CHƯƠNG 261: Phía sau màn độc thủ(P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lí Vị Ương đôi mắt như tơ nhện xẹ qua, buông con ngươi xuống, lẳng lặng uống trà.

Quách Đạo cười nói: "Vương tiểu thư nghe danh tinh thông bói toán, liệu có ngại bốc thượng một quẻ hay chăng?"

Sắc mặt Vương Tử Căng hơi trầm xuống, nàng có chút không vừa mắt với bộ dạng cà lơ phất phơ của Quách ngũ thiếu gia này, việc này không phải nhỏ, Quách phủ cùng Vương phủ ai cũng không thoát khỏi can hệ, thế mà hắn còn tươi cười đầy mặt, cố ý tìm trà sao? Nàng khuôn nghiêm mặt, lạnh lùng thốt: "Quách công tử, ngươi đừng tưởng rằng việc này chỉ mỗi Vương gia có liên quan, hảo hảo suy nghĩ một chút, nếu không tìm thấy hung thủ kia, chỉ sợ Quách gia cuối cùng chẳng tránh khỏi chịu tội chung cùng chúng ta."

Con ngươi Quách Đạo khẽ nhúc nhích, ý cười thật sâu nói: "Thật là như vậy sao?"

Vương Tử Căng càng nhìn hắn càng cảm thấy bất mãn, nhất là khi nhìn đến đôi mắt hoa đào ẩn tình kia đang nhìn về phía mình mang ba phần trào phúng, nàng xưa được xem là người bình tĩnh, nhưng tượng đất cũng tính ba phần(đoạn này thực khó hiểu~~), huống chi hôm nay chuyện này xảy ra ngoài dự kiến của nàng. Nàng am hiểu quân sự, nhưng lại không am hiểu nhìn thấu nhân tâm, lại đoán không ra tâm tư Quách Gia, nàng thật sự muốn biết Quách tiểu thư giờ phút này suy tính cái gì, nàng phải làm như thế nào để Quách phủ thoát tội đây?

Nhưng ánh mắt mặc kệ Vương Tử Căng bức thiết như thế nào, Lí Vị Ương vẫn lẳng lặng ngồi uống trà, không nói, không động, không cười, không giận, thậm chí một chút ít biểu cảm cũng không có. Vương Tử Căng cảm thấy kỳ quái, nàng nhìn về phía Vương Quảng, hai người thần sắc đều lộ ra kinh nghi. Lúc này, Vương Diên rốt cuộc không khống chế được, vỗ mạnh lên cái bàn, tức giận nói: "Quách phủ các ngươi không cho chúng ta một cách giải quyết, các ngươi tuyệt không thể trở về êm xuôi!"

Quách Đôn lạnh lùng cười nói: "Có kêu ngươi là cái bánh bao chó không thèm gặm cũng chẳng sai, ngươi không nghĩ xem Nam Khang công chúa êm đẹp gả đến nhà ngươi liền xảy ra chuyện, còn bị người ta bắt đi ngay trước mặt ngươi mà cũng không biết, chẳng lẽ Vương gia các ngươi không cần gánh vác trách nhiệm sao? Hết thảy người của Quách gia ta ở đây? Tống ma ma đã chết, cái gọi là chứng cứ cũng bởi vậy mà không còn. Cung nữ này chỉ nói nhìn thấy nàng đi vào, nhưng không dám xác định có phải thật sự là Tống ma ma hay không. Các ngươi còn có thể đưa chứng cớ gì?"

Vương Diên nghe đến đó càng là tức giận bừng bừng, hắn hận không thể xông lên cho Quách Đôn một cái bạt tai, từ trước đến nay Quách Đôn cùng hắn có thể xem như kẻ tám lạng người nửa cân, đều là người nóng nảy, gia tộc bên trong chẳng thật chịu coi trọng. Nhưng là suy nghĩ của bọn hắn lúc này bất đồng rõ rệt, hắn ý thức được Quách Đôn bắt đầu có đầu óc, hơn nữa lời nói càng ngày càng sắc bén, không khỏi buồn bực vạn phần. Hắn cắn răng nói: "Trước mắt bao người, chẳng lẽ các ngươi còn muốn chống chế trốn tội?"

~Edited by MimiL3~

Quách Đạo bỗng chốc mở quạt xếp trong tay, trên có bốn chữ kim sơn to cực kì chói mắt "không được hồ đồ" tựa tiếu phi tiếu phiến hai hạ (khó hiểu a~ ) Vương Tử Căng càng nhìn hắn càng chướng mắt, dứt khoát xoay mặt đi. Quách Đạo ra vẻ không để ý, thần sắc thong dong nói: "Có người ở sau lưng khiến chúng ta hai nhà đấu tranh, chẳng lẽ chú rể còn nhìn không ra sao?"

Vương Diên nghe đến đó, mặt mày căng thẳng, hắn quay đầu, nhìn Quách Đạo nói: "Ngươi nói lời này là có ý tứ gì?"

Quách Đạo tươi cười ấm áp, nhưng sâu trong mắt hiện tia lạnh nhạt: "Kỳ thực Vương tiểu thư cùng Vương công tử trong lòng đều thông suốt điều đó, nếu không vì sao lại muốn triệu chúng ta đến thương nghị ở đây?" Vương Quảng gật gật đầu, Vương Tử Căng nhìn cũng không thèm liếc Quách Đạo một cái, trong lòng không biết vì sao chán ghét người này đến thế. Có lẽ là hắn ngữ khí chắc chắn, nàng lại không thích người khác tỏ ra nhìn thấu hết mọi sự, nên càng nhìn càng chán ghét, quả thực so với Quách Gia còn muốn ghét nhiều hơn.

Quách Đạo hồn nhiên không thèm để ý, mặt tươi cười nói: "Vương tiểu thư , ta nói có phải hay không?" Hắn đã hỏi đích danh bản thân, Vương Tử Căng không thể không đáp, nàng thản nhiên nói: "Công tử nói đúng." Trong mắt nàng có tia coi thường khí khái của hắn.

Vương Quảng nghe vậy, vội vàng khuyên bảo Vương Diên nói: "Đệ đừng xúc động, mọi việc đều phải hảo hảo suy nghĩ một chút, đệ đã quên lời phụ thân dặn sao?" Vương Diên đương nhiên không có quên, hắn thật vất vả đem công chúa cưới về, lại không ngờ hôm nay còn chưa kịp vào động phòng, công chúa liền mất tích, hơn nữa còn bị thương, điều này làm cho hắn chịu được sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn càng âm trầm. Kỳ thực mỗi người ngồi đây trong lòng đều biết, Quách gia không có khả năng bắt cóc Nam Khang công chúa, nhưng người bên ngoài nghĩ như thế nào? Bọn họ sẽ cho rằng Quách thị cùng Vương thị trở mặt, cho nên Quách gia mới cố ý ở dưới mắt Vương gia bắt Nam Khang công chúa đi. Không, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ chính là Nam Khang công chúa cùng Quách gia hợp tác làm ra vở diễn này, mục đích nhằm vào Vương gia, đổ tội danh không bảo hộ công chúa cẩn trọng lên đầu họ, hủy mối hôn sự này, đồng thời còn có thể làm lung lay sự tín nhiệm Vương gia của Hoàng đế. Miệng lưỡi thế gian là thế, mọi lý do bọn họ đều có thể nghĩ ra.

Nguyên nhân vì như vậy, Vương Tử Căng mới mời Quách phủ ngồi ở chỗ này, có người muốn cố ý khơi mào đâu tranh của hai đại gia tộc là không thể phủ nhận, nàng ở trước mặt người ngoài có thể giả bộ, nhưng quay đầu lại phải cùng Quách gia hợp tác. Nghĩ đến đây, Vương Tử Căng lại trừng mắt nhìn Quách Đạo một cái. Hắn đề nghị xem cho nàng một que, nàng đối với hắn liền thập phần ý không thuận mắt, nàng đã học ngũ hành bát quái, cũng không phải có thể đoán bừa bãi, thời điểm tính toán được gì?

Thời cơ xem bói chân chính là người biết lựa chọn thời điểm, huống chi quẻ tướng cũng sẽ không nói cho nàng hung thủ còn ở trong phủ hay không, hoặc hung thủ kết quả là người phương nào? Trọng yếu nhất là, sư phụ từng đã nói qua, quẻ chỉ có thể đọc một nửa, mặt khác tinh thông một nửa, xuất môn biết té ngã ở nơi nào, nhân sinh biết gặp nạn nơi nào, vậy có sống cũng không thú gì nữa.

Hơn nữa Quách Đạo rõ ràng là cố ý lấy nàng làm trò cười... Trở lại Đại Đô, Vương Tử Căng cảm thấy mình gặp không một việc hài lòng , đầu tiên là Húc Vương ở trước mặt mọi người cự hôn nàng, hiện thời lại gặp một Quách Đạo ăn chơi trác táng, tiền đồ của nàng ở nơi nào, lang quân như ý của nàng ở nơi nào? Ông trời sao lại đối với nàng như thế? Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ánh lên sự bất mãn.

Quách Đạo xem nàng vẻ mặt, không khỏi càng cười đến rạng rỡ. Vương Tử Căng không muốn thấy hắn đắc ý, quay đầu hướng Lí Vị Ương nói: "Quách tiểu thư, ngươi vì sao không chịu nói chuyện?" Bên cạnh Triệu Nguyệt ồm ồm nói: "Tiểu thư nhà ta là bị người khác khi dễ , nói không ra lời ."

Sắc mặt Vương Tử Căng trầm xuống nói: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?" Triệu Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói: "Cái này nên hỏi tì nữ bên người Vương tiểu thư mới phải." Vương Tử Căng nghe thế, đôi mắt đẹp đảo về phía sau, bốn tỳ nữ đồng thời quỳ rạp xuống đất, Vương Tử Căng nhìn qua các nàng, cuối cùng nhìn về phía Nhật Huân, lạnh lùng nói: "Vừa rồi ngươi cùng Quách tiểu thư nói chuyện gì?"

~Edited by MimiL3~

Nhật Huân tim đập nhanh hơn, nàng biết tiểu thư xưa nay cực kì nghiêm khắc, nếu là biết nàng vừa rồi mới nói những lời không hay với Quách Gia, chắc chắn sẽ tức giận , nàng nghĩ đến đây, vội vàng dập đầu nói: "Nô, nô tì..."

Vương Tử Căng phát hiện trên mặt Nhật Huân ửng đỏ, sắc mặt trầm xuống nói: "Mặt của ngươi làm sao?" Nhật Huân cúi đầu, không nói một lời, Vương Tử Khâm nhíu mày: "Đem nàng ra ngoài, đánh hai mươi trượng." Nàng nhìn về phía Lí Vị Ương, trong con ngươi oánh oánh lộng lẫy: "Quách tiểu thư vừa lòng hay chưa?"

Lí Vị Ương không nói một lời, vẫn lẳng lặng ngồi, vẻ mặt bên trong thập phần đạm mạc, như là không nghe thấy gì. Ánh mắt Quách Đạo khẽ đảo, cười nhẹ.

Vương Quảng không khỏi nắm chặt nắm tay, nha đầu Nhật Huân kia thập phần kiêu ngạo, tính tình có vẻ không giống người thường, Vương Tử Căng xưa nay yêu thương tỳ nữ này, cũng không dễ dàng phạt các nàng , giờ phút này nhưng lại vì vị Quách phủ tiểu thư này muốn động gia pháp, hắn tức giận nói: "Quách Gia, ta khuyên ngươi nên khoan dung độ lượng."

Lí Vị Ương cũng là nhìn quét hắn liếc mắt một cái, liền buông mắt mà cười, bất động thanh sắc, cũng không tỏ vẻ bất mãn gì.

Vương Tử Căng đáy mắt phức tạp: "Sáu mươi trượng." Nhật Huân nghe được sắc mặt trắng bệch,hạ sáu mươi trượng, tánh mạng nàng sợ không giữ nổi , nhưng Lí Vị Ương vẫn không có chút phản ứng, thậm chí không từng động một chút nơi khuôn mặt. Vương Tử Căng rốt cục hiểu được, nàng ấy không dễ dàng đồng ý tha thứ một người, một khi đã như vậy, nàng nhất định phải làm đến nàng ấy tha thứ mới thôi. "Vậy ý Quách tiểu thư nên như thế nào?"

Lí Vị Ương ánh mắt khẽ chuyển, mang chút đạm mạc cười: "Ý tứ Vương tiểu thư, xin thứ cho ta không rõ." Vương Tử Căng lạnh lùng thốt: "Nô tì này không hiểu chuyện, va chạm Quách tiểu thư, hình trượng quá lời cho nàng ta, kéo nàng đi xuống, cắt đầu lưỡi, dùng dây nhỏ khâu miệng, khiến nàng cả đời không mở miệng được, để Quách tiểu thư hết giận ." Lí Vị Ương thần sắc tầm thường, thản nhiên nói: "Vương tiểu thư không cần miễn cưỡng."

Vương Tử Căng ý tứ đối phương, nàng phất phất tay nói: "Đem nàng tha xuống đi." Nhật Huân vừa muốn cầu xin tha thứ, nhưng không ai để ý tới nàng, chỉ trong chốc lát, bốn người hầu hạ bên người Vương Tử Căng bên đã ít đi một người. Mọi người ai nấy đều thập phần kinh ngạc, ai cũng không thể tưởng được Vương Tử Căng trừng phạt đáng sợ như vậy.

Lí Vị Ương mỉm cười, cắt đầu lưỡi, khâu miệng, xem như bảo vệ tính mạng nàng ta. Nếu là ở trong tay mình, chỉ sợ nàng ta còn thảm hơn. Vương Tử Căng căn bản vẫn luyến tiếc không chịu đem tỳ nữ giao cho nàng xử trí, cho nên mới dùng biện pháp như vậy. Đạo lý mỗi người đều phải biết địa vị của bản thân, hành xử sao cho đúng với địa vị ấy, nếu là nàng không biết, Lí Vị Ương đành phải làm người đến nhắc nhở.

Vương Tử Căng quan sát sắc mặt của nàng, hàm súc nói: "Thỉnh Quách tiểu thư mau chóng nghĩ biện pháp, bắt được hung thủ đứng sau màn này, bằng không một khi bệ hạ biết được, hai nhà chúng ta đều không thể đền đủ tội." Lí Vị Ương mỉm cười, thong dong đứng dậy nói: "Vương tiểu thư đã gửi thành ý, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh ."

Vương Tử Căng trong mắt hiện ý cười, nàng ấy quả nhiên có chủ ý,nhưng mà lúc này, trong lòng nàng không khỏi nảy lên sự ghen tị, ở thời điểm Húc Vương cự hôn, nàng có lẽ ba phần không vui, bất quá không có gì thương tâm, bởi vì nàng vốn không có tình ý với Húc Vương. Sau này nhìn thấy Húc Vương vì Quách Gia cự tuyệt nàng, cố ý ngụy trang bản thân không bị ảnh hưởng, nàng tuy rằng giận nhưng không cần tranh đấu, lại cũng có chút thoải mái, vì nàng cũng không cần phải đi tranh đoạt cùng nữ tử khác vì một nam tử. Lúc này nhìn thấy Lí Vị Ương thật sự có chủ ý có thể chứng minh hung thủ là ai, Vương Tử Căng không khỏi cảm thấy không thoải mái. Chuyện vừa mới bắt đầu, nàng liền suy xét nên làm như thế nào để bắt được hung thủ, nhưng bất luận thế nào cũng không thể tìm phương pháp giải quyết, Lí Vị Ương kết quả muốn làm như thế nào đây? Nàng thật sự thật muốn biết.

Vương Diên lại cười lạnh một tiếng nói: "Ta khuyên ngươi không cần nói mạnh miệng, bắt không được người, Quách phủ các ngươi lại phải gánh vác tội danh."

Lí Vị Ương mâu quang rạng rỡ, tươi cười ấm áp nói: "Điểm này không để Vương công tử đây phải lo lắng, ngươi nên lo lắng là bắt xong hung thủ thì sẽ xử trí như thế nào mới đúng." Nghe nàng nói mấy lời này, Vương Diên lộ ra vẻ mặt không hiểu, hắn chỉ cho rằng Quách Gia nhất thời nói mạnh miệng, hiện tại tất cả mọi sự đều liên quan tới Quách phủ, nàng phải làm như thế nào chứng minh bọn họ trong sạch đây?

Quách Đạo nhìn về phía Lí Vị Ương, đáy mắt sáng rọi: "Gia nhi, muội có biện pháp giải quyết rồi?" Lí Vị Ương gật đầu, tươi cười ôn hòa, "Ngũ ca, nếu không tin, huynh mau đi theo muội." Nói xong, nàng liền bước nhanh đi ra ngoài, Triệu Nguyệt vội đuổi theo, Quách Đạo cũng đi theo nàng. Nhưng Quách Đạo đi đến bậc cửa, đột nhiên quay đầu nhìn Vương Tử Căng, cười nói: "Vương tiểu thư , ta có vấn đề muốn thỉnh giáo."

Vương Tử Căng không khỏi tức giận, hắn còn chưa chịu buông tha cho mình, sắc mặt nàng trầm xuống nói: "Ngươi vẫn muốn xem bói sao?"

Quách Đạo quả thực chẳng biết xấu hổ gật đầu, tươi cười xán lạn nói: "Vương tiểu thư chẳng phải thập phần tinh thông xem bói sao? Vậy ngươi thử bói một quẻ, ta muốn vào cửa hay xuất môn(ra cửa: ra ngoài) đây?"

Vương Quảng lắc đầu thở dài, Quách gia công tử này thật là có ý tứ, nếu tiểu muội nói hắn muốn vào cửa, hắn nhất định sẽ bước ra, nếu tiểu muội nói hắn muốn xuất môn, hắn nhất định sẽ lui vào, người này nha, rõ ràng muốn tiểu muội khó xử thôi, tự nhiên còn có tên gia hỏa như vậy, thật sự la,f người khác không tin tưởng được. Nhất là tại thời điểm này, hắn vẫn còn tâm tư nhàn rỗi, không biết là hắn xem thường mọi chuyện hay hắn thập phần tín nhiệm Quách phủ tiểu thư. Vương Quảng nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm nghi hoặc .

Vương Tử Căng sắc mặt rất khó coi, nàng liếc mắt nhìn Quách Đạo một cái, lạnh lùng thốt: "Ta đoán Quách công tử không muốn vào cũng chẳng muốn ra."

Quách Đạo sửng sốt, lập tức cười to, Vương Tử Căng này thật thông minh, đích xác, hắn không xuất môn thì là vào cửa, đây là 50% khả năng, ngươi có thể nói nàng nói không đúng được sao? Chỉ là có chút đầu cơ trục lợi thôi. Hắn cười nhẹ, để hai chân đứng giữa cửa, quay đầu nói: "Đáng tiếc Vương tiểu thư nói sai rồi, ta vừa không vào cửa, cũng không xuất môn, ta đây ở giữa cửa a." Vương Tử Căng cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến hắn, bước đi thật nhanh.

Vương Quảng cùng Vương Diên theo sát sau đó, Vương Diên hung tợn trừng mắt nhìn Quách Đạo một cái, thầm nghĩ hắn cố ý lấy muội muội ra trêu đùa. Quách Đạo càng cười càng thong dong, Vương Quảng thầm than một tiếng, không biết Quách gia cùng Vương gia có cái dạng duyên phận gì.

Chờ tất cả đều đi ra ngoài, Quách Đạo thu lại vẻ tươi cười, hắn quay đầu hỏi Quách Đôn: "Huynh nghĩ việc này Gia nhi liệu có nắm chắc không?" Quách Đôn lắc đầu, thập phần sầu lo: "Huynh thấy chuyện này không đơn giản như vậy, dễ gì bắt được hung thủ phía sau."

Quách Đạo lấy quạt gõ vào lòng bàn tay, tươi cười một lần nữa hiện lên ở trên mặt, nói: "Không, ta tin tưởng Gia nhi nhất định có biện pháp, chúng ta chờ xem đi." Nói xong, hắn liền cấp tốc đuổi theo.

Đợi đến Lí Vị Ương trở lại bên trong đại sảnh, A Lệ công chúa vội vàng đi lên, nàng hỏi: "Gia nhi, ngươi nghĩ ra cách nào chưa?" Lí Vị Ương tươi cười sáng quắc, vẻ mặt càng xinh đẹp, bình tĩnh nói: "Tất nhiên là có, nhưng còn phải chờ một người nữa mới được."

A Lệ công chúa không khỏi sửng sốt: "Chờ ai cơ?" A Lệ vừa nói xong, những người khác đều đã ào ào đến đại sảnh, Thái tử mở miệng hỏi: "Xem vẻ mặt của chư vị, tựa hồ đã có cách giải quyết đúng không. Liệu ta có thể đem hung thủ về phục mệnh phụ hoàng chưa?"

Nghe Thái tử nói như vậy, rõ ràng muốn lấy người Quách đi hỏi tội, Lí Vị Ương cười nhẹ nói: "Thái tử điện hạ không cần nóng vội, một lát nữa, ta tự nhiên đem hung thủ giao cho ngài, xin yên tâm đi." Thái tử biến sắc, cho tới bây giờ, chẳng lẽ Lí Vị Ương còn có biện pháp nào chứng minh Quách phủ nhân cùng việc này không quan hệ sao? Hắn không tin, chuyện này được tiến hành thần không biết quỷ không hay, ngay cả người của Vương gia không tin việc này cùng Quách phủ có liên quan, nhưng người khác lại chính mắt nhìn thấy kia Tống ma ma của Quách phủ chết trong hồ nước Vương phủ, còn có ai không tin đây? Nghĩ đến đây, trong mắt hắn lộ ra một ý cười âm trầm.

Mà Tĩnh Vương Nguyên Anh giờ phút này cảm thấy thập phần sầu lo, hắn biết đây là âm mưu nhắm vào quách phủ, không, đối phương sớm đã giăng sẵn lưới, chờ bọn họ mắc vào. Người ta nhìn vào như một kế sách vụng về, nhưng lại rất ngoan độc, bắt cóc công chúa, đây chính là tử tội, ai có thể thoát? Mặc dù Hoàng đế tin tưởng Quách gia không sẽ làm ra việc này, bọn họ cũng cũng không đủ chứng cứ có thể chứng minh bản thân trong sạch, dù sao Tống ma ma đã chết, nhân chứng đều không có, còn có thể làm sao bây giờ đây?

Lúc này, bỗng nghe thấy Nguyên Liệt rảo bước nhanh tiến vào cửa, mỉm cười nói: "Hạt Dẻ, hôm nay phải nhờ ngươi a!" Hắn vừa kêu tên, liền nghe thấy "gâu gâu" hai tiếng chó kêu, mọi người sửng sốt, nhìn thấy Nguyên Liệt trong tay nắm dây xích, theo sau còn có một chú chó săn, da lông sáng như tuyết đi theo hắn vào đại sảnh, xả một đường cao khí dương.

Có tiểu thư nhát gan bỗng chốc đứng lên nói: " Chuyện gì nữa đây?" Chó săn này chẳng những cao lớn, hơn nữa ánh mắt hung mãnh, lại lộ ra răng nanh, nhìn thập phần đáng sợ. Nguyên Liệt mỉm cười nói: "Đây là chó săn ta nuôi, mẫu thân nó là sói, nên có vài phần dã tính, lúc săn thú, ta đều mang theo." Thái tử đen mặt, nói: "Húc Vương điện hạ, lúc này, ngươi đem nó đến làm gì, sợ chưa đủ loạn hay sao?"

Nguyên Liệt tươi cười càng không có hảo ý, hắn nhìn về phía Lí Vị Ương nói: "Nàng có thể nói với ta nên làm thế nào tróc nã hung thủ được rồi?" Lí Vị Ương gật gật đầu, nói: "Bây giờ ta sẽ tự mình bắt hung thủ." Nói xong, nàng phân phó Triệu Nguyệt tiến lên, Triệu Nguyệt trong tay ra một tay áo, đưa cho Hạt Dẻ ngửi qua, chó săn đang bình thường, đột nhiên bắt đầu sủa, rồi như tiễn rời cung, lao mạnh về phía một góc trong đại sảnh.

Bùi Bật nhìn thấy chó săn hướng bản thân mà chạy tới, liền biến sắc, chó săn nhảy một cái qua đầu vai hắn, cắn vào ống quần tên tùy tùng đứng sau, hắn cả kinh kêu một tiếng, gục về phía sau, liều mạng đá đạp lung tung , muốn tránh con chó săn, nhưng Hạt Dẻ cao lớn, gắt gao áp sát trên người hắn, xoay đầu cắn vai hắn. Mọi người ào ào hét rầm lên, mấy phu nhân, tiểu thư cả kinh lui về phía sau, các nàng chưa bao giờ gặp qua con chó nào hung hãn như vậy, cắn người với vẻ mặt dữ tợn không nói, lại còn chảy nước miếng, thoạt nhìn thật sự đáng sợ quá mức. Một lát sau, vai tên tùy tùng đã bị cắn thành một khối đại huyết nhục, máu tươi đầm đìa, cả người cơ hồ hôn mê.

Bùi Bật lớn tiếng nói: "Quách Gia, ngươi làm cái gì vậy?" Lí Vị Ương mỉm cười, nói: "Thái tử điện hạ, ngài nhìn thấy chưa, hung thủ đã tìm được rồi."

Thái tử lạnh lùng nói: "Ngươi nói lời này là có ý gì?" Lí Vị Ương thần sắc càng lạnh nhạt thong dong, nàng chỉ vào tùy tùng áo xám nói: "Ngài không có nhìn thấy sao? Người hầu kia chính là hung thủ."

Bùi Bật thần sắc câu lệ, âm trầm nói: "Không có chứng cớ, ngươi cũng không nên hồ ngôn loạn ngữ." Lí Vị Ương thong dong cười, nhìn về phía Húc Vương Nguyên Liệt. Nguyên Liệt tươi cười càng ấm áp, hắn đi lên phía trước, vỗ vỗ đầu Hạt Dẻ, rồi nói: "Vừa rồi thứ chúng ta cho nó ngửi là ống tay áo công chúa, cho nên nó mới hướng tên tùy tùng này bổ nhào qua, đủ để chứng minh người này vừa rồi cùng công chúa điện hạ có tiếp xúc qua."

Bùi Bật cười lạnh một tiếng nói: "Hồ ngôn loạn ngữ, chỉ nhờ một con chó, các ngươi có thể chứng minh cái gì?"

~ Edited by MimiL3 ~

Nguyên Liệt cười cười, nói: "Tất nhiên phải nhờ Hạt Dẻ của ta, vì trên người công chúa có dùng nước hoa."

A Lệ công chúa giật mình nói: "Nước hoa? Có hương thơm đặc biệt sao?"

Nguyên Liệt nhàn nhạt nói: "Khi công chúa muốn xuất giá, Huệ Phi nương nương cố ý lệnh cho lão nhân chế hương trong cung dùng tám mươi mốt nhụy phấn hoa, xứng lấy mười hai giọt hoa sương, lại dùng hàn ngọc bát để chứa mà thành, cho nên hương khí này gọi là ' lãnh ngọc hương' mang hàn khí. Bởi vì hàn khí quá nặng, lão nhân ấy lại bỏ thêm ấm hương để điều hòa, thiên hạ tuyệt sẽ không có hương thơm thứ hai giống như vậy. Trọng yếu nhất là, bất luận kẻ nào nghe thấy mùi hương này, đều sẽ cảm thấy tâm thần rung động, cuối cùng toàn thân đều sẽ bị này mùi quấn quanh, chỉ cần cùng công chúa tiếp xúc qua một lần, trên người hắn đều sẽ dính mùi hương này, nếu không tin, mọi người có thể kiểm tra một phen, nhất định có thể tìm được dấu vết." Kỳ thực chứng minh chuyện này rất đơn giản, cung nữ bên người công chúa,Tống ma ma đã chết, con hát kia, tới gần công chúa thì trên người đều sẽ lưu lại hương nước hoa, chỉ cần tra liền biết...

Vương Tử Khâm giật mình xem màn này, trong ánh mắt có một tia không dám tin, không, không đúng, công chúa trên người nếu có loại hương thơm đặc biệt như thế, bản thân đã sớm phát hiện !

------ lời ngoài mặt ------

Ta không hiểu bản convert viết cái gì~~~~~~~~

~•○ Edited by MimiL3 ○•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro