Chương 18: Cuộc đối đầu không có đối thủ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ván thứ tám, Diệp Hân Ngu Dương tung đầu tiên, cô lơ đãng quét mắt một vòng, cười nhẹ, "Cộp" một tiếng xuống bàn—đôi 5.

Vũ Tiểu Hoa thật sự muốn bỏ chạy!

Diệp Hân Ngu Dương thắng, Cố Bạc Tranh thua.

Cố Bạc Tranh sờ sờ mũi, chọn Dare.

"Gọi điện cho người phụ trách hạng mục Thành phố nghệ thuật của công ty anh, nói với họ lời anh vừa nói lúc nãy chỉ là đánh rắm (:v)

"Nói nguyên văn."

"Đánh rắm đó, anh"

Ván thứ chín, Diệp Hân Ngu Dương tung được một đôi 5, Vũ Đông thua.

"Từ bỏ đấu thầu."

Ván thứ mười, Diệp Hân Ngu Dương tung được một đôi 5, Kỉ Phác Tồn thua.

"Từ bỏ đấu thầu."

Ván thứ mười một, Diệp Hân Ngu Dương tung được một đôi 5, Vũ Tiểu Hoa thua.

Vũ Tiểu Hoa sợ hãi run cầm cập nhìn về phía cô, Diệp Hân Ngu Dương đáp lại bằng một nụ cười: "Đăng weibo, 'Anh Kỉ cũng thích đàn ông'."

Vũ Tiểu Hoa: "..." Không có liều nhất chỉ có liều hơn! Diệp nữ vương cô chơi lớn như vậy đến lúc không thu tay lại được đâu!

Diệp Hân Ngu Dương đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường: "Chín giờ rồi các vị, mau về nhà đi."

Trên đường về, Vũ Tiểu Hoa lôi kéo anh trai mình: "Chị Diệp tại sao đột nhiên trở nên xấu xa như vậy...thật quá đáng sượ!"

Vũ Đông cười cười: "Bởi vì đụng đến Cố lão tam."

Vũ Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn anh trai nhà mình: "Tại sao? Chị Diệp không phải đang giận Anh Ba sao? (Tam ca, nhưng vì Vũ Tiểu Hoa gọi bằng anh nên mình dịch thuần việt cho dễ nghe)

Vũ Đông ngẩng đầu nhìn vài ngôi sao rời rạc trên bầu trời, dùng một loại ngữ khí mà Vũ Tiểu Hoa không hiểu lắm như cười như không cảm thán: "Đúng là cô ấy đang giận cậu ta, nhưng không có nghĩa chúng ta có thể bắt nạt Cố lão tam."

"Nhưng mà rõ ràng anh ba bắt nạt chúng ta mà, nói đi cũng phải nói lại, anh ba đột nhiên thua hai ván quả thực quá phi khoa học..." Trực giác của Vũ Tiểu Hoa cảm thấy Cố Bạc Tranh có thể thắng từ đầu đến cuối, thậm chí là có thể tung được toàn đôi 5.

Vũ Đông không trả lời, trong lòng nghĩ—Cậu ta đương nhiên phải thua. Tình huống hai lần đều là nếu cậu ta không thua thì Diệp Hân Ngu Dương sẽ thua. Cậu ta vừa không muốn thắng Diệp Hân Ngu Dương, vừa không muốn Diệp Hân Ngu Dương bị người khác bắt nạt, chỉ có thể khiến bản thân thua, có thể bảo vệ cô, chính mình thua triệt để.

"Haiz..." Vũ Đông than nhẹ một tiếng, "Cứ coi như là tiền mừng đi."

"Tiền mừng gì?"
"Thành phố nghệ thuật."

Cố Bạc Tranh là người cuối cùng rời khỏi nhà họ Diệp, Diệp Hân Ngu Dương im lặng theo sau anh, lúc gần ra đến cổng người đàn ông phía trước đột nhiên dừng lại, Diệp Hân Ngu Dương suýt nữa đâm sầm vào lưng anh, anh quay đầu lại, dùng một loại giọng điệu vừa nghiêm túc lại vừa tùy ý nói: "Lời vừa nãy là thật." Sau đó quay người đi thẳng về hướng cửa lớn nhà họ Cố.

Với sự ăn ý giữa hai người cùng trí thông minh của Diệp Hân Ngu Dương, gần như vào giây phút anh nói xong cô liền hiểu ý của anh, cô nhìn ánh đèn thấp thoáng trước cửa nhà họ Cố, hoảng hốt như trong mộng.

Là thật.

Chỉ từng yêu một người vào độ tuổi đẹp nhất.

Chính là em, A Dương.

Cô mơ mơ hồ hồ đóng cửa, lên lầu, chui vào trong chăn, ngây ngốc rất lâu. Cô vốn cho rằng bản thân đêm nay sẽ mất ngủ, kết quả sau khi nghĩ ngợi lung tung hết chuyện này đến chuyện khác bất tri bất giác chìm vào mộng đẹp.

Trong mơ là khung cảnh chuyến du lịch hồi tốt nghiệp cấp ba, một đám người cùng đi tới điểm cực của bốn phương trời đông tây nam bắc, bên hồ Karakul trên cao nguyên Pamir, cô và Cố Bạc Tranh ngồi trong lều, mặt trời ở phía Tây chiếu xuống mặt hồ một mảnh vàng kim, lấp lánh như đá quý, đàn cừu thong dong dậm bước quay về, tiếng hô của người chăn cừu mềm mại như một khúc dân ca cổ xưa, cô nhét tai nghe vào tai người bên cạnh, là bài Sunset valley của Bandari, hai người cứ như vậy lặng yên nhìn ngắm đường chân trời hoàn toàn biến thành màu đen.

Ở trấn Ô Tô, nơi mặt trời mọc lên sớm nhất Trung Quốc, bọn họ dừng xe trên một mảnh đất trống xa lạ nào đó, sáng sớm trời còn rất lạnh, mấy người họ bọc bản thân mình kín mít không một ngọn gió có thể lọt qua, chỉ lộ ra đôi mắt để nhìn ra bên ngoài, xung quanh bóng tối mờ mịt, đường chân trời trắng đục, mặt trời dần dần nhích lên, cô buồn ngủ đến mức đầu cứ gật lên gật xuống giống như gà con mổ thóc, vào khoảnh khắc mặt trời nhảy ra, Cố Bạc Tranh ấn đầu cô dựa vào vai anh, ánh mặt trời sáng chói tựa sao băng.

Trong mộng thời gian đảo lộn, lúc là thời thơ bé, lúc lại là thời niên thiếu, lúc sau lại là hiện tại, giây trước Cố Bạc Tranh vẫn lầ thiếu niên mặt mày anh tuấn lạnh lùng một mình cầm gậy lấy một chọi mười, giây sau đã biến thành người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đón cô tan làm, vào giây tiếp theo lại biến thành chàng trai chưa hết vẻ trẻ con nghiêm túc ngồi trước bàn vẽ tranh...

Ánh mắt anh sâu thẳm: "Chỉ có anh."

Thần sắc anh nghiêm túc: "Chính là em, A Dương."

Anh không để tâm nói: "Là thật ."

......

Giấc ngủ này cô ngủ rất rất lâu, khi tỉnh lại đã là ba giờ chiều, lừng khừng trên giường một lúc, đến gần bốn giờ mới chịu dậy.

Diệp Tàng Sơn công ty có việc nên không ở nhà, Diệp Hân Ngu Dương nghĩ đến vẫn còn hai đơn hàng chưa hoàn thành, thế là ăn cơm xong liền vào thư phòng.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, trong khoảng thời gian đó Kỉ Phác Tồn có đến một lần, biết được Diệp Hân Ngu Dương đang làm việc liền đi về. Người nhà họ Diệp đều biết lúc Diệp Hân Ngu Dương làm việc rất dễ cáu gắt, không chịu được phiền nhiễu, bình thường lúc cô làm việc sẽ từ chối mọi lời thăm hỏi, những người bên cạnh Diệp Hân Ngu Dương cũng biết điều đó, thông thường lúc cô làm việc sẽ không làm phiền cô.

Đến khi hoàn thành xong đơn hàng đã là một giờ sáng, Diệp Hân Ngu Dương xuống lầu hâm nóng sữa, bảo mẫu của nhà họ Diệp dì Văn bị tiếng động đánh thức, dậy thì thấy Diệp Hân Ngu Dương đang hâm nóng sữa nên rửa tay làm một bát bánh trôi rượu nếp cho cô.

"Hôm nay Kỉ tiên sinh có tới một lần, khoảng 6 giờ chiều."

Diệp Hân Ngu Dương gật đầu, móc điện thoại ra xem, có tin nhắn của Kỉ Phác Tồn, gửi cho cô đại khái vào khoảng 6 giờ, sắp tới sinh nhật Vũ Đông, vốn định rủ cô cùng đi dạo phố.

"Cố tiên sinh cũng tới một lần, cậu ấy đợi rất lâu."

Diệp Hân Ngu Dương chậm rì rì ăn bánh trôi: "Lúc nào ạ?"

"Hơn chín giờ gì đó, gần mười hai giờ mới rời khỏi. Cậu ấy bảo cô chú ý sức khỏe."

Diệp Hân Ngu Dương lặng lẽ ăn hết bánh trôi.

Buổi chiều ngày hôm sau Diệp Hân Ngu Dương qua tìm Kỉ Phác Tồn, hai người vì chuyện sinh nhật của Vũ Đông thảo luận cả một buổi chiều, bữa tối xử lí luôn ở nhà họ Kỉ, ăn tối xong hai người lại bị Kỉ lão gia tử bắt luyện chữ bốn tiếng đồng hồ, về đến nhà họ Diệp đã là hơn mười giờ tối. Diệp lão gia tử đúng lúc xử lí xong công việc ở công ty bước ra từ thư phòng, gặp cô liền nói: "Vừa nãy tiểu tử Cố lão tam có qua đây."

"Ồ." Cô đáp lại một tiếng.

Sau đó quay đầu liền đi ngủ.

Không biết vô tình hay cố tình, suốt nửa tháng sau đó hai người không hề chạm mặt nhau lần nào, Cố Bạc Tranh mỗi tối đều sẽ tới nhà họ Diệp, Diệp Hân Ngu Dương nếu không phải đang ở nhà họ Kỉ thì đang làm việc, hoặc đã đi ngủ mất rồi. Dì Văn đến một hôm thật sự cảm thấy hơi ngại, sau khi trả lời Diệp Hân Ngu Dương đã đi ngủ rồi còn nói thêm: "Hay là tôi lên xem giúp cậu?"

"Không cần đâu ạ, cô ấy ngủ không sau, dì mở cửa cô ấy sẽ tỉnh."

Trong lòng dì Văn mềm mại, cảm thán: "Tính khí của Diệp tiểu thư cậu cũng hiểu, sẽ không kiên trì lâu đâu."

"Cháu hiểu."

Dì Văn vỗ vỗ vai anh, dường như nghĩ đến chuyện gì đó cười nói: "Vừa chớp mắt hai cô cậu đã lớn thế này rồi..."

Diệp Hân Ngu Dương trong đêm tối nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

Nếu anh đã biết em ngủ không sâu, sao mỗi ngày còn đợi em ngủ rồi mới qua, tiếng đóng cửa lớn nhà họ Cố còn lớn hơn tiếng đóng cửa phòng ngủ nữa, anh còn không biết em sẽ tỉnh?

Cố Bạc Tranh bá đạo vô lý trước đây đi đâu rồi?

Vậy nên, trên đời này vô lý nhất vẫn là phụ nữ. Rõ ràng là cô đang tránh mặt anh, không biết nên đối mặt thế nào với sự theo đuổi như có như không của Cố Bạc Tranh, cảm xúc trong lòng loạn thành một đống, vừa chớp mắt đã cự tuyệt người ta được nửa tháng; thế nhưng mỗi tối đều phải đợi bằng được tiếng mở cửa, giống như đang mong chờ gì đó, vừa mong chờ lại vừa cự tuyệt, vô cùng mâu thuẫn.

Đến ngày sinh nhật Vũ Đông (nguyên văn là Kỉ Phác Tồn, nhưng mình nghĩ Vũ Đông mới đúng), Diệp Hân Ngu Dương bởi vì ngày hôm trước vừa chạy deadline đến hai giờ sáng mới ngủ, không để ý chút là đã hơn 11 giờ, vội vội vàng vàng rời giường rửa mặt, vừa đi vừa đánh son, vấp vấp váp váp chạy ra ngoài liền nhìn thấy Cố Bạc Tranh đứng dựa vào cửa xe, mặc âu phục chỉn chu đang gọi điện, anh nhìn thấy Diệp Hân Ngu Dương đi ra, nói hai câu xong liền cúp điện thoại, giúp cô mở cửa xe, chau mày: "Bình thường không thấy em ngủ dậy muộn thế này."

Diệp Hân Ngu Dương trợn trắng mắt, ngồi vào xe: "Ai cần anh quản."

Cố Bạc Tranh tức quá hóa cười : "Vậy anh ở ngoài này đợi em suốt ba tiếng đồng hồ sợ em bị muộn, cho nên trách anh?"

"Trách em vậy." Diệp Hân Ngu Dương không thèm để tâm, quẹt quẹt hai cái chuốt xong mascara.

Răng lại ngứa. Cố Bạc Tranh mài mài răng, thật muốn cắn cô một cái khiến mặt cô dính đầy nước bọt, dính lên hàng lông mi vừa dài vừa cong kia.

Diệp Hân Ngu Dương cố tình không để ý đến anh, Cố Bạc Tranh cũng không phải người thích nói chuyện, trên đường đi hai người không ai nói một lời, đến tận lúc xuống xe, Cố Bạc Tranh vòng qua đầu xe giúp cô mở cửa, lúc Diệp Hân Ngu Dương cúi đầu xuống xe Cố Bạc Tranh hít một hơi thật mạnh, đầu mày lập tức cau lại, anh theo phản xạ đem người đẩy vào trong xe, Diệp Hân Ngu Dương không có phòng bị bị anh đẩy một cái như thế liền ngã về trong xe, cô chỉ kịp tức giận hô một tiếng " Cố..." cửa xe liền đóng lại "rầm" một tiếng, sau đó Cố Bạc Tranh cũng lên xe, Diệp Hân Ngu Dương: "Bà đây mặc cái váy này một không lộ ngực hai không lộ đùi, Cố Bạc Tranh anh lại phát điên cái gì?!"Tình cảnh này khiến cô nghĩ tới từng có một lần cô mặc một chiếc áo hai dây phối với quần short sang nhà Vũ Đông chơi với bọn họ, Cố Bạc Tranh bởi vì có việc nên không thể đến đón cô, chỉ có thể gặp ở chỗ đã hẹn trước, anh mở cửa xe từ bên ngoài cô còn chưa kịp thò chân ra đã bị Cố Bạc Tranh vứt lại về xe, cửa xe "Rầm" "Rầm" hai tiếng vang dội Cố Bạc Tranh đem người đưa đến trung tâm thương mại gần nhất mua một bộ quần áo khác, nếu không thay thì không cho cô xuống xe.

Cố Bạc Tranh mặt lạnh kéo cô qua, trong giọng nói dường như có ba phần tức giận: "Váy chưa kéo khóa."

Hôm nay Diệp Hân Ngu Dương mặc một chiếc váy khá là rộng rãi, lúc nãy cúi đầu định xuống xe váy càng ngày càng tuột xuống, cả khoảng lưng trắng đến lóa mắt, dây áo bra màu đỏ thẫm nổi bật trên làn da trắng tuyết, khiến người khác miệng đắng lưỡi khô.

Diệp Hân Ngu Dương nghe vậy vòng tay sờ phía sau lưng, quả đúng chạm vào làn da của mình, lúc ra cửa quá vội vàng, đến khóa váy cũng quên kéo, lúc mới lên xe có thể do tóc che mất lưng nên không chú ý đến, lúc xuống xe tóc rủ sang hai bên tự nhiên sẽ lộ ra phần lưng... Nghĩ đến việc vừa nãy Cố Bạc Tranh đã nhìn thấy hết, Diệp Hân Ngu Dương cũng không nói gì nữa, lệch người định tự mình kéo khóa. Chắc hẳn tại Cố Bạc Tranh đang nhìn cô, người nào đó trong lúc hốt hoảng khiến tóc bị kẹt vào khóa, đau đến mức hít mạnh vào.

Lông mày Cố Bạc Tranh càng cau chặt lại, anh đem người kéo qua: "Đừng động đậy, để anh."

Bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lấy tóc cô phân ra hai bên, sợi tóc nhè nhẹ quét qua cổ, ngứa một cách lạ kì, anh vuốt thẳng từng sợi tóc, lòng bàn tay như có như không chạm vào làn da trên cổ cô, cảm giác giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, nóng rực một mảng; Sau đó anh cố định khóa kéo, cẩn thận kéo lên kéo xuống hai lần, đoạn tóc bị kẹt tuột ra, anh lấy tay cuộn lấy lọn tóc, Diệp Hân Ngu Dương cứng đờ, động tác của người đàn ông liền ngừng lại. Không thể trách Diệp Hân Ngu Dương có phản ứng, chỗ Cố Bạc Tranh cuộn tóc cô ngay trên eo một chút, cô là người rất sợ buồn, không co người lại đã là rất giỏi rồi.

Cố Bạc Tranh cảm thấy Diệp Hân Ngu Dương run lên, đập vào mắt đều là tấm lưng trắng sứ mịn màng của cô, Diệp Hân Ngu Dương vốn dĩ đã mảnh mai, mặc chiếc váy hơi rộng từ phía sau lưng một khoảng trống lớn như vậy nhìn qua, thật sự giống như không mặc gì, ánh mắt anh sẫm lại, buông lọn tóc đang cuộn trong tay ra, một đôi tay to lớn như có như không thuận theo sợi tóc hướng lên trên: "Ngứa hửm?"

Diệp Hân Ngu Dương cảm thấy cả lưng giống như đang bị lửa thiêu, nóng đến mất cảm giác, trực giác của phụ nữ nói với cô hiện tại không nên chọc vào Cố Bạc Tranh, cô chỉ có thể cứng ngắc cắn chặt răng: "Vẫn ổn...Á!"

Cố Bạc Tranh không báo trước hôn xuống, anh mút thật mạnh, lưu lại một dấu hôn xanh tím. Anh hài lòng híp mắt nhìn một cái—tuy là bây giờ vẫn chưa thể muốn làm gì thì làm, nhưng dự báo trước một chút cũng tốt.

Anh kéo khóa lên giúp cô, Diệp Hân Ngu Dương quay đầu lại tức giận lườm anh, Cố Bạc Tranh tiến sát lại gần: "Nửa tháng là đủ rồi."

Diệp Hân Ngu Dương ngây người.

Cố Bạc Tranh ánh mắt trầm xuống: "Bây giờ em không thể trốn nữa rồi."             

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro