Chương 41-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Tha cho chúng ta đi

"Hảo!"

Thanh Dật đáp ứng, hai người trở lại khách điếm, Vô Song cùng Diệp Định Thiên giống con ruổi không đầu nơi nơi đi lại lung tung, vô cùng lo lắng, thấy hai người về, vội vàng chạy đến.

"Phong nhi, con đi đâu?"

"Chủ nhân, ngươi như thế nào có thể không mang theo ta đi cùng?"

Hai đạo thanh âm mang theo quan tâm cùng oán giận làm cho Như Phong bật cười, "Lúc ta xuất môn hai người đang té xỉu, hai người nói làm thế nào có thể mang hai người ra ngoài?"

Té xỉu...Vô Song cùng Diệp Định Thiên nhìn Như Phong, trên mặt đỏ ửng, bọn họ cư nhiên quên mình té xỉu, chuyện tình xấu mặt như thế bị nàng nhắc tới, hai người đều rất xấu hổ.

"Phong nhi, con thật sự có thể luyện dược?"

Diệp Định Thiên nghĩ đến dược hoàn nữ nhi xuất ra, có chút không xác định hỏi.

"Chủ nhân, ngươi sẽ không nói cho ta ngươi thật sự có thể luyện được sư cấp ba đi?" Vô Song khóe miệng run rấy lợi hại, đầu choáng váng, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cố gắng đảm bảo mình không tá xỉu lần nữa.

"Hẳn là thế đi, ta vừa mới tham gia thi đấu trở về, bọn họ nói ta luyện chế chính là cấp ba Trú Nhan hoàn, phẩm chất hoàn mĩ."

Diệp Định Thiên chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống hôn mê lần nữa, Vô Song vội vàng đỡ hắn, "Bình tĩnh!"

Sắc mặt Diệp Định Thiên rất là quẫn bách, ho khan hai tiếng, "Phong nhi, con thật sự là lần đầu tiên luyện dược?"

Như Phong gật gật đầu, "Dạ, cấp ba rất lợi hại sao? Tuy rằng phẩm chất hoàn mĩ, nhưng vẫn không phù hợp với yêu cầu của con..."

"Chủ nhân, đừng nói nữa!"

Vô Song thấy Diệp Định Thiên đứng không vững, "Tha cho chúng ta đi!" Biến thái mà, thân chính là toàn năng triệu hồi sư, có thể toàn hệ cùng tu không nói, linh khí vô cùng vô tận, cư nhiên còn trong một đêm trở thành cấp ba luyện dược sư, cái này quên đi, thế mà còn không thỏa mãn, lão thiên a~, ngài có phải hay không thấy chúng ta mệnh dài, nên đem yêu nghiệt này đến để đả kích chúng ta chết sớm một chút?

Trên bầu trời vang lên một đạo sấm rền, tia chớp giật đùng đoàng, cả người Vô Song run lên, nhỏ giọng nói thêm vào, lão thiên gia, ta chỉ nói giỡn thôi, nói giỡn đó, ngài đừng làm ẩu a!

"Phong nhi, phụ thân chịu không nổi đả kích của con a!"

Diệp Đinh Thiên tuy chấp nhận nữ nhi thiên phú kinh người, nhưng biến thái như vậy, hắn thật sự một ngày nào đó trái tim nhảy ra, bạo mạch máu mà chết.

"Phụ thân, Vô Song, hai người có cần phải yếu ớt như vậy không? Thanh Dật cũng không cảm thấy có gì không ổn, hai người như thế nào..."

Diệp Định Thiên cùng Vô Song nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thanh Dật, trăm miệng một lời, "Biến thái!"

Thanh Dật chính là liếc họ một cái, gió lạnh từng trận thổi đến, hai người lập tức chuyển mắt, thật sự gặp quỷ, này rốt cuộc là người sao!

Xú tiểu tử, ngay cả ta cũng dám nhìn lạnh, đửng quên, Như Phong là nữ nhi của ta đó!

Diệp Đinh Thiên trong lòng oán giận, lại chống lại ánh mắt lạnh như băng, không chút độ ấm của Thanh Dật, có loại cảm giác muốn phát điên, không biết nữ nhi như thế nào có thể cùng người như vậy ở chung.

"Phụ thân, có việc con muốn nói với hai người, con vừa mới tham gia thi đấu luyện dược, Tù trưởng lão của Phong Vân học viện cho phép con đến đó học, còn nói ở đó có rất nhiều phối phương luyện dược, cho nên con đã đáp ứng vào đó học."

"Phong Vân học viện?" Diệp Định Thiên trừng lớn mắt nhìn nữ nhi, "Con nói chính Tù trưởng lão Phong Vân học viện tự mình mời con đến đó?"

Như Phong gật gật đầu, nhìn vẻ mặt kích động của phụ thân, khó hiểu, "Phụ thân, có phải hay không con không nên đáp ứng?" Thế giới này nàng thật sự không hiểu, thực sự sợ nhầm đường, dù sao trong thế giới cường giả vi tôn này, nàng phải thật cẩn thận.

"Không phải, phụ thân chính là rất kinh ngạc, trong Phong Vân học viện đều là thiên tài trong thiên tài, có rất nhiều đại gia tộc dùng rất nhiều tiền cũng không thể đem con cháu mình đưa vào, con có thể vào đó, phụ thân tự nhiên là vô cùng cao hứng."

"Phong Vân học viện lợi hại như vậy?"

Chương 42: Ai hãm hại ai?

Như Phong nghe phụ thân nói, lúc này mới phát giác Phong Vân học viện là một học viện tốt, vậy mà trước nàng còn tưởng rằng nó chỉ bình thường thôi chứ. (Baby: @@!)

"Uh, Phong nhi, con đối với thế giới này hiểu biết quá ít, bởi vì con trước kia cái gì cũng không hiểu nên ta cái gì cũng không nói, bây giờ phụ thân sẽ nói một chút sự tình của thế giới này cho con biết."

Như Phong gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh, nghe Diệp Định Thiên "phổ cập giáo dục" thẳng đến đêm khuya mới trở về phòng.

"Chủ nhân, tiểu Long Long thổ huyết!" (thổ huyết: hộc máu, ói máu...) Trở lại không gian thú sủng lại phát hiện ra một chuyện lớn, nguyên lai còn có so với bọn hắn thảm hơn tiểu Long Long, nó thế nhưng lại thổ huyết!

"Sao lại thế này?"

"Không chịu nổi thiên phú yêu nghiệt của chủ nhân?"

Hai chứ "biến thái" hắn không dám nói trước mặt chủ nhân, cho nên, dùng yêu nghiệt, thông minh đi, hắc hắc...

Mặt Như Phong giật giật, " Hảo hảo chiếu cố nó, theo ta, điểm bản lĩnh cũng không có, còn nói cái gì long tộc, mất thế diện!"

Tiểu Long Long vừa tỉnh lại nghe được lời nói của chủ nhân, tim gan nhỏ bé sôi trào, bla bla một đống lớn, chính là ai cũng không nghe hiểu long ngữ, ủy khuất gào khóc, nó thể nhất định phải so với chủ càng phúc hắc, càng biến thái hơn.

"Tiểu Long Long, chủ nhân nói đúng, nếu ngươi không có khả năng chịu đựng, đi theo chủ nhân đích xác là mất mặt!"

Tiểu Long Long hừ lạnh, ngươi thì hơn gì ta, so với ta tốt đến đâu, ta là do dinh dưỡng tốt, chảy máu mũi, ngươi lại bị hù cho choáng váng, chỉ tiếc Vô Song không hiểu long ngữ, mặc kệ nó nước miếng tung bay cũng vô pháp biểu đạt ý tứ.

"Ngoan!"

Vô Song xách tiểu Long Long lên, ở trên mông nó búng một cái, thấy nó loạng choạng, liền cười vô cùng yêu nghiệt.

"Đáng giận, hỗn đản!!!" Tiểu Long Long tiếp tục kháng nghi không có hiệu quả.

"Không có việc gì, lấy ngươi tiêu khiển chút cũng không sai a!"

Tiểu Long Long nhìn chằm chằm Vô Song, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, ta xoay người, rồi sẽ tìm người bạo cúc hoa của ngươi. (Baby: =)) chết ta!)

Sáng sớm hôm sau, Như Phong bị âm thanh huyên náo đánh thức, rửa mặt, chải đầu xong đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra khách điểm một mảnh màu trắng, trong đầu lập tức hiện lên một ý niệm.

"Khách điếm có người chết?"

Câu nói kinh người, mọi người thấy nàng, ánh mắt lãnh liệt như muốn lăng trì nàng, Như Phong nhìn nhìn những người mặc bạch y, mới chợt nghĩ ra, đó không phải là đệ tử học viện Phong Vân đó sao? (Baby: *toát mồ hôi*)

"Ngại quá, các người sáng sớm đã ồn ào, lại mặc bạch y, ta nghĩ đến khách điếm có người chết..."

Giải thích của Như Phong lập tức làm cho đệ tử Phong Vân học viện phát hỏa, một nam tử lớn tuổi chút lạnh lùng nói: "Diệp Như Phong, đừng tưởng rằng ngươi được Tù trưởng lão thu làm đệ tử thì có thể không coi ai ra gì!"

Như Phong nhìn hắn, lại nhìn thấy Tù Trưởng Lão đang đi tới, giả vời sợ hãi lùi về phía sau, ủy khuất khóc lên, "Vị sư huynh này, Như Phong không đi học viện là được, ngươi đừng giết ta!"

Mọi người còn không hiểu ra làm sao, chợt nghe thấy một chuỗi tiếng giận vang lên: "Ai dám giết ái đồ của lão phu!"

"Tù trưởng lão!"

Các đệ tử Phong Vân học viện lúc này mới hiểu được, nguyên lai là nàng cố ý, oán hận trừng mắt nhìn nàng, không nghĩ tới còn chưa vào trường đã như vậy, vậy nếu ra khỏi trường chẳng phải sẽ phản nghịch sao?

"Nha đầu, con vừa mới nói cái gì? Ai muốn giết con?"

"Tù trưởng lão..."

"Không kêu các ngươi mở miệng, câm miệng cho ta!"

Tù trưởng lão lớn tiếng quát, nhìn thấy Như Phong điềm đạm đáng yêu rơm rớm nước mắt, vẻ mặt liền nhu hòa, "Nha đầu, nói cho sư phụ, sư phụ xả giận cho con!"

Toàn trường một trận âm thanh hút khí, Tù trưởng lão cư nhiên trực tiếp thu nàng thành quan môn đệ tử, vừa mới rõ ràng là nàng vu hãm, hiện giờ lại...

Một đám đệ tử nghiến răng nghiến lợi, Như Phong xoa xoa nước mắt, nhìn mấy đệ tử áo trắng: "Tù trưởng lão, Như Phong vẫn là không đi học viện thì tốt hơn, bọn họ nói Như Phong không có bản lĩnh, nếu đi, sẽ giết ta!

"Ba, ai, là ai nói?!" 

Chương 43: Hắn là nam nhân của ngươi phải không?

Tù trưởng lão tức giận đập bàn, dọa Như Phong nhảy dựng, lại nhìn Tù trưởng lão tức đến râu dựng ngược, hùng hổ đảo qua trước mặt phần đông đệ tử, tức giận quát, "Đừng tưởng rằng các ngươi thiên phú hơn người liền rất giỏi, Như Phong là quan môn đệ tử của bản trưởng lão, ai khi dễ nàng thì đừng trách bản trưởng lão vô tình!"

"Tù trưởng lão, đừng như vậy, Như Phong không đi là được, cần gì phải..."

"Ai nói, từ hôm nay người chính là quan môn đệ tử của Tù Thiên ta, ai khi dễ ngươi, cứ việc đi tìm sư phụ, sư phụ thay ngươi ra mặt."

Tù trưởng lão nhu hòa lên tiếng, thái độ trước sau như hai người, Như Phong thực vừa lòng, gật gật đầu: "Đa tạ sư phụ!"

"Đồ đệ của Tù Thiên ta như thế nào mà kém cỏi, không có ánh mắt!"

Tù Thiên hừ lạnh một tiếng, phía sau thanh âm nghiến răng nghiên lợi càng lớn, nhưng mà vô ích, các đệ tử liền hung hăng trừng mắt nhìn Như Phong. Thanh Dật cùng Diệp Định Thiên đứng ở một bên, nhìn thấy hết thảy việc nàng vừa mới làm, trừ bỏ lắc đầu chính là sủng nịch.

"Sư phụ, uống trà, Như Phong bái kiến sư phụ!" Như Phong đi đến trước mặt Tù trưởng lão, làm trò trước mặt mọi người làm đại lễ bái sư, nàng phải cho tất cả mọi người thấy rõ ràng, trừng lớn mắt nhìn rõ, nàng Như Phong là đệ tử Tù trưởng lão cầu tới, càng phải cho mọi người nhớ rõ, Diệp Như Phong, là một đệ tử do học viện Phong Vân mời nhập học!

Kiêu ngạo của nàng, từ hôm nay trở đi sẽ được ghi vào lịch sử, tài năng của nàng, vừa mới bắt đầu nở rộ.

Tù trưởng lão cười vui sướng, vội vàng uống một ngụm trà, rồi nâng Như Phong dậy, "Đồ nhi tốt, đừng quỳ, đứng lên đi!"

"Đa tạ sư phụ!"

Như Phong mỉm cười ngọt ngào, làm ai cũng không kháng cự lại được!

Vô sỉ!

Đê tiện!

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi tiếp tục, Như Phong chớp chớp mắt nhìn các đệ tử áo trắng, vẻ mặt vô tội hỏi, "Sư phụ, răng nanh của các vị sư huynh giống như cối xay bột vậy, cót két kẽo kẹt, thật là lợi hại, này cũng là Phong Vân học viện dạy ạ?"

"Phốc..."

Một đám khách nhân nguyên bản đang uống trà đều phun ra, cô nương này thật sự là quá lợi hại, lời này thật sự là...

Tù trưởng lão mắt lạnh đảo qua các đệ tử, rồi quay đầu sủng nịch nhìn ái đồ, "Không phải học viện dạy, bất quá, nếu bọn họ thích liền cho bọn họ trở về tự xay một trăm cân bột mì là được rồi!"

"Sư phụ, như vậy cũng được ạ?" Như Phong nhìn thấy các đệ tử áo trắng tức giận đến sắp hộc máu, vẻ mặt thực mờ mịt, khó hiểu.

"Đương nhiên, các ngươi nói đúng không?"

Các đệ tử áo trắng hung hăng trừng Như Phong, vẻ mặt cung kính mở miệng, "Cẩn tuân Tù trưởng lão phân phó!"

"Vậy còn không trở về chuẩn bị!"

Chúng đệ tử lập tức rút lui, Như Phong thu hồi tươi cười, day day trán, thật sự là mệt a!

"Nha đầu, mau nói cho vi sư, con có thật là...Bọn họ là ai?" Tù trưởng lão nhìn nam tử cùng trung niên nam tử tuấn mĩ vô song nghi hoặc hỏi.

"Đây là Thanh Dật. Còn có phụ thân con, Diệp Định Thiên!"

Như Phong thản nhiên giới thiệu, Tù trưởng lão cao thấp đánh giá Thanh Giật một phen, mày nhíu lại, "Đây là nam nhân của con?"

Mặt Như Phong co giật, mặt Thanh Dật cũng hiện lên tia không được tự nhiên, đáy lòng lại mang theo chờ mong, muốn biết đáp án của nàng.

"Không phải, là bằng hữu của con. Con mới bao nhiêu chứ!"

Như Phong thực đau đầu, tự biết thực lực của mình, ngay cả con kiến cũng có thể bóp chết nàng, nàng hiện tại không có hứng thú tìm nam nhân. Thanh Dật, lưu lại, còn chờ xem đã!

"Cái này đúng, thế gian này nam nhân tốt một bó to, hơn nữa con còn nhỏ, không thể chỉ treo cổ trên một thân cây."

Sắc mặt Thanh Dật âm trầm dọa người, ý tứ của lão là muốn Như Phong tuyển những người khác mà không tuyển hắn?

Không biết vì cái gì, trong lòng rất tức giận, ấn tượng đối với lão trực tiếp rơi xuống đáy.

"Sư phụ, không nói việc này nữa, bọn họ sẽ đi cùng con."

"Ta biết, nha đầu, trước nói cho ta biết, những gì con nói ngày đó là thật sao? Con thật sự vừa mới luyện dược?"

"Sư phụ, con có thể dựng chuyện sao?" Như Phong không xác định hỏi.

Tù trưởng lão cười ha ha đứng lên, "Như thế nào có thể?" Trên khuôn mặt già nua hiện lên tia đỏ ửng.

Chương 44: Thanh Dật phải rời đi

Như Phong nghe ông nói thì nhẹ nhàng thở ra, chính là nha, rõ ràng là phụ thân cùng vô song không có năng lực gì, không biết sư phụ biết liệu có hôn mê không? Thanh Dật cũng vậy, hai người bọn họ khẳng định là quá yếu!

"Kỳ thật là sau khi xem trận đấu hôm kia trở về con mới bắt đầu luyện dược, vì chỉ có phối phương luyện Bổ Huyết dược hoàn và Thể Lực dược hoàn cho nên chỉ có thể luyện hai loại này, bất quá hoàn hảo, con thật sự có thiên phú luyện dược..."

"Con chính là đêm đó học luyện dược?"

"Dạ, học xong là phải đi thi đấu, làm sao vậy?" Như Phong nhìn sư phụ ôm ngực, vội vàng hỏi, "Sư phụ, người có phải..."

"Phù phù!" Tù trưởng lão lại ngã xuống đất, hoàn toàn là bị dọa ngất.

"Sư phụ..."

Như Phong khóe môi hơi hơi co rúm, nhìn phụ thân, may mắn không có hôn mê.

"Phong nhi, kì thật thiên phú của con quá mức dọa người, chúng ta hôn mê là có đạo lý a!"

Diệp Định Thiên hiện tại còn không nghĩ đến, nếu đến một ngày, Tù trưởng lão biết Như Phong chẳng những thiên phú luyện dược yêu nghiệt, mà còn là toàn năng triệu hồi sư, nói không chừng là sẽ hôn mê còn mau hơn.

"Có lẽ vậy."

Như Phong nhìn Thanh Dật, hắn chỉ có duy nhất cảm xúc lạnh nhạt, xem ra, lần sau có chuyện gì nói cho hắn là tốt nhất, còn những người khác không thích hợp.

Tù trưởng lão tỉnh lại, ngơ ngác ngồi trên giường nhìn Như Phong, nửa ngày không hé răng, Như Phong nhíu mày, không phải bị dọa ngốc chứ?

"Ha ha ha...Lão phu cư nhiên có đồ đệ thiên phú luyện dược yêu biến thái như vậy, mấy lão gia tử kia mà biết chắc sẽ tức chết, ha ha ha..."

Như Phong khóe môi hơn hơi run rẩy, phỏng chừng sẽ giống như lão nhân ngài hộc máu té xỉu đi!

"Nha đầu, khi nào thì cùng sư phụ trở về?"

"Người xác định sẽ có rất nhiều phối phương dược hoàn?"

Nếu là không có, nàng sẽ không đi, Tù trưởng lão vỗ ngực cam đoan, "Đó là đương nhiên, chẳng những có phối phương, mà dược liệu, con cần cái gì, sư phụ đều cho người tìm, dược liệu ở Phong Vân học viện là nhiều nhất đó!"

"Tốt, vậy sáng ngày mai xuất phát!"

Như Phong quyết định, ngày mai phải đi nhìn chút Phong Vân học viện, xem rốt cuộc nơi thiên tài tụ tập là như thế nào!

"Ta ngày mai có việc phải rời đi một đoạn thời gian, rồi ta sẽ trở về tìm nàng!"

Thanh Dật thản nhiên mở miệng, khuôn mặt tuấn tú như trước không hề có độ ấm.

Như Phong nghi hoặc nhìn hắn, "Thanh Dật, huynh muốn đi đâu? Ta đã cùng sư phụ nói huynh cùng phụ thân sẽ..."

"Ta có việc muốn làm, xong việc sẽ trở về tìm nàng!" Thanh Dật lặp lại lời nói.

Như Phong gật gật đầu, "Bảo trọng, ta sẽ chờ huynh!"

Thanh Dật gật gật đầu, như vậy là đủ rồi!

"Phong nhi, phụ thân cũng ở lại đây, thuận tiện tìm đệ đệ con, sẽ không cùng con đi, cho nên con phải chú ý cẩn thận!"

Diệp Định Thiên biết, có Vô Song ở đó, Phong Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn vẫn hy vọng sớm tìm được Như Trần.

"Vậy con bồi phụ thân đi mua phòng ở, về sau chúng ta ở nơi này."

Nếu nàng phải vào Phong Vân học viện, thì chừng một năm rưỡi tới vẫn sẽ ở trong đó, một khi đã như vậy, không thể ở khách điếm lâu dài, phụ thân lưu lại tìm đệ đệ trước cũng tốt, mọi việc sẽ không bị trì hoãn.

"Cũng tốt!"

"Sư phụ..."

"Không có việc gì, con đi đi, sư phụ đi về một chuyến, ngày mai vi sư tới đón con!"

Tù trưởng lão biết nàng có việc nên không quấy rầy nàng.

"Đa tạ sư phụ!"

Sau khi Tù trưởng lão rời đi, Như Phong cùng phụ thân cùng đi tìm phòng ở, rốt cuộc nhìn trúng một tòa nhà, chuẩn bị trả tiền.

"Chậm đã, nơi này bổn tiểu thư chọn trúng!"

Phí Vân Vân đi tới, xuất ra một cái trung cấp khoáng thạch đưa cho người bán, nhìn Thanh Dật, "Thanh Dật, chàng có thể ở lại a!"

"Phí tiểu thư, ngươi đây là có ý gì?"

Như Phong tươi cười biến mất, lạnh giọng chất vấn.

"Còn có ý gì? Chỉ cần thứ ngươi muốn, bổn tiểu thư đều phải có, còn có, muốn ở trong này ở lại, có Phí gia ta ở đây, ngươi nên chết tâm đi!"

Chương 45: Địch ý khó hiểu

"Bất quá..." Phí Vân Vân nhìn Thanh Dật, gương mặt xinh đẹp ngượng ngùng, " Nếu ngươi làm cho Thanh Dật thú ta, vào Phí gia, ta liền đem nơi này tặng cho ngươi, còn cam đoan nơi này không có ai dám khi dễ ngươi, thế nào?"

Thời điểm Như Phong nghe được yêu cầu của nàng ta thì môi nở một nụ cười tươi rói, Thanh Dật nhíu mày, nàng sẽ đáp ứng sao? Bán hắn giống như bán Vô Song?

Như Phong nhìn Phí Vân Vân cười sáng lạn. Thanh Dật rất muốn động thủ, nhưng rồi lại chờ mong đáp án của nàng nên trầm mặc không lên tiếng.

"Ý của ngươi là ngươi phải có hắn?"

"Ngươi đáp ứng rồi?" Phí Vân Vân nhìn Như Phong.

Ánh mắt khinh miệt của nàng ta làm cho Như Phong thấy khó chịu, nhưng vẫn như trước tươi cười, "Như thế nào có thế? Ngươi cảm thấy ngươi so với ta nhiều tiền hơn?"

Vô Song thiếu chút nữa bị lời nói của chủ nhân giết chết. Hắn còn tưởng rằng chủ nhân sẽ đáp ứng chứ, không nghĩ tới chủ nhân lại nói ra một câu như vậy, chủ nhân, ngươi không được phá sản như vậy a!

"Đương nhiên, ngươi nghĩ ngươi so với Phí gia nhiều tiền hơn sao?"

Phí Vân Vân đắc ý ngẩng cao đầu, Như Phong vẫn nhìn nàng ta cười sáng lạn, tùy tiện xuất ra một cái khoáng thạch cao cấp đùa giỡn trong tay, "Thanh Dật, ta không bán, nếu người nghĩ muốn mua thì hỏi hắn giá. Về phần chỗ này...nếu Diệp Như Phong ta coi trọng, tự nhiên sẽ lấy được, mặc dù Phí gia có chút danh khí nhưng ta nghĩ so với Phong Vân học viện chắc không bằng một cọng tóc gáy....À....Đã quên nói cho ngươi biết một chuyện, Tù trưởng lão vừa mới tìm ta, hơn nữa còn muốn thu ta làm đệ tử quan môn, người còn nói, nếu ai dám khi dễ ta, hắn sẽ hảo hảo hỏi thăm ân cần người đó, hoặc là một nhà người đó."

"Ngươi..." Phí Vân Vân tức nghiến răng nghiến lợi, nàng như thế nào không biết Thù trưởng lão lại thu nàng ta làm đệ tử quan môn chứ, phải biết rằng, phụ thân đã ngàn căn vạn dặn nàng không cho nàng đắc tội Thù trưởng lão, nói hắn là người không thể đắc tội trong Phong Vân học viện.

""Phí tiểu thư, ngày mai Tù trưởng lão sẽ đến đón ta, nếu ngươi không tin, không bằng ngày mai đến xem?"

Phí Vân Vân hung hăng trừng mắt nhìn Như Phong, tuy rằng không tin tưởng, nhưng cũng không dám làm càn, nếu đấy là sự thật, Phí gia có thể bị nàng ta liên lụy, đến lúc đó phụ thân sẽ không che chở nàng ta!

"Hừ...chờ xem!"

Phí Vân Vân thở phì phì rời đi, Như Phong đem một khối trung cấp khoáng thạch đưa cho người bán, lấy khế đất.

"Không có việc gì ngươi có thể đi rồi!"

Người kia cầm tiền vội vàng rời đi, nàng vừa nói gì hắn đều nghe thấy, đệ tử Tù trưởng lão Phong Vân học viện ai dám đắc tội chứ?

"Không nghĩ tới thân phận đệ tử của trưởng lão Phong Vân học viện lại có ích như vậy, chính là, phụ thân, người ở đây nữ nhi thật lo lắng."

Như Phong nghĩ đến Phi Vân Vân, trong lòng có chút lo lắng, nếu bọn họ ra tay với phụ thân, phụ thân nên làm sao?

"Phong nhi yên tâm, phụ thân còn không yếu như vậy, huống chi, dù Phí gia có cả gan làm loạn cũng không làm gì ta, dù sao con cũng là đệ tử của Tù trưởng lão."

Như Phong gật gật đầu, "Mong là vậy. Còn ở đây có chút khoàng thạch, phụ thân cầm lấy dùng tìm đệ đệ, nên mua cái gì liền mua, không càn lo lắng không đủ khoáng thạch."

Lời nói của Như Phong làm Vô Song lần thứ hai dậm chân, chủ nhân, ngươi có thể hay không đừng phá sản như vậy a!

"Phong nhi yên tâm, phụ thân biết nên làm như thế nào!"

Như Phong gật gật đầu sau đó nhìn Thanh Dật, "Sau này nơi này cũng có phần của huynh, bất quá tuy chúng ta là bằng hữu, hôm nay không bán huynh không có nghĩa là lần sau ta cũng thế, nếu phát sinh chuyện tượng tự như vừa rồi, ta sẽ không khách khí mà đem huynh đi bán."

Như Phong nghĩ đến Phí Vân Vân, nàng chỉ giúp hắn một lần.

"Sẽ không!" Thanh Dật khóe môi hơi run rẩy, nhưng là lời nói của nàng vẫn làm cho tâm tình hắn thư sướng, nàng không có bán hắn. Thế nhưng, lần sau?

Sáng sớm ngày hôm sau, Tù trưởng lão đến đón Như Phong, mà làm cho Như Phong kinh ngạc chính là toàn bộ trấn cư nhiên đều biết nàng là đệ tử của Tù trưởng lão, nhưng làm cho nàng nghi hoặc chính là Phí Vân Vân thế mà cũng vào Phong Vân học viện, còn có các công tử của một số gia tộc khác đều đối với nàng phẫn nộ.

"Phong nhi, đây là chuyện gì? Hình như họ đối với con có địch ý không nhẹ?"

Chương 46: Tiến vào Phong Vân học viện

Như Phong nhẹ nhàng cười, "Ai biết bọn họ, có thể là đều thích đi xay bột mì đi."

Một câu nói thanh thuần vô tội của Như Phong làm một đám người càng nghiến răng nghiến lợi trầm trọng thêm, gắt gao trừng mắt nhìn nàng. Bọn họ thề, tuyệt đối sẽ không làm cho nha đầu này sống khá giả, chính là ngại Tù trưởng lão nên ai cũng không dám động thủ.

"Như Phong, ta đi rồi, nàng bảo trọng!"

Thanh Dật mắt lạnh đảo qua những người này, hắn cũng không lo lắng nàng bị khi dễ, hắn tin tưởng nàng sẽ sống thật phấn khích, mà hắn rất nhanh sẽ trở lại bên cạnh nàng.

"Thuận buồm xuôi gió!"

Như Phong khẽ cười nói, Thanh Dật gật đầu, bóng dáng nhanh chóng biến mất trước mặt Như Phong, thậm chí còn không có quay đầu nhìn lại một lần.

"Đồ nhi bảo bối, vi sư tới đón con!" Tù trưởng lão một đường chạy như điên về phía Như Phong, hoàn toàn không để những đệ tử gia tộc được lựa chọn vào học viện vào mắt. Phải biết rằng, đêm qua sau khi trở về, ông suốt một đêm tiêu hóa lúc này mới tin tưởng Như Phong một đêm thăng ba cấp, thiên phú luyện dược khủng bố là thật, một đồ đệ bảo bối như thế, ai muốn cướp của ông, ông liều mạng với người đó!

"Sư phụ, người đã đến rồi, con đã đem người nhà an bài ở trong này, về sau có rảnh chúng ta có thể trở về ăn cơm."

Như Phong điềm nhiên nói, Tù trưởng lão vui vẻ nhìn nàng, "Hảo đồ nhi, vi sư nhất định sẽ thưởng xuyên mang con trở về thăm nhà."

"Tù trưởng lão, Phong nhi liền nhờ cậy vào ngài, nha đầu này tuổi còn nhỏ, ngày sau nhờ ngài chiếu cố..."

Diệp Định Thiên nói xong nhìn Như Phong vẻ mặt đau lòng cùng không nỡ, Như Phong cũng phối hợp nói, " Phụ thân, người cũng phải hảo hảo bảo trọng, những ngày con không ở đây, phải cẩn thận đừng để người khác khi dễ, đệ đệ còn cần người, chúng con đã không có nương, cũng không thể mất đi người..."

"Bảo bối đồ nhi, lời con nói như thế nào giống như con người khi dễ con, có ta làm chỗ dựa cho con, nếu ai có can đảm động vào một sợi lông tơ của Diệp gia, bản trưởng lão sẽ lột da họ."

Tù trưởng lão căm tức nhìn người xung quanh, lạnh giọng cảnh cáo, tất cả những người muốn tìm Diệp gia phiền toái trong nháy mắt mất đi ý niệm ban đầu, Tù trưởng lão bao che khuyết điểm, bọn họ không dám đắc tội!

"Sư phụ, người thật tốt, Như Phong sẽ ngoan ngoãn nghe lời người, sẽ không gây sự!'

Chỉ cần bọn họ không chọc nàng, nàng cũng sẽ không động đến bọn họ.

Vô Song ở trong không gian thú sủng trực tiếp trợn trắng mắt, may mắn hắn không ở hiện trường chứ không nhất định sẽ hộc máu, chủ nhân có cần giả trang đáng thương như vậy không? Ai có thể khi dễ ngươi chứ, ngươi không khi dễ người khác thì đã là vạn hạnh rồi! Thật là....

"Vô địch phúc hắc!" Tiểu Long Long giật giật móng vuốt, rất nhanh tổng kết một câu.

"Thật sự là hảo hài tử! Phụ thân Như Phong, ngươi yên tâm đi, ai cũng sẽ không khi dễ người Diệp gia, càng không dám động đến đồ nhi bảo bối của bản trưởng lão." Ai dám động đến nàng, ông nhất định cùng hắn liều mạng, trời biết ông có bao nhiêu yêu thích Như Phong đứa nhỏ này, thiên tài, thật là thiên tài đó!

"Sư phụ, chư vị sư huynh xay bột thế nào rồi ạ? Như Phong phát hiện những danh môn đệ tử ở đây cũng thích xay bột."

Tất cả những đệ tử gia tộc im bặt, trong lòng lại tiếp tục nghiến răng nghiến lợi, thật là một nữ tử ác độc!

"Hằn là không sai biệt lắm đi, đồ nhi, chúng ta trở về, sư phụ đã dặn mấy vị sư huynh của con chuẩn bị phòng, con đến là có thể ở."

Như Phong gật đầu, cáo biệt phụ thân đi theo sư phụ đến Phong Vân học viện.

Phong Vân học viện, Tù trưởng lão đích thân đi đón Diệp Như Phong trở về lập tức mang đến một trận oanh động. Mọi người đều đối với nàng tò mò, nhưng nghe nói nàng đắc tội với mười đại đệ tử của học viện, mọi người đều thay nàng bi ai, chỉ mong nàng có thể vượt qua...

" Mọi người đâu cả rồi, tiểu muội của các ngươi trở lại, còn không nhanh lắn ra đây nghênh đón!"

Tù trưởng lão trở lại Phong Vân học viện lập tức rống lên, chỉ thấy trên bầu trời một đạo cuồng phong thổi đến,bốn đạo bóng dáng xuất hiện trước mặt Như Phong, một đám cung kính nhìn Tù trưởng lão, hơi ghé mắt đánh gia Như Phong!

Chương 47: Chó dại sẽ cắn người

"Sư phụ, đây là tiểu sư muội của chúng con?" Bốn người nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt, thật sự không tin nàng lợi hại như sư phụ đã nói!

"Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải đối xử tốt với tiểu sư muội, không được để cho kẻ khác khi dễ nàng, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Tủ trưởng lão lạnh giọng phân phó, thanh âm cực lớn làm cho mọi người khiếp sợ, sư phụ rõ ràng chính là cảnh cáo người học viện không được tìm sư muội phiền toái, sư phụ thật là bất công mà!

"Sư phụ yên tâm, sẽ không!" Bốn người đáp ứng nhưng trong lòng lại bất mãn, không biết tiểu sư muội như thế nào lại được sủng ái như vậy.

Như Phong nhìn bốn vị sư huynh trước mắt, ngọt ngào chào hỏi, "Bốn vị sư huynh hảo!"

"Tiểu sư muội hảo!" Bồn người nhìn nàng, nguyên bản còn bất mãn với nàng, lại bị tươi cười hồn nhiên ngọt ngào của nàng đánh bại, nói như thế nào cũng là tiểu sư muội của bọn họ, nhất định không thể cho người khác khi dễ!

"Đồ nhi bảo bối, con theo các sư huynh trở về, sư phụ đu gặp viện trưởng, một lát sẽ trở lại." Tù trưởng lão ôn nhu nói, Như Phong gật đầu rồi đi theo các sư huynh.

"Đây là quan môn đệ tử Tù trưởng lão mang về? Một tiểu bất điểm như thế nào lại là thiên tài?" Một âm thanh mỉa mai vang lên, đám người Như Phong ngoái đầu lại thì thấy một tuyệt sắc thiếu nữ.

"Âu Dương Thanh, tiểu sư muội là sư phụ mang tới, ngươi đừng có tìm nàng phiền toái." Đại sư huynh tức giận khiến trách.

Âu Dương Thanh lạnh lùng cươi, tay giơ lên, một đạo ánh sáng lạnh băng hướng về phía Như Phong hung hăng đánh tới, Lãnh Nguyệt sắc mặt phát lạnh, lập tức đón đánh, lại bị nàng lục cấp thủy hệ ma pháp bắn trúng, liên tục lùi về phía sau.

Lục cấp thủy hệ ma pháp triệu hoán sư, Lãnh Nguyệt tuy là cấp năm luyện dược sư cũng là lục cấp chiến sĩ nhưng căn bản không phải là đối thủ của nàng ta.

Như Phong nắm chặt tay, không nghĩ tới nữ nhân này tâm địa độc ác như thế, vừa định ra tay thì nghe thấy một đạo âm thanh vang lên.

"Âu Dương sư tỷ, ngươi là một lục cấp thủy hệ triệu hoán sư lại đối với một tiểu sư muội vừa mới nhập môn xuống tay, ngươi có thể hay không cảm thấy mình đáng xấu hổ?"

Âu Dương Thanh căm tức nhìn người tới. Tuyết Linh mặc bạch y, trên khuôn mặt tuyệt sắc là mỉa mai trào phúng, tuy nàng không phải là triệu hoán sư nhưng lại là thiên tài trong hàng ngũ chiến sĩ, mới 16 tuổi đã là cửu cấp chiến sĩ, thiên phú hơn người, làm người ta nổi điên hơn nàng lại là đại tiểu thư Tuyết gia, thiên tài nghịch thiên, được mọi người ca ngợi là "Đạp Tuyết Tiên Tử".

"Tuyết Linh, ngươi không có việc gì thì đừng tìm ta gây sự, chẳng lẽ ngươi không hiếu kì tiểu nha đầu do dích thân Tù trưởng lão mang về rốt cuộc có phải hay không thiên phú yêu nghiệt như trong đồn đại?" Âu Dương Thanh khinh miệt nói, không nghĩ tới Tuyết Linh đến quấy rối, thật sự chẳng khác gì đánh lên mặt nàng ta một cái tát.

Tuyết Linh nhìn Như Phong, "Ánh mắt của Tù trưởng lão như thế nào người có thể tự mình hỏi hắn, ta thì không có hứng thú biết, bất quá ngươi khi dễ tân học viên vừa mới vào thì ta nghĩ Tù trưởng lão hẳn không cáo hứng đi!"

"Tuyết Linh, ngươi không cần quá phận..." Cùng là 16 tuổi, nàng ta lại so với nàng ưu tú hơn, còn không tức chết nàng!

"Ta mệt mỏi, chính ngươi giải quyết cho tốt đi!" Lười biếng ngáp một cái, Tuyết Linh vẻ mặt nhàm chán, rõ ràng đã không kiên nhẫn nữa.

"Sư huynh, chúng ta trở về đi, đứng nơi này chó điên sẽ cắn người, lát nữa nói sư phụ, chúng ta luyện thuốc đánh bả." Như Phong nghiêm trang mở miệng, không khí khẩn trương vốn sắp tắt lại bùng lên, chúng quanh hoàn toàn yên tĩnh.

"Ngươi nói ai là chó điên?" Âu Dương Thanh cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ tới có người nói nàng như vậy, thật sự là đáng giận đến cực điểm, hôm nay nhất định là phải hảo hảo giáo huấn oát con này!

Như Phong vô tội chớp chớp mắt nhìn Âu Dương Thanh đang hung hắn, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

"Ngươi là cũng ta nói chuyện sao? Ta vừa mới nói chó điên chứ không phải ngươi, ngươi như thế nào là chó điên được. Bất quá sao sư tỷ lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ sư tỷ cảm thấy Như Phong nói chính là ngươi..." Như Phong là bộ che miệng, trừng lớn mắt nhìn Âu Dương Thanh đang tức giận không nhẹ, ủy khuất nhìn mấy vị sư huynh, "Sư huynh, vì cái gì ta nói chó điên sư tỷ lại tức giận? Chẳng lẽ sư tỷ cùng chó điên là họ hàng thân thích gì sao? Ô ô, Như Phong không biết nên mới nói sai!"

Chương 48: Đắc tội với một đám người

Âu Dương Thanh tức đến cả người run lên, cái này nàng ta nói phải thì cũng không được, nói không phải cũng khống được, rõ ràng bị người ta mắng mà cũng không thế nói rõ, tức chết nàng!

"Ha hả...Như Phong đúng không? Muội không nói gì sai cả? Nàng ấy không phải chó điên, cũng không có quan hệ gì với chó điên, có đúng không Âu Dương sư tỷ?"

Âu Dương Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Linh, nàng ta có thể nói không sao? Nếu nói không thì chính nàng ta thừa nhận mình là chó điên à? Hảo một cái Diệp Như Phong, thế nhưng làm cho nàng bị một bụng uất ức.

"Đương nhiên, tiểu sư muội đâu có nói sai gì đâu!" Lãnh Nguyệt phản ứng lại, vội vàng nói, ngầm đối với tiểu sư muội giơ ngón tay cái, miệng thật là độc a, không nghĩ tới có thời điểm Âu Dương Thanh sẽ ăn thiệt, thật là thống khoái!

Như Phong điềm đạm đáng yêu nhìn Âu Dương Thanh, "Âu Dương sư tỷ, bọn họ nói đúng không?" Biểu tình sao mà vô tội, sao mà thanh thuần, giống như một tiểu cô nương không biết sự đời làm cho chung quanh vang lên âm thanh chà sát.

Đệ tiện, vô sỉ, hạ lưu!

"Đương nhiên!"

Nghiến răng nghiến lợi trả lời xong, Âu Dương Thanh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

Như Phong trong lòng cười lạnh, cùng nàng đấu, còn non lắm!

"Như Phong, muội thật có bản lĩnh, ta gọi là Tuyết Linh, về sau muội có thể ta là Linh sư tỷ, nếu sau này có chó điên tìm muội phiền toái, tùy thời đều có thể đến tìm ta."

Tuyết Linh mỉm cười nói, Như Phong hướng nàng gật đầu, đối với nàng rất có hảo cảm.

"Sư huynh, nơi này có phải hay không đều thực rảnh rỗi?" Đôi mắt đẹp ngập nước của Như Phong đảo qua, nhìn một đám người xung quanh trừng nàng như hận không thể đem nàng lột da róc xương, vẻ mặt thực vô tội hỏi.

"Uh, hẳn là như thế, nghe nói hôm qua sư phụ đã bắt mười đại đệ tử đi xay bột, lát sư phụ quay lại chúng ta nói cho người cũng bắt bọn họ đi xay bột, gần nhất mì tựa hồ không đủ!" Lãnh Nguyệt sủng nịch mở miệng.

"Đúng thế, đúng thế, bọn họ thích nhất là xay bột đó!"

Lãnh Vân cũng tiếp theo mở miệng, hai huynh đệ Lãnh gia đã hoàn toàn bị tiểu sư muội này thu phục, phải biết rằng, Âu Dương Thanh từ khi vào đây đã bao giờ nếm qua uất ức như vậy, không thể không nói, tiểu sư muội vô địch!

"Oa oa, tốt! Chúng ta trở về đi!"

Đôi mắt tinh thuần của Như Phong nhấp nháy, nhìn Tuyết Linh, "Linh sư tỷ, Như Phong đi về, khi nào có thời gian sẽ đi tìm tỷ chơi!"

Tuyết Linh gật đầu, nhìn đám đệ tử phía sau, trên gương mặt tuyệt sắc nở rộ tươi cười, "Các ngươi không đi, là muốn đi xay bột..."

Sưu một tiếng, mọi người biến mất vô tung vô ảnh.

Tuyết Linh ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, xem ra Phong Vân học viện về sau sẽ có những ngày thú vị rồi.

"Tiểu sư muội, đây là phòng của muội!"

Lãnh Nguyệt đem Như Phong đến xem phòng mà hắn đã chuẩn bị cho nàng, sư phụ nói, nếu nàng không hài lòng, hắn nhất định phải chết.

Như Phong gật đầu cười, "Đa tạ đại sư huynh!"

"Như Phong, muội có thể hay không nói cho ta biết bây giờ muội có thể luyện dược cấp mấy?"

"Vừa mới tam cấp thôi!"

Lãnh Vân nhíu mày, cấp ba, coi như xem tuổi của nàng cũng không được xem là có thiên phú, sư phụ như thế nào lại coi nàng như bảo bối vậy?

"Vậy muội luyện dược bao lâu rồi?" Tam sư huynh Noãn Phong mỉm cười hỏi, bộ dáng lấy lòng.

Như Phong nhìn hắn, giơ một ngón tay.

"Một năm, khó trách sư phụ nói muội là yêu nghiệt, đích xác là vậy, hơn so với những người được gọi là thiên tài chúng ta rồi!"

Noãn Thu nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sư phụ quả thật không tồi.

Noãn Phong, Noãn Thu là hai huynh đệ, Lãnh Nguyệt, Lãnh Vân cũng là hai huynh đệ, bởi vì thiên phú không tồi nên được Tù trưởng lão thu làm quan môn đệ tử.

"Bốn vị sư huynh, muội nói không phải một năm..."

Như Phong còn không có nói xong, Lãnh Vân nhíu mày hỏi, "Đừng nói là một tháng?!"

Này căn bản là không có khả năng.

"Không phải, là một đêm."

Như Phong sửa lại, biểu tình không có nửa điểm ý tứ gạt người, vô cùng nghiêm túc, chân thực, bốn vị sư huynh trừng lớn mắt nhìn nàng, nửa ngày không có phản ứng.

"Sư huynh..."

Rầm rầm rầm rầm, bốn người té trên mặt đất, trừng lớn hai mắt.

Chương 49: Thiên phú biến thái!

"Té xỉu?" Như Phong nhìn 4 vị sư huynh nằm trên đất, lắc đầu, thật là yếu ớt, cư nhiên bị dọa cho hôn mê, tốt xấu cũng phải hoài nghi tính chân thực lời nói của nàng chứ, sư phụ như thế nào lại thu đệ tử ngốc như vậy a.

"Tiểu Long Long, ngươi như thế nào lại không hôn mê?"

Trong không gian thú sủng, Vô Song nhìn tiểu Long Long thực bình tĩnh tự nhiên, biếu hiện tốt đến kinh ngạc, tiểu Long Long nhàn nhạt nói, "Chủ nhân rõ ràng là cố ý, quen là tốt rồi!"

Vô Song nhìn nó rất muốn hỏi, ngươi nói vậy là ý gì, chính là nghĩ lại cũng lười cùng nó nói. Đàn gảy tai trâu a!

"Bảo bối đồ nhi!" Tù trưởng lão vội vàng trở về, thấy Như Phong đang ngồi dưới đất ngó chứng bốn vị đồ đệ của mình, một đám hôn mê nằm đó, mắt trừng lớn, vẻ mặt khiếp sợ.

"Sư phụ, bọn họ bao giờ mới tỉnh?"

Như Phong ngoái đầu nhìn sư phụ, thở dài.

Tù trưởng lão nhìn nàng, cẩn thận hỏi, "Con là nói cho bọn họ một đêm con luyện dược thăng ba cấp?"

Như Phong gật gật đầu, "Bọn họ hỏi con liền nói, không nghĩ bọn họ cứ như vậy..."

Tù trưởng lão hung hăng nuốt nước miếng, "Nha đầu, về sau con đừng nói cho người khác biết, nếu không sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết. Con hiện tại thực lực quá yếu, chờ con cường đại rồi, con mới có thể có tư cách để kiêu ngạo."

Như Phong gật gật đầu, "Sư phụ, con đã biết, bọn họ đều là sư huynh của con, con không nghĩ giấu giếm bọn họ, dù sao về sau bọn họ cũng sẽ biết."

Thời điểm nàng luyện dược, bọn họ không có khả năng không nhìn ra đi?

"Không có việc gì, dùng mấy bồn nước lạnh thì sẽ tỉnh thôi!"

Tù trưởng lão đi đến một bên, lấy nước lạnh hắt lên mấy người, mấy người vội vàng mờ mắt ra, nhìn Như Phong như nhìn thấy quỷ, trừng lớn mắt, khó thể tin nuốt nuốt nước miếng.

"Sư phụ, sư muội nói là thật sao?" Bồn người nhìn sư phụ, ánh mắt chăm chú mang theo khẩn trương.

"Đúng vậy, các ngươi thật là vô dụng mà, cư nhiên té xỉu. Nhớ kĩ, không được truyền ra ngoài, nếu không các ngươi sẽ hại sư muội mình."

Bốn người gật đầu thật mạnh, lỗ mũi chảy máu thế nào cũng không dừng lại được.

"Sư phụ, con khi nào có thể bắt đầu luyện dược?"

Như Phong không để ý tới mấy vị sư huynh, chờ họ quen thì sẽ không té xỉu nữa, đến lúc đó nàng sẽ nói cho bọn họ thân phận triệu hồi sư của mình.

"Ngày mai đi, sư phụ chuẩn bị dược liệu cho con. Con chắc không cần ta dạy con cách luyện dược đi?"

Như Phong nhìn sư phụ, "Sư phụ, Như Phong còn rất nhiều điều không biết, người vẫn phải chỉ dạy con mới đươc."

"Vậy ngày mai bắt đầu đi, hôm này mọi người đã mệt mỏi rồi, tất cả đi nghỉ ngơi đi!"

"Hảo!"

.....

"Sư phụ, đây là phương thuốc gì thế?"

Như Phong nhìn đống dược liệu cùng với phối phương đang mở ra ở trước mắt, vẻ mặt nghi hoặc.

"Đây là tứ cấp Linh Khí dược hoàn, sau khi dùng thuốc này có thể nhanh chóng khôi phục lại ba thành linh khí, lần trước con không phải thấy Đàm Bân luyện chế rồi sao? Con thử xem!"

Tù trưởng lão vẻ mặt chờ mong, xem đồ nhi bảo bối của mình rốt cục yêu nghiệt đến mức nào?

"Hảo, sư phụ, cần nhiều dược hoàn như vậy sao?"

Tù trưởng lão cười cười, "Nơi này có mười phần dược liệu, con cứ chậm rãi luyện tập, có thể luyện chế ra một phần thì đã là tốt rồi, không vội!"

Như Phong gật đầu, nhìn phối phương rồi lập tức luyện dược. Tù trưởng lão đứng ở một bên nhìn có chút không tin tưởng, luyện dược như vậy cũng được sao? Xem bộ dáng nàng thuần thục, người không biết còn tưởng nàng là luyện dược sư lâu năm rồi đó.

"Xì!"

Dược hoàn được cất vào chai, Như Phong nhíu mày, "Sư phụ, phẩm chất không tốt!"

"Đồ nhi, con thật sự là vừa mới bắt đầu luyện dược sao?"

Như Phong gật đầu, nhìn sư phụ khó hiểu, "Chẳng lẽ con luyện sai rồi?"

Tù trưởng lão kích động nước mắt tung hoàng, ôm Diệp Như Phong, "Thiên tài a, đồ nhi, con như thế nào làm được!"

Một lần liền có thể luyện thành Linh Khí dược hoàn cấp bốn, phẩm chất trung phẩm. Nha đầu này thật là biến thái mà!

"Trên kia không phải ghi cách chế sao? Chiếu theo là có thể luyện được a."

"Noãn Thu, lại đây, luyện cho ta Linh khí dược hoàn."

Hắn là tứ cấp luyện dược sư, xem hắn có phải hay không một lần luyện chế liền thành công!

Chương 50: Luyện dược rất khó sao?

"Sư phụ, Linh Khí dược hoàn đâu có dễ dàng luyện ra, người đừng đùa con a!" Noãn Thu âm thầm kêu khổ, không biết sư phụ phát thần kinh cái gì nữa.

"Tứ sư huynh, Linh Khí dược hoàn rất khó luyện chế sao?"

Noãn Thu nghe tiểu sư muội hỏi, mày giương lên, "Đó là đương nhiên, muội cho là luyện dược đơn giản như ăn cơm sao? Ta nói cho muội, Linh Khí dược hoàn là loại dược hoàn khó luyện chế nhất trong các loại dược hoàn cấp bốn đó, không có tu vi tứ cấp làm sao có thể luyện chế được a!"

"Vậy huynh xem đây là cái gì?"

Tù trưởng lão nghe Noãn Thu trả lời hận không thể chụp chết hắn, thật là mất mặt a!

Noãn Thu tiếp nhận viên thuốc, xem a xem, rồi trừng lớn mắt, giật mình nhìn bọn họ,"Sư phụ, đây là tứ cấp dược hoàn, Linh Khí đan, phẩm chất trung cấp, trên thị trường giá trị xa xỉ a!"

Tù trưởng lão gật gật đầu, "Như Phong vừa mới luyện chế đó!"

Thân hình Noãn Thu khẽ lung lay, suýt chút thì té ngã, không dám tin nhìn sư phụ, lại nhìn tiểu sư muội.

"Sư phụ, người gạt con đi! Người không phải nói tiểu sư muội là tam cấp dược sư sao?"

Đừng nói cho hắn, hiện tại nàng chính là tứ cấp dược sư chứ!

"Ngày hôm qua thì đúng là như vậy, ngày hôm nay thì không phải."

Tù trưởng lão đắc y giơ lên khóe môi, cái này chứng minh ánh mắt của ông lợi hại, tận mắt nhìn thấy Như Phong luyện chế ra tứ cấp Linh Khí đan, Như Phong là tứ cấp dược sư không ai có thể nghi ngờ nữa!

"Tiểu sư muội, muội nói cho ta biết, sư phụ đang gạt ta đúng không? Muội không có khả năng thăng cấp nhanh như vậy đâu!"

Noãn Thu kéo tay Như Phong, khẩn cầu nói, một bộ dáng bị đả kích sắp hỏng rồi. Như Phong nhìn hắn, rất không nhẫn tâm mở miệng, "Tứ sư huynh, muội có thể từ trước đã là tứ cấp dược sư rồi."

"Vậy muội nói cho ta biết, việc luyện chế này vài lần mới thành công đi!"

Chỉ cần không cần kém quá xa, hắn có thể tiếp nhận. Thiên phú yêu nghiệt không có vấn đề gì, nhưng mà vô cùng yêu nghiệt thì cần phải xem lại a!

"Một lần!" Như Phong thật cẩn thẩn mở miệng.

Noãn Thu khóe miệng run rẩy, nhìn sư phụ cầu xin, "Sư phụ..."

"Ai, thiên phú không bằng người, không cần phải nói, sư phụ cũng không bằng được tiểu sư muội con!"

"Sư phụ, không phải thiên phú kém cỏi, căn bản nàng là biến thái, sao có thể một lần liền luyện chế thành công tứ cấp đan dược Linh Khí đan, phẩm chất trung cấp chứ! Con đã luyện dược tám năm, muội ấy mới luyện có vài ngày a!!!!"

Noãn Thu ô ô khóc lên, nhìn Như Phong, "Về sau muội luyện dược không cần nói với ta, bằng không ta sẽ không để yên cho muội đâu!"

Khóe môi Như Phong rút rút, nàng khi nào thì chọc sư huynh tức giận thế?

"Sư phụ, con đi đây!"

Nhưng mới đi được hai bước, thân mình Noãn Thu chao đảo, té trên mặt đất, hoàn toàn hôn mê!

"Noãn Phong, đi vào đem Noãn Thu về đi!"

Tù trưởng lão thô thanh quát lớn, Noãn Phong đang bận việc chạy đến, nhìn sư phụ cùng tiểu sư muội đứng chung một chỗ, một bên là đệ đệ đang nằm trên đất, không hỏi một tiếng, sưu một cái liền biến mất vô tung vô ảnh.

"Sư phụ..."

"Nha đầu, hảo hảo luyện tập, nơi này còn có vài phương thuốc, chính con thủ luyện đi, ta đi ra ngoài cho khuây khỏa đây!"

Tù trưởng lão giao cho Như Phong mấy phương thuốc rồi lập tức biến mất không thấy bóng dáng. Như Phong nhìn mấy phương thuốc sư phụ đưa cho, ngũ cấp Dịch Dung đan, lục cấp Trú Nhan đan, thất cấp Tụ Linh đan, bát cấp Thăng Cấp đan, cửu cấp Ngự Thú đan!

"Phối phương luyện chế cửu cấp đan dược đều có, sư phụ thật là lợi hại a!"

Khóe môi Như Phong cong lên, nhìn dược liệu cần có, nhíu nhíu mày, nàng phải đi đầu lấy dược liệu đây?

"Chủ nhân, ngươi thử hỏi xem có phối phương luyện chế vương cấp đan dược Biến Hóa đan? Nếu có thể phục dụng, tiểu Long Long sau thất cấp có thể biến hóa!"

Thanh âm Vô Song truyền đến, lấy thiên phú của chủ nhân, vương cấp dược sư hẳn có thể rất nhanh đạt tới!

"Biến Hóa đan? Phải vương cấp luyện dược sư mới có thể luyện chế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro