Chương 31-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Bằng hữu tức là khi cần sẽ đem bán

"Chủ nhân, như vậy không tốt lắm đâu? Nếu là cái ta chẳng phải là..."

Vô Song ngượng ngùng nhìn chủ nhân, thật là xấu lại kêu hắn nhìn, nếu như người này là cái, hắn phải phụ trách làm sao bây giờ?

"Vậy ngươi cứ chỉ cách cho ta,ta sẽ tự xem!"

Như Phong kỳ thực tò mò nhất là làm sao để biết giới tính hắn cơ. Lòng hiếu kỳ, ai mà không có, đặc biệt có lần sư phó đã dạy đối đãi ma thú phải giống như bằng hữu, cho nên, đặt tên cũng rất quan trọng a!

"Ở đây..."

Vô Song chỉ vào nơi nào đó của tiểu long long, ngượng ngùng mở miệng. Chảng bù cho Như Phong trợn mắt nhìn thẳng, làm gì phải giả vờ mình nhiều thanh thuần bình thường? Mấy lời hắn nói trong tháp nàng cũng chư quên đâu!

Không được nhìn, không được nhìn! Tiểu long long không ngừng giãy dụa thân thể của mình, tính toán ngăn cản, lớn tiếng gào thét, "Ta là nam , là một mỹ nam a!" Thế nhưng Như Phong căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ của hắn, nắm láy hai chân mành khành của hắn từ từ đẩy ra (Che mặt. Ôii) thấy vật gì đó ^^, cau mày, "Đây là đực, hay là cái?"

Tiểu long long sắc mặt hồng đậm, đó là tiểu đệ đệ (nguyên là tiểu kỉ kỉ), nàng lại còn hỏi, mắc cỡ chết người! Ô ô, nàng bắtnạt rồng, tại sao có thể như vậy, phi lễ chớ nhìn!

"Chủ nhân, là đực!"

Vô Song hảo tâm nhắc nhở, trong lòng lại nở hoa, ha ha, tiểu gia hỏa, sau này ngươi có nhược điểm, ta sẽ lấy đó làm uy hiếp! Nghĩ một chút liền thoải mái đến cuồng!

"Xấu xa, đồ xấu xa!" Tiểu long long bị bọn họ kiểm tra giới tính, toàn thân đỏ rựng, trong mắt tràn ngập xấu hổ. Hắn thực sự hảo xui xẻo, không chỉ thiếu chút nữa bị nướng ăn lại còn bị bắt nạt, phi lễ, bọn họ không phải người tốt!

"Tiểu long long, ngươi sẽ gọi là Long Hiên!"

Như Phong suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói. Tiểu long long ngẩng đầu nhìn nàng, tiểu long long? Long Hiên? Rất dễ nghe nha, hắn thích, ủy khuất trong nháy mắt biến mất. Hắn điên cuồng chạy đến bên người chủ nhân cọ a cọ, sau này, hắn cũng có thể dựa vào trước ngực chủ nhân, hảo hảo ăn đậu hũ!

Thanh Dật nhíu nhíu mày, nhìn tiểu long long ở trong lòng Như Phong, tâm trạng rất không thoải mái.

"Hay là để nó đi tu luyện!"

Như Phong gật gật đầu, "Vô Song!"

Vô Song lập tức đưa hắn ném vào không gian ma thú, hài lòng vỗ vỗ tay, "Chủ nhân, có thể!"

Như Phong gật gật đầu, nhìn Vô Song nở nụ cười, "Vô Song, ngươi nên sẽ không tức giận vì chủ nhân đem ngươi bán cho nữ nhân kia đi?"

Vô Song lập tức trầm xuống, ai oán nhìn chủ nhân, "Chủ nhân, Vô Song không dám."

"Còn nói không dám, rõ ràng là trách cứ, nói thật lòng đi, chủ nhân không tức giận!"

Vô song nhìn chủ nhân, vẻ mặt hoài nghi, "Thực sự có thể nói?"

"Đương nhiên, ngươi mặc dù là ma thú, nhưng ta cũng coi ngươi là bằng hữu, cho nên, có lời gì nói thẳng là được rồi!"

"Chủ nhân..."

Vô Song cảm động nhìn chủ nhân, "Chủ nhân, ngươi tại sao đem ta bán cho nữ nhân kia, hơn nữa còn bán tiện nghi như vậy..." Vì mọt quả trứng thôi liền đem mình bán đi, còn nói bọn họ là bằng hữu...

Như Phong nhẹ cười ra tiếng, "Là tự ngươi nói quả trứng kia đáng giá, ta đương nhiên liền đem ngươi bán, ai bảo cô ta chỉ trúng muốn ngươi chứ?"

Vô Song vẻ mặt hối hận, sau này, Vô Song phải tranh sủng với người khác a, ghen, làm không biết mệt.

"Chủ nhân, ngươi không phải nói chúng ta là bằng hữu sao?"

"Không sai, nhưng là bằng hữu của ta là dùng bỏ ra bán ..."

"Phốc..."

Thanh Dật ăn được gid đều toàn bộ nhổ ra. Bằng hữu là dùng để bán? Nàng cũng sẽ bán hắn? Không được, hắn tuyệt đối không thể làm bằng hữu của nàng!

Chương 32: Quá không biết xấu hổ

"Chủ nhân..."

Sắc mặt Vô Song trắng bệch, bằng hữu là dùng để bán ? Đây là cái mà chủ nhân gọi là bằng hữu? Mừng rỡ cùng cảm động mới xuất hiện trong nháy mắt bị bóp chết không thương tiếc.

Như Phong nhìn hắn rồi nhìn Thanh Dật, nhịn không được nhẹ cười ra tiếng. Xem ra, lời nói của mình rất có ảnh hưởng nha... Thanh Dật bị Như Phong nhìn như thế khuôn mặt tuấn tú lập tức dời đi, có chút lúng túng.

"Được rồi, không phải chỉ là bán ngươi một lần sao? Lần sau ta cũng cho ngươi bán ta một lần, thế nào?" Như Phong cười, Vô Song toàn thân run lên, bả hắn đem nàng bán a, có đánh chết hắn cũng có dám bán đâu chứ? Chủ nhân hắn là đồ đệ của ai hắn vẫn còn nhớ rõ đấy! Hắn không phải là đối thủ của Cửu Dương, hắn cũng không muốn ngày nào đó bị chủ nhân bán, còn vui tươi hớn hở giúp chủ nhân đếm tiền, đến lúc đó hắn sẽ khóc không ra nước mắt mất.

Tiểu long long nghe cẩn thận, thì ra chủ nhân hắn là người rất phúc hắc, mình phải học tập nhiều hơn mới được, nếu không sau này bị bán cũng thế nào cũng không biết. Mà nói vậy thì hình như đãi ngộ của chủ nhân đối với mình rất tốt a, hơn tên Vô Song kia, ha ha ha... 【 một mỹ nam phúc hắc cứ thế luyện thành aizz! 】

Thanh Dật co quắp khóe miệng không nói một lời, Như Phong đang nhìn Diệp Định Thiên, vẻ mặt hắn lại rất sủng nịnh, để nữ nhi hành hung a, trong đầu đột nhiên hiện một câu nói như vậy. Nhưng mà suy nghĩ một chút, chỉ cần đối tượng không không phải là mình thì rất tốt, không phải sao?

"Vô Song không dám, trời tối rồi, ta đi tìm đồ ăn nhé."

Như Phong cười gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, đúng là ma thú của sư phụ, không cần tốn tí sức nào nha.

Vô Song được phép nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

"Cha, ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy, Phong nhi không hiểu ?"

Như Phong hơi gật đầu, nhưng lại không hiểu lắm. Tiểu long long tức khí nắm chặt móng vuốt nhỏ, không hiểu, ngươi cũng sẽ không hiểu sao? Ngươi vừa nhìn tiểu jj của ta đấy! rất xấu xa! Nhưng mà hắn nói ngôn ngữ long tộc Như Phong đều sẽ không hiểu nên chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.

Diệp Định Thiên sủng nịch sờ sờ sợi tóc nữ nhi, "Phong nhi thật mạnh mẽ, phụ thân cảm thấy rất vui mừng!"

Như Phong nở rộ nụ cười "Cha, sau này Phong nhi sẽ không làm ngươi phải lo lắng, yên tâm đi!"

Diệp Định Thiên sủng nịch gật đầu, đem nữ nhi ôm vào lòng. Nếu có thể tìm được Như Trần (ta nghĩ là tiểu đệ mất tích của tỷ) thì tốt rồi, vậy người một nhà đã có thể đoàn viên. Thở dài, đem nữ nhi ôm chặt, thực sự hi vọng một đời cũng có thể như vậy.

Vô song trở về mang theo thỏ rừng nướng, động tác thành thạo cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, nướng xong liền đem cho nàng.

"Vô Song, ngươi tại sao lại trở về ? Nữ nhân kia không phát hiện à?"

Như Phong ăn đã no nên mới nhớ chuyện Vô Song bị bán cho nữ nhân kia, hắn bỏ nữ nhân kia hay sao mà bây giờ đã đến đây?

Vô song nghe thấy câu hỏi chủ nhân,khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú hiện lên một mạt ý cười, nhưng mà không có chút thiện cảm nào "Ta đâu có làm gì đâu, chỉ là đem nàng làm cho hôn mê một chút."

Bằng nữ nhân kia cũng muốn hắn hầu hạ? Cũng không soi gương xem đức hạnh mình như thế nào đã!

"Trấn Thanh Lĩnh ngày mai có một đại hội luyện đan thi đấu đấy, ta có thể đi xem!"

"Sao ngươi biết được chỗ đó có luyện đan thi đấu?" Như Phong không hiểu nhìn Thanh Dật, "Nghe thấy!"

"Nghe thấy ?" Như Phong nhìn hắn, càng lúc càng không hiểu nổi người này, nơi này cách Thanh Lĩnh trấn là còn một đoạn đường rất dài, hắn có thể nghe thấy? Thực sự là... lợi hại.

"Chủ nhân, chúng ta đi xem đi, thu thập một chút đan dược!"

Vô Song nghiêm túc nói, sau này chủ nhân sẽ có khi cần đan dược, dĩ nhiên là phải mua một ít.

"Được, ngày mai đi xem!" Nàng vẫn chưa từng thấy đại hội luyện đan, không biết là bộ dáng gì nữa , có lẽ, mình cũng có thể học tập một chút.

"Chủ nhân, ngươi rất lợi hại nhưng luyện đan không phải ai cũng có thể luyện. Ngươi không muốn..."

Vô Song vẫn chưa nói hết đã nhìn thấy chủ nhân tươi cười nhìn hắn, lập tức chuyển sang cười nói, "Chủ nhân, nếu cảm thấy hứng thú thì xem cũng không sao, nói không chừng chủ nhân cũng có thể luyện đan."

Nếu luyện đan cũng được, vậy mới thực sự gặp quỷ, con người vận khí không thể tốt như vậy, nàng đã toàn năng rồi, linh khí cũng là vô hạn, thiên phú biến thái, nàng còn muốn luyện đan, có thể sao!

"Vô Song, luyện đan rất khó sao?"

Như Phong không hiểu hỏi, Vô Song lập tức gật đầu, "Rất khó, rất khó, lúc trước sư phó của ngươi cũng không thể luyện đấy!"

Chương 33: Đại hội luyện đan

"Chủ nhân, kỳ thực ngươi cũng có thể thử một chút, không được cũng không sao đâu. Ngươi vốn đã rất lợi hại rồi, không sao cả." Vô Song cho là chủ nhân đang thương tâm vội vàng nói, Như Phong gật gật đầu, "Ta sẽ đi xem, cũng phải tìm và dược liệu giữ bên người, nếu không sau này gặp chuyện sẽ rất khó."

Vô Song vội vã gật đầu, trên mặt tất cả đều là tươi cười, "Không sai, chủ nhân thật thông minh"

"Ngủ đi!"

Như Phong nói, mọi người đều im lặng. Như Phong lại ngủ không được, ở thế giới cường giả này, thực lực của nàng không đủ mạnh. Bị thương là việc kông thể tránh, nàng phải tìm được đủ đan dược có thể bảo vệ bản thân. Ít nhất ở thời gian mình chưa đủ mạnh sẽ dựa vào đan dược.

Như Phong chỉ suy nghĩ một lúc, bỗng cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó không nén được, hình như nơi xung yếu hiện ra một chỗ hổng. Như Phong nhíu mày, cư nhiên vào lúc này lại tấn chức.

"Chủ nhân, ngươi..."

"Câm miệng"

Như Phong nhắm mắt tập trung, thành thạo đưa ngũ hệ vận chuyển, mỗi hệ đều vượt ranh giới, tiến vào tam cấp. Nàng trở thành tam cấp triệu hoán sư, ngũ hệ đồng thời tấn chức.

"Chủ nhân, ngươi tấn chức ?"

Vô Song nhìn chủ nhân, vẻ mặt mừng rỡ. Mới có mấy ngày thôi mà chủ nhân đã phá tan lá chắn tiến vào tam cấp, thiên phú thực sự là biến thái a!

Như Phong gật gật đầu, "Tam cấp!" Ngữ khí bình thản, coi như việc xảy ra chả là đại sự gì cả. Diệp Định Thiên cùng Thanh Dật nhìn Như Phong, có chút khiếp sợ, mới mấy ngày đã tấn chức ?

"Phong nhi, tốc độ này, chắc chắn sẽ vượt qua ta rất sớm đ. Ngươi tấn cấp hệ gì thế?" Nếu là phong hệ thì tốt, hiện tại đã có ma thú, cũng tiện lợi hơn. Tam cấp triệu hoán sư, cũng coi như không tệ.

"Ngũ hệ, ám hệ cùng quang hệ con vẫn chưa tìm ra cách tu luyện!"

Ngữ khí Như Phong mang theo bất mãn, rõ ràng không khác hệ khác nhiều lắm nhưng lại không biết vì sao khi bắt đầu luyện lại biến hóa. Xem ra, thực sự cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.

"Tốt quá, tấn chức là tốt rồi, phụ thân ngủ đây."

Diệp Định Thiên nhắm mắt lại lập tức ngủ. Như Phong nhíu nhíu mày, không hề biết, Diệp Định Thiên là bị dọa ngất đi. Ngũ hệ đồng thời tấn chức, hơn nữa không gặp chướng ngại gì liền tấn chức, đã thế còn bất mãn, hắn chịu không nổi!

"Ta tấn chức?" Tiểu long long cao hứng hoa chân múa tay vui sướng, không ngờ tấn chức dễ dàng như vậy, thiên tài a! Hắn quả nhiên là nhân vật thiên tài (em nó nhận vơ mn ạ ^3^), ha ha, chờ hắn tới ngũ cấp liền có thể nói chuyện, ha ha, thật sự là quá tốt!

Ngày tiếp theo, ba người thu thập đồ đạc chẳng mấy chốc đã tới Thanh Lĩnh trấn. Vô Song trở lại không gian ma thú, lúc này cả đoàn mới vào tham qua, lập tức đã thấy cảnh Thanh Lĩnh trấn huyên náo, từng nhóm người mặc y phục màu sắc đa dạng tập trung một chỗ đi tới.

"Nghe nói Phong Vân học viện lần này cũng tới, nghe nói muốn ở đây tuyển nhận tân học viên, các luyện dược sư trong trấn đều tới. Nghe nói thập đại gia tộc ưu tú nhân tài cũng tới, đều là vì được nhận vào Phong Vân học viện!"

"Thanh Dật, Phong Vân học viện là ở đâu?"

Như Phong nghi hoặc hỏi Thanh Dật. Không biết vì sao hắn ta lại nguyện ý cùng mình đồng hành, nhưng mà cũng nhờ hắn bọn họ mới không cần lo lắng chỗ nghỉ chân.

"Đợi lát nữa sẽ biết"

Thanh Dật thản nhiên nói, mắt nhìn ra xa. Một đoàn người cấp tốc hướng bọn họ xông lại, đằng đằng sát khí!

"Phong nhi, hình như bọn họ đang chạy về phía chúng ta!" Diệp Định Thiên nhíu mày. Quân chủ kiếm trong tay đã nắm chặt, ai dám tổn thương con gái hắn, giết không tha!Truyện đăng tại ddlpd

"Bọn họ tới tìm ta gây phiền toái." Thanh Dật lạnh lùng mở miệng.

Chương 34: Phiền phức tới cửa

Chương Trước Cài Đặt Chương Sau

"Tìm ngươi ? Không phải là vì nữ nhân chứ?" Như Phong cười hỏi, Thanh Dật mím chặt môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không nói một lời. Như Phong nhìn hắn, tám phần là mình đoán trúng nha, là nợ nữ nhân nữa.

"Ngươi có thể tự giải quyết?"Diệp Định Thiên lạnh lùng nói. Nợ với nữ nhân là phiền toái nhất, hắn cũng không muốn nữ nhi bị liên lụy. Thanh Dật gật đầu, nhìn Như Phong mặt vô biểu tình, trong lòng âm thầm bực bội. Nhìn những người đó chen chúc qua bằng ánh mắt phiền chán đến cực điểm, chúng còn chưa xông lại đã bị đánh bay.

"Chúng ta đi!"

"Dật công tử, xin dừng bước!" Một giọng nữ ngọt ngào truyền đến. Như Phong ngoái đầu nhìn lại thì thấy một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi nhẹ nhàng mà đến, đôi mắt như hồ nước mùa thu, một bộ tình tứ nhìn Thanh Dật, nàng theo bản năng lui về phía sau.

Thanh Dật đứng yên lạnh lùng nói, "Gọi người của ngươi cút xa một chút!"

"Chúng ta đi!"

Thanh Dật xoay người kéo Như Phong đi về phía trước, hoàn toàn không để ý tới nữ tử phía sau vẻ mặt thất vọng.

"Nàng là ai?"

"Tiểu thư, không biết từ đâu tới đây, đi cùng Dật công tử tới vừa hay chúng ta đã muốn diệt trừ nàng ta, không ngờ Dật công tử đã xuất thủ trợ giúp"

Nữ tử hừ lạnh một tiếng "Tự chủ trương (tự hành động, tự tính toán), theo sau!"

Nàng không tin, nữ nhân kia so với nàng hoàn hảo hơn. Vừa rồi hai người tay trong tay, nữ tử lập tức tức giận giậm chân. Hắn tới gần cũng không cho nàng tới gần, thế mà lại chủ động tay của cô ta, cô gái kia rốt cuộc là ai!

"Thanh Dật, ngươi như vậy sẽ làm ta biến thành địch nhân của nàng!" Như Phong hảo tâm nhắc nhở, nhìn hai sát thủ kè kè hai bên bỗng cảm thấy rất rất oan uổng.

"Xin lỗi!"

Thanh Dật buông tay nàng ra, trên người tản ra lãnh ý làm Như Phong nhíu mày, hắn hình như rất phản cảm với nữ nhân kia.

"Không có việc gì, chúng ta mau mau đi xem chế thuốc hội đi."

"Chủ nhân, người nơi này thực lực đều cao hơn ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút!"

Hơn nữa nhân vật thiên tài cũng không thiếu, mười bốn mười lăm tuổi đã có thực lực sáu, bảy cấp, so với chủ nhân thật sự không thể so sánh.

"Uh, ta chỉ đến xem thôi, không phải đến giúp vui !" Nàng không phải là người không phiền phức không hứng thú, nhưng nếu như phiền phức cố tìm tới cửa, nàng cũng sẽ không để mặc mình bị bắt nạt.

"Đan dược cơ bản nhất mà luyện dược sư cần có là bổ huyết tễ thuốc, lúc chiến đấu bị thương chảy máu cần nhất là bổ huyết tễ thuốc này, sau đó là loại dược bổ sung thể lực: thể lực dược cấp. Những thuốc này trên cơ bản luyện dược sư một hai cấp cũng có thể luyện chế ra, có điều dược tề chứa linh khí ít hơn. Bình thường một cửu cấp luyện dược sư trở lên mới có thể luyện chế ra, còn sinh mệnh tễ lại có công hiệu có thể làm cho một người đang mất dần sinh khí một lần nữa khôi phục. Hơn nữa muốn luyện chế ra thì phải là luyện dược sư cấp bậc phải là đại sư hoặc cấp bậc tông sư mới có khả năng."

"Mà luyện dược sư tu luyện cực không dễ dàng, cần thăng một cấp bậc hoặc cấp bậc càng cao cũng đều tiêu phí không ít thời gian. Hơn nữa luyện dược sư rất quý hiếm, cho nên được mọi người trên đại lục coi trọng, thế nên luyện dược sư cùng nhiều hệ triệu hoán sư gần như là đứng ngang đẳng cấp. Quý hiếm hơn nữa, thà rằng đắc tội triệu hoán sư cũng sẽ không đắc tội luyện dược sư, vì đây là luyện dược sư 2 thân phận!" (ý là cả luyện dược và triệu hoán luôn á)

Vô Song giải thích, sau khi nghe xong Như Phong khẽ nhăn mày, luyện dược sư trân quý như vậy sao, nàng nếu như không thể chế thuốc, vậy nhất định phải tìm được một luyện dược sư theo bên người, nếu không sau này biết làm thế nào!

"Phong Vân học viện Tù trưởng lão đến!"

Kèm theo một tiếng hô to, mọi người liền thấy hơn mười người đệ tử mặc y phục màu trắng vây quanh một lão đầu xuất hiện, ngồi trên đài, từ đầu đến cuối, mặt vô biểu tình, rất lạnh nhạt.

"Tù trưởng lão đã tới, xem ra, lần này nhất định có thể bước chân vào Phong vân học viện!"

Mọi người nghị luận nhao nhao. Như Phong nhíu mày nhìn mặt trên Tù trưởng lão, không hiểu vì sao mọi người lại có hứng thú với học viện Phong Vân như vậy? Vào trong đó có thể học được cái gì?

"đauh hội luyện đan bắt đầu, các thí sinh bằng bản lĩnh của mình, bắt đầu chế thuốc!"

Kèm theo lời của tài phán (giống người chủ trì hay trọng tài), mọi người bắt đầu chế thuốc. Dược liệu là những thứ đã được chuẩn bị sẵn, không nhiều không ít. Tham gia thi đấu có hơn trăm người, hơn nữa đều là niên kỷ hai mươi trở xuống, nghiêm túc chế thuốc.

Chương 35: Thà đắc tội triệu hoán sư, không đắc tội luyện dược sư

"Vô Song, luyện dược sư thực lực cao nhất là cấp mấy?" Như Phong cái gì cũng không biết nhưng nếu có thể mua một ít dược tề, kia cũng đáng giá.

"Không biết nữa, chỉ có thể chờ kết quả."

Vô Song thở dài nói. Chủ nhân cái gì cũng không hiểu, xem ra, sau này càng phải lãng phí nước bọt giải thích hơn. Sớm biết vậy nên để Cửu Dương nói rõ ràng, bầy giờ....haiz... hối hận cũng vô dụng.

Như Phong nhìn các bước chế thuốc, ghi nhớ lại quá trình, vẻ mặt hưng phấn, nếu mình cũng có thể luyện thì tốt rồi, cầu người không bằng cầu mình, hơn nữa đồ của mình là tốt nhất.

"Chủ nhân, cô gái kia cũng luyện dược, hình như đang luyện bổ huyết dược tễ nhị cấp!"

Vô Song truyền âm đến, Như Phong liếc mắt nhìn, đích thực là nàng, nhưng mà nàng lúc này lại rất nghiêm túc chế thuốc. Nhị cấp luyện dược sư, đẳng cấp có phải là quá thấp không nhỉ?

Như Phong cẩn thận nhìn bọn họ luyện dược. Một lúc lâu sau, đã có người lục tục luyện chế thành công, cũng có thất bại phải tiếp tục luyện chế. Luyện xong đầu tiên là một bạch y thiếu niên, cùng Thanh Dật không khác nhiều lắm, cĩng là một bộ tâm cao khí ngạo.

"Bổ huyết dược tễ tam cấp trung cấp, không tệ, Lam Vân công tử thực sự không tệ!"

"Bổ huyết dược tễ nhị cấp cao cấp, Lưu Tử Hùng!"

"Thể lực dược cấp nhất cấp, Lạc Đình!"

"..."

"Vô Song, bọn họ mới chỉ luyện chế bổ huyết dược tễ cùng thể lực dược cấp, cũng không vượt qua tam cấp, chỉ thế thôi cũng coi là có thiên phú tốt a?" Như Phong nhìn bọn họ, thực sự không rõ những người này sao có thể xưng là người nổi bật.

"Là luyện dược sư hiếm thấy!"

Vô Song thực sự không biết nên nói thế nào với chủ nhân, chủ nhân thực sự cho rằng chế thuốc sẽ đơn giản như nàng tu luyện sao? Ôi!

"Phí gia Phí Vân Vân trú nhan dược tễ tam phẩm trung cấp (thuốc uống vào trẻ ra @)!"

"Trú nhan dược tễ, đây là vật gì?"

"Trú nhan dược tễ tam cấp có thể làm người sử dụng trẻ lại năm tuổi, cũng coi như không tệ!"

Như Phong nhìn Thanh Dật, chỉ thấy hắn vẻ mặt đạm nhiên đứng ở đó, mà Phí gia Phí Vân Vân lại nhìn chằm chằm hắn, hướng hắn mỉm cười.

"Người bạn này của ngươi không tệ nha!"

"Ta không quen hắn!" Thanh Dật lạnh lùng nói, nhìn Như Phong, thanh âm lành lạnh lại lần nữa truyền đến, "Bằng hữu của ta chỉ có ngươi!"

Như Phong lúng túng gật gật đầu, chỉ có nàng, người lạnh băng như hắn, Phí Vân Vân sao có thể thích được. Nhưng mà tam cấp luyện dược sư cực kì ít, hắn không động tâm chút nào sao?

"Ngày mai tiếp tục, những người dự thi chuẩn bị."

Mọi người lui ra, đem tất cả tễ thuốc đăng ký, lúc này mới tan họp.

"Thanh Dật, cùng ta mua đồ!"

Như Phong nhìn Phí Vân Vân đang chạy qua đây liền kéo Thanh Dật hướng chợ chạy đi. Diệp Định Thiên theo ngay sau đó, không rõ nữ nhi vì sao đột nhiên muốn kéo Thanh Dật.

"Ngươi muốn mua cái gì?"

"Đan dược gì gì đó."

Như Phong lôi theo hắn mua đủ loại đan dược, dược liệu, lúc này mới tìm khách điếm dừng chân. Nhưng lại bị Phí Vân Vân ngáng đường.

"Dật công tử..."

"Cút!" Nhìn tay nàng sắp sửa chạm vào y phục của hắn, Thanh Dật lạnh giọng quát. Phí Vân Vân sợ hãi lui về phía sau mấy bước không dám tiến lên, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, "Dật công tử, cha ta muốn mời ngươi tới nhà ta..."

"Không có thời gian."

Thanh Dật lạnh giọng cự tuyệt, không cho nàng dù chỉ một cơ hội, cũng không thèm nhìn giai nhân mắt nước mắt lưng tròng, phẩy tay áo bỏ đi.

"Cha, chúng ta đi thôi!"

Như Phong nhìn cha mình đang phát ngốc, kéo hắn lên lầu, lại bị Phí Vân Vân ngăn cản, "Ngươi là ai, vì sao lại tới cùng Dật công tử?"

"Ngươi quản được sao!"

Quả thật là phiền phức. Phí Vân Vân vung tay lên định đánh lên mặt Như Phong, Như Phong vừa chuần bị đỡ thì một đạo gió lạnh phất qua, Phí Vân Vân đã bị đánh bay khỏi khách điếm, "Cút!"

"Dật công tử!"

Phí Vân Vân không dám tin nhìn hắn, hắn vì nàng ta mà đánh nàng sao?

Chương 36: Choáng tới hộc máu

"Lần sau nếu còn động thủ với nàng, cẩn thận mạng của ngươi."

Thanh Dật hừ lạnh một tiếng, kéo Như Phong lên lầu lưu lại Phí Vân Vân một mặt khiếp sợ. Hắn muốn giết nàng vì nữ nhân kia? Hắn thực sự bị nữ nhân kia quyến rũ?

Phí Vân Vân oán hận trừng bóng lưng Như Phong rời đi, Như Phong chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh, nhìn Thanh Dật, thở dài, "Ngươi có biết mình đã mang đến cho ta rất nhiều phiền phức không?"

Thanh Dật ngừng bước chân, nhìn nàng, "Ta đi diệt Phí gia!"

"Chờ một chút!"

Nhìn hắn muốn xoay người đi, Như Phong toàn thân run lên, "Việc này cũng không có gì, chỉ là có chút phiền phức. Tùy nàng đi, ta đi nghiên cứu chế thuốc, không được quấy rầy ta!"

Như Phong nói xong liền vào phòng. Nàng rất hứng thú với việc luyện đan, còn Phí Vân Vân kia nàng không một chút sợ hãi. Có Thanh Dật cùng vô song ở đây ai có thể làm gì nàng được?

"Phong nhi, ngươi muốn luyện đan thật sao?"

"Thử xem thử, xem xem có thiên phú này hay không. Vô Song, ngươi thủ vệ bên ngoài!"

Như Phong bỏ lại một câu nói, đi vào đóng cửa lại. Mọi người thấy cửa phòng đóng chặt, nhịn không được chờ mong, không biết kết quả sẽ là gì đây.

"Phong nhi có thiên phú luyện đan không?" Diệp Định Thiên rất hi vọng, lại có một chút sợ hãi, nếu luyện đan thành công, nàng chẳng phải thiên tài trong thiên tài?

"Không dễ dàng như vậy đâu. Chủ nhân cùng sư phụ của nàng giống nhau, bây giờ là nhiệt tình tăng vọt, sao có thể có thiên phú luyện đan chứ, a... Ngay cả ngủ cũng không cho ta ngủ..."

Vô Song oán giận ngáp một cái, thực là khổ a!

Thời gian dần trôi, hết thời gian một ngày, Như Phong vẫn chưa xuất hiện, vẫn giam mình bên trong. Mọi người chờ bên ngoài nửa ngày cũng không thấy cửa mở, Diệp Định Thiên có chút lo lắng.

"Phong nhi có phải là bởi vì không luyện chế thành công nên ở trong đó thương tâm khổ sở hay không?"

Với thính cách hiện tại của nàng thì rất có thể a, muốn đi vào an ủi nàng, lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.

"Chờ xem đi."

Mọi người nhìn cửa phòng, thở dài. Thẳng đến bình minh ngày hôm sau, cửa phòng mới mở, Như Phong mệt mỏi bước ra, Diệp Định Thiên nhìn nàng, đau lòng tiến lên, "Phong nhi, không phải luyện dược sư không cũng không sao cả, ngươi đã rất tuyệt rồi!"

"Đúng vậy, chủ nhân, ngươi cũng đã ưu tú như vậy, không cần phải nhất định luyện đan. Chúng ta có thể đi đấu giá hội, đừng khổ sở!" Vô Song cũng phát hiện chủ nhân không thích hợp, vội vã trấn an.

Thanh Dật mím môi không hé răng, nhìn nàng.

Như Phong nhìn bọn họ, thở dài, cầm bình dược tễ trong tay ném cho bọn hắn, vẻ mặt bực bội, "Vì sao đều là như vậy, không có loại khác chứ?!"

Vô Song cùng Diệp Định Thiên chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té, tay run rẩy nhận lấy kỷ bình thuốc, khóe miệng co quắp lợi hại nhìn Như Phong.

"Đừng nhìn ta như vậy, ta đã rất nỗ lực, luyện chế cả đêm mới luyện ra cái bình này đấy, mấy cái khác đều hỏng, ta đã đổ đi rồi!"

Dược liệu chuẩn bị được cũng đã dùng hết , quyển sách kia chỉ viết bổ huyết dược cùng thể lực dược tễ, hơn nữa luyện chế như thế nào cũng là đạt tam cấp mà thôi, làm hại nàng không có loại đan dược khác để luyện tập, chỉ có thể lặp đi lặp lại mấy loại đan dược này.

"Tam cấp bổ huyết phẩm chất hoàn mỹ dược tề!"

Vô Song khóe môi co quắp lợi hại, Diệp Định Thiên chân mềm nhũn, thân thể suýt ngã, vô song vội vã đỡ hắn, "Bình tĩnh!"

Diệp Định Thiên nhìn nữ nhi, nuốt một ngụm nước bọt, "Phong nhi, đều là ngươi luyện chế ?"

Như Phong gật gật đầu, vẻ mặt áy náy.

"Cha, con chỉ có phương thuốc bổ huyết dược tễ, chỉ có thể luyện chế thành như vậy, con đã làm mất thể diện của người..." Càng nói, khuôn mặt tuyệt mỹ càng thấp dần đi, "Xem ra chế thuốc thật đúng là rất khó."

"Phù phù..."

"Phù phù..." Như Phong ngẩng đầu liền thấy phụ thân cùng Vô Song ngã xuống đất, vẻ mặt không hiểu nhìn Thanh Dật, "Bọn họ làm sao vậy?"

Thanh Dật lắc lắc đầu, "Ngủ chưa đủ giấc!"

"Phù phù..."

Trong không gian triêuh hoán, tiểu long long ngã xuống đất, phun ra một búng máu, biến thái!!

Chương 37: Tham gia thi đấu Đại hội luyện đan

"Ôi, lại hôn mê!" Như Phong thở dài, tại sao mình đã rất nỗ lực không kích thích bọn họ rồi mà bọn họ vẫn chịu không nổi hôn mê bất tỉnh thế? Xem ra, sau này mình phải cẩn thận một chút mới được.

"Thanh Dật, vì sao ngươi không té xỉu?"

Thanh Dật nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở, "Không kịp."

Nét mặt Như Phong biểu lộ một mạt cười xấu xa, "Không ngờ ngươi so với ta càng thiện lương!" Như Phong cố ý nhấn mạnh hai chữ "thiện lương", Thanh Dật chỉ nhìn nàng không nói. Thiện lương? Hắn vẫn luôn rất thiện lương!

Vô sỉ, hai người quá mức vô sỉ. Tiểu long long thật vất vả mới lồm cồm bò dậy oán giận mắng.Nhưng dù sao đi nữa Như Phong căn bản nghe không hiểu long ngữ, và tất nhiên cũng không thể biết hắn thổ huyết được.

"Giúp ta đưa họ đi nghỉ, chúng ta sẽ xem thi đấu!"

Khóe môi Như Phong câu lên, Thanh Dật nhìn hai người trên mặt đất, tay áo vung lên, hai người lập tức bị ném lên giường trong gian phòng. Từ đầu đến cuối, cũng không đụng tới dù chỉ một điểm tay áo hắn. Như Phong âm thầm bội phục, Thanh Dật thật cường đại, nhưng rốt cuộc là làm thế nào mới được như thế a, rỗi nhất định hỏi một chút mới được.

"Đi thôi!" Hai người chạy thẳng tới hiện trường thi đấu, thi đấu đã tới hồi náo nhiệt đến cực điểm, Như Phong hưng phấn nhìn hơn trăm người tham gia luyện đan hôm nay. Không biết hôm nay có loại thuốc khác loại không nha, không biết làm thế nào mới có thể lấy được đan dược của họ, thực sự rất hiếu kỳ.

Thanh Dật đứng bên người nàng, trong vòng một thước xung quanh không có người tới gần, ai cũng không biết hắn vì sao giờ mới xuất hiện, thế nhưng ai cũng không thể tới gần. Việc này cũng là vì Thanh Dật có chỗ độc đáo, đó là bệnh khiết phích lợi hại. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm thiếu niên tuấn mỹ phi phàm. Trừ Như Phong. Cặp mắt kia đã nhìn như gián vào các thí sinh dự thi, hiếu kỳ mở to mắt, cực kỳ hưng phấn.

"Hôm nay thi đấu, Phong Vân học viện trưởng lão có quy định mới, nếu có ý muốn dự thi luyện dược sư, có thể trực tiếp báo danh. Hơn nữa dược liệu cùng lò luyện đan Phong Vân học viện sẽ chu cấp, còn có ai muốn ghi danh không?"

Như Phong nghe thấy lời của hắn, liền (nguyên là "vội vàng" nhưng mà ta thấy để như thế thấy chị luống cuống quá nên thôi) hỏi, "Ta có thể tham gia không? Ta vừa học được luyện đan không lâu, muốn thử xem!"

Lời nói của Như Phong làm dưới đài một mảnh huyên náo, ai nấy đều nhìn thiếu nữ trước mắt. Vừa học được không lâu cũng muốn chế thuốc? Không biết mất mặt là gì sao mà còn gọi lớn tiếng như vậy chứ?

"Ngươi là cấp mấy?"

Như Phong lắc lắc đầu, "Ta chỉ mới lĩnh hội!"

Đôi mắt thuần khiết nhìn mọi người (ý nói chị khộng nói dối), lại hấp dẫn ánh mắt của toàn trường, mọi người nhìn nàng rồi từng đợt tiếng cười nhạo truyền đến. Như Phong lại hề sợ hãi, chỉ nhìn người chủ vị, rất muốn lên thử.

"Tù trưởng lão, việc này..."

"Cứ để nàng thử, đã có dũng khí nói ra, điều đó đại biểu nàng là một đứa nhỏ hiếu học." Tù trưởng lão nhìn Như Phong, nét mặt nhu hòa. Như Phong nhìn hắn một cái, bỗng với hắn có một phần thiện cảm.

"Vâng"

"Tạ trưởng lão!" Như Phong lên đài, lập tức có người chuần bị cho nàng phướng thuốc và nguyên liệu. Như Phong nhìn tên, lại là bổ huyết dược tễ, chẳng lẽ không có loại khác sao?

"Không thể đổi loại dược khác được sao?" Bổ huyết dược tễ, nhìn mà muốn hộc máu. Nàng đêm qua đã luyện luyện cả đêm rồi a, bây giờ không thể gợi nổi nửa điểm hứng thú.

Lời này vừa ra khỏi miệng, dưới đài lập tức ồn ào. Phải biết là chưa có ai dự thi mà tự chon dược tễ cho mình cả, huống chi còn là ở trước mặt Tù trưởng lão!

"Nha đầu, bổ huyết dược tễ này dễ luyện hơn chút, đối với ngươi mới vừa học được đã là rất khó rồi!"

Như Phong nhìn Tù trưởng lão, vẻ mặt nghi hoặc, "Nha đầu, vậy ngươi muốn luyện loại dược tễ gì?" Trước mắt nàng mới mới mười ba mười bốn tuổi, dù cho thiên phú kinh người, cũng không thể luyện chế dược khác được, hơn nữa hai loại này lại có xác xuất thành công tương đối cao, nàng cư nhiên không chọn, nha đầu này rất có ý.

Chương 38: Khiêu chiến

"Ngoại trừ bổ huyết và thể lực dược tễ thì cái gì cũng có thể!"

Như Phong nói làm Tù trưởng lão có chút giật mình, đối với nàng không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, xem ra, người thiếu nữ này rất có ý tứ, không biết thiên phú thế nào?

"Cho nàng một phương thuốc luyện trú nhan dược tễ!"

Như Phong nhìn chằm chằm Tù trưởng lão, mừng rỡ nhìn dược liệu được lấy tới, trong lòng âm thầm cao hứng Tù trưởng lão nhìn nàng, "Cho ngươi hai phương hai phương pháp, nếu luyện chế không được, vậy không thể trách ai."

"Được!"

Như Phong nhận lấy tài liệu, mắt đảo qua cách phối dược ghi ở trên, trong nháy mắt ánh ghi nhớ vào đậu Lão gia hỏa này hình như có rất nhiều phương pháp luyện dược, nếu mình theo hắn, không biết có được hăn truyền thụ không nhỉ?

Mặc dù nàng rất không cần bái sư, nhưng thực lực quan trọng hơn, lúc trước chính mình không phải cũng vì nghĩ muốn cường đại hơn cho nên mới bái Cửu Dương sư phụ sao?

Như Phong nghĩ nghĩ, trên mặt nở rộ một mạt tươi cười vô lại, nhìn dưới đài từng đợt ánh mắt nóng bỏng, cười như gió mùa xuân.

"Đại hội luyện đan thi đấu lần hai bắt đầu!"

Mọi người vội vã bắt đầu chế thuốc, hoàn toàn không rảnh mà để ý xem xem người khác làm như thế nào, chỉ một mực chuyên tâm chế thuốc. Như Phong lại không bắt đầu ngay mà lại nhìn họ, xem cách bọn họ chế thuốc xem có phải là mỗi người đều giống nhau hay không, dưới đài trên đài đều nhìn nàng, có người bắt đầu mắng.

"Đoán chừng là cái đồ ngốc đi, không chế thuốc thì lên làm gì cho mất mặt!"

Bị Tù trưởng lão trách mắng, không phải nổi danh sao? Cho dù là tiếng xấu lan xa cũng gọi là nổi danh!

Như Phong không nhìn mọi người, thẳng đến tất cả mọi người đều nhìn qua một lượt, lúc này mới lấy ra tài liệu. Nhưng mà cũng không thèm nhìn chỉ dẫn lấy một cái, bắt đầu dựa theo bước chế thuốc, động tác thong thả, nhưng lại hoàn hảo. Tù trưởng lão cùng người ở dưới đài đình chỉ tiếng mắng, nhìn Như Phong, toàn trường đều bị nàng hấp dẫn.

Thanh Dật cũng là lần đầu tiên thấy Như Phong chế thuốc, nhìn nàng tự tin mang theo nét mặt hưng phấn, không thể không nói, nàng đối với luyện đan rất cảm thấy hứng thú, ít nhất, nàng lên thi cũng chỉ là vì hiếu kỳ, hứng thú mà lên.

"Xì!"

Châm lửa, Như Phong bình tĩnh tiếp tục dựa theo các bước, đem dược liệu bỏ vào tinh luyện, vung tay lên, ai cũng không kịp thấy rõ ràng nàng làm thế nào, đã thấy dược tễ chậm rãi chảy vào bình, vậy mà luyện chế được rồi?!

"Không phải chứ! Nha đầu kia thực sự luyện chế thành công?"

"Vừa đây là ý gì?"

Người ở dưới đài học Như Phong vung tay lên, ai cũng không hiểu nổi cư nhiên không có thấy rõ ràng, ngay cả Tù trưởng lão cũng phiền muộn. Mình ngưng thần cũng không thấy rõ, nha đầu kia làm sao bây giờ mới đến, mà lửa còn chưa có diệt đâu!

"Một phần thành công, thử lại lần nữa?"

Như Phong nhìn mọi người, vẫn còn tiếp tục?

Lần này Như Phong cũng không cùng bọn họ chơi, tập trung, tay áo màu tím phất phơ, căn bản không thể thấy rõ nàng luyện chế, thậm chí nàng giống như có chút ảo thuật, hơn nữa tốc độ nhanh khiến người ta chặc lưỡi. Không tới thời gian một nén nhang, phần thứ hai đã xong rồi, mừng rỡ nhìn hai bình thuốc, thở dài, rất đơn giản!

"Tiểu long long, ngươi biết ở đâu có phối phương tễ thuốc không?"

Nhìn người khác luyện chế không được, Như Phong buồn chán bắt đầu dò hỏi tiểu long long trong không gian triệu hoán, tiểu long long sụt sịt mũi, trong miệng tự nhủ, "Ta không nghe thấy, ta không biết, ta không có nghe thấy, ta không biết gì cả!"

Nhưng mà long ngữ thì Như Phong thế nào nghe hiểu được? Xem phải mau để tiểu long long tăng lên ngũ cấp mới ổn a, nếu không không nói tiếng người, nàng sao có thể câu thông đây? Lần sau sẽ không khế ước cùng ma thú nhỏ như vậy ma thú , quả thực chính là đàn gảy tai trâu!

Tiểu long long nộ khí nhảy lên, hắn cư nhiên bị ghét bỏ, nàng không biết mình là rất cao quý sao, hắn có cầu nàng khế ước sao? Nàng lại còn ghét bỏ hắn, quá đáng ghét , quá vô sỉ!

Chương 39: Không khỏi dọa Tù trưởng lão

"Tù trưởng lão, thi đấu cũng đã kết thúc!"

Người chủ trì nhìn luyện dược sư trên đài, có mặt ở đây đều là tinh anh ở các nơi đổ về, tới nơi đây cùng chung mục đích là bước chân vào Phong Vân học viện, cho nên tất nhiên sẽ trổ hết tài lực ra chỉ mong được Phong Vân học viện chọn lựa, trở thành đệ tử của Phong Vân học viện.

"Xướng tên xem thử."

Tù trưởng lão thản nhiên nói với mọi người, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Như Phong. Vừa nãy nàng chỉ mất thời gian hai nén hương đã luyện chế hai mình dược tễ, thiếu nữ này so với bất cứ người nào đều lợi hại hơn.

"Đàm gia Đàm Bân luyện linh khí dược tễ tứ cấp, phẩm chất hoàn mỹ!"

"Linh khí dược tễ?"

Như Phong híp mắt nhìn thiếu niên đối diện, đoán chừng so với nàng lớn hơn vài tuổi, không ngờ lại luyện chế được linh khí dược tễ, không biết hắn có chịu cho nàng thỉnh giáo phương thuốc một tý không?

"Thiên tài a!" Dưới đài một mảnh huyên náo.

"Ngô gia Ngô Hiểu Hiểu, dịch dung dược tễ, phẩm chất bậc trung!"

"Triệu Viên, cấp bổ huyết dược tễ, phẩm chất hoàn mỹ..."

"..."

"Ngươi tên là gì?"

Đến phiên Diệp Như Phong, tài phán cư nhiên quên tên của nàng, liền vội vàng hỏi.

"Diệp Như Phong!"

"Diệp Như Phong, trú nhan dược tễ hai bình, tam cấp, phẩm chất hoàn... Hoàn mỹ!"

Người chủ trì nói lắp, thời gian ngắn như vậy, vậy mà luyện chế ra trú nhan dược tễ có phẩm chất hoàn mỹ! Phải biết đã rất lâu rồi không có người luyện chế được trú nhan dược tễ hoàn mỹ, nếu đẳng cấp nàng hơn tý nữa, thì không phải có thể luyện chế ra trú nhan tễ thuốc tốt hơn sao?

Dưới đài một mảnh huyên náo, không dám tin nhìn thiếu nữ, ở tuổi này cư nhiên luyện chế ra tam cấp trú nhan hoàn mỹ, thiên phú này là thiên tài của những thiên tài!

"Như Phong, ngươi có hứng thú muốn vào Phong Vân học viện không?" Tù trưởng lão nhìn nàng hỏi Lúc nãy hắn nghe được nha đầu này nói, nàng chỉ mới vừa học được không lâu, mà không biết cái không lâu này là bao lâu, nhưng bất kể là bao lâu, thiên phú kinh thế như vậy, không mời vào học viện thì uổng công hắn tới nơi này một chuyến a.

"Hắn có đi không?"

Như Phong chỉ vào Đàm Bân (cái anh luyện linh khí dược), vẻ mặt hiếu kỳ, Đàm Bân nhìn thiếu nữ đối diện, nàng sao hỏi mình có đi không, bọn họ có quen sao?

"Hắn đương nhiên có thể đi!"

Thiên phú của hắn không tệ, Như Phong nhìn hắn, "Bên cạnh ta có hai người cùng đi, có thể vào không? Bọn họ không phải vào để học tập, chỉ là cùng theo ta thôi!"

"Có thể, cùng đi!"

Tù trưởng lão rất hào phóng đáp ứng, lại tỏ vẻ rất bình thường. Như Phong nhìn hắn, nhíu nhíu mày, "Phong Vân học viện có phải sẽ có rất nhiều tễ thuốc phối phương không?"

"Ha ha ha... Ngươi nha đầu này thật nhiều chuyện!"

Tù trưởng lão cười to lên, đối với người thiếu nữ này cảm thấy hứng thú, nhỏ giọng nói, "Ngươi nói cho ta ngươi đã học luyện đan được bao lâu, ta sẽ nói cho ngươi biết!"

"Nói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"

Như Phong không chút khách khí mở miệng, Tù trưởng lão cười càng lớn tiếng, "Được, ta cho ngươi biết, phong vân học viện phương pháp phối dược là toàn diện, đáp án như vậy ngươi hài lòng chứ."

"Tốt lắm, ta đi!"

Như Phong nói xong liền muốn ly khai, lại bị Tù trưởng lão kéo, "Nha đầu, ngươi còn chưa có nói ngươi chế thuốc bao lâu!"

Hắn nói nhiều như vậy, nha đầu này không thể như vậy làm hắn lỗ chứ.

"Ngươi xác định ngươi muốn biết?"

Tù trưởng lão nhìn nàng, "Đương nhiên, dù cho thiên phú thế nào thì chẳng lẽ bản trưởng lão sợ ngươi!"

Như Phong gật gật đầu, nhỏ giọng ở hắn bên tai nhỏ tiếng một câu, Tù trưởng lão chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, Như Phong cười cười, "Bí mật nga!" Rồi xoay người rời đi.

Tù trưởng lão nhìn nàng rời đi, liền hôn mê bất tỉnh...

"Tù trưởng lão!"

Thanh Dật nhìn một màn này, lắc lắc đầu theo Như Phong rời đi.

"Diệp Như Phong, đứng lại!"

Chương 40: Ta sẽ bảo hộ nàng cả đời

"Có việc?" Như Phong quay đầu lại, thấy người gọi nàng là Phí Vân Vân, có chút buồn cười, nàng ta thật là muốn quấn lấy nàng không buông a!

Phí Vân Vân thở phì phì chỉ vào Như Phong, tức giận chất vấn, "Ngươi rốt cuộc đã làm gì Tù trưởng lão? Tại sao Tù trưởng lão lại té xỉu? Có phải hay không ngươi sử dụng yêu pháp?"

Lời nói của Phí Vân Vân làm cho tất cả mọi người bắt đầu nghị luận, nhìn Như Phong chỉ trỏ.

Như Phong hơi cười nhìn nàng ta, "Việc này nha...Ta sẽ không nói cho ngươi, về phần ta sử dụng yêu pháp thì có thể khẳng định là không có, bằng không ta đã sớm thưởng cho người một cái bạt tai rồi. Về phần Tù trưởng lão, chờ ông ấy tỉnh lại, chính ngươi đi hỏi, xem xem ông ấy có hay không trách ta?"

Nàng mới không tin Tù trưởng lão chỉ bởi vì một câu nói mà trách cứ nàng, ông ấy cùng lắm sẽ hướng về phía nàng chứng thực lời nói của nàng có phải thật hay không thôi. Nhưng mặc kệ như thế nào đều không như bọn họ nói!

"Đáp án như vậy không biết ngươi có vừa lòng không? Hoặc là ngươi hy vọng ta chờ Tù trưởng lão tỉnh lại, chờ đáp án của ông ấy rồi mới rời đi?"

Như Phong nhợt nhạt cười. Phí Vân Vân nhìn Như Phong, hận không thể tiến lên đánh cho nàng một cái tát. Nghĩ đến Dật công tử đối với nàng bảo vệ, nàng ta liền tức giận muốn đem Như Phong chém thành tám khối.

"Phí Vân Vân, Diệp Như Phong là đệ tử do chính Tù trưởng lão quyết định, ngươi chú ý lời nói của mình!"

Người của học viện Phong Vân hơi bất mãn kháng nghị, tuy rằng bọn họ đối với Diệp Như Phong không có quá nhiều hảo cảm, nhưng bọn họ không cho phép người khác khi dễ đến trên đầu Phong Vân học viện.

"Vân Vân, không được hồ nháo!"

Phí gia chủ quát lớn, nhìn đệ tử Phong Vân học viện, cười nói, " Vân Vân tuổi còn nhỏ, còn thỉnh chư vị thứ lỗi."

"Nhỏ nhưng cũng không nhỏ hơn ta đi?"

Diệp Như Phong chớp chớp mắt quan sát Phí Vân Vân, ít nhất còn lớn hơn nàng vài tuổi đấy?

"Ngươi..."

Phí Vân Vân tiến lên định xuất thủ với Diệp Như Phong thì một trận gió đem nàng ta đánh bay, Thanh Dật đứng bên cạnh Diệp Như Phong, tuấn dung lạnh như băng, "Dám thương tổn nàng, chết!"

Lời cảnh cáo không có độ ấm, lạnh như băng làm Phí Vân Vân cả người run lên, không dám tin nhìn hắn. Thanh Dật không thèm để ý, xoay người kéo Như Phong rời đi.

"Vì sao muốn đến Phong Vân học viện?"

Thanh Dật lạnh lùng hỏi, không biết vì cái gì, trong lòng vì thấy nàng thiếu chút nữa bị đánh mà cảm thấy nóng giận không giải thích được.

"Tù trưởng lão nói, Phong Vân học viện có rất nhiều phối phương dược tễ, ta phải có được chúng. Huynh giận sao? Ta sẽ dẫn huynh và phụ thân đi cùng mà."

Như Phong cười nói, không biết vì cái gì cùng hắn ở một chỗ cảm giác thật yên tâm, có hắn ở bên, nàng một chút cũng không lo lắng những người khác hại nàng, bởi vì hắn sẽ xử lý sạch sẽ.

"Nơi đó không thích hợp để nàng ở lại lâu, chỉ cần học cái cần thiết thôi."

Thanh Dật nghe nàng nói, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, giọng điệu cũng không có lạnh lùng như vừa rồi nữa.

"Đương nhiên, ta là triệu hoán sư, như thế nào lại ở đó cả đời, ta còn muốn đi tìm đệ đệ nữa đó?"

Như Phong thản nhiên nói. Cũng không biết đệ đệ sao rồi?

"Ta sẽ giúp nàng!" Thanh Dật nhếch môi bạc nhả ra một câu.

Như Phong cười gật gật đầu: "Ta biết!"

"Thanh Dật, huynh có thể hay không nói cho ta biết, huynh rốt cuộc là cấp bậc gì? Còn có, huynh là ai? Vì cái gì mà đối với ta tốt như vậy?"

Thanh Dật nhìn nàng, "Thời cơ chưa tới!"

Như Phong bĩu môi, lại là câu này, "Ta chờ!"

Chỉ cần hắn đối với mình không có ác ý là tốt rồi, huống chi, có hắn bên cạnh an toàn hơn rất nhiều, nàng còn có rất nhiều việc chưa làm, quay trở về cứu sư phụ, tìm đệ đệ...Nàng nhất định không thể có chuyện được.

"Thanh Dật, hiện tại huynh bảo hộ ta, đợi sau này ta sẽ bảo hộ huynh!"

Nghe Như Phong nghiêm túc nói, khuôn mặt tuấn tú của Thanh Dật nổi lên một tia đỏ ửng khả nghi. Nàng nói sau này? Nghĩa là cả đời sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro