192 + 193

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duật Hưu vẫn được xếp vào thủ hạ của Văn Nhân Hạo, mặc dù Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có ý định cướp đoạt, nhưng cuối cùng không thành công.

Về phần Ngô Nhị Cẩu, đó là người từ đầu An Nhiên đã chọn, vốn hắn tràn đầy ngóng trông có thể cùng đi với đám An Nhiên, đợi đến khi an bài công tác xong, mới trợn tròn mắt.

"Ta ta ta...... Ta làm gì?"

"Hậu cần."

"Ta đường đường là chiến sĩ thú nhân sao có thể đi làm hậu cần?"

Hừ hừ, An Nhiên liếc mắt nhìn hắn, "Nếu không phải nhìn kỹ thuật dùng đao giết heo của ngươi tốt, ngươi cho bản thân có thể được phân đến bộ Hậu cần ư? Công tác thần thánh này dù người bình thường cầu, ta cũng không cần!"

┭┮﹏┭┮, "Ngài cũng có thể đổi một người khác, việc này, rõ ràng là việc của phi thú nhân,"

Lần này thì tốt rồi, không chỉ An Nhiên, ngay cả đám Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng khó chịu, dong binh đoàn có gì hay chứ, bọn họ đồng ý thành lập dong binh đoàn, thậm chí Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn hi sinh bản thân làm đoàn trưởng, hết thảy đều vì thịt. Ngô Nhị Cẩu muốn chơi lẫn lộn đầu đuôi, như vậy sao được?

Không đem Duật Hưu đoạt tới tay, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã đủ khó chịu, nay thêm mấy câu nói của Ngô Nhị Cẩu trực tiếp kích phát ngòi nổ. "Hậu cần thì sao? Ngươi dám xem thường hậu cần? Hậu cần là bộ phận quan trọng nhất trong doanh binh đoàn chúng ta, con bà nó nếu không phải nhìn đao công ngươi tốt, cấp bậc chiến sĩ của ngươi có thể được nhìn trúng ư? Ngươi nằm mơ hay quá rồi đó!" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ càng nói càng tức giận, mao cốt sâm sâm nhìn chằm chằm Ngô Nhị Cẩu, "Ngươi làm, hay là không làm!"

Khắp người tỏa ra sự thâm trầm, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như vậy, ngay cả An Nhiên cũng là lần đầu thấy.

Kinh người!

Văn Nhân Hạo vốn đang muốn nói vài câu, nhưng thấy Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như vậy, liền trực tiếp bị dọa sợ. Người ngoài còn như vậy, đừng nói chi đến Ngô Nhị Cẩu bị hắn nhìn chăm chú. Bản thân hắn cả người run rẩy đến ngay cả đứng còn không vững.

"Ta ta ta......"

Hắn lắp bắp nửa ngày, cũng chưa nói được một câu. Lúc này, thái độ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rất khác thường. Hắn cũng không thúc giục, chỉ dùng ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm Ngô Nhị Cẩu. Làm hay không làm, thoạt nhìn rất dân chủ. Nhưng trên thực tế câu trả lời chính xác chỉ có một.

Ngươi làm, đương nhiên tốt, tất cả đều vui vẻ.

Không làm? Thân ái. Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?

Ngô Nhị Cẩu gian nan gật đầu. Cũng dưới uy hiếp của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bảo đảm sẽ không tự mình rút lui, việc này mới coi như yên ổn. Chiến sĩ thú nhân trung kỳ Hồng Mông. Một thân uy áp thả ra, vẫn là rất kinh người.

Làm xong những việc này cũng cũng chạng vạng tối, chuyện đầu tiên sau khi Lô mập mạp mua bất động sản chính là mua đồ làm bếp, nói đùa, dong binh đoàn Thảo Nê Mã cái gì có thể không có, nhưng phòng bếp siêu cấp nhất định phải có. Theo An nhiên mong muốn, chỉ một Ngô Nhị Cẩu còn chưa đủ, phòng bếp còn cần phải hoàn thiện từ từ.

Cắt rau có, mua đồ ăn, rửa rau, bày bàn, cọ nồi đâu?

Tiểu lâu 14 khu 7 còn có một tờ trực nhật, mỗi ngày đều luân phiên, vấn đề chỗ ở của dong binh đoàn giải quyết sao ư? Cũng không thể không ra ăn cơm!

Thời điểm chiêu tân điều kiện đã tự do, lại bao ăn bao ở, công trạng tốt còn thưởng thêm.

Vì để Ngô Nhị Cẩu nhận thức được công việc hậu cần thần thánh. Buổi tối hôm đó, An Nhiên sẽ để cho hắn làm chính.

Trong viện bếp lò năng nguyên mới mua đều có, lò nướng Văn Nhân Nhạc nghiên cứu lại không có. Thiếu thiết bị lại thêm hai người, trong lúc nhất thời An Nhiên cũng hiểu hơi không tiện. Gần đây, số lượng đám dê mấy ngày trước y đưa vào không gian đã nhanh chóng tăng lên. Lại có thêm thịt xông khói, lạp xưởng, rượu linh quả cũng không ít. Nghĩ chắc cũng đủ.

"Dọn dẹp một chút, hôm nay chúng ta ăn dê nướng nguyên con!"

Dê nướng nguyên con? Đây là một từ mới. Nhưng thịt nướng là gì thì bọn họ ăn rồi!

Nhất là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn đã nếm qua thịt An Nhiên nướng, từ Vọng Nguyệt thành đến Đế Đô, bọn họ đi theo đội ngũ Cố gia áp giải sính lễ, ăn một đường đều là thịt nướng đủ loại.

Khi đó phối liệu còn chưa đầy đủ như bây giờ, chủng loại cũng đủ loại kiểu dáng, có thịt chất rất ngon, có loại khó thể ăn. Dù là như vậy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng vẫn nhớ thương những món thịt nướng này, tại vùng hoang vu dã ngoại có thể nướng ra mỹ vị đến thế, hiện tại điều kiện thiết bị tốt hơn chi tiết hơn, hiển nhiên chỉ có ăn ngon hơn!

Theo một đường thức ăn của An Nhiên, hắn chứng kiến An Nhiên từng chút tiến bộ. Thời điểm ban đầu, trù nghệ của y còn có chút trúc trắc, ngày ngày thao luyện, sớm xưa đâu bằng nay.

An Nhiên để Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đem hai vị thành viên mới làm quen nhà cửa trước, cũng phân phối phòng cho bọn họ, một đông, một tây. Không phải bọn họ không hòa thuận, mà phương thức phân phối như vậy hoàn toàn cân nhắc đến thể chất đặc thù của Duật Hưu.

Trên thực tế, sức đề kháng của bản thân hắn rất mạnh, mặc dù tốc độ tu luyện bị liên lụy dẫn đến chậm một chút, nhưng nguy hiểm tính mạng chưa từng có, đừng nói đến nguy hiểm tính mạng, ngay cả tiểu thương bệnh nhẹ bình thường cũng không có.  Chỉ hại người, không hại mình. Người này thật thần kỳ!

Căn phòng sát vách phòng Duật hưu để trống, căn phòng kia là đặc biệt cấp cho Văn Nhân Nhạc làm phòng thí nghiệm. Thú nhân nhà phát minh đệ nhất thiên tài của đại lục, không phòng thí nghiệm sao được?

Thừa dịp hai tên này đi nhìn phòng trong chốc lát, An Nhiên kéo mười đầu dê ra. Đã có sức lao động miễn phí, y cũng không cần để không gian xử lý trước nữa. Trước giờ chưa thấy y tự mình xử lý, còn có thể mỗi ngày cung cấp nhiều cách ăn thịt mới mẻ như vậy, điều này rất dễ khiến người khác hoài nghi, chỉ là lúc này bọn Văn Nhân Hạo đang bị mỹ thực che mắt, xem nhẹ rất nhiều vấn đề cần nghi ngờ.

An Nhiên chính là phải thừa dịp lúc này, đem toàn bộ vấn đề đều xử lý sạch sẽ.

Lưu lại để người khác đâm ngược? Như vậy sao được.

Lại nói, trước giờ dong binh đoàn phát triển cũng cần một khoảng chi tiêu không nhỏ, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ vốn ban đầu đã bị đệ nhất cửa hàng gài bẫy, Ngũ Thập Lam gia xử lý như thế nào vẫn là chuyện nói sau, trọng điểm là, hắn không có tiền.

Hắn không có tiền, An Kì cũng không có gì tiền, còn lại mấy tên kia tuy xuất thân tốt, nhưng dùng tiền đều có định mức, không thể tùy ý lấy.

Về phần hai tên mới của đoàn chủ lực hôm nay, An Nhiên hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng nào lên bọn họ. Tên nhóc nhà đồ tể không nói, ừ, nhất là Duật Hưu, xui xẻo như vậy, không đói chết hắn đã là kỳ tích, còn muốn kiếm tiền ư?

Thời điểm Ngô Nhị Cẩu đi ra, An Nhiên đã đem mấy đầu dê buộc ở trong viện, mười đầu dê béo lớn, nhìn một đám thú nhân mãnh liệt chảy nước miếng. Người nhà đồ tể đương nhiên không thiếu thịt ăn, trận này, Ngô Nhị Cẩu nhìn một chút trực tiếp tự giác lui về,┭┮﹏┭┮, mỗi ngày ăn thịt, tháng tháng ăn thịt, nhà hắn ngay cả cọng rau xanh cũng không có, Ngô Nhị Cẩu đã sớm ăn chán buồn nôn đến muốn ói.

Mười con dê này là sao đây?

Muốn mạng của hắn ư?

Cùng Ngô Nhị Cẩu hoàn toàn tương phản, Duật Hưu chính là kích động. Hắn trước giờ bị đói quen, lúc này nhìn thấy mười đầu dê béo lớn, trong mắt nhanh chóng bắn ra tinh quang. Giờ khắc này, hắn quên mất bản thân có thể chất sát tinh. Hướng đám dê đang được cột đi qua. Ôm cổ dê cọ mạnh một trận.

Gia nhập dong binh đoàn này tuyệt đối là quyết định chính xác nhất cả đời hắn làm qua, tuy hắn vẫn không rõ đối phương muốn gì ở hắn? Nhưng chỉ cần ăn no, hắn cái gì cũng làm!

Không chỉ bản thân Duật Hưu quên. Đám người An Nhiên cũng quên mất thể chất đặc thù của hắn.

Dê cũng không phải người, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới Duật Hưu thế nhưng mạnh đến độ có thể tác dụng lên hết thảy sinh vật.

"Be be ~~~~~"

Chú dê bị hắn ôm giãy dụa kêu một tiếng, một thanh đao giết heo từ bên ngoài bay qua viện môn trực tiếp bay vào! Nếu là một đám phi thú nhân. Vậy nhất định không chết cũng bị thương, Duật Hưu sợ đến ngây người. Chỉ thấy đao giết heo bổ đến chú dê trong lòng hắn, so với có chỉ dẫn còn chính xác hơn.

Thời điểm đao cùng người cách nhau ba mét, các thú nhân trong viện liền đề phòng, An Nhiên cho là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ sẽ xuất thủ tiêu tai, nhưng không nghĩ tới người xuất thủ lại là Ngô Nhị Cẩu, có lẽ hắn gì cũng không thể, nhưng đối với đao giết heo thì so với đám đang đứng trong nhà hiện tại là kẻ quen thuộc nhất. Thậm chí có thể nói là độc bá một phương.

  Đao giết heo là vũ khí tùy thân của Ngô đồ tể, và Ngô Nhị Cẩu học được hết chân truyền.

Hắn đi lên trước hai bước, dưới chân vững vàng dừng lại, động tác trên tay cực nhanh, dựa theo phương hướng đao giết heo bay tới, giống như bắt lấy vài cánh hoa, đã có thể đem sức trên thanh đao hạ xuống. Sạch sẽ lưu loát, động tác cực kỳ tiêu sái, ngay cả một đám thú nhân nhìn cũng phải trợn mắt há hốc mồm, bọn họ cũng có tự tin có thể ngăn lại. Nhưng lại không dám cam đoan không thương tổn đến bản thân chút nào.

Ngô Nhị Cẩu chỉ đơn giản vài động tác, đao kia trong tay hắn đã ngoan đến mức tựa như đứa nhỏ nhà mình.

Cho ngươi bay thì ngươi bay, cho ngươi dừng là phải dừng.

Dạy một đứa trẻ cũng không nghe lời được như vậy.

"Tay nghề tốt!" Ngô Nhị Cẩu có chiêu thức ấy, so với đao công của đầu bếp phụ trách khách sạn cũng không kém hơn bao nhiêu.

Lúc này, Duật Hưu cũng đã ý thức được bản thân kích động dẫn đến sai lầm, cả người hắn đều rất hoảng sợ, có lẽ do từ trước chọc tới rắc rối quá nhiều, mỗi lần xảy ra chuyện không bị đánh chính là bị mắng, Duật Hưu không sợ An Nhiên mắng hắn, hắn chỉ sợ bọn họ đá hắn ra.

Chẳng qua chỉ ngắn ngủi mấy giờ ở chung, Duật Hưu đã thích bầu không khí này.

Mặc dù những thú nhân trước mặt chỉ cần không hợp sẽ ồn ào ầm ĩ, nhưng về mặt đối ngoại lại đoàn kết thần kỳ.

Tựa hồ đây chính là phương thức tăng tiến tình cảm đặc biệt của bọn họ.

Duật Hưu vội vàng buông cổ chú dê mà hắn đang ôm, bản thân lui lại, tránh ra xa, cúi đầu, hai tay giao lại, một kiểu "rất xin lỗi vì ta đã làm sai".

Chuyện này vốn mỗi người đều không để trong lòng, gió to sóng lớn thấy cũng nhiều, một thanh đao giết heo tính là gì chứ, đừng nói không trúng, coi như có chém trúng, cũng chỉ hi sinh một con dê, những súc sinh này trước sau gì cũng phải làm thịt ăn. Chết ngoài ý muốn càng bớt việc.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vừa thấy đến biểu tình của Duật Hưu. Liền nhịn không được muốn trêu chọc đối phương.

An Nhiên cố ý làm mặt hung dữ, cứng rắn nói: "Người trẻ tuổi, không cần xúc động!"

Duật Hưu càng hổ thẹn, "Đúng...... Thực xin lỗi, ta chỉ là quá kích động, ừm......"

Kích động? Văn Nhân Hạo nháy mắt mấy cái, "Thứ này vẫn còn sống, lại không thể ăn, ngươi kích động cái gì?"

"Ta đã lâu chưa ăn qua một bữa thịt nào. Rất xin lỗi."

Hắn đã như vậy, An Nhiên cũng không không biết xấu hổ lại dọa hắn, xua tay, "Không sao."

An Nhiên để Ngô Nhị Cẩu xử lý mười con dê.

Ngô Nhị Cẩu đã đoán được bọn họ sẽ làm gì, tuy rằng là thế, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, "Nhiều dê như vậy, đây là muốn làm món gì vậy?"

"Còn có thể làm gì?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ghét bỏ nhìn hắn một cái, "Đương nhiên là ăn."

Ăn......"Hôm nay giết mấy con?"

Lúc này ngay cả Lô mập mạp cũng chê hắn, "Đương nhiên là toàn bộ! phân lượng này chỉ một người một con, vừa đủ béo ca nhét kẽ răng!"

Ngô Nhị Cẩu khóc.

Một mình hắn lặng lẽ ở trong đình viện rơi lệ, mấy thú nhân khác đều đã đi xem phòng, Duật Hưu không dám chạy loạn khắp nơi, hắn sợ đụng vào người khác. Trong viện chỉ còn lại ba người — An Nhiên, Ngô Nhị Cẩu, Văn Nhân Nhạc.

Ngô Nhị Cẩu là chủ đạo, An Nhiên giám sát, Văn Nhân Nhạc tính năng động nhất dựa theo chỉ thị của An Nhiên lắp nồi đặt giá trong đình viện. Giết heo giết dê đều là chuyện cần thời gian, lúc An Nhiên còn ở Hoa quốc, lúc nhỏ đã từng thấy người lớn làm, trước khi giết phải nấu một nồi nước sôi.

Sau khi công tác chuẩn bị xong, động tác trên tay Ngô Nhị Cẩu liền nhanh, một đao đã có thể giết chết, hai đao lột da, sau đó xoát xoát cầm đao giết heo một trận điên cuồng, trực tiếp xương thịt được phân rõ ràng, những bộ phận trong bụng dê được lấy ra. An Nhiên còn chưa tới kịp nói phải làm thế nào, hắn đã làm xong.

Đệch! "Lão tử muốn ăn dê nướng nguyên con, a a a a. Ngươi giết thành như vậy là muốn cái gì đây hả?"

Xương là xương, thịt là thịt, cái này phải nướng làm sao?

"Dê nướng nguyên con?" Ngô Nhị Cẩu không hiểu. trong cuộc đời hắn, chưa hề tiếp xúc qua những loại thức ăn ngoài đại lục Thú Nhân.

An Nhiên không nói gì. Chỉ có thể giải thích: "Dê nướng nguyên con, nguyên con dê ngươi hiểu không? Chính là nguyên con dê phải giữ nguyên vẹn."

Ngô Nhị Cẩu lại càng không hiểu, hắn như một thằng ngu nhìn qua An Nhiên, mặc dù chưa làm qua cơm, hắn cũng biết, chưng thịt là từng khối từng khối, thịt nướng là một đống một đống. Chưa từng nghe qua nhà ai ăn thịt lại để nguyên con. "Như vậy cũng có thể ăn?"

"Có thể ┭┮﹏┭┮! Thế nào không thể!"

Ách......"Vậy ngươi nói đi xử lý thế nào?"

An Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Giết, đem da lông bên ngoài lột bỏ, nội tạng trong bụng lấy ra để một bên, rửa sạch là được." Như vậy thì đơn giản hơn nhiều, Ngô Nhị Cẩu mặc dù trong lòng không ủng hộ, nhưng ngoài mặt cũng không nói gì. An Nhiên là tổng quản hậu cần, không chỉ là tổng quản. Tư thế kia, ngay cả những chiến sĩ thú nhân trâu bò cũng phải nghe y. Tuy Ngô Nhị Cẩu đối với công việc tại bộ hậu cần rất không hài lòng, nhưng hắn cũng đã phát thệ không tự tiện rời đoàn , ừm...... Không bằng ôm chân lớn, hắn tin chắc mình có thể chuyển ngành.

Chờ hắn xử lý tốt. Mới là thời điểm An Nhiên đại hiển thần uy, Văn Nhân Nhạc nhấc nồi nước lớn xuống, thả thêm củi, dựa theo ý An Nhiên làm giá nướng đơn giản. Chuyện lấy cây xuyên qua dê là vấn đề Ngô Nhị Cẩu phụ trách, đợi Ngô Nhị Cẩu đem dê xuyên tốt đặt lên vĩ nướng, An Nhiên mới đem đủ loại gia vị đặt tới bên cạnh, đốt lửa quét mỡ bắt đầu nướng.

Bên này nướng thịt dê, bên kia đem nội tạng xử lý sạch sẽ cùng phần dê trước đó bị xử lý nấu thành một nồi canh dê lớn.

Lúc đầu còn chưa thấy gì, nhưng chầm chậm mùi thơm liền bay ra.

Ngô Nhị Cẩu đứng gần nhất, hắn vẫn luôn đứng bên người An Nhiên hỗ trợ làm trợ thủ, khi mùi thơm từ món dê nướng nguyên con bay ra, hắn là người thứ nhất hỏi, "Thơm quá...... Chỉ là dê thôi, sao có thể thơm như vậy được."

An Nhiên cười cười, đắc ý nói: "Đã nói bộ hậu cần là ngành cốt lõi trong toàn bộ dong binh đoàn, ngươi còn không tin! Tuy rằng chỉ có một mình ta, à không, từ giờ trở đi, ngươi cũng là một thành viên của bộ hậu cần chúng ta. Nhị Cẩu Tử ngươi phải biết, nếu không có bộ hậu cần chúng ta, sẽ không có dong binh đoàn Thảo Nê Mã này." An Nhiên vừa nói, vừa lật phần dê đang nướng trên vĩ.

Mùi thơm đậm đà đem toàn bộ thú nhân trong nhà câu hết ra ngoài.

"Oa, món hôm nay thơm quá...... Tiểu An Nhiên ngươi thật lợi hại!"

"Đó là đương nhiên, Tiểu Nhiên đệ đệ chúng ta là lợi hại nhất."

An Nhiên không ngừng xoay dê nướng, phi thú nhân làm chuyện như vậy khá mệt, đặc biệt còn đang đứng trước vĩ nướng, mặc dù tháng hai trời rất lạnh, An Nhiên lại nóng đến đổ mồ hôi. Cũng không phải lần đầu tiên nhìn y nấu cơm, nhưng lượng động tác lớn như vậy vẫn khiến An Kì thật sự đau lòng.

"Tiểu Nhiên, chúng ta có cần tuyển thêm người cho đệ hay không? Đệ một người quá mệt rồi."

"Đệ không sao, ca, thân thể này vốn đã yếu như vậy, nấu cơm coi như rèn luyện, có Nhị Cẩu Tử giúp đệ không có vấn đề gì đâu."

Thời gian nướng con đầu tiên khá lâu, vì khích lệ người mới, An Nhiên để cho Ngô Nhị Cẩu đem con thứ nhất nướng xong chặt thành hai khúc, phân cho hai thú nhân mới vào đoàn chủ lực hôm nay. Y để cho Văn Nhân Hạo đi gọi người, chưa ăn được một ngụm mặc dù Văn Nhân Hạo có chút không bằng lòng, nhưng hắn cũng hiểu ý An Nhiên, không thể làm lạnh tâm đoàn viên.

Văn Nhân Hạo vừa mới xoay người, đã nhìn thấy Duật Hưu trốn phía sau cánh cửa cách bọn họ không xa.

Phía trên thịt dê là tầng tầng mỡ, tiêu được xử lý thành bột rắc phía trên, bị lửa nướng dẫn đến bay mùi, duật hưu chính là bị mùi thịt dê nướng nguyên con hấp dẫn tới.

Theo tầm mắt Văn Nhân Hạo, An Nhiên cũng thấy được Duật Hưu, cùng mấy thú nhân tranh ăn so sánh, An Nhiên đã ăn quen sơn hào hải vị tỏ ra vô cùng bình tĩnh, y cười tủm tỉm tiếp đón Duật Hưu: "Như thế nào không tới đây?"

Duật Hưu cả kinh, giải thích nói, "Ta không phải cố ý quấy rầy mọi người, thịt dê quá thơm, ừm, ta không nhịn được......"

Nhờ bữa tiệc dê nướng nguyên con này, An Nhiên đã hoàn toàn thu mua được hai vị tân binh.

Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Ngô Nhị Cẩu cảm thấy, thịt là dùng để ăn ngon, đứa nhỏ nhà đồ tể thật đáng thương. Chỉ cần một con dê nướng, một chậu canh dê, mùi vị đã quá tuyệt rồi! Trừ Tần Mộ Ngôn vắng mặt, tám thú nhân còn lại của đoàn chủ lực tiêu diệt hết chín con dê, dựa trên nguyên tắc phân phối hợp lý, trong đó có một con vẫn là của An Nhiên.

An Nhiên mới phát hiện, trừ bỏ bên ngoài là sát tinh ra, Duật Hưu còn là tên hay mít ước. Trời sinh tuyến lệ hắn khá phát triển, chỉ một con dê nướng thôi, hắn cứ vừa ăn vừa khóc, mãi đến toàn bộ dê nướng ăn hết vào bụng.

Duật Hưu nói: "Ta sinh là người dong binh đoàn Thảo Nê Mã. Chết cũng là quỷ nơi này!"

Ngô Nhị Cẩu nói: "An lão đại, ta sai rồi! Ta nhất định sẽ làm tốt công việc!"

Tám thú nhân ăn đến một nửa, An Nhiên mới nhớ tới bản thân đã quên mất chuyện gì.

Orz. Rượu linh quả.

An Nhiên để ca ca nhà mình theo sau, vào trong nhà lấy hai vò rượu linh quả đã được lấy ra từ trước trong không gian, An Kì chỉ thoáng một cái liền nhận ra. Ngay cả đệ đệ mình cũng không để ý, thí điên thí điên ôm hai vò rượu ra ngoài.

Lô mập mạp đối với thức ăn đặc biệt nhạy cảm. Thời điểm An Nhiên triệu hồi An Kì hắn đã vụng trộm chú ý, vốn tưởng rằng An Nhiên chuẩn bị cho ca ca y thêm cái gì, Lô mập mạp còn muốn vô sỉ ăn hai ngụm, không nghĩ tới dĩ nhiên là rượu.

Thứ gọi là rượu này, một người uống không có ý nghĩ, huynh đệ cùng nhau mới vui. "Các huynh đệ ăn từ từ thôi, thứ tốt đến rồi đây!"

Lần trước sau khi uống rượu linh quả. Lô mập mạp cùng dân bản xứ đại lục phía bắc Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ liền phổ cập khoa học giáo dục với mấy thú nhân còn lại, rượu là gì, sản xuất từ đâu, có những loại nào..., đặc biệt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn sinh ra và trưởng thành đều ở đại lục phía Bắc, Ngũ Thập Lam gia còn là đại gia tộc lánh đời của đại lục phía Bắc, rượu ngon bản địa nào chưa từng uống qua. Nhưng thật đúng không có loại nào có thể vượt qua loại An Nhiên tự nhưỡng.

Đám thú nhân đều nhớ thương rất lâu, nhưng An Nhiên cũng không lấy ra, phảng phất như đã quên từng có thứ này.

Không nghĩ tới ┭┮﹏┭┮. Vì tới hai người mới, y thế nhưng cống hiến ra hai vò, một vò đã đủ đem tất cả bọn họ đánh gục rồi biết không!

"Thứ tốt?" Sáu thú nhân vừa quay đầu lại, đã thấy vò đang được An Kì ôm trong ngực. Duật Hưu cùng Ngô Nhị Cẩu không hiểu, nhưng mấy tên còn lại sao không hiểu? "Ây ây ây ây, Tiểu Nhiên đệ đệ, ngươi cuối cùng cũng chịu lấy ra, rượu a, mỹ vị rượu!"

Sớm biết thành lập dong binh đoàn, chiêu mộ người sẽ có đãi ngộ tốt như vậy, bọn họ cần gì kéo đến hiện tại! (Editor: Nói cứ như mọi thứ rất dễ ấy)

Vào ngày hôm đó, hai vò rượu linh quả thành công đẩy ngã hoàn toàn tám thú nhân.

Đoàn viên dong binh đoàn Thảo Nê Mã thêm hai gã không xương.

Sau mỗi một lần hội nghị thường kỳ, đều có nhấn mạnh phần nghiệp vụ, là đoàn trưởng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ luôn nhấn mạnh — bộ hậu cần là trung tâm của dong binh đoàn chúng ta, là điều kiện bảo hộ dong binh đoàn phát triển.

Mấy thú nhân uống đến choáng váng liền ngã xuống đất ngủ, An Nhiên cũng di chuyển không nổi bọn họ, đơn giản cũng không quản, y là dược sư cấp Tông Sư, dược sư cấp Tông Sư chẳng lẽ không thể làm ra thuốc giải cảm ư? Dù là cảm mạo, phát sốt hay uống đến hỏng đầu óc, sáng mai nhìn rồi hốt thuốc đúng bệnh cũng được.

Cuộc sống như thế lại kéo qua hai ngày, hơn hai trăm người mới được chiêu vào bị phân thành hai đoàn, Quân Thiển Tây là đội trưởng đoàn I, đội trưởng thứ hai là Cố Lễ – một chiến sĩ trong đoàn tinh anh của Cố gia, hắn ngay từ đầu chính vì một tay thịt nướng kia của An Nhiên mà đến.

Trên bố cáo không phải nói — bao ăn bao ở ư.

Bao ăn chính là trọng điểm!

Mấy ngày nay tình trạng bánh bao "An Triều Triều" Cố Lễ đều nhìn thấy ở trong mắt, hắn bị Nhị trưởng lão cấm chân, chết sống không cho hắn đi tìm "cha ruột", bánh bao nhỏ ăn càng ngày càng ít, thịt trên mặt cũng tiêu thất, cả người vô cùng hư nhược. Cố Lễ đã từng sống chung với An Nhiên, tuy rằng chỉ ngắn ngủi một đoạn đường. Nhưng An Nhiên là người thế nào, bọn họ đều có mắt nhìn.

Cách nói của Nhị trưởng lão, Cố Lễ không ủng hộ, không chỉ hắn không ủng hộ, những chiến sĩ thú nhân khác trong đoàn tinh anh cùng đi áp giải sính lễ cũng không đồng ý. Bọn họ tuyệt không thừa nhận bản thân bị mỹ vị từ thịt nướng thu mua.

Vốn vấn đề chiêu tân của dong binh đoàn Thảo Nê Mã không đưa tới chú ý của Cố gia.

  Đoàn trưởng là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ để bọn họ trà dư tửu hậu nghị luận một lúc, lấy giao tình của Cố gia cùng Ngũ Thập Lam gia, thú nhân của Cố gia không cần phải gia nhập dong binh đoàn lấy lòng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Cũng chính vì nghĩ như vậy, lúc đầu bọn họ cũng không chú ý đến tin tức này, cho đến khi Công hội dong binh đem truyền đơn của dong binh đoàn Thảo Nê Mã phát ra ngoài, đây chính là những bản sao chép của tờ bố cáo được An Nhiên dán trên cột thông tin.

Thú nhân Cố gia nhìn đến danh sách thành viên trong dong binh đoàn.

"Hậu cần: An Nhiên" bốn chữ này làm cho cả bọn kích động.

Đãi ngộ phía trên viết "Bao ăn bao ở, nghiệp vụ tốt sẽ có thêm phần thưởng," Càng làm cho cảm xúc bọn họ sôi trào.

Trong lúc nhất thời, Cố gia lưu hành nhiều nhất một câu — hôm nay ngươi đã gia nhập dong binh đoàn Thảo Nê Mã chưa?

An Nhiên tại lúc tuyển chọn mới phát hiện nhiều chiến sĩ thú nhân họ Cố đến vậy.

Tuyển chọn vừa xong, An Nhiên liền kiến lập phương án trù hoạch cho đoàn dự bị.

Đội trưởng đoàn I — Quân Thiển Tây.

Đội trưởng đoàn II — Cố Lễ.

Những tên có tính cách yếu một chút thì phân cho đoàn I, cứng đầu hơn thì giao cho đám cầm thú Cố gia kia!

Cố Lễ cơ hồ đem toàn bộ đoàn tinh anh Cố gia vào dong binh đoàn Thảo Nê Mã, như vậy một đám người cùng chung mối thù, còn áp không được những tên cứng đầu trong đoàn II ư?

Cụ thể quản thế nào, An Nhiên không nhúng tay, mỗi tháng hai đội trưởng của đoàn dự bị phải cùng Bộ thống lĩnh và Bộ hậu cần cùng đoàn chủ lực họp một lần. Tổng kết công tác trong tháng, kết toán thưởng phạt. Đưa ra mục tiêu cuối tháng.

Trong hơn hai trăm người này, có hơn phân nửa đều từ gia tộc lớn, nhỏ đi ra, lính đánh thuê tự do không thân phận không bối cảnh cực ít. Lính đánh thuê tự do sẽ không dùng tiền đồ bản thân đi lấy lòng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hư vô mờ mịt như vậy. Thú nhân có thiên phú nhất của Ngũ Thập Lam gia, sao có thể dễ dàng để người khác tính kế?

Sau lần chiêu nạp này, dong binh đoàn Thảo Nê Mã nhảy vọt lên thành đoàn quý tộc đệ nhất đại lục.

Bên trong đoàn quý tộc lớn nhỏ vô số. Những thú nhân này vốn bất mãn với việc bản thân bị xếp đưa vào đoàn dự bị mà không phải đoàn chủ lực, nhưng dưới thức ăn của An gia khích lệ. Bầu không khí trong đoàn liền thay đổi! Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có ai sau khi ăn thịt nướng An Nhiên làm còn có thể ăn thức ăn từ nhà mình, Bộ hậu cần của dong binh đoàn khác đều là thùng rỗng kêu to, nhưng tới dong binh đoàn Thảo Nê Mã thì chính là địa phương cốt lõi nhất.

Dong binh đoàn một ngày ba bữa, xác định địa điểm ăn cơm.

Mỗi ngày vừa đến thời điểm ăn cơm, toàn bộ nhà ăn không còn chỗ ngồi. Vô luận là tình huống gì, đoàn dự bị hơn hai trăm người, chưa bao giờ có một người vắng mặt. Một bữa cũng không.

Lúc đầu phân lượng mỗi người đều như nhau, đoàn dự bị mỗi tuần đều có thống kê công tác một lần, căn cứ trên tình huống nhiệm vụ tuần trước sẽ điều chỉnh lượng cơm mỗi đoàn viên, nghiệp vụ làm tốt, tự nhiên sẽ có cơm ngon. Quy củ này sau khi tuyên bố ra, những nhiệm vụ từng bị Công hội dong binh chôn lâu nháy mắt liền thấy ánh mặt trời, không quan tâm khó khăn lớn nhỏ, chính là tìm miêu tìm cẩu cũng được, chỉ cần có tích phân.

Tổng quản đại nhân nói: Phải tự mình đến nhà ăn, không thể lĩnh giùm.

Tổng quản đại nhân nói: Cố gắng kiếm tích phân. Có phần mới có thịt!

Trong hai đoàn dự bị đều có vài phi thú nhân, chuyện phi thú nhân có thể làm đều có hạn, bình thường chỉ xử lí một số việc vặt trong đoàn, dưới tình huống đoàn viên cần có thể hỗ trợ đổ thạch giải thạch. Quan trọng nhất là, trong việc trù hoạch kiến lập phòng ăn đoàn dự bị không thể tách khỏi phi thú nhân. An Nhiên tuyển ra bốn thú nhân, sáu phi thú nhân xây dựng phòng ăn.

Nấu cơm là phi thú nhân, thái rau cắt dưa chặt thịt rửa nồi rửa bát là thú nhân.

Chọn ra sáu phi thú nhân biết làm cơm, chỉ là phương pháp quá thô sơ, tay nghề bình thường. Vì thế, An Nhiên còn đem riêng bọn họ triệu tập đến cùng nhau mở lớp học tập, mỗi người mỗi ngày học một món ăn, học cái gì đương thiên phòng ăn sẽ ăn cái đó, sáu khẩu vị cũng đủ để cho nhóm đoàn viên có nhiều sự lựa chọn.

Không có đóng góp, quy định của đoàn viên bình thường là một món mặn, một món nhạt, phân lượng là cố định, cơm trắng bánh bao có thể tùy tiện. Trong sáu món sẽ có ba mặn ba nhạt, nhưng chỉ cho ngươi ăn hai món trong đó, ngươi nhịn được ư?

Nếu nhịn không được, vậy làm cho tốt nhiệm vụ đi!

Rõ ràng có tay nghề không là không được, rất nhiều món đều là sản phẩm đặc trưng trong không gian, mỗi ngày bên phía phòng ăn đều phải qua tiểu lâu 14 khu 7 tìm tổng quản đại nhân nhận, về phần phối liệu của từng món, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, một lần phát ra chỉ đủ phân lượng một tuần, ngươi định học trộm rồi chuồn đi ư, được a, không có phối liệu ngươi có thể làm được món gì!

Kế hoạch phát triển của dong binh đoàn Thảo Nê Mã cứ như đã được lên sẵn quỹ đạo mà hoả tốc vụt lên, nhóm thú nhân đoàn dự bị không quan tâm xuất thân là gì đều sôi trào nhiệt huyết nhiệt tình mười phần.

Ngươi nói ngươi không đủ ăn? Có bánh báo đấy, bảo đảm ăn no.

Ngươi nói ngươi muốn ăn thịt? Tích phân đủ chưa?

Không đủ? Vậy vặn vẹo cái gì, lăn qua một bên đi!

Được rồi, ngươi là đại thiếu gia. Đại thiếu gia thì sao? Bên trong đoàn dự bị ai không phải thiếu gia!

Nhóm quản lý cao tầng của tám đại dong binh đoàn vốn đều đang chờ xem chuyện cười của dong binh đoàn Thảo Nê Mã. Nhận nhiều con cháu thế gia quý tộc như vậy, ai có thể quản. Mặc dù đội trưởng của hai đoàn dự bị này cũng là người có bản lĩnh, Quân Thiển Tây thiên tài đệ nhất đại lục, Cố Lễ đoàn trưởng của đoàn tinh anh Cố gia.

Song quyền khó địch bốn tay, chỉ với hai người kia có thể làm được bao nhiêu?

Trước mặt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, bọn họ không thể biểu hiện ra bất kỳ chế giễu nào, không chỉ như thế, còn phải giả bộ một lòng nhiệt tình, bọn họ e ngại Ngũ Thập Lam gia, e ngại trung kỳ Hồng Mông Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Nhưng sau lưng, tất cả mọi người đều đang chờ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lật thuyền.

Ai cũng không nghĩ tới, sự thật sẽ là như vậy, cùng dự đoán của bọn hắn sai khác quá nhiều.

Tại sao? Đám ngông cuồng khó quản thúc đó lại như chuyển tính mà ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, vì kiếm được tích phân cả bọn đều vắt hết óc dùng hết thảy thủ đoạn, dù bị thương thì tinh thần cũng một đường phấn đấu, thậm chí so với tinh anh của tám đại dong binh đoàn còn muốn chuyên nghiệp hơn.

Rõ ràng chính là đám quái thai! Bùn nhão không thể trát tường.

Vì sao lại thành như vậy?

Đi cùng nghi hoặc và khiếp sợ của tám đại dong binh đoàn ở Đế Đô, chính là trong vòng một tháng ngắn ngủi, dong binh đoàn Thảo Nê Mã từ cấp bậc không đã nhảy lên làm dong binh đoàn cấp E, tuy vẫn không thể cùng tám thể lực lớn so sánh, nhưng thành tích như vậy cũng đủ dọa người rồi.

Tháng Ba, tranh bá giữa các dong binh đoàn đại lục phía Bắc cùng phía Nam lại mở!

Hết chương 192 + 193

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro