Chương 05: Đại hôn hưu phu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì có chút nhầm lẫn nên mình sửa lại "Gia chủ" = "Hầu gia" nhé mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ <3

--------------------------------

Vân Thiên Vũ hơi ngây ngẩn cả người, nàng cho là Phượng Linh Giới đã bị hủy, không nghĩ tới nó thế nhưng đi theo linh hồn nàng xuyên tới đây.

Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thiên Vũ liền dâng lên một luồng ấm áp, bởi vì Phượng Linh Giới là đồ nghĩa phụ đưa cho nàng.

Về phần Phượng Hoàng? Vân Thiên Vũ cảm thấy thật bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi), tuy rằng rất nhiều người nói quá bên trong Phượng Linh Giới phong ấn một con Phượng Hoàng, nhưng nàng không cho chuyện này là thật, nhưng hiện tại chuyện này là như thế nào?

"Ngươi thật sự là một con Phượng Hoàng? Còn có Viêm Hoàng thần y truyền thừa là thứ gì?"

Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm chỗ chiếc nhẫn trên tay hỏi, theo câu hỏi của nàng, chỗ mang chiếc nhẫn kia chợt lóe.

Rất nhanh một giọng nói hữu khí vô lực nói: "Muốn chết muốn chết, tại sao ta lại có chủ nhân xấu như vậy a, ta không muốn a."

Âm thanh buồn sầu khổ não lanh lảnh vừa rơi xuống, Vân Thiên Vũ sắc mặt khó coi quát lạnh: "Câm miệng, nếu là ngươi hiện tại ở trước mặt ta, ta sớm bóp chết ngươi."

Bên trong thân thể rõ ràng bị âm thanh của nàng dọa, sau đó bĩu môi la ầm lên: "Chủ nhân hung bạo."

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi có trả lời hay không? Nếu lằng nhằng nữa, ngày sau ta nhất định hung hăng thu thập ngươi."

Vân Thiên Vũ lãnh khốc vô tình nói, hôm nay nàng vốn là bị thương, mặc dù không có gãy xương, nhưng trên người nhiều chỗ da thịt bên ngoài bị thương, máu chảy rất nhiều, hiện tại nàng mất máu quá nhiều, thân thể cực kỳ suy yếu.

Nếu không phải là ý chí của nàng mạnh mẽ với người bình thường, hiện tại nàng đã sớm đã hôn mê.

Trong cơ thể, ý nghĩ của Phượng Hoàng đại nhân và Vân Thiên Vũ ở chung một chỗ.

Cho nên nó dễ dàng có thể cảm nhận được năng lực ý chí hơn người của chủ nhân, hơn nữa cá tính của nàng hẳn cũng rất lãnh khốc, nàng nói ngày sau hung hăng thu nó, nó nếu dây dưa nữa, nàng nhất định sẽ trừng trị nó.

Phượng Hoàng đại nhân không dám dây dưa, vội vàng nói: "Phượng Linh Giới thật ra là một truyền thừa giới, bên trong có Viêm Hoàng thần y truyền thừa, ta là thần thủ hộ của Viêm Hoàng thần y truyền thừa Phượng Hoàng đại nhân."

Phượng Hoàng đại nhân nói đến đây, hơi ngừng một chút, sau đó lại nói: "Bất quá chủ nhân ngươi bây giờ nếu muốn mở Phượng Linh Giới là điều không thể, Viêm Hoàng thần y truyền này là thiết trí khảo nghiệm."

"Nó thiết trí khảo nghiệm là cứu người, mỗi khi cứu được một người sẽ có giá trị phân tương ứng, đợi đến khi giá trị đạt tới mức của Viêm Hoàng truyền thừa, Viêm Hoàng truyền thừa sẽ mở ra, ngươi liền nhận được vật truyền thừa tương ứng."

"Tầng thứ nhất, cần một ngàn giá trị phân, chủ nhân ngươi phải cố gắng lên, chờ ngươi mở ra tầng thứ nhất, Phượng Hoàng đại nhân xinh đẹp ta liền ra tới."

Ngẫm lại một chút liền cảm thấy hưng phấn, nàng rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời, nhiều năm bị phong ấn ở trong Phượng Linh Giới, sắp buồn chết nàng, ha ha ha, nàng rốt cục cũng được đi ra, cảm giác này siêu cấp thoải mái.

Bất quá sau một khắc nàng liền thoải mái không nổi, bởi vì Vân Thiên Vũ lạnh lùng lên tiếng.

"Thì ra là mở ra Phượng Linh Giới, ngươi có thể đi ra a, ta đây sẽ không cứu một người, ngươi liền cả đời đợi ở trong Phượng Linh Giới đi."

"A," Phượng Hoàng đại nhân trợn tròn mắt, hơn nửa ngày mới cho ra một kết luận, chủ nhân này sẽ mang thù, còn không phải là mang thù bình thường, làm sao bây giờ? Nàng không muốn đợi ở trong Phượng Linh Giới a, nàng muốn được ra a, nàng muốn tự do a.

"Chủ nhân, ngươi thật xinh đẹp, ngươi lớn lên thật đáng yêu, ngươi như là thượng tiên, ngươi là trăng trong nước, ngươi là tiên tử trên cửu thiên, ngươi là đại mỹ nhân thiên hạ vô song, ngươi là độc nhất."

Vân Thiên Vũ thật sự nghe không nổi nữa, một thân ác hàn, hung ác quát: "Câm miệng."

Lần này Phượng Hoàng đại nhân không dám hé răng, trong nháy mắt bốn phía vô cùng an tĩnh, Vân Thiên Vũ ngồi ở trên ghế nghiêm túc suy nghĩ, gia hỏa kia thực sẽ là Phượng Hoàng cao quý sao, so với gà rừng không kém bao nhiêu đi.

Nàng đang nghĩ ngợi, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, kèm theo tiếng bước chân còn có giọng nói.

"Giờ lành đến, Tuyên Vương điện hạ sốt ruột, tân nương nên ra ngoài lên kiệu hoa."

Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về ngoài cửa.

Thấy ngoài cửa đi vào hai bà vú mập mạp, hai bà vú này, khi thấy Vân Thiên Vũ, mặt không chút nào che giấu thần sắc chế giễu, cười tủm tỉm nói.

"Đại tiểu thư, mau đắp lên khăn voan đỏ, Tuyên Vương điện hạ thúc giục, đại tiểu thư đi nhanh đi."

Hai người vừa nói, một người thật nhanh ở trong phòng tìm được khăn voan đỏ, hướng trên đầu Vân Thiên Vũ đội lên.

Sau đó hai người một trái một phải kéo Vân Thiên Vũ đi ra ngoài.

Hôm nay vốn dĩ chính là ngày đại hôn của Vân Thiên Vũ, cho nên nàng mặc trên người chính là giá y (áo cưới).

Hiện tại đắp lên khăn voan đỏ, người ngoài nhìn thấy, chính là một tân nương tử.

Ai cũng sẽ không nhìn ra trên người nàng bị thương, hoặc là nói coi như người ta đã nhìn ra, cũng sẽ không ai để ý tới chuyện như vậy.

Tuy rằng người ngoài không nhìn ra, nhưng Vân Thiên Vũ bị hai vú già mạnh mẽ dùng lực túm kéo như vậy, quanh thân trên dưới bắt đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh, mà vẫn tiếp tục.

Nàng một chân bị trật, giờ phút này bị hai vú già kéo lôi, nơi mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn như kim châm xát muối, thiếu chút nữa làm nàng ngất đi.

Nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng những thứ này, trên mặt lại có mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống, thật may là trên đầu của nàng đội khăn voan đỏ, người khác không phát hiện được.

Rõ ràng một đoạn đường không dài, nhưng nàng lại cảm thấy giống như cho nàng đi mấy trăm mấy ngàn dặm đường gian khổ, thật sự là bởi vì mắt cá chân đau đớn, thật giống như có ngàn vạn cây kim châm, làm cho nàng thống khổ đến cực điểm.

Thời điểm nàng cho là mình không kiên trì được nữa, bên người vang lên rất nhiều giọng nói, trong đó mơ hồ có người kêu lên: "Tân nương tử tới."

"Tân nương tới."

Hai vú già đồng thời buông thân thể Vân Thiên Vũ ra, nàng thân mình mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất, lại bị một cánh tay hữu lực túm chặt, người này lôi nàng từ đằng sau, hung tợn nói.

"Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn làm theo lời ta nói lúc trước, nếu không sẽ cho ngươi ăn khổ."

Người kéo Vân Thiên Vũ hung tợn nói với nàng, chính là Vĩnh Ninh Hầu gia Vân Lôi.

Vân Lôi âm thầm cảnh cáo Vân Thiên Vũ, nhưng khi đối mặt với tân khách, lại là vẻ mặt ôn nhã tươi cười, thỉnh thoảng hướng tân khách gật đầu.

Trong mắt người ngoài, Vân Lôi tuyệt đối là một phụ thân từ ái lại ôn hòa, nhưng không biết cái tay hắn ngầm lôi Vân Thiên Vũ kia, dùng bao nhiêu khí lực, tựa hồ hận không thể bóp chết được nữ nhi này.

Mắt Vân Thiên Vũ biến thành màu đen, quanh thân càng ngày càng vô lực, bất quá kiếp trước nàng y thuật hết sức lợi hại, cho nên khó khăn này không làm khó được nàng.

Nàng dùng một tay giãy giụa, hung hăng hướng mấy huyệt đạo quan trọng trên người điểm huyệt, mấy cái đi qua, nàng cuối cùng dễ chịu hơn một chút.

Lúc này, phía trước có người từng bước một hướng nàng đi tới, đồng thời dường như còn nghe được âm thanh ấm áp như gió êm dịu của người đó từ trên không trung vang lên.

"Vũ nhi, ngươi không sao chứ, chúng ta vẫn là nên đi, chớ để lỡ giờ lành ngày tốt."

Người này vừa mở miệng, lồng ngực Vân Thiên Vũ liền dâng lên một luồng lửa giận, vì người này chính là Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch, hôm nay chính là tân lang trong hôn lễ.

Rõ ràng hắn là vị hôn phu của chủ nhân đời trước của thân thể này, nhưng lại vì muội muội của nàng mà tự tay đưa nàng vào trong tay bọn thổ phỉ, nam nhân cặn bã như vậy nàng làm sao có thể gả.

Vân Thiên Vũ xoay mình vươn tay xốc khăn voan đỏ, khuôn mặt dưới khăn voan phảng phất như mặt quỷ.

Da thịt bên ngoài bị thương, máu tươi cùng thịt trắng đan xen ở trên mặt của nàng, âm trầm mà kinh khủng.

Bốn phía từng trận hít khí vang lên, có người nhát gan cũng nhanh chóng bị dọa sợ tới mức ngất xỉu, có vài người không khống chế được mà sợ hãi kêu lên thành tiếng: "Quỷ a."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro