Chương 17: Cậu chia tay chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Văn Quân Hạc mới về nước, ông chủ cũ của anh đã cố gắng hết sức để giữ anh lại, còn có ý định thăng chức cho anh. Văn Quân Hạc nhìn thoáng qua các điều khoản, đúng là rất hấp dẫn.

Hàn Khanh cũng từng mời anh tới công ty nhà bọn họ làm phó giám đốc, nhưng anh từ chối cả.

Trong phòng riêng, có đồng nghiệp uống rượu say mèm, có đồng nghiệp nữ tính cách hướng ngoại nháy mắt điên cuồng rồi đưa micro cho Văn Quân Hạc.

Văn Quân Hạc cười: "Vậy thì tôi xin mạn phép để mọi người cười chê."

Văn Quân Hạc nhấc một chân giẫm lên ghế rồi chọn một khúc ca tiếng Anh. Là một giai điệu đồng quê của Anh, từ đầu tới cuối, giọng anh trầm thấp quyến rũ, ngây ngất lòng người. Hạ Ninh ngồi trên sofa lẳng lặng nhìn người đàn ông dưới ánh đèn mờ nhạt gần đó, cậu chớp mắt, có một đống người cũng đang mờ mắt vì anh.

Hạ Ninh không dám nhìn nhiều, sợ mình sinh ra cảm xúc mong chờ không đáng có.

Trong những bữa tiệc này, Hạ Ninh là người vô hình, cậu chỉ ăn qua loa vài món hoa quả vặt, cảm thấy hơi uể oải, vào giờ này, bình thường cậu đã ngủ rồi.

Có đồng nghiệp đang bàn chuyện quỹ chứng khoán và tình hình quốc tế, nhưng Hạ Ninh không thể hòa hợp với những người lắm lời này, đã từng có một khoảng thời gian, cậu tự đánh giá bản thân rất kém cỏi.

Mọi người hòa đồng êm đẹp, chỉ mỗi cậu là lạc đàn. Thế lực rắc rối của cha bị thanh toán, cậu buông bỏ hào quang con trai của quan lớn, có thể nói là không còn giá trị gì.

Ngay khi Hạ Ninh ngáp cái thứ ba, rốt cuộc Văn Quân Hạc đứng ở đối diện gọi mọi người giải tán.

Hạ Ninh lấy áo khoác, khi cậu định ra ngoài, chợt Văn Quân Hạc lại nói: "Hạ Ninh, cậu không uống rượu đúng không? Giúp tôi một chút, tôi muốn tới công ty lấy chút đồ."

Nói thẳng ra, Hạ Ninh thật sự ghét cấp trên không có giới hạn.

Sau khi Hạ Ninh ngồi lên ghế lái, định mở hướng dẫn đi đường để lái xe tới công ty, bất chợt, Văn Quân Hạc lại đổi địa điểm.

"Tôi bỗng cảm thấy thứ đó không quan trọng nữa, cậu đưa tôi về nhà trước đi."

Văn Quân Hạc thấy được bốn chữ "không thể hiểu nổi" tɾong ánh mắt của Hạ Ninh.

"Thường ngày cậu cứ tránh mặt tôi."

Hạ Ninh định nói là không có.

"Cậu chia tay chưa?"

"Tôi điều tra ra vài thứ thú vị về người bạn trai của cậụ Cậu biết rõ tình hình gia đình của anh ta là như thế nào không? Cậu có biết nhà họ Chu tranh đấu nội bộ gay gắt tới mức nào không? Chắc chắn anh ta không nói với cậu, anh ta là con cả bị nhà họ Chu đuổi ra đâu đúng không? Mà người dây dưa với anh ta trong xe ngày hôm đó chính là em trai cùng cha khác mẹ với anh ta, cậu đoán xem rốt cuộc tại sao anh ta lại bị đuổi ra?"

Văn Quân Hạc tuôn một tràng như nã pháo, khối lượng thông tin quá lớn.

Đúng là Hạ Ninh không hề biết gì.

Văn Quân Hạc hừ lạnh, không biết là đang than thở vì Hạ Ninh vô tri hay là khờ dại.

"Tôi cứ tưởng cậu không cư xử theo cảm tính nữa, không ngờ đã tới từng tuổi này, cậu chẳng hề tiến bộ chút nào."

Hạ Ninh nghe những gì Văn Quân Hạc nói, cậu im lặng một lát.

"...Nhưng Văn Quân Hạc à, những chuyện này không hề liên quan tới anh."

Hạ Ninh nói: "Tôi có chia tay hay không cũng không liên quan tới anh, bạn trai của tôi vướng mắc với ai cũng có vấn đề gì, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi."

Văn Quân Hạc lạnh nhạt nhìn Hạ Ninh: "Tôi không cần cậu nhắc nhở tôi, tôi nhớ rất rõ, cậu là người đưa ra lời chia tay."

Hình như Văn Quân Hạc rất để bụng chuyện này.

Giọng điệu sắc bén của Văn Quân Hạc lại vang lên như đang nhớ lại chuyện gì đó: "Cậu cũng khiến tôi hiểu được, lời hứa hẹn thề thốt là thứ không đáng tin nhất trên cõi đời này. Những gì từng son sắt hẹn thề, khi rút lời lại rồi cũng rất tuyệt tình. Vào lúc đó, tôi đang tìm nhà của chúng ta, nghĩ tới tương lai của chúng ta, nhưng cậu lại bỏ đi ngay vào khi ấy. Hạ Ninh à, rốt cuộc trong lòng cậu, tôi là thứ gì chứ?"

Hạ Ninh không biết nên trả lời như thế nào trước một Văn Quân Hạc cố ý gây chuyện như thế.

Hình như, dòng suy nghĩ của cậu đã trôi về lúc đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro