Chương 13:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đứng ở vị trí này, có nhiều thứ không còn quan trọng với tôi nữa, chỉ là không một ai được phép ức hiếp đứa con độc nhất của tôi."

Ở nơi sâu tɾong trang viên nhà họ Hạ, ngôi nhà ba tầng kiểu phươռg Tây được xây dựng bên hồ là là nơi Hạ Ninh đã lớn lên. Nhìn kiến trúc tổng thể thì cũng không cũ, mặt nước hồ phẳng lặng hiện ra một màu xanh lam vô cùng tinh khiết. Nhìn từ xa, nó dường như thẳng hàng với bầu trời. Khi bước vào đây, cần phải đi qua một hàng thông dài, kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và phươռg Tây. Xung quanh căn nhà này có những căn nhà kính trồng hoa độc lập và những căn phòng có phong cách kiến trúc Trung Hoa, khá lớn, ngói đỏ tường trắng. Càng đi vào sâu thì tầm nhìn càng lúc càng hẹp, Văn Quân Hạc được Hạ Hoành Hưng mời vào nhà với thái độ lịch sự.

Hạ Hoành Hưng chỉ khoảng năm mươi, ngồi ở nơi quyền cao chức trọng nhiều năm khiến khí chất áp bách không thể khinh thường cứ luôn quanh quẩn trên người ông. Ông ngồi dựa vào sofa, ra hiệu cho Văn Quân Hạc ngồi xuống, có người rót nước trà cho anh, ông lại nhìn Văn Quân Hạc rồi bình tĩnh nói, "Tiểu Văn? Hôm nay tôi tìm cậu tới không vì ý gì khác, tôi nghe nói là con mình thí¢h cậu, đang theo đuổi cậụ Đúng là cuối cùng thằng bé cũng biết cái gì là thí¢h rồi, nhưng từ nhỏ tới lớn, Ninh Ninh chưa từng đi theo sau lưng ai như thế."

Khi Văn Quân Hạc lên xe, anh im lặng tính toán khoảng sáu phút, có người tới mở cửa xe thay anh. Anh nhìn căn nhà xa hoa rộng rãi trước mắt, khó mà nén được vẻ mất kiên nhẫn và ċһán ghét nhàn nhạt.

Đây là lần đầu tiên anh bước vào một nơi không thí¢h hợp với mình như vậy, anhc chẳng thấy hãnh diện chút nào, chỉ thấy khó chịu, phiền phức.

Mùi hươռg nhàn nhạt như mùi thơm của khách sạn thoang thoảng tɾong không khí, đại sảnh rấtlớn, ở đâu tɾong phòng cũng toát ra hương vị tiền tài.

Vào lúc đó, Hạ Ninh đã theo đuổi Văn Quân Hạc từ lâu, ngày nào cũng bày vô số trò, anh đã thấy phiền lắm rồi. Rồi có một ngày nào đó khi anh vừa tan học, vài người đàn ông mặt lạnh mời anh đi theo bọn họ.

"Thế thì sao? Cậu ấy thí¢h tôi nên tôi phải mang ơn cậu ấy à?"

Trong giọng nói của Văn Quân Hạc chẳng có ý vui mừng, trái lại là chỉ có sự phức tạp khi bị Hạ Ninh quấn quýt. Anh cụp mắt nhìn mặt sàn cẩm thạch, "Tình cảm của Hạ Ninh khiến tôi phiền não, thậm chí là không chấp nhận được."

Hạ Hoành Hưng nhìn thiếu niên trước mắt như đang quan sát anh, ông bình tĩnh nói, "Cậu từ chối khiến nó rất đau lòng."

Văn Quân Hạc không hiểu rốt cuộc ông muốn gì, anh cho rằng cha của Hạ Ninh mời mình tới cảnh cáo, bảo mình rời xa con ông, dẫu sao thì bọn họ không phải là người cùng một thế giới.

Thế nên ban đầu là anh đã tỏ thái độ ra.

Nhưng hình như phản ứng của Hạ Hoành Hưng không giống những gì anh đoán. Hạ Ninh rấtngây thơ, có rấtnhiều người hầu đi theo, sống xa hoa rực rỡ, không có liên quan tí gì tới học sinh ngoan lấy được học bổng như Văn Quân Hạc.

Hạ Hoành Hưng mỉm cười, "Tôi tán thưởng cậu, không muốn Ninh Ninh đau lòng, cậu có thể hẹn hò với nó không? Coi như là dỗ nó vui cũng được."

Hôm nay khi Hạ Ninh đi làm, cậu nhận ra ánh mắt của Văn Quân Hạc có hơi là lạ.

Vào thời gian nghỉ trưa, khi cậu cầm cơm hộp đi ăn cơm với Chu Kỷ, lúc đi tới cầu thang bộ, Văn Quân Hạc chợt túm cổ tay kéo cậu tới chỗ cầu thang.

Hạ Ninh nhịn cơn đau ở các đốt ngón tay, cậu nhíu mày nói, "Văn Quân Hạc, anh thả tôi ra đã."

"Lúc trước cậu bị bệnh, sao không nói cho tôi biết?"

Hạ Ninh siết chặt hộp cơm, dù cậu nói cho Văn Quân Hạc nghe thì sao chứ? Có lẽ bọn họ sẽ kéo dài mối quan hệ được một thời gian.

Nhưng với Văn Quân Hạc, đó sẽ không phải xuấtphát từ tình yêụ Sau khi Hạ Ninh bước ra khỏi cái giới kia rồi, coi Văn Quân Hạc là một người có ý thức trách nhiệm cao, cậu đã hiểu được rất nhiều chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro