Chương 29. Hố người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Cố Kiều tỉnh lại, ngồi ở đầu giường ngẩn người một hồi lâu.

Lần này, nàng không phải ngu ngơ giấc mơ của mình, mà là ngu ngơ vận khí của tướng công nhà mình.

Vì cái gì thủy nghịch tiểu thiếu niên a?

Xui xẻo như vậy sao?

Mà lần này hủy lại là tấm mỹ nhan thịnh thế kia, cái này không được phép, tuyệt đối không được!

Toàn bộ sự kiện đều là bởi vì Cố Đại Thuận ở bên trong cản trở, nếu không phải hắn làm chứng giả, Tiêu Lục Lang cũng sẽ không vì chứng minh sự trong sạch mà trễ nải canh giờ trở về thôn , kết quả gặp phải tuyết lớn, xảy ra bất trắc, đem hảo hảo một trương khuôn mặt tuấn tú làm hỏng.
......
Lúc Cố Kiều cùng Tiêu Lục Lang ăn cơm sáng xong , trời còn chưa sáng, lão thái thái còn ở trong phòng nằm ngáy o o, Cố Kiều nhẹ nhàng tiễn Tiêu Lục Lang ra cửa.

"Hôm nay tuyết sẽ rơi,mặc nhiều một chút ." Cố Kiều cầm kiện ngoại bào đưa cho hắn.

Tiêu Lục Lang nhìn bầu trời sớm đầy sao, cảm thấy không giống như là sẽ có tuyết rơi , nhưng vẫn nhận lấy ngoại bào nàng đưa tới : "đa tạ."

Cố Kiều giống như bình thường cùng hắn đi đến cửa thôn.

Tiêu Lục Lang lên xe bò, Cố Kiều ở một bên cùng hắn chờ , thẳng đến khi Cố Tiểu Thuận ôm túi sách mơ mơ màng màng đi đến mới quay người rời đi.

Cố Kiều biết Tiêu Lục Lang xế chiều hôm nay sẽ đi thư trai, cũng biết hắn sẽ bị người vu hãm, nhưng nàng không nhắc nhở hắn đừng đi.

Chi tiết Tiêu Lục Lang phá án nàng nhớ tinh tường, cho nên nàng biết kẻ trộm cầm tang vật đi nơi nào.
......
"Đồ ăn ta đã hâm nóng trong nồi , đói bụng thì tự mình ăn, còn có thuốc, một liều cũng không cho thiếu, người nếu là vứt đi ta sẽ biết." Bên trong nhà chính , Cố Kiều nói với lão thái thái .

Nếu Lão thái thái không phải thật sự là lão niên si ngốc, vậy thì không cần thiết phải trông coi nàng. Dù sao bệnh của nàng bây giờ cũng không truyền nhiễm, không lo lắng sẽ hại đến ai, còn nói người khác hại nàng? Không tồn tại.

Lão thái thái bĩu môi hừ một cái.

Cố Kiều cõng cái sọt đi ra ngoài, lúc đi ngang qua đại trạch Cố gia trùng hợp gặp phải Cố Nguyệt Nga đang đi ra đổ nước rửa mặt .

"Nguyệt nga muội muội ,sớm." Nàng chào hỏi.

Cố Nguyệt Nga chịu ảnh hưởng từ mẫu thân cùng nhị phòng , đối với Cố kiều không thân thiết, thấy Cố Kiều chủ động chào hỏi mình , không nói lời nào, cắm đầu đi vào nhà .

"Người nào nói chuyện?" Bên trong Chu thị hỏi.

"Kiều nương." Cố Nguyệt Nga nhỏ giọng nói.

Chu thị đẩy cửa ra.
Cố Kiều cũng chào hỏi nàng : "Đại bá mẫu sớm."

"Ách...... Sớm, sớm." Chu thị tự nhận mình là tú tài nương, so với Lưu thị vẫn là khách khí hơn, nàng nhìn Cố Kiều cõng cái sọt , cười mỉa nói, "kiều nương a, sớm như vậy là muốn đi chỗ nào ?"

Cố Kiều mỉm cười nói: "ta đi trong núi hái ít lâm sản, sau đó mang lên trên trấn bán."

Chu thị tròng mắt xoay chuyển, cười nói: "lâm sản bán lấy tiền sao? Ta nghe nói lâm sản có độc......"

"Ta biết cái nào không có độc, là tướng công dạy cho ta." Nếu nói là tự mình biết, sẽ không có ai tin.

Mấy ngày trước, Chu thị 3 người tới cửa đại náo một trận, khi đó nàng thấy đồ vật bên trong cái sọt của Cố Kiều , nào là hạt dưa , mứt hoa quả, còn có đường đỏ cùng đậu phộng, như vậy tốn bao nhiêu tiền a, nha đầu này sợ là bán lâm sản kiếm được không ít bạc.

Ánh mắt Chu thị chợt lóe , cười ha hả nói: "Kiều nương a, có thể dẫn đại bá mẫu đi cùng sao? Ngươi xem một mình ngươi cũng không hái được nhiều như vậy ? Đại bá mẫu hái giúp ngươi!"

"Được." Cố Kiều hào phóng đáp ứng.

Chu thị cười thầm, đồ đần chính là đồ đần, thật dễ dụ, chờ mình đem lâm sản nhận biết toàn bộ , chỗ nào còn có phần cho nàng hái ?

Loại chuyện tốt như vậy Chu thị sẽ không gọi Lưu thị, thế nhưng Lưu thị tự mình nghe thấy được, liền vác lấy cái rổ đi ra: "Nhị bá mẫu cũng đi!"

"Được." Cố Kiều cười.

Cố Kiều cùng hai bá mẫu lên núi hái nấm.

Kỳ thực nàng có thể hái một ít loại mộc nhĩ cùng nấm độc lừa nàng hai đi bán, nhưng nếu vậy sẽ hại người vô tội, nàng còn không đến mức thất đức như vậy.

Nàng mang theo hai nàng hái được chút đông trùng hạ thảo tầm thường , chất đầy sọt, rổ của mấy người mới hài lòng rời đi.

"Cái này thật có thể bán lấy tiền a?" Chu thị nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Đại bá mẫu đi cùng với ta là được, rất dễ bán." Cố Kiều nói.

Chu thị nghĩ muốn đi một mình, dạng này bán bao nhiêu cũng là do nàng tính toán, không cần giao tất cả cho trong nhà, không khéo Lưu thị cũng cất bực này tâm tư, kết quả chính là hai người đều đi theo Cố Kiều.

"Kiều nương a, đây không phải đường đi phiên chợ a." Đến nửa đường, Lưu thị cổ quái hỏi Cố Kiều.

Cố Kiều đáp: "giờ này phiên chợ đã sắp đóng, chúng ta đi đến chợ ở trấn đông , chỗ ấy giá tiền cao hơn."

Nghe xong có thể bán càng nhiều tiền, hai người không nói gì nữa.

Lúc đi ngang qua một cái ngõ nhỏ, Cố Kiều bỗng nhiên nói: "ta muốn đi nhà xí, Đại bá mẫu Nhị bá mẫu chờ ta một lát."

"Đi thôi đi thôi." Chu thị nói.

Lưu thị bĩu môi nói thầm: "người lười cứt đái nhiều!"

Cố Kiều xuyên qua ngõ nhỏ, đi tới cửa sau Hồi Xuân Đường , mở cửa ra và đi vào.

Một khắc đồng hồ sau Cố Kiều mới trở về.

"Như thế nào lâu như thế a?" Lưu thị bất mãn.

Cố Kiều cười nhạt một tiếng: "ta ăn hỏng bụng ."

Chu thị vội nói: "hảo, Kiều nương, chợ ở đâu ? Chúng ta nhanh đi bán lâm sản a, đừng để lâu không còn tươi nữa !"

"Ân." Cố Kiều mỉm cười gật đầu, dẫn theo hai người đi lên phía trước.

Đột nhiên , một bóng người từ trong ngõ hẻm lao ra, Cố Kiều không tránh không né, đụng phải người đó.

Nam nhân bị đâm đến ngã trên mặt đất.

Cố Kiều trong nháy mắt lấy ra liêm đao : "ngươi dám đụng ta?"

Người kia đều mộng, cô nương, hai ta đến cùng ai đụng ai vậy?

Cố Kiều mặc kệ, nàng xách theo liêm đao hướng người kia chém tới, song phương rất nhanh lao vào ẩu đả. Bao phục của người kia bị Cố Kiều đánh rớt, chưa kịp nhặt lên đã bị Cố Kiều giơ đao đuổi xa mấy trăm mét .

Chu thị cùng Lưu thị ngứa tay mở bao phục bị rơi trên mặt đất ra, nhìn thấy bên trong toàn là bạc trắng, hai người lập tức nổi lên tham niệm.

Bạc này không phải là các nàng trộm, cũng không phải các nàng cướp, là các nàng ở trên đường nhặt được.

Nhặt được chính là của các nàng !

Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, quyết định nhặt lên rồi rời đi, một cái cũng không lưu lại cho đồ ngốc !

Hai người luống cuống tay chân nhặt lên, còn tranh đoạt một hồi xem ai có thể cướp được nhiều hơn!
--

Thư viện bên kia, Tiêu Lục Lang ăn cơm xong liền cầm sách vừa chép xong đi Nhất Phẩm Các.

Thanh tuyền trấn thư trai không ít, nhưng lớn nhất chỉ có chỗ này, vì vậy cho dù là giữa trưa, sinh ý cũng vẫn như cũ thập phần không tệ.

Những cuốn sách do Tiêu Lục Lang chép là những cuốn sách bán chạy , người của thư trai đều nhận ra hắn.

Một cái hầu đồng rất khách khí nghênh đón: "chưởng quỹ không có ở đây, không bằng ngươi đến phòng thu chi ở lầu hai chờ chốc lát?"

Tiêu Lục Lang đang định tiến vào , đột nhiên, một cái tiểu nhị từ sau lưng gọi hắn lại: "là Tiêu công tử sao?"

Tiêu Lục Lang xoay người lại.

"Tiêu công tử có còn nhớ tiểu nhân?" Tiểu nhị cười hỏi.

"Nhớ chứ." Tiêu Lục Lang gật đầu, "ngươi là người của Hồi Xuân Đường , có chuyện gì không?"

Tiểu nhị ngượng ngùng nói: "là như vậy, thuốc lần trước đưa cho ngài bốc lộn mấy bộ, Vương chưởng quỹ bảo ta tới tìm Tiêu công tử, không biết công tử lúc này có rảnh không, theo ta đến Hồi Xuân Đường lấy một ít thuốc, thuận tiện...... để đại phu nhìn cho ngài một chút."

Nói như vậy, bốc lộn thuốc chỉ cần trực tiếp đưa tới ,nhưng Hồi Xuân Đường đề nghị xem chẩn một lần miễn phí cho Tiêu Lục Lang, nghe giống như là đang biểu đạt khiểm ý (xin lỗi).

Không có vấn đề.

Tiêu Lục Lang cùng tiểu nhị của Hồi Xuân Đường rời đi, sau giá sách Cố Đại Thuận thu hồi ánh mắt chán ghét.

Tiêu Lục Lang quay lại Hồi Xuân Đường lấy thuốc, xem chẩn lại chân, tiểu nhị đích thân tiễn hắn về thư trai, chỉ là hai người vừa xuống xe ngựa, liền nghe bên ngoài thư viện các học sinh xì xào bàn tán.

"Nghe nói gì chưa? Thư trai xảy ra án trộm cắp, kẻ trộm là thiên tự giáp ban tân sinh của thư viện chúng ta."

"Giáp ban tân sinh? Tên gọi là gì?"

"Cố Đại Thuận!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro