Chương 28. Nằm mơ giữa ban ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão thái thái đích thật đã tới từ mười ngày trước , nhưng mấy ngày đầu nàng thần chí mơ hồ, chính mình cũng không nhớ rõ mình đã tới sớm như vậy, cho nên Cố Kiều cùng Tiêu Lục Lang đem thời gian lão thái thái đến đẩy về sau mấy ngày.

Này liền cùng thời gian mất tích ban đầu của lão thái thái ở thanh tuyền trấn không giống nhau.

Nhưng Cố Kiều và Tiêu Lục Lang hai người cũng không biết là,thời điểm lão thái thái ngã xuống trước cửa nhà Cố kiều , Tiết Ngưng Hương đã nghe thấy động tĩnh.

Lúc đó nàng đã cảm thấy người kia không thích hợp......

"A hương a." Phòng cách vách truyền đến thanh âm của bà bà .

Tiết Ngưng Hương lấy lại bình tĩnh, đi đến phòng bà bà : "nương, ngài tỉnh?"

"Ta vừa rồi hình như nghe thấy trong nhà có người đến, có phải lão nhị đã xảy ra chuyện hay không?" Hai đứa con trai đã mất đi một đứa, lão nhân gia bây giờ lo lắng nhất chính là tiểu nhi tử đang tòng quân .

Tiết Ngưng Hương nói khẽ: "nhị đệ không có việc gì, là người bệnh hủi trên núi bỏ chạy, quan binh tới chỗ chúng ta điều tra, đã đi rồi."

"Nam nhân hay nữ nhân a? Tuổi lớn bao nhiêu?"

"Không nói." Tiết Ngưng Hương đáp.

"Người bệnh hủi chỗ nào có thể chạy đến chỗ chúng ta ...... Khụ khụ......" bà bà của nàng ho kịch liệt hai tiếng, trong miệng lầu bầu vài câu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tiết Ngưng Hương nhắm mắt lại.

Nàng mặc dù không phải là cái thứ gì tốt, nhưng Cố Kiều đã cứu mệnh nàng.

Chuyện quan sai tìm người tại Thanh Tuyền Thôn cũng không gây nên sóng to gió lớn gì,cuộc sống của mọi người cứ thế trôi qua .

Cố Kiều thỉnh thoảng sẽ cảm thấy, lão thái thái có lai lịch không nhỏ, nếu không tại sao lại khiến nhiều quan sai như vậy đến điều tra, còn không lộ ra nửa điểm tin tức của nàng với bên ngoài .

Nhưng Cố Kiều nhìn lão thái thái đang ôm một bình hạt dưa, giống con sóc ấp a ấp úng cắn không ngừng , trong nháy mắt liền cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Trong lúc rảnh rỗi, Cố Kiều ở nhà đem hết tất cả y phục của Tiêu Lục Lang ra vá.

Nàng đoán không sai, xem vải vóc giống như da người, dễ vá hơn nhiều!

Khi Tiêu Lục Lang về đến nhà, phát hiện y phục rách nát của mình đã được vá lại, không cần đoán cũng biết là Cố Kiều làm .

Cố Kiều lúc trước chưa bao giờ may vá y phục, ít nhất là từ sau khi đến , hắn chưa từng thấy qua, nhưng mà bất ngờ là nàng vá cũng không tệ lắm, đường may tinh mịn, đều và chỉnh tề, điều duy nhất khiến cho người ta không hiểu là, người khác vá y phục đầu sợi đều giấu ở bên trong, nàng vá y phục như thế nào đem đầu sợi toàn bộ lưu lại bên ngoài?

Tình trạng khôi phục của lão thái thái so với huynh trưởng của Tiêu Lục Lang trước đây tốt hơn rất nhiều, hắn đã từng hỏi qua vị lang trung kia, dựa theo tốc độ khôi phục của huynh trưởng , bao lâu có thể mất đi tính chất truyền nhiễm, đại phu nói một tháng. Mặc dù lão thái thái uống thuốc chưa đến một tháng, nhưng hiệu quả đã vượt xa một tháng trị liệu, đã có thể ngồi cùng bàn ăn cơm.

Tiêu Lục Lang không ngờ tới chính là, lần đầu tiên ngồi ăn cùng bàn, lão thái thái thiếu chút nữa làm hắn nghẹn chết.

"Ta nói." Lão thái thái uống một ngụm canh ngọc mễ long cốt, không mặn không nhạt nói: "hai ngươi làm sao vậy? Ta đều đến lâu như vậy , cũng không thấy ngươi hai cùng phòng."

Tiêu Lục Lang cùng Cố kiều đồng loạt nghẹn .

"Tướng công còn nhỏ." Cố Kiều mặt không đổi sắc nói.

Lão thái thái trên dưới dò xét nhìn Tiêu Lục Lang , gật đầu: "cũng đúng, quá nhỏ, không cần móc rỗng thân thể."

Tiêu Lục Lang: "......"
--

Lại nói bà tức (mẹ chồng nàng dâu) Ngô thị sau khi từ trong tay lão thái thái ăn quả đắng, người trong thôn đều suy đoán các nàng có thể tìm một cơ hội trả thù lại hay không, vậy mà liên tiếp mấy ngày không thấy các nàng ra khỏi cửa .

Kỳ thực không phải các nàng không muốn ra cửa, mà là Cố lão gia tử không cho phép các nàng đi ra.

Chuyện lần trước gây huyên náo rất lớn, sau đó liền truyền đến tai Cố lão gia tử .

Lão tam trước khi lâm chung, Cố lão gia tử đã đáp ứng sẽ chiếu cố Cố Kiều thật tốt, mặc dù không nói ra miệng, nhưng cũng có nghĩa là sẽ nuôi dưỡng Cố kiều ở bên người cả đời , sau này sẽ chiêu một người ở rể.

Sở dĩ thất hứa ngay từ ban đầu vì tin rằng Cố kiều là một cái khắc tinh, đã đem lão tam cùng tức phụ nhi ( con dâu) khắc đến chết, không thể lại để cho nàng khắc đến Đại Thuận bọn họ.

Nhưng Cố lão gia tử chưa từng dung túng Ngô thị tìm phu thê Cố Kiều đòi gia dụng (phí sinh hoạt), Ngô thị nói là Tiêu Lục Lang chính mình muốn hiếu kính lão gia tử, đồng thời chu cấp cho Đại Thuận đọc sách .

Cố lão gia tử liền tin.

Bây giờ mới biết chân tướng, Cố lão gia tử thực sự là mất hết mặt mũi: "về sau Lục Lang hắn cũng phải đọc sách, không được tìm hắn đòi bạc nữa!"

Ngô thị tức nôn ra máu: "một cái tên thọt có thể đọc ra công danh gì? Bất quá là lãng phí bạc thôi, ta nghe nói hắn lần này lại thi rớt ! Không bằng lấy tiền cho Đại Thuận, tương lai Đại Thuận phát đạt, chắc chắn quan tâm hắn một hai!"

Đại Thuận của tương lai là muốn làm cử nhân lão gia, cử nhân lão gia tùy tiện thưởng miếng cơm ăn, đều quá đủ cho một nhà người thọt sống qua ngày.

Cố lão gia tử vẫn là muốn giữ thể diện, các hương thân sau lưng sắp đem cột sống hắn đâm gãy rồi, lại để cho hắn tìm cháu rể xin bạc, hắn làm không được.

Cố lão gia tử cảnh cáo Ngô thị không được lại mang nhi tức tới nhà Cố Kiều gây chuyện nữa.

Mấy ngày nay trải qua không trôi chảy cũng không chỉ có bà tức ( mẹ chồng nàng dâu) Ngô thị, Cố Đại Thuận cũng chịu phải nhân sinh đả kích lần thứ nhất .

Hắn rốt cục cũng biết ứng cử viên mà viện trưởng hướng tới là ai, lại là người đánh chết hắn cũng sẽ không ngờ tới - Tiêu Lục Lang.

Tiêu Lục Lang tên kia thân có tàn tật không nói, học thức còn nông cạn, toàn thân trên dưới ngoại trừ khuôn mặt có thể nhìn, cơ hồ cái gì cũng sai.

Hắn chỉ không rõ, loại học thức cặn bã , bại hoại này như thế nào lại lọt vào trong mắt viện trưởng?

Cố Đại Thuận bắt đầu hồi tưởng lại thái độ biến hóa của viện trưởng đối với mình , thoạt đầu viện trưởng không chỉ một lần tán dương hắn, thậm chí còn gặp riêng hắn, nhưng kể từ sau khi Tiêu Lục Lang đi tìm viện trưởng , viện trưởng liền không để ý hắn nữa.

Hắn tự hỏi tài học của bản thân không có bất kỳ điểm nào khiến viện trưởng bất mãn.

Chẳng lẽ Tiêu Lục Lang ở trước mặt viện trưởng an bài cái gì, làm viện trưởng cảm thấy hắn phẩm hạnh không đủ, đối với hắn sinh ra chán ghét?

Nhất định là như vậy!

Nếu không, viện trưởng vì cái gì chính mình không cần, lại cần một tên nhiều lần đều hạng chót -Tiêu Lục Lang?

Nhìn một người luôn giữ khuôn phép, không nghĩ tới sau lưng âm hiểm như thế !

Nghĩ đến Tiêu Lục Lang cướp đi đồ vật nguyên bản thuộc về mình, Cố Đại Thuận cảm thấy Tiêu Lục Lang thật sự là quá hèn hạ.

"Tiêu Lục Lang, ngươi chờ đó cho ta!"
--
Đêm nay, Cố Kiều lại nằm mơ.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nàng lại mơ thấy là Tiêu Lục Lang.

Sách trong tay Tiêu Lục Lang đúng lúc chép xong, thừa dịp nghỉ trưa đem sách đưa đến thư trai. Không ngờ thư trai xảy ra án trộm cắp, hoài nghi đến Tiêu Lục Lang .

Kỳ thực lúc đó có nhân chứng, chính là Cố Đại Thuận, hắn tận mắt nhìn thấy Tiêu Lục Lang rời đi trước khi thất chủ ( người bị trộm) tiến vào thư trai , cũng biết Tiêu Lục Lang từ đầu đến cuối cũng không vào gian phòng của thất chủ.

Nhưng Cố Đại Thuận không chịu đem chân tướng nói ra, còn một mực khẳng định chỉ có Tiêu Lục Lang lên lầu hai. Điều này mặc dù không trực tiếp chỉ chứng Tiêu Lục Lang là kẻ trộm, nhưng những người khác lại được loại bỏ hết hiềm nghi  .

Tuy nhiên, Tiêu Lục Lang cũng không phải ăn chay, trực tiếp phá án căn cứ vào mấy cái dấu chân ở hậu viện .

Vốn dĩ vụ án tiến triển đến đây là kết thúc, hết lần này tới lần khác bởi vì tra án chậm trễ tốn nhiều công phu, đến khi Tiêu Lục Lang trở về thôn gặp một trận nga mao đại tuyết .

Trên đường về, xe la trượt bánh lao xuống mương , mặt của hắn bị va đập mạnh .

Vết sẹo dữ tợn nương theo Tiêu Lục Lang một đời, lưu lại bóng ma cả một đời không thể xóa nhòa trong hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro