mực nghĩ biện pháp, rốt cuộc ở trên bàn cơm để cho hắn tìm được cơ hội.

Hai vị đoàn trưởng Thiết Huyết cùng Thần Dụ vì muốn chiếm trước tiên cơ, sau khi đi tiểu lâu 14 khu 7 đã ra lệnh phong tỏa tin tức Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tại Đế Đô. Bọn họ muốn ra tay trước những dong binh đoàn khác làm tốt quan hệ với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ.

Hai tên theo chân bọn họ cùng đi cũng biết cần làm gì, vì thế chuyện này ai cũng không nói. Bọn họ không đề cập tới không đại biểu cho người khác cũng không nói, hai vị đoàn trưởng hiển nhiên đã quên, chuyện này còn có bên thứ tư biết – – người Sư Vương đoàn.

Kim Diễm nghẹn một bụng lửa giận trở về, cũng không hạ lệnh ém nhẹm. Chuyện này một truyền một liền lộ ra ngoài. Lúc đầu chỉ trong nội bộ Sư Vương đoàn, từ từ phạm vi càng lúc càng rộng, đến thời điểm dùng cơm chiều, đã biến thành toàn bộ quý tộc Đế Đô đều biết chuyện này. Bao gồm Cố gia cùng Văn Nhân gia. Văn Nhân Hạo vừa mới vì tìm cớ chuồn ra mà phát sầu, cơ hội đã đến.

Hắn một bên vẻ mặt đau khổ chọn thịt một bên vểnh tai nghe vài vị chủ sự phân tích thế cục. Khi bọn họ nói đến tìm cơ hội qua lại với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Văn Nhân Hạo liền đúng lúc biểu hiện ra một chút khác thường.

Nhóm lão nhân đã lăn lộn trong giới quý tộc lâu năm lập tức liền phát hiện hắn không thích hợp, đại trưởng lão hỏi đông hỏi tây hơn nửa ngày, Văn Nhân Hạo rốt cuộc "không rõ không muốn" cũng bán đứng bằng hữu.

"Tiểu Bạch cùng An Nhiên quan hệ rất tốt...... An Nhiên là đệ đệ ruột An Kì...... An Kì là người trưởng lão biết đó, là anh em cùng ăn cùng ngủ với cháu......" Văn Nhân Hạo chỉ điểm vài câu, chỉ một thoáng nhóm cáo già liền hiểu, ánh mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng bất khả tư nghị.

Văn Nhân Hạo thấy bọn họ tin, còn nói: "Đáng tiếc, nghe nói Tiểu Bạch muốn thành lập một dong binh đoàn, Nhạc Nhạc cũng ở trong đó, ta như bây giờ, ừm, chỉ sợ không kịp."

"Ngươi nói cái gì?" Đại trưởng lão vỗ bàn mạnh một cái.

"Nhóc con, đừng tưởng rằng cha ngươi không biết ngươi đang suy nghĩ gì, muốn ra ngoài? Không có cửa đâu." Cơ hồ là đồng thời, cha hắn cũng vỗ bàn cả giận nói.

Bình thường đều là chút việc nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, còn có chút vấn đề gia đình, vốn là nên để chủ phu đương gia quản, các trưởng lão cũng mặc cha Văn Nhân Hạo thế nào. Nhưng lúc này không thể, thú nhân có thiên phú nhất Ngũ Thập Lam gia là bằng hữu cùng thằng cháu thứ hai nhà bọn họ, đã thế còn muốn thành lập dong binh đoàn

Nhìn như là một chuyện nhỏ, nhưng bên trong lại vô số càn khôn.

Đế Đô bao nhiêu quý tộc muốn nịnh bợ gia tộc siêu cấp Ngũ Thập Lam  gia này đều không có cửa, hiện tại cơ hội tới, có thể cho một phi thú nhân hồ nháo đem cơ hội chắp tay nhường cho kẻ khác?

Không có cửa đâu.

Đại trưởng lão sắc mặt âm trầm nhìn về phía cha Văn Nhân Hạo. "Chỉ một mình Văn Nhân Nhạc sao được? Văn Nhân Hạo cũng đi, tốt nhất cùng tiểu tử Ngũ Thập Lam gia ở chung." Lão như đã quên trước kia khắt khe với Văn Nhân Nhạc thế nào, cuối cùng lại phân phó nói: "Phát cho bọn nó tiền tháng nhiều chút."

Cái này vẫn chưa xong, Đại trưởng lão nói rồi những trưởng lão khác cũng nói vài lời, hơn phân nửa là khích lệ Văn Nhân Hạo, để hắn làm tốt, đi theo Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ sẽ có tiền đồ, có mấy người liền trực tiếp đối ba Văn Nhân Hạo nói: "Hậu viện quả thật là chuyện do chủ phu đương gia làm chủ, nhưng hiện tại chuyện này đã liên quan đến tương lai đại sự của Văn Nhân gia, để cho hắn ít can thiệp đi, phi thú nhân về điểm này với kiến thức đó có khả năng làm ra đại sự gì chứ?"

Văn Nhân Hạo được bỏ lệnh cấm, không chỉ như thế, hắn còn lấy được một phần kinh phí hoạt động khá lớn.

Ngươi hỏi nội dung hoạt động là gì? Đương nhiên là nghĩ hết tất cả biện pháp cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có quan hệ tốt, giúp Văn Nhân gia cùng Ngũ Thập Lam gia dựng lên một chiếc cầu hữu nghị.

Đối với Văn Nhân Hạo xuất hiện, đoàn người An Nhiên cũng rất ngạc nhiên, ngay cả Văn Nhân Nhạc lặng lẽ thông tri cho hắn cũng vậy.

Văn Nhân Hạo híp mắt cười chào đón An Nhiên, sau đó đi đến bên cạnh Văn Nhân Nhạc, vươn ra quả đấm hướng ngực trái Văn Nhân Nhạc nện nhẹ một cái, "Anh em tốt" Văn Nhân Nhạc ngẩn người, lúc này mới phản ứng kịp, "Anh em tốt" Văn Nhân Hạo đem phần kinh phí hoạt động thuộc về Văn Nhân Nhạc phân cho hắn. Dùng thẻ giao dịch, cùng loại với chi phiếu Hoa quốc.

Văn Nhân Nhạc nhìn con số trên thẻ giao dịch, vô cùng hoảng sợ. Con bà nó, thế nhưng so với tổng số trong quá khứ của hắn vài năm qua còn nhiều hơn. Chẳng lẽ Văn Nhân gia được chuyện tốt? "Ngươi không cầm nhầm chứ? Đây là cho ta?" Văn Nhân Nhạc không tin, dù là có chuyện tốt, nhiêu đây cũng quá khoa trương rồi.

"Của ngươi."

"A cha bị kích thích gì sao?" Văn Nhân Nhạc nhíu mày, ở mặt ngoài các khoản của Văn Nhân gia đều là qua tay cha hắn, náo loạn khảo nghiệm ở chiến đấu của học viện như thế, cha hắn chỉ sợ nổi nóng là ít, làm sao khẳng khái như vậy được? Văn Nhân Nhạc có thể nghĩ đến khả năng lớn nhất chính là do Văn Nhân Hạo đem thẻ giao dịch của hắn cùng mình đổi cho nhau.

Như là biết suy nghĩ của Văn Nhân Nhạc, Văn Nhân Hạo đầy mặt thần bí khó lường, "Điểm thông dụng cũng không phải a cha tặng, là các trưởng lão cấp." Văn Nhân Nhạc càng lúc càng không hiểu.

"Các trưởng lão bị giựt kinh phong hả?"

"Ngươi mới động kinh." Chưa thấy qua nhiều tiền chính là như vậy, hừ hừ, Văn Nhân Hạo nâng cằm lên hướng chỗ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ra dấu, không rõ ràng nói: "Nói là kinh phí hoạt động, chuyện vị đại gia kia đã huyên náo khiến giới quý tộc Đế Đô mọi người đều biết cả rồi."

Đã nói đến đây, Văn Nhân Nhạc nếu còn không biết, hắn chính là ngốc tử.

Còn cho rằng Văn Nhân gia cuối cùng đã thấy được giá trị của hắn, cho dù là sau khi khảo sát chiến đấu thấy hắn có thể mang tới lợi ích kinh tế cũng tốt, nói như thế nào hắn cũng là một phần tử của Văn Nhân gia, Văn Nhân Nhạc vẫn hy vọng được tiếp nhận cùng Tần Mộ Ngôn tại Tần gia là bất đồng. Dù bị lợi dụng, hắn cũng hy vọng Văn Nhân gia thừa nhận giá trị của hắn, mà không phải lấy hắn làm bệ đỡ quen biết Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ kia.

Đối với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, có thể quan hệ sao?

Trên thế giới có hai loại người, một loại là lấy tiền làm việc, một loại là lấy tiền cũng không làm việc.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rõ ràng thuộc về loại sau, vô luận ngươi hiếu kính hắn bao nhiêu, hắn đều cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, hoàn toàn không đem ngươi để trong lòng. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ nghe một người nói, người này chính là An Nhiên.

Mà nhờ cha Văn Nhân Hạo ban tặng, ấn tượng An Nhiên đối Văn Nhân gia rất không tốt.

Trận mua bán này Văn Nhân gia đã định sẽ thuộc loại thua thiệt mà còn không lấy được vốn về.

Văn Nhân Hạo ý vị thâm trường liếc mắt, không chỉ Văn Nhân Nhạc đã hiểu, đoàn người cũng hiểu. An Nhiên híp mắt cười nhìn hai huynh đệ tề mi lộng nhãn với nhau, trải qua lần biến đổi này, tình cảm hai người ngược lại tốt hơn nhiều.

"Khụ khụ......"

"Tiểu An Nhiên ngươi làm sao vậy? Bị cảm sao?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cười đến ý vị thâm trường.

"Lão đại?"

An Nhiên lắc đầu, y vẫn nhìn hai huynh đệ Văn Nhân gia, có ý ám chỉ nói: "Ta không sao, Tiểu Bạch ngươi mới phải chú ý, thám tử như lang như hổ, cũng đừng làm cho người đánh vào nội bộ đoàn ta."

Ách...... Đây là muốn hắn hủy bỏ tư cách hai huynh đệ Văn Nhân gia? Nhìn những người bên kia đang ở trong công hội lính đánh thuê, cùng với hai vị quen biết đang cười đến híp mắt sáp đến. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thấy rất bất đắc dĩ. Hắn xem như hiểu được mục đích lúc trước của An Nhiên, không quan tâm ai là đoàn trưởng, chủ sự vẫn là An Nhiên, tác dụng đoàn trưởng chỉ có hai:

Thứ nhất, chấn nhiếp người khác;

Thứ hai, giải quyết phiền toái.

Dong binh đoàn còn chưa xây lên, phiền toái đã đến.

"Thiết đoàn trưởng, Lạc đoàn trưởng." Nhìn An Nhiên như vậy, chỉ sợ lại đùa giỡn dong binh đoàn người ta, nếu như vậy, cùng hai vị đầu đàn về lính đánh thuê làm tốt quan hệ cũng không có gì không tốt. Dù sao bọn họ muốn cũng chính là ngân phiếu khống của Ngũ Thập Lam gia mà thôi. Nghĩ rõ điểm này, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ liền bình thường trở lại.

"Bạch Quỷ các hạ."

Vốn là, việc Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đi đến Đế Đô đại lục phía Nam chuẩn bị thành lập dong binh đoàn chỉ là một lời đồn, nhưng hai đại đoàn trưởng tiếp đón đã đem lời đồn này xác thực. Bạch Quỷ Bạch Quỷ, còn không phải Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ư, lại nhìn nơi này đi, không phải là công hội lính đánh thuê của Đế Đô sao?

Thiết Lang cùng Lạc Nguyệt cũng thông minh, biết tin tức đã bị tiết lộ ra ngoài, cũng không che dấu, to to nhỏ nhỏ mang người đi theo, trước tiên tuyên cáo bản thân cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ giao tình không tệ.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ điền vào phiếu đăng ký, sau khi giao ra dọa hôn mê một đám người.

Bảng thông báo của công hội lính đánh thuê rất nhanh phát ra tin tức về dong binh đoàn mới.

"Dong binh đoàn Thảo Nê Mã."

Đoàn trưởng: Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ

Bộ thống lĩnh: Lô Thiên Thiên

Bộ thi hành: An Kì, Phàn Lận, Tần Mộ Ngôn

Bộ ngoại giao: Văn Nhân Hạo

Bộ kỹ thuật: Văn Nhân Nhạc

Bộ hậu cần: An Nhiên

Tài chính đăng kí: 100000 (Một trăm ngàn = Mười vạn)

Nhân số thành viên: 8

Cấp bậc lính đánh thuê: 0

Dong binh đoàn khác đều phân chủ lực đoàn, đoàn II, đoàn III...... đoàn dự bị. Nhưng hiện tại cách phân chia của An Nhiên lại đặc biệt mới mẻ độc đáo, đầu óc xoay chuyển rất nhanh liền nhìn ra môn đạo trong đó. Đối với tiểu đoàn tám người mà nói, phân chia như vậy vô tình lại rất khoa học. Phân công rõ ràng, không thiếu sót, khá thực tế.

Bộ thống lĩnh — đưa ra phương án, tư tưởng, kế hoạch hành động.

Bộ thi hành – áp dụng cụ thể chính sách.

Bộ ngoại giao – bao gồm tất cả hoạt động đối ngoại.

Bộ kỹ thuật – phụ trách tất cả sản phẩm nghiên cứu của đoàn.

Bộ Hậu cần – phụ trách việc ăn uống.

Sau khi giới thiệu tin tức cơ bản xong, phía dưới còn dùng sơn đỏ viết một dòng màu đỏ bắt mắt:

"Dong binh đoàn Thảo Nê Mã, trình độ cao cấp, đáng giá tin cậy."

Hộc máu ba lít ngã xuống đất không ít.

Phiếu đăng ký thành lập dong binh đoàn là do Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ viết, thời điểm Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ viết, An Nhiên ở một bên viết chữ vẽ tranh, đợi thủ tục hoàn tất, dong binh đoàn chính thức tuyên bố thành lập, An Nhiên không để ý biểu tình táo bón của nhân viên công tác tại công hội lính đánh thuê, đem tờ tuyên truyền y loay hoay nãy giờ dán ở bảng thông cáo mới nhất.

Quần chúng vây xem bị tên của dong binh đoàn mới thành lập cùng đội hình tám người hoa lệ trấn trụ.

"Tê......"

Bên trong có bảy chiến sĩ thú nhân, Hồng Mông kì một vị, thiên giai một vị, còn lại năm vị tuy rằng cấp bậc chiến sĩ không cao, đều chưa đột phá địa giai, nhưng lai lịch cũng không nhỏ. Một huyết mạch Xích kim bỉ mông, chiến sĩ với thiên phú cuồng bạo; hai thú nhân dòng chính của Văn Nhân gia; một người thừa kế của đại thương hộ Lô gia; một tiểu thú nhân dưới gối được thành chủ của thành Hurricane sủng ái nhất.

Đoàn đội tám người, chỉ có một tiểu tốt vô danh.

"Ây, người gọi An Nhiên là ai thế? Hậu cần? Con bà nó, đạp vận gì mới được lựa chọn vậy."

An Nhiên bình tĩnh tiếp nhận tất cả vây xem của mọi người, còn kém không nhảy ra hét lớn một tiếng: Lão tử chính là phi thú nhân, phi thú nhân thì sao? Phi thú nhân cũng có thể giết chết ngươi đấy.

Vì hình tượng dong binh đoàn, y nhẫn.

Cái gì đạp cứt chó mới được lựa chọn, y mới là người đáng tin nhất mà ┭┮﹏┭┮, thành lập dong binh đoàn chính là đề nghị của An Nhiên y được không, không chỉ như thế, vì khiến đám thú nhân tích cực trong công tác, y ngay cả dùng thịt làm phần thưởng cũng đưa ra. Y dễ lắm ư?

Không giống như quần chúng vây xem, bảy thú nhân trong dong binh đoàn đều chú ý trọng điểm chính là câu nói trên tờ tuyên truyền khiến người hộc máu kia cùng hình vẽ dương không ra dương, đà không ra đà kia.

"Ừ, Tiểu An Nhiên à, thứ này đến cùng là gì vậy?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ vào thảo nê mã trên tờ tuyên truyền hỏi.

An Nhiên còn chưa tiếp lời, Văn Nhân Hạo đã nói: "Đây là dương thú?"

"Không đúng không đúng, nào có dương thú dị dạng như vậy, đây là do hai loại yêu thú tạp giao ư?"

......Ngay cả từ tạp giao tiên tiến như vậy cũng xuất hiện, An Nhiên không thể không bội phục sức tưởng tượng của thú nhân. Bình thường luôn cảm thấy đầu óc của cả bọn đã đình chỉ, không biết cua quẹo, thế mà lúc này lại thông minh đến vậy. An Nhiên cười hắc hắc, dương dương tự đắc chính mình tĩnh tọa, thảo nê mã non nớt trên tờ tuyên truyền có khả ái không.

"Đây là vật biểu tượng của dong binh đoàn chúng ta, Thần thú Thảo Nê Mã, ngô, tên thường gọi là dương đà." (Editor: Chỗ này nên dương đà hay dê gù, tại dương = dê, đà = lạc đà)

"Dương đà?"

Văn Nhân Nhạc kiêu ngạo, "Ta đã nói thứ này là tạp giao, dương đà dương đà, không phải là dương thú cùng đà thú hợp lại ra ư."

Im lặng.

Giải thích như vậy cũng có thể?

Thảo Nê Mã biết nó sẽ khóc đó.

Sau khi tờ tuyên truyền được đưa ra, vốn đám thú nhân vây xem chỉ mang theo thái độ quan sát liền đồng loạt dũng mãnh lao tới, báo danh xin gia nhập đoàn. An Nhiên rất hoảng sợ, ngay cả Văn Nhân Hạo, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã quen trải qua nhiều chuyện cũng đồng loạt bị kinh hãi.

Đây chính là lực ảnh hưởng của Ngũ Thập Lam gia tại đại lục phía Bắc.

Đây chính là lực ảnh hưởng của chiến sĩ thú nhân Hồng Mông kì.

"Cái này cái này cái này... Cái này nên làm thế nào cho phải?" Loại nhân vật như Văn Nhân Nhạc trường kỳ trong góc âm u không có tiếng tăm gì, vẫn là lần đầu gặp phải trạng huống như vậy, nhất thời có chút luống cuống.

Lô mập mạp sờ sờ cái cằm tròn vo của mình, "Quần chúng nhiệt tình như vậy, chặn ngoài cửa chỉ sợ không tốt."

"Nhưng Tiểu Nhiên đệ đệ không phải không thích dong binh đoàn cỡ lớn ư? Hôm qua Thiết Huyết, Thần Dụ mời đều cự tuyệt."

An Kì tuyệt đối hiểu rõ đệ đệ nhà mình, hắn đồng tình liếc mắt nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, sau đó đối với Văn Nhân Hạo giải thích: "Tiểu Nhiên không phải không thích dong binh đoàn cỡ lớn, đệ ấy là không thích quản, cũng không thích bị người quản."

Văn Nhân Hạo tỏ vẻ không hiểu.

Được rồi, đổi cách nói đơn giản hơn, "Tiểu Nhiên không thích chúng ta bị người khác điều khiển, nên mới đề nghị chính mình thành lập dong binh đoàn, về phần nhân số bao nhiêu, ừ, nhiều người hỗ trợ càn quét nhiệm vụ vẫn tốt hơn, Tiểu Nhiên không phải không thích dong binh đoàn cỡ lớn, đệ ấy là lười bản thân quản, đã có Bạch Quỷ các hạ nhận chức đoàn trưởng, còn có mập mạp thống lĩnh, các ngươi hiểu ......"

Trong nháy mắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hóa đá.

Lô mập mạp khóc, "Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi không phải nghĩ như vậy chứ ┭┮﹏┭┮?"

An Nhiên cười hắc hắc, tán thưởng ca ca nhà mình, quả nhiên là huynh đệ ruột mà, y không muốn bị người quản, cũng lười đi quản người, ừm, vốn định kiến đoàn nhỏ tự do, chính mình chơi đùa là được. Suy xét đến nhiệt tình của quần chúng như thế, dong binh đoàn ít người thăng cấp cũng không dễ, thêm y chỉ là hậu cần nho nhỏ, thân phận không thể so với đoàn trưởng được, "Mọi người không nên khách khí, nhiều người thì chiêu hai đoàn dự bị là được."

Đoàn dự bị lại là cái quái gì nữa?

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã không muốn hỏi thêm, trạng thái hiện tại của hắn, không thể chịu đựng thêm bất kỳ đả kích gì. An Nhiên là lừa hắn đúng không, dùng một món móng giò đã có thể thu mua được hắn, chỉ trách móng giò quá thơm, có trách thì trách hắn đối với đồ ăn do An Nhiên làm ra hoàn toàn không có sức chống cự.

Nếu thượng thiên cho hắn cơ hội một lần nữa, hắn vẫn sẽ nghĩa vô phản cố đi trên con đường không lối về này.

Không phải là đoàn trưởng dong binh đoàn sao?

Là người thừa kế ưu tú của Ngũ Thập Lam gia, chẳng lẽ còn quản không được một dong binh đoàn ư?

Không chỉ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng Lô mập mạp muốn khóc, mà nhân viên tiếp tân của công hội lính đánh thuê cũng muốn khóc.

Vốn khoảng thời gian này của năm đều phải có thái độ phục vụ tốt nhất, nhận xét tốt, có vậy nhân viên tiếp tân mới có công trạng tốt, nhất là ngày thứ hai sau năm mới, kỳ hạn một tuần để chiêu tân của các dong binh đoàn trên đại lục phía Nam bắt đầu từ ngày này, công tác tuyên truyền thật ra đã được diễn ở quảng trưởng Nacard, xét duyệt đoàn viên cũng ở bên đó, chiến sĩ thú nhân được lựa chọn sẽ được đưa đến công hội lính đánh thuê hoàn tất thủ tục, từ 15 tháng 2 trở đi, một tuần sau đó, quảng trường Nacard đến công hội lính đánh thuê một đường đều là người đến người đi.

Nhân viên tiếp tân bị vây kín cũng là một người lão luyện, chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rất nhanh liền phản ứng kịp, hắn đẩy ra một con đường, chen đến bên người An Nhiên, lễ tiết chu đáo hỏi: "Xin hỏi ý tứ các hạ là?"

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn chưa nói, Văn Nhân Hạo đã híp mắt cười trả lời: "Nhận."

An Nhiên gật đầu, nhận là phải nhận, cấp bậc dong binh đoàn Thảo Nê Mã bây giờ còn thấp, chỉ trông vào tám người bọn họ, không đúng, là bảy người thì đến lúc nào mới có thể đem cấp bậc dong binh đoàn tăng lên? Không đem cấp bậc tăng lên, chẳng lẽ cả đời làm nhiệm vụ truyền tin tìm thú nuôi linh tinh sao? "Nhận thì đúng là sẽ nhận, nhưng chúng ta cần một phương án tốt nhất." An Nhiên suy nghĩ, để nhân viên tiếp tân đi trước trấn an chiến sĩ thú nhân muốn xin gia nhập đoàn, An Nhiên lôi kéo đám người Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hướng căn phòng công hội phân cho dong binh đoàn bọn họ.

Bởi vì giao nộp tài chính đăng kí là mười vạn điểm thông dụng, mỗi dong binh đoàn đều sẽ được phân cho một phòng tại công hội lính đánh thuê, thứ này đối dong binh đoàn cỡ lớn có chỗ ở mà nói chính là vô ích, nhưng đối với dong binh đoàn cấp bậc thấp, tiền bạc vận chuyển chưa linh hoạt ngược lại có thể xem đây là nơi họp riêng.

Nhân viên tiếp tân trấn an cuồng nhiệt của chiến sĩ thú nhân, dẫn nhóm người An Nhiên hướng phía trong công hội lính đánh thuê đi đến. Đợi đến cửa phòng, người nọ đem chìa khóa lưu lại, lại đi trước bận việc. Một tuần đầu năm mới, là thời điểm bận rộn nhất trong năm của công hội lính đánh thuê, tất cả nhân viên phải có mặt, không được nghỉ phép.

Chìa khóa cửa phòng được vị nhân viên tiếp tân kia trực tiếp giao vào trong tay An Nhiên, người dẫn dắt này cũng không tệ. Từ lúc nhóm người An Nhiên tiến vào công hội lính đánh thuê hắn đã quan sát bọn họ, đầu lĩnh ở mặt ngoài xem ra là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, nhưng cẩn thận một chút, rất dễ nhận ra, trong tám người này, người đáng tin cậy chân chính bất động thanh sắc trước mọi việc lại là vị phi thú nhân kia.

Mấy chiến sĩ thú nhân lợi hại kia luôn không tự giác nhìn qua y, bất cứ quyết định gì cũng đều sẽ hỏi ý kiến y.

Đây là điều thứ nhất, thứ hai, chính là trên tờ phiếu kia ghi rõ ràng rành mạch: Hậu cần — An Nhiên. Chìa khóa không phải do hậu cần phụ trách, chẳng lẽ đoàn trưởng của dong binh đoàn lại còn quản chuyện lông gà vỏ tỏi?

An Nhiên cầm chìa khóa mở cửa, trong phòng rất sáng, ước chừng có năm sáu mươi mét vuông, tám người ở chỗ này nghị sự có vẻ khá rộng. An Nhiên dẫn đầu đi vào, đến trước sô pha đưa tay sờ qua một lượt, rất sạch sẽ, có lẽ do thường xuyên dọn dẹp. An Nhiên liền thả lỏng, nặng nề ngồi xuống sô pha. Y nhìn hướng cửa vào, mấy thú nhân còn đứng ở đó, "Còn không đóng cửa lại đây, chuyện tiếp nhận người chúng ta cần thương nghị thật kỹ lưỡng."

Thương nghị? Thương nghị cái gì?

Tiêu chuẩn thống nhất hay hạch định nhân số?

Mặc dù đã làm xong tính toán xấu nhất, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vẫn vùng vẫy giãy chết, "Tiểu An Nhiên, ưm, nhận nhiều người như vậy làm gì, tám không tốt ư?" Tha thứ hắn dội nước lã, ┭┮﹏┭┮, nếu hắn không phải đoàn trưởng chốt thí, bất cứ quyết định nào của An Nhiên hắn cũng ủng hộ, đáng tiếc, hắn không thoát được cám dỗ từ món móng giò, hắn đem bản thân bán đi.

"Tiểu Bạch, ân, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?"

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chớp mắt, "Cái gì?" Việc này chẳng lẽ còn có hậu quả nghiêm trọng gì sao?

"Chúng ta chỉ có tám người, hiện tại cấp bậc dong binh đoàn chúng ta là không, ngươi biết chúng ta bây giờ có thể nhận nhiệm vụ gì không? Ngươi có biết muốn cấp bậc dong binh đoàn tăng lên có bao nhiêu khó khăn?"

囧, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thật đúng là không biết, hắn vẫn là lần đầu làm cái loại dong binh đoàn này. An Nhiên biết rõ ràng như vậy vẫn là do [Thiên Địa Huyền Hoàng] ban tặng, thêm suốt đêm hôm qua làm công khóa, mạnh mẽ bù lại một chút thường thức về dong binh đoàn tại đại lục Thú Nhân. "Việc này với việc nhận người với không nhận người có quan hệ gì sao?"

An Nhiên không nói hỏi trời ấy.

Sao lúc trước y lại cảm thấy Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thông minh nhỉ? Quên đi quên đi, "Làm nhiệm vụ càng nhiều, kinh nghiệm dong binh đoàn tích được càng nhiều, dựa vào bảy người các ngươi có thể làm gì? Nhận nhiều người sẽ dễ dàng hỗ trợ càn quét nhiệm vụ, chỉ có cấp bậc dong binh đoàn tăng lên chúng ta mới có tư cách tiếp nhận nhiệm vụ cấp cao, nhiệm vụ cấp cao có ý tứ hơn nhiệm vụ cấp thấp đấy."

"Có thể... Nhưng mà, nhiều người như vậy đều nhận vào phải quản thế nào?" Vừa nghĩ đến đây Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã muốn đau đầu, phiếu đăng ký cũng đã giao, hắn chính là đoàn trưởng của dong binh đoàn Thảo Nê Mã, nhiều người như vậy hắn nên làm gì bây giờ?

Nhìn hắn như vậy, An Nhiên cũng không nhẫn tâm triệt để hất tay đưa hết cho hắn, tốt xấu đời trước y cũng là thiếu gia của gia tộc châu báu, mưa dầm thấm đất chính là học cách quản người." Hôm nay trở về chuẩn bị, chiêu tân mới là ngày mai, để những chiến sĩ thú nhân xin nhập đoàn đó nói về mình, thích làm gì, am hiểu gì, kiểm tra sức chiến đấu của bọn họ, không tệ thì thu vào đoàn dự bị, mỗi ngày cho bọn họ ra ngoài càn quét nhiệm vụ, phần thưởng của nhiệm vụ lính đánh thuê tự xử lý không cần nộp lên, chủ lực đoàn chỉ giúp điều giải mâu thuẫn, mỗi đoàn mỗi tháng ấn tích phân kết toán, hậu cần phân phát phần thưởng nhất định."

Bảy thú nhân nhấc tay biểu quyết, trừ bỏ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ tiếp tục do dự, Lô mập mạp tiếp tục rối rắm ngoài ý muốn ra, còn lại đoàn viên năm người đều thông qua, vì thế 6:2, sự kiện đầu tiên của dong binh đoàn Thảo Nê Mã cứ vậy nhanh chóng được quyết định –

Hết chương 186 + 187

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro