Chương 21-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Nửa đêm bị ám sát

"Phong nhi, sau này chúng ta sẽ đi đâu?" Ra khỏi Diệp gia, Diệp Định Thiên đột nhiên cảm thấy hoang mang, mình thực sự không biết nên đi đâu.

Diệp Như Phong nhìn Thanh Dật, "Ngươi định đi đâu rồi?"

Thanh Dật nhìn nàng, "Ngươi đi đâu ta liền theo đó!"

"Cũng tốt, Vô Song, chúng ta liền lên đường đi, tới một thành tính một thành thôi, lưu lạc!"

"Vâng, chủ nhân." Không cần chủ nhân nói, Vô Song cũng biết chủ nhân nhất định sẽ du sơn ngoạn thủy. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể mau chóng tu luyện, cũng chỉ có như thế quá trình rèn luyện mới có thu hoạch, việc này đối với nàng mà nói là rất quan trọng.

"Phong nhi, cha thật vô dụng, không có thể cho ngươi một gia đình hoàn chỉnh..." Nghĩ đến nhi tử mất tích, Diệp Định Thiên trong lòng bất an. Cũng không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới tìm được con trai, lại cũng cho nàng một gia đình.

Diệp Như Phong nắm tay phụ thân, "Phụ thân đừng nói như vậy, chúng ta bây giờ đây là rèn luyện, chờ Phong nhi thực lực cường đại, nhất định có thể diệt mấy lão già Diệp gia. Đến lúc đó ngươi làm Diệp gia chủ, Như Phong lại tìm về đệ đệ một nhà đoàn viên!"

Diệp Định Thiên mắt chua chát , "Hài nhi, chúng ta chỉ cần khỏ mạnh liền tốt, báo thù... Cha không dám nghĩ." Chư vị trưởng lão là Lãnh chúa cấp bậc, hắn không biết phải tới khi nào mới có bản lĩnh như thế.

"Cha, tin Phong nhi, một năm sau, Phong nhi nhất định sẽ làm Diệp gia cấp phải chôn cùng mẫu thân!" Một năm sau, nàng nhất định phải làm cho tất cả mọi người biết, nàng- Diệp Như Phong, là người mà bọn họ chọc không được , nhất định có thể tự tay giết từng tên hỗn đản bức tử mẫu thân.

"Thế nhưng một năm, Phong nhi có thể đột phá cửu cấp sao? Diệp Định Hùng 35 tuổi mới cửu cấp đỉnh, cũng đã nhiều năm , hắn cũng không có đột phá..."

"Phụ thân chủ nhân, ngươi có biết chủ nhân xem xong khế ước trận pháp sau bao lâu lĩnh ngộ khế ước trận pháp không? Ngươi có biết nàng chỉ cần thời gian một tháng liền tu luyện đến nhị cấp ma pháp triệu hoán đỉnh, hơn nữa còn là ngũ hệ cùng tu không? Còn hai hệ khác, đó là chủ nhân không biết làm thế nào để tu luyện, bằng không..."

Vô Song nhìn Diệp Định Thiên trừng lớn mắt, thật sự là không muốn kích thích hắn, ai kêu hắn hoài nghi năng lực chủ nhân, hắn tin chủ nhân trong vòng một năm sẽ đột phá Lãnh chúa cấp bậc, tuyệt đối có thể làm được!

Thanh Dật nghe thấy lời Vô Song, chỉ là nhíu nhíu mày, ánh mắt tinh quang chợt lóe, liền khôi phục trấn định.

"Xem ra là ta quá lo lắng!" Diệp Định Thiên lau mồ hôi trên trán, một tháng, ngũ hệ cùng tu, tốc độ như vậy...

"Thanh Dật công tử, ngươi không có điểm kinh ngạc nào?"

Cư nhiên còn có một người bình tĩnh như vậy, chỉ nhíu mày một chút. Hắn còn tưởng rằng sẽ đem hắn (Dật) dọa nhảy dựng, hoặc là mặt biến sắc cũng tốt, thế nhưng, vì sao chỉ như vậy mà thôi...

"Kinh ngạc!" Liền hai chữ, Vô Song nhìn thiếu niên ở trước mắt, nhưng mà biểu tình của ngươi nào có kinh ngạc a. Sự tồn tại của hắn mỗi dây mỗi khắc đều kích thích hắn(VS) a!

"Chủ nhân, ta có thể trở về chưa?" Diệp Như Phong gật gật đầu, Vô Song trở về nghỉ ngơi. Diệp Như Phong nhìn Thanh Dật, "Chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút, ngày mai xuất phát!"

"Ân!" Thanh Dật lui ra, Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, vẻ mặt lo lắng, "Phong nhi, Thanh Dật này có thể đem thân phận của ngươi tiết lộ ra ngoài hay không, có thể tin được không?"

Diệp Như Phong trấn an nói, "Sẽ không, hắn cũng không phải người như vậy, ta tin tưởng hắn, cũng tin tưởng ánh mắt của ta!" Hắn mặc dù mặt ngoài lành lạnh, nhưng lại không phải là người xấu. Diệp Định Thiên nghe vậy, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai cha con nàng hàn huyên một chút rồi mỗi người trở về phòng ngủ.

Nửa đêm, gió đêm thổi nhẹ, lá cây vang lên xào xạc. Trong không khí một cỗ sát khí cường đại lộ ra. Như Phong lập tức mở mắt, có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí tới gần, vội vã đứng dậy, lại cảm nhận được uy áp cường đại của đối phương, chân mày cau lại.

"Vô Song, bảo hộ phụ thân!" "Chủ nhân!" Vô Song không cam lòng, vừa định nhiều lời, liền phát hiện Thanh Dật không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau bọn họ, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn. Vô Song run lên, biến mất vô ảnh...

"Gia chủ ra lệnh, không cần được lưu người sống!"

Chương 22: Sát nhân hẹn nhau

Gia chủ? Không để người sống? Khóe môi Như Phong khẽ câu. Không ngờ bọ chúng muốn nàng chết tới điên, thậm chí ngay cả người sống cũng không lưu, bất quá, chúng hình như tính sai rồi. Người sống, nàng tất nhiên sẽ sống, không cần người sống, đương nhiên là bọn họ.

Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, mấy tên mặc áo đen nhìn hai người, ba tên thất cấp chiến sĩ nhanh chóng xông tới. Thanh Dật đứng yên bất động, Như Phong nhìn bọn họ, thản nhiên nói, "Động thủ đi, không cần người sống!"

Thanh Dật nhìn bọn họ, cũng không động thủ. Như Phong đứng bên cạnh hắn không có nửa điểm ý tứ né tránh. Đợi nhứng người kia tới trước mặt, Thanh Dật tay hơi giật giật, ba người rốt cuộc đứt hơi bỏ mình!

Như Phong cong cong môi. Giết người diệt khẩu, nguyên lai, hắn cũng làm gọn gàng như vậy.

"Cảm tạ"

"Không cần phải khách khí!" Thanh Dật lạnh lùng nhìn thi thể trên đất, vòng qua rời đi, hoàn toàn không có vẻ thân thiện. Như Phong nhìn bóng lưng Thanh Dật, nụ cười trên mặt càng rực rỡ mê người. Không ngờ người này dùng thực tốt, ngày sau giữ lại dễ giết người. Sư phó nếu biết nhất định sẽ nói, tài nguyên tốt như vậy ngàn vạn lần không được lãng phí.

Mà nàng cũng cảm thấy như vậy, đáng thương là người nào đó, bị tính kế còn không biết. Không biết đêm qua nhất cử động của đại hiệp ngày sau lại trở thành đòn sát thủ người nào đó.

"Chủ nhân, ngươi thế nào rồi?" Vô Song xông lại, vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy trên mặt đất có ba cỗ thi thể, lúc này mới nghĩ tới Thanh Dật, bọn hắn đâu có thể là đối thủ của hắn. Xem ra mình thật lo lắng thừa.

"Cha ta đâu?"

"Phong nhi, ngươi không sao chứ?" Diệp Định Thiên vội vã chạy tới. Mấy người vừa tới cư nhiên là cửu cấp, nếu không phải có Vô Song hắn liền đã chết. Cũng vì Vô Song thực sự rất lợi hại, hắn chỉ là thấy hồng ảnh chợt lóe ba cao thủ đã bỏ mình, mà Vô Song nhanh chóng ly khai thì hắn cũng bận rộn đuổi tới.

"Không có việc gì, có Thanh Dật ở đây không có việc gì!"

"Chủ nhân, hắn đâu?"

Như Phong nhìn thi thể trên đất, cười nói, "Ngại bẩn, đã vòng đi rồi!"

Vô song khóe miệng co quắp càng lợi hại, lại nghĩ đến một màn kia nữ nhân kia đụng tới hắn lập tức thông suốt.

"Phong nhi, bọn họ xem ra không muốn ta rời đi, chỉ sợ sau chạy trốn ngày càng..."

Diệp Định Thiên thở dài, không ngờ nữ nhi lại phải theo mình ngày đi qua những ngày truy sát. Hắn là cha nhưng thật không xứng chức. Thậm chí ngay cả năng lực bảo hộ nữ nhi cũng không có!

"Chủ nhân, chúng ta giết đám cẩu tặc Diệp gia kia đi. Cư nhiên dám động tới ngươi, thật đáng chết!" Khuôn mặt yêu nghiệt của Vô Song xuất hiện vẻ hung tàn chưa bao giờ có khiến Như Phong nhíu mày.

"Hỏi Thanh Dật một chút, chúng ta cần hắn giúp."

Như Phong nhìn Vô Song, Vô Song nhìn chủ nhân, vẻ mặt ủy khuất. Chủ nhân, vì sao lại giấu hắn đi, hắn thực sự rất muốn thống khoái giết chóc!

Ngày tiếp theo, Như Phong hỏi Thanh Dật, Thanh Dật nhìn nàng, nửa ngày mới nói, "Ngươi muốn bọn họ chết hết?"

Như Phong nhợt nhạt cười, "Là bọn hắn muốn chúng ta chết!"

Thanh Dật không hé răng, một thân trường bào bạch sắc trắng như tuyết làm cả người hắn có vẻ thanh dật thoát tục, không nhiễm bẩn. Như Phong sờ sờ cằm, khẽ cười.

"Buổi tối, canh ba!"

Thanh Dật thân thể không dừng lại rời đi, Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, không hiểu lắm, "Hắn đã đáp ứng?"

Như Phong gật gật đầu, "cha, chúng ta ra đi dạo phố đi! Buổi tối còn cần chiến đấu. "

Diệp Định Thiên còn muốn hỏi thêm, lại bị nữ nhi kéo chạy ra đi, tới chợ đấu giá hội.

"Cha, nếu thấy thích, hãy bảo ta mua!"

"Như Phong, ở đây cần rất nhiều quặng!"

"Ta biết, cha, ngươi yên tâm đi, thích liền mua!"

Nàng cũng muốn tìm thử, xem xem có thích hợp đồ đạc của mình hay không.

"Đấu giá hội bắt đầu, kiện vật phẩm thứ nhất là ma thú quen thuộc nhà nhà đều biết, tam cấp phong hệ ma thú. Giá khởi điểm là một quặng trung cấp!"

Xôn xao... Toàn trường bắt đầu huyên náo, một quặng trung cấp, hắn đang cướp sao? Một quặng trung cấp có giá trị năm mươi quặng cấp thấp đó, chỉ là một tam cấp phong hệ ma thú liệu đáng giá không? Hơn nữa chủng loại cũng không phải là hiếm!

Chương 23: Đấu giá, tình hình căng thẳng

"Đại gia rõ ràng đây là chủng loại cao quý sư ưng song dực (nguyên là 2 cánh nhưng ta thấy để thế này đẹp hơn), rất khó có được, tốc độ phi hành rất nhanh, phong hệ ma thú loại hiếm!" Người chủ trì thấy không có người nào muốn mua, vội vã giải thích.

"Hai trung cấp quặng!"

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, mọi người liền thấy một thiếu nữ, ước chừng mười lăm tuổi đang nhỏ giọng hô. Dưới đài một mảnh huyên náo, phong hệ ma pháp triệu hoán sư, hơn nữa còn là tam cấp, quả là hiếm thấy.

"Hai trung cấp quặng còn có ai trả giá không?"

Dưới đài một mảnh yên tĩnh, không có tiếng lên giá. Như Phong cũng không kêu giá, nàng không phải là không thích, vì Vô Song nói, con này chỉ là phong hệ ma thú, không đặt được vào mắt hắn, cho nên, không muốn!

Như Phong đương nhiên là tán đồng Vô Song , hai trung cấp quặng để mua một ma thú tam cấp phong hệ, quả là không đáng. Vật phẩm tiếp theo là một thanh bội kiếm, màu đồng xanh, mặt trên có mấy lỗ, hình như là tương chui gì gì đó, bất quá lúc này khá là vắng vẻ.

"Đây là một thanh quân chủ kiếm, mặt trên đã được đục ba lỗ, có thể khảm nạm ba viên tinh thạch cấp bậc quân chủ, tương đương với có trong tay ba lực lượng cấp bậc quân chủ, giá đấu là ba trung cấp quặng!"

"Năm trung cấp quặng!"

"Sáu trung cấp quặng!"

"..."

"Ba mươi trung cấp quặng!"

Dưới đài âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, người gọi giá đã lên tới ba mươi mấy nhưng Như Phong lại nhàn nhạt nhìn tất cả. Diệp Định Thiên nhìn bọn họ kêu giá trên đài, nắm chặt nắm tay, lại không hé răng.

"Cha, thích không?"

Diệp Định Thiên sắc mặt hơi lúng túng, "Không thích!"

Ánh mắt lại nhằm thanh kiếm kia liếc một cái. Quân chủ kiếm, hắn mặc dù không thể tu luyện tới, nhưng lại có thể ở sinh thời đạt được. Quân chủ kiếm đối với hắn mà nói là bao nhiêu khát vọng.

"Cha, một cao cấp quặng có thể đổi bao nhiêu trung cấp quặng?"

Như Phong cẩn thận hỏi, thanh âm chỉ để phụ thân nghe thấy, Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, "Một trăm, làm sao vậy?"

Nga, vậy tiếp tục chờ đã!

Người ở dưới đài kêu giá đã lên bảy mươi trung cấp quặng, người gọi giá là đại trưởng lão Diệp gia, một bộ dáng nhất định phải có. Gia tộc khác cũng đành cắn răng tiếp tục kêu, tới tám mươi, chỉ còn lại Diệp gia trưởng lão cùng gia chủ Lâm gia, hai người đều bắt đầu đỏ mặt tía tai.

"Một cao cấp quặng!"

Như Phong thản nhiên nói, thanh âm không lớn không nhỏ. Mọi ánh mắt đều xoát (từ chỉ tiếng động) nhìn nàng. Diệp gia trưởng lão cùng gia chủ Lâm gia cũng nhìn nàng, trong ánh mắt tất cả đều là nghi hoặc. Nàng mà có cao cấp quặng sao? Gia tộc bọn họ cũng không có nhiều, nàng sao có thể có?

Như Phong nhìn mọi người, lấy vẻ mặt mỉm cười nhìn người chủ trì, "Đủ chưa?"

Diệp Định Thiên kéo nữ nhi, Như Phong tựa như ảo thuật lấy ra một cao cấp quặng trong tay, Diệp gia chủ cùng Lâm gia chủ vốn còn muốn nói nàng lừa gạt người nay á khẩu không trả lời được nhìn Diệp Như Phong với vẻ mặt không thể tin được.

"Một cao cấp quặng, còn có giá cao hơn không?"

Dưới đài một mảnh tĩnh mịch, ai mà không tiếc một viên cao cấp quặng, bọn họ tưởng cao cấp quặng khắp nơi đều có a!

"Quân chủ kiếm liền thuộc về vị tiểu thư này !"

Như Phong gật gật đầu, nhìn người nọ đem quân chủ kiếm đưa tới, Như Phong đem cao cấp quặng cho hắn, hoàn thành giao dịch.

"Cha, tặng cho ngươi!"

Như Phong đem quân chủ kiếm giao cho phụ thân, tiếp tục xem, Diệp Định Thiên nắm quân chủ kiếm, viền mắt đã ươn ướt.

"Kiện vật phẩm thứ ba là thiên tàm màu bạc tua cờ trường bào (trường bào tơ tằm màu bạc có tua cờ) thế gian hiếm thấy, trọng yếu nhất trường bào này là kiện vật vừa mới được quý nhân phó thác bán đấu giá, có thể đỡ được công kích của đế cấp. Giá khởi đầu là 50 trung cấp quặng, bán đấu giá bắt đầu!"

Như Phong nhìn chằm chằm món trường bào đó, màu trắng bạc , rất đẹp mắt, không như...

Dưới đài đã kêu giá khí thế ngất trời, giá đã đến chín mươi trung cấp quặng, dù vậy, người nhiệt tình đấu giá vẫn không rút đi, hơn nửa canh giờ sau cũng đã gọi giá tới một cao cấp quặng năm mươi trung cấp quặng!

Chương 24: Như Phong đưa lễ vật

Diệp gia trưởng lão và Lâm gia gia chủ đã đấu đến đỏ mặt tía tai, không bên nào chịu nhường lại, Diệp gia trưởng lão cắn răng, hung hăng trừng mắt.

"Hai cao cấp quặng!"

Lâm gia chủ đắc ý nhìn lại đại trưởng lão, vội vàng nói, "Ba cao cấp quặng!"

"Bốn!" Diệp gia trưởng lão cơ hồ muốn nhảy lên, Lâm gia gia chủ sắc mặt xanh đen, nhưng lại kêu không nổi nữa. Hắn biết bốn cao cấp quặng là một khoản tài phú không nhỏ. Hắn có thích đi chăng nữa cũng không thể ra giá cao hơn được.

"Trường bào tua cờ màu bạc này là của ta!"

Diệp gia cười đắc ý, Như Phong nhìn hắn, mỉm cười, "Năm cao cấp quặng"

Toàn trường khiếp sợ nhìn Như Phong. Như Phong nét xuân đầy mặt (ý tươi cười), cười khiến người ta choáng váng. Nhìn Diệp gia trưởng lão tức đến phát run, tâm tình chuyển tốt. Diệp gia trưởng lão chắc sẽ không ngờ hôm nay nàng hai lần chống đối hắn!

"Diệp Như Phong, ngươi có năm cao cấp quặng sao?"

Như Phong cười lạnh nhạt, lòng bàn tay xuất hiện năm cao cấp quặng, vật nàng đã muốn thì ai cũng không thể cướp!

Diệp gia trưởng lão giận xanh cả mặt, không ngờ nàng thật sự có, nàng thế nào lấy được, chẳng lẽ nàng ở trong rừng cây ma thú phát hiện kho báu?

"Chẳng lẽ bộ y phục này ngươi còn muốn cùng ta cướp? Vì sao?!"

Diệp gia trưởng lão cắn mạnh răng, bị nàng sỉ nhục như vậy thật mất mặt. Những gia tộc khác cũng nhìn nàng, trong mắt tham lam không hề che dấu. Như Phong chỉ nhợt nhạt cười, "Bởi vì ta thích bộ y phục này"

"Sáu cao cấp quặng!"

"Bảy!"

"Tám!"

"Chín!"

Như Phong hầu như là theo sát phía sau nói Diệp trưởng lão thổ huyết, không ngờ nàng vậy mà muốn cướp của hắn, thế nhưng hắn đã không thể kêu giá cao hơn được nữa.

"Mười cao cấp quặng, Diệp gia trưởng lão, còn tiếp tục sao?"

Diệp gia trưởng lão toàn thân run lên một cái, lại không mở miệng nữa.

"Bộ y phục này gói kỹ, đây là mười cao cấp quặng, cho ngươi!"

Như Phong đem mười cao cấp quặng thảy qua, vững vàng rơi trên người chủ trì, người chủ trì nhìn thiếu nữ trước mắt, thật sự là chấn động không biết nên nói cái gì!

Tiếp được vật đưa tới, Như Phong không có hứng thú cầm y phục liền rời đi. Diệp Định Thiên kích động nhìn nữ nhi, mắt đều đỏ, "Phong nhi, ngươi lấy đâu ra nhiều cao cấp quặng như vậy?"

"Sư phó cho, đủ ta phá phách cả đời!"

Như Phong thở dài, nàng sao có thể kiếm nhiều như vậy, nhưng sư phó cấp, tựa hồ thực sự cần phải phá sản mới có thể tiêu hết a!

Diệp Định Thiên khóe môi co quắp, Vô Song càng phản ứng dữ tợn hơn, nếu như Cửu Dương nghe thấy lời trong lòng của nàng, phỏng chừng sẽ nộ khí thổ huyết.

"Phong nhi, y phục này là cho cha sao?"

Như Phong lắc lắc đầu, "Cha không thích hợp, lần sau có đồ thích hợp thích hợp sẽ đưa cha!"

Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, không phải cho hắn? Chẳng lẽ là Vô Song? Hoặc là Thanh Dật?

"Cho ngươi!"

Như Phong trở lại khách sạn đem y phục mà mình đã tiêu phí 10 quặng cao cấp đấu giá giao cho Thanh Dật, Thanh Dật nhìn một chút, khuôn mặt tuấn tú khẽ biến, hơi phiếm hồng, lập tức cảm ơn trở về phòng.

"Chủ nhân, ngươi cũng quá hoang phí đi, mười cao cấp quặng mua một bộ y phục cho tên kia!"

Vô Song kháng nghị nói, vì sao không phải cho hắn, chủ nhân quả nhiên là thích tên kia.

Như Phong trắng hắn liếc hắn một cái, "Ngươi không thích hợp mặc đồ trắng!"

Nhàn nhạt một câu nói, biếm lãnh cung.

"Coi được sao?"

Thanh Dật lại lần nữa đi tới, đã thay y phục Như Phong đưa. Màu trắng bạc tơ tằm thượng hạng tỏa ra quang mang nhàn nhạt rất đẹp, cũng rất vừa người, nhìn hắn có chút ngượng ngùng, Như Phong trợn tròn mắt, yêu nghiệt!

"Như Phong?"

Thanh Dật nhẹ giọng hô, không có lạnh lùng, Như Phong cười gật gật đầu, "Rất đẹp!"

Thanh Dật trên mặt quyến rũ ra một mạt độ cung hiếm có. Từ đó về sau, Thanh Dật liền xem bộ y phục này như bảo vật, thế cho nên sau đó không biết ai không cẩn thận sờ phải, hắn liền đánh tay của người kia, bảo bối!

"Canh ba xuất phát, Diệp gia một người cũng không thể lưu lại!"

Như Phong nhìn Thanh Dật thản nhiên nói, Thanh Dật gật gật đầu, môi mỏng hé mở, "Được!"

Chương 25: Toàn năng triệu hoán sư

"Đại ca nói cái gì? Diệp Như Phong hôm nay lại kiếm ra 10 cái quặng cao cấp mua một bộ y phục?" Diệp gia trưởng lão cùng Diệp gia gia chủ đều bị lời của hắn làm khiếp sợ. Mười quặng cao cấp, đối với Diệp gia mà nói đã là một khoản tài phú không nhỏ, Diệp Như Phong tại sao có thể có tài phú hùng hậu như vậy!

"Trưởng lão, Diệp Như Phong nhất định là ở rừng rậm ma thú phát hiện quặng kho báu. Độc chiếm nhiều quặng như vậy, chúng ta hãy tiêu diệt nàng, sau đó đem quặng đoạt lấy!"

Diệp gia chủ hung tàn lên tiếng, thù giết con, hắn nhất định phải trả.

"Gia chủ, giết nàng không bằng đem nàng khuyên trở về, dù sao nàng cũng là phong hệ ma pháp triệu hoán sư, tiền đồ không tệ." Trong đó một trưởng lão hảo tâm nhắc nhở.

"Chư vị huynh đệ không biết đấy thôi, Diệp Như Phong không chỉ mua một bộ y phục, càng phung phí thêm một quặng cao cấp mua một thanh quân chủ kiếm đưa cho Diệp Định Thiên. Có quân chủ kiếm, Diệp Định Thiên thực lực tương đương với cấp bậc quân chủ. Chúng ta nếu không giết chúng, chúng rất có thể sẽ giết chúng ta. Huống chi nhiều gia tộc khác không ai không thấy chuyện ngày hôm nay, đều đối Diệp Như Phong nhìn trộm, phỏng chừng đêm nay nàng sẽ không được thái bình!"

"Vậy chúng ta có hay không..."

Diệp gia chủ làm động tác cắt cổ, Diệp gia trưởng lão thương lượng, gật gật đầu.

"Cứ làm như vậy đi, canh ba hành động!"

"Phân phó xuống dưới, canh ba ta cùng bổn gia chủ cùng đi khách điếm ám sát Diệp Như Phong!"

Nghĩ đến tài phú của nàng, Lâm gia chủ ánh mắt lóe lên tia tham lam. Có điều những gia tộc khác cũng giống như vậy, đều nhìn chằm chằm tài sản của nàng.

"Thanh Dật!" Canh hai, Diệp Như Phong đứng dậy, gõ cửa phòng Thanh Dật, hướng hắn gật gật đầu, mang theo Diệp Định Thiên bốn người đi Diệp gia. Mà Diệp gia lúc này một mảnh ánh lửa, ba người rơi xuống xà nhà, nhìn phía dưới bất - động.

"Cha, mạng hai cha con chúng ta đáng giá như vậy từ khi nào a?"

"Chỉ sợ muốn mệnh chúng ta không phải chỉ Diệp gia..." Lời Diệp Định Thiên gợi Như Phong nghĩ đến một đôi con mắt tham lam, khóe môi khẽ câu, "Qua tối nay, chắc bọn họ cũng không dám suy nghĩ lung tung nữa. Vô Song, ra đi, chúng ta sẽ hành động !"

"Vâng, chủ nhân!"

Bốn người tung mình rơi xuống đại viện Diệp gia. Diệp gia chủ giật mình nhìn đám người đột nhiên xuất hiện, bọn họ lại không phát hiện bọn chúng đến, Diệp Như Phong cư nhiên tìm trợ thủ.

"Chủ nhân, giết toàn bộ sao?"

Vô Song trường bào hồng sắc theo gió đong đưa, trên khuôn mặt yêu nghiệt treo tươi cười nhàn nhạt. Rõ ràng là đi giết người lại nói như thể ta đi ăn cơm vậy.

"Đương nhiên, một người cũng không tha, giải quyết không cần bảo hộ ta "

"Diệp Như Phong, ngươi có ý gì, muốn tiêu diệt Diệp gia? Ngươi cho ngươi là ai!"

Diệp gia chủ sắc mặt rất khó coi, ma thú hình người lại gọi nàng chủ nhân, nàng lúc nào khế ước với ma thú? Phải biết rằng ma thú biến hóa cấp thấp nhất cũng đã cấp bậc lãnh chúa, đủ để nháy mắt giết hắn.

"Diệp Như Phong!" Như Phong như trước vẻ mặt tươi cười, khóe môi hơi quyến rũ ra, hai tròng mắt thoáng qua một tia hận ý, "Giết!"

Thanh Dật nhìn đám người chen chúc tới, không để bọn hắn tới gần toàn bộ đã bạo thể (nổ tung) mà chết, Diệp Như Phong nhìn đệ tử Diệp gia xông lại, quang mang đặc trưng thân phận triệu hoán sư trên trán từng đợt làm người ta sợ hãi lần lượt phóng xuất.

Phong hệ, Hỏa hệ, thủy hệ...

Diệp gia chủ nhìn ánh sáng phía sau nàng, khóe môi co quắp lợi hại, mắt muốn rớt ra. Nhìn nàng không ngừng biến hóa màu sắc, lại thấy nàng liên tục nắm ngũ hệ ngưng hình vũ khí hiện ở trước mặt hắn, Diệp gia chủ nhịn không được phun ra một búng máu, sau đó Diệp gia trưởng lão vừa đuổi ra tới cũng bị khiếp sợ

"Ngũ hệ triệu hoán sư!"

Nội tâm chấn động, ngũ hệ... Thiên tài a!

"Sai rồi, không phải ngũ hệ, mà là thất hệ..."

"Phốc..." Diệp gia chủ bị lời Diệp Như Phong làm tươi sống hù chết (ý nói sốc quá mà chết a~), Diệp gia trưởng lão sắc mặt xám ngắt nhìn thiếu nữ trước mắt, nếu biết sớm sự tình sẽ như vậy hắn sẽ không làm!

Chương 26: Diệp gia diệt vong

Diệp Như Phong nhìn thân thể Diệp gia chủ chậm rãi ngã xuống, khinh thường cười lạnh, "Một đời gia chủ cư nhiên liền chết như vậy, thực sự là không chịu nổi một kích a!" Diệp gia các trưởng lão sắc mặt khó coi tới cực hạn, nếu không phải bọn họ cường cố gắng chỗng đỡ thì đã sớm hộc máu. Thế nào đều không ngờ phế tài Diệp gia sẽ là thất hệ toàn năng, lúc trước danh dương đại lục Cửu Dương cũng chỉ là ngũ hệ, nàng lại là thất hệ...

"Phốc..."

Chư vị trưởng lão càng là nghĩ càng tức phun ra một ngụm máu, bọn họ cư nhiên đem một triệu hoán sư thất hệ toàn năng vứt đi, đây là chuyện ngu xuẩn nhất cuộc đời họ.

Diệp Như Phong nhẹ nhàng cười nhìn bọn họ thổ huyết, vẻ mặt vô tội, "Chư vị trưởng lão, chúng ta còn chưa bắt đầu đánh, các ngươi thế nào cứ đi như vậy, chẳng lẽ Diệp Như Phong ta không xứng cùng các ngươi đánh?"

Chư vị trưởng lão thần sắc hối hận, "Như Phong, ta sẽ để ngươi làm Diệp gia gia chủ, ngươi trở về đi, tha cho Diệp gia một kiếp đi!" Đại trưởng lão khẩn cầu, nếu có thể vãn hồi, sau này Diệp gia sẽ hưng thịnh ở nơi cao nhất. Chỉ là suy nghĩ một chút cũng đã làm bọn hắn hưng phấn đến thân thể phát run.

"Diệp gia gia chủ?" Diệp Như Phong mỉm cười, nhìn kẻ suýt chém chết phụ thân, cười, "Diệp gia gia chủ tất nhiên , chỉ là... Các ngươi nhất định phải chết!"

Các trưởng lão sắc mặt một mảnh trắng bệch, không dám tin nhìn nàng, vì sao nàng ta lại trở nên ngoan độc như vậy, bọn họ cũng là người Diệp gia, nàng...

"Vô Song, đem bọn họ đi gặp Diệp gia chủ đi, nhớ, Diệp gia là Diệp gia, nhưng sẽ không phải Diệp gia này!"

Diệp Như Phong lãnh lệ mở miệng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tản ra một tia âm ngoan. Không giết Diệp gia, nàng sẽ lâm vào cảnh thực lực bị chiếu cáo thiên hạ nàng-thất hệ triệu hoán sư, mà như vậy sẽ làm người ta nhòm ngó. Trước khi có đủ thực lực để bảo vệ mình, nàng sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết.

Diệp gia sẽ rất vinh dự, đứng ở trên đài cao, nhưng Diệp gia này với bọn họ một chút quan hệ cũng không có. Bọn họ chẳng qua là một nỗi cười nhạo mà thôi, giết Diệp gia, gia tộc của hắn cũng hết hy vọng !

"Vâng, chủ nhân!"Vô Song nhìn chư vị Diệp gia trưởng lão, thân hình Như Phong, một trận trường bào đỏ rực theo gió lay động, để lại phía sau chỉ có Diệp gia trưởng lão mở to mắt tràn ngập hối hận.

"Tha cho ta một lần."

Diệp gia đại trưởng lão nhìn Thanh Dật đi tới, khăng khăng cầm lấy ống tay áo của hắn, trong mắt tràn đầy chờ đợi. Thanh Dật nhìn tay hắn dính máu chạm đến tay áo của hắn, sắc mặt trong nháy mắt lãnh tới cực điểm,lập tức Diệp gia trưởng lão thân thể bạo phát, phần còn lại của chân tay đã bị cụt rơi đầy đất. Thanh Dật chán ghét nhìn tay áo nhiễm vết máu, trong lòng bốc lên hừng hực lửa giận!

"Chủ nhân, toàn bộ đã giết sạch!"

Vô Song một thân hồng bào đi tới bên người Như Phong, như hỏa diễm. Trên mặt tràn ngập chán ghét. Thanh Dật thì khuôn mặt tuấn tú lại lạnh lẽo, chán ghét nhìn tay áo mình, hận không thể đem vết máu biến thành.

Như Phong thấy hắn như vậy, khẽ nở nụ cười, người này sạch sẽ thái quá như thế?

"Trở về, ta giúp ngươi rửa!" Thanh Dật ngước mắt nhìn nàng, nội tâm thoáng một cảm giác khác lạ, gật gật đầu, khuôn mặt tuấn tú hòa hoãn đi nhiều.

"Phong nhi, chúng ta cần phải đi!"

Diệt Diệp gia, Diệp Định Thiên một điểm đều không cảm thấy khó chịu, hắn biết, thân phận Như Phong không thể tiết lộ ra ngoài, mà hắn vì nữ nhi tất cả những thứ này đều không đáng tính!

"Cha, chờ một chút!"

Diệp Như Phong ngăn lại ý định của phụ thân, phi thân lên vách tường viết xuống một hàng chữ, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.

"Cha, đem chiếc nhẫn trữ vật của trưởng lão và Diệp gia chủ lấy xuống, chắc cũng có chút đáng giá đó!"

Lời Diệp Như Phong khiến Vô Song cùng Thanh Dật nhíu nhíu mày, nàng thiếu tiền sao?

Như Phong nhìn bọn họ ánh mắt nghi hoặc, tươi cười xán lạn như hoa, "Mặc dù ta không thiếu tiền, nhưng là chúng ta cũng không thể nhường những người khác lượm tiện nghi a!"

Chương 27: Tự tìm phiền toái

Ba người nhìn biểu tình nàng xán lạn như hoa, mỗi người đều nhịn không được phát lạnh. May mắn là mình không đắc tội nàng, nhưng bọn hắn không biết, đây chỉ là bắt đầu, sau này, bọn họ sẽ ở phía sau nàng không gừng chịu kích thích mà trưởng thành. Đến một ngày ôn lại chuyện hôm nay, bọn họ sẽ cảm thấy đây là lần nhẹ nhất!

Diệp Định Thiên đem tất cả đồ đáng giá đông tây gỡ xuống, lúc này mới rời đi. Mà những gia tộc khác bởi vì tìm không được Diệp Như Phong kết quả cũng trở về, còn chưa kịp tiến vào mộng đẹp liền nghe đến một tin tức chấn động nhân tâm: Diệp gia bị diệt, trên vách tường Diệp gia viết: Diệp Như Phong diệt!

Ngắn gọn bốn chữ, tất cả mọi người đều run rẩy. Diệp Như Phong, dù cho cường đại thế nào, nàng cũng chỉ là một phong hệ ma pháp triệu hoán sư nhị cấp, nàng sao có thể diệt Diệp gia? Nhưng mà Diệp gia đích xác đã bị diệt, hơn nữa diệt sạch sẽ, bất kể là không phải Diệp Như Phong gây nên, các đại gia tộc đều bị chấn động không nhỏ. Nghĩ tới chuyện nàng xuất hiện ở hội đấu giá, đêm qua lại không có ở khách điếm, bọn họ hiện lên trong lòng ý niệm tà ác.

"Thanh Dật, y phục đã rửa sạch!"

Diệp Như Phong đưa thiên tàm tua cờ trường bào cho Thanh Dật, Thanh Dật ngạc nhiên, nàng thực sự thay hắn rửa sạch. Trong lòng một mảnh ấm áp, cầm y phục, "Cảm ơn, sau này sẽ không bẩn như thế nữa!"

Diệp Như Phong gật gật đầu, "Lần sau nếu được, ta sẽ mua cho nguoei thêm một bộ nữa."

Đêm qua để một người ưa sạch sẽ như hắn dính máu, trong lòng Như Phong có chút áy náy. Thiếu niên này rất mạnh, rất mạnh, thế nhưng quá lạnh lùng, có lẽ, hắn và nàng trước kia là là cùng một loại người đi?

"Được!"

Thanh Dật cười mỉm, trong lòng rất hưng phấn nhìn nàng, nghĩ đến chuyện đêm qua phát sinh, nhàn nhạt hỏi, "Khi nào thì đi khỏi đây?"

"Ăn xong cơm!"

"Ừ"

Thanh Dật không nói thêm gì. Diệp Như Phong mặc dù giết Diệp gia, nhưng không ai dám tìm tới cửa, lão bản khách sạn này càng khách khí chiêu đãi họ, rất sợ một khi không cẩn thận thì đầu sẽ dọn nhà đi nơi khác a.

Diệp Như Phong cũng không buồn để ý người khác sẽ như thế nào, ăn cơm no liền khởi hành ly khai, ba người xuất phát, đến trấn kế tiếp.

"Cha, ngươi có biết nguyên nhân năm đó đệ đệ mất tích không?"

Như Phong có chút hối hận, nàng đêm qua nên hỏi một chút nhìn xem, những lão đầu kia nhất định biết. Chỉ tiếc mình tự nhiên quên quên mất, nghĩ tới đệ đệ mới năm tuổi đầu đã bị đưa đi, thập phần tự trách.

Diệp Định Thiên lắc lắc đầu, "Không biết, lúc trước nương ngươi bị cẩu tặc Diệp Định Hùng mang đi, cha liền đuổi theo hắn đòi lại người. Không ngờ đệ đệ ngươi lại bị cất bước, sau đó ta hỏi dò người Diệp gia cũng không có kết quả..."

Diệp Định Thiên đỏ mắt, nhi tử chỉ có năm tuổi, cách khi đó đã một năm, chuyện phát sinh lại làm cho hắn cả đời này vạn kiếp bất phục, bất quá lão thiên thương tình, Như Phong trong họa có phúc, không chết!

Như Phong nắm tay phụ thân trấn an nói "Cha, yên tâm đi, đệ đệ chỉ là ly khai một năm, chúng ta tìm từng chỗ từng chỗ nhất định có thể tìm được đệ đệ !"

Diệp Định Thiên gật gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy, nếu như Như Phong muốn đi, hắn sẽ không cưỡng ép nàng ở lại, nhưng hắn vẫn sẽ tiếp tục tìm nhi tử, hắn tin, cuối cùng có một ngày, bọn họ sẽ đoàn tụ.

Trên sơn đạo (hang núi), bóng dáng ba người gần như xa đi, hai bên trong rừng cây thanh âm xào xạc. Dao động rõ ràng, Như Phong vô biểu tình nhìn Thanh Dật bên cạnh, thấp giọng nói, "Đem thực lực ép xuống cấp năm là được!"

"Tự tìm phiền toái?"

Như Phong gật gật đầu, "Quên mất, ta cần khế ước ma thú khác nữa, các hệ khác vẫn chưa có. Cũng không thể lúc nào cũng để Vô Song phóng xuất!" Chỉ cần suy nghĩ một triệu hoán sư nhị cấp đỉnh ma pháp bên người theo một vô địch yêu nghiệt ma thú, ai dám khiêu khích nàng, nàng thế nào rèn luyện!

"Chủ nhân, phía trước có người tới!"

Chương 28: Dùng Vô Song đổi trứng

"Phiền phức rồi đây!" Khuôn mặt tuấn tú của Thanh Dật lạnh lại, Như Phong cười khẽ, Vô Song nhíu mày, Diệp Định Thiên bình tĩnh ung dung, bởi vì hắn đã cảm nhận được người đang tới căn bản sẽ không uy hiếp gì được tới mình, chỉ là tứ cấp ma pháp triệu hoán sư thôi.

"Đại tiểu thư, ngươi muốn vào trong đó thật sao? Ở đây ma thú nào cũng rất lợi hại, chúng ta không vào có được không?"

"Ngươi thấy triệu hoán sư nào không có ma thú chưa hả?" Một giọng nói vừa lạnh lại có chút khinh thường vang lên. Mọi người nhíu mày, thì thấy một đám thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi vây quanh một thiếu nữ đi tới, thấy Như Phong lập tức đề phòng.

"Tiểu thư, có người!"

"Vô nghĩa, đây không phải là người thì là cái gì?"Thiếu nữ tức giận hừ lạnh, mắt nhìn Vô Song cùng Thanh Dật, trên mặt lộ ra thần sắc tham lam. Không ngờ nữ tử này có tới hai nam tử tuấn mỹ vô song đi theo, nếu là của nàng thì...

"Phụ thân, bọn họ hình như rất được hoan nghênh!"

Như Phong nở nụ cười, ánh mắt cô ta tham lam làm cho nàng nhịn không được liếc nhìn hai người nam tử bên cạnh. Vô Song sắc mặt xán lạn như hoa, Thanh Dật lạnh lùng, khí tức âm trầm băng lãnh làm cho người ta phát lạnh.

"Triệu hoán sư nhị cấp phong hệ ma pháp? Thiên phú kém thế!"

Thiếu nữ nhìn Như Phong từ trên xuống dưới vẻ mặt khinh thường. Nàng mười lăm tuổi đã là triệu hoán sư tứ cấp thủy hệ ma pháp, có thể gọi là thiên tài phi thường khó có được. Là kiêu hãnh của cả gia tộc, chỉ tiếc, hai người kia không phải là người ở bên người nàng, thực sự là tức người.

"Vậy thì thế nào?" Thủy hệ, năng lực chữa bệnh. Mặc dù triệu hoán sư rất quý, nhưng thủy hệ ma pháp xuất hiện lại càng ít. Mười lăm tuổi, tứ cấp, là thiên tài thực sự!

Vô Song cười càng thêm tươi dựa vào người Như Phong, sắc mặt Như Phong hơi trầm xuống. Trong mắt chỉ thấy hắn toàn thân co quắp cười run rẩy hết cả người, vẻ mặt chán ghét.

Thanh Dật nhìn chằm chằm Vô Song, vẻ mặt băng lãnh, không biết là vì sao a.

"Ngươi cười cái gì!"

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, Nhìn Vô song với vẻ mặt không vui. Tại sao lại cười nhạo nàng, nàng chẳng lẽ nói sai sao?!

"Chúng ta đi!"

Như Phong nhìn thiếu nữ, tứ cấp, tựa hồ so với nàng cao hơn, hình như nàng (NP) không phải là đối thủ của nàng, hay cứ đi đã rồi nói sau.

Thiếu nữ thấy nàng muốn đi, quát lớn. Như Phong dừng lại khó hiểu nhìn thiếu nữ, khiêu khích sao? Nàng chờ!

"Tiểu thư, trứng của ngươi!"

"Phốc... Ha ha ha ha..."

Vô Song nghe được câu này, Không chút hình tượng cười to không ngừng, trứng của ngươi, tiểu thư nhà hắn lại đẻ trứng, thú vị quá đi!

"Ha hả..."

Như Phong cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một nự cười nhàn nhạt làm thiếu nữ sắc mặt đỏ lên, thở phì phì trừng đây thiếu niên đang tới.

"Tiểu thư, trứng của ngươi!"

"Câm miệng!"

Thiếu niên khó hiểu nhìn tiểu thư nhà mình sinh khí, vẻ mặt ủy khuất, trong tay còn cầm một quả trứng lớn, Vô Song nhìn viên trứng cực lớn kia tươi cười đột nhiên ngừng trệ.

"Chủ nhân, quả trứng kia là trứng phong hệ ma thú, hãy lấy đi!"

Như Phong nhíu mày, nhìn quả trứng đen thùi lùi -_-. Rất không xác định, quả trứng kia có còn sống hay không vậy?

"Thế nào, thích quả trứng này sao? Ta có thể tặng cho ngươi, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện, thế nào?!"

Như Phong nhíu mày, ánh mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm quả trứng đen thùi, khóe môi khẽ cong cười xán lạn, "Nói ra nghe một chút xem!"

Thiếu nữ chỉ vào Vô Song lớn tiếng nói, "Đem hắn cho ta, trứng tặng cho ngươi!" Thiếu niên kia quá lạnh lùng, mặc dù nhìn cũng rất được (là quá đc), thế nhưng nàng thích yêu nghiệt nam tử này hơn vì hắn rất sức quyến rũ a.

Như Phong trầm tư, Vô Song toàn thân thấp thỏm bất an, hỏi thầm, "Chủ nhân..."

"Được, hắn về ngươi, trứng về ta!"

Mặt Vo Song lập tức trắng bệch, "Chủ nhân, ta là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bởi vì một quả trứng liền lấy ta... Ô ô..."

Chương 29: Trứng ma thú phong hệ

Thanh Dật cũng không ngờ được Như Phong lại lấy Vô Song để đổi trứng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ may mắn không phải là mình, nếu không thì... Nhìn Vô Song ánh mắt ai oán, Như Phong câu môi cười.

"Ngươi cũng đã là của bản tiểu thư , nàng mang ngươi đi, ngươi sẽ không trở về chứ?"

Vô song khóe môi co quắp, chủ nhân, ngươi cũng quá đáng lắm, ta là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bán ta, còn muốn ta thay ngươi đếm tiền!

Làm hắn khổ sở nhất chính là tại sao chủ nhân lại chỉ vì một viên trứng mà đổi hắn a, hắn chẳng lẽ cũng chỉ trị giá bằng một quả trứng sao?

Nghĩ tới đây, Vô Song vô hạn ủy khuất, sớm biết, hắn liền không hé răng khuyên chủ nhân!

"Vô Song, Vô Song tốt, ngươi sẽ không muốn chủ nhân cùng nàng chém giết đâu, thực lực chủ nhân chỉ có nhị cấp đỉnh, nhưng nàng đã là tứ cấp, chủ nhân sẽ chết rất thảm đó"

"Được! Ta đáp ứng ngươi!"

Vô song cuối cùng là hiểu, chủ nhân sớm đã đem mọi thứ Cửu Dương dạy đã học xong, hôm nay bị bán cũng đáng đời. Vô Song hôm nay nhớ lại tất cả, hắn mới biết, chủ nhân đối với hắn thật tốt .

Lập tức thiếu nữ nở nụ cười tươi rói, tay đang cầm quả trứng đen cũng giao luôn cho Như Phong rồi tiến lên phía trước nhận Vô Song với vẻ mặt tươi cười đó. Vô Song vẫn cười như cũ nhìn chủ nhân nhìn chằm chằm qur trứng kia không ngừng, Thê mà cũng không thèm nhìn hắn cái nào. Trái tim nhỏ bé của hắn rất bi thương a. Thanh Dật đứng một bên khóe môi co quắp, không ngờ nàng lại thực sự đem hắn bán đi bằng giá một qur trứng...

"Như Phong, Vô Song hắn..."

Dù sao đi nữa hắn cũng là ma thú của ngươi, ngươi tại sao có thể bán hắn a!

"Cha, chúng ta nên xuất phát được rồi, Vô Song hẹn gặp lại!"

Vô Song nghe thấy lời chủ nhân, ánh mắt sáng lên, tái kiến, chủ nhân, Vô Song nhất định sẽ trở về!!

"Ngươi... Thực sự bán hắn đổi trứng sao?" Thanh Dật gian nan hỏi, thật khó mà tin được nàng là người như vậy người. Ánh mắt của hắn đã sai sao? Còn là...

"Nghĩ sao cũng được, sắc trời bátđã không còn sớm nữa, hay là chúng ta cứ ở tạm rừng cây qua đêm đi!"

Thanh Dật nhíu mày lập tức khóe môi giơ lên. Nói cũng đúng, khế ước ma thú, có thể bán được sao? Không ngờ, nàng vậy mà...

Diệp Định Thiên nhìn hai người, vẻ mặt không hiểu, vì sao cảm thấy nữ nhi trả lời càng ngày càng bí ẩn?

Sắc trời tối dần, lửa trại mọc lên, ai cũng không đi kiếm thức ăn, bụng truyền đến tiếng kêu đói. Diệp Định Thiên nhìn nhìn chằm chằm quả trứng kia hồi lau, lại nhìn nữ nhi, nhịn không được mở miệng.

"Như Phong, ngươi muốn quả trứng này làm cái gì?" Còn nhìn lâu như vậy nữa chứ?

Như Phong nhíu nhíu mày, dùng chân đạp đạp, có chút hoài nghi, "Vô Song nói bên trong này là ma thú phong hệ, ta thế nào cũng thấy đy là một quả trứng thối. Ta căn bản không cảm nhận được bên trong có sinh khí, không phải Vô Song đang đùa ta đi!"

Quả trứng vẫn bình yên nằm ở đó không chút sứt mẻ, Như Phong trừng quả trứng, nếu đã là trứng chết vậy hóa ra nàng dùng Vô Song đi đổi là quá thua thiệt đi!

"Phong nhi, đói không? Cha sẽ đi tìm một ít thức ăn!"

"Cha, không cần, ăn luôn quả trứng này đi!" Không phải là chỉ là trứng ma thud thôi sao? Không dùng được liền nướng ăn, lớn như vậy tất sẽ đủ cho họ ăn. Ở đây đều là ma thú, nàng không dám khẳng định ở đây không có ma thú so với phụ thân có thực lực cao hơn, để cha đi nư thế rất nguy hiểm!

"Quả trứng này không phải ma thú phong hệ sao? Ngươi không khế ước hắn?"

Như Phong lắc lắc đầu, vẻ mặt chán ghét, "Ta cũng không thể làm gì một quả trứng cả. Lại nói, trên đời này thiếu phong hệ ma thú, việc gì ta phải nhị một quả trứng để đói bụng cơ chứ?

Lớn như vậy một viên,Một quả lớn như vậy nhất định sẽ đủ cho cả ba người nàng ăn tới no ne nha, nghĩ nư vậy, Như Phong liền đem quả trứng vùi vào đống than lửa trại, quả trứng đen đột nhiên bay lên trời, phát ra một âm thanh răng rắc, nứt ra rồi!

Chương 30: Vừa là đực, vừa là cái

"Tên khốn khiếp nào dám nấu lão tử đó!"

Một thanh âm non nớt vang lên, cùng lúc đó một con vật nửa giống thằn lằn bò ra khỏi vỏ trứng bị nứt. Chỉ tiếc rằng thanh âm này vào tai mọi người lại không hề có một tí uy hiếp, tiểu puddinh (em nó dễ thương giống cái bánh) nhỏ tí xíu tựa chẳng bõ nhét kẽ răng, ma thú đây ư? Nhỏ như thế vậy cái trứng to thế kia làm gì a?

"Thanh Dật, đây là ma thú gì? Thằn lằn à?"

Như Phong nhíu mày nhìn cái thứ gọi là ma thú trong miệng Vô Song, tên gia hỏa này như vậy mà cũng lọt được vào mắt Vô Song? Nó cũng quá nhỏ đi? Cũng vừa lúc Như Phong nhắc tiểu gia hỏa kia, tiểu gia hỏa lập tức gào khóc kêu to lên, "Mau mau thả lão tử ra, bằng không, ngươi cứ chờ mà xem!"

"Ta thật sự không phân biệt được ngươi là đực hay cái đấy!" Thanh Dật nói khiến tiểu gia hỏa tức dựng râu, "Buông ta ra mau, nhân loại ti bỉ, các ngươi muốn chết sao?"

"Phong nhi, tiểu gia hỏa này rất hung dữ, không biết vì cái gì nha?"

Diệp Định Thiên cau mày nói, không ngờ ma thú vừa mới vừa sinh ra lại hung ác như vậy, sau khi lớn lên chẳng phải là...

Như Phong nhận lấy tiểu ga hỏa trong tay Thanh Dật, tiểu gia hỏa gào khóc kêu to, "Ta không phải cái bánh!"

"Nhân loại, ngươi dám nướng lão tử, lão tử tuyệt đối không buông tha cho ngươi!"

Tiểu gia hỏa loạng choạng, chỉ tiếc bị Như Phong giữ lấy nên chỉ co thể loạng choạng, căn bản không taoh nên uy hiếp gì. Càng không có ngườ nào nghe thấu được hắn rống cái gì, chỉ là biết hắn rất tức giận.

"Buộc lại, nướng!"

Tuy nhỏ, nhưng vẫn có thể ăn! Diệp Như Phong đưa hắn cột vào một chiếc gậy, tiểu gia hỏa gào khóc kêu oa oa, nhân loại đáng ghét lại muốn nướng nàng, thật là rất xấu rồi, quá xấu!

Ô ô... Hắn thật vất vả mới ra ngoài, sao lại gặp phải nhân loại độc ác như vậy? Ta phải về nhà, ta phải về nhà, ô ô...

"Chủ nhân, chờ một chút!" Một bóng dáng màu đỏ thổi qua, Vô Song ngăn Như Phong đem tiểu gia hỏa bỏ vào lửa. Tiểu gia hỏa vẻ mặt cảm kích nhìn Vô Song, anh em, ngươi đối với ta có ơn cứu mạng ta nhất định sẽ báo đáp.

"Chủ nhân, mau mau khế ước hắn đi!"

Như Phong nhíu mày, khế ước? Vẫn mang vẻ hoài nghi nhìn tiểu gia hỏa kia, nó có thể có ích lợi gì? Nhỏ như vậy, mặc dù là phong hệ ma thú, nhưng mà bé thế thì thua kém nhiều hơn mà?

"Uy, không cần khế ước, không muốn... Ngươi là ác ma, ta cũng là ma thú, ngươi không thể đối đãi với đồng bào như vậy được..."

Vô song không nhìn tiểu gia hỏa đang kì keò mà hướng ánh mắt tới chủ nhân, khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú quyến rũ ra một mạt tươi cười, truyền âm với Như Phong, "Đây là phong hệ ma thú quý hiếm, khế ước hắn đi!"

bức ra một giọ

Như Phong lại lần nữa hoài nghi nhìn hắn một cái, nhưng vẫn nhoe một giọt máu vào giữa trán tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa vùng vẫy kháng cự, thế nhưng vẫn bị ép buộc khế ước, trên trán xuất hiện khế ước hậu đẳng hai sao.

"Nhị cấp phong hệ ma thú, thật trâu bò nha. Vừa mới sinh ra đã có tu vi cao như thế, chủ nhân, ngươi không thiệt chút nào a!"

Tiểu gia hỏa lại gào khóc, quá đáng, hắn cư nhiên bị cưỡng ép khế ước, vì sao? Hắn chỉ mới vừa sinh ra thôi mà!

Như Phong hài lòng cười, "Cũng không tệ, Vô Song, nó là chủng loại gì? Có phải thằn lằn hay không? Hay là loại trùng gì?"

"Trùng? Thằn lằn?" Vô Song nhìn chủ nhân, khóe miệng co quắp, nhìn tiểu gia hỏa gào khóc kêu to, nhịn không được cười trên nỗi đau của người khác, "Chủ nhân, người này là một ấu long!"

"Rồng?"

Như Phong lại lần nữa nhắc tới tiểu gia hỏa, vẻ mặt không tin, "Rồng là như vậy sao?"

Dùng tay bũng khẽ vào cái mông nhỏ xíu của tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa lập tức hoảng đến hoảng đi, ủy khuất khóc. Chủ nhân hắn sao lại xấu như vậy, oa oa!

"Vô song bảo đảm chủ nhân chỉ có lời không có lỗ!"

Như Phong hài lòng đem vật nhỏ trong tay đưa cho Vô Song, nở nụ cười, "Ta nghe không hiểu hắn nói gì cả. Ngươi hỏi thử xem xem hắn là đực hay cái a, ta biết còn đặt cho hắn một cái tên chứ!"

Đực ? Cái ? Đây không phải là muốn xem hắn... A a a! ! ! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro