Chương 04: Đại hôn hưu phu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, Vân Thiên Vũ vừa mới nói xong, một âm thanh suy yếu nức nở vang lên, còn có âm thanh cầu khẩn thật thấp.

"Gia chủ, người không cần đối với tiểu thư như vậy."

Tiếng nức nở vừa vang lên, hấp dẫn lực chú ý người trong phòng, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy người lúc trước bị Vân Lôi một cước đá bay, đã từ từ tỉnh lại.

Vân Thiên Vũ nhìn đến người vừa tỉnh lại, cuối cùng biết nàng là ai, thì ra là nha hoàn Họa Mi của nàng.

Họa Mi là mẫu thân của chủ thân thể này mua vào phủ, vẫn luôn hầu hạ chủ nhân trước của thân thể này, đối với chủ thân thể này rất trung thành.

Chỉ tiếc nàng chỉ là một tiểu nha hoàn bé nhỏ không đáng kể, ở trong phủ căn bản không bảo vệ được chủ tử, hai người coi như là nương tựa lẫn nhau mà lớn lên.

Lúc trước Họa Mi mặc dù hôn mê đi, nhưng vẫn mơ hồ nghe được Vân Lôi cùng Vân Thiên Vũ nói chuyện, nàng đau lòng cho Vân Thiên Vũ, cho nên mới mở miệng.

Chỉ là nàng vừa mở miệng, liền rước lấy lửa giận của Vân Lôi, hôm nay hắn vốn là hỏa giận đến cực điểm, tiện tì này cũng dám mở miệng nói như vậy, rõ ràng là muốn chết.

Sắc mặt Vân Lôi khó coi hướng Họa Mị sãi bước đi tới, muốn đá chết Họa Mi.

Trên giường Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn hắn, lên tiếng nói: "Ngươi dám đá một cái thử xem, nếu là ngươi đá một cái, liền đừng trông cậy vào ta đi ra ngoài tuyên bố để Nhị muội muội thuận lợi gả thay."

Lời này vừa rơi xuống, Vân Lôi rốt cuộc dừng chân, bất quá trong con ngươi hàn khí bắn ra bốn phía, khóe môi càng thêm ý cười lạnh lẽo.

Đợi sau hôn sự với Tuyên vương, hắn nhất định phải hảo hảo thu thập đôi chủ tớ đáng chết này.

Vân Lôi suy nghĩ, sắc mặt âm trầm nhìn Vân Thiên Vũ: "Ngươi nhanh lên đi ra đại sảnh tuyên bố chuyện này, bằng không ta liền đánh chết tiện tì này."

Nói xong Vân Lôi không thèm liếc mắt Vân Thiên Vũ một cái, liền xoay người đi ra ngoài.

Liễu thị cũng theo sát phía sau hắn đi ra ngoài, chẳng qua là trước khi lúc rời đi, cố tình liếc mắt Vân Thiên Vũ một cái, khóe miệng là cười đắc ý.

Chờ đến khi hôn sự Tuyên Vương điện hạ xong, ngươi chờ bị lão gia thu thập đi.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người, một người nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, một người nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất.

Họa Mi nhìn Vân Thiên Vũ trên giường đang giãy giụa muốn ngồi dậy, không khỏi thương tâm khóc lớn lên, vừa khóc vừa bò đến trước giường Vân Thiên Vũ, nàng giãy dụa đè lại thân thể Vân Thiên Vũ.

"Tiểu thư, người không cần nghe lời Gia chủ nói, đừng để cho Nhị tiểu thư gả thay, nếu là Nhị tiểu thư thành Tuyên vương phi, sau này người ở Hậu phủ này cuộc sống càng không dễ chịu, nhưng nếu là người gả vào Tuyên vương phủ, như thế nào đi nữa cũng sẽ không khổ sở bằng Hậu phủ."

Khóe miệng Vân Thiên Vũ vẽ ra nụ cười bạc như nước, nàng cũng không cho rằng mình có thể thuận lợi gả vào Tuyên vương phủ, coi như gả vào Tuyên vương phủ, nàng cũng không cho là mình sẽ tốt hơn.

Huống chi nam nhân cặn bã như vậy, nàng căn bản sẽ không gả.

Vân Thiên Vũ nhìn Họa Mi, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng Tuyên Vương chính là người tốt sao? Ta gả cho hắn sẽ tốt hơn sao? Nếu như nói nơi này là ổ sói, Tuyên vương phủ chính là hang hổ, ta tiến vào, chỉ sợ rất nhanh cũng sẽ bị nuốt đến hài cốt cũng không còn, cho nên trông cậy vào người khác không bằng trông cậy vào mình."

Vân Thiên Vũ giãy dụa ngồi dậy, nàng ngồi xuống, kéo đến đau đớn toàn thân trên dưới, không có một chỗ nào không đau, chẳng những là trên người ngay cả trên mặt cũng đều nóng rát đau đớn, nàng không cần nhìn, cũng biết mình gương mặt này sợ là bị thương rất nặng.

Chỉ là đơn giản ngồi dậy, quanh thân nàng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt từng đợt biến thành màu đen, nàng dùng sức cắn môi dưới, mượn đau đớn, mới có thể để cho mình không ngất đi.

Vân Thiên Vũ nắm chặt tay hung hăng thề, hôm nay mình thừa nhận hết thảy, cuối cùng sẽ trả lại tất cả, nhất định sẽ.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng kiểm tra toàn thân một lượt, phát hiện trên người mặc dù nhiều nơi da thịt bị thương bên ngoài, nhưng lại không có thương gân động cốt, đây là chuyện đáng được ăn mừng nhất.

Lúc trước nhảy xuống vực để tự vệ, nàng thế nhưng không bị va chạm xương cốt, chẳng qua là khắp người trên dưới nhiều chỗ xây xước, đâm bị thương, một cái chân cũng bị vặn, giờ phút này toàn tâm đau đớn.

Bất quá Vân Thiên Vũ không kịp để ý tới những thứ này, nếu nàng không thu thập những người đó, nàng liền nuốt không trôi cục tức trong lòng này.

"Ngươi hiện tại đi làm giúp ta một chuyện."

Vân Thiên Vũ nhìn về Họa Mi, gọn gàng ra lệnh.

Họa Mi nhìn nàng như vậy, theo bản năng gật đầu, nhưng rất nhanh liền phát hiện điểm không thích hợp, tiểu thư như thế nào lại trở nên trầm ổn bình tĩnh như vậy, thường ngày nếu nàng gặp phải những chuyện này, nàng chỉ biết khóc.

Họa Mi ngẩng đầu hồ nghi nhìn Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ vừa nhìn cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói.

"Chết qua một lần, ngươi cho rằng ta còn có thể yếu đuối vô năng giống như trước sao, về sau ta không bao giờ cùng ngày trước giống nhau, cho nên ngươi không cần lo lắng chuyện chúng ta, hết thảy đều sẽ tốt."

Họa Mi nghe xong trong lòng lập tức nhiều hơn kiên định, dùng sức gật đầu: "Vâng."

Dù sao xấu nhất chỉ có tình huống trước mắt.

"Ngươi lại đây", Vân Thiên Vũ ý bảo Họa Mi lại đây, chính mình nhỏ giọng nói thầm vào tai Họa Mi, nàng vừa nghe vừa dùng sức gật đầu, đợi đến khi Vân Thiên Vũ phân phó xong, nàng liền giãy dụa đứng dậy đi ra ngoài làm việc.

Trong phòng Vân Thiên Vũ đấu tranh xuống giường, sau đó thật nhanh tìm một tờ giấy, chỉ tiếc không tìm được bút, cuối cùng nhìn đến những vết máu loang lổ trên người mình, nàng linh hoạt vừa động, thấm máu ở phía trên viết một chữ thật lớn.

Đợi đến viết chữ xong, nàng cảm giác cả người mình một chút khí lực cũng không có, thở phì phò toát mồ hôi lạnh hướng trên ghế ngồi lên.

Nhưng cái mông nàng mới vừa đến gần trên ghế, đột nhiên nghe được một đạo thanh âm chói tai từ bên trong thân thể của nàng vang lên.

"Ha ha, ta Phượng Hoàng đại nhân rốt cục lại thấy ánh mặt trời, thật sự là quá tốt."

Lông mày Vân Thiên Vũ nhảy một cái, nhìn xung quanh khắp nơi, nhưng cũng không nhìn ra có người hay đồ vật gì, mà giọng nói này thế nhưng lại là từ trên người của mình phát ra, đồng thời nàng còn có thể cảm nhận trên ngón tay của mình truyền đến cảm giác nóng rực đang nhảy dựng.

Nàng thật nhanh nhìn lại, thấy thì ra là trên ngón giữa mang Phượng Linh Giới, lúc này có ánh sáng chợt lóe.

Đây là có chuyện gì?

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi lần nữa vang lên: "A, quỷ a."

Vân Thiên Vũ theo bản năng mở miệng: "Nơi nào có quỷ?"

Trong thân thể thanh âm kia thật nhanh tiếp lời: "Ngươi còn không phải là quỷ sao? Thật là dọa người, một thân xương sườn, một chút thịt cũng không có. Đã thế mặt còn bị hủy dung, thật xấu thật xấu, ta chưa thấy ai xấu như vậy, không phải quỷ là cái gì?"

Vân Thiên Vũ giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, da thịt bên ngoài bị thương, huyết nhục mơ hồ, không cần nhìn nàng cũng biết hiện tại nàng rất xấu xí, bất quá cái này không giải thích được ở bên trong thân thể nàng đang nói chuyện là vật gì a? Thế nhưng còn giễu cợt nàng.

Vân Thiên Vũ ánh mắt lạnh băng, lãnh khí nhè nhẹ tràn ra ngoài, thanh âm cũng lạnh như băng không hề có một chút nhiệt độ.

"Ngươi là thứ gì, như thế nào lại ở bên trong cơ thể ta?"

Nàng vừa hỏi, giọng nói bên trong thân thể lần nữa vang lên: "Ta là Phượng Hoàng đại nhân trong Phượng Linh Giới, là thần thủ hộ của Viêm Hoàng thần y truyền thừa."

Nàng vừa ngừng một chút, đột nhiên lần nữa phát ra tiếng kêu sợ hãi "Ngươi, ngươi không phải là chủ nhân của ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro