Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2. Ba năm sau mới thấy thú nhân

….Ba năm sau…..

“Mông Tạp, ngươi xem ngay cả Đặc Tây cũng tìm được bạn lữ, sao ngươi vẫn không có động tĩnh a” Đội trưởng Ngải Mỹ Đặc trêu ghẹo thú nhân trầm mặc nhất trong đội.   

“…” Vẫn luôn trầm mặc Mông Tạp.

Các thú nhân khác nhìn bộ dạng của hắn, liền gượng cười hi ha nói sang chuyện khác. Hôm nay tất cả mọi người đều tới hỗ trợ Đặc Tây hái quả mộng ảo, mọi người chuyển đề tài từ Mông Tạp sang Đặc Tây. Tuy bị mọi người đùa giỡn nhưng Đặc Tây không có vẻ gì ngượng ngùng mà ngược lại còn đắc ý cười hạnh phúc. Làm cho các thú nhân chưa có bạn bạn lữ đều ghen tỵ với hắn.

Nhìn bộ dáng các thú nhân chơi đùa với nhau, nhìn lại tính cách trầm mặt của mình, Mông Tạp thở dài ngao ngán. Hắn tiếp tục đi về phía trước. Mộng quả đối với thân thể giống cái rất có lợi, nhưng chỉ có rừng Mãnh Nha mới có thể nuôi lớn chúng. Các thú nhân đều giống nhau, đầu tiên họ sẽ hướng giống cái mình yêu thích tỏ tình, sau khi giống cái đồng ý kết đôi thành bạn lữ, họ sẽ đi rừng Mãnh Nha hái Mộng ảo quả làm sính lễ tốt nhất, cũng là sính lễ cần thiết nhất trong việc chuẩn bị lễ vật. Tuy nhiên, một người đi rừng rậm Mãnh nha rất nguy hiểm, cho nên họ được phép tìm đồng đội đi cùng để hỗ trợ mình.

Mông Tap không biết lí do tại sao bản thân hắn đối với các giống cái trong bộ lạc không có hứng thú . Hắn hoài ghi tính hướng của hắn không bình thường.

….

Gần đây Lâm Á cảm thấy rất bất an, giống như đều cậu mong muốn sắp xảy ra. Lòng cậu có chút không yên.

Thật ra cậu đối với việc được cứu ra ngoài không có quá nhiều hi vọng . So với có người tới cứu, cậu càng sỡ hãi lũ mãnh thú bên ngoài tiến vào. Lâm Á trèo lên trên cây cao gần mình nhất, cậu muốn xem có chuyện gì xảy ra xung quanh cậu hay không..

Nhờ sống mấy năm ở đây mà Lâm Á có thể trèo lên một cách an toàn. Nhìn nữa ngày tất cả các hướng đều nhìn, không có gì lạ cả.

“Không có chuyện gì hết” Lâm Á an ủi chính mình một chút. Ngay người nữa ngày không phát hiện ra gì cậu liền trèo xuống.

….

“Mông Tạp, ngươi chạy nhanh mang Đặc Tây ra ngoài tìm y sư đi. Đã hái được quả mộng ảo, chúng ta hỗ trợ ngươi rời đi” Ngãi Mỹ Đặc nhìn vết thương Đặc Tây, lập tức phát ra mệnh lệnh.

Mọi người đồng loạt gật đầu .

Mông Tạp cõng Đặc Tây thẳng tấp đi về phía trước, những người khác giúp hắn cản lại phía sau.

Mông Tạp cõng Đặc Tây không thể chiến đấu, đành phải tránh đi công kích của mãnh thú. Trong một thời gian ngắn không thể thoát được, hắn dần đi trật hướng. Xuyên qua đầm lầy, sau đó hắn thấy một vùng toàn sương trắng. Mông Tạp dựa vào ký ức đi xuyên qua màng sương trắng, không ngờ tới vừa mới thoát khỏi màng sương trắng liền thấy được giống cái sống một mình ở nơi này. Hắn lập tức dừng bước chân của mình lại, ngơ ngác nhìn Lâm Á.

Lâm Á trải qua thời gian rèn luyện, ngũ quan rất nhanh nhạy, Chỉ cần có một chút tiếng gió là cậu phát hiện ra ngay. Xoay người nhìn ra ngoài sơn động liền thấy Mông Tạp cùng Đặc Tây được hắn cõng trên lưng.cậu lập tức dừng động tác của mình lại. Hai người yên lặng nhìn nhau, thời gian như dừng lại.

“A..” Đặc Tây rên rỉ, đánh thức hai con người đang yên lặng nhìn nhau. Lâm Á nhìn người trên lưng hắn hình như đang bị thương, liền muốn chạy lại nhìn thử, nhưng cậu… hiện tại là một giống cái vị thành niên, tuy rằng có không gian, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.

Lâu á nhìn người đang được cõng trên lưng, hình như là một giống đực đang bị thương ở phần eo.

“Xin hỏi, ngươi có biết y sư nào gần đây không.” Mông Tạp cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn vết thương có Đặc Tây đang dần biến thành màu đen, lập tức thu liễm khí tức lại hỏi.

“Nơi này là rừng rậm Tây nam, khá hẻo lánh, không có người sinh sống. Ta biết một chút y thuật, nếu ngươi không ngại, ta có thể xem cho hắn một chút”.  Lâm Á nhìn Mông Tạp không có vẻ gì là người xấu, liền mở miệng nói chuyện với hắn.

“Được chứ, cảm ơn ngươi”. Mông Tạp đem Đặc Tây đặt trên mặt đất, chính mình lùi xa hai mét, yên lặng nhìn Lâm Á.

Lâm Á nhìn hành động của thú nhân, trong lòng có chút tán thưởng. Vì thế, liền yên tâm đi đến gần thú nhân đang bị thương.

Eo y có một vết thương rất sâu, gần như thấy được xương trắng bên trong, hơn nữa miệng vết thương còn biến đen, nếu y không phải là thú nhân có thể chất đặc thù thì y đã sớm chết.

Lâm Á nhìn sơ qua vết thương của y, có vẽ không lạc quan cho lắm, không nói nhiều lời vô nghĩa, bắt đầu trị liệu. May mắn lúc đầu hắn có xem qua một chút sách y, nên cũng không đến mứt luống cuống tay chân.

“Cảm ơn, làm phiền ngươi rồi”. Mông tạp nhìn thấy Lâm Á có thể chữa cho Đặc Tây, liền có chút thất vọng, không nghĩ tới cậu cư nhiên lại là một y sư. Khó trách cậu lại dám sống một mình ở rừng rậm Mãnh Nha.

Y sư trong bộ lạc chính là rất quan trọng, đa số các y sư đều là giống cái, cũng có một số nhỏ không phải giống cái, nhưng thân thể y sư đều rất gầy yếu.  Y sư ở trong bộ lạc rất được mọi người kính trọng, bọn họ đều không thể kết thành bạn lữ với bất kì ai, không thể có con.

Nhắc tới y sư, mọi người đều sẽ nghĩ đến, y thuật của bọn họ rất cao, tính tình quỷ dị, thích địa phương an tĩnh, rất thích ở trong rừng.

Mông Tạp nhìn thấy Lâm Á tiến hành trị liệu cho Đặc Tây, liền xác định cậu là y sư. Giống cái bình thương không thể nào sinh sống tại địa phương nguy hiểm như rừng rậm Mãnh Nha được.

“Ngươi là y sư sao??” Tuy đã đoán được nhưng Mông Tạp vẫn có một chút hi vọng cậu không phải y sư.

“A…Không phải, ta cùng cha mẹ sống tại nơi này, bởi vì chúng ta không thể nào đi ra ngoài, cho nên bị thương chỉ có thể tự bản thân đọc sách nghiên cứu cách điều trị. Dần dần ta biết được một chút y thuật có thể trị được các lại vết thương nhẹ. Đây là bằng hữu của ngươi đúng không, thoạt nhìn có vẻ bị thương rất nghiêm trọng.”

Lâm Á nghe hắn hỏi , cho rằng hắn không tín nhiệm mình, liền mở miệng giải thích , hoàn toàn không nghĩ tới ý tưởng trong lòng của Mông Tạp.

Vừa nghe giống cái đối điện nói cậu không phải là y sư, Mông Tạp liền -

“A...Cha mẹ ta đã qua đời vào ba trước, chỉ để lại cho ta một ngôi nhà, một gian phòng đầy sách. Ta chưa từng rời khỏi khu rừng này, khi các ngươi trở lại bộ lạc của mình, có thể dẫn ta theo được không” Lâm Á chờ mong nhìn hắn.

Sau ba năm cậu ruốt cuộc cũng nhìn thấy được người sống, thật sự hi vọng hắn có thể đưa cậu ra khỏi khu rừng này.

“Đương nhiên có thể, ngươi có thể sống tại bộ lạc của ta, bộ lạc Đạt Tây rất nhiều người, ta có thể bảo hộ ngươi’

Mông Tạp vừa nói vừa ngẩn cao đầu, ưỡn ngực muốn biểu hiện sức mạnh của bản thân.

Lâm Á biết bản thân cậu có thể rất được hoan nghênh nhưng không nghĩ tới mình có thể là loại người hoa gặp hoa nở như này

Lâm Á nghe thấy Mông Tạp nói, có chút mất tự nhiên xoay người sang chỗ khác.

Lâm Á nhìn trời , cảm thấy lập tức trời sẽ mưa, liền kêu Mông Tạp đem Đặc Tây vào phòng. Nếu không Đặc Tây có thể sẽ bị cảm mạo, phát sốt, khiến cho vết thương chuyển biến xấu hơn.

Mông Tạp nghe Lâm Á gọi bọn hắn vào bên trong sơn động liền có chút vui vẻ, nhưng có chút khó xử . Rốt cuộc, Lâm Á cùng Mông Tạp là giống đực và giống cái, đặc biệt là cả hai đều độc thân a.

Nhìn biểu tình của Mông Tạp, Lâm Á liền biết hắn đang suy nghĩ gì. Thực sự là thú nhân đơn thuần a, có suy nghĩ gì đều viết hết lên mặt

“Các ngươi ở chính là phòng  lúc trước của cha mẹ ta, sau này đổi thành phòng dành cho khách, dùng để tiếp khách. Không có ảnh hưởng gì đến ta. Ta ở một sơn động khác.” Cậu rất có thiện cảm đối với hành động của Mông Tạp.

“Cảm ơn ngươi, Ta tên là Mông Tạp, là thú nhân của bộ lạc Đạt Tây” Mông Tạp đem Đặc Tây vào phòng , mới nhớ tới mình còn chưa giới thiệu bản thân.

“Ta kêu Lâm Á”. Lâm Á đơn giản nói ra tên bản thân.

Nghe thấy Lâm Á nói tên cho mình nghe, Mông Tạp nở một nụ cười chối mắt.

“Đúng rồi, ngươi còn các đồng đội khác nữa không” Lâm Á hỏi.

“Có, còn có năm người khác. Hiện họ đang ở bên ngoài” Mông Tạp không lo lắng cho bọn họ lắm, cho dù đây là rừng rậm Mãnh Nha rất nguy hiểm, thì thú nhân cũng không yếu đuối đến nỗi có thể hạ gục một cách dễ dàng.

“Nha, thời điểm ngươi đi vào ngươi đụng phải sương trắng đúng không, lúc này sương trắng tương đối dày đặt a, lại còn có độc, không thể đi ra ngoài được. Mỗi ngày, vào lúc giữa trưa, thời điểm mặt trời lên cao nhất, sương trắng sẽ loãng bớt, khí độc cũng không gây hại thân thể, lúc đó chúng ta có thể đi ra ngoài” Lâm Á nói.

“Lâm Á, cảm ơn ngươi ta biết rồi” Mông Tạp một chút cũng không sốt ruột đi tìm đồng đội của mình, bọn họ thật mạnh mẽ hắn không cần phải lo lắng. Hắn thật cao hứng mà đồng ý đề nghị của Lâm Á

Nhìn vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn mịn màng, hơn nữa giọng điệu nói chuyện với hắn thực ôn nhu. Chỉ cần nghe Lâm Á nói chuyện thôi mà hắn cảm thấy như bản thân mình được hòa tan vậy.

Mông Tạp hướng eo Lâm Á nhìn thoáng qua vòng eo thật nhỏ a chỉ cần một tay hắn là có thể vòng qua ôm tron vòng eo xinh xắn. Mông Tạp nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của Lâm Á tâm có chút xót, liền hi vọng cậu có thể béo lên một chút.

Mông Tạp ở trong lòng âm thầm quyết định, về sau nhất định đem Lâm Á nuôi béo, mập mạp tròn tròn, tuyệt đối làm cho Lâm Á trở thành giống cái hạnh phúc nhất.

Edit: thật sự là tiếng sét ái tình nó đánh anh Tạp không trượt phát nào. Mới gặp mà anh đã muốn nuôi, rồi anh tính chừng nào thì thịt đây JJJ

Lâm Á nhìn ánh mắt mãnh liệt của Mông Tạp có chút chịu không nỗi. Tuy rằng Lâm Á biết bộ dáng của mình không kém, đặt biệt là sao khi trãi qua ba năm bồi dưỡng nhờ vào không gian nhất định là rất ưa nhìn, nhưng cũng không đến nỗi vừa mới gặp mặt mà đã bị hấp dẫn rồi chứ, thật sự rất khó tin a.

Lâm Á, xoay người lảo đảo rời đi.

Mông Tạp nhìn bống dáng đi xa, có chút khó nhịn

Thực mau đến thời gian ăn cơm chiều, Mông Tạp sau khi đánh nhau cùng với cõng Đặc Tây đang bị thương đi một thời gian dài, hiện tại có chút đối bụng. Hắn muốn đi ra ngoài tìm thức ăn

Nhưng, nghĩ đến Lâm Á, hắn có chút không yên tâm

Lâm Á- tiểu giống cái, một người đơn độc ở sơn động có thể sợ hãi hay không, có thể hay không gặp nguy hiểm, có thể hay không.......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro