190 + 191

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Thiển Tây.

Trên lôi đài đứng rõ ràng chính là Quân Thiển Tây.

Trong giây phút nhận được tin tức này, An Nhiên còn chưa phản ứng kịp. Thiên tài đệ nhất đại lục, kim bài công hội liệp sát giả sao lại báo danh tham gia chiêu tân của bọn họ chứ.

Lý do?

Vì lấy lòng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ư? Không có khả năng. Coi như chỉ tiếp xúc qua hai lần, nhưng An Nhiên cũng có thể xác định, Quân Thiển Tây này, trời sinh chính là coi khinh tất cả mọi người, không cần biết là ai, thời điểm hắn thấy ngươi có lẽ sẽ lễ tiết chu đáo, nhưng trên thực tế cho tới bây giờ cũng sẽ không đem người nào để trong lòng, làm việc toàn theo ý mình.

An Nhiên cùng Quân Thiển Tây tiếp xúc hai lần, lần đầu tiên dưới tình huống vô ý thức liền bị hắn nắm mũi dắt đi, lần thứ hai, có lẽ là nhiều người nhiều việc, cộng thêm bản thân An Nhiên cũng đề cao cảnh giác, nên tầm ảnh hưởng của Quân Thiển Tây đối với y hạ thấp rất nhiều. Chút hiệu quả này, An Nhiên cũng không dám nói sức chống cự của bản thân đã được tăng lên bao nhiêu, Quân Thiển Tây này, chuyện hắn muốn làm luôn khiến người khác khó đoán ra lý do.

Trên mặt bản chất, chúng ta có thể đem người chia làm rất nhiều loại.

Có vài người, ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày, cả ngày không biết gì cả; lại có vài người, có thể làm tốt chuyện trước mắt, nhưng đối với tương lai lại không có cách nào đoán được; còn có vài người, bọn họ hiểu rõ bản thân đang làm gì, tương lai muốn gì, bọn họ làm tất cả mọi chuyện đều vì đặt nền móng phục vụ cho một mục tiêu của mình.

Không cần biết ở Hoa quốc hay đại lục Thú Nhân, có thể hơn người hơn phân nửa đều là loại cuối cùng.

Mà Quân Thiển Tây, chính là hơi đặc biệt.

Cùng một chuyện, người khác có thể tiên đoán được tương lai 5 bước, nhãn quang độc đáo chút có thể thấy trước 10 bước, nhưng Quân Thiển Tây lại có thể thấy 15 bước. Không chỉ như vậy, hắn còn có thể 360 mặt, chu đáo toàn phần. Không cần biết người khác làm hợp lý hay không, hắn cũng có thể để cho người đấy không tạo ra lỗi gì.

Nếu chỉ là như vậy, An Nhiên còn có thể từ mục đích của hắn đẩy ngược ra thủ đoạn.

Chuyện để cho người rối rắm thống khổ là, tên kia bộ dáng một kiểu băng sơn áp đỉnh Thái Sơn không chút biến sắc, luôn tươi cười ôn nhuận ấm áp, ngươi lại nhìn không thấu chân tướng phía sau nét ôn hòa đó, mục đích của hắn là gì ngươi hoàn toàn không biết. An Nhiên tự xưng bản thân rất thấu tình đạt lý, trải qua một tháng này tại đại lục Thú Nhân, y gặp qua không ít người, thú nhân phi thú nhân cũng có, cơ hồ không cần lên tiếng, chỉ cần nhìn qua ánh mắt cùng động tác của đối phương, An Nhiên đã có thể suy đoán ra tâm lý của người đó.

Ngoại trừ hai người.

Một là Quân Thiển Tây, hai là Tô Á.

Bọn họ đều đồng dạng am hiểu ngụy trang, vô luận buồn vui thì trước mặt người ngoài luôn chỉ một vẻ mỉm cười, hai người đó, mới thực đáng sợ. Trên thực tế có vài người không có ý gì, thì dù người đó tu vi cao hơn nữa An Nhiên cũng không để ở trong lòng.

Đối với Quân Thiển Tây, bất luận kẻ nào ở trước mặt hắn đều sẽ bị vẻ đạm bạc yên tĩnh kia trấn trụ, đó là một loại thán phục phát ra từ tâm linh; Mà Tô Á, huyết mạch chân chính của Sư Vương Terry, hoàn toàn kế thừa tư duy biến thái của Terry, điểm này, từ việc hắn dẫn dắt Vệ Tuyển Dương tiến vào Sư Vương mộ đã có thể nhìn ra.

An Nhiên nhìn Quân Thiển Tây, sáu thú nhân cũng nhìn Quân Thiển Tây.

Thật lâu sau, y mới từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, dùng một giọng nói không xác định thử dò xét: "Các hạ là nghiêm túc chứ?"

Biểu tình trên mặt Quân Thiển Tây vẫn như lúc mới bắt đầu, hắn cười nhạt nhìn An Nhiên, "Dĩ nhiên."

Hắn đang cười, ý cười lại không đến đáy mắt.

An Nhiên muốn mắng hắn, muốn la to. Y ghét về mặt khí thế bị người áp chế, rõ ràng đã hết sức tránh được, vì cái lông gì Quân Thiển Tây còn động kinh sáp tới? Y muốn nắm cổ áo Quân Thiển Tây kéo lại lớn tiếng hỏi hắn đến cùng ý đồ là gì.

┭┮﹏┭┮, không phải chỉ nhận một lần ân tình từ hắn thôi ư, vì cái lông gì người này lại như da bánh sửi cảo dính chặt đến vậy?

Tòa miếu nhỏ dong binh đoàn Thảo Nê Mã này, cung không nổi chỗ ngồi cho vị đại phật Quân Thiển Tây đâu.

An Nhiên muốn trực tiếp ấn đèn đỏ để Quân Thiển Tây rời đi, nhưng y lại không dám, dong binh đoàn Thảo Nê Mã công khai chiêu tân ngay tại lôi đài chiến đấu của học viện Maca, nếu một lý do cũng không có cứ thể để Quân Thiển Tây rớt, bọn họ nhất định sẽ bị trả thù.

Một đoàn đội, quan trọng nhất là chế độ. Tuyển chọn luôn có trình tự nhất định của nó, Quân Thiển Tây đã tỏ rõ thái độ kiên định của mình, An Nhiên cũng không thể nói thêm, hắn phất tay, Lô mập mạp liền tiếp lời câu chuyện. "Thỉnh các hạ nói đơn giản một chút về việc hưởng ứng từ lệnh triệu tập."

Hưởng ứng từ lệnh triệu tập?

Trước đều là tự giới thiệu, đến Quân Thiển Tây liền biến thành hưởng ứng từ lệnh triệu tập.

Lô mập mạp quyết không thừa nhận, hắn đang làm khó dễ Quân Thiển Tây. Quân Thiển Tây vẫn một vẻ lạnh nhạt, đứng trên lôi đài, vẻ mặt đạm bạc, thoáng qua một tia sáng khiến người khác khó đoán. "Quân Thiển Tây, chiến sĩ thú nhân thiên giai cấp ba, kim bài liệp sát giả, am hiểu săn bắn, thích hợp tất cả vị trí."

Tĩnh.

Tất cả mọi người tai hội trường đều bị lời nói đầy tự tin cùng khí phách này của hắn chấn nhiếp.

Chiến sĩ thiên giai cấp ba.

Tê......

Hắn vừa đột phá thiên giai không đến hai năm, thế nhưng đã lên tới cấp ba, tốc độ này, cắn thuốc cũng không nhanh được như vậy.

Quân Thiển Tây quả nhiên không phụ cái tên thiên tài đệ nhất đại lục.

Thích hợp tất cả vị trí ư?

"Ưm, cũng không cần biểu diễn kỹ năng đặc biệt nữa, nơi này cũng không có điều kiện để ngươi săn bắn, vì thế, bỏ phiếu đi."

5:2

Năm xanh hai đỏ.

Mặc dù trong lòng rất bực bội, nhưng An Nhiên vẫn chân chó lựa chọn đèn xanh cho hắn thông qua. Không thì còn có thể làm sao?

Về phần ai chọn đèn đỏ? Đương nhiên là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng với Văn Nhân Hạo.

Hai tên này chính là hai tên thất thường nhất, công hội lính đánh thuê cùng công hội liệp sát giả vốn luôn ở hai phía đối lập, mà công việc hai bên lại không có nhiều khác biệt cho lắm, nhưng phạm vi nhiệm vụ dong binh đoàn tiếp nhận được cái rộng hơn, công hội liệp sát giả chỉ tiếp ám sát, săn bắn.

Tuy rằng là vậy, nhưng hai đại công hội vẫn xuất hiện tình huống nghiệp vụ chồng lên nhau. Mâu thuẫn cũng vì thế mà sinh ra, Quân Thiển Tây này chính là kim bài liệp sát giả của công hội liệp sát giả, thế nhưng hôm nay lại hạ mình xin gia nhập dong binh đoàn mới thành lập.

Trong này, nhất định có âm mưu.

Lô mập mạp là người lấy đại cục làm trọng, dù ngửi được cỗ mùi vị âm mưu nhưng hắn cũng sẽ lưu lại mặt mũi cho Quân Thiển Tây, đây là chuyện một thương nhân muốn thành công được phải làm, quan hệ giữa người với người là cần kinh doanh, trong lúc ngươi tình cờ gặp phải một người, có lẽ sẽ trở thành mấu chốt thành công trong tương lai. Đây chính là triết học của thương nhân, muốn làm người linh hoạt, lúc còn ở Hoa quốc, An Nhiên cũng được học những thứ này.

Lô mập mạp cùng An Nhiên trên một khía cạnh nào đó có điểm rất giống nhau, cả hai đều nghĩ quá nhiều, nên không dám bác bỏ mặt mũi Quân Thiển Tây.

Văn Nhân Hạo không phải như vậy, hắn là thiếu gia quen phong tao, khó gặp được người có thể nổi bật hơn mình, ừm, đặc biệt người này còn có ý đồ gia nhập đoàn chủ lực, phân một phần thức ăn của bọn họ, thật không thể tha thứ. Có thiên tài đệ nhất đại lục trong đoàn, đại gia hắn còn lăn lộn cái P ấy.

"Không được, tuyệt đối không thể là hắn." Văn Nhân Hạo nói dứt khoát.

Về phần Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn là người thất thường lại có quyền lực nhất trong bảy người của đoàn chủ lực, ngươi hỏi vì gì ư?

Hắn cao hứng, hắn vui.

Ngươi muốn thế nào?

Chiến sĩ thú nhân trung kỳ Hồng Mông, đối mặt với một thiên giai cấp ba, chẳng lẽ còn không có quyền bốc đồng?

Tất cả âm mưu trước thực lực tuyệt đối đều chỉ là điều nhỏ bé, đối thủ của Quân Thiển Tây cũng chỉ có thể cỡ trình độ Tần Mộ Ngôn, nếu đem hắn cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ra so sánh, tựa như tiểu hài tử cùng người lớn đánh nhau, kết quả đã được định trước.

Hai người phản đối, hữu hiệu ư?

Ngay từ đầu của An Nhiên đã định ra quy tắc, đa số phiếu thông qua sẽ được đưa vào đoàn dự bị, nhưng Quân Thiển Tây nếu đưa vào đoàn dự bị thì thật đúng là đại tài tiểu dụng, đặt hắn trong đoàn chủ lực cũng có thể nằm trong hàng đầu. Dưới tình huống mọi người đều hiểu rõ quy tắc, bởi vì đoàn trưởng đại nhân đối với kết quả bất mãn mà mạnh mẽ cướp đoạt tư cách Quân Thiển Tây, điều này đối với dong binh đoàn thật không tốt.

Có lẽ đã nghĩ đến điểm này, nên Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không kiên trì, hắn không chớp mắt nhìn Quân Thiển Tây, sau một lúc lâu mới gật đầu.

"Thông qua."

Văn Nhân Hạo hừ vài tiếng biểu đạt bất mãn trong lòng. Bên cạnh hắn vừa lúc là Lô mập mạp, người chủ trì lần chiêu tân này chính là Lô mập mạp, con ngươi Văn Nhân Hạo chuyển một vòng, đến gần bên tai Lô mập mạp nói câu gì đó. Lô mập mạp trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn.

"Mập mạp ngươi suy nghĩ xong chưa? Cứ như vậy làm, tối nay thịt ta chia cho ngươi phân nửa."

"Thành giao" Nhân tình là gì? Lễ nghi là gì? Trước cái gọi là thịt, hết thảy đều là phù vân.

An Nhiên nhìn Văn Nhân Hạo cùng Lô mập mạp lén lút thương lượng gì đó, Văn Nhân Hạo đem thanh âm ép tới rất thấp, An Nhiên nghe không được rõ ràng, kỳ thật, không cần nghe cũng biết, Văn Nhân Hạo còn có thể làm gì? Khẳng định là kế hoạch đèn đỏ phá sản, vì thế cứ để hắn tính đi.

Vốn cho là, kế hoạch của hai tên này sẽ có âm mưu gì đó. Không nghĩ tới, rất nhanh chân tướng liền được phơi bày.

Lô mập mạp cười ha hả nói: "Quân Thiển Tây các hạ cũng đã nói, bản thân thích hợp tất cả các ngành, nếu đã vậy, cho vào Bộ Kỹ thuật vậy."

Bộ Kỹ thuật?

Nhìn nét mặt gian tà kia của Văn Nhân Hạo, Quân Thiển Tây liền hiểu, chuyện này không phải việc tốt lành gì. Bất quá không quan trọng, thực tế càng thảm, càng có lợi cho kế hoạch thực tế. Cầu vuốt ve, an ủi cũng cần phải có điều kiện sáng tạo.

Văn Nhân Hạo cho rằng Quân Thiển Tây sẽ hỏi, Bộ Kỹ thuật làm gì.

Nhưng hắn lại một lần nữa tính sai.

Quân Thiển Tây không có, hắn vân đạm phong khinh gật đầu, khuôn mặt hòa nhã, "Được." Bộ dạng hắn không tính anh tuấn, thậm chí còn kém hơn bất cứ người nào xung quanh An Nhiên, nhưng chính bộ dáng bình thường như vậy, lại để xung quanh thấy được ánh sáng thánh khiết trên mặt hắn.

Trong nháy mắt ánh sáng đó phát ra, khiến An Nhiên kinh diễm.

Chọn lựa lúc sau liền trôi qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều, những thứ ly kỳ cổ quái tựa hồ đều đã ra sân ở đoạn trước.

Nhạt nhẽo, vô cùng nhạt nhẽo.

Từ sau khi Quân Thiển Tây lui xuống, An Nhiên chỉ ấn đèn đỏ đèn xanh, cũng không phát biểu thêm bất cứ ý kiến nào. Bình thường chủ trì đều do Lô mập mạp chọn lựa, An Nhiên yên lặng suy tính vấn đề phân phối những thành viên đã được thông qua. Y không muốn cùng Quân Thiển Tây thân cận quá gần, vậy cũng chỉ có thể đem thiên tài được đại lục công nhận đưa vào đoàn dự bị.

Đội trưởng đoàn dự bị?

Đại khái cũng xứng với thân phận của hắn.

Sau khi chiêu tân kết thúc, đoàn chủ lực gia tăng thêm hai thú nhân.

Thứ nhất là Duật Hưu sao quả tạ trời sinh, hắn đơn giản như một vị thần, bản thân hắn tìm bậc thang ngồi xuống, muốn quan sát toàn bộ cuộc lựa chọn hôm nay, khó có khi trời cao thương xót để dong binh đoàn Thảo Nê Mã chọn lựa hắn, tự nhiên hắn muốn hiểu biết hơn về dong binh đoàn của mình.

Tuy rằng dong binh đoàn này mới thành lập một ngày, mà hắn, vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, chẳng qua là thử vận khí mà tới.

Duật Hưu kích động nhìn An Nhiên ngồi trên ghế phán quyết tại lôi đài, trong mắt chứa đầy nước mắt cảm kích, thú nhân là không thể tùy tiện khóc, bọn họ từ lúc sinh ra đã được dạy, phải anh dũng, phải quả cảm, phải có trách nhiệm, phải trở thành nơi phi thú nhân có thể dựa vào. Rơi nước mắt là hành vi không được phép nhất của thú nhân.

Lại nói chỗ hắn ngồi là ngay bên cạnh tên không có dũng khí báo danh chỉ chủ yếu tới giúp vui.

Nhìn nước mắt Duật Hưu rơi xuống, định bắt lấy cơ hội trào phúng, chê cười.

Lời khó nghe còn chưa nói hai câu, phía sau đã có người đi tới, không chú ý liền đụng tên đang ở bên cạnh Duật Hưu một cái, cười nhạo của người nọ chỉ nói nửa câu, chợt im bặt, sau đó hét thảm một tiếng, "A......" Đê-xi-ben cao, lực xuyên thấu mạnh, Duật Hưu vốn không tính tham gia náo nhiệt, hắn chỉ nghĩ sau khi bị loại liền trực tiếp rời đi, không nghĩ tới bản thân lại được thông qua, lưu lại xem chỉ là quyết định nhất thời, vì để không ảnh hưởng đến người khác, hắn còn ngồi xa ra cách riêng người khác.

Không nghĩ tới a không nghĩ tới, hắn không gây họa cho người, thế nhưng người lại vẫn chủ động tìm hắn.

Tên đặc biệt chạy tới ngồi bên cạnh hắn nói mát này, Duật Hưu xác định, bản thân trước giờ không quen, hắn không biết đối phương vì điều gì lại hận hắn như thế, kỳ thật tên kia cũng chỉ ghen tị trong lòng mà thôi.

Ưu tú như mình còn chưa dám đi báo danh, tên sao chổi này thế nào lại được chọn. Cấp bậc chiến sĩ thấp như vậy, trừ bỏ khiến người xung quanh mang tới vận xui, ngay cả một chút sở trường cũng không có. Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Người mà, không nên có suy nghĩ làm chuyện xấu. Tên kia nói quá cao hứng, trực tiếp vượt qua ranh giới an toàn, Duật Hưu đã vài lần muốn nhắc nhở hắn, nhưng đối phương cũng chưa cho hắn cơ hội mở miệng. Hắn lui về sau, đối phương cho là hắn sợ, càng áp sát.

Lôi đài chiến đấu của học viện Maca, khán đài xung quanh tuy làm thành một vòng tròn, nhưng vẫn không phải là nguyên khối, hai bên đều có ngăn ra, dùng lưới sắt rào lại. Duật Hưu lúc này đã thối lui đến bên cạnh hàng rào, đúng lúc có thú nhân từ trên đi xuống, không biết dưới chân loạng choạng thế nào, liền đụng vào vai phải tên chiến sĩ thú nhân đang tới gần Duật Hưu. Tên chiến sĩ thú nhân kia hoàn toàn không nghĩ tới chuyện sẽ thành ra như vậy, dưới chân không trọng lực, hắn ngẩn người, cứ thế người liền từ bậc thang bên trái lăn xuống.

Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh.

Thanh âm đè nặng, lại có một phen tiết tấu kỳ dị cảm giác.

Duật Hưu biết thể chất đặc thù của bản thân lại gây họa, không chỉ không dám đưa tay ra, mà khi nhìn thấy thú nhân kia lăn xuống, hắn còn lui về sau một bước tránh ra. Tuy rằng chiến sĩ thú nhân da dày thịt béo, nhưng té một cú như thế cũng không gọi là nhẹ, nhất là trên đầu, sớm biết sẽ xuất hiện chuyện này hắn nên đội mũ giáp khi ra ngoài.

Lần này "nước dưa hấu" trực tiếp chảy ra, may mà không có "não đậu hủ".

Để cho thú nhân kia không thể tha thứ chính là động tác né tránh của Duật Hưu, nhìn thấy người ngã cũng không biết đưa tay ra đỡ, thời điểm té xuống thú nhân kia cũng cùng lúc ghi hận Duật Hưu. Hắn không biết, trong lòng Duật Hưu là vì muốn tốt cho hắn, nếu bản thân mình đưa tay ra, trình độ bị thương sẽ không chỉ vỏn vẹn như vậy.

Những thứ này, đều là kinh nghiệm đổi lấy từ huyết lệ của người Duật gia.

Động tĩnh bên này An Nhiên cũng chú ý tới, y híp mắt cười nhìn tên kia ngã xuống, yên lặng quyết định, nhất định phải đem nhân tài này lưu lại đoàn chủ lực. Người xui xẻo y gặp qua cũng không ít, nhưng sát khí nặng như vậy vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Đại khai nhãn giới.

Trừ bỏ Duật Hưu, còn có một thú nhân cũng được tuyển vào đoàn chủ lực. Tên kia ngay cả cái tên cũng không có, là người nhà Ngô đồ tể ở thành Đông, đại danh Ngô Nhị Cẩu, tên hay dùng là Nhị Cẩu Tử.

Ngô đồ tể tên là Ngô Vũ, lúc trước cũng là một nhân vật lợi hại, đại lục phía Nam ít có người biết. Hắn thành danh ở phía Bắc, hai thanh đao giết heo luyện tới lô hỏa thuần thanh, là hậu cần của đệ nhất dong binh đoàn ở đại lục phía Bắc, công việc chính chính là giải quyết hậu quả sau khi giết người cướp của. Về sau tìm được bạn lữ phi thú nhân, thì quy ẩn.

Thẳng đến khi Ngô Nhị Cẩu sinh ra, Ngô đồ tể mới mang theo bạn lữ nhà mình đến Đế Đô đại lục phía Nam mở cửa hàng thịt nhỏ. Đao pháp Ngô Nhị Cẩu chính là cùng ba hắn học, lột da, rút gân, dịch cốt một bộ động tác, lưu loát sinh động như mây bay nước chảy.

Được hết chân truyền.

An Nhiên nhìn trúng hắn chỗ nào?

Chẳng lẽ là năng lực hủy thi diệt tích của hắn?

Không, đương nhiên không phải.

Khó gặp được đao công tốt như vậy, thú nhân lại sức ăn lớn, xào thịt dễ cắt thịt khó, một đao lại một đao, tay nào chịu nổi. An Nhiên phiền chính là việc này, thì Ngô Nhị Cẩu xuất hiện.

Đợi đến khi toàn bộ năm trăm ba mươi bảy cá nhân giới thiệu bản thân xong, thông qua hai trăm lẻ hai, còn lại đều đào thải.

Trong hai trăm lẻ hai người này, Duật Hưu cùng Ngô Nhị Cẩu là đặc biệt được chọn vào đoàn chủ lực. Về phần chức vị, Ngô Nhị Cẩu cùng An Nhiên làm hậu cần, còn Duật Hưu lại khiến An Nhiên rối rắm một trận. Cuối cùng đem người cấp cho Văn Nhân Hạo, để hắn không có việc gì thì mang người theo la cà ở các dong binh đoàn khác, Duật Hưu có thể so với tồn tại của vũ khí sinh hóa, nhất định phải thường xuyên được đưa ra ngoài.

Lúc đầu, Văn Nhân Hạo không hiểu cách làm của An Nhiên, hắn chỉ cho chính mình lại làm sai chuyện gì đắc tội An Nhiên, cũng không phải sao, nếu không phải đắc tội An Nhiên, y sao lại đem vị sao chổi này cấp cho chính mình? Đây không phải muốn hắn luôn bị suy thần phụ thể dẫn đến tử vong ư?

Thẳng đến khi An Nhiên giải thích rõ ràng, Lô mập mạp cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bốn con mắt đều sáng rực.

Ây yo, sao chổi lại còn có thể dùng thú vị đến vậy.

Chẳng qua chỉ vài giây, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng đã nghĩ tới vài loại biện pháp gạt người, chỉ cần Duật Hưu phối hợp liền có thể áp dụng, hắn liền mở miệng muốn cướp người, Văn Nhân Hạo đã trước một bước nói: "Để hắn theo ta đi."

"Vậy thì đúng rồi, tám đại dong binh đoàn, không phải luôn thích tìm ngươi sao, về sau lại có hoạt động gì cũng mang Duật Hưu theo cùng đi, sinh hoạt không có chút lạc thú sao được."

Mệt cho An Nhiên cùng Văn Nhân Hạo kế hoạch vui vẻ, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nổi giận.

"An Nhiên An Nhiên An Nhiên, ngươi thiên vị."

"Thiên vị? Tâm ngươi không lệch? Ngươi làm cho nó ở giữa ta xem." (Editor: ở đây hình như AN ý nói tim mỗi người đều lệch á)

Lúc này Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không mắc bẫy, căn bản không tiếp lời, cứ níu lấy chỗ thiên vị này của An Nhiên, chết sống không buông. "Chuyện tốt ngươi đều để lại cho hắn, chuyện hư hỏng dày vò người đều để ta làm, cái này không công bằng."

An Nhiên thở dài, thần sắc không rõ nhìn Văn Nhân Hạo, sau đó đối Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói: "Đem chuyện trọng yếu giao cho ngươi đó là tổ chức tin tưởng ngươi, biết nhiều khổ nhiều, về phần Hạo tử làm những chuyện này, đều là chuyện chọc cười không quan trọng, nếu hắn còn làm không xong, ta còn phải suy xét đến vấn đề hợp tác với hắn đó." Mặc dù việc vui bị tước đoạt, nhưng lời này của An Nhiên lại cho Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thể diện, trong lòng hắn nghe thoải mái, cũng không so đo thêm nữa.

Vừa có kế hoạch, tâm tình liền không kịp chờ đợi.

Đặc biệt bọn họ được đến một lúc hai nhân tài, vốn nói đợi ở cổng công hội lính đánh thuê ngày hôm sau, nhưng tình huống này, sao có thể đợi đến ngày thứ hai? An Nhiên để Lô mập mạp tìm ở phụ cận học viện Maca ba sân trống, phân chia làm căn cứ cho đoàn chủ lực, đoàn dự bị I, đoàn dự bị II. Đoàn chủ lực ở giữa, đoàn dự bị phân bố ở hai bên.

Sân rất lớn, làm chỗ ở dư dả.

An Nhiên ở khu vực đoàn chủ lực phân ra một phòng ngủ, cung cấp chỗ nghỉ riêng cho Duật Hưu, tuy rằng chỉ chạm mặt một lần ở lúc chiêu tân, nhưng An Nhiên có thể nhìn ra tình huống Duật Hưu không được tốt lắm. Nghĩ đến cũng đúng, thể chất như vậy, người nào dính liền xui xẻo kẻ đó, Duật gia từ nhỏ đến lớn đều không có một người thân cận hắn, từ lúc bắt đầu đã bị sung quân đến địa phương xa nhất chủ trạch, phái người theo dõi, hạn chế hắn ra ngoài. Sau này, càng lớn sát khí càng nặng, ngẫu nhiên đụng một lần cũng có thể khiến người trong nhà đổ máu, từ đó Duật Hưu bị Duật gia triệt để đá ra ngoài.

Hắn đăng kí lính đánh thuê tự do, vụng trộm tiếp một ít nhiệm vụ đơn giản sống tạm.

Cứ như vậy, cũng bởi vì thể chất xui xẻo của hắn mà làm hư không ít nhiệm vụ.

Sủng vật nhà ai đi lạc, để cho hắn tìm, mang về không phải tàn phế chính là thi thể. Duật Hưu mười sáu tuổi, chỉ cao cỡ người An Nhiên, đã mười một năm hắn không chạm qua vật sống, một lần cũng không.

Lô mập mạp rất nhanh liền quyết định được nơi sẽ mua, Lô gia là đại thương hộ, Lô mập mạp làm người thừa kế, nhân thủ dưới trướng vẫn phải có, hắn dùng giá thích hợp bắt công hội lính đánh thuê, phố đổ thạch, học viện Maca cùng lúc giao ra ba phần sân của mình. Sau khi làm xong thủ tục mới quay về tiểu lâu 14 khu 7 báo cáo, An Nhiên đang chờ tin tức của hắn, xem qua hiệp ước Lô mập mạp mang về, An Nhiên ghi nhớ địa chỉ, để Lô mập mạp mang theo Văn Nhân Nhạc đi đổi cửa đổi khóa, những người còn lại được phân làm hai đường tìm kiếm hai tên mới vừa được phê chuẩn tiến vào đoàn chủ lực.

Người của bộ phận mình đương nhiên bản thân phải đi, An Nhiên đi thẳng đến nhà Ngô đồ tể ở thành Đông, An Kì cùng Phàn Lận cũng đi cùng y, về phần hai tên còn lại, Văn Nhân Hạo cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, tranh nhau cướp tìm Duật Hưu.

An Nhiên tuy rằng nói đem Duật Hưu cấp cho Văn Nhân Hạo làm trợ thủ, nhưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vẫn tuyệt đối không chết tâm.

An bài là một chuyện, ý nguyện bản nhân cũng rất trọng yếu, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hiểu An Nhiên, An Nhiên không thích nhất chính là bức bách người khác, ngươi ý gì cứ nói, nói ra mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết, tuyệt sẽ không ủy khuất ngươi.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã chuẩn bị xong cưỡng bức cùng lợi dụ để hai bút cùng vẽ, nhất định phải cướp được Duật Hưu từ trong tay Văn Nhân Hạo.

Bồi dưỡng một nhân tài không dễ.

Loại nhân tài thiên tính này lại càng không dễ.

Ba người An Nhiên đến thành Đông đi tìm Ngô Nhị Cẩu.

Nhà Ngô đồ tể thật náo nhiệt, từ xa đã có thể nghe được một trận ầm ĩ binh binh bàng bàng. Ngô đồ tể xách theo dao phay đuổi theo Ngô Nhị Cẩu vòng quanh thành Đông chạy vài vòng, hắn cũng không phải thật muốn đem đứa nhỏ nhà mình chém chết, chỉ là vừa đuổi vừa mắng: "Ta như thế nào sinh ra thằng nhóc con nhà ngươi, ngươi chọc ta tức chết."

Ngô Nhị Cẩu một bên chạy một bên quay đầu lại nói: "Con không phải ba sinh, là cha sinh, con cũng không phải thằng nhóc nữa."

"Con bà ngươi, lão tử nói chuyện ngươi còn dám tranh luận."

"Đó là do người nói không đúng."

"Lão tử để ngươi học thật tốt lột da dịch cốt, để về sau kế thừa gia nghiệp lão tử, ngươi lại dám lén lút chạy tới đăng ký tham gia dong binh đoàn, ngươi có hỏi qua ý kiến lão tử không? Dong binh đoàn dễ lăn lộn đến vậy ư?"

Ba hắn giận, Ngô Nhị Cẩu cũng giận.

Hắn không cảm thấy chính mình có gì sai, hiếm khi có dong binh đoàn nguyện ý cần hắn, nghe nói đoàn trưởng rất lợi hại, so các đoàn trưởng của dong binh đoàn ở đại lục phía Nam còn lợi hại hơn. Dong binh đoàn tốt như vậy sao lại nhìn trúng hắn? Tự bản thân Ngô Nhị Cẩu hắn hiểu không tới, hắn chỉ biết là, coi như ba hắn muốn đánh chết hắn, hắn cũng nhất định phải đi.

Cái gì kế thừa gia nghiệp?

Một cửa tiệm bán thịt rách nát này, ai cần chứ Ngô Nhị Cẩu hắn không cần, hắn là thú nhân, không thể làm việc uất ức này.

"Nhị Cẩu Tử ngươi đứng lại cho lão tử."

"Người không đuổi, con sẽ đứng lại."

An Nhiên đầu đầy hắc tuyến nhìn hai phụ tử trung khí mười phần.

Khó trách tay nghề Ngô Nhị Cẩu tốt như vậy, nguyên lai có tay nghề gia truyền. Nhìn cha hắn như vậy, hạ bàn vững chắc, hai thanh đao giết heo trên tay xoay tròn, kỹ thuật này so Ngô Nhị Cẩu chỉ sợ còn tốt hơn.

Nội tâm An Nhiên ngứa ngáy, thật muốn đem đôi phụ tử cực phẩm này cùng thu vào.

Đem bọn họ đều thu vào, tương lại của phòng bếp liền có hy vọng.

"Nhị Cẩu Tử" Đối với đôi phụ tử dở hơi một chạy một truy này, có đến tối cũng không dừng được.

An Nhiên suy nghĩ một chút, mở miệng gọi một tiếng. Tuy rằng đê-xi-ben không cao, nhưng thanh âm An Nhiên rất rõ ràng, Ngô Nhị Cẩu quay đầu lại, liền nhìn đến mấy vị lãnh đạo trong dong binh đoàn. Chuyển thật nhanh hướng An Nhiên bên này chạy qua.

Hắn chuyển, ba hắn cũng chuyển.

Lúc này An Nhiên còn chưa cảm nhận được điều gì không đúng, biết Ngô Nhị Cẩu trốn đến sau lưng mình, ba hắn vẫn như cũ vung đao chạy về phía trước, An Nhiên khủng hoảng.

"Vị đại thúc này, đại ca, đại đại đại hiệp...... Ngài giơ cao đánh khẽ, buông đồ đao, hết thảy từ từ nói."

"Nói?" Ngô đồ tể mày kiếm dựng thẳng, lớn tiếng nói, "Có gì để nói? Ngươi đem thằng bất hiếu kia giao ra đây, lão tử hai đao chém hắn."

"Nhị Cẩu Tử là ba ruột của ngài, nga không đúng, ngài là ba ruột của Nhị Cẩu Tử, hổ dữ cũng không ăn thịt con."

"Cái gì hổ gì đó, không cần văn vẻ với lão tử, thô nhân nghe không hiểu."

┭┮﹏┭┮, khuyên can mãi nghe không hiểu, chỉ có thể cứng rắn. An Nhiên hướng hai vị đi cùng cho một ánh mắt, An Kì cùng Phàn Lận phảng phất như không thấy được đao trong tay Ngô đồ tể, nhào tới hắn, mỗi người tóm lấy một bên, mạnh mẽ gìm lại đao trong tay hắn.

Ngô đồ tể một chút sức phản kháng cũng không có, liền bị hai thú nhân bắt giữ.

Ngô Nhị Cẩu kinh ngạc, đối với việc ba hắn bị người thoải mái bắt được cảm thấy rất kinh ngạc. Điểm cảm xúc này rất nhanh bị hắn thu liễm, bị giữ đao giết heo cũng không bịt miệng hắn, An Nhiên cũng không dám bịt miệng, thân thể bị hạn chế hành động, hắn mắng càng hăng, "Tức chết lão tử, thứ bạch nhãn lang, lão tử nuôi ngươi lâu như vậy, thế nhưng để ngoại nhân trói lão tử." Mặt hắn phồng lên màu sắc gan heo, ngoài miệng cũng không chịu thua kém, "Ngươi cút xa cho lão tử, ta quản không được ngươi, ngươi cút ra ngoài cho ta."

Ngô Nhị Cẩu bị ba người An Nhiên mang về, thời điểm hắn đi quay đầu nhìn ba hắn thật sâu.

Ba hắn đứng ở trước cửa tiệm, vẻ mặt có chút cô đơn. Ngô Nhị Cẩu cảm thấy, ba hắn tựa hồ chính là muốn đuổi hắn đi, ba hắn không bất lực như người khác nói, thân thủ tốt như vậy sao có thể dễ dàng bị người chế trụ được chứ?

Rõ ràng muốn để hắn ra ngoài, nhưng vì sao không nói chuyện bình thường với nhau?

Mà ba người An Nhiên chỉ cảm thấy chẳng qua chỉ đi một chuyến đến Ngô đồ tể lại tốn quá nhiều thời gian, chỉ là lực tay thuần thục hơn người, lúc này y hoàn toàn không biết, cửa hàng thịt thành Đông lại dung chứa một nhân vật phong vân từng quét ngang địa lục phía Bắc — Ngô Quỷ Thủ.

Đợi đến khi một hàng bốn người đi xa, trong cửa hàng thịt mới đi ra một phi thú nhân mảnh khảnh yếu nhược, hắn nhìn phương hướng ly khai xa xa của Ngô Nhị Cẩu, lẩm bẩm nói: "Đi rồi ư?"

Ngô đồ tể đi qua, cởi xuống da thú trên người mình đắp lên người phi thú nhân.

"Đi, rốt cuộc vẫn phải đi."

"Đi cũng tốt, bức màn mười mấy năm cũng đã đến lúc vén rồi." Trong mắt Ngô đồ tể nghiêm trang đến lạnh thấu xương, nơi nào còn nửa điểm uất ức lúc trước.

An Nhiên mang theo Ngô Nhị Cẩu tới nơi Lô mập mạp đã mua trước đó. Từ thành Đông đến trung tâm, khoảng cách hơi xa. Chờ cả bọn đến nơi, Văn Nhân Hạo cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã mang người trở về, tất cả mọi người đều tụ tập bên trong viện. Trên mặt Duật Hưu còn tràn đầy kinh hãi.

Hai người này hù thằng nhỏ rồi.

"Hạo tử, Tiểu Bạch, ta nói để các ngươi khách khí, đem người thỉnh về, các ngươi dọa hắn làm chi?"

Dọa hắn? Văn Nhân Hạo nháy mắt mấy cái, "Chúng ta nơi nào dọa hắn?"

Mở mắt nói dối, "Ngươi không dọa hắn sao hắn lại thế này?"

"Chỉ là để hắn lựa chọn thôi."

"Lựa chọn?" An Nhiên cảm thấy bản thân đã hiểu được phần nào, vì cái lông gì trước giờ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ luôn dính y lại xung phong nhận việc cùng Văn Nhân Hạo đi tiếp người. Hắn thế nhưng vẫn còn tính một chân trong bàn tính bày, đoàn trưởng một dong binh, danh nhân một Đế Đô, thế nhưng lại cưỡng bức một thú nhân gầy trơ xương. An Nhiên thấy hắn như vậy cảm thấy thật đau lòng.

Vừa định mắng bọn hắn mấy câu, Duật Hưu đã rơi lệ đầy mặt nói: "Chưa từng có người coi trọng ta như vậy, ┭┮﹏┭┮, ta rất cao hứng."

Orz, có người cao hứng như vậy sao?

Mặt kinh hãi, gào khóc –

Hết chương 190 + 191

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro