Chương 16: Tôi hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Chu Kỷ nói xong, Hạ Ninh chỉ biết cười gượng vài tiếng.

Sau khi dự án kia kết thúc, đêm đó, công ty đặt bàn ở nhà hàng.

Hạ Ninh lặng lẽ ăn xong, chuẩn bị đi về, bỗng nhiên quản lý Từ mượn rượu tuyên bố: "Tổng giám đốc Văn nói ngày mai mọi người có thể nghỉ ở nhà, đêm nay chúng ta không say không về."

Khi ăn cơm, Hạ Ninh vẫn luôn liếc qua khóe mắt, thấy Văn Quân Hạc cứ gọi đïện thoại mãi. Món ăn trên bàn hơi nhạt, còn tɾong ly rượu là rượu trái cây có độ cồn thấp, cậu vừa cầm lên, đưa lên mép định liếm thử, chợt Văn Quân Hạc nhìn về phía cậụ

Rõ ràng là anh đang cau mày.

Hạ Ninh vô thức đặt ly rượu xuống bàn.

Sau khi đặt xuống, Hạ Ninh mới ngẩng đầu lên thấy Văn Quân Hạc đã nhìn sang nơi khác rồi, bỗng nhiên cậu tự trách bản thân, việc gì cậu phải sợ anh?

Hạ Ninh buồn ċһán ngồi chơi đïện thoại, nghĩ thầm bữa tiệc này mau chóng chấm dứt đi thôi.

Văn Quân Hạc cũng đang cầm đïện thoại, người ở đầu bên kia là cô anh, đang giục anh về nhà. Vì mọi người không ồn ào là bao nên anh im lặng nghe cô tán gẫu vài chuyện nhỏ nhặt, thỉnh thoảng anh sẽ ừm một tiếng.

Văn Quân Hạc thấy Hạ Ninh đang gửi tin nhắn cho ai đó, thế mà lại mỉm cười nhè nhẹ.

Gửi cho tên Chu Kỷ kia à?

Văn Quân Hạc thật sự không biết Chu Kỷ có gì hay để Hạ Ninh thích, một tên mặt trắng yếu ớt.

"Cô à, hai ngày nữa cháu sẽ về."

Hai người ngồi khá xa nhau, Hạ Ninh thấy vẻ mặt của Văn Quân Hạc rất dịu dàng, không hề lạnh nhạt như khi gặp cậụ Hạ Ninh lén lút nhìn khẩu hình miệng của anh.

"Sao lại để... ở một mình chứ?"

"Chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc sức khỏe, đừng nghĩ nhiều nhé."

Bỗng nhiên, Hạ Ninh chống cằm xoay mặt qua một bên.

Sau khi ăn mong, tất cả mọi người lại đi tăng hai, chiến đấu ở chiến trường KTV. Lâm Kha ngăn cản Hạ Ninh định chạy: "Không phải chứ, ngày mai được nghỉ rồi, lần nào anh cũng trốn nhanh nhất, có ai ở nhà chờ anh sao?'

Hạ Ninh bị Lâm Kha túm lấy, chỉ đành bất đắc dĩ đi về phía trước.

Văn Quân Hạc đi sau lưng bọn họ, bỗng nhiên thấy có một người mập đi phía trước nói xấu Hạ Ninh, nói là cậu không hòa đồng với mọi người, anh ta và bạn bè còn cười nhạo xu hướng tính dục của cậụ

"Tôi cảm thấy mỗi năm công ty nên tổ chức kiểm tra sức khỏe đi, tôi nghe nói xác suất của người đồng tính mắc bệnh HIV rất cao, dù gì bọn họ cũng sống thác loạn mà. Công ty chúng ta có nhiều đồng nghiệp nam, anh không xem tin tức sao?"

Văn Quân Hạc nghe lời chế nhạo này, bỗng nhiên lên tiếng: "Hình như văn hóa công ty chúng ta không có kiểu lén nói xấu đồng nghiệp thế kia. Chương Dịch, nếu anh có nhu cầu về mặt này, tôi có thể tự xin trụ sở chính, cho anh kiểm tra sức khỏe hằng năm."

Tên mập Chương Dịch thích ức hiếp người yếu kia lập tức không dám nói gì, thấy sắc mặt u ám của Văn Quân Hạc, anh ta không dám thở mạnh. Bình thường Văn Quân Hạc luôn cho người khác cảm giác ôn hòa dễ gần, nhưng khi nghiêm mặt rồi thì đúng là có áp suất thấp rất nặng.

"Xin lỗi tổng giám đốc Văn."

"Tôi hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa."

Văn Quân Hạc bảo bọn họ đi, rồi chợt hỏi quản lý Từ bên cạnh: "Bọn họ có làm chuyện gì quá đáng với Hạ Ninh không?"

Quản lý Từ lắc đầu, anh ta không biết rõ những chuyện nhân viên lén làm, nhưng từ khi Hạ Ninh vào công ty thì đã rất trầm lặng, quanh năm suốt tháng chẳng nói bao nhiêu câụ

Văn Quân Hạc mất nửa phút mới nhớ lại Hạ Ninh tự do tự tại, làm mọi chuyện mà không để ý, không kiêng dè.

Anh lại nhận ra mình đã mất hai tháng để nhận thức lại Hạ Ninh của bây giờ, Hạ Ninh như đã phai màu, những cảm xúc u ám quanh quẩn khắp người cậụ

Khiến Văn Quân Hạc không thoải mái.

Khi anh ở nước ngoài, thời tiết cứ trái gió trở trời, mây đen cứ nằm yên ở chân trời, như những cảnh tượng tận thế mà lúc trước Hạ Ninh hay xem. Căn nhà anh thuê cách trường học hai mươi cây số, một mình anh ở thì quá lớn, chủ cho thuê nhà trang bị cho căn phòng ánh sáng ấm áp và giấy dán tường màu be.

Thảm trải sàn màu nâu xám mềm mại, hầu hết đồ nội thất và chăn ga gối đệm đều có màu trắng kem, có một tủ sách lớn bằng gỗ âm tường, ngoài ban công còn có một chiếc ghế sofa lười một người ngồi. Lần đầu tiên Văn Quân Hạc sống tɾong căn phòng này, anh nhìn qua cửa sổ phòng ngủ, cẩm tú cầu màu xanh da trời được trồng khắp cả sân, anh nhớ tới nhà kính trồng hoa luôn như xuân của nhà Hạ Ninh.

Có nhiều lúc, anh rất nhớ nhung thời tiết đẹp đẽ trong nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro