Chương 7: Tình nặng tựa núi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trên tay ôm một đống giấy, đột nhiên giống như mất hết khí lực, để mặc chúng rơi tán loạn ra đất, một tờ "Cố Bạc Tranh", hai tờ "Cố Bạc Tranh", ba tờ "Cố Bạc Tranh"... hàng nghìn hàng vạn "Cố Bạc Tranh", nhìn thấy mà chấn động lòng người, tất cả đều là "Cố Bạc Tranh".

Em đã cố thuyết phục bản thân chấp nhận số mệnh cứ vậy ở bên cạnh anh mà áp chế tình cảm trong lòng, nhưng vẫn không địch lại được vận mệnh với vô số bước ngoặt.

Vậy là em phải rời khỏi anh sao? Em sẽ đánh mất anh sao? Không phải tạm thời, mà là vĩnh viễn sao?

Vĩnh viễn lưu lạc nơi đất khách quê người, vĩnh viễn lang bạt nơi chân trời góc bể, ngày ngày đêm đêm không được yên giấc?

Cô nhìn anh, ánh mắt từ kinh ngạc ngây ngốc đến trống rỗng rồi trở nên mất phương hướng, anh cũng nhìn rõ mỗi một biểu cảm trên mặt cô—con ngươi ngưng tụ, khóe miệng không tự giác mím lại, đuôi mày nhẹ cau, quai hàm căng cứng, và cả, khóe mắt dần dần ửng hồng.

Cô cười, cười còn khó coi hơn cả khóc, rõ ràng giọng nói đã run rẩy đến mức độ đó còn cố tỏ ra bình tĩnh: "Em..."

"Lại đây!"

Cô vẫn nhìn anh, hai giọt lệ rơi xuống.

"Diệp Hân Ngu Dương, anh bảo em lại đây!" Giọng nói anh khác thường, tựa như đang áp chế cái gì đó, cũng có lẽ đang rất tỉnh táo, thanh âm vừa trầm vừa thấp.

Nhắm mắt mở mắt ra lần nữa là sẽ qua thôi, Diệp Hân Ngu Dương. Cô âm thầm tự nhủ, qua tối nay, biến mất vĩnh viễn, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Cô bước đến, tay anh liền đưa ra tóm lấy, bóp chặt đến mức xương cốt cô phát ra tiếng răng rắc, Cố Bạc Tranh nghiến răng nghiến lợi giam cô lại trong vòng tay, chỉ hận không thể bóp vụn cô ra, nhai ngấu nghiến, từng miếng từng miếng một nuốt xuống: "..." thế nhưng, lại không nói thành lời.

Cuối cùng, anh chỉ có thể hung bạo đem cô ôm vào lòng, dùng hết sức ôm chặt, hận không thể khảm cô vào thân thể, anh cắn vành tai cô, nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Hân Ngu Dương, em đúng là muốn chỉnh chết anh!"

Diệp Hân Ngu Dương không nghe vào tai bất cứ cái gì, cô hiện tại chỉ muốn bỏ chạy, cô rất sợ, chiếc nhẫn, gặp lại, ở riêng, sự thật, mọi chuyện đến quá nhanh, cuộc sống yên bình bảy năm đột nhiên bị phá vỡ, từ lúc cô nhận được chiếc nhẫn đó, đủ loại ý nghĩ điên cuồng sản sinh trong đầu, một khắc cũng không ngừng.

"Bây giờ cũng muộn rồi, em muốn đi ngủ." Cô ngước lên nhìn anh, giọng nói vẫn phát run, "Có chuyện gì chúng ta ngày mai nói được không?"

Cố Bạc Tranh trầm mặc nhìn cô, nhìn biểu cảm giống như trời đất sụp đổ của cô, muốn khóc nhưng cố hết sức không khóc. Hiện tại tâm trạng anh phức tạp tuyệt đối không kém cô, phẫn nộ xông thẳng lên não đến mức đầu âm ỉ đau, nhưng nhìn dáng vẻ muốn khóc mà không khóc của cô ngược lại con tim vừa chua vừa xót, anh hơi dùng lực bưng mặt cô lên, hô hấp hai người giao thoa, răng thật ngứa, muốn cắn người, anh nghiến răng: "Đây là nguyên nhân em bỏ đi suốt bảy năm?" Cự li gần như vậy, trong lúc nói chuyện cảm giác môi sắp chạm vào nhau, "Yêu anh thì chết à?"

Bởi vì khoảng cách quá gần Diệp Hân Ngu Dương căn bản không nhìn rõ biểu cảm của anh, đôi môi ép sát từng bước, ép người khác tới cực hạn, toàn bộ đều là hơi thở của anh, đều là anh, dùng sức ôm chặt lấy cô như vậy, ngữ khí ác độc như vậy, nếu đã anh ác, cô cũng ác, tất cả tâm trạng bùng nổ trong một giây—

"Sẽ chết!" Cô dùng hết sức đẩy anh ra, nước mắt rơi liên tục, "Anh cho rằng em muốn yêu anh hay sao?!Anh cho rằng em không muốn yêu người khác hay sao?!Nhưng tất cả những người khác đều thua rồi, Cố Bạc Tranh anh ở bên cạnh em bao nhiêu năm? Người khác ở bên cạnh em được bao nhiêu năm? Ai có thể giống như anh, từ mẫu giáo, tiểu học, sơ trung, cao trung, đại học, đến lúc đi làm, tham gia vào mỗi thời khắc đặc biệt trong cuộc đời em? Bọn họ dù cho có tán gẫu đến đề tài nào đều không tránh khỏi nhắc đến anh! Người khác muốn tìm hiểu em, được, em cho bọn họ tìm hiểu, nhưng có tác dụng gì? Người thông minh đến đâu lại bỏ ra bao nhiêu sức lực cùng tâm trí, cũng không sánh nổi với 29 năm bên nhau! 29 năm, đời người có nổi mấy cái 29 năm? Cứ cho là sống đến 90 tuổi, cả đời cũng chỉ có ba lần 29 năm mà thôi, dù cho có ba lần 29 năm cũng không có lần nào trong số đó bao hàm tuổi thơ, thanh xuân, những ngày tháng dần dần trưởng thành của một người cả. Anh có biết những tháng ngày đó quý giá đến thế nào không, tất cả những lần đầu tiên của cuộc đời một người con gái cơ bản đều gói gọn trong 29 năm này, mà những cái lần đầu tiên của Diệp Hân Ngu Dương em, tất cả đều liên quan đến Cố Bạc Tranh anh! Về sau tất cả những người đàn ông cùng em đi xem phim, tặng em hoa, cùng dùng bữa tối dưới ánh nến, thậm chí cả những việc tầm thường như tản bộ, mua sắm, xem tivi, em chỉ có thể nghĩ tới người đầu tiên cùng em làm những việc đó là Cố Bạc Tranh! Rốt cuộc là tại vì sao!."

Cô mệt mỏi tới cùng cực, hai tay vô lực che lấy mặt, nước mắt thuận theo kẽ tay rơi xuống, "Em thường nghĩ, tại sao anh lại xuất hiện trong sinh mệnh của em..."

Cố Bạc Tranh ánh mắt thâm trầm: "Chính là vì giờ khắc này."

Diệp Hân Ngu Dương kinh ngạc ngây ngốc nhìn anh.

Vẫn là dáng vẻ thâm trầm đó, từng lời anh thốt ra chậm rãi mà tràn đầy sức mạnh: "Chính là vì một ngày, khắp nơi trong sinh mệnh em không nơi nào không có anh, em ở bên bất kì người đàn ông nào cũng chỉ có thể nghĩ đến anh."

"Không có người nào khác, chỉ có anh."

Diệp Hân Ngu Dương giật mình, hoàn toàn tỉnh táo. Nghiêng mặt qua, đối diện với ánh mắt nặng nề của anh, cô hô hấp nhẹ, đầu óc hơi choáng váng, đối mặt mà quên mất nói chuyện, đợi cô phản ứng lại thì Cố Bạc Tranh đã ép lại gần nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt cô, thần sắc như thường: "Mấy giờ rồi?"

Diệp Hân Ngu Dương không nói gì, cô rạp người bên giường lâu đến mức tay tê cứng, hai chân cũng bởi tư thế vẹo người mà đau đớn. Cô không biết có nên ăn mừng đây chỉ là mơ.

Chỉ có anh.

Ánh mắt thâm trầm, kiên định, bá đạo, khiến người ta không bình tĩnh nổi.

Hô hấp gần trong gang tấc, xúc cảm mềm mại, cùng nhịp tim của Cố Bạc Tranh.

Trong đầu một bên là giấc mơ vừa rồi, một bên là nụ hôn khiến gương mặt cô nóng bỏng, hai bên cùng tra tấn kết quả cô vẫn nằm rạp bên giường cả nửa ngày không thốt lên lời.

Là ảo giác của cô ư? Tại sao cảm giác Cố Bạc Tranh có chút khác biệt? Giống như trước đây vẫn còn có chút kiêng dè, nhưng dường như có thứ gì đó bị phá vỡ, dường như không còn gì có thể trói buộc được anh.

"Hai giờ rưỡi." Cố Bạc Tranh nhìn đồng hồ, quay đầu lại nhìn Diệp Hân Ngu Dương vẫn nằm đó, bước tới bế ngang cô lên đặt lên giường, "Sao em không đánh thức anh?" tiện tay kéo chăn qua đắp lên người cô.

"Em cứ ngủ trước đi, anh đi tắm."

Hồi nhỏ họ cũng thường thơm qua thơm lại, 4 hay 5 tuổi gì đó? Có lẽ xa cách 7 năm nên anh ấy tạm thời chưa thích ứng được? Diệp Hân Ngu Dương nghĩ nghĩ, nghĩ một lúc bản thân cũng tự cảm thấy 囧—đến cô cũng không tin nổi, Cố Bạc Tranh rốt cuộc anh đang chơi trò gì vậy?

Anh thực sự coi em là em gái ư, bà đây mà là em gái anh ư?

Chết tiệt!

Càng nghĩ người nào đó càng thẹn quá hóa giận, chăn cuốn một vòng, đi ngủ!

Phòng tắm lúc này—

Cố Bạc Tranh tựa người trên cửa, trong gương phản chiếu gương mặt anh, ngang tàng, bén ngọt tựa đao khắc, đó là một gương mặt dù đặt trên bìa họa báo cũng vẫn hiện rõ nét ngang ngược, dường như không có gì có thể chế trụ anh.

Người đàn ông nhấc tay vuốt vuốt lông mày, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, anh chậm chạp mở miệng nhưng không phát ra âm thanh:"Diệp Hân Ngu Dương."

Nếu anh đã trở lại rồi, em đừng hòng chạy thoát.

Đợi anh tắm xong bước ra, Diệp Hân Ngu Dương đã ngủ rồi, dưới cặp lông mi dài hiện rõ quầng thâm mắt, dáng vẻ lúc ngủ trông có vẻ không được an ổn, cô nằm nghiêng, tay tóm chặt chăn, môi mím lại.

Anh đứng cạnh giường, nhìn cô.

Nên định nghĩa tình cảm giữa bọn họ thế nào đây?

Có người nói, trong hiện thực không hề có thanh mai trúc mã, nếu một nam một nữ từ lúc bắt đầu có ý thức đã ở bên nhau, thấu hiểu đối phương tựa thấu hiểu bản thân, vậy loại tình cảm này đến cuối cùng chỉ có thể là tình thân. Bạn từng thấy dáng vẻ cô ấy lúc nhỏ tè dầm, chảy giãi, bạn từng thấy dáng vẻ vô lý gây sự thời nổi loạn của cô ấy, cô ấy thỉnh thoảng sẽ làm nũng, thỉnh thoảng sẽ tự cao, thỉnh thoảng sẽ bày ra bộ dáng căm ghét thế tục, thỉnh thoảng sẽ lạnh lùng, tất cả cái xấu của cô ấy, có thể chỉ ra tất cả khuyết điểm của cô ấy, một cô gái như vậy, bạn còn có thể có cảm giác mới mẻ hay không?

Một người ở đã bên chung sống hai mươi năm, rồi sẽ cùng bạn trải qua quãng đời còn lại, bạn thực sự sẽ không cảm thấy ghét bỏ, phiền phức sao?

Vũ Đông nói: Sẽ

Kỉ Phác Tồn nói: Sẽ

Tất cả đàn ông xung quanh anh gặp phải câu hỏi này đều sẽ không do dự mà trả lời—Sẽ.

Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông là loài động vật cần có kích thích (kích tình?)

Nếu một người phụ nữ chung sống hơn hai mươi năm với bạn, kích thích sớm đã không còn tồn tại.

Anh lặng lẽ ngắm cô, trán, xương mày, mí mắt, mũi, miệng, cằm. Bảy năm, thời gian không hề lưu lại chút dấu tích xa lạ nào.

Nhưng. Anh thầm hỏi trong lòng, tại sao em lại khác biệt?

Tại sao cùng với năm tháng trôi qua, tuổi tác dần tăng lên, ý muốn cùng em trải qua quãng đời còn lại ngày càng trỗi dậy điên cuồng? Giống như cỏ dại trên hoang mạc, bị từng ngọn lửa từng ngọn lửa thiêu đốt, tất cả lý trí cũng theo đó mà bị thiêu cháy sạch sẽ.

Anh đã từng cho em một cơ hội, để em rời xa anh, anh đã cho em cơ hội để em yêu người khác.

Bảy năm, nếu như em nguyện ý yêu một người khác... Ánh mắt anh trầm xuống, cúi thấp đầu hôn lên môi cô: "Ngủ ngon, Diệp Hân Ngu Dương của anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro