225 + 226

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Huy lão đầu được Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ mang về, ưm, trở về doanh địa của đoàn quý tộc đệ nhất.

Những tên kia của Bắc đại lục còn muốn tiến lên cướp người, nhưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một câu cũng không nói, chẳng qua chỉ không lạnh không nhạt liếc nhìn cả bọn, cả đám liền chùn bước. Ai cũng biết, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ là tôn tử ruột của Tinh Huy lão đầu, có tôn tử nhà ai sẽ hại a gia mình chưa?

Trận tranh tài lính đánh thuê năm nay cứ xuất hiện nhiều việc ngoài ý muốn thế đấy, nếu chiến sĩ truyền kỳ Ngũ Thập Lam Tinh Huy xảy ra bất kỳ chuyện gì, công hội lính đánh thuê Bắc đại lục sao có thể phụ trách được? chiến sĩ truyền kỳ đại lục, tộc trưởng gia tộc lánh đời, bất cứ danh hiệu nào trên người Tinh Huy lão đầu đều đủ để chấn nhiếp nhân tâm.

"Tiểu Bạch, ngươi trước đem Tinh Huy các hạ trở về đi." An Nhiên suy nghĩ một chút nói, "Béo ca ngươi cũng theo đi, cẩn thận một chút." Chẳng qua đem Tinh huy lão đầu đỡ về doanh địa, vậy mà phái tới hai thú nhân. Rõ ràng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hoặc Lô mập mạp trong bất kỳ hai người đều có thể, thú nhân khác trong đoàn cũng không biết rõ tâm tư An Nhiên. Thấy từng ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của cả bọn, An Nhiên cười, " chẳng lẽ các ngươi đã quên."

"Cái gì?" Huynh đệ Văn Nhân gia lòng hiếu kỳ mạnh nhất, Văn Nhân Nhạc là thích nghe không yêu nói, Văn Nhân Hạo hai loại đều chiếm đủ.

"Sao mọi người không nhớ đến một việc? Tiểu Bạch hắn có thể chất đặc thù."

Thể chất đặc thù! ORZ, Cố Viêm, Tần Mộ Ngôn đều là những lão đồng chí nên rất hiểu, thời điểm cả đám còn ở trong rừng Khiếu Nguyệt cũng đã từng tận mắt kiến thức qua, thể chất lạc đường siêu phàm thoát tục của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Mẹ kiếp, có thể từ Bắc đại lục đào động đánh tới Sư Vương mộ trong rừng Khiếu Nguyệt, chạy theo sau người khác cũng có thể lạc đường, người này coi như đã vượt khỏi giới hạn của thú nhân.

Ngay cả Tần Mộ Ngôn vạn năm băng sơn cũng có hơi khuynh hướng hòa tan vì sự khôi hài của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ. Càng đừng nói chi đến Cố bánh bao, hắn trước giờ đã không phải là người nghiêm túc khách sáo gì, chỉ cần vừa nghĩ đến An Nhiên còn đặc biệt phái người đưa đôi ông cháu cực phẩm của gia tộc Ngũ Thập Lam trở về. Hắn liền nhịn không được muốn cười đến lăn lộn trên đất.

Ngẫm lại lúc bọn họ từ Sư Vương mộ chạy về Vọng Nguyệt thành, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ kia.

Quá khôi hài đúng không.

Tuy rằng Ngũ Thập Lam Tinh Huy cùng An Kì làm một trận, nhưng An Nhiên lại không có bất kỳ cảm xúc bất mãn hay ý định trả thù nào, làm tổng quản đoàn quý tộc đệ nhất, An Nhiên tuyệt đối so với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ biết treo biển hành nghề đoàn trưởng xứng chức hơn rất nhiều.

"Tinh Huy lão đầu lúc nào có thể tỉnh lại?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hỏi.

Tốt xấu gì đều là a gia hắn. Tuy rằng uống rượu say gây ra chuyện này rất mất mặt, nhưng làm tôn tử cũng không thể chê gia gia mình. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nếu đã hỏi, An Nhiên lại đưa tới một viên dược. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không hiểu, "Đây là thứ gì?"

"Thuốc giải rượu, ngươi đưa lão trở về trước đi, lại đem thuốc này hòa vào nước rồi cho uống, lúc trước cho ngài ấy uống chỉ là thuốc mê liều nhẹ, sau ba đến năm giờ là có thể tỉnh, đừng lo lắng." Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ gật đầu, cùng Lô mập mạp đưa Tinh Huy lão đầu về.

Đã nháo thành như vậy, đừng nói hai quan viên của công hội lính đánh thuế Nam Bắc đại lục thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, ngay cả cảm xúc của chiến sĩ trong các dong binh đoàn cũng không đúng, nhất là 20 dong binh đoàn của Bắc đại lục. Ngũ Thập Lam Tinh Huy là trọng tài đại biểu cho Bắc đại lục tham dự, hắn cùng với An Kì làm một trận này, sau khi bị hôn mê về sớm dẫn đến ảnh hưởng không nhỏ đối với sĩ khí của các dong binh đoàn lớn từ Bắc đại lục.

Trải qua thương nghị khẩn cấp của quan viên phụ trách, trận đấu tạm dừng, toàn bộ dong binh đoàn trở về doanh địa của mình.

Đoàn quý tộc đệ nhất đi rất sảng khoái, sau khi nhóm chiến sĩ thú nhân đem thịt nướng phân phối xong, thì lại đem bia ngắm thu lại. Mỗi người trong đoàn dự bị đều dưới sự hướng dẫn của đội trưởng nhà mình về chỗ ở, mấy tên đoàn chủ lực thì động tác chậm hơn, nhìn đoàn dự bị rút lui xong mới động thân. Dưới gợi ý của An Nhiên, Văn Nhân Hạo đuổi tới khán đài thi đấu lĩnh người Lô gia cùng trở về doanh địa đoàn quý tộc đệ nhất.

Lô mập mạp cũng trôi qua thời gian này không dễ. Mỗi năm từ trung tuần tháng hai đến trung tuần tháng sáu có chừng bốn tháng ngày nghỉ, nếu là lúc trước, tình cảm bốn huynh đệ mặc dù tốt, nhưng vào ngày nghỉ vẫn sẽ mỗi người về nhà mình, và lúc này, bình thường An Kì sẽ chọn ở lại công hội lính đánh thuê tiếp nhận một ít nhiệm vụ lẻ tẻ của lính đánh thuê tự do. Chờ trung tuần tháng sáu học viện Maca mở khóa thì trở lại Đế Đô cùng Văn Nhân Hạo, Lô mập mạp, Phàn Lận hội họp.

Nên đây là lần đầu, Lô mập mạp cùng Văn Nhân Hạo chỉ qua loa vừa qua năm mới đã quay về, Phàn Lận còn tệ hơn, khoảng cách của Đế Đô cùng Cụ Phong thành so với Vọng Nguyệt thành hoặc Tập Nhật thành càng xa hơn. Nên năm nay, hắn dứt khoát không về nhà.

Rõ ràng là ngày nghỉ của học viện, nhưng nhiều thú nhân phi thú nhân lại tự nguyện lưu lại vì dong binh đoàn bôn ba mệt nhọc như vậy, An Nhiên chẳng qua không chịu nổi tám đoàn lớn tại Nam đại lục quấy rầy, nên mới nhất thời muốn thành lập một cái dong binh đoàn, lúc này cũng thận trọng nhiều hơn, ít đi tâm tư chơi đùa.

Tất cả mọi người đều đang cố gắng, ngươi dựa vào gì mà không cố gắng?

Y luôn hỏi mình như vậy.

An Nhiên đã cố gắng hết mức để cải thiện cơm nước của các chiến sĩ lính đánh thuê trong đoàn, để phi thú nhân có lòng trung thành, cũng đã cân nhắc qua trình độ sinh hoạt của cả bọn. Tổng quản dong binh đoàn, sẽ không phải làm những việc này, An Nhiên nhìn thân nhân Lô mập mạp theo sát chỉnh tề sau đoàn dự bị, chỉ cảm thấy chức tổng quản này so với làm mẹ bọn nhỏ còn mệt hơn.

Lô gia tổng cộng tới mười mấy người, An Nhiên có ý là trễ chút nữa sẽ đốt lửa trại, thứ nhất là để ăn mừng người Lô gia vừa tới, thứ hai là hướng Ngũ Thập Lam Tinh Huy bồi tội. Bữa tiệc lớn sẽ phải ăn, rượu lại không thể uống. Tuy rằng, theo trước mắt xem ra, say khướt chỉ có mình Ngã Thập Lam Tinh Huy. Tinh Huy lão đầu là chiến sĩ truyền kỳ đại lục đúng không? Xét tất cả mọi người trong dong binh đoàn, thân phận của lão là đắt tiền nhất.

Khách quý uống nước ta uống rượu, như vậy sao được, nên tuyệt đối không thể.

Tuy rằng An Nhiên cũng muốn để các vị Lô gia nếm thử tư vị rượu linh quả.

Sau khi trở về, An Nhiên đi ngay một chuyến đến lều của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, Tinh Huy lão đầu được bọn họ đặt nằm trên chăn đệm trải dưới đất, tuy rằng đã đút thuốc giải rượu, sắc mặt lão vẫn còn đỏ ửng, sau khi ngủ thiếp đi còn không ngừng ngáy, toàn bộ trong không khí đều là mùi rượu linh quả.

Tinh Huy lão đầu cũng không phải lần đầu tiên say khướt như vậy, trước kia ở gia tộc Ngũ Thập Lam cũng đã có tiền lệ, những thứ này mặc dù không phải chuyện vinh quang gì, nhưng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhớ rất rõ, mỗi lần sau khi say rượu, Tinh Huy lão đầu đều muốn ồn ào cả đêm, mệt mỏi nằm xuống ngủ thiếp đi cũng không yên tĩnh hơn. Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ chỉ sợ lão lại gây chuyện, nên chỉ có thể một tấc cũng không rời ôm gối thủ ở bên cạnh. Thời điểm An Nhiên vén màn vải lên đi vào thấy chính là như vậy, trong mũi là mùi rượu ngất trời, tay chân Tinh Huy lão đầu thẳng ra ngủ trên sàn, không quan tâm, bộ vẻ ngáy ngủ. Còn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại ôm đầu gối ngồi ở một bên, không biết đang suy nghĩ gì.

Về phần Lô mập mạp, An Nhiên đã sớm phái người thông báo cho hắn. Lô gia đã được sắp xếp đâu vào đấy ở trong doanh địa, để hắn sau khi cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đem Tinh huy lão đầu vào lều thì có thể đi gặp người nhà của mình.

Đợi đến thời điểm An Nhiên vào thăm hỏi, Lô mập mạp đã sớm đi mất. Chỉ còn một mình Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thủ hộ bên cạnh. An Nhiên suy nghĩ một chút, biến thành như vậy tuy rằng phần lớn do bản thân Tinh Huy lão đầu gây ra, tửu lượng không tốt còn không biết tiết chế, nhưng tốt xấu gì rượu kia cũng do mình cung cấp, cộng thêm ca ca nhà mình cùng uống với lão, bao nhiêu đó đủ cho vị chiến sĩ truyền kỳ đại lục này không còn mặt mũi. Nên An Nhiên khá là áy náy.

Nói thế nào thì đối với dong binh đoàn Nam Bắc đại lục mà nói chuyện quan trọng nhất là trận đấu, tựa hồ với y cũng không cần thiết lắm.

Ách, tâm tình tốt đích xác là chuyện tốt. Sao có thể không tâm tình tốt chứ. So với người người Bắc đại lục cảm thấy bất an, như lâm đại địch, An Nhiên trên căn bản sẽ không đem thi đấu giữa các lính đánh thuê này xem là thứ quan trọng. Thời điểm tất cả mọi người liều mạng, chỉ mình ngươi mang theo đoàn chè chén, ngươi không xui xẻo thì ai xui xẻo? Làm một người bình thường, sau khi xuyên qua, An Nhiên đã từng bước đi lên đầu sóng ngọn gió.

Danh nhân cũng có phiền não của danh nhân. Bản thân lăn lộn đến mức độ này, trừ cứng đối cứng không được ra, có đầu óc, đều có thể dùng trí. chiến sĩ thú nhân thông thường cũng không thể làm được hơn y, hoàn toàn chính là thập hạng toàn năng, quá ưu tú!

An Nhiên thở dài, nhìn Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hỏi: "Tiểu Bạch ngươi nói xem, a gia ngươi thích ăn cái gì? Nói thế nào cũng là ca ca ta đẩy lão nằm xuống, ta nghĩ bản thân sẽ nấu vài món ngon để bồi lễ." Oa! Chỉ bị ấn một chút như vậy, đã có thể tùy ý gọi món, nghe khẩu khí An Nhiên, còn không phải một món hai món, hẳn là muốn Tinh Huy lão đầu ăn đến no luôn.

Một thứ nhẹ bẫng như thế đổi lấy thù lao hậu đãi như vậy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng rục rịch.

Chút tâm tư này của hắn chẳng lẽ An Nhiên có thể không biết? Liếc mắt nhìn, "Ta hỏi là Tinh Huy các hạ, về phần ngươi, vẫn là trước tỉnh rồi lại nói." Cảm giác từ thiên đường ngã vào địa ngục là gì? Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lúc này xem như cảm nhận được rõ rồi, hắn đáng thương hề hề kêu: "Tiểu An Nhiên ┭┮﹏┭┮ !"

Gọi cũng thế, khóc cũng vậy. Lúc này An Nhiên vô cùng quyết tâm, "Ngươi nên biết, kinh doanh một dong binh đoàn không dễ, Tiểu Bạch, tuy rằng đứng ở góc độ cá nhân ta, ta có thể hiểu cho tâm tình của ngươi, Tinh Huy các hạ là a gia ruột của ngươi, không hạ thủ được cũng là việc bình thường, nhưng, không động thủ ngươi cũng có thể giúp đỡ phi thú nhân trong đoàn dời đi, chuyện ngươi làm hôm nay, thực khiến người quá lạnh tâm."

Tinh quang trong mắt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ ảm đạm đi, có lẽ nhớ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt hắn cũng không tốt hơn, mơ hồ có chút xấu hổ. "Con em gia tộc Ngũ Thập Lam, trừ trên sân thí luyện, sẽ không cho phép động thủ lẫn nhau, nhất là dĩ hạ phạm thượng." An Nhiên gật đầu một cái, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ còn nói thêm, "Ta chỉ không quen."

Không có thói quen đem toàn bộ an nguy vinh nhục của hơn hai trăm người trong dong binh đoàn dính lên trên người, một người đã quen độc hành trước giờ, chợt làm lãnh đạo, hắn thật có chút không thích ứng được. Từ trước chẳng qua là được An Nhiên an bài kêu gọi, mang dẫn đội, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không phát giác được bản thân hắn ở đoàn quý tộc đệ nhất là bất đồng, đoàn trưởng là đối tượng tất cả đoàn viên ngưỡng vọng, là trụ cột tinh thần của cả dong binh đoàn.

Cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nói: "Ta nhớ kỹ rồi." Hắn không hề có dáng vẻ con em gia tộc lánh đời hay chiến sĩ Hồng Mông kỳ, đều thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, không giải thích dư thừa cùng che giấu. An Nhiên chỉ thích người sảng khoái như vậy, cười híp mắt gật đầu một cái, "Biết lỗi rồi là tốt rồi, khẩu phần ăn trừ vẫn phải trừ."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng biết, tính tình Tinh Huy lão đầu kỳ quái, nếu sau khi tỉnh biết chính mình mất mặt, vì duy trì thể diện chiến sĩ truyền kỳ, sợ rằng sẽ làm những chuyện khó có thể nghĩ tới. Rượu linh quả đích xác có thể đủ trấn an a gia, nhưng không thể lại cho a gia uống thêm rượu nữa, ngược lại cũng không cần lo quá nhiều chuyện, đoàn quý tộc đệ nhất cũng đã bị đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió, thật sự cũng chẳng thể thêm chuyện gì nữa. Những thứ này rốt cuộc Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng hiểu, hắn cũng ý thức toàn bộ trách nhiệm của đoàn trưởng, biết vì sự phát triển của dong binh đoàn suy nghĩ.

Dưới tình huống này, thứ duy nhất có thể hóa giải trận gió lốc này chỉ sợ cũng chỉ có trù nghệ của An Nhiên.

Lão đầu nhà hắn cũng là người tham ăn, tuy rằng không bằng trình độ mê rượu, nhưng cũng không thể xem nhẹ. Lại nói, trong dong binh đoàn có bao nhiêu thú nhân trước khi vào đoàn đều được gia giáo tốt ba bữa đều có định số, mỗi ngày đều thức ăn ngon ăn mòn, còn không phải thành ăn hàng ư!

Cơ hội Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cùng Tinh Huy lão đầu ăn cùng bàn cũng không nhiều, không nói tới phản tổ hay không phản tổ, chỉ luận bối phận, ở gia tộc Ngũ Thập Lam, ngồi cùng bàn với Tinh Huy lão đầu đều là người có bối phận trưởng lão, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ được gia tộc bồi dưỡng thành người thừa kế. Đều là do ba hắn mang theo bên người học tập gần đây.

"Gia gia đối với thịt cũng không có gì đặc biệt yêu thích, bất quá, gia gia ưu ái thịt hầm hơn."

Thịt hầm? Thú nhân kinh điển nhất đại lục lại thích một nồi thịt hầm lớn nhạt nhẽo vô vị? Biến đi. Đây mà gọi là khẩu vị gì?

Gian nan nuốt nước miếng một cái, An Nhiên nói: "Thứ kia, ta làm không được."

"Chỉ cần thịt hầm đều được. Muốn hấp dẫn Tinh Huy lão đầu chú ý, hiển nhiên phải làm ra khẩu vị đặc biệt. Cùng người ngoài giống nhau còn ý nghĩa gì?" Lấy thể chất cường hãn của thú nhân cùng cấp bậc tu luyện của Tinh Huy lão đầu, An Nhiên dự tính lão không đến ba giờ đã có thể tỉnh, dù sao, rất nhiều loại thuốc đều căn cứ trên tham số cơ bản trò chơi để nghiên cứu sửa đổi chế tạo, về phần biên độ sửa chữa, bình thường đều do tham chiếu bản thân mà ra.

Tuy rằng nếm qua tẩy tủy quả, nhưng giữa thể chất An Nhiên cùng chiến sĩ truyền kỳ đại lục là không thể so sánh.

Cần phải trước khi Tinh Huy lão đầu tỉnh lại chuẩn bị xong một bàn đồ ăn. Ở trong không gian làm quả thật rất nhanh, nhưng cũng dễ khiến người khác bắt được nhược điểm, An Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn là song quản trực hạ đồng thời tiến hành. Ở bên ngoài làm chút rau củ thịt hầm đơn giản, canh bắp cùng nấm gì đó hay canh cá trích thiên ma thì đều dùng tinh thần lực khống chế nấu trong không gian.

An Nhiên thích món cay Tứ Xuyên khẩu vị cay độc hơn, canh mang mùi vị nhạt nhẽo là lần đầu, vì trấn an một lão đầu không tự nhiên kỳ dị. Y hoàn toàn không thấy vấn đề gì khi phối hợp đủ loại thức ăn, cứng rắn làm bảy tám loại canh. Tất cả loại y có thể nghĩ tới, kiểu Trung Hoa kiểu Tây phương, đủ loại nguyên liệu nấu ăn đủ loại khẩu vị. Chỉ cần y từng nghe qua, đánh giá bản thân làm gần giống, đều bị y thử qua một lần.

Phòng ngoài đặt ba nồi nước, trong không gian bốn nồi, còn thêm một phần canh vịt trời nấu chung với đông trùng hạ thảo.

┭┮﹏┭┮, người trong nhà ăn đều là một phần canh, một con vịt trời, chen vào chừng mười cây đông trùng hạ thảo. Suy xét đến vấn đề sức ăn của thú nhân, An Nhiên đem vịt trời nuôi trong không gian bắt chừng mười con, lại lên dược sơn một chuyến, tại nơi có độ cao khá cao so với mặt nước biển đào ra rất nhiều đông trùng hạ thảo. Để cho không gian xử lý đám vịt trời, rồi nấu lên.

Nấu canh sẽ tỏa ra mùi, rất nhanh liền đưa tới vô số chiến sĩ thú nhân bên trong đoàn vây xem.

Nói đùa, ai cũng biết Tổng quản đại nhân là không dễ gì xuống bếp, cả cái dong binh đoàn cũng chỉ có đám người đoàn chủ lực mới ngày ngày hạnh phúc được nếm tay nghề của Tổng quản đại nhân.

"Tổng quản đại nhân đây là đang làm gì vậy?"

An Nhiên thật cẩn thận khống chế độ lửa, còn chưa lên tiếng trả lời, một thú nhân bên cạnh thể hiện ghét bỏ với người đặt câu hỏi, nói: "Ngươi mù hả? Nấu canh cũng không thấy được."

"Canh gì mà thơm vậy?" Ách, đây mới là trọng điểm. Mắt thấy mỗi một người đều đưa cổ dài ra nhằm nhìn chằm chằm nồi canh, An Nhiên cũng không che giấu, giọng nói hòa hoãn giải thích, "Tinh Huy các hạ bị đoàn ta đẩy ngã, thân là tổng quản, suy cho cùng ta cũng phải làm chút gì đó để an ủi thăm hỏi chứ."

"Úc......" Thất vọng, một mảnh nồng đậm thất vọng. Nghe ngữ khí cả bọn đã có thể biết được thất vọng đến độ nào, xuyên qua một lần, An Nhiên càng ngày càng hiểu được trấn an lòng người, "Nấu canh thơm vậy, dù sao ăn cũng không đủ, nếu các ngươi muốn ăn gì, đều có thể qua căn tin đề nghị. Đi xa thi đấu, không nên mệt chính mình."

An Nhiên vừa nói xong, Lô gia cũng tới, Lô mập mạp dẫn gia chủ Lô gia tự mình lại gần. "Thiên Thiên luôn nói đoàn trưởng của nó tốt bao nhiêu, lúc bắt đầu còn chưa tin, bây giờ nhìn lại, phúc lợi đoàn quý tộc đệ nhất thật không phải là thứ dong binh đoàn khác có thể so sánh."

Thiên Thiên?

Danh xưng này đối với An Nhiên mà nói khá là xa lạ, hỏi thăm nhìn về phía Lô mập mạp. Lúc đầu, Lô mập mạp còn không hiểu, sau khi hiểu ra thoáng chốc máu xông tới não, mập mạp mặt nóng đã có thể chiên chín trứng gà. Hai mắt chột dạ nhìn xung quanh, hắn mới uyển chuyển nói: "Tiểu Nhiên đệ đệ, đây là ba ta."

Im lặng... An Nhiên lúc này mới ý thức được bản thân đã quên vấn đề gì.

Ở khoảng thời gian trước, lúc lần đầu gặp nhau ở vòng ngoài Đế Đô tại cánh rừng nào đó, quả thật y đã nghe qua tên thật của Lô mập mạp – – Lô Thiên Thiên. Tên này nghe nương pháo không nói, đặt trên người người mập như vậy, thấy thế nào cũng chẳng ra sao. Nếu không phải nhắc lại lần nữa, trong tiềm thức An Nhiên đã quên mất chuyện này.

"Khụ khụ, Lô gia chủ!"

Ba Lô mập mạp rất có dáng vẻ tộc trưởng của đại gia tộc, gật đầu, sau đó vỗ một cái lên lưng Lô mập mạp, "Chú ý chút, sao có thể cùng đoàn trưởng của mình nói chuyện như vậy?"

Đoàn đoàn đoàn...... trưởng?

"A ba, đây không phải đoàn trưởng của bọn con!" Cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hoặc bất kỳ một chiến sĩ thú nhân nào trong đoàn so sánh, điệu bộ An Nhiên càng giống một đoàn trưởng hơn. Trên thực tế cũng đúng là vậy, trừ thiếu một danh hiệu, nếu sắp xếp theo thứ tự lớn nhỏ trình độ bận tâm cùng đóng góp cho dong binh đoàn, chủ sự chân chính vẫn là An Nhiên. Thời điểm trong sân thi đấu, mặc dù nội bộ đoàn quý tộc đệ nhất có tranh chấp, nhưng Lô gia bên kia khán đài lại chỉ thấy động tác không nghe được tiếng.

Bọn họ chỉ thấy khí khái An Nhiên chỉ điểm giang sơn vô cùng mạnh mẽ phóng khoáng. Hoàn toàn ý thức được, đoàn trưởng là người đó. Khí thế uy nghiêm thống lĩnh toàn cục không phải đoàn trưởng thì là gì? Gia chủ Lô gia hướng trên lưng Lô mập mạp vỗ mạnh một cái, "Lừa dối lão tử ngươi có ý gì?"

Có ý gì. Có ý gì cái lông a, vì sao nói dối có người tin, nói thật lại không có người tin? Lại là một đôi phụ tử dở hơi. Lô gia trái lại khá tốt, so Văn Nhân gia hoặc Tần gia đều tốt hơn. Nhìn cách chung đụng của Lô mập mạp cùng ba hắn, trong lòng An Nhiên cũng cao hứng vài phần, y cười tủm tỉm gật đầu nói: "Ta quả thật không phải đoàn trưởng dong binh đoàn Thảo Nê Mã. Ngài hẳn đã nghe nói qua, đoàn trưởng là Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ các hạ."

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ?

Hắn đương nhiên biết, Lô mập mạp trở về cũng đã nói qua, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ của Ngũ Thập Lam gia tại Bắc đại lục là đoàn trưởng dong binh đoàn của bọn nó. Khi đó Lô gia chủ cũng không để trong lòng, hắn không có ngăn cản Lô mập mạp ra ngoài xông pha bởi vì ánh mắt thương nhân cùng kiểu quý tộc cha truyền con nối bất đồng. Bọn họ càng thưởng thức những người tự tạo ra tài sản hơn.

Quyết định gia nhập dong binh đoàn của Lô mập mạp chiếm được duy trì từ trên xuống dưới của cả nhà, về phần là dong binh đoàn nào, có thực lực hay không, người trong nhà hoàn toàn không để trong lòng. Bọn họ chỉ biết Thiên Thiên nhà họ cùng bằng hữu Học viện Maca thành lập dong binh đoàn, thẳng đến khi Lô mập mạp truyền tin trở về nói cho bọn họ biết hắn đã được lựa chọn thay thế Nam đại lục tham gia tranh tài giữa lính đánh thuê Nam Bắc đại lục, thì trên dưới Lô gia mới tập thể choáng váng.

Bọn họ vẫn không nghĩ là do dong binh đoàn mạnh, càng nhiều hơn chính là cảm thấy Lô mập mạp có tài. Đã bao nhiêu năm, Lô gia bọn họ rốt cuộc cũng có một đứa nhỏ có tiền đồ, ngày lấy được tin tức này, Lô gia chủ dẫn cả một đại gia đình tiến vào từ đường gia tộc lễ bái kính hương, trước tiên hồi báo tin tức tốt này cho tổ tiên.

Sau khi làm xong những điều này, Lô gia chủ liền mang theo mười mấy người chạy thẳng tới Tập Nhật Thành. Lô mập mạp không tham gia màn khai diễn, khiến những người Lô gia theo tới khá thất vọng, nhưng sau khi nhìn thấy Lô mập mạp ôm móng heo gặm, bọn họ rốt cuộc hiểu.

o[╯□╰]o. Lô gia cũng không để nó quá đói, sao lại đói thành như vậy chứ?

Biểu hiện kế tiếp của đoàn quý tộc đệ nhất khiến ánh mắt của mọi người Lô gia được rửa qua một lần, bọn họ đối với tu luyện quả thật không thế nào lý giải, nhưng dù không biết, người Lô gia cũng đã nghe nói qua danh hiệu của chiến sĩ truyền kỳ Ngũ Thập Lam Tinh Huy, Ngũ Thập Lam Tinh Huy cùng Lô mập mạp ngồi ở trước đống lửa ăn thịt uống rượu ư? Tràng diện này trực tiếp chọc mù mắt cẩu hợp kim của mọi người Lô gia.

Bọn họ vẫn một mực tỉ mỉ chú ý tình huống đoàn quý tộc đệ nhất, từ đầu tới cuối, phát hiệu lệnh chính là An Nhiên. Y không phải đoàn trưởng còn có thể là gì?

"Ta chỉ là tổng quản hậu cần, tên là An Nhiên."

Canh trong nồi đã nấu sôi, nhìn ánh mắt khát vọng của mọi người Lô gia, An Nhiên suy nghĩ một chút, để Lô mập mạp đến lều chuyên dụng đựng đồ làm bếp bưng một lô bát lớn ra, sau đó phát cho mọi người Lô gia mỗi người một cái, kế đó đem canh vịt trời nấu với đông trùng hạ thảo múc ra. Mỗi người nửa bát cùng một con vịt, một nồi vừa đủ chia hết cho Lô gia.

An Nhiên để Lô mập mạp hỗ trợ tiếp đón, bản thân lại bận rộn, trước khi Tinh Huy lão đầu tỉnh lại, y còn có rất nhiều công tác cần chuẩn bị.

Sau khi Ngũ Thập Lam Tinh Huy tỉnh lại phản ứng đầu tiên quả thật chính là nổi giận.

Lão thật không có oán trách bất luận người nào trong đoàn quý tộc đệ nhất, mà là ảo não bản thân, người ta có lòng tốt chia rượu ngon cho lão, ai biết tửu lượng cùng trình phẩm rượu của lão lại kém như vậy, bản thân tự tát mình là không được, Ngũ Thập Lam Tinh Huy trực tiếp đem pháo hỏa nhắm ngay tiểu tôn tử đang trông chừng mình.

"Con khốn kiếp, biết a gia ta uống không bao nhiêu con cũng không nhắc nhở ta, con là cố ý đúng không?"

Cố ý, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trợn trắng mắt luôn, người nào bình tĩnh cố ý chỉnh ngài chứ. Biểu tình hắn như vậy càng chọc giận Tinh Huy lão đầu, "Đều là do cha con nuông chìu ra, thứ gì không học! Lại dám đối với trưởng bối làm càn như vậy!"

Tinh Huy lão đầu như vậy chính là giận chó đánh mèo với hắn, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thật đúng là không nghĩ tới, hắn vốn cho rằng, lão đầu nhi sẽ đem bút trướng này tính đến trên người đoàn quý tộc đệ nhất. Nhân số đoàn quý tộc đệ nhất thưa thớt như vậy, tuy thú nhân phi thú nhân trong đoàn hơn phân nửa đều xuất phát từ quý tộc, đều có chút tài năng, nhưng căn cơ bọn họ còn bất ổn. Người bình thường xác thực sợ hãi thân phận của bọn họ, nhưng chiến sĩ truyền kỳ đại lục Ngũ Thập Lam Tinh Huy lão sợ cái rắm!

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã làm tốt chuẩn bị lấy danh nghĩa đoàn trưởng cùng cháu trai nói lời hay ý đẹp với Tinh Huy lão đầu. Không nghĩ tới, lão đầu này căn bản sẽ không ghi hận lên dong binh đoàn trước tiên, mà lão trực tiếp đem tội danh này đẩy tới trên người mình.

Đệch! Cho lão rượu linh quả là An Nhiên, uống rượu là chính lão, cùng lão động thủ là An Kì. Mẹ kiếp hiện tại có tức giận hướng tới mình phát, đây gọi là gì? Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng nổi giận, hắn đại để biết ý nghĩ của Tinh Huy lão đầu, An Nhiên cho lão uống rượu là ý tốt, An Kì ấn lão nằm xuống cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, thêm An Nhiên cùng An Kì đều là con cháu nhà Andre lưu lạc bên ngoài, gia tộc lánh đời với nhau vốn có chút sâu xa, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ không biết chuyện ba mươi năm trước, nhưng hắn cũng biết giao tình giữa gia tộc Andre cùng gia tộc Ngũ Thập Lam không phải là thứ bình thường.

Tuy rằng gia tộc lâu đời này đã thật lâu không xuất hiện.

Trong suốt cả quá trình, duy nhất có thể trách chỉ còn lại Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ – tôn tử ruột của lão. Biết Tinh Huy lão đầu không uống được ngươi cũng không kịp ngăn cản, lúc xảy ra chuyện ngươi cũng không đánh lão choáng váng một cái trước tiên. Đến cuối cùng tình trạng không thể vãn hồi, không trách Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lão còn có thể trách ai?

Tinh Huy lão đầu bắt được Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ hung hăng dạy dỗ một trận, trái lại cũng không có động thủ.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng không phải kẻ ngốc, có thể để người tùy tiện xử lý ư? Hắn biện hộ, gia quy Ngũ Thập Lam gia quả thật có một điều là không thể lấy hạ phạm thượng, không thể tùy ý cùng trưởng bối gia tộc động thủ, không được tương tàn đồng tộc. Khụ khụ, nhưng trưởng bối muốn dạy dỗ vãn bối tùy tiện tìm lý do là điều có thể, Tinh Huy lão đầu giải thích điểm này rất giỏi, mặc cho ngươi có thiên đại lý do cũng chờ ta mắng xong rồi lại nói.

  Đợi đến khi hai ông cháu từ trong lều đi ra, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ đã nín một bụng tức giận, tai to ủ rũ theo ở phía sau, Tinh Huy lão đầu phảng phất như hoàn toàn không biết sau khi uống rượu say lão đã làm chuyện xấu, tinh thần quắc thước hướng đám người An Nhiên đi qua. Lúc này, trong phòng ăn phi thú nhân cũng đã chuẩn bị thổi lửa nấu cơm, Lô gia đã ăn một phần lớn, mấy loại canh An Nhiên hầm cũng đã xong.

Mắt thấy Tinh Huy lão đầu đi ra, y lên trước hai bước đón lão, ân cần hỏi: "Tinh Huy các hạ đã tốt chứ?"

An Nhiên hỏi như vậy, Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ quả thật muốn đập đầu tự tử cho rồi, hắn vô hạn oán niệm nhìn An Nhiên, trong tâm lặng lẽ lẩm bẩm: Ngươi là cố ý... Cố ý... Cố ý..., An Nhiên chỉ cảm thấy tâm tình hắn không đúng, cũng không đi lĩnh hội ý tứ sâu xa của hắn. Không đợi Tinh Huy lão đầu mở miệng, An Nhiên lại vội vàng nói: "Nghe nói các hạ thích ăn thịt hầm, ta đã tự mình xuống bếp hầm vài loại canh, các hạ nếm thử một chút xem?"

Các hạ các hạ, Tinh Huy lão đầu cũng không thích An Nhiên gọi lão như vậy, nếu không phải biết chuyện ba mươi năm trước cũng chưa từng lộ ra bất kỳ tiếng gió nào, lão thậm chí đã nghĩ có phải An Nhiên đã biết được chút gì không.

  Tuy rằng rỉ tai nói riêng với nhau vẫn có, nhưng uy áp chiến sĩ truyền kỳ còn ở đó, hơn nữa An Kì là dùng thú hình đem hình người của Tinh Huy lão đầu đè xuống, sau đó dùng thuốc mê đem lão đánh ngã, nhắc tới, trừ một chút say rượu này ra, Tinh Huy lão đầu cũng không mất mặt quá, ít nhất, không có ai cho rằng dưới điều kiện ngang hàng An Kì có thể đánh thắng được Ngũ Thập Lam Tinh Huy. Về phần những hào quang phù phiếm hư vô của danh hiệu chiến sĩ truyền kỳ đại lục, mất thì mất đi, dù sao làm người ai không có vài khuyết điểm, chưa từng phạm sai lầm??

Ngày này, trong doanh địa đoàn quý tộc đệ nhất một mảnh vui vẻ hòa thuận, thời điểm chạng vạng tối, Tử Kinh Hoa quân đoàn cách vách cùng với Chích Diễm đoàn cũng tới vài người đi theo tham gia náo nhiệt, đoàn quý tộc đệ nhất cũng không so đo, một người vui không bằng mọi người vui, liền khoản đãi toàn bộ.

Trừ bỏ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ bị cắt khẩu phần ăn ra, tất cả mọi người đều vô cùng cao hứng.

Ngày thứ nhất của cuộc tranh tài lính đánh thuê, sau khi trải qua sự kiện ô long liền vui vẻ hạ màn.

Hết chương 225 + 226

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro