Chương 9. Bao che khuyết điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đảo mắt đã đến ngày Tiêu Lục Lang khảo thí .

Cố Kiều dậy thật sớm, làm mì, chưng một cái lồng màn thầu chay, còn nấu thêm một nồi canh nấm dại .

Nấm dại là hái ở trên núi , lần thứ nhất hái đã ăn hết, những cây này là hôm qua mới lên núi hái được, còn thừa lại không ít, nàng dự định một lát nữa sẽ đem đến phiên chợ bán.

Kỳ thực nàng còn hái được mộc nhĩ, nhưng mộc nhĩ tươi vẫn còn có độc, nhất thiết phải phơi khô mới có thể làm thức ăn.

Trong lúc chờ cơm chín, nàng trở về phòng uống thuốc.

Vết thương trên cổ tay và sau đầu đã không sao, thuốc cũng sắp uống hết, nhưng thuốc mỡ tương đối bền, còn sót lại hơn phân nửa.

Bên kia, Tiêu Lục Lang cũng đã dậy.

Cố Kiều biết hắn đêm qua đọc sách đến khuya, buổi sáng không có ầm ĩ hắn, không ngờ hắn vẫn là dậy sớm như vậy.

Cố Kiều dọn xong chén đũa , múc cho hắn nửa chén nhỏ canh nấm dại . Đây là lo lắng hắn đến trường thi tìm nhà xí, đặc biệt không có múc đầy.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không ,Cố Kiều luôn cảm thấy ánh mắt của Tiêu Lục Lang trong lúc lơ đãng liếc qua có chút u oán.

Khảo thí sẽ kéo dài cả ngày, Cố Kiều gói màn thầu cùng canh cho hắn.

Dừng một lúc, không biết nghĩ đến cái gì, nàng lại nhét thêm 10 cái tiền đồng vào trong bao quần áo .

Tiêu Lục Lang nhìn động tác nàng nhét tiền đồng , ánh mắt giật giật, nhưng không nói gì.

Cố Kiều đem hành lý đã gói kỹ đưa cho hắn: "tiền xe ta đã thanh toán, cũng dặn  dò qua rồi, liền trực tiếp đem ngươi đưa đến thư viện phụ cận."

"Ân." Tiêu Lục Lang lên tiếng, cầm qua hành lý, chống lên quải trượng đi ra cửa.

Cố Kiều nhìn xuống hai chân của hắn, nhịn xuống ý nghĩ đem hắn đưa đến cửa thôn . Chắc hẳn hắn cũng không vui.

Lúc Tiêu Lục Lang đến cửa thôn , xe bò của La Nhị thúc đang dừng ở dưới tàng cây hoè đã ngồi không ít người, đều là thôn dân mang rau rợ, trứng gà nhà mình đi lên trên trấn mua bán .

Thôn dân nhìn thấy hắn, đều cười hướng hắn chào hỏi.

Tiêu Lục Lang là người đọc sách, bình thường nhìn hắn thanh lãnh, kì thực không có bao nhiêu xa cách. Nhà ai muốn đọc thư, hồi thư, đều đến cửa tìm hắn.

Tuy Cố Đại Thuận cũng là người đọc sách, nhưng Cố Đại Thuận ban ngày đi tư thục, khuya về nhà lại vùi đầu học hành cực khổ, các hương thân rất ít đi quấy rầy Cố Đại Thuận.

Trên xe bò còn một vị trí cuối cùng , hẳn là để lại cho hắn.

Tiêu Lục Lang đang muốn đi lên, bỗng cảm giác có một thân ảnh thoáng qua, chắn trước người hắn.

Đối phương một tay đè lại xe bò, một tay đỡ lấy sau lưng một thân ảnh khác: "Thuận Tử, nhanh lên!"

Chính là Cố gia đại phòng Chu thị mẫu tử.

Chu thị đem Tiêu Lục Lang ngăn lại kín mít, hoàn toàn không cho Tiêu Lục Lang cơ hội leo lên xe bò .

Trên xe bò, một đại nương lên tiếng: "Thuận Tử mẫu thân, là Lục Lang tới trước."

Cố Đại Thuận ở trên xe bò động tác liền dừng lại.

Hắn quay đầu, ánh mắt vượt qua mẹ hắn, hướng về phía Tiêu Lục Lang.

Tiêu Lục Lang khuôn mặt thanh lãnh, thần sắc lạnh lùng.

Chu thị không để ý chút nào khẽ nói: "Thuận tử nhà ta muốn khảo thí! Hắn tới trước thì thế nào? Tới trước liền có thể trì hoãn Thuận tử nhà ta sao?"

Người trong thôn đều biết Cố Đại Thuận là một người có tiền đồ, hồi trước thi đậu huyện học, chính là tú tài a, nghe nói thấy Huyện thái gia đều không cần quỳ xuống hành lễ.

Tiêu Lục Lang tuy là tiểu tử tốt, nhưng thực chất không trọng yếu bằng Cố Đại Thuận tiền đồ .

Cố Đại Thuận nếu phát triển tốt, không chỉ đối với Cố gia làm rạng rỡ tổ tông, mà toàn bộ Thanh Tuyền Thôn đều được lây nhiễm chút vinh quang từ hắn.

Tất cả mọi người đều im lặng.

"Cái kia......" La Nhị thúc ngượng ngùng nói, "Lục Lang hắn...... Cũng là đi thi."

Tối hôm qua lúc Cố Kiều đến tìm La Nhị thúc đã cùng La Nhị thúc nói rõ ràng , Tiêu Lục Lang muốn tham gia một cái thư viện khảo thí, nhưng Tiêu Lục Lang đi đứng không tiện, căn dặn hắn nhất định đem người đưa đến nơi. Vì thế còn cho hắn nhiều hơn hai cái tiền đồng.

La Nhị thúc thật buồn bực, vốn Cố gia cái đồ ngốc này cùng Tiêu Lục Lang không hợp nhau , nay nói chuyện cùng làm việc đều giống như biến thành người khác.

Bất quá hắn chưa kịp hỏi nhiều, Cố Kiều đã rời đi.

Nghe được Tiêu Lục Lang cũng đi khảo thí, Chu thị căn bản không có để ý, Tiêu Lục Lang khảo thí có thể so cùng nhi tử của nàng hay sao?

Ngược lại là Cố Đại Thuận kinh ngạc nhìn Tiêu Lục Lang : "ngươi...... Cũng là đi Thiên Hương Thư viện sao?"

"Ân." Tiêu Lục Lang nhàn nhạt lên tiếng.

Tiêu Lục Lang lúc vừa tới trong thôn đã là đồng sinh (học trò nhỏ) , lúc ấy Cố Đại Thuận cũng là đồng sinh, sau đó Cố Đại Thuận thi đậu tú tài, Tiêu Lục Lang vẫn còn là đồng sinh, Cố Đại Thuận liền   không có như vậy đề cao Tiêu Lục Lang hắn nữa.

"Nhưng ngươi nửa năm nay không có đi tư thục ......" Cố Đại Thuận lắc đầu.

Ý tứ này rất rõ ràng, Tiêu Lục Lang căn bản thi không đậu.

Mà nguyên bản La Nhị thúc còn đang định khuyên hương thân nào đó nhường cho Tiêu Lục Lang một chỗ , yên lặng đem lời nuốt trở về bụng .

Nếu là thi không đậu, vậy cũng không cần giằng co.

La Nhị thúc rút ra túi tiền.

Đi đến phiên chợ là hai cái tiền đồng, xa hơi chút nữa là 3 cái tiền đồng, Cố Kiều cho thêm hai cái, hết thảy 5 cái tiền đồng.

La Nhị thúc đem tiền đồng đã đếm trả lại cho Tiêu Lục Lang , còn Cố Đại Thuận bị Chu thị đẩy lên xe bò .

Chỉ là hắn còn chưa kịp ngồi vững , một bàn tay trắng nõn gầy thấy tới xương bỗng từ sau lưng hắn đưa tới, một tay nắm chặt cổ áo sau lưng hắn , đem hắn từ trên xe bò lôi xuống!

Cố Đại Thuận lớn hơn hai tuổi  so với Tiêu Lục Lang , năm nay đã mười chín, là một nam nhân chắc khoẻ , rắn rỏi, lại bị một lần lôi kéo đột ngột vừa rồi làm cho lảo đảo không thôi, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Chu thị bị dọa sợ đến mức vội vàng chạy lại đỡ lấy Cố Đại Thuận.

"Là ai!"

Nàng tức giận quay đầu mắng .

Sau đó cùng với đám người nhìn thấy Cố Kiều gầy gò nhỏ bé.

Nàng ánh mắt băng lãnh, lộ ra một cỗ không kềm chế được hàn ý.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

"Cố Kiều ngươi lại nổi điên cái gì!" Chu thị còn tưởng là ai to gan như vậy, nguyên lai là cái đồ ngốc này.

"Tiền đồng lấy về." Cố Kiều căn bản không để ý tới Chu thị, chỉ nhàn nhạt nhìn về phía bàn tay đang dừng tại giữa không trung của La Nhị thúc, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày , "xe bò tối hôm qua đã đặt rồi, ngươi nếu muốn đổi ý cũng được thôi, đem tiền xe của tất cả mọi người đều trả về."

"Ngươi có ý tứ gì?" Chu thị hỏi.

"Ý trên mặt chữ, hôm nay Tiêu Lục Lang không lên được xe bò, thì ai cũng không được phép lên xe bò." Cố Kiều nói.

"Ngươi dựa vào cái gì nha?" Một thẩm tử khẽ nói.

Cố Kiều chậm rãi từ phía sau lưng lấy ra một thanh liêm đao ( lưỡi liềm): "chỉ bằng ta là ngốc tử!."

Đám người nhìn thấy thanh đao kia mặt mũi liền trắng bệch.

Chu thị vốn muốn xông tới kéo tóc Cố Kiều cũng bị dọa đến không dám tiến lên phía trước .

Đồ đần...... Đồ đần thực sự là cái gì cũng dám làm .

Không phải cái đồ đần này lúc trước vốn không chào đón Tiêu Lục Lang sao, tại sao sẽ vì hắn lại cùng Cố gia vốn dĩ là người thân cận nhất gây khó dễ?

Chưa nói đến sự nghi hoặc của thôn dân , ngay cả Tiêu Lục Lang ,đáy mắt cũng lướt qua một tia kinh ngạc.

"Muốn đi thỉnh Cố lão gia tử liền đi nhanh đi." Cố Kiều vừa nói vừa thổi thổi thanh liên đao bị chính mình mài đến phát sáng .

Chu thị thật đúng là muốn đi.
Nhưng lại bị Cố Đại Thuận ngăn cản.

Giảng đạo lý với đồ đần chính là giảng không thông, nhưng trì hoãn khảo thí lại là không tốt.

Mặc dù, Tiêu Lục Lang cũng sẽ bỏ lỡ khảo thí, nhưng Tiêu Lục Lang vốn là thi không đậu, bỏ lỡ cũng liền bỏ lỡ,  không giống như hắn.

Cuối cùng, vẫn là La Nhị thúc suy nghĩ ra biện pháp, để Chu thị bỏ tiền mua rau của một hương thân trong đó, cái hương thân đó đem vị trí nhường lại cho Cố Đại Thuận.

Cố Kiều không quan tâm Cố Đại Thuận là mua vị trí của người nào .

Bất quá, vì phòng ngừa nửa đường lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Cố Kiều liền đi theo với thanh liêm đao đeo trên lưng.

Xe bò không có dư thừa vị trí cho nàng .

Kéo lê thân thể gầy gò nho nhỏ,nàng cứ thế đi bộ hơn mười dặm , đem Tiêu Lục Lang bình yên đưa vào trường thi.

        -----đề nói với người xa lạ----

Lục Lang: vì cái gì đối với ta tốt như vậy?

Kiều kiều: vì ngươi đẹp mắt.

Lục lang:......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro