Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🦑🦑🦑🦑🦑

 Hạ Nhiễm cảm thấy Trữ Yến bây giờ đang bị bao phủ bởi loại cảm xúc kỳ lạ, cậu đã nhiều lần liên tưởng tới cảnh tượng hai người gặp lại nhau, sẽ là lướt qua như người xa lạ, sẽ là đối diện nhau không nói lời nào, hoặc sẽ là khách sáo chào nhau một tiếng, nhưng hiện tại lại không giống.

 Trữ Yến khóc, đôi mắt ngâm nước kia chăm chú nhìn Hạ Nhiễm. Trữ Yến không nói gì, nhưng đôi mắt đỏ ửng đó như biết nói chuyện, muốn nói ra đối với Hạ Nhiễm là nhớ nhung, là hối lỗi, là tình yêu sâu đậm, ánh mắt đó nóng bỏng như muốn thiêu đốt Hạ Nhiễm.

  Hạ Nhiễm không quan tâm đến nước mắt Trữ Yến cũng không muốn biết Trữ Yến vì ai mà khóc. Chỉ là Trữ Yến khóc, cậu lại cảm thấy khó chịu, đôi mắt có chút chua xót, đứng trước gương mặt này cảm xúc cậu vẫn như ngày đó chỉ là hiện tại không còn rơi lệ. Ba năm đã sớm trở thành quá khứ.

 Kết  quả  của việc học cách buông bỏ là nước mắt.

 Trong tầm mắt Trữ Yến, Hạ Nhiễm là bị nước mắt bao trùm biến thành bộ dạng mơ hồ, buồng vệ sinh tối tăm, ánh sáng yếu từ đèn chảy xuôi xuống bóng dáng mờ nhạt của Hạ Nhiễm. Trữ Yến nghĩ mình đang ở trong mơ, dù thực tế hắn đã vô số lần mơ thấy Hạ Nhiễm, nhưng hiện tại hắn vẫn xem đây là mộng đẹp, sẽ không thấy mất mát.

 Trữ Yến luôn quý trọng từng giấc mộng hai người gặp nhau, vì thế hắn chộp lấy nắm tay Hạ Nhiễm, gắt gao ôm Hạ Nhiễm trong vòng tay mình.

 Giấc mộng này so với trước đây rất chân thật.

 Nước mắt hắn dính ướt làn da Hạ Nhiễm, nhưng mở miệng lại không giống khóc nức nở, mà là khàn khàn, như nói mớ: "Anh không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh mơ về em cả, nhưng càng ngày số lần gặp được em càng ít đi, anh sợ..., anh sợ bóng dáng em sẽ dần biến mất, may mắn hiện tại em quay về với anh rồi..."

 Hạ Nhiễm ngẩn người, nhất thời không nói lên lời, mím môi nhẹ nhàng đẩy Trữ Yến ra, nhưng Trữ Yến không động đậy, như không cảm nhận được hành động đẩy của Hạ Nhiễm.

 Hắn đang chìm trong mộng đẹp làm sao có thể dễ dàng tỉnh giấc?. Hắn còn hận không thể mãi mãi ở cùng Hạ Nhiễm trong mộng đẹp.

"Trữ tiên sinh."

 Trữ Yến nghe được lời nói của Hạ Nhiễm.

"Anh Trữ."

 Đây là lần thứ hai.

"Trữ Yến!"

 Giọng Hạ Nhiễm có đôi chút khó chịu. Trữ Yến đôi chút tỉnh táo lại nhưng vẫn như cũ không muốn buông cậu ra, mà dùng giọng điệu thương lượng, nói nhẹ: "Làm ơn cho anh ôm một lúc thôi, không lâu đâu, anh biết em sẽ lại rời đi..., một lúc thôi."

 Rõ là giọng điệu bình đạm, không có bất ngờ hay vui vẻ như đã trải qua vô vàn lần, nhưng Hạ Nhiễm lại cảm thấy bản thân hắn đang rất đau đớn, thống khổ.

 Trữ Yến ôm ngày càng chặt, Hạ Nhiễm không chịu nổi dùng lực đẩy ra, kỳ quái nhìn hắn: "Anh làm sao vậy?"

 Bước chân Trữ Yến có chút mơ hồ, mờ mịt bị đẩy lùi ra sau hai bước: "Anh chỉ đơn giản muốn ôm em thôi."

 Hạ Nhiễm nhăn mày: "Vì sao anh lại muốn ôm tôi."

"Bởi vì anh nhớ em."

 Hạ Nhiễm thấy tim mình ngừng đập một nhịp, cơ thể như vô lực sắp ngã xuống. Cậu không thể nghĩ rằng đây là điều mà một Trữ Yến tỉnh táo sẽ nói, hiển nhiên lúc này hắn không giống đang trong trạng thái tỉnh táo, càng giống như đang mộng du.

 Hạ Nhiễm nháy mắt như bị ù tai, xung quanh không có bất kì âm thanh gì, nhưng lại nghe rõ hơi thở Trữ Yến, hoảng hốt rồi lại lưu luyến âm thanh quen thuộc này. Cậu sửng sốt vài giây, hoàn toàn không tin được ngữ khí ôn nhu này lại từ Trữ Yến.

"Anh có thể ôm em không?"

Hạ Nhiễm lấy lại tinh thần sau vài giây ngẩn người, sắc mặt phức tại nói: "Không được."

"...Ừm"

Trữ Yến gật đầu thỏa hiệp, một lát sau lại hỏi: "Lần này em có thể ở lại đây lâu hơn chút không?"

"Chờ một chút, anh Trữ, khoan hẵng." Hạ Nhiễm nghe không hiểu một chút nào, rõ ràng chỉ là câu nói rất đỗi bình thường, cậu lại như thể không nghe rõ, chân mày từ từ nhăn lại, trong mắt vẫn là vẻ ôn hòa: "Anh làm sao vậy, đây là...mắc bệnh gì sao?"

"Anh có bệnh sao? Như thế nào đến cả em cũng bảo anh như vậy." Trữ Yến hơi kéo khóe miệng cười: "Nhớ đến em là bệnh sao? Yêu em là bệnh sao? Vậy cứ xem như anh sinh bệnh đi, ít nhất anh lại được mơ thấy em."

Ba năm có thể thay đổi hoàn toàn một người sao?

 Trữ Yến tiền tụy, gương mặt kia không còn sự ngạo mạn, mà là sự yếu ớt khiến Trữ Yến khó tin, đôi mắt đen nháy diễn tả vô vàn cảm xúc, nước mắt chảy xuống gò má, đôi môi run rẩy tái nhợt: "Anh rất nhớ...rất nhớ... em. Anh đã hủy hôn, em có nhìn thấy không? Anh vì em mà tổ chức hôn lễ, em có nhìn đến không?"

 Trữ  Yến như tự mình lẩm bẩm thủ thỉ, hoặc chính hắn đang xem đây là trong mộng cảnh. Hạ Nhiễm nhìn xuống cánh tay rũ xuống, bàn tay nắm chặt ống quần mình y như đứa trẻ làm sai khóc lóc luống cuống nhận lỗi. Vẻ ngoài chật vật này nhìn qua không ai nghĩ anh ta là vị thiếu gia nhà học Trữ nhìn đời bằng mũi kia.

 Hạ Nhiễm cảm thấy buồn cười. Ánh mắt hai người chạm nhau, tim Hạ Nhiễm như bị bóp nghẹt bởi nỗi buồn khó tả trong mắt Trữ Yến, Trữ Yến gần như nói năng lộn xộn: "Em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ cố gắng trở thành con người mà em thích, anh sẽ nghiêm túc trở thành bộ dạng ngốc nghếch kia...Em...em có thể quay trở về với anh, nhìn anh...nhìn xem anh sẽ trở thành con người mà em muốn thấy không?"

 Vớ vẩn.

 Đây không phải là điều mà vị thiếu gia nhà Trữ này sẽ nói ra, cũng không phải điều mà một Trữ Yến vô cảm sẽ làm. Từ lúc đặt bút xuống kí vào đơn li hôn, Hạ Nhiễm đã biết con người thật của Trữ Yến như nào. Không có chuyện vị thiếu gia kiêu ngạo này nguyện ý bước tiếp đường đời với cậu, cậu hiểu cuộc hôn nhân nhân này với Trữ Yến chính là một vết nhơ trong đời. Hạ Nhiễm đã rất nhiều lần nghe thấy Trữ Yến với giọng điệu ghét bỏ rằng cuộc hôn nhân này không nên tồn tại.

"Chỉ là beta tầm thường."

"Cậu ta đem tới ích lợi gì cho tôi?"

"Đừng có hối hận rồi quay lại dựa dẫm, ăn vạ tôi."

 Hạ Nhiễm tâm loạn như ma, cậu không thể đem người đang khóc thút thít tay bám chặt ống quần cậu liên tưởng tới cái người kiêu ngạo, lạnh lùng trong trí nhớ của mình, giống nhau chỗ nào? Nếu không phải là khuôn mặt đó, Hạ Nhiễm không bao giờ nghĩ tới Trữ Yến sẽ nói được những lời như vậy.

 Ba năm trước đây đã đường ai nấy đi. Là Trữ Yến tiếp tục tiến hành hôn lễ. Cũng là Trữ Yến nói hai người bọn họ không được xen vào lẫn nhau.

 Nếu đã tiến về phía trước tại sao lại ngoảnh đầu nhìn lại?

"Anh Trữ, tôi còn có việc bận xin phép đi trước."

 Trữ Yến chớp đôi mắt khô khốc, cố nặn ra một nụ cười, câu nói làm nhận thức hắn bị đảo lộn, nhất thời không biết đáp lại như nào, vô thức lựa chọn trốn tránh.

 Trữ Yến không nói, ngẩn người hai giây, tiếc nuối nói: 'Em không ở lại với anh thêm chút nữa sao? Có phải anh phiền phức lắm không? Anh sẽ nói ít hơn...anh chỉ...chỉ là muốn được gặp em nhiều hơn thôi."

 Kỳ thật Trữ Yến không cố tình muốn nói cho Hạ nhiễm biết điều này, chẳng qua hắn chỉ nghĩ đây là mộng, coi Hạ Nhiễm trước mắt chỉ là nỗi nhớ của hắn tạo thành, hắn muốn níu cậu lại, mà để làm vậy thì chỉ còn cách tiếp tục nói. Đã từng có một Hạ Nhiễm luôn chú tâm lắng nghe những gì hắn nói, cho dù có vội vàng, bận rộn cũng sẽ lặng lẽ ghi nhớ những câu nói đùa vụng về của hắn trước khi rời đi.

 Nhưng bây giờ hắn không còn nói những câu cười đùa hậu đậu đó nữa, Hạ Nhiễm cũng không còn quan tâm, lắng nghe những gì hắn nói.

Hạ Nhiễm nói xin lỗi, tạm biệt.

 Nhưng giấc mơ tiếp theo có thể thấy nhau là khi nào? Mà tại sao giấc mơ lại ngắn ngủi đến vậy?

 Hạ Nhiễm vội vàng đi qua Trữ Yến trong hành lang hẹp, Trữ Yến đưa tay muốn níu nhưng chỉ chạm đến vải áo rồi bám vào không khí, đưa mắt hướng bóng lưng Hạ Nhiễm dần biến mất nơi góc tường. Rồi lại nhìn xuống những ngón tay còn sót lại xúc cảm nơi lớp vải, tầm nhìn mơ hồ đi, Trữ Yến sốt ruột dụi dụi mắt, nước mắt dính hết lên tay, nặng mà nóng.

 Trữ Yến im lặng hồi lâu, ngơ ngác nhìn mu bàn tay đẫm nước mắt của mình, tiếng điện thoại di động đột ngột vang lên, hắn vội vàng lấy ra nghe máy, người đầu dây bên kia cầm điếu thuốc, hoài nghi nói:" Trữ Yến, cậu bị ngã vào bồn cầu nhà vệ sinh sao mà lâu thế?"

 Trữ Yến sững người, ngơ ngác nhìn xung quanh: "Đây là ở đâu?"

"Cậu hiện tại ở đâu sao tôi biết được, không phải cậu bảo đi rửa mặt sao, giờ lại đang ở đâu rồi?"

 Trữ Yến thấy tim mình tăng tốc đập nhanh hơn, dần trở nên khó thở rồi dựa vào tường từ từ điều chỉnh lại hô hấp. Tay nắm chặt điện thoại, lẩm bẩm: "Không phải đây là mơ sao?"

"Cậu đang mơ gì vậy? Nhanh quay lại đi, mọi người đang tới rồi."

🦑🦑🦑🦑🦑

 Wattpad của tôi mấy nay như lên cơn ấy mấy bạn ạ😥 , tôi cũng đổi miền các thứ rồi mà lâu lâu vẫn lỗi, chán ghê. Tối nay tôi rảnh thì đăng chương tiếp luôn nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro