CHƯƠNG 261: Phía sau màn độc thủ (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  
Cục diện hết sức căng thẳng, Lí Vị Ương lại mỉm cười, chủ động đi ra phía trước, ôn nhu nói: "Thái y, ngài có thể cho ta gặp Nam Khang công chúa một lần hay không?" Thái y lập tức nhận ra tiểu thư trước mắt đây chính là thiên kim của Tề Quốc Công phủ , hắn trầm tư một lát, liền gật đầu nói: "Mời Quách tiểu thư, chẳng qua tiểu thư tạm thời có hỏi cũng không được gì." Lí Vị Ương rõ ràng cũng không thèm để ý, tươi cười ôn hòa: "Ta hiểu, không cần thái y lo lắng." Nói xong, nàng liền cùng Quách phu nhân hướng phong khách mà đi, Húc Vương Nguyên Liệt cũng vào theo sau.

Vương Tử Căng thấy đến một màn như vậy, không muốn đi theo góp vui, nàng quay lại phía quan khách, trên mặt hiện một tia ý cười nhu hòa: " Nam Khang công chúa còn chưa thể chỉ ra và xác nhận hung thủ, vậy  làm phiền các vị ở lại chờ một chút."

~ edited by MimiL3~

Bùi Bật lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ mấy ngày tới công chúa điện hạ không thể mở miệng nói chuyện , chúng ta cũng không thể về nhà sao ? Vương gia liệu có khả năng tiếp đãi trăm vị khách ở đây trong từng đó ngày hay không?"- giọng nói của hắn mang theo sự trào phúng vô hạn.

Vương Tử Căng nhìn chằm chằm đối phương, chậm rãi nói: "Điểm này  Bùi công tử không cần lo lắng , Vương gia có thể mời nhiều vị khách, tất nhiên sẽ không để cho các vị  đói cơm khát nước, mời chư vị trở lại đại sảnh đi nghỉ tạm một lát. Đợi chúng ta tra ra một kết luận hoàn chỉnh , các vị nhất định sẽ được trở về."

Mọi người nghe đến đó, đều khe khẽ đứng lên, tự hỏi nguyên do của sự việc náo loạn tiệc mừng.Nam Khang công chúa đang ngồi êm đẹp ở trong tân phòng , lại bị đám gánh hát  bắt cóc , thế này cũng thôi đi, tự nhiên còn bị thương yết hầu, không có thể mở miệng nói chuyện lại không thể viết chữ, đối phương rõ ràng là muốn  nàng có biết cũng không nói được, khó có thể chỉ ra và xác nhận hung thủ. Càng như thế, mọi người càng muốn biết kết quả là người nào to gan lớn mật, cũng dám ở  Vương gia đầy thủ vệ sâm nghiêm, động thủ với Nam Khang công chúa.

Vương Tử Căng âm thầm suy nghĩ , chuyện này thoạt nhìn là một vụ án bắt cóc, nhưng hộ vệ trong phủ đều võ công cao cường, lại trải qua  huấn luyện tỉ mỉ,toàn bộ bài trí trong viện thường xuyên thay đổi, bố trí đều dựa theo âm dương bát quái nhất nhất sắp hàng xuống dưới , nếu là người bình thường không hiểu trận pháp, tuyệt đối không có khả năng đào thoát. 

Thế nhưng đối phương ở trước mắt nàng bắt Nam Khang công chúa đi không nói, còn thành công đem nàng  giấu kín ở gánh hát ...

Thấy thế, Vương Quảng cũng đi đến bên người nàng, nhẹ giọng nói: "Tử Căng, chuyện này..." Khách mời đã trở lại yến tiệc, duy chỉ có Tĩnh Vương Nguyên Anh ngưng bước ở cửa nhìn thoáng về phía họ. Tiếng Vương Quảng cắt ngang suy nghĩ  của Vương Tử Căng , nàng ngẩng đầu  nói: "Ta hiểu ý của huynh, hung thủ phía sau chuyện này nhất định không quá năm người." Vương Quảng gật gật đầu, có thể xâm nhập Vương gia, hơn nữa phá giải thành công trận pháp của Vương Tử Căng, trong số các vị khách bên trong mấy ai có năng lực? Đếm đi đếm lại, cũng bất quá là ít ỏi mấy người mà thôi.

Bên kia Lí Vị Ương đã bước vào phòng khách. Thái y nói khẽ với nàng: "Quách tiểu thư, Nam Khang công chúa bị thương yết hầu, cần một tháng mới khỏi hẳn. Về phần nàng khi nào thì cử động được lại càng khó nói , bởi vì ta còn chưa tra ra đó là loại độc gì, phải cần thêm thời gian."
Lí Vị Ương trên mặt thoáng qua một tia hiểu ra, nhẹ giọng hỏi: ''Tính mạng Nam Khang công chúa có bị nguy hiểm không?" Thái y lắc lắc đầu, nói: "Cũng may phát hiện kịp thời, nếu bị đưa ra khỏi phủ, công chúa không được trị liệu cẩn trọng, chỉ sợ tính mạng khó giữ."
Lí Vị Ương trong mắt thoáng hiện một tia sát khí, Quách phu nhân trên mặt sớm đã đầy nước mắt. Nguyên Liệt xem Lí Vị Ương vẻ mặt không vui, ôn nhu an ủi nói: "Nàng yên tâm, Nam Khang công chúa cát nhân thiên tướng, không có cái gì trở ngại đâu."

Lí Vị Ương gật gật đầu, kỳ thực trường hợp như vậy Húc Vương Nguyên Liệt thân là nam tử, không nên ở đây . Nhưng hiện nay hỗn loạn, ai lại để ý đến điều này? Chú ý tới chắc chỉ có thái y mà thôi.

Thái y nhìn thấy Nguyên Liệt quan tâm vẻ mặt Lí Vị Ương như thế, không khỏi nghĩ đến bản thân đã từng được nghe đồn, trong lòng càng kinh ngạc đến cực điểm. Húc Vương phong lưu, tuấn mĩ hơn người, không nói đến Vương gia, đếm được bao nhiêu danh môn khuê tú ái mộ cũng khó, lại chưa từng nghe nói hắn đặc biệt thích cô nương nhà ai. Hiện thời tuổi hắn đã không tính là nhỏ, đến nay không có đính hôn, triều thần ở sau lưng nghị luận ào ào. Đại Đô không thiếu mỹ nhân xuất chúng, Bùi Bảo Nhi tuyệt sắc vô song, Vương Tử Căng tài tình tuyệt thế, nhưng cho tới bây giờ cũng không từng được Húc Vương để ý, thế nào lại đi chung tình với Quách Gia tiểu thư? Thái y nhịn không được khẽ nâng mi mắt hướng Quách tiểu thư nhìn trộm, thấy nàng đôi mi thanh tú, dung nhan xinh đẹp không quá xuất sắc, một đôi lâu mày ẩn dấu túc sát chi ý, tầm mắt nàng ngẫu nhiên xẹt qua, khiến đối phương lạnh cả người, thái y vội vàng cúi đầu.

Ánh mắt Lí Vị Ương càng lạnh như băng: "Xem ra đối phương căn bản là không để chúng ta dễ dàng tra ra là ai hại Nam Khang công chúa." Nguyên Liệt thở dài một tiếng, nói: "Cũng đúng thôi, hắn dám ở trước mắt bao người động thủ, nhất định đã chuẩn bị kĩ lưỡng." Lí Vị Ương không cho là đúng: "Đáng tiếc sự tình chưa hẳn như hắn mong muốn." Nguyên Liệt nhướn đôi mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, nói: "Ồ? Nàng có biện pháp nào sao?"

Lí Vị Ương đang muốn nói gì, đột nhiên nhìn phía thái y, Nguyên Liệt vừa chuyển con ngươi, lập tức phát hiện thái y đang  vụng trộm xem bọn họ, không khỏi tức giận nói: "Ngươi không xem bệnh, nhìn chúng ta làm cái gì?"
Thái y chỉ đang tò mò xem Quách tiểu thư có nét gì động lòng người, không nghĩ tới chọc giận Húc Vương điện hạ, không khỏi quá sợ hãi, một đầu trát trên mặt đất nói: "Điện hạ bớt giận, vi thần chính là..." Nguyên Liệt sao không biết trong lòng hắn đăm chiêu suy nghĩ, bất quá cười lạnh một tiếng: "Nãy giờ nhìn đủ chưa?"
Thái y cả kinh, một thân mồ hôi lạnh, lắp bắp:"Vi thần...thần...''
"Ngươi bất quá là tò mò thôi." Nguyên Liệt thay hắn nói tiếp, theo sau là âm thanh lạnh lùng: "Có tâm tư quan tâm đến người khác, sao không ngẫm lại y thuật của bản thân, cửa ải này cũng không có biện pháp chữa khỏi, thật sự là vô dụng!"

Thái y thấy vẻ mặt vị vương gia này cực kì sắc bén, lộ ra một tia sát khí, sớm sợ tới mức toàn thân bất động, không biết vì sao hắn cảm thấy Húc Vương Nguyên Liệt trên người có một tia đè nén  lệ khí, bình thường được che dấu hoàn hảo, nhưng là hôm nay lệ khí này hoàn toàn bộc phát ra, cơ hồ muốn hù chết người, bất tri bất giác khiến cho hắn liên tưởng đến vị chí tôn vô thượng...

Lí Vị Ương hướng Nguyên Liệt lắc lắc đầu, ý bảo hắn nơi này không nên nổi nóng, Nguyên Liệt hừ lạnh một tiếng, hôm nay bất quá mất hứng, mượn chuyện này nói chuyện của mình mà thôi, "Thôi, ta không so đo với ngươi, còn không mau lui ra!" Thái y trút được gánh nặng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

~ editor: MimiL3~

Đúng vào lúc này, Quách phu nhân hô lên: "Nam Khang công chúa tỉnh rồi!" Lí Vị Ương vội vàng đi qua, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khang công chúa  trắng bệch, lông mi nhẹ nhàng giật giật, quả nhiên mở mắt. Lí Vị Ương trong lòng sinh ra hi vọng, mở miệng nói: "Công chúa tỉnh rồi sao?" Nam Khang công chúa  tựa hồ muốn gật đầu, vẫn không thể nhúc nhích. Lí Vị Ương thở dài một hơi, xem ra lời thái y không sai, Nam Khang công chúa bị thương rất nặng, đối phương nhất quyết không để nàng mở miệng chỉ ra hung thủ. Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ biết rõ hung thủ là ai cũng phải làm như không có việc gì, để đối phương nghênh ngang đi ra Vương phủ, để sau này Quách Vương hai nhà đấu đến ngươi chết ta sống sao?

Lí Vị Ương tâm niệm vừa chuyển: "Nam Khang, tỉ hỏi muội vài câu, nếu là muội có biết, hãy chớp mắt một cái, nếu là không biết, hãy chớp mắt hai cái, muội có hiểu chưa?"
Nam Khang công chúa nghe vậy, hơi hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng chớp mắt . Lí Vị Ương lập tức hỏi: "Vừa rồi ai ra tay với muội, muội có nhận diện ra không?" Nam Khang công chúa chớp mắt một cái, nghĩa là nàng nhận ra. Quách phu nhân kìm lòng được bèn hỏi: '' Là Tống ma ma sao?" Nam Khang công chúa lại chớp mắt  một cái, lần này Quách phu nhân hoàn toàn ngây dại. Chẳng lẽ Tống ma ma thật sự phản bội bà? Không, điều đó không có khả năng, Tống ma ma đi theo bà mười năm, bất luận như thế nào cũng không có khả năng phản bội bà, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Quách phu nhân không thể nghĩ ra được điều gì.

Lí Vị Ương giờ phút này đã rõ, nàng thấp giọng nói: "Mẫu thân, người nọ đã có thể tiến vào  trong phủ một cách vô sự, chắc chắn tinh thông dịch dung thuật, hắn hoá trang thành Tống ma ma cũng không có gì kỳ quái , huống chi công chúa cùng Tống ma ma gặp nhau mới có vài lần, không thể định rõ bộ dạng của bà ấy, ngay cả có chút chi tiết lạ, muội ấy cũng không nhận ra được." Quách phu nhân gật gật đầu, dù thế nào, nàng cũng không thể tin Tống ma ma phản bội nàng.

Lí Vị Ương lại tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi: "Công chúa, ngoài Tống ma ma,  còn có người khác phải không?" Nam Khang công chúa lại chớp mắt một cái, quả nhiên còn có nội ứng. Lí Vị Ương hỏi tiếp: "Đó là một cái con hát?" Nam Khang công chúa dừng lại một lát, cũng không có chút đáp lại, Lí Vị Ương hiểu ra, nàng nói: "Vậy nội ứng không chỉ có một?" Nam Khang công chúa quả nhiên chớp mắt.

Lí Vị Ương nhướn mày, vừa rồi con hát đã chết là một, Tống ma ma là hai, còn có người thứ ba làm nội ứng, người này hiện tại nhất định còn ở trong phủ. Lí Vị Ương khẳng định: "Công chúa điện hạ không biết người kia, đúng không?" Nam Khang công chúa thập phần mỏi mệt, vẫn cố gắng chớp một cái. Quách phu nhân vội vàng nắm tay nàng nói: "Nếu quá mệt , liền nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta lại hỏi con." Nam Khang công chúa nỗ lực chống đỡ , nhưng không thể chịu được nữa, lại chìm vào giấc ngủ. Lí Vị Ương nhìn nàng, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng quyết định xoay người đi ra ngoài.

Nguyên Liệt thấp giọng nói: "Nàng tìm được phương pháp gì có thể bắt được hung thủ rồi sao?" Lí Vị Ương cười nhẹ nói: "Vừa rồi  vào bên trongtân phòng, chàng có ngửi thấy mùi gì không?" Nguyên Liệt nhíu mày, mùi gì? Hắn cẩn thận ngửi lại, lắc đầu nói: "Không có."
Lí Vị Ương mỉm cười: '' Khứu giác của chàng chẳng linh hoạt tí nào, vừa rồi ta bước vào, liền ngửi thấy được một loại ôn nhuyễn mang  hương khílành lạnh, phảng phất hương hoa, lại không có mùi hoa, ngửi sơ cũng làm tâm thần rung động, cảm thấy cả người đã đặt  trong hoa viên ngập tràn hương hoa ."

Nguyên Liệt nghe vậy không khỏi sửng sốt, nói: "Trong phòng sáp hoa tươi sao?" Hắn xoay người nhìn chung quanh một phen, nhưng phòng bên trong trừ một ít văn nhã thi họa, cũng không có bài tríhoa tươi. Hắn nhíu mày, nhanh chóng nghĩ tới cái gì, khuôn mặt tuấn mỹ mỉm cười: "Ta hiểu rồi, quả nhiên là một phương pháp tốt!"
Lí Vị Ương cười cười: "Đã hiểu còn không mau đi chuẩn bị? Lần này là muốn nhờ chàng hỗ trợ ."

Nguyên Liệt cười tươi, so với ánh mặt trời còn hơn vạn lần, hắn tự tin tràn đầy nói: "Được, nàng yên tâm giao việc này cho ta, tuyệt sẽ không để nàng thất vọng ." Lí Vị Ương nhìn Nguyên Liệt rời đi, nàng xoay gót mang theo Triệu Nguyệt đi dọc hành lang. Quách phu nhân vừa rồi có nói muốn ở cùng Nam Khang công chúa, còn Lí Vị Ương — hiện tạinhiệm vụ quan trọng nhất là tróc nã hung thủ kia, tuyệt đối không để hắn đắc ý ngoài vòng pháp luật.

Vừa mới đi được hai bước, lại gặp ngay Nhật Huân, tỳ nữ này nhìn thấy Lí Vị Ương, hời hợt thi lễ, ánh mắt bên trong còn dẫn theo một tia hèn mọn, thập phần vô lễ. Triệu Nguyệt nhìn đến loại tình huống này, không khỏi trầm mặt,  tiểu thưnhà nàng ai cũng không thể mạo phạm!

Nhật Huân dương cằm trắng nõn, lạnh lùng nói: "Quách tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời ngươi đến đại sảnh nghị sự." Lí Vị Ương phảng phất như chưa nhìn thấy sự vô lễ, gật gật đầu: "Ngươi ở phía trước dẫn đường đi." Nhật Huân lộ ra một tia không vui trên mặt: "Quách tiểu thư, đại sảnh ở phía trước, chẳng lẽ ngài cũngkhông nhìn thấy sao? Nô tì còn có việc khác phải làm, sẽ không dẫn đường!" Triệu Nguyệt phẫn nộ quát: "Ngươi thật to gan, dám nói với tiểu thư nhà ta như vậy!"

Nhật Huân hừ lạnh một tiếng, tiểu thư nhà nàng tài mạo tuyệt sắc, được bệ hạ đem nàng tứ hôn cho Húc Vương Nguyên Liệt, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. Bỗng nhiên lại đào đâu ra một Quách Gia, nếu là nhan sắc thật sự kinh người thì chẳng nói, ai biết cùng tiểu thư so sánh thì bất quá chỉ bình bình mà thôi. Tỳ nữ đi theo Vương Tử Căng, người nào không tài mạo song toàn, tự giác các nàng đều nghĩ mình hơn Quách phủ tiểu thư, thấy Vương Tử Căng bị Húc Vương cự hôn trước mặt mọi người, làm sao nuốt được cục tức này? Còn nữa, lần trước tỷ thí, Nhật Huân còn vô duyên vô cớ bại bởi Triệu Nguyệt, trong lòng nàng buồn bực, một ngụm ác khí không có chỗ phát tiết, vừa rồi ở bên cạnh nghe được tỳ nữ nói chuyện phiếm, nói là Húc Vương điện hạ đối Quách tiểu thư nhu tình mật ý cỡ nào, còn nói hắn tặng khôn biết bao nhiêu lễ vật cùng bảo bối, còn nói Vương Tử Căng là tự rước lấy nhục, không biết tự lượng sức mình. Nghe nói như vậy, Nhật Huân không khỏi thập phần tức giận, cho nên nàng mới tận lực bày ra sắc mặt khinh thường Lí Vị Ương.

Bên trong hào môn gia tộc, chủ tử chính là chủ tử, nô tì chính là nô tì, Nhật Huân đã vượt quá khuôn phép. Nghe được Triệu Nguyệt khiển trách nàng, Nhật Huân trên mặt trở nên càng thêm khinh thường, nhíu mày nói: ''Tiểu thư nhà ngươi bộ dáng cũng tính là xinh đẹp, nhưng nàng vạn vạn lần không thể so sánh với tiểu thư nhà ta. Người ta đều biết tiểu thư nhà ta tài mạo song toàn, thông thiên văn, tường địa lí, không một điều gì không hiểu. Tiểu thư nhà ngươi không biết tự lượng sức mình muốn cùng nàng so đo, ta đây xuất thân tỳ nữ cũng muốn ở sau lưng cười trộm."

Nhật Huân ở bên người Vương Tử Căng  đã là nhiều năm, đi theo nàng cũng học không ít bản lĩnh. Nhiều năm qua, rất nhiều người ái mộ nàng tự biết không tương xứng, đành cầu cưới tỳ nữ bên cạnh nàng, dần dà, Nhật Huân liền có chút lâng lâng. Ở nàng, xem ra, nàng cùng tiểu thư danh môn thế gia đem so sánh, trừ bỏ xuất thân không bằng đối phương, không có một chút nào không bằng. Giờ phút này, nhìn thấy Lí Vị Ương thần sắc lạnh nhạt, ý tứ trong lúc đó có hơn vài phần khinh miệt.

Lí Vị Ương hiểu ý tứ của nàng, không muốn chấp nhặt, cũng muốn cho nàng ta thể diện nàng chỉ nhàn nhạt cười nói: "Triệu Nguyệt, chúng ta đi thôi." Đáng tiếc Nhật Huân chằng mấy thông minh, căn bản nghe không ra Lí Vị Ương là không muốn cùng nàng so đo, cười lạnh một tiếng nói: "Trên đời này nhiều người không có mắt , cho rằng bản thân xuất chúng, có biết đâu Húc Vương điện hạ nhất thời muốn mua vui lấy làm trò cười, lại cho rằng bản thân thực sự có thể bay lên đầu cành làm vương phi."

Triệu Nguyệt biến sắc, liền quay đầu cho Nhật Huân một bạt tai, Nhật Huân bất ngờ không kịp đề phòng, bị Triệu Nguyệt đánh cho nửa mặt đều đỏ lằn dấu bàn tay, nàng ta biến sắc, nổi giận nói: "Ngươi, ngươi thật to gan!"

Triệu Nguyệt chính mỉm cười, mỉa mai nói: "Thân là nô tài, cũng dám hướng tiểu thư nhà ta nói năng lỗ mãng, thực là cái dạng chủ tử gì mới có loại nô tài như ngươi, không biết tự lượng sức mình!" Nhật Huân chưa từng bị nhục nhã như vậy, rớm nước mắt run giọng: "Quách phủ tiểu thư cư nhiên ỷ thế hiếp người, cũng không nhìn xem đây là nơi nào!"

Lí Vị Ương căn bản không thèm để ý đến nàng, nghe xong lời này, mi mắt khẽ nâng, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm nàng ta, Nhật Huân chưa bao giờ gặp qua ánh mắt băng lãnh như thế, trong lòng có chút khiếp đảm, thất tha thất thểu lui vào cửa, mạnh miệng nói: "Ngươi cho ngươi là cái gì, Húc Vương điện hạ nhất định sẽ cưới ngươi sao, hắn cuối cùng có một ngày sẽ cưới tiểu thư nhà ta thôi!"

Lí Vị Ương liếc nàng ta một cái, trào phúng theo đáy mắt xẹt qua, mỉm cười, xoay người rời đi. Triệu Nguyệt nhìn thấy Lí Vị Ương không nổi giận, trong lòng nhảy dựng lên, nàng đi theo Lí Vị Ương lâu ngày, biết nàng là người nội tâm, cái gì cũng không chịu bàn cãi với người ta, sợ nàng tức giận, vội vàng khuyên: "Tiểu thư, tiện tì này thật sự quá đáng, nô tì nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn nàng!" Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi."

Triệu Nguyệt càng không yên, nàng lén nhìn vẻ mặt tiểu thư, tuy mâu trung có hơi băng lãnh, nhưng trông vẫn rất bình tĩnh, căn bản nhìn không ra điều gì.

Trở lại đại sảnh, Lí Vị Ương lẳng lặng ngồi uống trà, Vương Tử Căng liền ôn nhu hỏi: "Quách tiểu thư, việc này chúng ta nên giải quyết như thế nào đây?" Lí Vị Ương mỉm cười, nhìn chung quanh một vòng, trong đại sảnh đều là người của Quách gia và Vương gia, vậy là giờ phút này Tề Quốc Công cùng Vương Quỳnh đang ở thư phòng thương lượng đối sách. Vương Tử Căng lúc triệu tập mọi người ở cùng nhau, đơn giản là duy trì cục diện ổn định, xem ra nàng cũng không hồ đồ, kiên nhẫn chờ hung thủ lộ diện.

~•○ Edited by MimiL3 ○•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro