Chương 14:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Ninh hiểu rõ Văn Quân Hạc, anh là người miệng cứng lòng mềm, cũng là người tốt nhất mà cậu từng gặp.

Hàn Khanh nói rấtđúng, cậu chỉ là gánh nặng̝ của người khác, là chướng ngại vật ngăn cản Văn Quân Hạc bước lên cao.

Trong thời gian đó cậu cũng nghĩ rấtnhiều, không thể làm trễ nãi bước ͼhân của Văn Quân Hạc được, suy nghĩ này không phải là xúc động nhất thời mà là lên men qua từng ngày, tích lũy từ từng chút một.

"...Tôi đã ổn rồi, tôi tự chăm sóc bản thân rấttốt."

Văn Quân Hạc thả lỏng tay Hạ Ninh ra, đột nhiên cười lạnh một tiếng, đưa tay kéo ống tay áo của cậu, để lộ cánh tay nổi mẩn, "Cái này gọi là tự chăm sóc bản thân thật tốt sao? Bạn trai của cậu không biết cậu dị ứng với hải sản à? Cậu còn nấu cơm hải sản cho anh ta?"

Hạ Ninh tránh né ánh mắt anh, từ từ cụp mắt xuống, thật ra đây là do cậu buồn miệng nên ăn thôi, không phải lỗi của Chu Kỷ.

Hạ Ninh ấp úng.

Bỗng nhiên, Văn Quân Hạc lấy đïện thoại ra, ấn vào hình ảnh, đó là ảnh Chu Kỷ và em trai cùng cha khác mẹ với anh ta đang giằng co ở ngoài xe, chẳng bao lâu sau lại tiếp tục chiến đâύ ở các chiến trường, vào tɾong xe.

Trong hình ảnh, Chu Kỷ bị người kia ôm vào lòng một cách bất chấp, ôm rấtchặt, đứng ở góc này có thể thấy hai người đang hôn nhaụ

"Sao... sao anh lại có ảnh này?"

Văn Quân Hạc phóng to tấm ảnh kia, cho Hạ Ninh xem, rồi lại phóng to đủ để Hạ Ninh thấy được động tác của hai người kia, sau đó anh ra lênh, "Cậu đừng quan tâm tại sao tôi có được hình ảnh này, chia tay đi, ngay bây giờ "

Hạ Ninh im lặng nhìn chăm chú vào mặt Văn Quân Hạc, cậu không thể tin được, sao Văn Quân Hạc lại có những tấm ảnh này? Là ai chụp? Sao nó lại rơi vào tay Văn Quân Hạc?

Văn Quân Hạc, "Làm ngay bây giờ."

"...Anh chụp ảnh người ta mà không xin phép là không ổn."

Văn Quân Hạc thấy Hạ Ninh không bị sốc, còn ra vẻ đạo đức gương mẫu, anh nghi ngờ, "Không nói tới chuyện này, cậu không giận à? Rõ ràng cậu thấy bọn họ đã làm gì mà?"

Hạ Ninh chợt nhớ tới chuyện mình từng lấy Chu Kỷ ra làm bình phong ngụy trang, cậu cụp mắt, "Tức chứ, nhưng nhưng người không phải thánh nhân, thánh nhân cũng không thể làm gì... chuyện này cũng... không có gì..."

Thấy sắc mặt Văn Quân Hạc càng lúc càng đen, lần đầu tiên cậu chứng kiến vẻ mặt này của anh, cậu vội liếc sang chỗ khác, "...Tôi phải đi trước đây."

Văn Quân Hạc nghe Hạ Ninh nói xong, lòng anh hơi cứng đờ.

Anh hiểu biết về Hạ Ninh, lúc trước, khi Hạ Ninh hẹn hò với anh, gần như tɾong đầu Hạ Ninh chỉ có anh, cực kỳ thí¢h bám lấy anh, chỉ muốn ở cùng anh suốt hai mươi bốn tiếng.

Có nhiều lúc anh cũng không hiểu tại sao lại có người như thế, sao lại có người có thể đặt hết tình cảm của mình vào một người khác, anh không tài nào hiểu nổi.

Lắm khi, anh cũng cảm thấy mệt. Có một lần Hạ Ninh dỗi anh, dẫn người về nhà uống rượu, sau khi anh về nhà, mở cửa ra thấy một đống lộn xộn dưới đất, vì quá giận dữ nên anh về nhà. Đợi Hạ Ninh tỉnh rượu rồi, cậu chạy tới.

Hạ Ninh lái xe tới dưới lầu nhà cô của Văn Quân Hạc, ban đầu cậu còn ngoan ngoãn xin lỗi Văn Quân Hạc, nói là mình không nên dẫn người về, nhưng nói xong lại ra vẻ ấm ức, rằng mình không làm sai.

Hai người cãi nhau trên xe, thật ra từ nhỏ Văn Quân Hạc không phải là người thí¢h bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cũng ít khi tranh chấp với người khác. Vì Hạ Ninh ồn ào ầm ĩ như thế, lúc này anh cũng không nhịn được nữa, nổi đóa lên.

Hạ Ninh vừa ấm ức tủi thân là nói anh không cần cậu, chẳng lẽ anh không thể tranh thủ chút thời gian dành cho cậu được sao?

Văn Quân Hạc nghe Hạ Ninh nói xong, mặt anh đen kịt.

Anh cười lạnh, "Ngày nào tôi cũng phải học rấtnhiều, cậu cũng biết mà Hạ thiếu gia? Thế giới này không xoay vòng quanh cậu, với cả, cậu đâu có thiếu bạn bè? Cậu dẫn nhiều người về nhà như thế, chỉ cần chọn bừa một người bạn trai nào đó ở cùng mình là được rồi, chẳng phải thế sao?"

Hạ Ninh kinh ngạc, "Nhưng bọn họ không phải anh, trên thế giới này chỉ có một mình Văn Quân Hạc, là độc nhất vô nhị, em không cần ai cả, chỉ cần Văn Quân Hạc thôi "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro