Chương 8. Một chỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong thôn đường không dễ đi, đặc biệt là đoạn đến nhà Tiêu Lục Lang cùng Cố kiều, quá nhiều ổ gà, bánh xe rất dễ bị lọt xuống.

Xe la liền ngừng tại cửa thôn .

"Tiêu huynh." Đồng môn trước tiên nhảy xuống xe ngựa, đưa tay đỡ Tiêu Lục Lang xuống, lại đem hành lý của hắn ôm xuống.

Sau khi đứng vững , Tiêu Lục Lang quay đầu nhìn Cố Kiều.

Chỉ thấy Cố Kiều nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, lại đem cái sọt cõng trên lưng.

Tiêu Lục Lang thu hồi ánh mắt, đối với đồng môn nói: "ngươi trở về đi, không cần tiễn nữa."

Sắc trời không còn sớm, xa phu cũng có chút mất kiên nhẫn rồi.

Đồng môn lúc này nói: "vậy được, ta đi, khảo thí ba ngày sau ngươi đừng quên . Ngày đó thư viện không được nghỉ, ta không tới đón ngươi được, chính ngươi tự mình nhớ kỹ ."

"Ân." Tiêu Lục Lang nhàn nhạt gật đầu, cầm lấy hành lý.

Đường ban đêm không dễ đi, trong tay bọn họ lại không có đèn lồng, Cố Kiều cũng không nhúc nhích, ở một bên yên lặng chờ đợi Tiêu Lục Lang.

Đồng môn lạnh lùng lườm nàng một cái, đem Tiêu Lục Lang kéo ra xa chút, nhỏ giọng nói: "Tiêu huynh, ba ngày sau ngươi cố thi thật tốt, thi đậu liền có thể vào thư viện ở, không cần lại bị ác phụ này khi dễ! Chuyện trị chân ngươi cũng không cần phải gấp, ta sẽ tiếp tục nghe ngóng tin tức Trương Đại Phu . A, còn có, bánh hoa quế tự mình ăn, đừng để ác phụ kia chiếm tiện nghi !"

Cố Kiều cõng cái sọt đi từ phiên chợ về , phát một thân mồ hôi, lúc trên xe la đã lau khô,  gương mặt đỏ bừng lúc này vì lạnh mà trắng bệch , ở dưới ánh trăng có chút bắt mắt.

Tiêu Lục Lang dư quang đảo qua nàng, đồng môn còn muốn giao phó vài câu nữa , lại bị Tiêu Lục Lang cắt đứt: "đã biết, ngươi trở về đi ."

Đồng môn há to miệng, nhưng Tiêu Lục Lang không để ý đến hắn nữa, một tay nắm lấy hành lý, một tay chống lên quải trượng, quay người đi về hướng nhà mình.

Cố Kiều cất bước đuổi theo.

Cố Kiều cùng hắn bảo trì khoảng cách vừa vặn, không khiến người ta cảm giác tới quá gần, nhưng nếu ngã xuống nàng cũng có thể kịp thời đỡ được hắn .

Bất quá Tiêu Lục Lang đối với đoạn đường này hết sức quen thuộc, mãi cho đến khi về nhà cũng không xảy ra trạng huống gì.

Lúc này trời đã tối đen, cửa từng nhà
đều đã đóng lại, chỉ có Tiết Ngưng Hương đi ra đổ nước tắm, tại cửa ra vào sửng sốt một hồi.

"A Hương, ngươi thế nào không tiến vào? Ngươi đang nhìn cái gì?"

Trong phòng, Tiết Ngưng Hương bà bà (mẹ chồng ) nằm ở trên giường bệnh, khàn giọng hỏi nàng.

Tiết Ngưng Hương kinh ngạc trừng mắt nhìn, nói: "không có, không có gì."

Nhất định là nàng nhìn nhầm rồi, Tiêu Lục Lang làm sao lại cùng cái đồ ngốc kia ở cùng một chỗ? Bọn hắn tuy là một đôi, nhưng lại so với cừu nhân còn muốn cừu nhân hơn.

Lão trạch Cố gia.

Hôm nay là đại phòng nấu cơm, Chu thị cùng nữ nhi Cố Nguyệt Nga đem đồ ăn nóng hổi bưng lên nhà chính, dọn xong bát đũa.

Tại Cố gia, nữ nhân là không ăn cùng bàn, trên bàn chỉ có Cố lão gia tử cùng đại nhi tử Cố Trường hải, nhị nhi tử Cố Trường Lục cùng với 3 cái tôn nhi.

Lão thái thái Ngô thị thì mang theo hai nàng con dâu cùng với tôn nữ Cố Nguyệt Nga, bưng bát ngồi ăn ở bên trong nhà bếp.

Cố lão gia tử là Lý Chính, có tiền đồ hơn đại đa số thôn dân chỉ biết kiếm ăn trong đất , tất cả mọi người một năm cũng gặp không được mấy lần thức ăn mặn, Cố gia lại mỗi tháng đều có thể được ăn hai bữa thịt.

Hôm nay vừa vặn là ngày ăn thịt.

Thịt ba chỉ hầm cải trắng, ngay cả nước hầm đều tản ra mùi thịt nồng đậm .

Nhưng thịt ba chỉ không có nhiều, một người chỉ gắp được hai lần đũa, không hơn.

Cố Trường Hải và Cố Trường Lộ sau khi mỗi người gắp một miếng, dưới khí thế uy nghiêm của phụ thân, bọn họ không dám đánh chủ ý lên bát thịt này nữa, quay đầu đi gắp dưa muối ngâm chua.

Cố lão gia tử chính mình cũng không ăn nhiều, chỉ gắp một khối thịt nhỏ, cho Cố Tiểu Thuận và Cố Nhị Thuận cũng gắp một khối không lớn không nhỏ, phần còn lại tất cả đều cho Cố Đại Thuận.

Cố Tiểu Thuận cẩn thận đếm, ước chừng năm khối, tất cả còn đều là khối lớn!

"Dựa vào đâu đều đưa hết cho hắn ?" Cố Tiểu Thuận một bên lùa cơm, một bên oán hận nói thầm.

Cố Nhị Thuận nhẹ giọng nói: "đó là bởi vì đại ca là người đọc sách,nhà chúng ta liền chỉ có đại ca là nổi bật."

Hắn nói lời này lúc, kỳ thực cũng không nhịn được nhìn miếng thịt trong bát của Cố Đại Thuận.

Hắn thèm.

Là thực sự thèm.

Nhưng hắn đã thành thói quen với loại đãi ngộ khác biệt này .

Trong nhà nam nhân nhiều như vậy, chỉ có đại ca là người có thiên phú đọc sách, năm nay thi Hương đại ca còn thi đậu , so với gia gia ban đầu , thành tựu còn cao hơn .

"Cắt." Cố Tiểu Thuận liếc mắt, "tỷ phu của ta cũng là người đọc sách, như thế nào không thấy các ngươi gọi hắn đến ăn thịt?"

"Vậy làm sao có thể giống nhau? Đại ca đều thi đậu huyện học , hắn làm sao có thể so được với đại ca?"

"Tỷ phu của ta chỉ là không có đi thi mà thôi."

Hai huynh đệ còn muốn tranh cãi, Cố lão gia tử đem đũa bộp một tiếng vỗ lên bàn, hai người trong nháy mắt ngậm miệng.

Lão gia tử nổi giận, đừng nói 3 cái tôn nhi cùng thế hệ gánh không được, ngay cả Cố Trường Hải và Cố Trường Lục đều có chút sợ hãi.

Trong phòng yên lặng đến đáng sợ.

"Nhị đệ, sách ta đưa cho ngươi đã xem chưa? Phía trên ta có ghi chú giải, ngươi đọc cho kỹ, nếu không hiểu liền đến hỏi ta."

Nói chuyện là Cố Đại Thuận.

Dám lên tiếng trước lửa giận của lão gia tử cũng chỉ có hắn.

Thanh âm hắn rõ ràng, ngữ khí bình thản, không nhanh không chậm, quả thật có mấy phần phong phạm của người đọc sách

Cố lão gia tử nhìn thế nào cũng thấy kim tôn này thuận mắt, lửa giận rất nhanh liền tiêu tan.

Cố Nhị Thuận thụ sủng nhược kinh cười nói: "Vậy ta liền cảm tạ đại ca!"

Ba cái tôn nhi trước đây đều là Cố lão gia tử chỉ dạy, chỉ có Cố Đại Thuận thi đậu, học vấn sau đó lão gia tử dạy không nổi hắn, liền gửi Cố Đại Thuận lên tư thục trấn trên.

Tư thục học phí đắt đỏ, Cố gia chỉ chu cấp nổi cho một người ưu tú nhất .

Cố Nhị Thuận nằm mơ cũng muốn được như Cố Đại Thuận .

Cố lão gia tử không giận tự uy nói: "mấy ngày nay chớ quấy rầy đại ca ngươi, hắn muốn khảo thí."

Cố Nhị Thuận cung kính gật đầu: "đã biết, gia gia."

Cố Tiểu Thuận không muốn ở lại lâu hơn, hai ba miếng ăn xong liền đi.

Hắn muốn đi ra ngoài, nhưng lại không thể đi qua cửa trước gian nhà chính , cũng không thể đi qua cửa sau gian nhà bếp , Ngô thị cũng giống như lão gia tử, không dễ đối phó.

Cố Tiểu Thuận quyết định leo tường.

Nhưng hắn vừa leo được một nửa, liền bị Lưu thị túm lại: "Cố Tiểu Thuận! Ngươi xuống cho ta!"

Cố Tiểu Thuận bị Lưu thị lôi xuống.

Lưu thị vỗ một cái lên đầu hắn , khẽ quát lên: " gia nãi ngươi đều còn ở đó, không muốn sống nữa có phải hay không?"

"Đừng đánh đầu ta!" Cố Tiểu Thuận không kiên nhẫn nói.

"Đã trễ như vậy, ngươi còn muốn ra ngoài làm gì?"

"Tỷ ta đã một ngày không đến ăn cơm , ta đi xem nàng."

Lưu thị khẽ nói: "nàng không tới cũng đúng thôi, ngươi đi xem làm gì? Thành thân rồi còn ngày ngày chạy tới nhà mẹ đẻ , còn ra thể thống gì!"

Cố Tiểu Thuận bĩu môi nói: "tam thúc tam thẩm trước khi lâm chung cũng không phải nói như vậy, gia nãi đáp ứng tam thẩm rằng tỷ là muốn ở nhà chúng ta kén rể , cái họ Tiêu kia là con rể tới cửa, tỷ vẫn là người nhà chúng ta ."

Lưu thị nói không lại hắn, hung hăng cấu hắn một cái!

Cố Nhị Thuận ngoan ngoãn vô dụng, Cố Tiểu Thuận vừa không nghe lời lại không có ích, uổng công nàng sinh hai cái nhi tử!
--
Cố Kiều tại phiên chợ mua bột mì cùng gạo, nàng không ngờ Tiêu Lục Lang cũng mua, còn mua nhiều thêm mấy cái màn thầu chay.

Cố Kiều đi nhà bếp đem màn thầu hâm nóng lên.

Lửa là Tiêu Lục Lang nhóm.

Cố Kiều cũng không ra vẻ làm gì.

Lúc ra cửa, vết thương trên cổ tay cũng không nghiêm trọng. Nhưng là lúc nàng ở phiên chợ gặp một chút chuyện, vết thương liền bị rách ra. Cũng may nàng sợ trong nhà không an toàn, mang theo rương thuốc bên người, băng bó ngay tại chỗ .

Hai người ai cũng không nhắc tới ba cái bột ngô màn thầu lúc sáng, Tiêu Lục Lang không giải thích, Cố Kiều cũng không chất vấn.

"Ở nơi này ăn đi, ấm hơn." Cố Kiều nói.

Nàng thực sự lạnh đến hỏng rồi, lúc này còn không ngừng mà run rẩy.

Tiêu Lục Lang chần chờ một chút, ừ một tiếng, ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh Cố kiều.

Hai người là lần đầu gần nhau như vậy, gần đến nỗi hắn ngồi bên trái Cố kiều , có thể rõ ràng trông thấy cái bớt kia bên trên má nàng.

Dĩ vãng Cố Kiều đều dùng son phấn thật dầy che phủ, mà nay lại để mặt mộc ,thoải mái không có bất kỳ cái gì che lấp.

Khóe môi xinh đẹp của Tiêu Lục Lang khẽ mấp máy, rốt cuộc cũng không phát ra âm thanh nào.

Giống như nàng sẽ không hỏi chuyện của hắn , hắn cũng sẽ không đến hỏi nàng.

Vốn là hai người không có chút liên hệ nào, không cần thiết phải dây dưa sâu hơn .

Màn thầu chay không có gì hương vị, nhưng Cố Kiều đã đói bụng cả ngày, cũng sẽ không bắt bẻ .

Cố Kiều ăn đến có chút nghẹn, trở về phòng uống nước, lúc quay lại nhà bếp Tiêu Lục Lang đã không còn ở đây, trên băng ghế nhỏ để một gói đồ .

Cố Kiều mở ra nhìn xem.

Là bánh hoa quế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro