206 + 207

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ễn
Ở đại lục Thú Nhân, các ngành liên quan đến ăn uống giải trí... đều cực kỳ thiếu thốn.

40 dong binh đoàn của hai đại lục Nam Bắc tề tụ tại Tập Nhật thành, nhưng ngay cả lữ điếm để tiếp đãi toàn bộ đoàn viên cũng không tìm được, dựa theo truyền thống, toàn bộ lính đánh thuê trong cuộc thi tranh tài do chủ thành Tập Nhật thành phụ trách, bao gồm tiếp đãi, nhưng không bao gồm nghỉ chân.

Suy xét đến điểm này, sân thi đấu cũng không thiết lập trong thành, và trong thành cũng không có sân PK nào có thể một lần dung nạp nhiều người như vậy. Chích Diễm đoàn đi đầu, Hàn Băng đoàn, Tử Kinh hoa quân đoàn cùng đoàn quý tộc đệ nhất đều theo sau, lính gác Tập Nhật thành từ xa đã nhìn thấy đại bộ phận người tới cũng biết những người này tới tham gia cuộc tranh tài của lính đánh thuê. Tràng cảnh lớn như vậy tháng ba hàng năm đều rất hay gặp.

Mặc dù thường gặp, nhưng lính giữ thành cũng không dám thờ ơ, bọn họ lập tức báo lên cho đội trưởng, đội trưởng sẽ tự mình truyền lời tới thành chủ Tập Nhật Thành – Diệu Quang.

Thành chủ đại nhân nói: Không phân nam bắc, người tới là khách, thiết đãi không thể chậm trễ. Đội ngũ lính đánh thuê khổng lồ như vậy, cho vào thành là không thể, sau khi thông tri thành chủ Diệu Quang, đội trưởng gác thành lập tức ra tiếp đón. Mất một lúc sau, thành viên bốn đại đoàn mới đến dưới thành.

Khụ khụ, là đuổi tới dưới chân thành.

Đoàn quý tộc đệ nhất là lần đầu tham gia tranh tài giữa lính đánh thuê, Chích Diễm đoàn, Hàn Băng đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn đều là tay già lão luyện. Ba đại đoàn đều nghỉ ngơi tại chỗ, bình tĩnh chờ ở cửa thành, đám người An Nhiên ở sau cùng, không rõ mọi việc cho lắm.

"Béo ca ngươi nói, đây là tình huống gì?"

Kinh thương Lô mập mạp còn có chút thủ đoạn, nhưng đối với việc nắm rõ chi tiết pháp tắc trong giới lính đánh thuê lại không hơn An Nhiên là bao, trong đoàn quý tộc đệ nhất, hơn phân nửa đều là con cháu quý tộc trẻ tuổi, bọn họ trời sinh tính kiêu căng muốn được tôn sùng, ngày thường đều do gia tộc thống nhất bồi dưỡng. Không nhịn được gia nhập dong binh đoàn bình dân này; nếu không phải vì tuổi nhỏ lịch duyệt thấp, vẫn chưa đến nơi đến chốn khiến người trong gia tộc lo lắng nên phải tham gia vào donh binh đoàn trui luyện. Tóm lại, toàn bộ đoàn quý tộc đệ nhất. 210 người, tay mơ chiếm [4/5].

Trong cả đám người, người hiểu rõ nhất trình tự của lính đánh thuê là Tần Mộ Ngôn.

Trước khi gia nhập đoàn quý tộc đệ nhất, Tần Mộ Ngôn như cái bóng lăn lộn trong Tần gia rất nhiều năm. Mặc dù thấy hắn không vui vẻ, nhưng tu vi vẫn có. Lúc cần thiết vẫn rất được trọng dụng. Ví dụ như thi đấu tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục.

An Nhiên hỏi tình huống Lô mập mạp, Lô mập mạp chỉ biết cái gọi là tranh tài lính đánh thuê Nam Bắc đại lục, nhưng những thứ cong cong quẹo quẹo quy tắc bên trong cũng không nắm rõ. Hắn lắc đầu, không hiểu. An Nhiên không hiểu, Lô mập mạp không hiểu, An Kì, Văn Nhân Hạo thậm chí đệ nhất thiên tài đại lục Quân Thiển Tây đều không hiểu.

Tần Mộ Ngôn suy nghĩ, đụng đụng người An Nhiên. "Ta biết."

Trước sau như một sạch sẽ lưu loát, An Nhiên còn chưa phản ứng kịp thứ hắn vừa nói, Tần Mộ Ngôn đã tuôn ra một tràng: "Thời điểm còn ở Hàn Băng đoàn, tranh tài giữa lính đánh thuê ta đã tham gia rất nhiều lần, sân thi đấu cũng không bố trí trong Tập Nhật thành, bọn họ chờ ở nơi này, là vì đợi người phụ trách tới dẫn đường."

Từ dùng câu rất đơn giản, An Nhiên nghe hiểu. Y gật đầu, ngửa đầu nhìn về cổng thành cao ngất của Tập Nhật thành cách đó không xa, khí thế phô trương cỡ này, so với Khiếu Nguyệt thành bá đạo hơn rất nhiều, thậm chí có thể so sánh cùng một đẳng cấp với Đế Đô. Đứng đầu bảy đại chủ thành, quả nhiên không phải hư danh.

Bọn họ chỉ ở bên ngoài cửa thành đợi trong chốc lát, đội ngũ phòng thành đã vây quanh một người trung niên đi ra.

Viêm Liệt ha ha cười đón: "Diệu Quang huynh đệ, đã lâu không gặp, thân thể càng ngày càng khoẻ mạnh đó." Nói xong hai người ôm chằm nhau một cái, câu kiên đáp bối cùng tới. "Viêm lão ca năm nay chậm đấy, ta từ mấy ngày trước đã ngóng trông huynh rồi."

Giao tình giữa hai lão gia hỏa không phải là ít, Tần Thái cùng Tử Kinh hoa quân đoàn không thể chen lọt. Nói đến chuyện chậm này, Viêm Liệt tề mi lộng nhãn với Diệu Quang cả nửa ngày, "Đệ cũng biết, Đế Đô năm nay không yên bình gì, anh hùng xuất thiếu niên!"

"Hửm?" Lời này hiển nhiên là có ý ám chỉ, nếu không phải như vậy, Viêm Liệt cũng sẽ không vào lúc này nói ra. Hắn muốn mượn cơ hội này bán cho Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một lần mặt mũi, tăng thể diện cho đám quý tộc tiểu bối. Đều là bạn cũ lâu năm, Diệu Quang đương nhiên có thể đoán được Viêm Liệt muốn làm gì. "Thế nào? Có người mới đến à?"

"Người mới? Cũng không phải là người mới gì, dong binh đoàn Thảo Nê Mã biết không?"

Dong binh đoàn Thảo Nê Mã, đó là thứ gì? Lúc này tuyệt đối không phải giả bộ, Diệu Quang cau mày.

"Diệu Quang huynh đệ, đoàn quý tộc đệ nhất đại lục phía Nam ngươi hẳn đã nghe qua?"

Nghe qua, như thế nào chưa từng nghe qua, Tập Nhật thành cùng Đế Đô mặc dù cách nhau ngàn dặm, nhưng đều là thành thị lớn của đại lục phía Nam, hàng năm thi đấu giữa lính đánh thuê đều cử hành ở Tập Nhật thành, mà tin tức có liên quan đến lính đánh thuê cùng dong binh đoàn tại Tập Nhật thành luôn đặc biệt được chào đón. Từ sau năm mới đến giờ, tin tức đoàn quý tộc đệ nhất đã truyền khắp toàn bộ đại lục phía Nam, Đế Đô cùng Tập Nhật thành đều là những ông lớn. Nói đến phân lượng này, nếu còn không hiểu cũng uổng cho cái ghế thành chủ Tập Nhật thành.

"Chẳng lẽ bằng hữu đoàn quý tộc đệ nhất cũng đến?" Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, biểu hiện bên ngoài vẫn phải có.

Viêm Liệt cùng Diệu Quang kẻ xướng người hoạ, đem đoàn quý tộc đệ nhất nâng lên thật cao, nhất là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thân là đoàn trưởng, cũng được tôn sùng. Trên bàn tính hai lão hồ ly này làm gì, hiển nhiên An Nhiên là người hiểu rõ nhất, cơ hồ là đồng thời, An Nhiên cùng Lô mập mạp đều nhíu mày, Quân Thiển Tây cũng ý vị thâm trường nhìn lão đầu Viêm Liệt liếc mắt một cái.

Đoàn trưởng dong binh đoàn đệ nhất, quả nhiên không đơn giản.

Khác không nói, đầu óc sử dụng tốt vô cùng.

Tận lực nâng cao đoàn quý tộc đệ nhất như vậy, nhưng đối với hai lão đại dong binh đoàn khác lại không thèm để ý, bàn tính này Viêm Liệt gảy thật hay, mặt ngoài xem ra là lấy lòng đoàn quý tộc đệ nhất, trên thực tế là đem đám người trẻ tuổi này đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Để đoàn quý tộc đệ nhất lên đầu đảm nhận vai trò bia ngắm trước cho oán khí của những dong binh đoàn có thực lực kia.

Trai cò tranh nhau, bất luận ai thua ai thắng, cuối cùng được lợi đều là ngư phu.

So với An Nhiên, Lô mập mạp đã bắt đầu tính kế âm mưu, biểu hiện Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thật sự rất bình tĩnh, hắn bước từng bước ra khỏi hàng ngũ dong binh đoàn nhà mình, ngạo nghễ đến trước mặt hai lão hồ ly, chút khoe khoang này tự nhiên hắn vẫn chịu được. Thời điểm ở đại lục phía Bắc, lời kỳ quái hơn cũng không phải chưa từng nghe qua.

Tại thời điểm thực lực đã đạt đến độ nhất định, âm mưu tính kế gì đấy, hoàn toàn không cần lưu ý.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đứng ở đó, cũng không nói lời nào, cũng không có nhiệt tình hoặc kích động hoặc thụ sủng nhược kinh gì, hắn vẫn như trước lạnh nhạt, phản ứng đặc biệt gì cũng không có, nhưng trên mặt hai lão hồ ly đã có chút không chịu nổi. Lúc này, Văn Nhân Hạo mới ha hả bước ra nói đôi lời: "Diệu Quang thúc thúc, ngài cũng không thấy Hạo tử sao."

Văn Nhân Hạo?

Diệu Quang hoảng sợ, quan hệ của hắn cùng Văn Nhân gia không phải là nhỏ, cha Văn Nhân Hạo cũng tỏ vẻ có ý kết thân. Diệu Lịch là bảo bối nhà hắn, thiên phú đổ thạch lớn, mà Văn Nhân Hạo cũng là đứa nổi bật trong lớp trẻ nhà Văn Nhân. Tướng mạo hai người cũng hơn người, vô cùng xứng đôi. Năm trước Diệu Quang đã phái người đem bảo bối nhà mình đưa đến Văn Nhân gia ở Đế Đô. Chưa đến nửa tháng Diệu Lịch đã trở lại, hỏi nó Đế Đô thế nào, nó liền nói rất tốt; Hỏi nó với Văn Nhân Hạo thế nào, nó nhíu mày, vẫn nói rất tốt. Diệu Quang đành bất đắc dĩ.

Bảo bối nhà mình, đánh không được, mắng cũng mắng không được. Hắn liền ngóng trông người nhà Văn Nhân gia có ai đến nói cho hắn biết đây là tình huống gì, đợi đến đợi đi ngay cả một tin tức cũng không có. Hiện tại thì tốt rồi, chính chủ đã tới cửa. Diệu Quang bất chấp lão bằng hữu Viêm Liệt, đối với Văn Nhân Hạo cười đến thập phần sáng lạn, "Hạo tử sao cháu cũng ở đây thế này?"

Văn Nhân Hạo vô tội chớp mắt, "Diệu Quang thúc thúc không biết ư? Cháu là theo đoàn tham gia tranh tài giữa lính đánh thuê đến."

Diệu Quang cũng không thấy Văn Nhân Hạo từ xó xỉnh nào đi ra, theo đoàn theo đoàn, hắn có thể nghĩ tới duy nhất chính là Chích Diễm Đoàn, quan hệ của Văn Nhân gia cùng Chích Diễm đoàn, tuy rằng không tốt bằng hắn, nhưng cũng không tệ, ít nhất, trong tám dong binh đoàn đứng đầu Nam đại lục, có thể khiến con cháu Văn Nhân gia lăn lộn thoải mái nhất cũng chỉ có mình Chích Diễm đoàn.

Có mấy lời không cần phải nói quá rõ. Nhìn ở mặt mũi bạn cũ, ân hừ......

"Có Hạo tử ở đây, Chích Diễm đoàn như hổ thêm cánh, bạn già, chúc mừng!" Có câu nói thế này, vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ trúng đùi ngựa, chỉ chính là tình huống hiện tại, An Nhiên lẫn trong đám người, trốn ở phía sau, cười đến rất chi là vui vẻ.

Cuộc sống, chính là một gáo nước cẩu huyết.

Diệu Quang, thật bi kịch.

Hàn Băng đoàn cùng Chích Diễm đoàn trước giờ đều không thể ngồi chung một bàn, vì sao? Ngươi nói vì sao ư?

Trong các dong binh đoàn ở đại lục phía Nam, Chích Diễm đoàn đệ nhất, Hàn Băng đoàn đệ nhị, ngày thường đều là ngươi truy ta đuổi tranh phong đối lập, thấy đối phương mà không xúc phạm đã là tốt lắm rồi, tình cảm sao có thể tốt được?

  Để Chích Diễm đoàn chiếm đầu bảng ở Nam đại lục nhiều năm như thế, Tần gia có thể nhịn cơn tức này chính là con hắn.

Mỗi lần hai dong binh đoàn gặp nhau, đều là thiên lôi câu động địa hỏa, không nháo một trận lớn tuyệt đối không rút đuôi, tỷ như giờ phút này, đám con cháu Tần gia cũng không nhã nhặn như An Nhiên trước đó, bọn chúng rất không nể mặt trực tiếp cười ngay một trận. Tần thái xung phong dẫn đầu, "Diệu Quang lão đệ, ngươi sai rồi, thằng nhóc Văn Nhân gia này cũng không phải là thủ hạ của lão đầu Viêm Liệt, hắn là đại tướng của dong binh đoàn đệ nhất."

......o[╯□╰]o

"Khụ khụ," Viêm Liệt hung hăng trợn mắt liếc Tần Thái, ý tứ rất rõ ràng: Lão bất tử, ai mượn ngươi nhiều chuyện.

Tần Thái không cam lòng lạc hậu, trừng lại: Lão già, chỉnh chết ngươi.

Có thể lăn lộn đến chức thành chủ, hiển nhiên Diệu Quang cũng không phải là đơn giản.

Viêm Liệt cùng Tần Thái, hoặc nói đúng hơn là giữa Chích Diễm đoàn cùng Hàn Băng đoàn, hắn rất rõ bên nào nặng, bên nào nhẹ. Nháo ra ô long lớn như vậy, Diệu Quang cũng không thấy xấu hổ, hắn bình tĩnh phảng phất như chưa từng xảy ra bất kỳ vấn đề gì, "Dĩ nhiên, đoàn quý tộc đệ nhất cũng là một nơi tốt để đầu nhập, Hạo tử làm rất tốt, tiền đồ tự cẩm." Nói xong hắn lại đem ánh mắt nhìn qua đầu hàng cách đó không xa thằng nhóc Tần gia đang đen mặt cùng Viêm Tẫn, "Tiểu Tẫn cũng tốt lắm, lại nói tiếp, so với đệ nhất thiên tài đại lục Quân Thiển Tây cũng không kém là bao."

orz, Viêm Liệt 囧 , Viêm Tẫn cũng 囧.

Đây là vận khí quá tốt, vận khí quá tốt, vận khí quá tốt phải không. Không quan tâm Diệu Quang nói gì, đều có thể để người lợi dụng sơ hở, lời này nói ra, chính là so với đại lục đệ nhất thiên tài Quân Thiển Tây cũng không kém đấy.

Thân ái, chẳng lẽ ngươi không biết Quân Thiển Tây đang có mặt tại hiện trường sao?

"Phốc ha ha ha ha!" Tần Thái còn biết khắc chế, nhưng đám thú nhân Tần gia lại trực tiếp ôm bụng mà cười. Tần Khiếu Thiên càn rỡ quen, cha hắn cũng không dạy khi trưởng bối nói chuyện vãn bối không thể tùy tiện xen vào. Vì thế hắn trực tiếp dùng tay chỉ Diệu Quang nói: "Lão đầu, cha lão cũng thật là cực phẩm......"

Lời còn chưa dứt, Tần Khiếu Thiên bay.

Đứng trước thành chủ Tập Nhật thành mà nói, ngươi là một vãn bối, chính là chiến sĩ địa giai có tư cách nói ư? Tập Nhật thành đứng đầu trong bảy đại chủ thành, Diệu Quang là thành chủ Tập Nhật thành, trên mảnh đất này, còn chưa ai dám dùng tay chỉ vào lão nói chuyện như vậy. Chưa từng có.

Xuất thủ nhanh như thiểm điện, chờ Tần Thái kịp phản ứng, người đã bay xa. Tiếng kêu thảm thiết của Tần Khiếu Thiên xa xa truyền tới, làm Tần Thái cả kinh trở mặt tại chỗ, "Diệu Quang lão đệ, một năm không thấy, ngươi lại học cùng vãn bối tính toán chi li ư."

"Vãn bối?" Diệu Quang nhướn mày, "Thành chủ ta đây cũng không biết vãn bối lại có cấp bậc lễ nghĩa không biết điều như vậy, hôm nay lão đệ ta giúp huynh điều giáo, không cần cảm ơn ta đâu."

Tần gia nghe thế rất muốn ra mặt, nhưng lại bị Tần Thái vung tay lên, áp chế xuống. Hắn không phải không muốn thay thú nhân nhà mình ra mặt, nhưng trên địa bàn của Tập Nhật thành, hắn không thể cùng Diệu Quang chống đối trực diện. Tới tham gia thi đấu giữa lính đánh thuê đều là chủ lực của Hàn Băng đoàn, thoạt nhìn tuy rằng không ít, nhưng so với lính giữ thành, kém rất nhiều. Sự kiện đánh nhau trên quy mô không phải chỉ có lực lượng cá nhân là có thể thay đổi. Với Tập Nhật Thành có binh lực tuyệt đối, vật tư tuyệt đối, đừng nói là dạy dỗ, coi như lão có đem Tần Khiếu Thiên đánh chết hay đánh đến tàn phế, Tần Thái cũng không có biện pháp. Tần Thái cắn răng nói: "Cha nó đem nó làm hư rồi, làm khó Diệu Quang lão đệ giúp một tay."

Rất tốt, thức thời, Diệu Quang gật đầu.

Chuyện này vốn coi như xong, nếu như Tần Khiếu Thiên đủ thông minh, hắn bên biết phải im lặng, ngoan ngoãn lùi lại phía sau.

Nhưng tất cả mọi người đã xem nhẹ trình độ não tàn của hắn. Dưới một kích toàn lực của Diệu Quang, Tần Khiếu Thiên phun ra vài ngụm máu, sau khi nghe được lời ba mình nói như thế thì một chút sức lực cũng suýt không còn, "A ba! Con không sai! Viêm Tẫn người này, dựa vào cái gì cùng đệ nhất thiên tài Quân Thiển Tây đánh đồng. Quân Thiển Tây là kim bài liệp sát giả duy nhất trong công hội liệp sát giả, hắn là thá gì?"

Lời này phải trả lời thế nào đây?

Con bà nó! Vốn đau lòng cho thú nhân nhà mình, nhưng hiện tại Tần Thái cũng phải buồn bực.

Bình thường sao không phát hiện, lão đại nhà hắn là một tên ngu đến thế, nói chuyện không dùng não, còn không biết nặng nhẹ. Trên địa bàn người khác, rõ ràng đã ăn mệt, hắn còn tái phạm lần hai, không phải muốn chết thì là cái gì?

Có ai không biết lão đầu Viêm Liệt cùng thành chủ Tập Nhật thành là giao tình lâu năm chứ.

Kiểu này không phải đưa đến cửa muốn ăn đòn ư!

"Ngươi câm miệng!" Tần Thái tức giận nói.

Tần Khiếu Thiên hai mắt trừng lớn, không dám tin. "A ba. Người giận dữ với con! Lời con nói rõ ràng là sự thật, người thế nhưng vì Viêm Tẫn ngu xuẩn này giận dữ với con!"

Viêm Tẫn ngu xuẩn này...... Viêm Tẫn ngu xuẩn này...... Viêm Tẫn ngu xuẩn này lặp lại tuần hoàn không giới hạn.

"Đệch! Họ Tần, lão tử không so được với Quân Thiển Tây các hạ, nhưng so với ngươi cũng mạnh hơn! Chiếm tài nguyên của Tần tam thiếu mới lên được địa giai cao cấp, như ngươi vậy, mà là lão đại Tần gia. Hừ hừ, ta thật lo lắng trăm năm sau cha ngươi không thể nhắm mắt được!"

Độc! Rất độc!

An Nhiên không nghĩ tới, Viêm Tẫn cũng có miệng lưỡi lanh lợi đến thế.

Đây tuyệt đối không phải nói Viêm Tẫn quá mạnh, chỉ có thể nói Tần Khiếu Thiên không đủ mạnh để chiến!

Chuyện này cuối cùng vẫn được dàn xếp xuống, thi đấu giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục đã gần ngay trước mắt, hai bên Nam Bắc còn chưa bắt đầu, đệ nhất đệ nhị của phía Nam đã nội chiến, đây được coi là chuyện gì đây? Trong trận xung đột này, Diệu Quang cùng Viêm Liệt tuyệt đối chiếm thế thượng phong, mặc dù bọn họ không muốn thấy Tần gia, cũng không nguyện ý nhìn Hàn Băng đoàn có thứ tốt đẹp gì, nhưng việc do miệng, hiện tại bảo tồn thực lực mới là vương đạo.

Hơn nữa, dù Hàn Băng đoàn không đụng nổi Chích Diễm đoàn, nhưng ở phương diện thi đấu với Bắc đại lục gánh vác một phần, bọn họ vẫn làm rất tốt.

Đặc biệt Tần gia là đoàn chuyên lôi kéo cừu hận, thế cho nên ở phương diện này, dong bình đoàn thứ hai Nam đại lục thậm chí còn vượt qua đầu bảng Chích Diễm đoàn trở thành một trong 20 dong binh đoàn bị vây công của phía Bắc.

Dưới an bài của tổng quản hậu cần An Nhiên, thời điểm gần cuối khi ba bên giằng co Quân Thiển Tây liền ra mặt.

Hắn nói vài câu tứ lạng bạt thiên cân, đầu tiên đối với tôn sùng của Tần Khiếu Thiên bày tỏ cảm kích, tiếp đó đối với Viêm Liệt sức mạnh ngang nhau kiểu như hiểu không cần nói. Quân Thiển Tây là kẻ rất biết làm người, bộ dạng hắn cực kỳ bình thường, tuy rằng khí tràng cường đại, dương quang thánh khiết, nhưng cũng không dễ kéo cừu hận, những người gặp qua hắn, bất luận là nam hay là nữ, đều không có bất kỳ ai nói lời không tốt.

Có người còn viết vài quyển da dê với ca từ ca ngợi tặng riêng cho hắn.

Chỉ đơn giản mấy câu, liền có thể hóa giải mâu thuẫn ba bên.

Diệu Quang nhìn Văn Nhân Hạo, lại nhìn Quân Thiển Tây, ý vị sâu xa nở nụ cười.

  Dưới sự chỉ dẫn của lính giữ thành, bốn dong binh đoàn hướng sân chiến đấu bên ngoài đi đến, chỗ kia không thay đổi, đối với đám người An Nhiên là lần đầu đến, nhưng đối với ba dong binh đoàn khác thì đã tới vô số lần. Diệu Quang làm thành chủ Tập Nhật thành, thể diện bên ngoài vẫn phải làm, hắn cùng lính giữ thành ở phía trước dẫn đội. Vẫn như thứ tự lúc tới, Chích Diễm đoàn theo sát phía sau, kế đó là Hàn Băng đoàn, Tử Kinh Hoa quân đoàn, rồi tới chiến mã mới năm nay, đoàn quý tộc đệ nhất ở sau cùng.

Địa phương hạ trại chính một doanh địa lộ thiên, Tập Nhật thành là viên minh châu trên bình nguyên, toàn bộ tòa thành tọa lạc trong lòng chảo của bình nguyên. Về phần sân thi đấu cho cuộc thi Nam Bắc chính là phần đất phía đông ngoài Tập Nhật thành, một khu đất khá lớn, 40 dong binh đoàn sẽ vây quanh khu vực thi đấu hạ trại. Không có phương án phân chia cụ thể gì cả, tới trước chọn trước.

Cách cuộc tranh tài giữa các lính đánh thuê Nam Bắc còn một tuần lễ, lúc này, đã có một nửa số dong binh đoàn có mặt, những lính đánh thuê này hơn phân nửa đến từ Bắc đại lục, bởi khoảng cách khá xa, 20 dong binh đoàn của Bắc đại lục luôn lên đường từ rất sớm. Lúc trước Diệu Quang nói Viêm Liệt năm nay đến chậm, lời này chính là so với mấy năm trước mà nói, quan hệ giữa Viêm Liệt cùng Diệu Quang không tệ, trước mỗi một năm hắn cũng sẽ tới trước một thời gian, có thành chủ đại nhân chiêu đãi, ăn ở không lo.

Tuy rằng đã tận lực tránh né, nhưng thời điểm chọn nơi hạ trại vẫn nổi lên xung đột.

Chích Diễm đoàn cường thế chiếm cứ bên trái doanh địa bọn An Nhiên, về phần bên tay phải, Hàn Băng đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn ai cũng không chịu nhường.

Không nên hiểu lầm, để bọn họ giành giựt lợi hại như vậy, cũng không phải bởi vì quan hệ cùng đoàn quý tộc đệ nhất có tốt đẹp thế nào. Bàn tính của ba dong binh đoàn, chính là coi trọng đầu bếp do chính An Nhiên đào tạo ra. Trải qua ba ngày cùng đồng hành, mỗi khi đến thời điểm hạ trại nghỉ ngơi, ba đại đoàn luôn ít nhiều nhận được ưu việt từ đoàn quý tộc đệ nhất.

Dê nướng nguyên con, bê thui nguyên con, cá nướng, đủ các kiểu nướng món ăn dân dã......

Canh nấm, canh dê, canh cá tuyết......

Những thứ này đều là thứ cao cấp số lượng không nhiều, đoàn viên bình thường đương nhiên không có cửa để ăn, dẫn đến đám cao tầng ba đại đoàn đều bị dưỡng đến điêu miệng.

Hai vị đoàn trưởng còn giữ lấy thân phận không nói gì, nhưng phó đoàn cũng không cố kỵ nhiều như vậy, đặc biệt còn là Tần đại thiếu chuyên gây chuyện ở đó, Hàn Băng đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn bạo phát tranh chấp mồm mép kịch liệt. Luận thực lực, Tần gia có thể hơn, nhưng luận độ phúc hắc không giới hạn, thì bọn họ còn lâu mới đuổi kịp Tử Kinh hoa quân đoàn. Tần gia am hiểu nhất là đùa giỡn, quỵt nợ, không biết xấu hổ. Về phần thủ đoạn âm hiểu, xảo trs, bọn họ vẫn còn phải học thêm.

Phía trước thả ra đạn khói, phía sau Diêm La cầm cờ đại biểu cho Tử Kinh Hoa quân đoàn tìm đúng vị trí cắm thẳng xuống, lại thêm hai thú nhân bên mình đem lều trại đơn giản dựng lên.

Chờ Tần gia phát hiện có gì đó không đúng, cả bọn đã chiếm chỗ xong. Không thể ầm ĩ hơn.

Tần gia nghẹn khuất lựa chọn vị trí bên cạnhTử Kinh hoa quân đoàn, ngươi hỏi vì cái gì ư?

Đương nhiên là vì trong những doanh địa còn trống, thì chỗ này chính là nơi gần đoàn quý tộc đệ nhất nhất! Lúc trước chọn địa bàn còn phải nhìn thế cục một chút, hết thảy vì giành thắng lợi, lúc này thì bất đồng, tranh tài của lính đánh thuê mỗi năm đã không còn là điều mới mẻ, nhưng tình cờ biết đến thức ăn của đoàn quý tộc đệ nhất mới là thứ hàng hóa khan hiếm. Thực lực dong binh đoàn nhà mình đều ở đó, âm mưu dương mưu cũng không có khả năng đoạt giải quán quân.

Nếu đã như vậy, còn không bằng ôm chặt đùi đoàn quý tộc đệ nhất.

Ăn uống miễn phí, tốt nhất là có thể tìm được cơ hội đào đi đầu bếp của bọn họ!

Những chuyện rối loạn này, An Nhiên toàn bộ đều không biết, sau khi phân phó hạ trại xong, y liền leo lên tiện hành khí, An Kì cùng Tần Mộ Ngôn đều tự giác canh ở phía ngoài. Bên ngoài ba ngày, thì Văn Nhân Nhạc đã ở trong không gian cũng gần được ba tháng, trong ba tháng này hắn hoàn thành tất cả hạng mục An Nhiên yêu cầu, đã thế còn đặc biệt cống hiến thêm.

Súng lục có vòng là loại vũ khí hạng nhẹ đã bị đào thải, bán tự động cùng súng tự động cũng không tiện cho mấy, nhưng Văn Nhân Nhạc ngay từ đầu đã đem ánh mắt dừng trên súng lục. Hắn ở dưới chân dược sơn thành lập một căn cứ nghiên cứu khoa học, trong không gian vật tư đầy đủ, vì thế căn cứ này so với cái ở đại bản doanh của dong binh đoàn Thảo Nê Mã ở Đế Đô còn tinh vi khổng lồ hơn.

An Nhiên sau khi vào liền đặt chân ngay mảnh đất trống trước nhà, lúc đầu cũng không phát hiện có gì bất đồng, trong không gian lớn như vậy, An Nhiên nghiêng đầu nhìn xung quanh, ngay cả bóng dáng Văn Nhân Nhạc cũng không thấy, bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng tinh thần lực điều tra. Tìm một vòng mới phát hiện dưới chân dược sơn có năng lượng dao động thuộc về chiến sĩ thú nhân. Khoảng cách từ dược sơn đến nhà tranh rất xa, không dùng kỹ năng thuấn di đặc biệt của không gian mà nói, chỉ đi bộ thôi, trong khoảng thời gian ngắn là không đến được.

Thuấn di đến trước mặt Văn Nhân Nhạc, An Nhiên mang nét mặt nịnh nọt nói: "Nhạc Nhạc, thế nào?"

Một người chờ trong không gian ba tháng, tuy rằng An Nhiên thỉnh thoảng sẽ dùng tinh thần lực vì hắn nấu một ít thức ăn đặt trong nhà tranh, nhưng không có người trò chuyện, cũng không có người trao đổi hàng ngày vẫn khá là khó chịu, cũng may Văn Nhân Nhạc luôn không để ý những điều đó, thời điểm còn ở Văn Nhân gia cảm giác tồn tại của hắn đã luôn bị xem nhẹ, lúc nào cũng một mình trong viện loay hoay lẩm nhẩm thần bí gì đó.

Ba tháng không gặp đám người An Nhiên, lúc mới bắt đầu hắn còn có chút không quen, sau này cảm nhận được chỗ diệu dụng của không gian, cả người Văn Nhân Nhạc đều chìm vào nghiên cứu, đem những thí nghiệm lúc trước không có thời gian thực nghiệm đều lần lượt thử qua hết một lần, lúc này mới nhớ tới nhắc nhở của An Nhiên.

Thứ nhất, số lượng lớn súng ống đạn dược;

Thứ hai, nghiên cứu cái gọi là huy hiệu đoàn.

Súng ống đạn dược không thành vấn đề, ở tháng thứ nhất hắn đã hoàn thành mục tiêu đề ra, tổng cộng sản xuất được 50 đầu súng tự động, đạn thì càng không cần phải nói vì chúng đã được chất thành một ngọn núi nhỏ. Về phần huy hiệu đoàn, cái gọi là kỹ thuật bên trong hắn đã hoàn toàn có thể công phá, linh kiện bộ phận đó cũng đã làm ra, chỉ còn vấn đề nằm ở hình dáng huy hiệu đoàn.

An Nhiên chính xác vẽ cho hắn hình dương đà.

Ưm, An Nhiên quên, nghiên cứu cho thấy, người trên phương diện nghiên cứu khoa học có thiên phú mạnh, thường ở những phương diện khác sẽ luôn có điểm thiếu hụt. Do Văn Nhân Nhạc thoạt nhìn tất cả đều bình thường, nên dẫn đến An Nhiên cũng quên mất điểm đó, lúc này khi phải thiết kế huy hiệu đoàn, hắn liền triệt để bại lộ.

Nếu vấn đề nằm ở phần kỹ thuật, dù khó khăn hơn cũng vẫn có thể. Hiện Văn Nhân Nhạc đang nhìn bản vẽ phác thảo hình dương đà, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Bản thân hắn lãng phí vô số tài liệu, thử nghiệm vô số lần, nhưng ai có thể nói cho hắn biết, cái đám sắt bốn chân trên đất bị chất thành đống kia là vì sao không?

Vấn đề bại lộ, An Nhiên sớm muộn gì cũng biết.

Văn Nhân Nhạc trước để An Nhiên nghiệm thu súng ống đạn dược. Sau đó cho An Nhiên nhìn máy truyền tin mini sau khi đã qua cải tiến. Cuối cùng, hắn bày tỏ bản thân đang gặp phải nan đề khó giải mang tính phi kỹ thuật. Giọng điệu Văn Nhân Nhạc vô cùng trịnh trọng, phảng phất như thật sự gặp phải vấn đề cực kỳ lớn. Hắn phản ứng như vậy khiến An Nhiên cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.

"Ưm, Nhạc Nhạc, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng."

"Chuyện này......"

An Nhiên nhướn mày.

"Chuyện này......"

Lại nhướn mày.

Cuối cùng, Văn Nhân Nhạc bỏ xuống tất cả cảm xúc bản thân đưa tay chỉ đống sắt vụn nằm trên đất kia cho An Nhiên thấy. "Cái đó, huy hiệu đoàn người để cho ta làm, có chút khó khăn." An Nhiên cũng không có ngồi xuống cẩn thận kiểm tra, y vẫn còn chưa rõ ý Văn Nhân Nhạc là gì. "Mới vừa rồi không phải đã thử qua, không thành vấn đề, dùng rất tốt không phải sao."

#‵′]凸, Văn Nhân Nhạc mắt trợn trắng, "Đã nói không phải vấn đề nằm trên phương diện kỹ thuật, ngươi là cố ý sao? Đùa giỡn ta."

Ách...... An Nhiên lúc này mới hạ thấp người xuống nhặt lên miếng sắt bị bỏ xó chất thành núi nhỏ trên đất nhìn kỹ lại. "Phốc!" Sau đó ai kia rất không phúc hậu cười đến độ mất thể diện, "Nhạc Nhạc, ngươi thật là cực phẩm."

An Nhiên cũng không cười nhiều, mắt thấy Văn Nhân Nhạc gần như thẹn quá thành giận, y hít sâu mấy hơi, thu liễm tiếu ý.

"Cái này để ta làm, rất đơn giản." An Nhiên nói đơn giản, Văn Nhân Nhạc còn chưa tin, chính là cố ý mà. Thân là nhà phát minh thiên tài thú nhân kiệt xuất nhất đại lục, vấn đề Văn Nhân Nhạc hắn đều không thể giải quyết được, An Nhiên lại nói dễ làm. Văn Nhân Nhạc thừa nhận, trên phương diện làm cơm hắn không theo kịp An Nhiên, nhưng trong lĩnh vực chuyện môn của mình, hắn tuyệt đối tự tin.

"Hừ hừ, ngươi thử liền biết."

Thử? Dĩ nhiên phải thử!

An Nhiên cười híp mắt từ trong đống sắt vụn kia nhặt lên một khối, chắp tay trước ngực, đem khối sắt cho vào lòng bàn tay, sau đó nhắm mắt lại. Văn Nhân Nhạc chỉ thấy An Nhiên làm những động tác này, y nhắm mắt ước chừng nửa phút, sau đó mở mắt ra nói "Được rồi."

Cứ như vậy? Được rồi? "Lão đại, ta rất muốn tin tưởng ngươi, nhưng mà, ta thuyết phục không được chính mình. Chuyện này...... Ngươi cũng quá lừa gạt rồi." Vì muốn nói rõ chuyện này rất buồn cười, Văn Nhân Nhạc còn cứng ngắc nhếch mép một cái.

Từ đầu tới cuối, An Nhiên vẫn nghiêm túc nhìn hắn, rất nghiêm túc, một chút cũng không mang ý cười.

"Ách...... Chẳng lẽ, ngươi nghiêm túc?"

Gật đầu, "Dĩ nhiên là nghiêm túc, chính ngươi xem đi."

Văn Nhân Nhạc chưa từng thất thố đến như vậy, nhìn thấy An Nhiên giải ra phỉ thúy cực phẩm cũng không có, ăn được mỹ vị khiến hắn ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt trọn cũng không có, thời điểm nghe An Nhiên đưa ra các loại ý tưởng nghiên cứu khoa học cũng không có.

Chỉ có lúc này đây.

Hắn thật sự bị dọa rồi.

"An An An...... Lão đại, này......" Văn Nhân Nhạc không biết phải biểu đạt thế nào nội tâm kinh ngạc cùng hoang mang của mình. An Nhiên đem miếng sắt có hình dáng dương đà được đánh bóng đến tỏa sáng bỏ vào trong tay Văn Nhân Nhạc, nhún nhún vai, vô tội nói: "Không nên nhìn ta, đây không phải công lao của ta, là thần thú Arthes cho ta mượn sức mạnh thần kỳ."

Loại lời nói chỉ có thần côn mới nói ra được khỏi miệng này mà cũng có người tin ư?

Người khác tin hay không An Nhiên không biết, y chỉ biết là Văn Nhân Nhạc tin!

Hai người hợp tác, rất nhanh đã có thể làm ra hình ảnh dương đà trên máy truyền tin mini đã cải tiến, không gian bát quái có thể sản xuất số lượng lớn bất kỳ mỗi sản phẩm nào chỉ với một thao tác. Nơi này có đủ tất cả các nguyên liệu để làm nên sản phẩm, không nên hỏi y vì cái lông gì không để không gian tự động sinh ra súng tự động, không phải An Nhiên không nghĩ tới, mà do điều kiện khách quan hạn chế.

Súng tự động không thể, dương đà có thể?

Đương nhiên có thể, chỉ là đem miếng sắt gọt thành hình dương đà, trước cắt, sau đánh bóng. So sánh cùng súng tự động, thứ này hoàn toàn không có bất kỳ hàm lượng kỹ thuật nào.

An Nhiên đưa Văn Nhân Nhạc ra khỏi không gian, đồng thời còn đem theo 20 phần súng ống đạn dược. Sau khi ra ngoài, An Nhiên trực tiếp giao huy hiệu đoàn cho Lô mập mạp, để hắn phân phát cho từng người, cũng để tự mình Văn Nhân Nhạc hướng dẫn cách thức sử dụng.

"Thật ra chỉ là một loại máy truyền tin đơn giản, bất quá ít đi chức năng gọi số, đè xuống nút đỏ để nói chuyện thì những đoàn viên có huy hiệu đoàn đều có thể nghe được, tiện cho việc làm nhiệm vụ cùng với cứu viện khẩn cấp."

Súng ống đạn dược còn lại do Văn Nhân Nhạc chủ quản, hắn tự mình phân phát, hơn nữa thống nhất hướng dẫn cách sử dụng.

An Nhiên híp mắt cười nhìn nhóm đoàn viên đem huy hiệu đoàn cài lên người, sau đó đè xuống nút đỏ nói lung tung. Chờ cả bọn đùa giỡn không sai biệt lắm, An Nhiên mới nói: "Về sau máy truyền tin mini này chính là kênh liên lạc của chúng ta, không có chuyện quan trọng không cần gọi, có tình huống phải kịp thời báo cáo, trước khi nói phải thêm một câu – người cần gọi chú ý, người cần gọi chú ý."

Dị động của đoàn quý tộc đệ nhất, Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn đều có chú ý tới. Đương nhiên cũng chỉ chú ý mà thôi, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới việc Văn Nhân Nhạc đã làm ra được thiết bị tiên tiến. Sở trường của đại lục Thú Nhân là tu luyện, nặng ở tự thân rèn luyện, việc mượn trợ giúp từ công cụ đều vô cùng ít ỏi, dẫn đến kỹ thuật khoa học ở đây cực độ lạc hậu.

Trừ bỏ từ thượng vị diện đưa xuống một ít tác phẩm của luyện khí sư ra, các loại súng ống, xe tăng, máy chiến đấu, tàu ngầm... của quân đội Hoa quốc, hắc đạo cùng lính đánh thuê, trên đại lục Thú Nhân đều không có.

Toàn bộ đại lục, vạn năm mới chỉ xuất hiện một Văn Nhân Nhạc khác người là thế nhưng không bị trấn áp. Máy truyền tin sớm đã được phát minh, nhưng có ai nghĩ đến cải tiến thứ đồ này chưa? Đại lục vốn có máy truyền tin giống như di động Hoa quốc, mà máy truyền tin mini sau khi được Văn Nhân Nhạc cải tiến liền tựa như bộ đàm. Tại nơi gọi là dong binh đoàn này, rõ ràng bộ đàm so với di động đều tiện dùng hơn.

Bộ đàm là gì, hai đại đoàn lính đánh thuê đều không biết.

Súng tự động vẫn là có người biết đến, năm trước tại thí nghiệm chiến đấu của Học viện Maca từng chấn động một thời, Chích Diễm đoàn cùng Tử Kinh hoa quân đoàn đều có cao tầng đến quan sát, ước nguyện ban đầu của bọn họ là lấy được tin tức đến tay, cướp đoạt nhân tài.

Nhân tài là gì, những cái đó, so với huynh đệ Văn Nhân gia cùng An Kì, có vẻ yếu ớt hơn rất nhiều.

Bọn họ trơ mắt nhìn Văn Nhân Nhạc cầm ra súng tự động, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không, cứ thế liền đem Bành Vũ Hào đánh bay ra ngoài. Vốn cho rằng muốn sản xuất là điều không dễ, thật không nghĩ tới, chỉ trải qua một tháng, súng tự động đã có thể sản xuất số lượng lớn như vậy rồi. Đoàn quý tộc đệ nhất quả nhiên là danh tác, thế nhưng lại có thể cấp cho phi thú nhân trong đoàn mỗi người một đầu súng.

Sau khi phát hiện chuyện này, cao tầng của hai đại đoàn đều vô cùng thông minh, nhanh chóng chạy đến bên cạnh đoàn trưởng đại nhân nhà mình.

"Đoàn trưởng, đoàn trưởng! Ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

Hết chương 206 + 207

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro