196 + 197

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hannah Nguyễn
Dạo này ta lại lười rồi, ta định lặn một thời gian ~.~

16 tháng 3.

Đoàn quý tộc đệ nhất Nam đại lục xuất phát.

Trừ hơn 210 người trong dong binh đoàn, còn có bánh bao nhỏ Cố Viêm, tách ra hơn một tháng, bánh bao trắng trắng mềm mềm đã mất đi nhân bánh, chỉ còn một lớp da bánh, gầy trơ cả xương khiến người kinh hãi.

Nhóm dự bị cùng hai thành viên mới của đoàn chủ lực hóa thú chạy, tám người khác cùng Cố bánh bao sẽ ngồi trên tiện hành khí của An Nhiên, thời điểm Cố bánh bao lôi kéo cái đuôi của mình là yêu thú Minh Hỏa hướng tiện hành khí bò lên, Cố Lễ nhìn thấy, hắn chỉ thở dài, nhớ tới một tháng này tiểu gia hỏa sống tại Cố gia, chỉ sợ cũng đã ăn quen thức ăn An Nhiên làm, hiển nhiên cơm canh đạm bạc ở Cố gia căn bản không vào được miệng nó. Đói như vậy sống thế nào chứ?

Không cần biết phát triển bây giờ như thế nào, ngẫm lại ước nguyện ban đầu khi mình gia nhập dong binh đoàn, không phải cũng vì thịt sao.

Hắn tự nói với mình, tiểu bằng hữu An Triều Triều còn nhỏ, bị cưỡng chế rời đi cha ruột hơn nữa còn bị cướp đoạt mỹ vị một ngày ba bữa của thằng bé, chỉ sợ đã chết non tại đại trạch Cố gia rồi. Nghĩ như vậy, Cố Lễ lựa chọn bỏ qua sự tồn tại của bánh bao nhỏ, đồng thời hạ lệnh cho mọi người trong đoàn II giữ miệng.

Cho đến khi tất cả mọi người đều chuẩn bị xong, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thân là đoàn trưởng mới làm chuyện mình nên làm.

Hắn đứng ở cửa tiện hành khí, vung tay lên hô lớn: "Các dũng sĩ dong binh đoàn, xuất phát, mục tiêu thành Tập Nhật!"

Bảy chủ thành của Nam đại lục: Tập Nhật, Khiếu Nguyệt, Tinh Diệu, Cụ Phong, Lam Hải, Lưu Sa, Kinh Lôi.

Trong đó, Tập Nhật đi đầu, binh lực cùng trình độ giàu có đông đúc có thể xếp cùng Đế Đô.

Cuộc thi đấu giữa hai đại lục Nam Bắc diễn ra ở đó, thành chủ thành Tập Nhật tên Diệu Quang, dưới gối có một phi thú nhân tên Diệu Lịch. Chính là vị một tháng trước đã đến nhà Văn Nhân gia làm mai, sau khi tin tức đoàn quý tộc đệ nhất muốn tham gia cuộc thi đấu giữa các lính đánh thuê truyền ra, cha Văn Nhân Hạo cao hứng một trận. Hắn rất vừa ý vị con dâu Diệu Lịch này, vốn ban đầu hắn không đồng ý cho Văn Nhân Hạo gia nhập đoàn quý tộc đệ nhất, hiện tại tốt xấu gì cũng là nhân họa đắc phúc.

Văn Nhân Hạo cùng cha hắn đã lâm vào hai phía cực đoan.

Một đang chìm trong các hân hoan cùng kích động. Một thì đang hậm hực, phiền muộn.

Trên dưới hơn 200 người trong dong binh đoàn đều xoa tay chuẩn bị đi thành Tập Nhật để thể hiện uy danh của đoàn, nhưng trong đó lại có hai tên có cảm tình phức tạp. Thứ nhất chính là Văn Nhân Hạo, Diệu Lịch nghiễm nhiên chính là người vợ lần trước cha hắn chọn trúng. Lần trước người ta lại đây, Văn Nhân Hạo lại không cho lấy 1 tý mặt mũi. Một câu không hợp liền trực tiếp buông tay rời đi, ai biết phong thuỷ luân chuyển, lúc này thế nhưng bản thân lại dê vào miệng cọp tự mình đưa tới cửa.

Văn Nhân Hạo muốn nói không phải là chỉ là tranh tài giữa lính đánh thuê thôi sao, không đi cũng được mà?

Hắn không dám.

Nhìn trong đoàn mọi người trên dưới đều một lòng đầm tâm hiệp lực, sức mạnh là một, 1vs209 cũng không phải dễ chơi.

Dù cho An Nhiên phóng hắn một con ngựa, cho phép hắn lưu lại Đế Đô.

Thì, đầu bếp đều đi, hắn một người lưu lại Đế Đô tính làm chuyện gì!

Không thịt thịt, ngô thà chết!

Cùng Văn Nhân Hạo có tâm tình phức tạp còn có Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Là thế hệ trẻ kiệt xuất nhất Ngũ Thập Lam gia đại biểu cho Bắc đại lục, không lăn lộn ở Bắc đại lục thì thôi, thế nhưng lại tới Nam đại lục, qua năm mới cũng không về, chơi thua mất tám tỷ điểm thông dụng không nói, thế nhưng còn ăn no dửng đỡ lập dong binh đoàn; coi như có lập dong binh đoàn, thế nhưng còn dẫn theo nhiều thú nhân Nam đại lục cùng người gia hương mình đối nghịch.

┭┮﹏┭┮, kiểu này vừa về, hắn sẽ không bị mọi người trục xuất chứ!

Không quan tâm tâm tình phức tạp của ai kia, thông báo đã phát ra. Giữa đường sẽ không tùy ý sửa đổi!

Dong binh đoàn tập hợp cả đội giữ nguyên kế hoạch ra khỏi thành, điều khiển tiện hành khí lần này là Văn Nhân Nhạc, hắn đối với tất cả máy móc thiết bị đều vô cùng nhạy cảm, vô sự tự thông. An Nhiên để cho hắn nhìn tình huống phía ngoài tiện hành khí. Ra khỏi thành một đoạn, chỉ thấy Tần Mộ Ngôn đã dựa vào thân cây đứng chờ lúc nào, hai tay trống trơn không mang bất cứ vật gì.

Đoàn dự bị tiếp tục chạy về phía trước, Văn Nhân Nhạc đem tiện hành khí dừng lại, để Tần Mộ Ngôn đi lên sau đó nhanh chóng đuổi theo.

An Nhiên nhìn Tần Mộ Ngôn đi lên sau đó hướng trong góc ngồi xuống, một câu cũng không nói, thậm chí ngay cả biểu tình dư thừa cũng không có. Người này trước mặt người ngoài càng ngày càng trầm mặc ít lời.

Thời điểm khi Cố bánh bao thấy Tần Mộ Ngôn đi lên cao hứng một chút, hắn nhếch miệng, cười hắc hắc nói: "Tần Mộ Ngôn ngươi sao cũng tới đây? A ba cực phẩm kia của ngươi không trói ngươi bắt lại à?"

Mọi người bên trong tiện hành khí, cùng Tần Mộ Ngôn có quen biết nhất là An Nhiên, Cố Viêm cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, bọn họ là chiến hữu đã hợp tác thời gian dài, ăn ý giữa nhau đủ mười phần, bị Cố Viêm đùa giỡn như vậy, mặt lạnh Tần Mộ Ngôn vậy mà lại hòa hoãn đôi chút, hắn mắt lạnh nhìn Cố bánh bao: "Cố gia nuôi không nổi ngươi sao? Nhìn thế nào cũng như dân chạy nạn Bắc đại lục."

"Đệch!" Cố Viêm nghẹn họng còn chưa kịp phản kháng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã mắng tiếp, "Cái gì gọi dân chạy nạn Bắc đại lục, ngươi muốn ăn đòn phải không! Hiện tại ta mới là lão đại, là đầu lĩnh của dong binh đoàn, cẩn thận ta cho các ngươi mỗi tên một chiếc giày bây giờ!"

Cho mỗi tên một chiếc giày, là học theo An Nhiên, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lần đầu tiên dùng, cảm giác cũng không tệ lắm.

Ba tên này, xúm lại liền minh tranh ám đấu không ngừng. Hơn phân nửa là sấm lớn mưa nhỏ, An Nhiên cười híp mắt nhìn, cảm giác như vậy rất lâu đã không thấy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thật đáng yêu, còn cho mỗi tên một chiếc giày nói hay thật! "Bốp" một bàn tay đánh lên đầu Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, An Nhiên hừ hừ một tiếng, nói: "Ngốc nghếch!"

Hành động như vậy của An Nhiên thế nhưng dọa An Kì nhảy dựng.

Bình thường An Nhiên cũng thích ức hiếp Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, cơ bản vẫn chỉ trên miệng, không có hành vi thực tế gì. Nhiều nhất chính là dùng thức ăn uy hiếp, lại nói, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Tần Mộ Ngôn, Quân Thiển Tây đều là những chiến sĩ thú nhân cao giai ai sẽ sợ một phi thú nhân, dù phi thú nhân này có trâu bò hơn nữa y cũng vẫn là phi thú nhân.

An Kì luôn cảm thấy, bọn họ chính là phong phạm cao thủ, không tính toán với An Nhiên.

Hiện tại xem ra chỉ sợ không phải như vậy, chiến sĩ thú nhân Hồng Mông kì có thể tùy tùy tiện tiện để người khác đánh đầu ư? Nói đùa, đầu của chiến sĩ thú nhân cùng lưng tựa như nhau, điều biểu hiện cho tôn nghiêm của chiến sĩ thú nhân, là thứ không thể tùy tiện chạm. Có câu, thà rằng chết đứng, cũng không quỳ sống, đại để chính là ý này.

Đệ đệ nhà hắn đối xử như vậy với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, mà Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ ủy khuất bĩu môi, ánh mắt còn mang theo ai oán. Quan hệ giữa bọn họ, quả nhiên không giống như mình dự đoán lúc trước. Giữa Tần Mộ Ngôn, Cố Viêm, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng An Nhiên có một loại ăn ý đặc thù riêng, coi như bọn họ cùng An Nhiên tách ra một tháng, ngày ngày ở cùng một chỗ cũng rất khó chen vào giữa bốn người kia.

An Kì không hiểu, hắn không biết. Bốn người này đã cùng nhau trải qua sinh tử hoạn nạn.

Một chuyến đi rừng Khiếu Nguyệt, đã cải biến quỹ tích vận mệnh của rất nhiều người.

An Nhiên hỏi Tần Mộ Ngôn: "A Ngôn ngươi không mang hành lý hả?" Hai tay trống trơn, ngay cả một bộ quần áo cũng không mang. Lúc lính đánh thuê ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không đơn giản như hắn được.

Giống như nghe được chuyện đáng cười, khóe miệng Tần Mộ Ngôn cong lên, An Nhiên cực ít khi thấy hắn có biểu tình như vậy. Hắn đem tay trái vươn ra. Để An Nhiên thấy nhẫn trên ngón trỏ bàn tay hắn.

"Ây ây, ta quên. Đây là Túc Diệu."

Túc Diệu? Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng An Kì đều như có chút đăm chiêu nhìn nhẫn trên tay Tần Mộ Ngôn, hình dáng rất đơn giản, tỏa ra hơi thở cổ xưa, vừa thấy liền biết không phải vật phàm, lại kết hợp với lời nói của An Nhiên, hai thú nhân xuất thân gia tộc lánh đời đã đoán được lai lịch của chiếc nhẫn này.

Bọn họ biết, không đại biểu cho người khác cũng biết. Có một số chuyện đối với gia tộc lánh đời mà nói là chuyện thường, nhưng đối với người thường hành tẩu trên đại lục mà nói, lại là phương diện cả đời cũng chưa chắc đã được tiếp xúc.

Tỷ như Thần Tế, tỷ như Túc Diệu.

"Túc Diệu? Đó là gì?" Văn Nhân Nhạc đối với những thứ cổ quái đều cảm thấy rất hứng thú, nghe An Nhiên nói tên, hắn dù bận rộn cũng không ngừng quay đầu liếc mắt nhìn qua, ẫm ĩ nói.

"Ừm......" An Nhiên nhìn về phía Tần Mộ Ngôn, bảo bối của người khác, lại không biết Tần Mộ Ngôn có ngại người ngoài biết không, bản thân y cứ thế nói ra tựa hồ không tốt cho mấy. Về phần Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Hắn biết, nhưng cũng không thích Tần Mộ Ngôn lại nổi bật, đặc biệt còn mượn miệng của hắn, hừ hừ.

Hắn là đoàn viên. Bản thân mình mới là đoàn trưởng, người này rất không biết phân biệt, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ yên lặng hạ quyết tâm sẽ tìm cơ hội cho Tần Mộ Ngôn biết lợi hại của mình!

An Kì không phải bà tám lắm mồm, bản thân Tần Mộ Ngôn cũng quen với việc điệu thấp trầm mặc ít lời.

Không lấy được đáp án, Văn Nhân Nhạc cũng chưa từ bỏ ý định, cái vẻ lảm nhảm, trong tiện hành khí tựa như nhiều hơn 500 con vịt, An Nhiên thật sự chịu không nổi, nhìn hỏi Tần Mộ Ngôn. Ý tứ rất rõ ràng: Có thể nói hay không?

Tần Mộ Ngôn gật đầu. Hắn là người có nhãn lực, thấy thái độ An Nhiên liền biết những người này ở trong lòng y đều có địa vị, Văn Nhân Nhạc này, đại khái cũng được.

"Túc Diệu – thần khí không gian thượng cổ, bên trong chứa đựng càn khôn, có thể chứa vạn vật, nhưng tất cả phải là vật chết!"

......

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ khinh thường.

Chút cảm xúc nhỏ này của hắn đương nhiên không thể ảnh hưởng đến nhiệt tình của quần chúng, Lô mập mạp, huynh đệ Văn Nhân gia, ngay cả Phàn Lận đều tỏ ra cực kỳ hâm mộ. Cố bánh bao là khoa trương nhất, hắn gào to lên: "Tần Mộ Ngôn ngươi từ nơi nào có được thứ này? Nói như thế nào ta cũng là huynh đệ tốt, ngươi rõ ràng không nghĩa khí gì cả!"

Cái gì gọi là vô sỉ, nói như vậy thật không biết xấu hổ, đúng chứ!

An Nhiên cười hắc hắc, "Ngu ngốc, ngươi rõ ràng đã thấy A Ngôn cầm nó."

Cố bánh bao một đôi mắt trợn to, đặt trên khuôn mặt tái nhợt gầy gò, cảm giác mang lại hù chết người. "Tuyệt đối không có khả năng!" Cố bánh bao vỗ mạnh lên sô pha, "Tiểu gia ta nếu đã biết, còn có phần cho hắn sao!"

ORZ, thân ái, lời như vậy ngươi có thể để trong lòng được không, thật ảnh hưởng sự đoàn kết của cả đội mà.

Ầm ầm ĩ ĩ, rất nhanh đã tới trưa, đối với vấn đề ẩm thực của dong binh đoàn Thảo Nê Mã, An Nhiên chính là xuất ra toàn lực. Còn không phải ư, vừa đến giờ ăn cơm, y liền để cho Tần Mộ Ngôn biến thành thú hình bay đến trước đội ngũ để bọn họ tìm một khu đất trống dừng lại. Phương hướng cả bọn đi, trong vòng một ngày sẽ không có bất kỳ thôn trang thành trấn nào, đập vào mắt chỉ một màu xanh, tất cả đều là sắc màu thuộc về rừng rậm.

Thú nhân đoàn dự bị chạy suốt cả buổi sáng, thể lực tiêu hao rất nhiều, trừ bỏ Quân Thiển Tây, những người khác đều thở gấp. Tình huống nghiêm trọng nhất vẫn là hai thành viên của đoàn chủ lực, hai người được An Nhiên chọn cấp bậc quá kém, vì lấy cớ cần tăng cường huấn luyện liền đẩy ra cùng chạy với đoàn dự bị. Ngô Nhị Cẩu còn tốt, đao giết heo của Ngô gia nổi tiếng vì nhanh, hiển nhiên động tác hắn rất nhanh.

Về phần Duật Hưu, đó chính là bi kịch, thời điểm Lô mập mạp an bài, ngay cả cơ hội ở cuối xe cũng không cho hắn, thể chất hắn đặc thù nên hắn hoàn toàn không thể đi cùng đại bộ phận người trong đoàn, Duật Hưu một người treo ở cuối cùng, so bọn An Nhiên ngồi tiện hành khí còn phía sau hơn.

Tìm khu đất cho bọn họ nghỉ ngơi, An Nhiên đem thức ăn đã sớm chuẩn bị tốt phát xuống.

Bữa trưa này tương tự như bữa ăn đơn giản hay thấy trên máy bay, ưm, người ta cơm thịt gà cơm thịt bò..., An Nhiên không. Nấu cơm rất dễ, nhưng để phân phát không dễ chút nào, bọn họ buổi chiều còn phải gấp rút lên đường, làm sao có thời gian rửa nồi rửa chén.

An Nhiên từ sớm đã cân nhắc đến vấn đề này, đặc biệt chuẩn bị hai trăm phần giò nhất phẩm, có cả giò và một vài bộ phận khác, y cũng không thể vì làm món giò nhất phẩm mà một lần giết chết 50 cô lỗ thú. So với giò, thứ có nhiều hơn chính là từng khối từng khối thịt cô lỗ thú. Chỉ cần ít xương đi, hương vị sẽ như nhau, đều là dùng cách làm của món giò nhất phẩm mà ra. Thứ này bắt đến tay chỉ cần gặm là được. Ăn xong cũng không cần rửa chén.

Đem chậu thịt lớn từ trong không gian ra, để thú nhân đoàn chủ lực hỗ trợ chuyển xuống, mỗi phần cơm của đoàn dự bị được phát ra đều cố định. An Nhiên bên này vừa đem thịt lấy ra, nhóm người phụ trách căn tin liền chủ động đứng ra tiếp.

Mặc dù nước miếng thú nhân đoàn dự bị đã chảy ba ngàn thước. Đến cùng cũng dám làm ra hành vi tranh đoạt, một đám ngoan ngoãn xếp hàng nhận cơm.

Chiến sĩ thú nhân mỗi người hai khối thịt lớn, mười bánh bao thịt heo. Phi thú nhân sức ăn nhỏ hơn, nhu cầu đối với thịt cũng không lớn, An Nhiên cho mỗi phi thú nhân năm bánh bao thịt, một dưa hấu hai chùm nho.

Trong không gian hoa quả không giới hạn mùa, luôn không phân đông hạ. Chỉ cần trong vườn có, tùy thời đều có thể sinh trưởng. Điều này làm cho An Nhiên vụng trộm vui vẻ hồi lâu, còn không phải sao, y một nhân loại bình thường, đối cái gọi là thịt không có nhu cầu quá lớn, ngược lại hoa quả rau dưa càng hợp mắt hơn.

Ra khỏi nhà, phát lực cũng không phải chỉ đoàn chủ lực, nên cần đối xử bình đẳng.

Được rồi, tuy nói đồ ăn giống nhau, nhưng thời điểm phân phát đến Cố Viêm. An Nhiên sẽ đặc biệt cho hắn nhiều hơn, y không thể chịu được Cố bánh bao với vẻ đáng thương hề hề kia, sâu trong đôi mắt ấy chỉ có một thứ — thịt thịt thịt thịt, ta muốn ăn thịt. Dù có ngốc thì bánh bao nhỏ cũng nên trắng trắng mềm mềm khả ái. An Nhiên nhìn Cố bánh bao được ăn nghẹn ngào, yên lặng quyết định nhất định phải đem hắn dưỡng béo. Gầy thành như vậy, quá xấu.

Phân phát xong thức ăn An Nhiên liền quay về tiện hành khí, bữa cơm trưa này không trì hoãn bao lâu, sau khi ăn xong đợi tiêu hóa trong chốc lát, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một tiếng thét to, nhóm dong binh đoàn rủ lông, tiếp tục lên đường.

Đoạn đường buổi chiều lại không yên bình như trước đó, bọn họ trải qua một độc chướng trong rừng rậm.

Có mắt nhìn đều là người ngồi trong tiện hành khí, bọn họ lại không thể là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của rừng rậm, đợi đến khi cảm nhận được không thích hợp, đoàn dự bị đã có một nửa tay chân nhũn ra không dùng sức tiếp được.

Cố Lễ ở ngoài cửa tiện hành khí, "Đoàn trưởng, tổng quản, dừng lại!"

Âm thanh dB cao như vậy, những người ngồi trong tiện hành khí đều nghe được. An Nhiên nhíu mày, đoàn tinh anh Cố gia yêu cầu cao nhất chính là quy củ, từ khoảng thời gian này ở chung liền có thể nhìn ra, không có tình huống khẩn cấp, Cố Lễ sẽ không liều lĩnh như vậy xông lại đây. Văn Nhân Nhạc cũng không phải thằng ngốc, tiện hành khí tuy rằng phong bế, nhưng ghế điều khiển lại có thể nhìn ra tình huống bên ngoài, Văn Nhân Nhạc vừa nhìn qua, thật hay, thú nhân đoàn dự bị đều đã dừng lại ngã trái ngã phải.

Hắn vội vàng kéo thắng.

An Nhiên muốn kéo cửa ra nhảy xuống, Văn Nhân Nhạc cả kinh, "Lão đại, chú ý chút, tình huống không đúng."

"Có ý gì?"

"Đoàn dự bị hình giống như bị trúng độc, ta không thể nói rõ, chỉ là nhìn không đúng lắm."

Trúng độc?

Vậy thật phải cẩn thận, An Nhiên móc ra một viên tị độc đan nuốt xuống, mấy thú nhân trên tiện hành khí này đều là những tên yêu mạng, vừa thấy An Nhiên như vậy, cũng nhanh chóng mở ra túi đeo trên lưng, phân biệt hơn nửa ngày mới lấy ra được tị độc đan.

Sau khi xác định tất cả mọi người đều đã ăn dược, An Nhiên mới kéo cửa ra.

Hơi ẩm theo hướng rừng rậm tràn vào, An Nhiên liền biết không đúng, thứ này không phải lần đầu y cảm nhận được, An Nhiên theo bản năng liếc mắt nhìn Tần Mộ Ngôn một cái, quả nhiên không sai, tràng cảnh này, tương tự như lúc bọn họ gặp phải ở Vạn Độc lâm, bên trong đã bị hoán đổi, là thứ vô cùng âm độc hung hiểm.

"Cẩn thận chút," cũng may y chuẩn bị đan dược đầy đủ, An Nhiên phát tiếp cho đoàn chủ lực mỗi người một túi tị độc đan, để bọn họ phát cho đoàn dự bị ăn vào. Lúc này mới chỉ là bắt đầu, hí kịch còn ở phía sau.

An Nhiên tự mình đem tị độc đan đưa tới tay Cố Lễ người tiến đến mật báo, y luôn cảm thấy chính mình đã bỏ sót mấu chốt gì đó. An Nhiên cau mày, ánh mắt quét qua đội ngũ của đoàn dự bị, qua lại vài lần cũng không phát hiện đến cùng không đúng chỗ nào. Thẳng đến khi An Kì lại đây nói cho y: "Tiểu Nhiên, Quân Thiển Tây các hạ mất tích!"

Ánh sáng trong mắt y chợt lóe, chính là điều này! Xảy ra chuyện lớn như vậy, vẫn là Cố Lễ lại đây mật báo, Quân Thiển Tây ở đâu? Cái gia hỏa kia, người khác không biết chứ An Nhiên biết rõ, bản sự của hắn tuyệt đối không chỉ như mặt ngoài đã thấy. Vị thiên tài đệ nhất đại lục này ẩn tàng thực lực, có phải hay không thì cấp bậc chiến sĩ là thứ An Nhiên không thể xác định, chỉ biết là, người này y nhìn không thấu.

Vấn đề rõ ràng như vậy, cũng chỉ có những nhóm thiếu gia quý tộc không thường ra ngoài mới chọn đi, những người đã từng trải qua mạo hiểm dù là ít cũng có thể cảm giác được không thích hợp, bọn họ không nên đi đường này. Nhất là dưới tình huống Quân Thiển Tây dẫn đội, hắn không có khả năng không phát hiện được.

Lúc này, Quân Thiển Tây lại mất tích.

Đem sáu chữ này tách ra, An Nhiên đều có thể lý giải. Nhưng xếp chúng cùng nhau thì y không thể giải thích nổi.

Quân Thiển Tây?

Vị thiên tài đệ nhất đại lục trong truyền thuyết, kim bài liệp sát giả Quân Thiển Tây, ra vào nơi nước sôi lửa bỏng, một kẻ giết người còn có thể tốt hơn so với giết gà. Như thế nào sẽ mất tích? An Nhiên gặp phải tình cảnh này cũng phải nâng cảnh giác lên ba phần, Nam đại lục chẳng lẽ còn người có thể tính kế hắn?

Là trùng hợp?

An Nhiên cũng muốn tự nói với mình đây là trùng hợp, ra cửa ngày thứ nhất đã gặp chuyện như vậy. Đây cũng quá trùng hợp rồi. Mặc dù An Nhiên đã cho đám thú nhân đoàn dự bị uống tị độc đan, An Nhiên vẫn cảm thấy không ổn.

"Cố Lễ ngươi nói xem. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

"Vị trí này cách Đế Đô 200 km, ta đã từng đi qua nơi này, không có vấn đề gì, nhưng hôm nay, chuyện này...... Tôi cũng không biết tại sao lại thành ra như vậy."

An Nhiên nhướn mày, "Nga? Ngươi nói ngươi đã tới nơi này."

"Dạ."

"Xác định không thành vấn đề?"

"Dạ."

"Nói như vậy, cũng chỉ có thể là nhân tố con người."

Cố Lễ tuy rằng cũng nghĩ như thế, nhưng khi nghe An Nhiên nói ra. Vẫn có chút không thể tin, "Tổng quản, ý ngài nói, chúng ta lọt vào bẫy của kẻ khác ư?" An Nhiên cảm thấy nên sâu sắc an ủi nhìn hắn một cái, "Tiểu tử, may ngươi vẫn còn chưa hóa ngốc."

Đệch! Làm thủ lĩnh của đoàn tinh anh Cố gia, hắn nơi nào ngốc? Hắn như thế nào sẽ ngốc được?

Không nhìn cảm xúc nóng nảy không bình tĩnh của Cố Lễ, An Nhiên đánh giá ảo cảnh xung quanh, lời trong miệng âm trầm: "Trọng điểm bây giờ là cần phải bắt được người này."

"Ách...... Người này là ai?"

An Nhiên cười thật tự nhiên, "Thông minh như Cố Lễ các hạ, hoạt động đầu óc ngươi suy nghĩ thật kỹ đi!"

Chẳng lẽ. Chẳng lẽ, "Là Quân Thiển Tây......" Tên này vừa ra khỏi miệng, trên đầu Cố Lễ đau xót, một chiếc giày nhỏ đập thẳng lên trán hắn. "Phốc......"

Bị người khiêu khích như vậy hắn còn có thể nhẫn xuống hắn không là Cố Lễ. Hắn là rùa đen! Cố Lễ trợn tròn mắt, căm giận trách mắng: "Tên chết tiệt nào dám đánh lén đại gia ta!"

"Cút đi!" Cố bánh bao với một chiếc giày lộ ra chân còn lại đang mang vớ trắng, hắn nổi giận đùng đùng chỉ vào Cố Lễ, xoa thắt lưng tức giận mắng: "Ngươi tiểu gia ta! Ném ngươi thì sao? Nói xấu Quân Thiển Tây các hạ, đánh chết ngươi cũng chẳng ai dám trách."

Này này này...... Người này thật là con cháu Cố gia sao? Cánh tay dài ra ngoài cũng quá lợi hại rồi! Bị giày đập lên trán, mặc dù không có chuyện gì lớn, nhưng toàn bộ thể diện Cố lễ mất sạch, hắn là đội trưởng của đoàn II, ngay trước mặt nhiều đoàn viên đùa giỡn thành như vậy, sau này hắn còn lăn lộn kiểu gì nữa! Nếu người đập hắn không phải là Cố Viêm, chuyện này khẳng định không thể dễ dàng như vậy, hết lần này tới lần khác người này chính là Cố Viêm. Cùng là con cháu Cố gia, dòng chính cùng chi thứ, địa vị kém rất nhiều.

Cố Lễ không dám lỗ mãng.

"Ngươi còn dám nói xấu Quân Thiển Tây các hạ hay không?" Cố Lễ đã lui một bước, Cố Viêm vẫn không buông tha cho hắn.

An Nhiên thở dài một hơi: "Ta nói, Cố bánh bao, ngươi là thú nhân, Quân Thiển Tây cũng như thế, thú thú không thể cưới nhau đúng không, không cần nháo ra tai tiếng tình cảm nữa đâu, thu liễm hành vi của ngươi đi."

"Tai tiếng tình cảm, đó là cái gì?" Cố bánh bao mờ mịt.

"Nhất định phải nói sao?"

Cố bánh bao gật đầu.

An Nhiên ở trong lòng yên lặng vì hắn cầu nguyện, thân ái, đây là chính ngươi muốn nghe, "Tai tiếng tình cảm, chính là mấy chuyện cảo cơ ấy, chuyện giữa thú nhân cùng thú nhân không thể nói ấy."

......

┭┮﹏┭┮, "Rõ ràng là tổng quản để ta nói." Cố Lễ giả bộ đáng thương.

"Ta để ngươi nói?" An Nhiên đầy mặt âm trầm, "Ta là kêu ngươi suy luận cho chính xác!" Nói là nói vậy, nhưng điều Cố Lễ nói chính là tâm lý số đông, lúc này, chiến sĩ đoàn dự bị còn chưa từ trạng thái trúng độc phản ứng kịp, chờ cả bọn qua giai đoạn này, chỉ sợ vấn đề sẽ bị bại lộ.

Quân Thiển Tây.

An Nhiên chưa bao giờ hoài nghi hắn, người này, không phải tiểu nhân bằng mặt không bằng lòng. Ấm áp chỉ là mặt nạ của hắn, thiên tài đều có tính khí riêng, Quân Thiển Tây nếu thật muốn hại y, sẽ không hao tâm tổn trí gia nhập dong binh đoàn, tôn nghiêm của thiên tài đệ nhất đại lục không cho phép hắn làm ra chuyện như vậy!

Cùng An Nhiên so sánh, Quân Thiển Tây tuyệt đối là quân tử.

"Ta chỉ có thể nói không phải Quân Thiển Tây, cụ thể là ai, tin tưởng rất nhanh sẽ có thể biết."

Đám người An Nhiên còn đang thảo luận chuyện này, thanh âm huyên náo liền vang lên bên tai, không chờ bọn họ thấy rõ vật gì, thú nhân ngồi vòng ngoài đã kêu lên: "Rắn! Thật là nhiều rắn!"

Rắn? Nếm qua tị độc đan còn sợ rắn gì nữa, An Nhiên vừa định trách cứ hắn nhiễu loạn quân tâm, vừa quay đầu nhìn lại vật trên đất, bà nó, tên thỏ đế nào không có mắt nhìn như vậy, con bà nó, đây là trăn không phải rắn.

Chiến sĩ thú nhân vs trăn lớn rừng rậm, thắng thua là chưa định, để người lạnh tâm là, chiến sĩ đoàn dự bị vừa trúng độc, tuy rằng ăn vào tị độc đan, nhưng thời gian suy yếu còn chưa qua, độc dược cũng có tác dụng phụ. Xem lại phương hướng mấy con trăn lớn, khoảng cách này, số lượng này, bọn họ không thể ngồi chờ chết được!

Trường hợp như vậy, đối với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mà nói là chuyện nhỏ, hắn muốn phá vòng vây rất dễ, dĩ nhiên, chỉ giới hạn ở chính hắn. Đối với Tần Mộ Ngôn mà nói cũng là chuyện nhỏ, bay trên trời không sợ trên đất. Bọn họ nắm chắc, nhưng nhiều thú nhân lại không thể nắm chắc. Bọn họ một không thể bay, hai không có thực lực tuyệt đối.

Chẳng lẽ phải nằm lại nơi này? Không cam lòng!

Không có biện pháp, An Nhiên cắn răng, nhanh chóng quay lại tiện hành khí, tiến vào không gian.

Bằng thực lực của y, muốn cứu những chiến sĩ thú nhân đang suy yếu này chỉ có một biện pháp, thiên lý hương + thử vĩ thảo. Cái mùi xông chết người kia, hẳn có thể đưa đám trăn này xua đi. Một bên An Nhiên thu hoạch số lượng lớn thiên lý hương cùng thử vĩ thảo, một bên đem hai thứ trộn với nhau cho đập dập.

Thời gian từ lúc y vào không gian đến khi rời hẳn, đối với người ngoài mà nói chỉ bằng một cái chớp mắt, An Nhiên ôm đồ đựng từ tiện hành khí đi xuống, nhanh chóng đưa tới trong tay Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, "Dùng cái này vẽ một vòng xung quanh chúng ta, ừ, nhanh lên, làm dày chút."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không rõ An Nhiên đưa cho hắn là cái gì, nhưng Văn Nhân Hạo lại nhăn mày, "Thứ này sao lại thấy quen vậy?"

Thấy quen? An Nhiên cười hắc hắc, "Ngươi dĩ nhiên phải thấy quen rồi, Hạo tử, đây chính là thiên lý hương trộn với thử vĩ thảo đấy," Văn Nhân Hạo còn chưa phản ứng kịp, An Nhiên bổ sung thêm một câu, "Ngươi chẳng lẽ quên, ta đã từng cho Béo ca dùng qua, hiệu quả tốt vô cùng!"

Con bà nó!

Đã nói tới như vậy rồi, bọn họ nếu còn không biết đây là thứ gì thì sống quá uổng phí rồi. Đặc biệt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, loại chuyện này An Nhiên vậy mà lại giao cho hắn, tay hắn run lên, suýt nữa đem thứ cầm trên tay ném ra ngoài.

"Tiểu An Nhiên, ngươi không đạo nghĩa!" Hừ một tiếng, An Nhiên rất không nể mặt nói, "Đạo nghĩa là cái gì? Có thể ăn không? Ta nói Tiểu Bạch, ngươi tốt nhất động tác nhanh lên, thời gian không nhiều lắm đâu."

Lời này quả thực so với bùa đòi mạng còn tác dụng hơn, nhớ tới tình huống ngày ấy, thứ này hẳn là có thời gian phản ứng, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại không dám trì hoãn, ôm lấy chậu liền xông ra bên ngoài. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là may mắn, dưới lần kinh sợ của Lô mập mạp kia kích thích, tên thường hay lười biếng trong nháy mắt đã bộc phát ra 200% tiềm năng, 300% tốc độ.

Nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ An Nhiên giao phó, sau đó cầm chậu trong tay tùy ý hướng chỗ xa nhất ném.

"Oành""Nôn......""Nôn......"

Mọi người trong vòng cả kinh, "Ai?"

Chỉ có An Nhiên vẫn luôn bình tĩnh, "Còn có thể là ai, chính chủ tìm tới cửa."

An Nhiên vừa dứt lời, mọi người trong vòng tròn liền quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh nôn mửa, cách đó không xa, một dáng người quen thuộc nổi bật mà đứng. "Đệch con bà nó Quân Thiển Tây!" Cố bánh bao đã run rẩy, "Không thể nào, tuyệt không có khả năng này! Quân Thiển Tây các hạ không thể nào làm ra chuyện như vậy, hắn không có lý do gì!"

"Lý do? Biến thái không cần lý do!" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã nghiến răng nghiến lợi, hắn đem chuyện kinh tâm động phách An Nhiên giao cho hắn đổ lên người Quân Thiển Tây, cả người hận nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đánh Quân Thiển Tây.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ như vậy hiển nhiên đã đánh mất lý trí, An Nhiên đưa tay ra nhéo một cái trên cánh tay hắn, "Tiểu Bạch ngươi yên tĩnh chút, việc này quả thật không phải Quân Thiển Tây các hạ làm, các ngươi nhìn bên chân hắn kìa." Bên chân Quân Thiển Tây có hai kẻ ngã ngồi đang nôn thốc nôn tháo đến độ thiên hôn địa ám. Thảm trạng kia, là cùng một dạng ngày đó của Lô mập mạp cùng Văn Nhân Hạo.

Trăn lớn đã bị mùi thối đẩy lui hơn mười mét, tuy rằng là thế, chúng nó vẫn chưa rời đi, phảng phất như có thứ gì đó hấp dẫn chúng, An Nhiên nhăn mày, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu lên nhìn qua Quân Thiển Tây. "Các hạ phát hiện điều gì?"

Quân Thiển Tây vẫn bộ dáng cao cao tại thượng kia, hắn nói: "Ta chỉ chộp được hai vị này, nếu không nhìn lầm, bọn họ là người của đoàn Sát Lục."

Hết chương 196 + 197

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro