194 + 195

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc thi của những lính đánh thuê giữa hai đại lục Nam Bắc cùng thi đấu đổ thạch đại lục là hai hạng mục thi đấu vô cùng quan trọng của toàn bộ đại lục.

Cuộc thi giữa những lính đánh thuê diễn ra trước thời điểm thú triều, mà cuộc thi đổ thạch lại rơi vào tháng 10, sau ngày Thần Tế.

Những chuyện này, An Nhiên vốn không biết, chỉ ngắn ngủi trong vòng một tháng, dong binh đoàn Thảo Nê Mã đã nhảy lên dong binh đoàn cấp E, tích phân liên tục tăng lên, công trạng càng lúc càng lớn. Vốn dong binh đoàn mới thành lập là không thể được mời tham gia cuộc thi giữa những lính đánh thuê, nhưng bọn họ có thể nhận được thiệp mời, cũng do tên tuổi của đoàn quý tộc của đại lục phía Nam.

Bắt đầu năm mới, đề tài hấp dẫn nhất đại lục phía Nam chính là dong binh đoàn Thảo Nê Mã.

Không để bọn họ thi?

Không bàn đến đoàn viên trong dong binh đoàn đều có xuất thân từ thương nhân cự phú, quý tộc Đế Đô, tâm tình dân chúng bình thường muốn xem tin tức náo nhiệt đã không thể thỏa mãn. Nhưng có thể khiến nhóm quý tộc được nuông chiều từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời chỉ chỗ nào đánh chỗ đó, đã đủ gọi là bản lãnh!

Công hội dong binh quả thật độc lập với chính quyền đại lục phía Nam, nhưng nếu ngươi muốn an an phận phận cư ngụ tại Đế Đô không dính đến phức tạp, vậy không nên có lá gan đắc tội đoàn quý tộc.

Thiệp mời được đưa trực tiếp đến tay Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, hắn nhìn thoáng qua, liền giao cho An Nhiên.

Ở mặt ngoài, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là đoàn trưởng, là đầu lĩnh. Nhưng là người đã vào dong binh đoàn đều biết, đoàn trưởng gần như môn thần, đứng ở đó không quản bất kỳ thứ gì, gặp phải phiền toái mới đẩy hắn ra, nhiệm vụ lính đánh thuê cùng an bài hoạt động linh tinh đều trực tiếp tìm Lô mập mạp, Lô mập mạp quyết định không được sẽ báo lại cho tổng quản.

Tổng quản tổng quản, tổng là mọi việc, cái gì cũng quản.

Những hoạt động của đại lục Thú Nhân, An Nhiên không quá hiểu. Cùng ngày nhận được thiệp mời, An Nhiên liền triệu tập người trong đoàn chủ lực, đoàn trưởng, phó đoàn mở một cuộc họp.

Cuộc thi giữa những lính đánh thuê có đi không?

Đi, đương nhiên đi.

Người nào đi?

Điều này cần chờ suy xét lại.

Ý An Nhiên là, đoàn chủ lực đều phải đi, về phần đoàn dự bị, không bắt buộc. Muốn đi thì báo danh. Theo đó, tinh thần hội nghị ngày đó liền truyền đạt xuống, hai vị đi đầu đoàn dự bị đều là người thông minh. Biết tổng quản đại nhân là cơm cha áo mẹ của mình, có tổng quản, thịt ngon mới được bảo đảm, tuy rằng thức ăn của đoàn dự bị đều do căn tin thống nhất làm ra, nhưng điều đó cũng không thể thoát khỏi phối liệu cùng huấn luyện chuyên nghiệp ngày ngày không gián đoạn của An Nhiên.

"Đoàn trưởng có đi hay không không quan trọng, quan trọng là tổng quản có đi hay không?"

"Đi? Xác định sẽ đi?"

"Vậy ta ghi danh."

......

Đợi đến khi đơn đăng ký báo danh truyền lại, tổng quản đại nhân vĩ đại của dong binh đoàn Thảo Nê Mã run rẩy. "Ta cho các ngươi làm công tác thống kê nhân số dự thi trong đoàn. Không phải để các ngươi đem danh sách dự bị đoàn giao lên!"

Quân Thiển Tây nháy mắt mấy cái, buồn bực nhìn An Nhiên, không nói.

Cố Lễ vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ừm, do cả đoàn thiếu kiến thức thiếu kiến thức!"

Đừng nói giống như người sống trên núi chứ, An Nhiên trừng mắt nhìn hắn, "Đám kia lại muốn nháo chuyện gì? Không phải chỉ là cuộc thi giữa những lính đánh thuê thôi sao, đi nhiều người như vậy là muốn áp mặt tám đoàn lớn kia ư?"

Lần này, ý nghĩ của An Nhiên cùng Lô mập mạp giống nhau.

Chọn lựa trong hai đoàn dự bị phải là tinh anh, đoàn chủ lực là phải đi, nhân số không nhiều. Trấn áp là được. Bọn họ đi là dùng sách lược kì binh, nhưng lại xem nhẹ một điểm, đám nhóc con trong đoàn dự bị đã có thói quen được An Nhiên giáo dục cùng quan tâm, An Nhiên một mình muốn đi. Bọn họ không quen. Muốn đi phải cùng nhau đi, mỗi ngày chỉ cần quản thịt ba bữa là được, kinh phí sẽ tự giải quyết.

Kết quả còn chưa ghi danh với An Nhiên, hai trăm người này đã tính kế xong.

An Nhiên luôn nói, "Dong binh đoàn chúng ta là đại gia đình, tuyệt không thể làm những việc chuyên quyền độc đoán tổn hại ích lợi mọi người, đoàn trưởng thì sao? Đoàn trưởng cũng phải lấy đại cục làm trọng." Có sức hút từ thịt, An Nhiên luôn có thể lấy được duy trì của toàn bộ thành viên trong đoàn.

Ưm, lần này, y rốt cuộc đã biết cái gọi là lật thuyền trong mương.

Thành cũng do thịt, bại cũng do thịt.

Có ăn, mọi người dĩ nhiên sẽ nghe lời ngươi, nhưng ngươi muốn bỏ lại mọi người chính mình đi, vậy vấn đề thức ăn nên giải quyết thế nào đây?

Cố Lễ nói từng chữ, An Nhiên nhăn mày suy nghĩ hồi lâu, quả thật là như vậy.

Nhân tâm một hướng, đội ngũ mới dễ quản lý. Khó được hai đoàn dự bị đều muốn đi thành Tập Nhật vì dong binh đoàn tranh vinh quang. Phô trương thì phô trương, kiêu ngạo thì kiêu ngạo, dong binh đoàn thành lập một tháng, ngươi nói dong binh đoàn Thảo Nê Mã, ít có người biết, nhưng nếu ngươi muốn nói đoàn quý tộc đệ nhất Nam đại lục, thì uy danh không ai không biết! Sắp xếp thành viên như vậy, bọn họ quả thật có quyền lên giọng tư bản!

Trước sau gì An Nhiên cũng muốn trong cuộc thi tranh tài của lính đánh thuê lấy được danh tiếng cho dong binh đoàn của mình.

Chỉ là đoàn quý tộc đệ nhất còn chưa đủ, những thứ này chẳng qua là dề tài người bình thường trà dư tửu hậu, ở thế giới lính đánh thuê, nắm đấm cứng mới chính là lão đại! Muốn ở thế giới lính đánh thuê vượt qua địa vị tám đại đoàn lớn, bọn họ còn một chặng đường rất dài phải đi.

Một ngày này, An Nhiên suy nghĩ rất lâu, chỉ lo nghiên cứu thực đơn cải thiện sinh hoạt, tựa hồ y đã quá lười rồi, trước khi rời khỏi Đế Đô xuất phát đến thành Tập Nhật, y còn rất nhiều việc phải làm.

Viết viết vẽ vẽ cả ngày, Văn Nhân Nhạc vừa trở về, liền bị An Nhiên kéo vào phòng thí nghiệm. Y chỉ vào hai bản vẽ phác thảo trên bàn nói: "Nhạc Nhạc ngươi nhìn đi, thứ này có thể làm được không?" Sau lò nướng tự động cùng vài loại súng máy, An Nhiên đã rất lâu chưa từng cùng hắn chia sẻ sáng kiến. Bỗng dưng nhìn thấy những thiết kế như vậy, Văn Nhân Nhạc liền cảm thấy vô cùng kích động.

"Ô ô, thứ này là cái gì?" Văn Nhân Nhạc chờ không kịp liền đem hai tờ giấy kia cầm ngay lên tay, nội dung phía trên hắn xem hiểu, là một loại lều có thể xếp lại, bản vẽ An Nhiên phác thảo vẽ rất rõ ràng, không có gì xem không hiểu. Về phần cái thứ hai, Văn Nhân Nhạc cau mày nhìn một lúc lâu, cũng không hiểu đến cùng An Nhiên đang vẽ thứ gì.

Cái này không thuộc phạm vi hắn am hiểu rồi, nhìn thế nào cũng như một con yêu thú nào đó.

Hắn là Bộ kỹ thuật không sai, nhưng hắn chỉ có thể giải quyết vấn đề kỹ thuật máy móc, còn về việc lai giống yêu thú thì lại không!

Khóe miệng Văn Nhân Nhạc co quắp nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Đây là cái gì?" Từ lúc hắn lấy được bản vẽ phác thảo, An Nhiên đã nhìn hắn, luôn chờ hắn hỏi chính là câu hỏi này. An Nhiên đem bản vẽ hắn có thể hiểu rút ra, nói: "Đây là lều trại, đồ vật chuyên dụng cho dã ngoại, sau khi làm xong sẽ tựa như một phòng ở nhỏ, rất tiện."

Điều này Văn Nhân Nhạc cũng đã đoán được, liền gật đầu.

"Về phần cái kia..." An Nhiên chỉ vào thứ dê không ra dê, lạc đà không ra lạc đà trong mắt Văn Nhân Nhạc, bình tĩnh nói, "Đây chính là vật biểu tượng của dong binh đoàn chúng ta — dương đà."

"Ách...... Bộ kỹ thuật còn quản lai giống? Thứ này ngay cả thấy ta cũng chưa thấy qua!"

An Nhiên đập một phát lên đầu hắn, "Ai kêu ngươi lai giống, thứ ta muốn ngươi nghiên cứu chính là huy hiệu cho dong binh đoàn chúng ta. Nhìn tự nhiên chút, có thể cài trên quần áo, nhưng phải kiêm luôn chức năng truyền tin. Ta chỉ yêu cầu một điểm này, về phần khác, ngươi xem rồi làm. Hình vẽ của huy hiệu đoàn thì chiếu theo hình vẽ này làm, đoàn chủ lực + đoàn dự bị tổng cộng 210 người. Ngươi trước làm cỡ con số này, cần phải làm cho 210 người này đều có thể thông tri cùng nhau được."

"Điều này sao ngươi có thể nghĩ ra vậy?" Văn Nhân Nhạc vừa nhìn thiết kế sơ bộ, vừa quay lại nhìn An Nhiên, cũng không nhìn ra có gì bất đồng, người này sao lại luôn có nhiều ý nghĩ ly kỳ cổ quái như vậy chứ?

"Thông tấn khí không tiện, quay số rất phiền. Nhưng nếu dùng thứ này, chỉ cần kêu trong đoàn, kêu tới ai cũng có thể nghe được, rất tiện!" Sáng ý này bắt nguồn từ một thời phim hoạt hình trinh thám phổ biến ở Hoa quốc [Thám tử lừng danh xx], tầm thường thì tầm thường, nhưng tốt ở chỗ tiện! "Nhạc Nhạc ngươi nói thử xem, đến cùng có thể làm được hay không?" (Editor: Chắc truyện được nhắc đến trong này chính là Conan rồi)

Văn Nhân Nhạc cầm bản vẽ dương đà nhìn nửa ngày, cười nói: "Không nắm chắc lắm, ta sẽ cố hết sức, từ trước đến giờ ta chưa làm qua phương diện này." Ngày khởi hành đã định, 16 tháng 3. An Nhiên nói, y đêm qua xem thiên tượng, hôm đó chính là ngày hoàng đạo cát nhật, mọi việc đều thuận lợi. Được rồi, mấy cái này chính là lấy cớ, chọn ngày đi là ngày này, lý do chỉ vì muốn trước khi đi mang theo một đám đoàn dự bị tham gia Ngày trao đổi.

Cách 15 tháng 3 còn hai ngày, An Nhiên chạy một chuyến đến khu bình dân thông tri cho Tần Mộ Ngôn, ước định ngày xuất hành tập họp ở ngoài thành, đồng thời để Lô mập mạp đem hành trình an bài phân phát ra, vào Ngày trao đổi 15 tháng 3, đoàn 1 cùng đoàn 2 tổng cộng 20 phi thú nhân đổ thạch sư, toàn bộ cùng y đi tăng kiến thức! Còn lại tất cả chiến sĩ thú nhân chỉnh lý thu thập, chờ đến 16 tháng 3 sẽ xuất hành.

Sau khi an bài tốt những thứ này, An Nhiên liền trở về tiểu lâu 14 khu 7, lắc mình tiến vào không gian.

Đã một thời gian y không tiến vào, chưa từng nghĩ tới trong không gian hiện tại đã phát sinh biến hóa. Trước năm mới một ngày tằm bảo bảo phá kén mà ra, An Nhiên chỉ bồi nó trong không gian chơi một lúc, dù cho sau này có hỏi Tần Mộ Ngôn phương pháp nuôi trồng dệt tằm Thiên Tâm Sa, nhưng do mấy ngày nay bận rộn đến mức đầu óc mê muội dẫn đến y cũng không có thời gian tiến không gian xem.

Bên ngoài một tháng, trong không gian đã mấy năm, các loại thảm thực vật càng ngày càng phát triển rậm rạp không nói, thời điểm An Nhiên cho rằng linh quả mình ăn đã mọc nhiều đến cả đời ăn không hết, thì phía sau núi thế nhưng lại xuất hiện một mảnh trái cây, diện tích tuy rằng không lớn, nhưng chủng loại lại rất đầy đủ. An Nhiên ngẩn ngơ đứng trong rừng, cảm thán không gian bát quái này quả nhiên kỳ diệu, nó hoàn toàn không giống như một không gian đơn giản, nhiều lúc càng giống như một sinh mệnh độc lập, bản thân sẽ trưởng thành, sẽ tiến hóa.

Trái cây sau núi kia cũng không phải là nơi thay đổi lớn nhất, mà mảnh sân trước nhà tranh từ một đã phân thành hai, một nửa ruộng cạn, một nửa ruộng nước. Lúa nước trong ruộng đã chín, nặng trịch nhìn rất vui mắt. An Nhiên vui vẻ thu hoạch lúa nước, để không gian tự động tách vỏ. Xem lại kho lúa, kế đó đem gạo cất vào.

Xuyên qua đến nay đã gần bốn tháng, trải qua vô số lần thí nghiệm, trên cơ bản An Nhiên đã thăm dò được thao tác trong không gian. Y có thể để không gian hỗ trợ làm rất nhiều việc, tỷ như giết heo làm cá làm bò, thu hoạch, xây nhà..., nhưng lại không thể tạo ra súng ống đạn dược số lượng lớn, vì cái gì?

Dưới loại tình huống đầy đủ nguyên vật liệu hơn nữa biết rõ trình tự mỗi một thao tác, không gian có thể thay thế chính chủ xử lý. Về phần súng ống đạn dược loại này, chỉ thấy trên TV, An Nhiên hoàn toàn không biết công nghệ chế tạo.

Không biết thế nào sao có thể truyền lại cho Văn Nhân Nhạc?

Chuyện này tuyệt đối là hiểu lầm, An Nhiên chỉ nói cho hắn biết súng đạn là thứ gì thôi, y đem những điều y biết nói hết một lần, thứ này cuối cùng có thể nghiên cứu ra, hoàn toàn dựa vào công lao một mình Văn Nhân Nhạc. Đây là một loại thiên phú, năng lực bẩm sinh, người khác hâm mộ ghen tị cũng học không được.

An Nhiên đem phần ruộng cạn xử lý tốt, lúc này mới hướng Hàn Thạch đầm đi tới.

Y nếu nhớ không lầm, tằm bảo bảo ở chỗ này. Vào thời điểm mới tiến vào còn chưa nhận thấy, hiện tại khi đứng bên cạnh đầm lại khiến y vô cùng giật mình. Sau khi tằm bảo bảo thứ nhất phá kén, những tằm bảo bảo khác cũng nối bước phá kén mà ra, tựa như yêu thú Ly Yểm, tằm để làm ra Thiên Tâm Sa cũng là loại sinh hoạt trong môi trường băng thiên tuyết địa, một khi rời đi vùng đất lạnh giá sẽ nhanh chóng kết kén bảo vệ bản thân chờ đợi thời cơ phá kén tiếp theo.

Cái Hàn Thạch đầm này là thứ Nhị Hắc yêu nhất, cũng vừa vặn cấp cho nhóm tằm bảo bảo đủ điều kiện phá kén. Hàn Thạch đầm chí âm chí hàn, nhóm tằm bảo bảo mập mạp với thân mình nhỏ nhắn của mình không ngừng lăn qua lộn lại trên mặt nước, chơi đến vui vẻ bất diện nhạc hồ. Trong chu kỳ hoạt động của chúng, cứ mỗi tháng nhóm tằm bảo bảo sẽ phun tơ một lần, thời điểm An Nhiên đi vào, bên cạnh đầm đã có rất nhiều sợi tơ.

Canh cửi dệt vải theo kiểu cổ đại Hoa quốc An Nhiên đã từng thấy qua, kỹ thuật có nhiều hạn chế, đối với người mới dù cho có không gian hỗ trợ cũng không dễ thành công, Thiên Tâm ti cũng không thể tùy y đem ra chơi, lấy nó tăng độ thuần thục dệt vải? Chỉ có kẻ điên mới làm chuyện này. An Nhiên biết ở Hoa quốc tằm phải ăn lá dâu, nhưng trong không gian không có cây dâu. An Nhiên cũng không biết nên cho chúng nó ăn gì, nghĩ đến y cũng đã bỏ bọn chúng một đoạn thời gian, nhóm tằm bảo bảo vẫn sống tốt như thường mà mỗi tháng còn ngoan ngoãn phun tơ. Nghĩ chắc bọn nó cũng sẽ tự biết bản thân cần ăn thứ gì!

Nghĩ thông điểm này, An Nhiên yên tâm rất nhiều, y chọc chọc thân thể mập mạp của tằm bảo bảo. Tiểu gia hỏa uốn éo trái phải, phát hiện là chủ nhân nhà mình. Liền theo ống quần An Nhiên cọ cọ đi lên. Bộ dáng uốn éo ấy khiến An Nhiên một trận bật cười, y là một người lãnh tình lãnh tâm, khi nào lại có duyên với sủng vật như vậy?

An Nhiên bồi tằm bảo bảo chơi chốc lát, trước khi đi mới đem nó từ trước ngực thả lại trong đầm.

"Tằm bảo bảo phải ngoan ngoãn phun tơ nga, chờ ta rành việc canh cửi, liền đem Thiên Tâm ti dệt thành tơ lụa may áo lót cho ca ca. Ưm, dong binh đoàn cũng nên thống nhất làm quân phục. Quân trang nhìn rất đẹp mắt."

Sau khi xem qua biến hóa trong không gian, An Nhiên mới nhớ tới một chuyện vô cùng trọng yếu, y tiến vào chính là vì luyện dược.

Cuộc thi tranh tài giữa các lính đánh thuê của hai đại lục Nam Bắc.

Đây chính là sự kiện lớn của đại lục Thú Nhân, tất cả dong binh đoàn trên khắp đại lục đều tề tụ lại thành Tập Nhật, tám đoàn lớn của đại lục phía Nam thì tính là gì? So sánh cùng những dong binh đoàn man hoang chi địa luôn bên bờ vực sinh tử, kém rất xa. Đại lục phía Nam quả thật vật tư vô cùng phong phú, đãi ngộ cho lính đánh thuê cũng tốt, nhưng cũng chính vì hoàn cảnh quá an toàn, dẫn đến trên người những lính đánh thuê này luôn thiếu một chút gì đó.

Lúc cần cứng rắn lại không cứng rắn, lúc cần ngoan độc lại không đủ ngoan độc. Vừa gặp nguy hiểm đều chỉ biết chạy trốn, hoàn toàn không nhớ được bản thân lính đánh thuê cũng là binh. Thiên chức quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh.

Nói tục một chút, cuộc tranh tài giữa các lính đánh thuê chính là đánh nhau.

Đánh nhau cũng là một chuyện cần chú ý. Bình thường sợ ngoan độc, ngoan độc sợ liều mạng. Thú nhân từ vùng đất man hoang hỗn loạn tại đại lục phía Bắc đi ra, có ai không phải liều mạng tâm ngoan thủ lạt! Coi như không biết tình hình chính trị đương thời. Đoán cũng có thể đoán, mâu thuẫn nam bắc hai phía vẫn rất ác liệt. Đại lục phía Nam ghét bỏ phương Bắc là mọi rợ, đại lục phía Bắc ghét bỏ phía Nam là gà yếu.

Hàng năm cuộc thi giữa các lính đánh thuê đều tràn đầy mùi thuốc súng mười phần, tử thương là điều không thể tránh khỏi.

Dong binh đoàn Thảo Nê Mã bọn họ tuy rằng thời gian thành lập không lâu, đoàn viên hơn phân nửa còn là đám công tử quần là áo lụa, nhưng ngược lại lại thêm vài phần tình cảm, nếu tinh thần các huynh đệ đều cao hứng như vậy, An Nhiên cũng không thể hắt nước lạnh cho cả đám được, thứ khác y không thể, nhưng ổn định công tác hậu cần vẫn có thể.

An Nhiên ở trong không gian nắm chặt thời gian liều mạng luyện dược, đều là loại thường dùng, có thể sản xuất số lượng lớn. Dược trị thương, dược bổ linh, hai loại này là nhiều nhất, cam đoan mỗi người đều có thể được phân chia đầy đủ, sau đó An Nhiên mới luyện số dược có tác dụng đặc thù cho đoàn chủ lực.

Chỉ có không nghĩ tới, không có không làm được.

Túi đựng thuốc là sau khi An Nhiên rời khỏi không gian để Lô mập mạp liên hệ chủ quán chuyên môn làm theo yêu cầu, 220 cái, đoàn dự bị mỗi người một túi, bình thường chỉ có hai loại – dược trị thương cùng dược bổ linh.

Đoàn chủ lực mỗi người hai túi, một túi gia tăng trạng thái, một túi hạ độc giảm trạng thái.

Ngoài ra còn có chút thuốc biến dị cực phẩm, ưm, lúc này dùng thì hơi lãng phí, An Nhiên cũng lựa ra để riêng. Dược cũng đưa đến tay các đội trưởng, đợi đến khi xuất phát lại phân phát xuống. Chờ chuẩn bị xong mọi thứ, 15 tháng 3 cũng đã đến.

Ngày trao đổi.

Đây là Ngày trao đổi lần thứ ba sau khi An Nhiên xuyên qua, cũng là lần thứ hai y tham gia.

Hai mươi đổ thạch sư được điểm danh trong đoàn dự bị rất tích cực, bình thường đều là chiến sĩ thú nhân làm nhiệm vụ kiếm tích phân, trừ vài phi thú nhân được chọn sắp xếp việc cơm nước trong căn tin ra, thêm vài người nữa hỗ trợ đội trưởng đoàn dự bị quản lý công việc trong đoàn, một nửa phi thú nhân còn lại vẫn chưa phát hiện giá trị chính mình. Một điểm cống hiến cũng không có, mỗi ngày còn đi căn tin ăn cơm, dù An Nhiên không cắt xén phần ăn của cả đám, nhưng trải qua một tháng bản thân bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ.

Phi thú nhân đoàn dự bị nghẹn một hơi, chỉ chờ cơ hội bùng nổ, nhưng vẫn chưa có, và lần này An Nhiên đã cho cơ hội.

Thời điểm An Nhiên đến, nhóm phi thú nhân đổ thạch sư đã dùng qua điểm tâm, đang chờ xuất phát. Lúc này An Nhiên mới hướng bọn họ nói kế hoạch của lần đi này: "Mục tiêu của chúng ta chính là dùng số điểm thông dụng ít nhất sáng tạo ra giá trị lớn nhất, Ngày trao đổi là thiên hạ của phi thú nhân đổ thạch sư chúng ta! Ta muốn dùng hành động thực tế nói cho chiến sĩ thú nhân trong đoàn biết — chúng ta không phải ăn không biết làm, phi thú nhân chúng ta cũng có thể chống đỡ một góc trời!"

Phi thú nhân đổ thạch sư trong đoàn đã nghẹn rất lâu, An Nhiên vừa nói như vậy, âm thanh phụ họa vang lên rất nhiều.

"Tổng quản yên tâm, chúng ta sẽ không để phi thú nhân mất mặt!"

"Đúng vậy đúng vậy, phi thú nhân cũng có thể chống đỡ một góc trời!"

......

An Nhiên vui mừng nở nụ cười, "Một chút nữa tất cả mọi người phân tán ra chọn lựa, chọn xong thì tìm Bàn ca trả tiền."

"Tổng quản quá khách khí!"

"Tổng quản, chúng ta có tiền, đổ thạch sư nào không có tiền! Bàn ca nghỉ ngơi là được!"

......

Được rồi, thú nhân cùng phi thú nhân quả thật bất đồng, chiến sĩ thú nhân chỉ ra không vào. Phi thú nhân đổ thạch sư chỉ có vào không ra.

Sáng sớm ngày hôm đó, cửa hàng đổ thạch vừa mới mở cửa, hai mươi đổ thạch sư có tiếng tại Đế Đô đã cùng nhau đến phố đổ thạch. Có người hữu tâm phát hiện, bọn họ đều là đoàn viên của đoàn quý tộc đệ nhất. Phô trương dạng này, bày trận như thế, là đang muốn làm gì đây?

An Nhiên không có đi cùng những đổ thạch sư này, một mình y đi vào mỗi gian hàng sờ qua đám đầu thừa đuôi thẹo. Thấy thúy liền xuống tay, dù sao cũng là luận cân bán, cỡ nào cũng không lỗ. Tốc độ trên tay An Nhiên cực nhanh, nhưng cũng không thể kiểm hết đống gạch liêu trước mặt, phải mất hơn nửa giờ y mới có thể xem hết trong cửa hàng thứ nhất, đem những mao liêu có thúy lấy ra, sau đó lại để Lô mập mạp điều động phi thú nhân nhà hắn hỗ trợ chuyển về.

Mao liêu phỉ thúy chưa giải ra. Thú Nhân đều không thể tùy tiện chạm.

Bản sự của An Nhiên, vào ngày đầu tiên chuyển vào tiểu lâu 14 khu 7, Lô mập mạp đã nhận thức qua, nhìn động tác An Nhiên như mây trôi nước chảy chạm qua các khối đá, hắn không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ ngày ấy y lấy ra cho bọn họ lựa cũng là mua như vậy?

Đây cũng quá qua loa rồi!

Dù là một đổ thạch sư trâu bò muốn chọn một khối cũng phải xem xét kỹ lưỡng nửa ngày, An Nhiên như vậy, dù Lô mập mạp có kiến thức rộng cũng chưa từng thấy qua ai như thế. Nếu đổi thành người khác đổ thạch như vậy, Lô mập mạp đã sớm đánh bay tên đó, nhưng đây là An Nhiên. An Nhiên chính là kỳ tích!

Lô mập mạp còn đang đợi người nên phải canh chừng đám đầu thừa đuôi thẹo được An Nhiên xem xét qua tại cửa hàng thứ nhất, An Nhiên đã bước vào gian thứ hai, gian này đầu thừa đuôi thẹo nhiều hơn, An Nhiên ở trong đống đầu thừa đuôi thẹo hồi lâu. Với số lượng này nếu cứ sờ từng khối từng khối thì đến lúc nào mới xong hết được. An Nhiên nhăn mày, kỹ năng cảm ứng duy nhất của quặng sư cấp Thần tựa hồ có thể từ khoảng cách xa thăm dò tới hầm phỉ thúy, dùng trong đám đầu thừa đuôi thẹo này chắc cũng được nhỉ.

Có thể, đương nhiên có thể!

An Nhiên đem tay trái mở ra, đặt lòng bàn tay úp xuống, lẳng lặng cảm ứng sóng năng lượng dao động xung quanh.

Y có thể rõ ràng phân biệt được cấp bậc của những chiến sĩ thú nhân đang vây xem giải thạch, cũng có thể nhìn được phi thú nhân bên cạnh trên tay đang cầm mao liêu có phỉ thúy đầy vết rạn. Về phần gạch liêu trước mặt này, năng lượng nhỏ lẻ không ít, thúy sắc tốt hiển nhiên không có. An Nhiên cẩn thận cảm ứng, những đầu thừa đuôi thẹo nào có năng lượng đều lấy ra, lần này, chỉ dùng không đến mười phút, tốc độ nâng lên thật nhanh. An Nhiên thanh toán tiền rồi kêu Lô mập mạp tới vận chuyển, bởi vì nhân viên Lô gia tạm thời mới vừa tới.

Tuy rằng Lô mập mạp ngoan ngoãn canh chừng đám đầu thừa đuôi thẹo kia ở cửa hàng đầu tiên, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn chú ý động tác của An Nhiên, chỉ thấy An Nhiên đứng cạnh đám đầu thừa đuôi thẹo một lát, sau đó liền ngồi xuống đưa tay lấy, động tác rất quả quyết rất dứt khoát, hoàn toàn không có một tia rối rắm hoặc là một phần do dự nào.

Mao liêu lấy như vậy thật sự không thành vấn đề chứ?

┭┮﹏┭┮, Lô mập mạp không biết hắn có nên tin tưởng An Nhiên hay không.

Mắt thấy An Nhiên lại chạy thẳng đến gian tiếp theo, Lô mập mạp gần như đứng không vững, hắn vung tay béo thét to: "Tiểu Nhiên đệ đệ...... Tiểu Nhiên đệ đệ...... Đợi đã......"

An Nhiên nhướn mày, quay đầu nhìn hắn.

Lô mập mạp ngược lại hơi ngượng ngùng, cổ họng hắn quá lớn, hấp dẫn không ít ánh mắt thú nhân và phi thú nhân xung quanh. May mà những tên này chỉ dùng ánh mắt như nhìn người bệnh thần kinh nhìn hắn một cái, không tỏ vẻ dư thừa thêm. "Ách...... Tiểu Nhiên đệ đệ...... Động tác ngươi có phải quá nhanh rồi không?" Cách nói này rất uyển chuyển, rất kín đáo. An Nhiên nghe hiểu, y hướng Lô mập mạp trưng ra một nụ cười thấy thấy răng.

"Bàn ca ta không có nói cho ngươi ư......"

"Cái gì?"

"Nếu hôm nay không đem đầu thừa đuôi thẹo cả con phố này chọn xong ta cũng sẽ không đi. Ưm, nếu ngươi chê tốc độ ta nhanh, chậm một chút cũng không thành vấn đề, ngươi nghĩ kỹ chưa?" (Editor: Ý AN ở đây là ko đi chung vs đoàn tới thành Tập Nhật á)

ORZ, Lô mập mạp muốn la lên, muốn đè An Nhiên ra hung hăng đánh y một trận.

Nhưng hắn không có can đảm.

Cuối cùng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt cầu xin nói: "Không nhanh, tuyệt không nhanh, Tiểu Nhiên đệ đệ cố gắng, tiếp tục!" Lúc này, Lô mập mạp còn chưa biết hắn đang được chứng kiến một kỳ tích phát sinh, An Nhiên quét ngang đám đầu thừa đuôi thẹo của phố đổ thạch lần này, là điều không thể nhìn thấy ở bất kỳ đâu, không ai có thể vượt qua.

Toàn trúng!

Một đổ thạch sư, xác xuất đổ thạch thành công có thể đạt tới một nửa, cũng đã là nhân vật cấp truyền thuyết, toàn trúng là khái niệm gì chứ!

Xác suất 50% như vậy, toàn bộ đại lục Thú Nhân cũng chỉ có cha Quân Thiển Tây – Quân Dực các hạ là có thể đạt tới. Về phần toàn trúng, trước kia chưa có, sau này cũng không có khả năng, An Nhiên là duy nhất.

Khiến nhiều người kiêng kị không phải chiến tích kiêu ngạo kia, mà là phương thức đổ thạch của y. Chuyến đi trao đổi lần này, đủ để Lô mập mạp ghi nhớ cả đời.

Thời điểm An Nhiên bên này càn quét số lượng lớn, hai mươi vị đổ thạch sư của đoàn dự bị cũng chia đến các cửa hàng đổ thạch chọn mao liêu, bọn họ cũng không giống An Nhiên chỉ luôn nhắm vào đám đầu thừa đuôi thẹo, có tiền nhất đại lục chính là quần thể đổ thạch sư. Mà những kẻ trong dong binh đoàn Thảo Nê Mã lại càng là cực phẩm trong cực phẩm.

Thân là đổ thạch sư cấp cao đồng thời còn là con em thế gia, bọn họ từ nhỏ sinh hoạt chính là trên một đống tiền. Thứ gọi là tiền này, cả đám chưa bao giờ phải thiếu. Mỗi tháng vào Ngày trao đổi bọn họ đều sẽ đến phố đổ thạch xem qua, có thứ tốt mới hạ thủ. Trên cơ bản đều mang theo tâm tình chơi đùa, nên hôm nay vẫn là lần đầu liều mạng như vậy.

Trong dong binh đoàn Thảo Nê Mã, chiến sĩ thú nhân được xét dựa trên tích phân, những điều này cũng ảnh hưởng lên nhóm phi thú nhân đổ thạch sư, cả đám nghẹn một hơi, tổng quản đã nói, làm nhiều có nhiều, ai có cống hiến nhiều cho dong binh đoàn, sẽ có thể ăn uống thoải mái mỗi ngày. Mà những cống hiến này rơi trên phi thú nhân chính là sự thể hiện của chất lượng phỉ thúy.

Bên này, hai mươi đổ thạch sư trong đoàn cùng An Nhiên bất đồng. Bọn họ có thói quen giải thạch ngay tại chỗ.

Vì thế hôm nay, trên phố đổ thạch phỉ thúy cực phẩm liên tiếp hiện thân.

"Ồn ào......" Phía đông một trận vang lên, quần chúng vây xem xông lên nhìn một chút, thật tốt, thủy tinh loại mãn lục.

"Oa......" Phía tây lại là một tiếng kêu to, con bà nó, thủy tinh loại hồng phỉ.

......

Thanh âm ồn ào liên tiếp vang lên, các chiến sĩ thú nhân cảm ứng năng lượng trực tiếp có chút hỗn loạn. Trước đó một giây phía đông bộc phát ra một trận năng lượng, tiếp theo sau đó phía tây cũng có. Bình thường đều chỉ sợ cực phẩm phỉ thúy giải ra ít, hôm nay lại nhiều như vậy. Nhưng chính là không có người bán.

"Không bán.""Không bán.""Ta không bán.""Đây là chuyên dùng cho dong binh đoàn."

Gặp quỷ, dong binh đoàn nhà ai đại khí thô như vậy! Nhiều phỉ thúy cao cấp đến thế, bán mấy khối sẽ chết sao?

Hôm nay An Nhiên mua bao nhiêu đầu thừa đuôi thẹo?

Lô mập mạp lắc đầu, trong sân nơi ở của đoàn chủ lực đã chất đầy. Số lượng hàng nghìn. An Nhiên vừa trở về liền đem những mao liêu phỉ thúy thu vào không gian, thứ đồ chơi này nhóm thú nhân không thể tùy ý chạm vào, chỉ có thể chính y giải quyết.

Ngày mai sẽ phải di chuyển tới thành Tập Nhật, lúc này giải thạch, thật sự không tiện.

Hai mươi vị đổ thạch sư kia của đoàn dự bị cũng thu hoạch rất phong phú, tuy rằng bọn họ nhiều lần cường điệu chính mình có tiền, bọn họ cũng muốn vì sự phát triển của dong binh đoàn cống hiến ra một phần tâm lực, nhưng An Nhiên vẫn để Lô mập mạp phát xuống một khoảng tiền, chuyện như vậy, một hai lần còn được, nhiều hơn nữa sẽ dễ khiến người lạnh tâm, vì tập thể làm việc sao có thể để cho bọn họ thiệt chính mình.

Không chỉ như thế, An Nhiên còn phân phó phòng bếp thêm cơm riêng cho họ, phi thú nhân cùng thú nhân không giống nhau, bọn họ cũng thích mỹ thực, nhưng lại không cố chấp chỉ với thịt, bản thân An Nhiên chính là phi thú nhân, điểm này, đều có sự hiểu biết.

Y suy nghĩ, hái một chút hoa quả đặc thù trong không gian, dùng chậu lớn đựng, chia làm hai phần, để Ngô Nhị Cẩu đưa qua cho đoàn I và đoàn II, những hoa quả này, đại lục Thú Nhân chưa bao giờ có, cũng đủ khao bọn họ.

Phỉ thúy phi thú nhân đổ được cũng rất nhiều, đương nhiên không thể cứ như vậy phát xuống miễn phí. An Nhiên suy nghĩ biện pháp điều hòa, những minh liêu phỉ thúy này do hậu cần bảo quản, chiến sĩ thú nhân có thể lấy tích phân đến đổi, tích phân càng nhiều phỉ thúy được đổi càng lớn năng lượng càng nhiều.

An Nhiên đang rối rắm trong vấn đề tiêu chuẩn đổi của tích phân cùng phỉ thúy. Văn Nhân Nhạc đã tới.

Huy hiệu đoàn, còn chưa thấy tăm hơi, về phần lều trại, vẫn còn trong quá trình chế tạo gấp gáp, Văn Nhân Nhạc tới chính là đưa hàng mẫu cho An Nhiên xem tính năng, An Nhiên đem lều do Văn Nhân Nhạc làm ra dựng trên đất, thật tốt, khung xương bằng thép mềm, chất liệu để phủ là vải bố, không gian bên trong rất lớn, sức chứa của mỗi lều có thể lên tới mười người.

An Nhiên rất vừa lòng, nhìn sao cũng thấy Văn Nhân Nhạc thuận mắt, ngoài miệng cũng không keo kiệt khích lệ: "Nhạc Nhạc ngươi rất giỏi!"

"Hừ...... Rõ ràng chính là chày gỗ!" Thanh âm âm dương quái khí kia, An Nhiên cau mày nhìn lại, "Hạo tử, ngươi phát điên cái gì đó!"

"Ngươi chỉ thích tên này, ngươi thiên vị!" Hừm, nguyên lai là ghen.

"Phốc!" An Nhiên toàn bộ phun ra ngoài, "Hạo tử ngươi thật đáng yêu!"

Sau khi vuốt thuận lông Văn Nhân Hạo, An Nhiên tiếp tục hỏi vấn đề chế tạo lều trại, Văn Nhân Nhạc nói, đã làm hơn mười cái, phần còn lại trước thời gian xuất phát ngày mai có thể hoàn thành. An Nhiên gật đầu, nói: "Vậy ngươi vất vả chút, đưa phần kia cấp cho đoàn dự bị trước rồi mới cấp cho đoàn chủ lực, ừ, Duật Hưu cũng là vấn đề."

Nhiệm vụ An Nhiên bố trí xuống, Văn Nhân Nhạc đều không hề làm qua loa, tuyệt đối bảo đảm chất lượng lượng hoàn thành, tối nay, Đế Đô đêm khuya vắng người, nhưng tại nơi ở của đoàn chủ lực ngọn đèn phòng thí nghiệm vẫn sáng.

Văn Nhân Nhạc giằng co một đêm.

Hôm sau.

16 tháng 3.

Trời vừa sáng, An Nhiên liền vào sân đem tiện hành khí lúc trước lấy ra, thứ này là do Cố Viêm mua trong Vọng Nguyệt thành, An Nhiên để vào bên trong một chút thức ăn chín, xoay người xuống, liền phát hiện trong sân nhiều thêm một vài tiểu gia hỏa.

Chính là Nhị Hắc nhà y mất tích đã lâu.

Đi sau Nhị Hắc chính là yêu thú da lông như hỏa diễm.

An Nhiên ở trong lòng cùng Nhị Hắc đối thoại: "Nhị Hắc chúng ta lăn lộn tới đâu vậy, thế mà ngay cả con rể cũng về."

"Con rể? Có thể ăn không?"

Ách...... An Nhiên cảm thấy, bản thân mình chọn sai đề tài rồi, "Điều này không quan trọng, tiểu gia hỏa nói cho ca ca, mấy ngày nay chạy đâu vậy? Ca ca lo lắng ngươi biết không?" Tiểu gia hỏa nghe hiểu ý An Nhiên, vẫy đuôi nhào lên, chỉ một cú nhảy đã vào được trong lòng An Nhiên, "Ca ca ca ca, ta đem Đại Hồng mang về, nó rất đáng thương."

An Nhiên đã nhận ra tiểu gia hỏa nhắm mắt theo đuôi phía sau chính là yêu thú khế ước của Cố Viêm — Minh Hỏa. Nhíu mày, Minh Hỏa sao lại đi cùng Nhị Hắc như vậy? Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu! Tình yêu khác loài không có kết quả tốt đâu! Ngươi định sinh ra một giống loài mới thay dương đà sao? Thở một hơi, An Nhiên nói: "Chủ nhân nó đâu?"

Nhị Hắc vươn ra móng vút ngắn củn của mình chỉ chỉ phía sau tiện hành khí – góc tối nhất, một bánh bao nhỏ năm sáu tuổi rõ ràng đứng ở chỗ đó.

"Cố Viêm......"

Ngắn ngủi hơn một tháng, Cố Viêm hư nhược không ít, hắn gầy, gầy vô cùng, vốn tiểu bụ bẫm được An Nhiên dưỡng ra trước đó đã hoàn toàn biến mất, bộ dáng gầy trơ cả xương làm nổi bật lên đôi mắt to ngập nước kia.

"Tiểu An Nhiên, ┭┮﹏┭┮, ngươi đừng không quan tâm ta."

Lời này, sao lại ái muội như vậy!

An Nhiên im lặng, "Nhị tổ tông của ngươi không quản ngươi à? Sao lại có thể thả ngươi tới chỗ này, cũng không sợ ta ngược đãi ngươi tiếp ư?"

Nói tới điều này, thần kinh thô như Cố Viêm cũng cảm thấy xấu hổ, chuyện kia là Cố gia có lỗi với An Nhiên, "Bọn họ không biết...... Tiểu An Nhiên, ngươi đừng giận."

"Tức giận? Ta giận gì chứ? Chỉ có thể nói dong binh đoàn miếu nhỏ của chúng ta chứa không nổi tòa đại phật như ngươi!"

Hết chương 194 + 195

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro