chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả ba đùa giỡn trong xe một hồi lâu thì đến nơi, nhà của bọn họ đều nằm chung một khu vực ,khi vào trong sẽ được bảo vệ xác nhận sau đó xe mới được đi vào

Xe chạy thêm một đoạn thì dừng trước một cánh cổng, người bên trong nghe tiếng xe thì ra ngoài mở cửa, khi xuống xe Ninh Thịnh được cho biết nếu muốn đến nhà của Nghiêm Khang và Nguyễn Luân chỉ cần đi xe khoảng mười phút là tới

Ninh Thịnh nghe xong giọng bình thản nói :"Xem ra đúng là lớn lên cùng nhau nhỉ!"

Thần Túc không hiểu ý cô chỉ nghĩ cô đang nói bốn người bọn họ, hắn vui vẻ trả lời :"Đúng vậy a, bọn anh chơi với nhau từ khi còn bé!"

Ninh Thịnh tiếp tục cười nói :"Hèn gì tình cảm sâu đậm như vậy!"

Lúc này bốn người đều nhíu mày, nghĩ một lúc liền biết cô đang nói gì, Nguyễn Luân thấp thỏm hỏi :"Em sao vậy?"

Ninh Thịnh chỉ ngay bức tranh lớn giữa nhà, từ khi cô đi vào đã nhìn thấy nó, cô quay lại nhìn bọn họ nói :"Em còn chưa bao giờ thấy qua các anh cười tươi như vậy đâu!"

Bức tranh được treo ở vị trí vô cùng bắt mắt, trong tranh là hình bọn họ chụp khi đi biển, hình ảnh vô cùng hài hòa, có bảy chàng trai đang cùng nhau ôm đứng vây quanh một cô gái, kế bên là nhiều bức ảnh nho nhỏ ,trong mỗi bức ảnh đều có hình của cô gái kia

Gân xanh trên trán bọn họ dựt mạnh, hai người Nguyễn Luân cùng Nghiêm Khang nhìn qua anh em họ Thần, Thần Dực cũng đang vô cùng khó chịu, mấy bức tranh này được treo đã lâu, hầu như nhà của tất cả bọn họ đều có, đây là ý kiến của Bạch Liên, cô ta nói làm như vậy để khi bọn họ ở nhà cũng đều có thể gặp được cô, lúc đầu bọn họ đều vui vẻ nhưng không ngờ bây giờ lại phải gặp tình trạng như vậy

Bởi vì nó đã ở đó lâu nên dường như đã trở nên quen thuộc khiến cho bọn họ quên đi nó đang tồn tại

Ninh Thịnh đi đến đang chuẩn bị nhìn cho kỹ thì bị Thần Dực kéo lại ,Thần Túc liền bay nhanh đến xé mấy bức ảnh đó xuống, vừa làm vừa nói :"Có gì đẹp đâu mà nhìn, lần sau chúng ta sẽ đi chụp nhiều hơn nữa!"

Nghiêm Khang gật đầu nói với cô :"Với lại anh trong hình cười đâu có đẹp, những lúc anh cười đẹp đều là cười với em thôi!"

"Đúng vậy!" Thần Dực với Nguyễn Luân phụ họa gật đầu

Ninh Thịnh há miệng nhìn bọn họ trợn mắt nói dối, cô liền bật cười ,lấy tay gõ trán từng người vui vẻ nói :"Cái miệng càng ngày càng ngọt!"

Bốn người thấy cô trở lại bình thường thì không nói nữa, Thần Túc nhanh chóng đem mấy bức ảnh để vào một căn phòng chứa đồ rồi ra bên ngoài đi đến phòng khách ngồi xuống

Trên bàn đã được người giúp việc đem lên đầy đủ nước cùng trái cây, qua một lúc hỏi thăm thì cô mới biết được ba mẹ Thần bận một số việc nhưng sẽ về ngay, bốn người thấy Ninh Thịnh ngồi trầm ngâm thì nhìn nhau, cuối cùng Thần Dực lên tiếng :"Ninh Thịnh? "

"Hửm?" cô nhìn hắn thấy hắn im lặng rồi nhìn tiếp ba người còn lại thấy họ cứ như vậy nhìn mình thì hiểu ra bật cười

"Ha ha ha, em chỉ đang nghĩ đến một việc thôi, không có gì đâu, với lại các anh nghĩ em ích kỷ vậy sao?" nói thật cô cũng chẳng có cảm giác vì đối với việc mấy bức tranh đó, chỉ là cô muốn đùa bọn họ mà thôi

"Vậy em đang nghĩ gì?" Nguyễn Luân hỏi

"Ừm!" cô không trả lời ngay mà có chút suy tư , bốn người liền căng thẳng nhìn cô, Ninh Thịnh thấy đùa họ rất vui nhưng đã đủ nên cô không chọc họ nữa

"Em nghĩ sau này mình nên chụp hình theo kiểu nào!"

"Hay là kỳ nghĩ này chúng ta đi du lịch đi, sau đó thuê người theo chụp ảnh cho chúng ta!" Thần Túc lớn tiếng vui vẻ nói, xong rồi quay ra hỏi cô :"em thấy sao?"

"Nhưng mà hình em muốn chụp không thể để người khác chụp được! " Ninh Thịnh vuốt vuốt cằm nhếch môi cười

Bốn người không hiểu gì nhìn nhau, Nghiêm Khang ngơ ngác hỏi :"sau lại không chụp được?"

"Em sợ lúc đó các anh mới là người khác để cho người ta chụp thôi!" cô cười nói

"Sau có thể!" bốn người đồng thời trả lời

Ninh Thịnh nghe thấy thì cười lớn, Thần Dực nhìn cô rồi giật mình, gằn giọng nói :"Có phải em lại suy nghĩ bậy bạ hay không? "

Ninh Thịnh nhướn mày với hắn ,giọng nham nhở nói :"Đúng a, em muốn chụp hình tụi mình làm tình thì các anh có thể đồng ý cho người ta chụp sao?"

"Không thể!" bọn họ la lớn lên ,Ninh Thịnh ôm bụng mà cười

"Ninh. Thịnh!" Nguyễn Luân nghiến răng nói

"Ha ha ha, không phải em đã nói là các anh không đồng ý hay sao ,là do các anh nói được mà, sao bây giờ lại muốn trách em

"Sao em cứ nghĩ mấy việc không đàng hoàng đó vậy!" Nghiêm Khang thật sự muốn tách đầu cô ra để xem nó chứa gì bên trong mà lúc nào cũng đen tối như vậy

Ninh Thịnh dựa lưng vào ghế bắt chéo chân vô cùng vô sỉ mà nói :"Em thích các anh nên mới nghĩ đến việc làm tình với các anh, đó là việc vô cùng bình thường! "

"NINH THỊNH! " tiếng la oán giận lần nữa vang lên

"Ha ha ha, em không đùa nữa, ha ha ha!"

Bốn người bọn họ thấy cô như vậy thì nhìn nhau rồi cũng bật cười theo

Khi bố mẹ Thần vào nhà thì thấy hai đứa con mình đang cười vui vẻ, bên cạnh còn có Nguyễn Luân cùng Nghiêm Khang kế bên là một cô gái xinh đẹp, hai người nhìn qua thì biết đây là cô bạn kia của hai đứa con trai nhà mình

Năm người ngồi đó cũng phát hiện ra có người vào nhà, bọn họ quay lại nhìn thì thấy ba mẹ Thần đang đứng đó liền cuống quýt đứng dậy chào hỏi

"Chào hai bác!" Ninh Thịnh cúi đầu

"Bác trai, bác gái!" Nguyễn Luân cùng Nghiêm Khang lên tiếng

"Ba, mẹ!" lần này là hai anh em

Ba mẹ Thần nhìn bọn họ thì vụ vẻ đi đến, hai người ngồi xuống hiền từ nhìn bọn họ mà hỏi :"Các con đến đây lâu chưa?"

"Dạ bọn con vừa mới đến!"

"À, vậy cô bé này là...? " mẹ Thần nhìn cô tươi cười hỏi

"Mẹ, cô ấy là Ninh Thịnh, lần trước tụi con có nói với mẹ rồi!" Thần Túc nhăn mày nói, hắn biết mẹ hắn đây là đang tò mò

"Chào bác, con tên là Ninh Thịnh!" Ninh Thịnh cười nhẹ trả lời

Thấy cô khá ngoan ngoãn nên ba mẹ Thần cũng vui vẻ, mẹ Thần nhìn qua nhìn lại giữa bọn họ thì hỏi :"Vậy con là bạn gái ai trong đây!" trong giọng nói của bà ấy không giấu nói vẻ hớn hở

Ba Thần thấy vợ mình như vậy cũng không nói gì, chỉ sủng nịch mà cười lắc đầu

Ninh Thịnh có hơi ngạc nhiên với câu hỏi này, cô chỉ cười mà không nói, mẹ Thần nhìn qua hai đứa con trai mình thì có hơi thất giọng, hận rèn thép không thành sắt mà nói :"Vậy có phải mấy đứa vẫn chưa đeo đuổi được người ta hay không?"

"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy!" Thần Túc có hơi giận dỗi lên tiếng,

Ba Thần thấy vậy thì mới đứng lên năm tay vợ mình nói :"Nào lên phòng thay đồ thôi để cho bọn nhỏ ở đây chơi đi!"

Mẹ Thần bị chồng mình kéo đi vẫn không quên quay lại nói :"Ninh Thịnh hôm nay ở lại đây ăn cơm nha con cả Nguyễn Luân và Nghiêm Khang nữa!"

"Dạ!" cả ba đồng thanh trả lời

Mẹ Thần vừa đi vừa oán trách chồng mình tại sao không để mình nói chuyện với mấy đứa nhỏ

Sau khi hai người đi rồi Thần Dực nhìn Ninh Thịnh nói :"Mẹ anh đó giờ như vậy ,em đừng trách!"

Ninh Thịnh có chút muốn cười :"Sao em lại trách, trách cái gì chứ, bác gái dễ thương mà!"

"Ừ!" hắn uống ly nước rồi im lặng, ba người kia cũng không nói gì, Ninh Thịnh biết bọn họ đang nghĩ gì cô lên tiếng :"Có phải các anh đang nghĩ tại sao em không trả lời câu hỏi của bác gái vừa rồi phải không? "

Bọn họ cúi đầu trả lời:" Ừm!"

Ninh Thịnh thở dài rồi nói :"Vậy em phải nói làm sao, không thể nói là không phải, còn nếu nói thật cũng không thể nói em là bạn gái của tất cả các anh, nếu như vậy thì thà im lặng còn hơn!"

Bốn người sáng mắt lên, Nguyễn Luân nắm tay cô hỏi :" Em nói em là bạn gái của tụi anh sao?"

Ninh Thịnh phun nước trong miệng ra, trợn mắt lên nhìn bọn họ


...,..........

Chào mọi người mình đã trở lại rồi đây, rất cảm ơn lời thăm hỏi của mọi người vừa qua, mình hiện nay đã được cho phép về nhà cách ly nhưng người thân mình thì vẫn đang phải ở lại vì vẫn chưa hết bệnh

Bản thân mình qua một thời gian cũng đã bình ổn lại, mình cũng không biết nói thêm gì, cảm ơn mọi người luôn ủng hộ mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro