Chương 23: Diệp Nữ Vương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Hân Ngu Dương lúc ở trên xe nhận được cuộc gọi của Cố Bạc Tranh, cô đang xem tình hình phát triển mấy năm nay của nhà họ Diệp mà Tiểu Thanh gửi qua.

"Chính phủ vốn có ý định giao hạng mục triển lãm nghệ thuật cho các công ty tầm trung, nhằm tạo nên cảm giác trẻ trung tươi mới, theo lý mà nói hạng mục lần này rất có khả năng bị anh nắm vào tay, tại sao lại bị Thịnh Đường Thế Giới giành được?" Diệp Hân Ngu Dương ngừng một lúc, "Anh nhường cho Diệp gia?" Thịnh Đường Thế Giới là một công ty giao dịch quốc tế lâu đời, không thuộc sở hữu của Diệp gia, nhưng chịu sự kiểm soát của Diệp gia, người quản lý hiện tại là Diệp Châu Thuận, anh họ của cô.

Tịch Lộ đặt cà phê vừa xay lên bàn, nhẹ nhàng lui ra, Cố Bạc Tranh uống một ngụm.

"Diệp gia cần anh nhường sao? Triển lãm nghệ thuật và Thành nghệ thuật gần như được đấu thầu cùng lúc, anh mới tiến quân vào lĩnh vực văn hóa không lâu, gốc rễ vẫn chư ổn định, một lúc không nuốt được cả hai, chỉ có thể từ bỏ một cái." Anh còn thăm dò ý định của Diệp Tàng Sơn, Diệp Tàng Sơn không quan tâm đến Thành nghệ thuật, cảm thấy hạng mục này tốn quá nhiều thời gian, lượng công việc cũng lớn, rủi ro không nhỏ, ông già rồi, không muốn chịu dày vò, nhưng cảm thấy có thể xử lý Triển lãm nghệ thuật, công việc và sở thích kết hợp, nhẹ nhàng lại bớt việc, thế nên Cố Bạc Tranh quyết đoán từ bỏ Triển lãm nghệ thuật. Nhưng theo ý định của Diệp lão tử lúc đó là muốn để nhà họ Diệp đích thân làm hạng mục này, không biết tại sao kết quả cuối cùng lại là Thịnh Đường Thế Giới. Đây có lẽ là thay đổi nội bộ của nhà họ Diệp, anh tuy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không có gì để nói.

Diệp Hân Ngu Dương từ chối cho ý kiến. Mặc dù Cố Bạc Tranh nói như vậy, nhưng nếu bên trong không châm chước tí nào, cô không tin. Cố Bạc Tranh mặc dù rời nhà họ Cố độc lập ra ngoài làm lĩnh vực văn hóa, nhưng vẫn chưa đến mức đối đầu với nhà họ Cố, nếu như anh muốn làm một phen ra trò, cùng lúc giành lấy Triển lãm nghệ thuật và cả Thành nghệ thuật, nhà họ Cố nhất định sẽ làm đứng ra hậu thuẫn. Đừng nói là thế lực của nhà họ Cố, chỉ cần Cố Nam Thành cùng Cố Tích Hoa hai người lấy danh nghĩa cá nhân giúp đỡ, Cố Bạc Tranh cũng thừa sức ôm trọn hai hạng mục này. Đồng thời tổ chức Triển lãm nghệ thuật và khai thác Thành nghệ thuật nói lên điều gì, Cố Bạc Tranh không thể nào không hiểu. Danh lợi thu về cùng lúc, ngàn vạn ánh mắt chú mục, tiếc cho anh cũng nỡ buông bỏ một cái.

"Vậy Thành nghệ thuật đã vào tay chưa?

"Ngày mai đấu thầu." Nhà họ Kỉ và nhà họ Vũ đột ngột rút lui, Diệp lão gia tử cũng không có ý định nhúng tay, không có gì ngoài ý muốn thì nhất định có thể nắm chắc.

Diệp Hân Ngu Dương vô thức gật gật, lúc sau mới lấy lại phản ứng nhưng anh không nhìn thấy, nói: "Ừ, tốt rồi. Bây giờ em phải về nhà họ Diệp, về chuyện của Giấy Tô, ông nội không hiểu biết về internet cho lắm, em phải quay về suy nghĩ quyết sách."

Cố Bạc Tranh giống như đã sớm dự liệu được: "Hôm nay anh cũng phải quay về."

Câu "quay về" này, hai người đều mặc nhận là về nhà lớn.

"Anh đã tra ra được nguồn gốc của tiêu đề "Giấy Tô dẫn đến ung thư" rồi, tài liệu liên quan đều gửi cho em rồi, em xem trước đi.
"Được"

Hai người cúp điện thoại, bắt đầu xử lý công việc của bản thân.

Lúc cô đến tòa nhà của tập đoàn Cố Đức, số lượt thảo luận của chủ đề "Giấy Tô dẫn đến ung thư" đã đạt đến 200 triệu lượt, một nửa số bình luận kêu gọi đòi công khai công thức bí mật, một nửa còn lại thì công kích mắng mỏ một cách không lí trí, thỉnh thoảng có một vài cư dân mạng nhảy ra nói "Vừa mới giải quyết táo bón xong ra ngoài thế giới đã thay đổi rồi, chủ đề thay đổi nhanh quá đi" lập tức bị một đống người lạ xúm lại công kích, trong tức khắc liền bị những bình luận như "Ha ha $%^&#**!" "Đợi ông bị ung thư sau đó hẵng quay lại đây nói chuyện, ngu ngục" "Giết sạch thủy quân Giấy Tô" "Vứt cho mày năm hào, làm ơn nhổ lương tâm bị chó tha của mày ra, ngu ngốc, không cần cảm ơn" nhấn chìm, đến người chỉ bình luận một câu "chủ đề thay đổi nhanh" cũng bị mắng chửi đến mức này đừng nói đến những bình luận lí trí khác, khó khăn lắm mới có nhà xuất bản nổi tiếng ra mặt phát biểu ý kiến trung lập, bài viết vừa đăng lên đã bị anti bôi đen đàn áp, suýt nữa làm sập hệ thống bình luận của người đó.

Diệp Hân Ngu Dương đóng weibo, đối với cục diện như hiện nay hết sức hài lòng.

"Cô liên lạc thêm vài tác giả cùng giáo sư danh tiếng của các trường đại học, bảo bọn họ nói một chút cảm nhận của bản thân về Giấy Tô, không cần thiết đặc biệt khen ngợi hay chứng minh, tùy bọn họ muốn viết thế nào thì viết. Thuê thêm một đội thủy quân cài vào phần bình luận của những bài viết đó."

Không phải muốn bôi nhọ hay sao?

Tôi giúp các người bôi.

Diệp Hân Ngu Dương đến thẳng văn phòng làm việc của Diệp Tàng Sơn. Cuộc họp khẩn cấp đã kết thúc, Giấy Tô đã được gửi đi kiểm tra, nhanh nhất cũng phải chiều ngày mai mới có kết quả, phải dựa theo trình tự làm việc, dù thế nào cũng không nhanh hơn được.

Hiện tại vụ việc của Giấy Tô bị làm lớn đến mức này, nếu không phát biểu làm sáng tỏ trong hôm nay, rất dễ dẫn đến một lượt tranh cãi khác về vấn đề thái độ. Diệp Hân Ngu Dương suy nghĩ, để Công Nghiệp Giấy Tô Hàng trong vòng một tiếng đồng hồ phải soạn thảo xong lời thanh minh, công bố tình hình Giấy Tô đã được đưa đi kiểm tra lên mạng theo đúng sự thực.

Đợi làm xong hết các bước trên, Diệp Hân Ngu Dương ngồi xuống bắt đầu suy nghĩ, Diệp Tàng Sơn tức giận đến mức trừng mắt thổi râu: "Ông đây cả đời quang minh lỗi lạc chưa từng bị kẻ khác hắt nước bẩn bao giờ! Bọn trẻ bây giờ đúng là chuyện gì cũng làm ra được!"

Diệp Hân Ngu Dương hơi ngừng mạch suy nghĩ: "Ông biết ai làm sao?" Trên phương diện quan hệ rộng, Diệp Tàng Sơn rất có thế mạnh.

"Một công ty cỡ nhỏ tay trắng lập nghiệp, lão già trúng gió, hiện tại con trai lên thay. Mấy tài khoản weibo đầu tiên đưa ra phát ngôn "Giấy Tô dẫn đến ung thư" cùng lúc nhận được một khoản tiền dưới danh nghĩa của vợ hắn" Gừng càng già càng cay, đến thu nhập của người ta cũng điều tra một cách rõ ràng.

"Tên hắn ta là gì?"

"Tần Hiểu Ba"

Tiểu Thanh đem tư liệu liên quan đến Tần Hiểu Ba cho cô xem, xem mười mấy phút đồng hồ Diệp Hân Ngu Dương cười lạnh một tiếng. Thương trường kị nhất là gấp gáp, người có dã tâm lại trầm tĩnh mới là nhân tài có thể làm nên việc lớn, loại người hữu dũng vô mưu chỉ biết đâm đầu về trước như thế này, không cần cô ra tay trị, sớm muộn cũng chịu tội.

Nhà họ Diệp vững chân trong giới văn hóa đã bao nhiêu năm? Nếu cứ như vậy tùy tiện bị một công ty nho nhỏ lật đổ, nhà họ Diệp sớm đã không còn. Cũng chỉ có người tay trắng lập nghiệp mới có thể ngây thơ đến mức độ thật sự cho rằng dựa vào bàn tay của mình có thể làm được mọi chuyện, e là mấy cuộc thuyết giảng khích lệ cổ vũ nghe nhiều quá đâm ra không phân biệt nổi mộng tưởng và hiện thực.

Loại người tự cao tự đại không đi theo con đường chính đáng này, xử lý hắn cô còn sợ bẩn tay.

Cả buổi sáng vẫn chưa có gì vào bụng, giải quyết xong chuyện Diệp Hân Ngu Dương gọi đồ ăn bên ngoài, Diệp Tàng Sơn đang tiếp điện thoại của bên đối tác gọi tới, tất nhiên có liên quan đến việc Giấy Tô, Diệp Hân Ngu Dương nghe câu được câu mất, không đến một lúc có người gõ cửa, chắc hẳn là người giao đồ ăn, Diệp Hân Ngu Dương mở cửa, thế nhưng không phải là người giao đồ ăn mà là Tịch Lộ, trên tay là hộp đồ ăn đóng gói của nhà hàng tư gia "Giấc mộng Nam Kha".

"Ông chủ đặt đó ạ."

Diệp Hân Ngu Dương nhận lấy, hỏi: "Cô đã ăn chưa? Nếu chưa ăn thì cùng ăn đi." Cô vừa liếc qua một chút, phát hiện có mấy món không phải là đồ ăn bên ngoài, phải có người đích thân đến "Giấc mộng Nam Kha" lấy, mà đều là những món Diệp Hân Ngu Dương thích ăn.

Tịch Lộ xua tay liên tục: "Không cần không cần, tôi còn phải nhanh chóng trở về."

"Ừm." Nghĩ đến Cố Bạc Tranh ở bên kia hôm nay cũng vô cùng bận rộn, Diệp Hân Ngu Dương cũng không níu kéo, "Cảm ơn cô đã mang đồ qua đây."

"Không cần khách sáo." Tịch Lộ cười híp mắt, tôi còn phải cảm ơn cô nữa kia, nếu như không phải cô thích ăn mấy món này, tôi còn không có cơ hội lười biếng được xe đưa đón thuận tiện ăn một bữa ngon ở "Giấc mộng Nam Kha", quả thực không thể sung sướng hơn.

Sau khi tiễn Tịch Lộ đi Diệp Hân Ngu Dương bắt đầu ăn cơm, Diệp Tàng Sơn ở bên cạnh cười híp mi nhìn cô. Diệp Hân Ngu Dương vô cảm: "Ông nhìn gì vậy?

"Nhìn người ta yêu đương."

Diệp Hân Ngu Dương đỏ mặt, không thèm để ý đến ông nữa.

Diệp Tàng Sơn vẫn cười híp cả hai mắt nhìn cô chăm chăm, Diệp Hân Ngu Dương tức giận: "Diệp Đại Phúc!"

Bị gọi là "Diệp Đại Phúc" nhưng Diệp Tàng Sơn cũng không tức giận, vẫn như cũ cười híp mắt nhìn cô.

Diệp Hân Ngu Dương quả quyết thu dọn đồ đạc bỏ đi, chạy sang văn phỏng Tiểu Thanh ăn.

Tiểu Thanh là trợ lý của Diệp Tàng Sơn, văn phòng của cô ấy ở bên cạnh văn phòng Diệp Tàng Sơn, lúc Diệp Hân Ngu Dương vào Tiểu Thanh đang ăn cơm hộp, nhìn thấy hộp cơm của "Giấc mộng Nam Kha" Diệp Hân Ngu Dương ôm trên tay, một miếng súp lơ nghẹn ở cổ, cô ấy oán hận nhìn Diệp Hân Ngu Dương: "Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt"(1)

"Cùng ăn đi."

"Được thôi!" Quyết đoán vứt hộp cơm trên tay chạy sang đón lấy hộp cơm của Diệp Hân Ngu Dương bày lên bàn, "Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên." (2)

Diệp Hân Ngu Dương: "..."

Nói thế nào cũng là người làm văn hóa, thơ từ ca phú đúng là há miệng là có.

Hai người bày đầy nửa cái bàn, Tiểu Thanh tặc lưỡi: "Chủ tịch đúng là chiều cô!" Diệp Hân Ngu Dương biết cô ấy hiểu nhầm là Diệp Tàng Sơn đặt, cũng không nói gì, tách một đôi đũa mới bắt đầu ăn, Diệp Tàng Sơn giống như biết cô dọn đồ ra xong xuôi rồi, chậm rãi xuất hiện ở cửa văn phòng, cười híp mắt nhìn cô.

Diệp Hân Ngu Dương mặt mày vô cảm nhìn lại: "Ngài rảnh rỗi lắm hở?"

Diệp Tàng Sơn cười: "Bận chứ, bận vô cùng, nhưng bận đến mấy cũng phải nhớ cháu gái vẫn chưa ăn có đúng không"

Tiểu Thanh ngơ ngác, đây không phải là đồ Diệp lão gia tử đặt?

Diệp Hân Ngu Dương mặt vô cảm: "Ngài muốn ăn không?"

"Được đó" Diệp Tàng Sơn từ trong túi áo móc ra một bộ đồ ăn, thần sắc tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, "Đúng lúc đang đói." Ngồi xuống bắt đầu ăn.

Diệp Hân Ngu Dương giúp ông xới cơm, nhìn thấy Tiểu Thanh cầm đũa không dám động, nói: "Cô mặc kệ ông ấy."

Thế là ba người cùng ăn cơm.

Diệp Tàng sơn gắp một miếng thịt bò kho tàu cho cô, than thở: "Cháu gái ruột à, nào, ăn miếng thịt này đi, không có rau mùi đâu." Sau đó tự mình độc thoại: "Sao cả hộp cơm đều không có rau mùi nhỉ..."

Tiểu Thanh nghe ra ý của Diệp Tàng Sơn, nói đế theo: "Đúng đó, thịt bò kho tàu không có rau mùi, canh đậu phụ cũng không có rau mùi, quên bỏ hay sao dị?"

Diệp Hân Ngu Dương ăn miếng thịt bò mà Diệp Tàng Sơn gắp cho, lau khóe miệng, mặt vô cảm: "Cháu ăn no rồi."

Tiểu Thanh thấy cô đi mất, lại thấy Diệp Tàng Sơn cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, cảm thấy thật kì quái.

Diệp Hân Ngu Dương vừa bước ra khỏi cửa liền nhận được điện thoại của Cố Bạc Tranh, cô tránh qua một bên nghe điện.

"Ăn chưa?'

"Ừm, em ăn rồi." Gò má Diệp Hân Ngu Dương hơi ửng hồng, đều tại vừa rồi bị Diệp Tàng Sơn trêu chọc.

Cố Bạc Tranh lật giở tài liệu trong tay, nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của cô: "Sao vậy?"

"Không có gì."

"Trong lời nói chứa đầy ý xuân, vừa ai oán vừa thẹn thùng."

Diệp Hân Ngu Dương: "... Có anh mới chứa đầy ý xuân, mới vừa ai oán vừa thẹn thùng."

Cố Bạc Tranh cười: "Lại thế rồi, chẳng lẽ không đúng ư?"

Diệp Hân Ngu Dương hơi hơi nghiến răng nghiến lợi: "Anh không trêu chọc em sẽ chết sao?"

Cố Bạc Tranh hơi suy nghĩ, đường hoàng đạo mạo nói: "Ừ, sẽ chết" lại bổ sung thêm: "Chết không nhắm mắt."



*Chú thích:

(1)Hai câu thơ của Đỗ Phủ trong "Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự", trào phúng nghịch cảnh thời bấy giờ, quan lại quý tộc trong nhà đầy rẫy rượu thịt ăn không hết cuối cùng chỉ đành để nó thiu thối mục rũa, dan chúng ngoài đường thì chịu đói chịu rét, chết cóng bên đường thành những bộ xương khô.

(2) Tương đương với câu "Một người làm quan cả họ được nhờ"   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro