Chương 13: Tình nặng tựa núi (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mẹ Cố trong lòng sung sướng, một tung một hứng quả thật quá ăn ý! Bà nhấp một ngụm nước ép lựu, vừa hạ mắt nhìn, ồ, quả nhiên là nước ép lựu, lại nhìn sang Diệp Hân Ngu Dương, champagne, trong lòng đột nhiên như có một dòng nước ấm áp chảy qua, người hai bên nói vài câu khách sao xong, hai mẹ con nhà họ Chu gắng gượng nụ cười lúng túng chuồn đi mất.

Diệp Hân Ngu Dương rất rõ ràng mục đích của mẹ Cố, hai người tiếp đó liên tục gặp gỡ các loại người đến để tiêu thụ con gái, toàn bộ đều bị mẹ Cố dùng nghệ thuật ăn nói đầy tính dẫn dắt biểu thị "Tranh Tranh nhà chúng tôi có bạn gái rồi" với lại người bạn gái này chính là Diệp Hân Ngu Dương ở bên cạnh đây lừa dối cho qua, Diệp Hân Ngu Dương chỉ cần "mặc nhận", thỉnh thoảng đỡ vài lời là đủ. Mặc dù vậy, có không ít người vẫn không chịu từ bỏ, còn nhiều chiêu trò chưa mang ra nhưng chắc chắn là còn. Dù gì địa vị của Cố Bạc Tranh ở Cố gia thực sự muốn người ta không thấy cũng không được. Lại nói thêm, nhìn thử gene nhà họ Cố, người người đều là thê nô! Có người phụ nữ nào mà không muốn tìm một người đàn ông tốt hiếm có như vậy? Gia nghiệp vừa lớn phẩm tính vừa tốt, đến nằm mơ cũng phải cười tỉnh dậy có được không?

Hai người vòng hết một lượt, trong lòng mẹ Cố đã có tính toán, kéo theo Diệp Hân Ngu Dương đến khu nghỉ chân ăn điểm tâm.

"Con trở về đã đi thăm lão Kỉ hay chưa?"

Diệp Hân Ngu Dương lắc lắc đầu: "Mấy ngày nữa con mới qua."

"Tranh Tranh từ lúc trở lại cũng chưa kịp đi thăm ông nội con, đợi nó qua đợt này hết bận hai đứa cùng nhau đi đi."

Diệp Hân Ngu Dương cười: "Con biết rồi."

Diệp Hân Ngu Dương theo học Kỉ Trọng Đình, học thư pháp; Cố Bạc Tranh theo học Diệp Tàng Sơn, học vẽ tranh. Ban đầu Diệp Tàng Sơn muốn đích thân dạy cháu gái, nhưng dẫu sao cũng là cháu gái ruột, nho nhỏ mềm mềm, làm cách nào cũng không nghiêm khắc nổi, mỗi lần nhìn thấy tiểu Ngu Dương 4,5 tuổi làm nũng lười nhác cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, tự mình dạy được một năm, Diệp Hân Ngu Dương miễn cưỡng viết được chữ "Nhất" (一: số 1) không cong quẹo, không hề có một chút cảm giác nghệ thuật mào, mà Cố Bạc Tranh khi đó đã viết được chữ "Tam" (三: số 3) thậm chí còn rất đẹp, Diệp lão gia tử trong lòng bất đắc dĩ chỉ có thể vứt Diệp Hân Ngu Dương sang cho Kỉ Trọng Đình, tự mình không nỡ đánh thì để người khác đánh. Nhưng nhà Kỉ Trọng Đình ở ngay chéo phía đối diện nhà họ Diệp, người hai nhà đứng trên tầng hai nhà mình còn có thể cách không cụng ly với đối phương, lúc Diệp Hân Ngu Dương bị phạt cũng không biết là cố ý hay đau thật, la hét đến mức Diệp lão gia tử ở sân sau cũng nghe thấy, Diệp Hân Ngu Dương bị Kỉ Trọng Đình đánh, đánh xong hai mắt đẫm lệ dáng vẻ đáng thương chạy về, gân xanh trên trán Diệp Tàng Sơn hết nổi lại lặn, mười lần thì đến chín lần nhịn không nổi mà chạy sang nhà họ Kỉ gây sự, hai đại sư được tôn xưng như Thái Sơn, Bắc Đẩu trong giới thư họa thường xuyên tranh cãi như hai đứa trẻ, thậm chí còn động tay động chân.

Mẹ Cố hỏi han cuộc sống mấy năm gần đây của Diệp Hân Ngu Dương. Biết được Diệp Hân Ngu Dương ở thành phố B cách thành phố C không xa suốt bảy năm trời, có chút trách móc: "Rõ ràng ở gần như vậy, lái xe một tiếng rưỡi là đến nơi, vậy mà không về nhà thăm. Còn tưởng là con đi xa lắm."

Diệp Hân Ngu Dương cười đáp: "Dì Cố, dì đừng nói con nữa! Con là thanh niên văn nghệ nên muốn ra ngoài tìm chút linh cảm thôi mà."

Nghĩ nghĩ cũng đúng, bây giờ giao thông phát triển như vậy, Diệp Hân Ngu Dương lại không thiếu tiền, không cần biết cách nhà bao xa, một chuyến máy bay còn không phải là xong chuyện? Bảy năm nay không trở về chỉ có thể là cố ý. Người học nghệ thuật sao có thể bị khóa chân ở một chỗ, đi đây đi đó cũng tốt.

Mẹ Cố kéo tay cô, than thở: "Ông nội con cũng nỡ để con ở bên ngoài lâu như vậy."

Diệp Hân Ngu Dương trong lòng than một tiếng—nếu thật sự nỡ thì đã tốt, chỉ sợ lần này trở về không biết sẽ bị thổi râu trợn mắt thế nào.

"Con đi rồi, Tranh Tranh cũng đi, trong viện đột nhiên yên tĩnh lại, đến Vũ Đông cũng nói "Không có chút nhân khí". Haiz, dì nói nè, hai đứa lúc đầu đã thương lượng sẵn với nhau rồi đúng không?"

Diệp Hân Ngu Dương trong lòng giật thót, sắc mặt vẫn như thường: "Anh con đi Pháp là để trau dồi, thuận tiện phát triển việc làm ăn ở nước ngoài. Con chỉ coi là ra ngoài xem xem, mở mang tầm mắt."

"Nếu chỉ là ra ngoài mở mang, sang Pháp cũng khá tốt, không phải hồi trước con từng muốn sang Pháp làm sinh viên trao đổi hay sao?" Mẹ Cố nói, ngữ khí vô cùng bình thường, Diệp Hân Ngu Dương cố sức chống đỡ: "Lúc đó không suy nghĩ gì nhiều, huống hồ tiếng Pháp của con không giỏi lắm, nếu thật sự qua đó bảy năm dự là không chịu nổi."

Mẹ Cố xua tay, không để ý nói: "Năm đó con đi Pháp một năm, Tranh Tranh vì để hiểu được tình hình của con bên đó mời ba vị giáo viên tiếng Pháp, bây giờ tiếng Pháp của nó cấp TCFC2, có nó ở bên con sợ cái gì."

Diệp Hân Ngu Dương có chút không đỡ nổi rồi.

Mẹ Cố âm thầm quan sát cô, lại tiếp tục giả vờ không để ý nói: "Bên Italy có một vị danh họa nổi tiếng gửi giấy mời nhập học cho Tranh Tranh, cũng không biết tại sao thằng bé này không đi, nhất quyết phải đi Pháp, lúc đó tiếng Pháp của nó cũng không tốt như bây giờ, nghe nói lúc đó ở Pháp chịu không ít khổ, ở nơi đất khách quê người không quen biết ai, ai yô làm dì đau lòng chết đi được..."

Mắt Diệp Hân Ngu Dương tự nhiên hơi cay cay.

Cô nghĩ lại lúc bản thân một mình ở Pháp, ngôn ngữ không thông thuộc, chỉ biết nói vài câu thông thường, cả thành phố Lyon khắp nơi đều là những tấm biển xa lạ, người tới người đi khắp nơi đều là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Thời điểm đó, mỗi ngày của cô đều là lớp học, thư viện, kí túc xá, lớp học, thư viện, kí túc xá, môi trường lạ lẫm cộng với áp lực học tập cực lớn, cô suýt chút nữa thì phát điên.

Nguyên nhân khiến cô không phát điên—đại khái là bởi cuộc gọi video với Cố Bạc Tranh mỗi tối? Chín giờ tối ở Pháp, bốn giờ sáng ở Trung Quốc. Diệp Hân Ngu Dương nói: "Về sau 11 giờ em gọi anh, mỗi tối thứ bảy hàng tuần, có được không?"

Như vậy lúc đó ở Trung Quốc là sáu giờ sáng, mỗi tuần dậy sớm một hôm, không coi là quá đáng đi?

Cố Bạc Tranh ở đầu bên kia không nói chuyện, chín giờ tối ngày hôm sau, lời mời video call vẫn như cũ xuất hiện.

Có những lúc Diệp Hân Ngu Dương nhìn người ở phía bên kia ngáp ngủ, trong lòng vừa thương vừa xót, không từ bỏ đề nghị thêm lần nữa: "Không thì một tuần hai lần?"

Vẫn đều đặn mỗi ngày một tiếng video call, sét đánh không đổi.

Thỉnh thoảng cô bận việc khác không thể chín giờ về nhà, 9 giờ 5 phút điện thoại của Cố Bạc Tranh nhất định gọi đến.

Thực ra cô ở Pháp mỗi ngày chỉ qua lại ba điểm tạo thành một đường thẳng, cũng không có chuyện gì đáng nói, Cố Bạc Tranh cũng không phải người thích đem cuộc sống xé thành từng mảnh nhỏ để kể ra, hai người thường xuyên trong tình trạng mở video call, một người vẽ tranh, một người đọc sách, ngẫu nhiên nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, ngẫu nhiên thấy cái gì muốn cho đối phương xem thì gửi qua, nói chuyện rất ít, nhưng đây là thời khắc Diệp Hân Ngu Dương thoải mái nhất trong ngày.

Cô lúc đó có Cố Bạc Tranh bầu bạn, còn Cố Bạc Tranh thì sao?

Mẹ Cố dường như không thấy tròng mắt đo đỏ của Diệp Hân Ngu Dương, nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, than: "Cố gia trải qua ba đời mới phát triển được như ngày hôm nay, dì nghĩ cũng không thiếu cái gì nữa, dù cho sau này có gặp phải đại nạn, đó cũng là con đường mà con cháu phải đi. Con xem, Cố gia có thể cho phép Thành Thành lấy Thanh Vãn, cũng có thể cho phép Tích Hoa lấy Thẩm Châm, điều đó cho thấy thái độ của tiền bối nhà họ Cố. Những người tự dán lên, chúng ta không cần, bởi vì những người đó đều có mục đích. Là một người mẹ..."

"Dì Cố." Diệp Hân Ngu Dương sát lại gần, mẹ Cố không nói nữa, nhẹ nhàng vuốt bờ vai cô.

"Dì biết."


Cố Bạc Tranh kiếm cớ rời bàn tiệc đi tìm Diệp Hân Ngu Dương, từ xa đã nhìn thấy cô và mẹ Cố, anh tiến gần nhạy cảm phát hiện tâm trạng Diệp Hân Ngu Dương có chút đi xuống, đầu mày không tự giác cau lại: "Có chuyện gì vậy?"

Mẹ Cố hướng về phía anh trợn trắng mắt—Con trai ruột đây ư?! Lẽ nào mẹ anh là bà mẹ chồng ác độc?

Diệp Hân Ngu Dương thấy anh tới, vẻ mặt kì quái: "Không sao cả."

Cố Bạc Tranh giọng điệu trầm trầm: "Tâm trạng em không đúng."

Diệp Hân Ngu Dương trong lòng khó lí giải—đây chính là thanh mai trúc mã?

"Dì Cố vừa kể mấy chuyện hồi anh ở Pháp..." Diệp Hân Ngu Dương ngập ngừng nói.

Cố Bạc Tranh nhấc mày, ngữ khí không đổi: "Anh ở bên đó sống rất tốt, trước khi đi đã liên hệ một phiên dịch kiêm gia sư người bản địa 24/24h. Em đừng có nghe mẹ anh nói."

Diệp Hân Ngu Dương: "..." Cho nên dì Cố dì đã kể chuyện này trước mặt bao nhiêu người rồi cơ chứ?

Mẹ Cố: "..." Con trai ruột!

Trầm mặc nửa giây, mẹ Cố mang vẻ mặt nói không rõ nhàn nhạt nói: "Mẹ nói cái gì rồi? Mẹ nói Tranh Tranh nhà chúng ta học vẽ tranh, trong nhà mà có thêm người học viết chữ nữa thì tốt rồi, về sau sinh con bất kể nam hay nữ tuyệt đối hơn xa trẻ con nhà khác, chẳng lẽ nói sai à?"

Cố Bạc Tranh thầm liếc Diệp Hân Ngu Dương một cái, mơ hồ nói: "Cái này thì đúng."

Diệp Hân Ngu Dương: "!!!"

Mẹ Cố hứ một tiếng, sửa sang lại vai áo: "Tiểu Tồn cũng viết chữ đó, viết chữ gặp viết chữ, chủ đề chung chắc hẳn có rất nhiều?"

Cố Bạc Tranh nhìn mẹ nhà mình—Mẹ ruột đây ư?

Mẹ Cố lười quản anh, đưa ly nước ép lựu cho nhân viên phục vụ, cảm thán: "Tiểu Tồn cũng là đứa mẹ nhìn nó trưởng thành, mấy đứa nói xem đã 30 rồi sao vẫn chưa dẫn bạn gái về? Đứa trẻ này, thật khiến người khác lo lắng."

Cố Bạc Tranh: "..."

Mẹ ruột!

Con trai mẹ 30 tuổi cũng chưa dẫn bạn gái về mẹ còn đang lo lắng cho ai hả?!

Mẹ Cố cuối cùng miễn cưỡng liếc anh một cái, miễn cưỡng nói: "...Ô, con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc xem xét chuyện chung thân đại sự rồi."

Cố Bạc Tranh mặt không biểu cảm gật đầu.

"Tốt nhất tìm đứa nào biết viết chữ ấy."

"Con biết rồi."

Diệp Hân Ngu Dương ở một bên nghe xong 囧囧

Lúc Cố Bạc Tranh xuất hiện ở bên này có rất nhiều cặp mắt xoẹt xoẹt nhìn qua, đủ loại ánh mắt khiến người luôn trấn định như Diệp Hân Ngu Dương cũng nhịn không nổi đỏ mặt, bị nhiều phái nữ e thẹn ngại ngùng, muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm, bất kì người con gái nào cũng không thoải mái được.

Mẹ Cố vừa đi mất, đã có người to gan tiến lên chào hỏi, bọn họ mới không thèm để ý lời mẹ Cố nói lúc trước, mẹ là mẹ, con trai là con trai, bọn họ muốn kết hôn với con trai chứ không phải với mẹ, nói thêm vài câu cũng không chết được. Phụ nữ thời đại mới, phải độc lập cởi mở, phải dũng cảm nắm bắt hạnh phúc của đời mình.

"Đã lâu không gặp, Cố tiên sinh." Người thứ nhất.

"Đã từng gặp sao?"

"..."

"Tôi rất thích tranh của anh, gặp được người thật quả thật rất vui mừng!" Người thứ hai.

"Bức nào?"

"..."

"Tôi từng sống ở Pháp hai năm, Paris rất đẹp." Người thứ ba.

"Ngại quá, tôi ở Lyon."

"..."

"Tôi rất thích anh, chúng ta làm bạn được không?" Người thứ tư.

"Tôi không thích cô."

"..."

......

......

Chu Doanh Doanh bước tới, hào phóng thoải mái, tươi cười mở lời: "Rất thích tác phẩm mới dạo gần đây của anh "Phong", cảm thấy so sánh với các tác phẩm trước đây mới mẻ hơn một chút. Trước đây chỉ tiềm ẩn trong tranh, đột nhiên đem thứ tiềm ẩn đó thể hiện ra, nói thật lòng, khiến tôi bị chấn động."

Ừm, có chuẩn bị mà đến.

Diệp Hân Ngu Dương quan sát cô ta, vẻ ngưỡng mộ trong mắt có vẻ không phải là giả.

Cố Bạc Tranh không hề có cảm giác Bá Nha gặp Tử Kì(1), phản ứng đạm nhạt: "Cảm ơn." Nhưng so sánh với những cô gái trước đó đến chào hỏi, ngữ khí khách sáo hơn nhiều.

Chu Doanh Doanh thần sắc tự nhiên le lưỡi, dường như có chút ngại ngùng: "Tôi chưa từng học vẽ, chỉ tự mình mua sách về đọc, có nhiều chỗ nửa hiểu nửa không."

Nói chuyện ba phần giữ lại bảy phần, hay lắm.

Vì người nào đó mà bắt đầu học cách thưởng thức tranh, quá trình vất vả, gian khó không kể hết, mông mông lung lung, khiến người khác thương tiếc, trình độ nửa vời mà vẫn nhìn ra được cảm giác giấu trong tranh của anh, không biết là đã ngắm bao nhiêu bức tranh của anh, lại không biết mỗi một bức đã ngắm biết bao nhiêu lần. Chậc.

"Em thấy sao? Người đàn ông hỏi cô.

"Hả?" Diệp Hân Ngu Dương lập tức phản ứng lại, "Em chưa xem."

Người nào đó không vui: "Sao không xem, tranh đó là cho em."

Diệp Hân Ngu Dương sờ sờ mũi: "Em không biết anh ra tác phẩm mới."

Cố Bạc Tranh híp mắt: "Diệp Hân Ngu Dương, bảy năm nay em đều không xem tranh của anh?" Trực giác của đàn ông có lúc chuẩn đến đáng sợ.

Diệp Hân Ngu Dương nhìn anh, nhún nhún vai.

"Giỏi lắm." Răng thật ngứa.



*Chú thích:

(1) Bá Nha gặp Tử Kì: gặp được tri âm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro